Quái dị khách (38, 39)

Quái dị khách
 

Tiểu long
 


Hồi 38 & 39
 

QUY HỒI VẠN THỦY LÂU (phần 1) 


Bạch Ngọc Tiên đưa Vân Linh bị thương mê man về lại nơi khách điếm mà chàng đã đến trọ cùng với bọn người Hỏa Băng Tâm. Không ngờ đi giữa đường lại phát hiện một đám người đang giao tranh kịch liệt ở trong khu rừng vắng gần nơi quan lộ. 

Bạch Ngọc Tiên ngó thấy mấy người đang đánh nhau thì không khỏi ngạc nhiên. Bọn người này chính là người của Vạn Thủy Lâu đang bao vây lấy đám người Hỏa Băng Tâm mà chém giết. 

Vân Linh lúc này vì bị đại ca Âu Dương Lăng đánh cho trúng thương quá nặng nên mê man đi không biết gì nữa. Trong khi đó Bạch Ngọc Tiên đưa chàng đến đây nhìn thấy người bên mình bị bao vây gấp như vậy thì không khỏi lo âu. Nàng chưa kịp nói gì thì Vu Cung và Sa La Na nhìn thấy hai người liền thúc người trong môn chạy lại. 

Hai người bị vây trong vòng vây gần chục hán nhân cao thủ. Sa La Na nhìn Bạch Ngọc Tiên ngạc nhiên nói: 

- Ơ ! Sao lúc trước tiểu nữ nghe nói Thánh Cô đã bị tặc nhân hại chết. Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây ? 

Bạch Ngọc Tiên nghe lời nói vừa rồi của Sa La Na thì có phần ngạc nhiên. Rõ ràng nàng bị lão tặc Hắc y quái thủ bắt giam ở Vạn Thủy Lâu. Nếu như Sa La Na là đồng bọn với lão tặc thì không thể nói với nàng như vừa rồi. Còn như Sa La Na quả thật đã bị lão tặc dấu diếm, dối trá thì cần nói rõ chuyện này ra để tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ. Vì thế nàng nhìn Sa La Na và mấy người vây quanh rồi lên giọng nói: 

- Tặc nhân hãm hại ta là Hắc y quái thủ Sà Đà Tử và Thiết tý na tra Kim đại nương. Các ngươi tại sao lại vây mấy tỷ muội trong môn thế kia ? 

Sa La Na và Vu Cung cùng mấy môn nhân nghe nàng nói vậy thì không khỏi ngơ ngốc đứng nhìn. 

Số là sau khi Âm Phong Huyết Độc và Huyết Ảnh Thủ đấu với nhau một hồi thì liền khinh công lao đi tìm nơi quyết đấu. Hai người bọn họ sau đó đã đại chiến hết 3 ngày đêm ở Phụng Như Sơn cách Vạn Thủy Lâu gần 2 dặm rồi biến mất dạng. 

Trong khi đó, mấy người bên phe Hỏa Băng Tâm bị mất đi chủ lực là Âm Phong Huyết Độc nên bị đại bại phải bỏ Vạn Thủy Lâu mà chạy. 

Bọn họ chạy ra đến gần cửa trại thì lại thấy Ngọc Lan cô nương hấp tấp trốn ra. Hai đằng mới hợp nhau lại mà rời khỏi Vạn Thủy Lâu. 

Bấy giờ bên phe Hỏa Băng Tâm ai nấy đều mỏi mệt và bị thương tích cả. Đặc biệt là Hỏa Băng Tâm bị Kim đại nương đánh trúng một chưởng vào vai khiến toàn bộ cánh tay bên tả tê liệt không cử động được. 

Tam Thanh, Liễu Bình, Kim Xuân thì cũng bị Vu Cung, Trình Khôi và Sa La Na đánh bại. 
Ba người này vì vận động quá sức nên khiến cho độc chất tồn tại trong người phát sinh tác dụng, làm cho thân thể ê ẩm, khí huyết không thông, hỏi làm sao có thể cự lại các cao thủ như Vu Cung, Trình Khôi và Sa La Na chứ. 

Kim đại nương thấy đám người Hỏa Băng Tâm ai nấy đều suy kiệt cả rồi liền ra lệnh cho 4 người là Thanh Cương Gia, Vu Cung, Trình Khôi và Sa La Na đuổi theo tru diệt. 

Đám người Hỏa Băng Tâm vừa chạy vừa trốn núp khỏi sự truy đuổi của địch nhân hơn năm ngày trời mới bị phát hiện. Hai đằng đuổi nhau tới khu rừng này thì bắt đầu động thủ. 

Bạch Ngọc Tiên với địa vị Thánh Cô trong Độc Hồng môn thấy hai bên kịch chiến liền lên giọng ngăn cản. 

Đám người do 4 cao thủ Vạn Thủy Lâu dẫn đi bấy giờ mới biết được Thánh Cô hoàn toàn như thường, không có bệnh tật chi hết, mọi việc từ đầu đến giờ đều do bọn phản tặc Hắc y quái thủ và Kim đại nương bày đặt ra cả. 

Thế rồi ai nấy đều nghiến răng tức giận hành động phản phúc, thâm độc của hai tên tặc nhân kia, liền vội vàng quỳ xuống xin tha tội mạo phạm Thánh Cô cũng như các đường chủ trong Độc Hồng môn. 

Bạch Ngọc Tiên thấy việc đã yên thì hết sức vui mừng. Mấy vị đường chủ lâm nạn cũng thở phào vì may mắn, đồng loạt tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi cho lại sức. 

Hỏa Băng Tâm mặc dù đau nặng nhưng nhìn thấy bên cạnh Thánh Cô có một nam tử đẹp trai bị thương mê man thì không khỏi tò mò hỏi thăm. 

Bạch Ngọc Tiên biết nàng không nhận ra Vân Linh chính là Lạc Thiên nên chỉ mỉm cười trả lời cho qua chuyện. 

Lần chung đụng vừa rồi, Bạch Ngọc Tiên đã được Vân Linh kể sơ qua về hoàn cảnh của mình. Vì vậy nàng biết Hoả Băng Tâm cũng là một tri kỷ của Vân Linh, nhưng nàng nọ không được như nàng vì không biết được thân phận thật của Vân Linh. 

Bạch Ngọc Tiên cũng lấy làm thắc mắc, tại sao Vân Linh lại không đem chuyện của mình ra nói với Hỏa Băng Tâm, liền hỏi thẳng chàng. 

Vân Linh lúc này mới nói thật là chàng hiện đang ẩn danh bí mật. Khi chàng gặp Hỏa Băng Tâm là lúc hai người đang ở chỗ bọn người Hồng Ma Viện nên không tiện tiết lộ thân phận thật. Mặc khác, Vân Linh và Hỏa Băng Tâm vì hoàn cảnh mà gắn bó với nhau, tâm tính nàng nọ thế nào chàng cũng chưa hiểu rõ. Do đó chàng mới dấu đi thân phận thật của mình là vậy. 

Bạch Ngọc Tiên hiểu chuyện rồi nhưng hiện giờ nàng thấy Hỏa Băng Tâm không nhận ra Vân Linh thì cũng không chịu nói ra. Người con gái khi yêu kể ra cũng có phần ích kỷ, không muốn chia sẻ nam nhân của mình cho kẻ khác. 

Đám đông dưới sự dẫn dắt của Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên liền quay trở lại khách điếm nghỉ ngơi và dưỡng thương. 

Từ nơi khách điếm đến Vạn Thủy Lầu còn cách những 50 dặm. Do đó mấy người quyết định tạm thời ẩn mặt, nghỉ ngơi một ngày rồi sau đó sẽ lên đường trở về Vạn Thủy Lâu mà truy quét nghịch tặc. 

Bạch Ngọc Tiên đưa Vân Linh về phòng rồi vội vàng sai người gọi y sư đến thăm bệnh. 
Vân Linh lúc này đã tỉnh nghe thế liền lắc đầu yếu ớt nói: 

- Huynh bị nội thương. Muội chỉ cần cho người mua cho huynh mấy vị dược liệu trị thương như Xuyên Khung, Ô Dược, Tam Lăng, Bồng Truật, ...rồi sắc cho huynh uống là được rồi, không cần phải gọi y sư đến đây làm chi nữa. 

Bạch Ngọc Tiên nghe chàng nói vậy đành lấy văn phong tứ bảo ra rồi theo lời nói của Vân Linh mà viết ra một toa thuốc, xong đưa cho mấy tên tùy sai trong môn đi mua dược liệu. 

Trong toa dược liệu này có mấy món dược liệu quan trọng là Mang Trùng Tán trừ súc huyết, Tử Kim Đan trị thổ huyết, Đông Trảo Tán trị bạo phát cùng 13 bí phương vị thuốc khác. 

Vân Linh biết mình bị đại ca Âu Dương Lăng đánh trúng rất mạnh làm thương tổn cực trọng. May mà trong người chàng có luồng chân khí hùng hậu do môn Vô hình tâm pháp tạo nên mà không đến nỗi phải đứt kinh mạch mà chết. 

Một điều nữa nếu không phải Bạch Ngọc Tiên đến phút cuối cùng nhào ra che chắn cho chàng thì thân xác chàng đã bị đại ca đánh thêm một chưởng nữa. Khi ấy cho dù là đại la kim tiên cũng phải chết. 

Hiện giờ chàng tổn thương ở phía trước ngực, đau nhất là chỗ huyệt Ưng Song ở phía bên phải lồng ngựa. Bộ huyệt này còn gọi là huyệt Thượng huyết hải thuộc phổi, chủ về khí. 

Lúc trước chàng bị đánh trúng bộ vị huyệt này nên khí bị bế, hơi thở gần như không thông và rất hay ho. 

Cũng may hiện giờ chàng đã được đưa đến khách điếm nên việc nghỉ ngơi và điều trị thuận lợi hơn nhiều. 

Vân Linh là y sư nên biết bệnh của mình cũng như phương pháp điều trị. Có một việc chàng lấy làm buồn lòng là chàng đã vô tình đoạt lấy người ngọc của đại ca Âu Dương Lăng. Làm sao chàng ngờ được Bạch Ngọc Tiên Cơ lại chính là Bạch Ngọc Tiên – Thánh cô của Độc Hồng môn. Hiện giờ thì mọi chuyện đã quá muộn, chàng và người con gái kia đã hoan lạc cùng nhau, đã xem nhau như phu thê thực sự thì còn gì để mà thanh minh hay cứu vãn nữa. 

Bạch Ngọc Tiên cũng biết Vân Linh còn mặc cảm sau chuyện vừa rồi nên giằng lòng an ủi chàng. Nàng nói chuyện xảy ra giữa hai người chính là do nàng tự mình gánh chịu, không phải lỗi ở Vân Linh. Tất cả những gì xảy ra cũng là do hoạt chất dâm dược của lão Sà Đà Tử, dẫn đến việc chung đụng giữa hai người. Vậy thì chàng cũng không nên vì thế mà tự làm khổ mình, mà bản thân nàng cũng không oán trách chi chàng cả, ai biểu mọi sự diễn ra như thế, có phải là ông trời trêu ngươi người ta không. 

Vân Linh nằm yên nghe Bạch Ngọc Tiên ở bên mình khuyên can, hai mắt ứa ra nói: 

- Trong đời huynh rất coi trọng việc nhân nghĩa, không ngờ bây giờ huynh lại đi làm chuyện cướp “ái tình” của đại ca. Thật lòng huynh rất đau khổ, nếu có thể làm lại huynh tình nguyện chịu chết dưới hầm ngầm của Vạn Thủy Lâu cho rồi. 

Bạch Ngọc Tiên nghe chàng nói vậy choàng tay ôm lấy chàng khóc mà nói: 

- Chuyện này là lỗi do muội. Nhưng chàng đâu hiểu được muội và Lăng đại ca đã xa cách nhau từ lâu. Nhớ khi xưa giữa muội và huynh ấy cũng chỉ là luyến ái nhau, đâu đã thề non hẹn biển. Nay vì duyên số huynh và muội kết hợp với nhau cũng đâu phải là trái lẽ. Muội đâu đã phụ bạc Lăng đại ca và huynh cũng đâu phải là đi cướp “ái tình” của huynh ấy. 

Bạch Ngọc Tiên trong lòng xúc động vừa khóc vừa nói, nàng lúc này đã minh bạch tình cảm của mình với Vân Linh, nhất định muốn cùng chàng đi cho hết chặng đường đời, vì thế không muốn để chuyện xảy ra vừa qua ảnh hưởng đến tình cảm của Vân Linh đối với nàng. 

Qủa nhiên Vân Linh cũng thông minh nên hiểu ra cô nương nọ không vì chuyện này mà hối hận, không phải vì thế mà lung lay ý chí của mình. Nàng đã chọn chàng làm phu tướng thì chàng cũng không thể tự mình dằn vặt, rồi lại làm tổn thương tình cảm của Bạch Ngọc Tiên, điều đó thật sự không hay. 

Vân Linh nghĩ thấu điều đó liền dẹp bỏ sự ưu tư, tập trung tĩnh dưỡng. Trong thời gian này cấp kỳ vận dụng tâm pháp Vô hình thần công lên để điều trị thương thế, đồng thời chịu khó uống thuốc cho mau bình phục. 

Mấy người khác như Hỏa Băng Tâm và các vị cô nương kia thì không biết gì về y thuật nên đành nhờ vào y sư chữa trị giúp. 

Có điều bọn y sư này chỉ chuyên môn trị bệnh bình thường, chưa biết chi đến các thủ thuật độc dược giang hồ hay nội thương chưởng lực nên việc chữa trị rất ít tiến bộ. 

Tuy vậy, nhờ vào việc nghỉ ngơi dưỡng sức nên ai nấy đều cảm thấy sức khỏe hồi phục rất nhiều. 

Mọi người nghỉ ngơi qua một ngày đêm liền kéo nhau trở lại Vạn Thủy Lâu. Bạch Ngọc Tiên vì không yên tâm để Vân Linh ở lại khách điếm nên quyết định đưa chàng lên xe đi luôn. 

Mấy người kéo nhau về đến trước cửa Vạn Thủy Lâu thì mới hay hai người Kim đại nương và Hắc y quái thủ đã chạy mất cách đây vừa đúng 3 khắc. 

Bạch Ngọc Tiên tức lắm liền ra lệnh cho 6 người là Thanh Cương Gia, Vu Cung, Trình Khôi, Sa La Na, Tam Thanh, Ngọc Lan lên ngựa đuổi theo. 

Còn mấy người còn lại ai nấy đều sức lực còn yếu liền đi theo Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên vào trong đại điện. 

Hỏa Băng Tâm bởi lo lắng cho hạ lạc của Lục Dương và Lạc Thiên nên vội vàng hỏi thăm tin tức 2 người. 

Sau khi nghe bọn môn nhân trong Vạn Thủy Lâu báo lại thì nàng mới biết đêm hôm đó Lục Dương xông vào tầng thứ 4 thì bị đám người ngụ ở đó đánh bị thương và giam lại ở tầng thứ 6. 

Còn riêng về tung tích của Lạc Thiên thì hầu như vô vọng. Thủy hầm ngầm là địa phương tuyệt độc. Nơi này một khi đã bị phá hủy thì người ở trong đó chắc chắn phải chết. 
Không thể nào khác hơn được. 

Hỏa Băng Tâm nghe vậy thì bật khóc tất tưởi, vội vàng tìm một chỗ vắng mà chút nỗi đau khổ tận cùng. 

Sui cho nàng là việc này Bạch Ngọc Tiên không hề biết. Nếu mà nàng biết Hỏa Băng Tâm đau khổ như vậy thì cũng không nỡ lòng nào mà không nói thật mọi chuyện ra cho nàng nọ hay. 

Còn Vân Linh thì hiện giờ đang chú tâm điều trị thương. Chàng hiện giờ nội bất xuất, ngoại bất nhập, ở trong một phòng kín chuyên tâm dùng nội công chữa trị thương thế. 

Ba hôm sau, Âm Phong Huyết Độc và 6 người được cử đi truy đuổi phản nghịch đột ngột trở về. 

Mấy người thông báo không tìm thấy Thiết tý na tra Kim Đại nương và Hắc y quái thủ Sà đà tử ở đâu nên đành phải quay về, giữa đường lại gặp được Âm Phong Huyết Độc đã chiến thắng kẻ địch cũng đang trên đường quay trở lại. Thế là hai bên cùng nhau kéo về Vạn Thủy Lâu.. 

Về phần Âm Phong Huyết Độc đã đánh bại được địch thủ, nhưng lão lại để cho địch nhân ra đi mà không giết. Tội nghiệt của Âm Phong Huyết Độc đã chồng chất quá nhiều. Do đó khi lão đã quay đầu hướng thiện thì không muốn gây nên sát nghiệp thêm nữa. 

Bạch Ngọc Tiên thấy mọi người không tìm thấy 2 kẻ phản bội nọ thì thở dài tiếc rẻ. Nàng thấy ai nấy cũng đều mỏi mệt nên vội sai người chuẩn bị phòng cho Âm Phong Huyết Độc và mấy người kia nghỉ ngơi. 

Mấy ngày hôm sau Hỏa Băng Tâm thất tình, phẫn trí không còn thiết đến mọi sự ở Vạn Thủy Lâu nên xin phép Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên được trở về tổng đàn để lo mọi sự. 

Bạch Ngọc Tiên không ngờ nàng nọ bị thất tình, chỉ nghĩ là do nàng ta đang buồn bực vì việc không bắt được lão tặc Hắc y quái thủ nên mới bị như vậy. 

Nàng lại nghĩ hiện giờ việc ở đây đã ổn. Còn việc ở tổng đàn thì hiện không có ai chỉnh đốn, do vậy liền đồng ý ngay cho Hỏa Băng Tâm trở về. 

Mấy người như Tam Thanh, Liễu Bình, Ngọc Lan, Lục Dương thấy Hỏa Băng Tâm xin về tổng đàn thì cũng lần lượt xin Thánh Cô được cho họ đi theo. Bọn họ bởi vì bất đắc dĩ muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Hắc y quái thủ nên mới bỏ tổng đàn mà đi. Nay mọi sự đã yên bình trở lại thì không ai là không muốn trở về. 
HỒI THỨ 38 – QUY HỒI VẠN THỦY LÂU (phần cuối) 


Trong mấy người thì chỉ có Kim Xuân là còn yếu vì độc thương hành hạ nặng nhất nên có muốn về cũng không được Bạch Ngọc Tiên cho phép. Vì vậy, đoàn người do Hỏa Băng Tâm dẫn đi lại tiếp tục lên đường. 

Hỏa Băng Tâm đi được 2 ngày thì Vân Linh đã chữa xong nội thương phá quan mà ra. 
Đúng là số Hỏa Băng Tâm không may. Nếu nàng chịu khó đợi thêm ít ngày nữa thì đâu đến nỗi phải đau khổ nhiều đến thế. 

Vân Linh khỏe lại làm Bạch Ngọc Tiên hết sức mừng rỡ. Nàng nọ từ khi luyến ái cùng 
chàng đã không còn giữ được vẻ thánh khiết, băng tâm, lạnh lùng như xưa nữa. Tâm tình nhiều khi vẫn đục vì những ý nghĩ vô duyên vô dạng. Mấy thứ đó phần lớn là xuất phát từ trái tim loạn nhịp trong tình trường của nàng. Hoạt cảnh êm dịu nơi hang đá cùng Vân Linh đã nhiều phen làm nàng không sao tĩnh tâm luyện võ được. Đặc biệt là hiện nay chàng nọ đang bị thương, nàng muốn gặp chàng cũng không thể gặp. 

Bạch Ngọc Tiên biết được tin Vân Linh phá quan ra, liền vội vàng chạy tới liền. Cô nàng sau bao ngày nhung nhớ liền không biết xấu hỗ gì nữa nhào ngay vào lòng chàng mà khóc lóc. 

Vân Linh thấy mỹ nhân uỷ mị như vậy không khỏi bật cười nâng cằm Bạch Ngọc Tiên lên đoạn nói: 

- Muội đã là Thánh Cô của Độc Hồng môn mà là ướt át như thế thì làm sao mai đây lên lãnh đạo quần hùng được bây giờ. 

Bạch Ngọc Tiên đôi mắt đỏ hoe, đưa tay gạt tay Vân Linh đang nâng cằm mình lên nói: 

- Muội thích như thế. Huynh không biết mấy ngày vừa qua muội nhớ huynh đến thế nào. 
Nếu huynh mà không ra đây sớm hơn thì thế nào có ngày muội cũng phá cửa mà vào gặp huynh. 

Vân Linh nghe nàng nói như vậy thích thú ôm lấy đầu nàng mà thưởng thức hai đóa anh đào thơm tho. Chàng nựng nịu nàng một lúc thì bên ngoài đã có tiếng chân của ai đó đi vào. Vân Linh vội đẩy Bạch Ngọc Tiên rồi khẽ bảo nàng biết có người đang đến. 

Bạch Ngọc Tiên nghe vậy không khỏi gượng chấn tĩnh và chỉnh trang y phục cho thẳng thắn rồi cùng Vân Linh đến ngồi vào bàn. 

Người vào phòng lúc này chính là lão già Âm Phong Huyết Độc. Lão nghe tin Vân Linh đã hồi phục thì mừng rỡ vội vàng tới chào hỏi, chúc mừng. 

Mấy ngày vừa qua, trong cơ thể lão Âm mạch lại gây nên hiện tượng đau nhức. Cơ thể khó chịu cực kỳ. May mà trước khi ra đi Hoạt trúc thần y có đưa cho lão một số dược liệu hỗ trợ âm mạch. Nhờ vậy lão mới thấy dễ chịu một lúc. 

Lần giao chiến vừa rồi, Âm Phong Huyết Độc quả là gặp phải địch thủ lợi hại, buộc lão phải xuất ra 8 thành thành công Âm Phong Chưởng mới giành được phần thắng. Nhưng cũng bởi vì lão dùng sức quá độ nên âm mạch trong cơ thể mới phát sinh biến chứng, làm cho lão đau đớn vô cùng. Hiện giờ lão thấy Vân Linh đã khỏe lại thì liền tới có ý nhờ cậy chàng chữa thương dùm. 

Bạch Ngọc Tiên thấy Âm Phong Huyết Độc có ý muốn trò chuyện riêng cùng Vân Linh thì không tiện ở lại lâu hơn. Vả lại bây giờ đang giữa ban ngày nàng muốn Vân Linh chìu chuộng hơn nữa thì cũng không được. Do đó Bạch Ngọc Tiên xin phép cáo từ, rồi đi thăm hỏi bệnh tình của Kim Xuân xem đã khá hơn chưa ? 

Âm Phong Huyết Độc thấy Bạch Ngọc Tiên đi rồi liền lúng túng nói ra ý định của mình đến đây, mục đích là nhờ chàng chữa trị âm mạch đang bị tổn thương cho mình. 

Vân Linh nghe vậy cười nói: 

- Chuyện của Xung lão là chuyện của tại hạ. Tại hạ đã nhận lời giúp lão trị bệnh thì không lý gì lại từ chối chữa trị cả. Vậy lão hãy về phòng đi, chiều nay tại hạ sẽ đến đó trực tiếp trị bệnh cho lão. 

Âm Phong Huyết Độc nghe vậy hết sức mừng rỡ liền nói lời cảm ơn. Vân Linh nhân đó hỏi thăm Âm Phong Huyết Độc về tình hình từ lúc biệt tăm cho đến bây giờ và những chuyện sau khi chàng bị thương thì mọi việc ra sao ? 

Âm Phong Huyết Độc nghe vậy liền tuần tự kể ra mọi chuyện. Khi lão nói đến việc Hỏa Băng Tâm đã buồn bực rời khỏi Vạn Thủy Lâu để về tổng đàn Độc Hồng môn thì Vân Linh ngạc nhiên hỏi: 

- Xung lão có biết tại sao Hỏa Băng Tâm lại định ra đi trước khi tại hạ tỉnh lại không ? 
Âm Phong Huyết Độc gượng cười nói: 

- Lão nô không muốn dấu diếm. Nhưng theo quan sát của lão thì Hỏa Băng Tâm cô nương ra đi vì tưởng rằng công tử đã bị tán thân trong Thạch hầm. Trong khi đó thân phận thật sự của công tử là Vân Linh nàng nọ lại không thể biết. Vì thế cô nương ấy đã rất đau khổ nên mới quyết định bỏ nơi đây mà đi. 

Vân Linh không ngờ đến chuyện này. Hiện giờ chàng nghe Âm Phong Huyết Độc nói thế mới nhìn lại dung diện mình trong gương. Qủa là lúc này chàng đang xuất hiện với thân phận Vân Linh chứ không phải là thận phận của gã Lạc Thiên. Thảo nào Hoả Băng Tâm mới hiểu lầm mà bỏ đi như thế. 

Vân Linh chợt nghĩ chuyện này chỉ có Âm Phong Huyết Độc và Bạch Ngọc Tiên ở đây là biết chuyện. Vậy mà hai người không ai chịu nói cho cô nương kia hiểu. Rõ là không biết nói thế nào, cũng khó trách bọn họ. 

Đối với Âm Phong Huyết Độc thì lão không nói cũng là bình thường. Nhưng còn Bạch Ngọc Tiên và Hỏa Băng Tâm vốn không xa lạ gì nhau. Tại sao nàng ta lại cũng dấu diếm thân phận thật của chàng mà không nói ra cho Hỏa Băng Tâm được rõ. Vân Linh nghĩ đến điều đó liền lắc đầu thở dài. 

Âm Phong Huyết Độc thấy chàng im lặng mãi liền tò mò hỏi: 

- Công tử hiện giờ có định trở lại thân phận Lạc Thiên nữa không ? Hay là giữ nguyên hình dạng như hiện thời ? 

Vân Linh nghe lời lão hỏi mới sực nhớ đến chuyện bản thân hiện thời. Chàng trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa quyết được ý định. 

Âm Phong Huyết Độc nghe vậy liền nói: 

- Vừa rồi lão nô có nghe mấy người bàn tán là Đào Hoa Cung định mở một cuộc thịnh hội, có mời Độc Hồng môn đến tham dự. Công tử nếu lấy thân phận Lạc Thiên thì có thể gặp gỡ bọn người Hồng Ma Viện ở đó cũng chưa biết chừng. 

Vân Linh nghe Âm Phong Huyết Độc nói vậy không khỏi ngạc nhiên hỏi: 

- Cái gì gọi là cuộc thịnh hội. Chẳng lẽ Đào Hoa Cung lại có dự kiến gì mới sao ? 
Âm Phong Huyết Độc cười nói: 

- Bọn đàn bà đó lúc nào mà không tìm kiếm cơ hội mở tiệc. Thực chất là chúng muốn giăng ra một cái bẫy “mỹ nhân” để lừa thiên hạ anh hùng đến thôi. Kiểu gì sau thịnh hội chẳng bắt được dăm ba tên hám sắc đồng ý ở lại gia nhập Đào Hoa Cung vì mong muốn được gần người đẹp. 

Vân Linh nghe nói vậy không khỏi tức cười miệng nói: 

- Bọn người giang hồ không lẽ không ai biết được âm mưu của chúng. Nhưng rốt cuộc vì sao bọn chúng lại phải làm như vậy ? Xung lão có biết hay không ? 

Âm Phong Huyết Độc nói sẵn: 

- Cái vụ đó lão nô chẳng khi nào quan tâm. Khi nào có việc lão sẽ tìm hiểu thử xem rồi sẽ báo lại với công tử. 

Vân Linh chợt nhớ đến lúc trước Tiêu Dao Dao cùng đi với một cô nương người của Đào Hoa Cung. Chàng nhớ đến việc đó không khỏi lo âu cho an nguy của mỹ nhân nọ. Vân Linh thầm nghĩ Tiêu Dao Dao khi đó còn đang yếu nhược, vạn nhất vị cô nương Tiêu Lệ Ngọc kia có ý đồ xấu đối với nàng ta thì mọi chuyện sẽ ra sao. Vân Linh nghĩ đến việc xúi quẩy đó liền lắc đầu thở dài, cũng không biết nên làm sao. 

Tối hôm đó, Vân Linh bí mật xuất hành ra ngoài để tụ tập thêm công lực từ việc hút nguyên thần của cây cỏ. Sang canh hai chàng mới về, liền vào phòng Âm Phong Huyết Độc chữa bệnh âm mạch cho lão. Chàng chữa xong thì lúc này trời đã chuyển sang canh tư. Vân Linh thấy trời đã khuya liền quay gót về phòng mình. 

Lúc chàng bước vào phòng mới hay Bạch Ngọc Tiên đã ngồi đợi ở đó. Nàng nọ không biết đã ngồi đợi chàng bao lâu mà bây giờ mệt mỏi quá nên gục đầu trên bàn mà ngủ. 

Vân Linh mỉm cười đưa tay lay nhẹ vai Bạch Ngọc Tiên làm nàng ta giật mình tỉnh dậy. 

Bạch Ngọc Tiên thấy Vân Linh về tới thì xà ngay vào lòng chàng mà trách khẽ: 

- Huynh đi đâu mà không báo với muội. Làm muội lo quá không dám đi ngủ. Có việc gì mà huynh phải đi thế ? 

Vân Linh cười nhẹ ôm lấy thân hình thon dài của Bạch Ngọc Tiên vào lòng miệng nói: 

- Muội đúng là quá đa tâm. Có việc gì mà không chịu để ý sức khỏe. Lại ngồi thức ở đây đợi huynh bao giờ. 

Chàng ngoài miệng thì nói vậy nhưng thấy mỹ nhân trong lòng quan tâm cho mình như vậy cũng thấy khoan khoái lạ. Lúc này trời đã quá khuya, lại có mỹ nhân thơm tho gần cạnh, vậy là chàng không khách khí gì nữa liền bế bỗng nàng nọ đi về giường. 

Bạch Ngọc Tiên thấy tình quân động tình thì không khỏi đỏ mặt xấu hỗ. Nàng để mặc cho Vân Linh bế vào giường, trong khi trái tim non trẻ không khỏi đập loạn nhịp. 

Hai người ở trong phòng thỏa mãn cùng nhau. Say mê thưởng thức hương vị yêu đương rồi mới chìm vào giấc ngủ. 

Rạng sáng hôm sau Bạch Ngọc Tiên tỉnh dậy không khỏi ngạc nhiên vì ở bên cạnh nàng không phải là Vân Linh mà là một gã trai lạ hoắc xấu xí. 

Nàng kinh hãi vừa định la lên thì gã trai xấu xí vội lên tiếng: 

- Tiên nhi ! Là huynh đây mà. Muội không phải sợ hãi. 

Bạch Ngọc Tiên kinh ngạc há hốc mồm. Nàng nhận ra giọng nói vừa rồi là giọng của Vân Linh. Nhưng tại sao khuôn mặt kia lại xa lạ thế ? 

Vân Linh thấy nàng vẫn chưa tin liền cười nói: 

- Là huynh đang giả trang làm gã Lạc Thiên. Muội vạn lần đừng có tiết lộ việc này ra với 
ai khác. Những việc huynh làm từ từ huynh sẽ kể với muội. 

Bạch Ngọc Tiên trong lòng bối rối không hiểu ra sao. Mãi đến khi Vân Linh đem những chuyện kỳ bí xảy ra chỉ có 2 người biết nói lại cho Bạch Ngọc Tiên một lựa nàng mới bắt đầu tin mọi chuyện. 

Sau đó, nàng lại nghe nguyên do vì sao Vân Linh phải giả trang làm gã Lạc Thiên, và việc sắp tới cùng dự định của chàng trong việc tiếp tục giả dạng làm gã Lạc Thiên đó thì Bạch Ngọc Tiên mới hết thắc mắc. 

Bạch Ngọc Tiên nghe Vân Linh kể xong chuyện mới nói: 

- Hôm trước muội có nhận được thiệp mời của Đào Hoa Cung. Nhưng muội định không đi vì không thích bọn người nữ nhân lăng loàn đó. Thế nhưng bây giờ nghe huynh nói vậy thì muội nhất định sẽ đi cùng huynh một chuyến. Như vậy muội mới yên tâm được. 

Vân Linh nghe nàng nói vậy thì hết sức cảm tạ nàng. 

Lần trước, sau cái chết bất ngờ của Hàn Thiên Ma Nữ ở nơi Vực Tuyệt Tình đã khiến chàng thất vọng bỏ đi. Nhưng sau này, khi Vân Linh nghĩ lại mọi chuyện mới nhận thấy việc đóng giả vai trò của Lạc Thiên vẫn còn có tác dụng. Đó là việc dựa vào thân phận Lục ca, con trai của môn chủ Lạc Thiên Đạo để tìm kiếm dược vật cho Sử Nguyệt Nga. 
Mặc khác, chàng có thể nhân cơ hội đó, tạo hiềm khích giữa hai phái Hồng Ma Viện và Hắc Thanh Phái, để bọn chúng đánh nhau. Khi đó, chàng sẽ tùy nghi báo phục mối hận bị giết mất 6 vợ nơi núi vắng trước kia. Âu đó cũng chính là việc cần làm, để an ủi vong linh người đã khuất. 

Ngoài ra, việc chàng đến Đào Hoa Cung lần này còn là vì sự an nguy của Tiêu Dao Dao. 
Chàng muốn biết xem thực tế Tiêu Dao Dao sau lần gặp nạn đó, có được bình yên hay không, hay là lại bị bọn người Đào Hoa Cung hãm hại. 

Tất nhiên ẩn tình này chàng không hề nói cho Bạch Ngọc Tiên biết. Bạch Ngọc Tiên chỉ được chàng nói cho biết 2 nguyên nhân trên thôi, còn nguyên nhân thứ ba thì chàng chẳng dại mà nói cho nàng hay, để nàng lại nổi máu ghen lên không chừng. 

Hai ngày sau, theo kế hoạch, đoàn người do Bạch Ngọc Tiên dẫn đường đi đến thị trấn, vào nghỉ trong khách điếm thì gặp được Vân Linh đóng vai gã Lạc Thiên cũng tới đó trọ. 

Kim Xuân nhận ra Vân Linh trong vai trò gã Lạc Thiên thì mừng rỡ liền mời chàng đến ngồi cùng bàn. Sau khi chào hỏi xã giao vài câu, Vân Linh mới kể là lần trước chàng vào gần chỗ hầm ngầm thì bị phát hiện, lại bị hầm ngầm sụp đổ gây chấn thương, mãi gần đây mới khôi phục lại sức lực, liền vội vàng chạy theo mọi người. 

Bạch Ngọc Tiên nghe chàng nói tàm sàm như vậy không khỏi mỉm cười. Nàng liếc nhìn chàng mấy lần rồi giả đò đưa ra ý định muốn mời chàng tham dự thịnh hội tại Đào Hoa Cung. 

Tất nhiên đây là chủ ý của Vân Linh đã bàn từ trước với Bạch Ngọc Tiên rồi. Bây giờ chàng nghe nàng nọ nói thế thì liền đồng ý đi cùng ngay. 

Trong bàn tiệc mọi người đều vui vẻ tán đồng. Duy chỉ có Âm Phong Huyết Độc là ngồi lặng thinh với khuôn mặt lạnh lẽo. Những chuyện như thế này ai thì có thể không biết nhưng lão Âm Phong Huyết Độc thì hiểu rõ cả. Hiện giờ trong bàn tiệc này ngoài Vân Linh thì không nói làm gì, chỉ còn có Âm Phong Huyết Độc và Bạch Ngọc Tiên là hiểu rõ nhân dạng thật của Vân Linh. 


o0o 
Hết hồi 38 

HỒI THỨ 39 – THỊNH YẾN (phần 1) 


Vân Linh chuyến này đi theo đoàn người của Độc Hồng môn đến dự thịnh yến mới thấy được những điều kỳ dị nơi Đào Hoa Cung. 

Đào Hoa Cung không những là nơi lắm hoa thơm, cây cối tốt tươi mà còn là nơi quần tụ rất nhiều nàng con gái nhan sắc xinh đẹp. 

Nếu đem các nữ nhân này so sánh với các nương tử của chàng như Tiêu hồn ma nữ, Sử Nguyệt Nga, Ngọc Liên Hoa, ... thì bọn chúng không thể đẹp bằng. Nhưng nếu tính ra trên giang hồ thiên hạ mà nói, mỗi một người thiếu nữ ở đây đều có thể được xem là một đóa hoa biết nói, nhan sắc không chỉ xinh đẹp, mà cách ăn mặc cũng thật là dụ người. 

Mấy nàng con gái ai ai cũng y trang thiếu thốn, y phục không nhằm mục đích che đậy thân thể mà chính là để chiêu dụ con mắt nam nhân nhìn ngắm những nơi bí ẩn và đầy cám dỗ trên thân thể bọn họ. 

Trên đường vào Đào Hoa Cung, Vân Linh đã chứng khiến không ít các nam nhân, hảo hán giang hồ đứng đực mặt ra mà nhìn các thiếu nữ trong đoàn ca múa chào mừng tân khách đến dự thịnh hội. 

Mà không chỉ có vậy, bọn nữ nhân này càng ở sâu vào bên trong thì lại càng đẹp. Y phục thì đủ kiểu muôn màu, hình dáng phong nhũ nẩy nở trên thân thể muôn hình vạn trạng, tha hồ mà để các thực khách nam nhân rửa mắt. 

Âm Phong Huyết Độc bình thời lạnh lùng là vậy mà bây giờ nhìn thấy cảnh tượng nữ nhân khêu gợi như thế cũng không khỏi đỏ bừng mặt lên, hai mắt chiếu ra tia nhìn khác lạ, thực muốn nuốt trọn hình ảnh các nữ nhân Đào Hoa Cung vào mình. 

Vân Linh bởi gần đây chiêu thêm được một nương tử mới xinh đẹp là Bạch Ngọc Tiên nên hầu như không bị kìm nén dục hỏa như trước. Khi nào thấy dâm dược trong người phát tác, thì chàng liền tìm kiếm Bạch Ngọc Tiên mà ái ân cùng nàng. Gần đây do bởi mỹ nhân bén mùi hương vị yêu đương, nên đòi hỏi hơn nhiều, do đó Vân Linh thân thể thỏa mãn tuyệt đối, chẳng có chút gì thèm muốn chuyện kia nữa. 

Cũng vì vậy mà chàng đứng trước mỹ sắc, cũng không có gì phải thèm muốn. Nói chung thì những mỹ nhân kia nhan sắc cũng như độ mỵ lực làm sao sánh được với Bạch Ngọc Tiên - Thánh Cô của Độc Hồng môn cơ chứ. 

Đoàn người đi một chập nữa thì thấy một rừng cây thiên nhiên tuyệt đẹp mở ra trước mắt. Bên cạnh mỗi cây đều có một bàn tiệc nhỏ được bày ra dành cho độ 7, 8 thực khách quần tụ. 

Lúc này, trong khung cảnh thơ mộng đó, từng hồi nhạc được đánh lên nghe vi vu êm thắm vô cùng. 

Vân Linh và đoàn người Độc Hồng môn liền tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống. Trong đoàn của Độc Hồng môn đi lần này có Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên, Kim Xuân, Vu Cung, Trình Khôi và Sa La Na. Ngoài ra còn có 2 khách mời đi cùng là Vân Linh và lão già Âm Phong Huyết Độc. 

7 người ngồi vừa đúng một bàn, vừa ngồi xuống đã có một cô nương y phục màu thanh thiên yểu điệu đi tới hỏi thăm và chúc mừng. 

Bạch Ngọc Tiên thấy nàng nọ y phục không được chỉnh tề thì khẽ cau mày hỏi: 

- Cung chủ các vị không biết bao giờ sẽ ra. Bản Thánh Cô nhận được thiệp mời nhưng trong đó không ghi rõ là buổi thịnh yến này nhằm mục đích gì, chỉ thấy nói là mừng cho Đào Hoa Cung có hỷ tín thôi. 

Thanh y thiếu nữ nghe Bạch Ngọc Tiên hỏi vậy liền tươi cười nói: 

- Buổi thịnh hội này Đào hoa cung chúng tôi có rất nhiều điều vui. Lát nữa đây khi Cung chủ bổn cung ra người sẽ tuyên bố điều đó với các vị. Hiện giờ vì nguyên tắc bí mật, tiểu nữ cũng không dám nói gì. Hiện thời để chiêu đãi quý khách, Đào Hoa Cung sẽ dọn thức ăn ra cho chư vị thưởng thức. Sắp tới lại có nhiều tiết mục biểu diễn, bảo đảm sẽ khiến chư vị hài lòng. 

Bạch Ngọc Tiên thấy nàng ta nói vậy thì biết là không thể khai thác được tin tức, liền để thiếu nữ lui ra. 

Chỉ có 2 gã Vu Cung và Trình Khôi là vẫn còn tiếc rẻ nhìn theo tấm lưng ong và phong đồn nẩy nở mê người của thanh y thiếu nữ nọ. 

Sa La Na ngồi cạnh thấy Trình Khôi như vậy thì liền nhéo vào hông gã một cái. Cô nàng đối với Trình Khôi vốn là một đôi rất gắn bó. Hai người chỉ chờ cơ hội thuận tiện là tiến hành lễ cưới thôi. Bởi vậy lúc này Sa La Na thấy Trình Khôi háo sắc như thế làm sao không bực cho được. 

Trình Khôi bị nhéo đau chỉ biết nhăn mặt mà chịu. Bấy giờ mới biết thân phận nhìn sang Sa La Na có vẻ hối lỗi. Từ đó về sau con mắt y dù loạn đến đâu, cũng không đến mức quá lộ liễu như trước nữa. 

Vân Linh từ lúc vào đây đến giờ, chàng chú tâm quan sát xung quanh, đặc biệt là để ý các thiếu nữ xinh đẹp, mục đích định tìm xem cô nàng Tiêu Lệ Ngọc có ở trong đám ấy không. 

Thế nhưng chàng vào đến trung tâm thịnh yến mà cũng không thấy hình dáng Tiêu Lệ Ngọc đâu cả thì hơi thất vọng, nghĩ rằng ả nha đầu đó thân phận cực cao trong môn, e rằng không chịu chường mặt ra ở nơi này. 

Chàng nhìn sang mấy bàn bên cạnh thì thấy bọn hào khách giang hồ cũng như môn nhân các phái đến dự khá đông, chủ yếu là các phái hay môn bên phe hắc đạo, còn như bạch đạo võ lâm đến đây thì không thấy mấy. 

Nhưng nhiều nhất vẫn là các ngạo tử giang hồ cô độc. Bọn này bình thời lang thang đây đó, chỉ cần có chút biến cố ở đâu là ùa tới ngay. Vì thế nên khi nghe ở Đào Hoa Cung có mở thịnh yến là xô nhau đến, bất chấp là có nhận được thiệp mời hay không ? 

Đối với bọn lang bạt kiểu đó, Đào Hoa Cung cũng không hẹp lượng, liền cho mở thêm một số bàn, đặt ở phía xa trung tâm. 

Có điều mấy bàn này, việc đón tiếp không được như các bàn tiệc chính, từ lúc vào tới giờ, chỉ thấy có mấy món đơn giản được đưa ra, hầu như thời gian còn lại đều để cho thực khách tự mình bương trải. 

Bọn lang bạt này cũng không vì thế mà buồn, liền vừa ăn vừa trò chuyện, lại bàn tán về các cô em xinh như mộng đang yểu điệu đi tới đi lui trước mắt. 

Vân Linh trong lòng lo âu cho an nguy của Tiêu Dao Dao liền giả vờ đứng dậy đi xuống nhà sau, rồi dùng khinh công cao tuyệt lẫn vào trong đám cây lá mất dạng. 

Chàng nhảy tới nhảy lui trong khung viên thì nhận thấy phía trước có một dãy nhà trang hoàng rất đẹp, liền vội vã chạy lại. 

Bên ngoài tòa nhà cao nhất còn có người đứng gác, phía bên trong không biết có thể chứa bao nhiêu người mà im lặng như tờ. Vân Linh ngó lên trên thì thấy toà nhà này làm khá cao, ước chừng cao đến hàng chục trượng, liền vận khinh công hết mức nhảy lên phía trên bám lấy mép ban công mà chui vào. 

Có thể nói kiến trúc kỳ lạ của tòa nhà này khiến cho người nào muốn đột nhập cũng rất khó khăn. Xung quanh tòa nhà được thiết kế theo kiểu cánh hoa xòe ra. Bên dưới thon nhỏ, bên trên xòe rộng. Có điều khoảng cách giữa mặt đất và phần xòe ra bên trên rất rộng. Nếu không phải Vân Linh khinh công tuyệt đỉnh thì khó lòng có thể xâm nhập vào. 

Vân Linh chui vào bên trong mới nhận thấy phòng ốc san sát, khung cảnh vắng lặng lạ lùng. Chàng vội vận thần công lên dò xét xung quanh thì mới thấy ở phía bên tả cách đó khá xa có tiếng người nói chuyện. 

Chàng hết sức nhẹ nhàng liền bí mật áp sát vào căn phòng đó. Lúc nhìn vào mới giật mình bởi phía bên trong có hai thân ảnh lõa lồ đã áp vào nhau. Khuôn mặt nam nhân độ tuổi tứ tuần nhìn rất anh tuấn, còn nữ nhân thì rất xinh đẹp và không lạ gì với Vân Linh. 

Nàng ta chính là Đào Hoa Cung chủ Diệp Thanh Thanh. 

Hai người nọ đang dính chặt vào nhau như đôi sam. Đào hoa cung chủ Diệp Thanh Thanh nằm bên dưới liên tục bị khích ngất nên cái miệng nhỏ bé không ngừng phát ra âm thanh dụ hoặc mê người. 

Nam nhân phía trên thân hình tầm thước, nhưng chặc nịt từng thớ thịt. Lão liên tục công phá thành lũy khiến cho mỹ nhân bên dưới rên la liên hồi. 

Vân Linh thấy cảnh đó liền không hứng thú, chuẩn bị lui ra thì đột nhiên nghe phòng bên cạnh có tiếng lục cục. 

Chàng ngạc nhiên liền hé mắt nhìn vào, bấy giờ mới phát giác ra trong phòng có một mỹ nhân thân hình lõa thể đang nằm lăn lộn trên giường. 

Vân Linh nhìn kỹ khuôn mặt nàng nọ thì thiếu điều nhảy vọt người lên. Mỹ nhân lõa thể nọ chính là người chàng đang tìm kiếm và lo âu, nàng là Tiêu Dao Dao mỹ nhân chứ còn ai nữa. 

Vân Linh tìm được Tiêu Dao Dao trong tình cảnh này thì không cần e ngại gì nữa liền nhảy vào phòng nàng. 

Bấy giờ chàng mới phát giác ra mỹ nhân bị một chứng bệnh kỳ lạ, toàn thân phát nóng, hạ thể xuất nước trong khi hai mắt dường như đang bị loạn cuồng. 

Tiêu Dao Dao nhìn thấy Vân Linh trong lớp giả trang Lạc Thiên đứng ở đầu giường thì không chút ngại ngùng muốn nhào tới ôm chàng thật chặt. Thế nhưng toàn thân nàng như bị điểm huyệt vô lực thực hiện. Điều này càng làm cho Vân Linh kinh hãi hơn. 

Chàng phát giác ra tinh thần Tiêu Dao Dao đã bị khống chế đi vào ảo giác. Trong khi bản thân nàng không hề bị khống chế nhưng cũng không thể hành động như bình thường. 
Thảm trạng này đúng là kỳ dị không thể hiểu nổi. 

Vân Linh là y sư mà gặp phải quái trạng lạ kỳ của Tiêu Dao Dao cũng không biết nên liệu cách nào chữa trị. Hơn nữa lúc này phòng bên cạnh đã sóng yên bể lặng. Hai người bọn họ đang lục cục chuẩn bị đi ra. 

Vân Linh khinh công tuyệt đỉnh, liền vội vàng núp vào sau ban công tường ở phía ngoài. 
Ngay khi ấy, cửa phòng Tiêu Dao Dao bật mở, Cung chủ Diệp Thanh Thanh yểu điệu đi vào, theo sau là nam tử hán nhân trung niên nọ. 

Hai người bước lại cạnh giường Tiêu Dao Dao nằm thì thấy mỹ nhân kia thân hình liên tục uốn éo, hạ thân phơi bày, nét dụ hoặc cuốn hút không sao tả nổi. 

Bình thời mà nói, Tiêu Dao Dao đã là đại mỹ nhân hiếm có trên giang hồ. Bây giờ đây nàng bị mê hoang cuồng loạn, không còn ý thức được thân phận nên đã lộ ra những gì kín đáo nhất, bí ẩn nhất của nữ nhân ra trước mặt người khác mà không chút gì hỗ thẹn hay bối rối hết. 

Trung niên hán tử nhìn thấy mỹ nhân tuyệt mỹ như thế không khỏi nuốt nước miếng thèm khát. Y vừa nảy đã giao hoan cùng với cung chủ Diệp Thanh Thanh, mà bây giờ nhìn thấy Tiêu Dao Dao lõa lồ nằm trên giường, thì dục tính lại bừng dậy để lộ ra sự thèm khát trước mặt Diệp Thanh Thanh. 

Diệp Thanh Thanh cau đôi mày, kéo tay trung niên hán tử nói: 

- Sư phụ. Người mau nói xem tại sao mỹ nữ này lại mê man kỳ dị đến thế. Sao sư phụ không để con đánh thức ả dậy ? 

Vân Linh ở bên ngoài nghe Diệp Thanh Thanh gọi nam tử trung niên là sư phụ thì không khỏi giật mình, thầm mắng lũ hoang đàn ti tiện, loạn hợp cùng nhau không còn phép tắc chi nữa. 

Nam tử trung niên nghe Diệp Thanh Thanh hỏi đến liền lấy lại thần khí bình thường, khẽ cười lên một tiếng đắc ý nói: 

- Cô nương này đã bị sư phụ dùng Mê hồn ảo ảnh đại pháp khiến cho cô ta bị rơi vào mê cảnh. Hiện giờ khẳng định trong cơn mê kia, nàng ta đang chung đụng ái ân với rất nhiều người. Bảo đảm thân thể khoái lạc cùng cực, vì vậy mà nước hoa lộ cứ liên tục rỉ ra, còn bản thân thì bị khích động đỏ rực lên như lửa đỏ. 

Diệp Thanh Thanh nghe vậy không khỏi tò mò hỏi: 

- Sư phụ tại sao lại làm như vậy ? Chuyện thích thú đó sao lại để cho một mình cô ta hưởng lạc. Sao sư phụ không để cho Thanh nhi được thưởng thức một phen. 

Nam tử trung niên vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủi miệng cười lớn nói: 

- Thanh nhi không biết chi hết. Nữ nhân kia vốn dĩ con nhà chính phái. Người như vậy làm sao có thể dễ dàng bị câu thúc như đám nữ nhân trong Đào Hoa cung nơi đây. Vì vậy mà sư phụ mới phải dùng Mê hồn ảo ảnh đại pháp khiến cho cô ta bị biến thái đi. Sau ba ngày nữa, khi cô ta tỉnh dậy thì âm lộ đã thông, chỉ cần cô ta bị nam nhân chủ động thủ dụng trên cơ thể đôi chút, là dục hoả trào dâng, khi đó sẽ trở thành một dâm nữ trong mắt mọi người, không phải là khoái lạc lắm ru. 

Diệp Thanh Thanh bấy giờ mới hiểu tại sao sư phụ bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương phải mất hai ngày đêm thủ dụng pháp thuật lên người cô nương nọ. Hóa ra tất cả chỉ vì việc này. 

Nàng nghĩ tới việc Tiêu Dao Dao, một đại mỹ nhân trong chánh phái, sau hơn 1 ngày nữa, trở thành một dâm nữ, có thể tùy tiện cho nam nhân sờ mó, chụng đụng và hoang lạc giống như hoàn cảnh của nàng bây giờ thì rất khoái chí. Cảnh tượng đó thật sự khiến nàng thích thú, vì trên giang hồ nàng vốn bị khinh khi rất nhiều vì tội dâm loàn rồi. 

Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương thấy ở trong phòng lâu không thể kìm nén dục hỏa, lại nhào lên chiếm đoạt thân xác Tiêu Dao Dao thì mọi sự cố gắng đều hỏng hết. Lão vội vàng trở bước lui ra. 

Diệp Thanh Thanh thấy vậy cũng ra theo. Hai người kéo nhau xuống dưới lầu. Vân Linh thấy hai người đi khỏi liền xuất hiện. Chàng vừa rồi nghe được thảm trạng của Tiêu Dao Dao thì không khỏi lo lắng, liền vội vàng đưa tay bắt mạch cho nàng thì quả nhiên thấy nàng mạch tượng dồn dập, hơi thở khò khè, âm thanh trong cuống họng như van như vỉ, như thở như than, cộng với mùi hương cơ thể dồn dập tỏa ra khiến chàng chấn động vội lùi lại. 
HỒI THỨ 39 – THỊNH YẾN (phần cuối) 


Đột nhiên, trong phút giây ấy, khóe miệng anh đào của Tiêu Dao Dao bật lên tiếng kêu nho nhỏ: 

- Vân Linh ca. Muội sướng quá. Huynh làm muội chết vì sướng mất. Ôi chao ! 

Thân hình Tiêu Dao Dao sau khi kêu lên yếu ớt như thế, thì rùn rùn chuyển động hạ thể, xuất ra hoa lộ trào dâng. 

Vân Linh biết nàng rơi vào ma chướng, thần trí đã bị mê hồn ảo ảnh đại pháp của trung niên lúc nãy làm cho mê man. Hiện thời chàng cũng không biết làm thế nào để cứu chữa cho nàng, đành phải tính đường rút lui rồi sẽ tính kế khác. 

Vân Linh sau khi phát giác ra chuyện tệ hại của Tiêu Dao Dao mắc phải thì trong lòng không vui. Chàng về đến chỗ ngồi mà thần trí cứ nghĩ đâu đâu, nhất thời không biết tính cách nào cho đạt hiệu quả. 

Đoàn người đến Đào Hoa Cung tham dự thịnh yến càng lúc càng đông. Lại có cả người của Hồng Ma Viện cũng đến dự. Mấy người đó được sắp đặt ở phía chính Tây, cách bàn Vân Linh đang ngồi đến hơn 10 trượng. 

Mấy thiếu nữ xinh đẹp của Đào Hoa cung lúc này đi lại như con thoi, trên tay nàng nào cũng có không ít thức ăn và rượu mang đến cho các thực khách. Bọn họ hình dáng yểu điệu, y phục hở hang nên đã khiến cho một số hán nhân táo tợn kiềm không được táy máy, sờ soạng vào các bộ vị dễ tiếp cận trên cơ thể họ. 

Mấy nữ nhân này bị chiếm tiện nghi bất thình lình thì bật cười ré lên. Không hề giận dữ mà còn nhúng nhẩy bỏ đi không chút ngượng ngùng. 

Đến đầu giờ chiều, lúc này các thực khách ai nấy đều đã đến đủ và đã được ăn uống no nê, Cung chủ Đào Hoa Cung mới đi ra, đứng trên một đài cao tuyên bố. 

Kính cáo chư vị, 

Diệp Thanh Thanh lần này mở thịnh yến tại Đào Hoa Cung, mục đích mong muốn tuyên bố một việc lớn, đó là Diệp Thanh Thanh sẽ nhường lại ngôi vị Cung chủ bổn cung cho một người có tài năng hơn, có năng lực hơn để lãnh đạo Đào Hoa Cung phát triển hơn nữa, trở thành môn phái lớn trong giang hồ, người đó là vị cung chủ mới của bổn cung - Thanh Diện Khách đại nhân. 

Diệp Thanh Thanh nói xong liền đưa tay giới thiệu một trung niên hán tử, thân hình tầm thước, mặc một bộ y phục lộng lẫy, đắt giá làm bằng gấm thượng hảo hạng đang đứng trên đài. 

Thanh Diện Khách sau khi được Diệp Thanh Thanh tuyên bố nhường chức vị Cung chủ và giới thiệu với quần hào đang tụ tập bên dưới, liền tươi cười bước lên một bước, chắp tay chào tất cả mọi người. 

Không ngờ, bọn hán nhân đến dự thịnh yến sau khi nghe Cung chủ Đào Hoa Cung Diệp Thanh Thanh chủ động nhường lại ngôi vị cung chủ cho một trung niên lạ mặt kêu là Thanh Diện Khách thì không khỏi la lối bàn tán. 

Bọn người này không ai biết Thanh Diện Khách là ai. Tại sao tự nhiên lại được Diệp Thanh Thanh nhường ngôi vị cho. Trong khi đó ai cũng biết Đào Hoa cung toàn là mỹ nữ xinh đẹp, nếu Diệp Thanh Thanh làm cung chủ thì không nói làm chi, còn như lão hán tử Thanh Diện Khách đó mà trở thành cung chủ, thì không phải là hưởng thụ mỹ nữ không hết hay sao. 

Tất nhiên lời này là của bọn phần tử lang bạt giang hồ nói lên. Còn như những nhân vật kinh nghiệm giang hồ và có đầu óc quan sát thì lại cho rằng việc làm này có ảnh hưởng đến cục diện của Đào Hoa Cung trong mai hậu. Mấy người đó giống như Vân Linh, đều thầm để ý Thanh Diện Khách, và thấy lão ta quả là một nhân vật thần bí lợi hại, võ công nhất định cao hơn cung chủ hiện thời rất nhiều. 

Vân Linh thì vừa nãy đã chứng kiến Thanh Diện Khách và Diệp Thanh Thanh nói chuyện cùng nhau, bây giờ hiển nhiên hiểu rõ lão già kia lợi hại ra sao chứ. 

Một vấn đề kinh nghi khác, là khuôn mặt Thanh Diện Khác so với khuôn mặt hán tử trung niên lúc nãy chàng trông thấy đã có sự biến đổi khác đi khá nhiều. Những việc ấy, nếu chẳng phải chàng kỹ thuật dung diện đạt trình độ cao thì cũng không thể phát giác ra người xuất hiện lúc này với nam tử trung niên lúc trước chỉ là một. 

Vân Linh bởi trải nghiệm giang hồ còn ít, chưa biết nhiều đến khuôn mặt các đại nhân vật ở trong giang hồ. Do vậy, khuôn mặt hán nhân trung niên mà chàng nhìn thấy ở trong căn phòng nhỏ lúc trước, chàng lại không nhận biết y là ai. 

Thực tế người đó chính là Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương, thù nhân số một của Bát quái thiên di Bạch Thi. Người mà đến lúc chết cũng chưa hết hối tiếc, và ký thác cho chàng đi tìm lại vợ con của lão. 

Diệp Thanh Thanh tuyên bố xong việc nhường chức, liền chuyển lời lại cho Thanh Diện Khách nói chuyện với quần hùng. 

Lúc này mọi người mới thấy được uy phong của lão. Giọng nói của Thanh Diện Khách không lớn mà uy, các người bên dưới đài ai ai đều có thể nghe rõ ràng được tiếng của lão. 

Mọi người giang hồ biết lão vừa rồi đã dùng nội công tuyệt đỉnh, tích tụ trong tiếng nói mà thể hiện ra với mọi người. Bây giờ thì dù là một tên mạt hạng nhất, cũng biết được Thanh Diện Khách không phải tầm thường. 

Tiếng ồn ào bực tức lúc trước, ngay lập tức dừng hẳn. Trên đài cao, Thanh Diện Khách lần lượt làm các động tác thủ tục. Trước hết là tiếp nhận ngôi vị Cung chủ của Đào Hoa Cung, sau đó lại phong cho Diệp Thanh Thanh làm phó cung chủ, Tiêu Lệ Ngọc làm quân sư, Cô Thái Linh làm trưởng quản nội cung, Thanh Lam tú sĩ làm đường chủ ngoại cung đường, và vô số người khác. 

Bữa tiếp nhậm chức Cung chủ kết thúc, quần hào lại tiếp tục được thưởng thức những màn vũ điệu khêu gợi của đám môn nhân Đào Hoa Cung, và các món ăn liên tục được đưa ra. 

Trong không khí nhộn nhịp đó, đột nhiên có một bóng hồng lướt đến thật nhanh ngay chỗ Vân Linh đang ngồi. 

Bóng hồng nọ vừa chưa tới nơi đã kêu lên một tiếng lớn: 

- Thiên huynh ! 

Vân Linh đang ngồi ngơ ngẫn suy nghĩ thì bị tiếng gọi đó làm cho tỉnh lại. Chàng quay người nhìn ra sau, mới phát giác ra tiểu thơ Nhạn Nhạn đang đứng ở đó. 

Đôi mắt người thiếu nữ hoen lệ, miệng khẽ cười. Hai chân chạy nhanh lại chỗ chàng ngồi. 

Vân Linh vội vàng xô ghế đứng dậy, liền tiếp nhận tấm thân mỹ nhân tiếp nhập vào người. 

Nhạn Nhạn lần này gặp được Vân Linh thì quá sức mừng rỡ. Nàng tưởng rằng trên đời khó mà gặp được chàng. Cũng nghĩ là chàng đã bị giết mất xác. Ai mà ngờ khi nàng đến nơi đây lại gặp được Vân Linh. Điều quả là ngoài sự tưởng tượng. Vì thế mà nàng đã không tị hiềm nam nữ, nhảy ngay vào lòng chàng để được khóc cho thỏa. 

Qua chuyến kinh hiểm xảy ra lần trước, Hàn Thiên Ma Nữ thì rơi xuống Vực, Lạc Thiên thì biến mất. Điều này khiến cho trái tim Nhạn Nhạn đau khổ. Nàng sau biến cố trên, mới nhận thấy trái tim mình đã có hình bóng của Lạc Thiên. Nhưng mà nàng nghĩ mọi chuyện đã quá muộn. Lạc Thiên đã bị chết mất xác. Vậy thì mối tình kia cứ để cho gió bụi thời gian làm cho nhạt nhoà. Cố tìm cách quên đi. 

Bởi vì vậy nên thay vì ở trong Hồng Ma Viện buồn khổ, nàng lại theo chân phụ thân đi đến đây tham dự thịnh yến. 

Vân Linh thấy mỹ nhân ở trong lòng khóc lóc thì không biết dỗ dành ra sao. Hơn nữa trước giờ chàng đối với Nhạn Nhạn cũng chỉ là kính nhi viễn chi, không dám gần gũi quá mức. Ai ngờ được sau một thời gian không gặp nhau. Nàng con gái này lại trở nên mạnh bạo như vậy, giữa đám đông người vẫn không tị hiềm lao vào lòng chàng. 

Đột nhiên ngay lúc ấy có một bóng người cao lớn phi thân tới, rồi giật lấy Nhạn Nhạn ra khỏi tay Vân Linh. 

Nhạn Nhạn vừa nhìn thấy người này thì khuôn mặt đại biến. Hai mắt hoen lệ lo lắng nhìn cơn thịnh nộ của lão nhân kia. 

- Hừ ! Nhạn nhi ! Con làm gì ở đây thế ? Chẳng lẽ con không biết xấu hỗ sao. Giữa thanh thiên bạch nhật mà hành động thế này thì còn ra thể thống gì ? 

Nhạn Nhạn bị phụ thân la thì đứng im thinh thít, không dám ngửng đầu nhìn lên. Đột nhiên khi đó lại có bóng áo xanh tiến lại. Người chưa tới nơi mà mùi hương đã sực nức. 
Bóng người này chính là phó cung chủ Diệp Thanh Thanh. 

Diệp Thanh Thanh cười cười bước lại nắm tay Nhạn Nhạn nói: 

- Cô nương dung nhan thật là tuyệt. Chuyện cô làm đúng là đáng để cho Diệp Thanh Thanh ta ngưỡng mộ, việc gì phải xấu hỗ chứ. 

Thích Hàn Tùng đang dạy dỗ con gái, lại thấy Diệp Thanh Thanh xen vào thì tức giận quát lớn: 

- Lão phu đang dạy con. Cô nương không có việc gì nên rời khỏi nơi đây thì hơn. Đừng để lão phu phải nổi nóng thì lão cũng chẳng nể mặt người của Đào Hoa Cung nữa. 

Diệp Thanh Thanh tái mặt vì giận khi nghe lão gìa Thích Hàn Tùng nói thế. Nàng định phát tác thì bên tai chợt có tiếng nói của sư phụ gọi nàng về. Diệp Thanh Thanh không đừng được đành phải tức giận quay đi, trong lòng tự nhiên ghi nhớ mối thù khuất nhục này. 

Đường chủ Hoả Long đường - Thất Toả Chân phu nhân nghe hai cha con Thích Hàn Tùng căng thẳng với nhau liền bước lại khuyên nhủ. 

Cũng may lần đi thịnh yến này có Thất Tỏa Chân đi theo hai cha con bọn họ, nên cuộc diện này lập tức được giải vây. 

Thất Toả Chân vốn ở trong Hồng Ma Viện lâu năm, nên rất quen thân với Thích Hàn Tùng. Ở trong môn có nhiều lời đồn đại về chuyện giữa hai người, nhưng từ đó đến nay đã 20 năm trôi qua, giữa bà và Thích Hàn Tung vẫn chưa ai vượt qua vòng bạn bè tri kỷ. 

Tuy nói như vậy, nhưng ở trong môn ai cũng biết, Thích Hàn Tung ngoài môn chủ đại nhân ra thì chỉ chịu nghe lời mỗi mình Thất Toả Chân nữa mà thôi. Những người khác đứng trước lão đã bị uy thế khiếp người của lão làm cho co rúm lại rồi, làm sao lại còn dám phản kháng hay chống đối lại nữa. 

Thích Hàn Tùng bị Thất Tỏa Chân lôi trở về bàn, nhưng lão lấy danh là trưởng bối, buộc Vân Linh phải theo cùng. 

Vân Linh vạn bất đắc dĩ đành phải nghe theo, chàng trước khi đi còn dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với Âm Phong Huyết Độc. Dặn lão hãy ở lại bảo vệ cho mọi người. 
Còn chuyện của chàng cứ để chàng tự lo liệu. 

Thích Hàn Tùng quay trở về bàn rồi mới bắt đầu hỏi chuyện Vân Linh vì chuyện xảy ra với Hàn Thiên Ma Nữ và việc thất tung của chàng. 

Vân Linh được hỏi liền kể sơ qua việc trước kia, chỉ có điều khi nói về bản thân thì chàng bảo bị địch nhân đánh trúng, lại phải chạy trốn nên thất lạc mọi người. Đến khi chữa thương lành lại thì vừa hay có thịnh hội của Đào Hoa Cung, nên mới đi cùng đoàn với mấy người giang hồ mà đến nơi này. 

Thích Hàn Tùng nghe kể thở dài nói: 

- Phụ thân ngươi vì chuyện thất lạc cả hai chị em các ngươi mà hao tổn tâm trí. Chuyến đi này của lão phu cũng vì việc thất tung không rõ của ngươi mà ra đi. Bây giờ đã gặp được ngươi ở đây rồi thì tốt. Sau cuộc thịnh hội này ngươi hãy theo lão phu về nhà. 

Vân Linh biết lão nói thế không thể cãi lại đành dạ dạ nghe theo. Chàng khi ngước đầu nhìn lên mới thấy Thích Nhạn Nhạn đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng tự nhiên lại nhớ đến tấm thân mỹ diệu của nàng khi sáp lại cùng chàng lúc nãy, liền lấy làm thích thú. 

Chiều hôm đó, khi mọi người dự tiệc đi ra, mới hoảng kinh nhận thấy lối đi hai bên đã bị biến đổi. Các hàng cây lúc trước nhìn rất bình thường thì bây giờ đã biến thành một rừng cây dầy đặc. Nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện ra một người nào ở bên Đào Hoa Cung nữa cả. 

Những kẻ phát giác ra chuyện lạ đầu tiên chính là bọn thực khách lang bạt kỳ hồ nọ. Bọn chúng vốn được sắp cho những bàn đặt ở ngoài cùng, lại là nhóm bát nháo không có thủ lĩnh. Vì vậy ai ăn xong thích thì đi, không thích thì ngồi lại đánh chén tiếp. 

Chính những tên đi ra đầu tiên mới phát giác ra tình huống kỳ dị mà chạy vào trong này kêu réo. Đến lúc toàn bộ cục trường náo loạn cả lên thì những hàng cây bên trong chỗ để mấy bàn ăn cũng đồng loạt biến chuyển, lộ ra một kỳ trận to lớn kinh người được người ta bố trí sắp đặt cực kỳ khéo léo. 

Thích Hàn Tùng lo lắng vội ra lệnh cho mọi người không được loạn động. Nhưng lúc này lão đã nói quá muộn. Đám người xung quanh vì chuyện kinh nghi trước mắt đã đồng loạt đổ ra phía ngoài, thế nhưng hiện tại nơi đâu cũng là kỳ trận cả. Vì thế bọn người này đi ra mà không thoát ra được nên càng lúc càng kêu réo to hơn. 

Vân Linh lúc này đã nhảy lên một thân cây cao ngồi im bất động ở đấy. Chàng biết lúc này kỳ trận đang được bọn người Đào Hoa Cung chuyển vận. Do đó việc quan sát kỳ trận bây giờ không còn lúc nào là tốt hơn nữa. 

Nhưng khổ nỗi giờ này mọi người bên dưới sợ hãi đi tới đi lui loạn động cả lên. Vì thế rất khó nhìn được kỳ trận kia thực chất là như thế nào. 

Trong lúc mọi người còn đang hoang man, thì bỗng nhiên có tiếng cười đắc ý và tiếng nói âm trầm của Thanh Diện Khách vọng lại. 

Theo lời lão thì Đào Hoa Cung lần này muốn thống nhất giang hồ, vì vậy cần có nhân lực để hành động. Nếu ai muốn sống thì bỏ vũ khí và giơ tay lên đồng ý gia nhập bổn môn, khi đó sẽ có người của Đào Hoa Cung tới đưa đi. Còn như ai đó chống đối, thì nội trong ba ngày tới, Đào Hoa Cung sẽ lên kế hoạch tận diệt. Lúc đó muốn đầu hàng cũng không được nữa. 

Vân Linh cười gằn, liền nhân cơ hội Thanh Diện Khách đang nói, nhanh chóng vận dụng thần công dò xét xem lão đang ở đâu. 

Tuy là hiện thời, Thanh Diện Khách đang dùng thần công lợi hại, làm âm thanh tản ra khắp nơi, cố tình khiến cho người nghe không sao nhận được phương vị của lão. Nhưng lão lại không biết môn Vô hình thần công của Vân Linh rất lợi hại. Chỉ cần lão lên tiếng, là có thể nhờ vào đó truy xét ra chỗ ẩn nấp của lão ngay. 

Vân Linh sau khi nhận ra nơi ẩn nấp của Thanh Diện Khách, liền nhắm chỗ mấy người Độc Hồng môn đang đứng mà tiến tới. Lúc này chàng hiểu rõ, đám người của Bạch Ngọc Tiên là yếu thế hơn so với bọn người Hồng Ma Viện, vì vậy mới quyết định giúp đỡ mấy người này ra khỏi trận trước. 

Bạch Ngọc Tiên và mọi người đang lo lắng thì thấy Vân Linh thình lình xuất hiện thì hết sức vui mừng. 

Vân Linh vừa gặp mọi người liền ra lệnh cho cả bọn đi theo chàng. Bạch Ngọc Tiên đi đầu tiên, sau đến là Vu Cung, Trình Khôi, Sa La Na và cuối cùng là lão già Âm Phong Huyết Độc. 

Đoàn người đi một hồi thì lọt vào một vườn cây thơm ngát. Vân Linh lần trước đột nhập vào Toà nhà kỳ dị đã từng đi qua vườn cây này nên rất yên tâm biết rằng mình đã ra khỏi trận. Chàng nhớ tới lời lão Thanh Diện Khách nói lúc trước, thì phải 3 ngày nữa bọn chúng mới giỡ thủ đoạn ra hại người. Như vậy việc đầu tiên cần thám thính xem bọn chúng định làm gì những người đang bị giam trong trận đây. 

Chàng nghĩ vậy liền bảo Bạch Ngọc Tiên đưa mọi người đi khỏi nơi đây trước, còn bản thân thì cùng với Âm Phong Huyết Độc nhắm hướng toà nhà kỳ dị lúc trước mà tiến đến. 

Âm Phong Huyết Độc từ đầu đến giờ không nói tiếng nào. Lão thân pháp nhanh nhẹn cứ dõi theo bước chân Vân Linh mà lao theo. Trong cảnh trời hoàng hôn, thân pháp của hai người biến ảo nhanh như ma mị. 

o0o 
Hết hồi 39

Đọc thêm truyện hay