Quái dị khách (44, 45)

Quái dị khách
 

Tiểu long
 


Hồi 44 & 45
 

TRƯỜNG THANH ĐẢO (phần 1) 

Sáng hôm sau, thuyền nhổ neo. Sóng biển dập dình đập vào mạn thuyền làm con thuyền xao động lắc lư. Vân Linh bị sự di chuyển của con thuyền làm cho tỉnh lại. Chàng làm vệ sinh cá nhân xong liền qua phòng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì thấy nàng nọ vẫn còn đang say ngủ. 

Đêm hôm qua Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng uống rượu say quá nên cơ thể phát nóng làm nàng trong cơn say ngủ tự động lột bỏ y phục trên người mà không hay. Hiện giờ nàng chỉ còn mặc nội y mỏng manh bên trong, để lộ ra những vùng da thịt nõn nà đầy khêu gợi. 

Vân Linh vào phòng nhìn thấy cảnh đó không khỏi lúng túng vội vàng quay ra. 
Đến gần trưa, tiểu ma tiên Lạc Băng Băng mới mở cửa bước ra ngoài. Nàng vừa đi vừa đập đập tay vào đầu, miệng nói: 

- Nhức đầu thật. Uống có một ít mà sao người cứ lâng lâng thế ... 

Vân Linh đã ăn xong, thấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tỉnh lại, bước lên boong, liền gọi nàng lại, mời nàng ăn mấy món hải sản đã làm sẵn. Chàng nhìn thấy mặt thiếu nữ nọ sau một đêm say rượu thần sắc kém tươi liền chọc: 

- Đại lãng cô nương làm gì mà bây giờ mới dậy thế ? 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khuôn mặt nhăn nhó nói: 

- Khiếp quá. Muội không ngờ rượu ở đây mạnh thật. Đêm rồi muội uống có một tý mà say tới tận bây giờ. 

Nàng nói vậy mà không nhớ rằng tối qua nàng đã uống hơn chục bát rượu lớn thì làm sao mà không say được. 

Lạc Băng Băng nói xong liền làm mấy động tác khởi động rồi bắt đầu ngồi ăn. 
Vừa ăn, nàng vừa hỏi thăm Vân Linh xem đêm qua nàng đã làm gì ? Ai đưa nàng vào phòng ? Nói chung là mọi thứ đêm qua Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đều quên gần như sạch sẽ. 

Vân Linh không muốn để Tiểu ma tiên phải xấu hỗ vì chuyện nàng đã làm đêm qua như việc nôn mửa ra và nói năng lung tung nên chỉ trả lời cho qua chuyện. 

Còn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vừa ăn xong thì lại thấy khó chịu, đầu óc choáng váng. Nàng đứng dậy quay mặt ra ngoài boong thuyền rồi cứ thế mà nôn hết cả thức ăn vừa mới cho vào miệng xong. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng bị say sóng. Điều này khiến Vân Linh bất ngờ còn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì nhăn nhó vì khó chịu, phải nhờ Vân Linh đưa về phòng. 

Về đến phòng Lạc Băng Băng nằm ngay lên giường, hai tay ôm lấy đầu, toàn thân co quoặp lại như một con tôm luộc. 

Trong khi đó, con thuyền ra giữa biển sóng gió dập dồn, cảm tưởng như chỗ đứng dưới chân chao đảo theo từng cơn sóng, điều đó lại càng khiến cho Lạc Băng Băng khó chịu hơn. 

Lạc Băng Băng mặt mày xanh lét ngồi hẳn dậy, một tay ôm ngực, tay còn lại bám chặt vào mép giường, miệng cứ muốn nôn ra trong khi đầu óc và thân hình cứ lâng lâng tựa như không thể kiểm soát nổi. 

Vân Linh thấy nàng như vậy vội vàng bấm huyệt đạo ở hai bên hổ khẩu tay, chỗ lõm vào giữa hai bên xương, gần nơi y sư thường chẩn mạch để kiềm chế cơn say sóng cho nàng. 

Mặc khác chàng còn điểm huyệt đạo sau gáy của Lạc Băng Băng rồi bảo nàng ngồi xếp bằng điều khí vận huyết, cố gắng hít vào thật nhiều và thở ra từ từ. 
Mục đích là để thần kinh được ôn hoà, từ từ thoát khỏi đả kích do sóng biển dập dồn mang lại. 

Lạc Băng Băng làm theo quả nhiên từ từ dịu lại cơn choáng váng. Nàng nằm xuống nghỉ ngơi sau khi được Vân Linh cho ăn một ít thức ăn giằng bụng. 

Mấy ngày sau đó, tiểu ma tiên Lạc Băng Băng quen dần với việc đi thuyền trên biển. Nàng không còn bị say sóng nữa nên bắt đầu lên trên boong tàu cùng trò chuyện với mọi người. 

Hiện giờ con thuyền chở đoàn người đã đi được 4 ngày trời, xung quanh thuyền đâu đâu cũng là nước và nước. Phóng tầm mắt nhìn xa tít cũng không thấy đâu là đất liền. 

Mọi người bây giờ đã không ai còn háo hức nhìn ngắm biển cả nữa. Việc lên boong tàu cũng thưa dần vì ban ngày thì nắng gắt, ban đêm thì gió biển thổi lạnh dữ dội. 

Lúc bấy giờ mọi người mới thấy được bản lãnh của các thuyền phu. Bọn họ ngày cũng như đêm đều túc trực trên boong thuyền để điều khiển con tàu chạy đúng hướng. 

Về con thuyền này vốn được chia làm 3 tầng. Tầng thấp nhất chính là chỗ dành cho đám thuyền phu. Nơi đây thường có khoảng 10-20 người nam tử lực lưỡng chuyên môn làm nhiệm vụ chèo thuyền. Bọn họ làm việc liên tục gần mấy canh giờ rồi lại thay ca cho kẻ khác tiếp tục chèo thuyền. Đây là một việc làm nặng nhọc và chỉ ai có đủ sức khỏe mới có thể thực hiện và theo đuổi công việc vất vả và gian nan này. 

Tầng thứ hai là nơi cho đám khách nhân giang hồ trú ngụ và nghỉ ngơi. Nơi đây là chỗ đẹp nhất, sạch sẽ nhất và ngăn nắp nhất. 

Tầng trên cùng là boong thuyền. Chỗ này là đám thuyền phu và những kẻ lão luyện trong nghề hải hành tụ tập. Bọn người này có nhiệm vụ kéo buồm lên khi gió thuận và hạ buồm xuống khi thuyền đi ngược hướng. 

Trong số những người ở trên boong tàu thì Tân Lập là người chỉ huy cao nhất. Lão thường xuyên chăm chú theo dõi bản đồ, ngắm la bàn và nhìn sao trên bầu trời để xác định hướng đi đúng nhất cho con thuyền vượt biển. 

Nghề biển, việc xác định đường hướng giữa muôn trùng sóng vỗ là hết sức quan trọng. Thêm vào đó, những người này còn phải biết nhận đoán thời tiết, đánh giá các nơi có thể phát sinh đá ngầm hay các bất lợi khác để cho thuyền né tránh. Những việc đó đòi hỏi phải là người có kinh nghiệm đi biển dồi dào và phải có một tài năng thiên phú mới có thể làm được. 

Ở một góc phía sau thuyền là nơi dự trữ nước ăn và thức uống. Nơi này còn dùng để chế biến và cất giữ hải sản bắt được trong ngày để làm thức ăn cho chuyến lữ hành. 

Mọi người đi trên thuyền trong mấy ngày này cảm thấy khó chịu nhất chính là thiếu nước và thiếu rau xanh. Hai thứ này vốn là của hiếm đối với người đi biển nên được sử dụng cực kỳ hạn chế. Chính vì lẽ đó mà tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cảm thấy hết sức khó chịu. Ăn xong nàng phải dùng nước, thức dậy nàng phải dùng nước, người dơ bẩn nàng phải dùng nước. Những thứ đó bình thời trên đất liền hết sức dễ dàng thì ở trên biển lại bị hạn chế triệt để. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cảm thấy bực bội liền đến nói chuyện với lão trưởng đoàn Tân Lập về việc cung cấp nước uống và nước sinh hoạt cho nàng quá ít. Tuy nhiên, lão trưởng đoàn lại bảo nàng chịu khó chờ đợi thêm chút nữa. Lão nói việc dự trữ nước cho bấy nhiêu người đã được cân nhắc từ ban đầu. Nếu như bây giờ lão cho nàng sử dụng vượt quá mức quy định thì khi thuyền chưa đến nơi mà nước đã hết, như vậy thì thật nguy khốn cho mọi người. 

Lạc Băng Băng bực lắm liền đem chuyện này nói lại với cô cô Thất Tỏa Chân thì lại không được cô cô đồng tình. Thất Toả Chân hiện đang là người lãnh đạo tối cao ở đây nên ngay lập tức chỉnh đốn cô cháu gái ương ngạnh. Lại còn nói nàng không chịu được khổ, chưa gì đã lắm chuyện rồi. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tủi thân chạy về phòng Vân Linh khóc vùi. Báo hại Vân Linh không hiểu gì hết vẫn phải dỗ dành nàng nọ. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng được Vân Linh dỗ mới lau nước mắt nói: 

- Thiên huynh xem. Tiểu muội đâu phải là kẻ tham sống sợ chết, cũng chẳng phải là kẻ thấy khó ngại khổ, vậy mà vừa rồi tiểu muội mới xin với Cô Cô muốn được thêm chút nước để tắm gội cho sạch sẽ mà cô cô cũng không cho, còn mắng muội thậm tệ. Muội ức lắm. 

Vân Linh hiểu ra dịu giọng nói: 

- Thôi được rồi. Huynh hiểu là cô cô sợ muội dùng nhiều nước thì ảnh hưởng đến việc sử dụng nước của người khác. Muội yên tâm. Nếu muội muốn dùng nhiều nước thì để huynh nhường lại phần nước của huynh cho muội là được rồi. Huynh là con trai, việc tắm rửa cũng không nhất thiết phải một ngày một lần như muội. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nghe vậy vừa sung sướng lại vừa lúng túng buộc miệng nói: 

- Muội .... muội ... như vậy có được không ? 

Vân Linh cười mà rằng: 

- Có gì mà không được. Đây là phần nước của huynh tự nguyện nhường cho muội. Ai có thể trách cứ muội được ? 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng có được thêm nước tắm gội thì thích lắm liền ôm chầm lấy Vân Linh mà hôn vào má chàng rồi tong tong chạy ra khỏi phòng. Khi ra đến cửa nàng còn quay lại nói lớn: 

- Cám ơn Thiên huynh. Tiểu muội đi lấy nước đây. 

Vân Linh quay người nhìn lại, đưa tay lên vuốt má thì bóng hình của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã khuất hẳn sau cánh cửa. 

Ba ngày sau, trong lúc mọi người còn đang ngủ ngon thì bị tiếng la inh ỏi của đám thuyền phu làm cho tỉnh giấc. Vân Linh vừa ra mở cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng bàn tán của đám thuyền phu về việc đã họ đã nhìn thấy đất liền rồi. 

Tiểu ma tiên ở phòng bên cạnh cũng ló đầu nhìn ra. Khi nàng biết tin Trường Thanh Đảo đã ở phía trước mặt thì vô cùng hứng khởi vội vàng mặc y phục gọn ghẽ bước vội lên boong thuyền. 

Ở trên boong thuyền lúc này hầu như đã có đủ mặt các cao thủ giang hồ được điều đi chuyến này. Mọi người đang hướng mắt về một hướng theo cánh tay chỉ của lão già trưởng đoàn Tân Lập. 

Hiện giờ vì khoảng cách quá xa, nên ai ai cũng chỉ thấy một dãi đất mờ mờ ở phía chân trời, chứ thật sự không nhận ra hình thù gì cả. 

Tân Lập nói: 

- Trường Thanh Đảo lão phu đã tới một lần. Lúc trước cũng chính lão đưa phái đoàn của lão môn chủ tới đây. Hôm nay theo ước tính của lão phu thì dải đất kia đích thị là Trường Thanh Đảo rồi. Nhị vị hãy chuẩn bị chiều nay thuyền sẽ cập bến. 

Vân Linh hơi ngạc nhiên liền hỏi: 

- Tân lão lần trước đã đưa mọi người đến đây. Vậy sao họ không trở về được mà Tân lão lại có thể về được vậy? 

Tân Lập nghiêm chỉnh giải thích: 

- Lần đó trong đoàn phu thuyền đưa mọi người ra đảo không ai biết đường cả. 
Do đó lão phu phải thân hành đi thuyền con mang theo 4, 5 người cùng đi để làm hướng đạo. Sau khi thuyền cặp bến Trường Thanh Đảo an toàn, lão phu mới dẫn người của mình về. Những thuyền phu cùng Thiếu môn chủ đi thì vẫn ở lại nơi Trường Thanh Đảo. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đứng gần đó nghe được câu chuyện liền xen vào: 

- Nói như vậy là việc sau này mọi người lên Trường Thanh Đảo sống chết ra sao Tân lão cũng không hề biết. Nhưng tiểu nữ hơi thắc mắc là tại sao Tân lão không đi cùng mọi người lên đảo mà lại quay thuyền trở về. Chẳng lẽ Tân lão biết được trên đảo này tiềm ẩn nguy cơ chăng ? 

Tân Lập nhìn sang Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vẻ nghiêm trọng nói: 

- Cô nương hiểu rất đúng ý. Trường Thanh Đảo là một đảo biệt lập. Nơi đây hầu như không chiếc thuyền nào dám đến gần. Riêng chuyện những bãi đá ngầm rải rác quanh đảo cũng đã là một mối nguy cơ cho các thuyền đi qua chứ chưa cần nói đến những sự việc kỳ dị trên đảo mà lão phu đã từng nghe qua. 

Vân Linh và Lạc Băng Băng ngạc nhiên vừa định lên tiếng hỏi thì lão Tân Lập đã bị Cô cô Thất Tỏa Chân gọi lại bàn chuyện rồi. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhíu mày nói: 

- Kỳ lạ thật. Tại sao tiểu muội lên thuyền đi mấy ngày trời mà không hề biết những chuyện như vậy. Chẳng lẽ Cô cô Thất Toả Chân lại giấu giếm chúng ta hay sao ? 

Vân Linh cũng ngạc nhiên, trầm ngâm suy nghĩ đoạn nói: 

- Việc này có thể Cô cô sợ rằng chúng ta biết trước thì sẽ hoang man. Do đó người mới bảo lão Tân Lập giấu giếm chuyện kỳ lạ nơi Trường Thanh Đảo mà không cho huynh muội chúng ta biết. Nhưng việc này muốn dấu cũng không được. Đằng nào chúng ta cũng sắp đặt chân lên đảo rồi. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng rất tò mò về những kỳ lạ trên đảo nọ. Vì thế ngay khi Thất Tỏa Chân ra lệnh mọi người bỏ thuyền lớn, lên thuyền con chèo vào bờ thì nàng xung phong đi ngay. 

Mấy chục người đi trên 3 thuyền nhỏ, lần lượt được đám thuyền phu chở vào đất liền. 

Tiểu ma tiên đi chuyến đầu tiên cùng các cao thủ trong môn, mỗi lần 3 thuyền nhỏ chở được 9 người. Cứ vậy mà từ từ đưa hết đoàn cao thủ giang hồ đặt chân lên Trường Thanh Đảo. 

Theo lệnh của Thất Toả Chân, đoàn phu thuyền và thuyền lớn của Tân Lập vẫn đậu ở bên ngoài đảo. Mọi người lần này lên đảo vì việc mất tích kỳ bí của đám cao thủ lần trước. Họ không muốn đám thuyền phu bị nguy hiểm nên chỉ mang theo một ít thuyền phu nhanh nhẹn, thoát vác lên bờ, còn kỳ dư thì để họ ở lại trên thuyền. 

Một việc nữa chiếc thuyền lần này do Tân Lập trở mọi người đi lớn hơn so với chiếc thuyền đã cặp bờ Trường Thanh Đảo lần nọ. Việc này khiến cho thuyền không thể vào quá gần bờ vì sợ vướng vào đám đá ngầm nguy hiểm. Đây là một việc lão Tân Lập lo ngại nhất nên mới đề nghị Thất Toả Chân cho phép lão neo thuyền ở bên ngoài là vậy. 

Vân Linh và mấy người trong đoàn khách giang hồ là người cuối cùng đặt chân lên Trường Thanh Đảo. Hiện giờ mọi người đang đứng trên bãi cát đá xen lẫn nơi bờ biển. Quang cảnh bên trong rừng cây rậm rạp khó nhìn thấy rõ. Lúc bấy giờ trời đã về chiều nên sự vật xung quanh Trường Thanh Đảo đều nhuốm một màu ảm đạm u tối. Mấy người theo chân Đường chủ Hỏa Long Đường Thất Tỏa Chân đi sâu vào phía bên trong. Cả bọn đang vượt qua một bãi cát rộng lớn hướng về phía cánh rừng bên kia. 
HỒI THỨ 44 – TRƯỜNG THANH ĐẢO (phần cuối) 



Lạc Băng Băng hai mắt lóe sáng, khuôn mặt tươi vui rực rỡ vì vừa thoát khỏi sự tù túng bất đắc dĩ trên thuyền mấy ngày liền rồi. 

Nàng vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh đồng thời hít ngửi mùi cây cỏ bay theo gió ùa tới. 

Khu rừng cây mà mọi người đang hướng tới thật sự thì không có cây nào mọc cao quá đầu người. Toàn bộ cây ở đây đều nhỏ nhắn và sơ xác. Hầu hết đều bị nghiêng ngả một cách lạ kỳ như bị ai đó kéo đổ mà không chịu đổ nên mới cong quẹo như vậy. 

Lúc này ánh sáng đã yếu. Đường chủ Thất Tỏa Chân quyết định cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi phía ngoài rừng cây. Mấy cao thủ đi cùng được lệnh đốt lên một vài đống lửa cho ấm áp. Vài người khác tiến hành dọn dẹp vài chỗ sạch sẽ cho các đại nhân vật nghỉ ngơi. 

Các đại nhân vật này hiển nhiên trong đó có cả Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng. 
Nàng hiện giờ đang ngồi bó gối bên cạnh Vân Linh trong lúc chờ thức ăn được nấu chín lát nữa sẽ được đem tới. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nói: 

- Lục huynh. Huynh có thấy ở đây có gì lạ không ? 

Vân Linh nhìn sang Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hỏi: 

- Muội phát hiện việc gì ư ? 

Chàng hỏi vậy nhưng trong đầu chợt hiện ra những dấu vết kỳ quái ở trên mặt bãi cát rộng lớn mà đoàn người vừa đi qua. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhíu mày nói: 

- Muội thấy lạ lắm. Dường như có cái gì đó xảy ra tại đây mà muội không thể giải thích được. Trong lòng cứ cảm giác không yên. 

Vân Linh cũng có nghi ngờ nhưng hiện thời chưa có gì làm chắc chắn nên khẽ lựa lời an ủi Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cứ yên tâm. Dù việc gì xảy ra thì cũng có nhiều người ở đây chung tay vào cơ mà. 

Đêm hôm đó, mọi người sau một chuyến hải hành dài ngày nên đều mệt mỏi ngủ mê mệt. Đến lúc gần sáng. Đột nhiên mọi người cảm giác đất đá dưới chân đang run động dữ dội, kèm theo đó là những tiếng ầm ầm mạnh bạo vô cùng. 

Mọi người thức dậy nhìn ra, thì thấy ở ngoài bờ biển đi vào 2 con dị thú thân hình to như cái nhà, bốn chân như cột đình, đang lầm lũi đi vào khu vực mọi người đang nằm. 

Mấy người nhìn thấy thế không khỏi kinh hoàng, vội vàng nhặt nhạnh mấy thứ quan trọng rồi chạy vội vào rừng. 

Đến lúc này 2 con dị thú lại chợt kêu rú lên mấy tiếng lớn. Cả hai con dị thú đều đồng thời ngửng đầu lên đưa mũi hướng về phía đoàn người vừa bỏ đi. 
Thế rồi trong một sát na ngắn ngủi, hai tiếng gào vang lên chấn động âm thanh, hai con dị thú chuyển thân, phi nước đại về phía mọi người. 

Trong rừng cây lưa thưa, Vân Linh cũng như tiểu ma tiên đều nhìn thấy 2 con dị thú đang đuổi theo mình nên kinh hãi vội vàng phi thân chạy đi. Mọi người ban đầu còn vừa chạy vừa nhìn chừng 2 con dị thú đuổi phía sau. Thế nhưng chẳng bao lâu, không ai còn cơ hội nhìn lại sau lưng nữa. Cả bọn đều cảm giác tiếng ầm ầm của bàn chân quái thú như đang ở sát bên cạnh mình rồi, nên đều hoảng hốt cắm đầu mà chạy. 

Thất Toả Chân lúc này không thể điều khiển được chúng nhân nữa. Mọi người mạnh ai nấy chạy, chạy càng nhanh càng tốt. 

Thế nhưng hai con dị thú thân hình to lớn và bước sải chân dài vô cùng. Bọn chúng chỉ có 2 con nhưng lại dàn hàng ngang ra mà càng quét tấn công. 

Chúng tiến nhanh như vũ bão khiến cho mấy môn nhân có người không kịp chạy trở thành mồi ngon dưới hàm răng sắc nhọn của chúng. 

Tiếng kêu rú của nạn nhân trước khi lìa đời lại càng làm cho mấy người đang bỏ chạy thêm hoảng loạn. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khinh công độc bộ thiên hạ nên chạy nhanh lên trước. Nàng chạy một hồi rồi đột nhiên hoảng hốt quay đầu trở lại. Vân Linh ngạc nhiên vội hỏi: 

- Chuyện gì vậy ? Sao muội quay lại đây làm gì ? 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khuôn mặt kinh hãi kêu lớn: 

- Ở đằng trước là đầm lầy. Chúng ta bị mắc kẹt rồi. 

Mấy người đang chạy vài người nghe được tiếng kêu của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì sợ hãi đứng yên lại đó. Vài người khác do quá sợ cứ thế ào lên. 
Thế rồi tai hại thay bị đầm lầy dưới chân kéo xuống, họ chỉ kịp kêu lên mấy tiếng kinh hãi rồi thì cả người đều bị nhấn chìm dưới vùng đầy lầy. 

Trong đoàn người ra đi lần này ít nhất đã mất gần chục mạng do bị quái thú ăn thịt cũng như bị rơi xuống đầm lầy mà chết. 

Lúc này đột nhiên Đường chủ Thất Toả Chân liều lĩnh kêu gọi mọi người mau chóng quay ra bờ biển. Như vậy bọn họ lại phải một lần nữa đối mặt với 2 con dị thú ăn thịt này mới mong có thể thoát nạn. 

Tất nhiên lúc này ai cũng hiểu không thể tiến thêm được nữa. Thế nhưng nếu bảo họ phải quay mặt lại đối địch với 2 con dị thú to lớn và hung ác kia thì nhiều người không khỏi kinh tâm, bởi lý do này nên Đường Chủ Thất Toả Chân ra lệnh bảo tất cả cùng quay lại mà vẫn không ai chịu nhúc nhích. 

Lúc này riêng chỉ có Đường chủ Thất Toả Chân là quay lại, đi bên cánh phải của bà ta sau đó là 2 người Vân Linh và Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng. Các cao thủ khác cũng lục tục kéo theo như Lãnh kiếm khách Độc Cô Tinh, Thiên địa phó đường chủ La Khuê, lão già Du Thiên Mao Tô Tán và vô số người khác. 

Mấy người vừa dùng khinh công vượt lên vừa chú tâm quan sát tình hình trước mặt. Hiện thời rất dễ phán đoán hành tung của 2 con dị thú vì cây cối trong khu rừng bị hai con quái thú to lớn này giẫm đạp ngã ra ầm ầm cả rồi. 
Hơn nữa hiện tại khi hai con vật nọ di chuyển đi tới thì dưới chân mọi người mặt đất rung chuyển dữ dội. Nhờ đó hai con dị thú tiến tới đâu là mọi người nhận biết được ngay vì nơi đó gặp phải cơn địa chấn ghê hồn. 

Thất Toả Chân hô to kêu gọi mọi người cố gắng bình tĩnh, hiện giờ bà ta đã thấy đầu một con dị thú đang vươn ra hướng tới chỗ mọi người. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hô lớn: 

- Cẩn thận. Mọi người mau tản ra. 

Đầu con dị thú thứ hai đột ngột hiện ra, hai mắt to như cái bát lớn với hàm răng nhọn hoắc chộp tới phía mọi người đang đứng. 

- Gào, một âm thanh ghê gớm vang lên cùng với tiếng rú của một kẻ xấu số. 
Cái hàm con quái thú đã cắp trúng một hán nhân không kịp chạy trốn. 

Thân hình gã hán nhân bị kẹp giữa hàm con quái thú giẫy giụa trong tuyệt vọng. Gã kêu lên được mấy tiếng ngắn thì con quái thú đã hất bỗng người nạn nhân lên rồi đớp lấy một cách nhanh chóng. Thân hình nạn nhân mau chóng mất tích trong hàm quái thú. 

Lúc này, con dị thú thứ nhất đã đớp hụt Thất Toả Chân. Cái đầu to với với cần cổ dài ngoẵng lia tới lần hai với tốc độ ra đòn còn nhanh hơn lúc trước. 
Cả thân hình phía trước của nó đã ló dạng ra lấn át cây cối xung quanh. 

Thất Tỏa Chân không hỗ là Đường Chủ Hỏa Long Đường, bà ta trong nháy mắt đã tung ra đến 20 chục viên Hỏa Diễm Cầu làm cái đầu con dị thú bị lửa đỏ bắn trúng. 

Con quái thú kêu lên những tiếng lớn vì bị lửa đỏ bắn phải. Nó tức giận thổi phù ra một luồng gió lớn tanh hôi về phía Đường chủ Hỏa Long Đường Thất Toả Chân làm bà ta phải dội ngược người lại. 

Vân Linh biết con quái thú đã bị chọc giận sẽ khủng khiếp hơn trước nhiều, chàng liều lĩnh lách mình chui tọt vào giữa hai chân của quái thú trong lúc nó đang điên cuồng tấn công Thất Tỏa Chân. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cũng nhờ vào sự nhanh nhẹn của U hồn thân pháp mà thoát chạy ra được phía sau lưng quái thú. Hiện giờ ở đương trường người nguy hiểm nhất chính là Thất Toả Chân mà thôi. 

Con quái thú thứ hai thấy đồng bọn bị thương thì nổi giận tàn xác mấy cao thủ đang bị nó truy sát. Du Thiên Mao Tô Tán dùng kiếm tấn công quái thú nhưng cả người lẫn kiếm đều bị đánh văng bỗng ra sau. Lão chỉ thấy toàn thân như bị một cái chùy giáng mạnh vào người rồi ngã lăn ra đất không sao đứng dậy nổi. 

Cũng may, chỗ lão nằm lại ngay cạnh bên Phó đường chủ Thiên Địa Đường La Khuê nên được La Khuê lôi đi thoát khỏi cú tấn công chết người của cái hàm con quái thú. 

Lúc bấy giờ mạnh ai nấy chạy đã có người thoát được ra đằng sau lưng 2 con vật hung tợn. Nhưng đây cũng là kết quả của những hy sinh to lớn do mấy cao thủ lợi hại dám đứng ra đối chọi cùng hai con vật này để làm mồi nhử thu hút bọn chúng. 

Vân Linh ở phía dưới bụng con quái thú đã vận lên Vô hình chưởng đến tầng thứ 10 đánh thẳng vào người nó. 

Con vật bị đánh trúng vào chỗ da thịt mềm nhất mà lại bị chưởng lực Vô hình thần công lên đến tầng thứ 10 của Vân Linh đập vào nó thì làm sao không rúng động cho được. 

Cả người quái thú lập tức run lên kèm theo tiếng kêu đau đớn. Con vật đột ngột khuỵ chân trước xuống rồi ngã lăn ra. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã thoát ra phía sau lưng con vật giờ bị tiếng kêu kinh khủng của quái thú khi trúng thương khiến nàng quay đầu lại nhìn lại. 
Nàng kinh hãi thoáng thấy bóng dáng Vân Linh bị con vật nọ ngã ra đè xuống thì hoảng hồn kêu lên một tiếng lớn: Thiên huynh ! 

Thất Tỏa Chân cũng nhờ vào cú đánh này của Vân Linh vào mình quái thú mà thoát khỏi được vòng cương tỏa của quái thú. Bà ta chạy vội ra phía sau lưng con thú đã bị ngã ra trong lúc mấy người khác cũng đang bán sống bán chết mà chạy. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng sợ hãi cho Vân Linh bị thân hình to lớn như cái nhà của con vật nọ đè bẹp vừa kịp la lên một tiếng thì sau đó đã thấy cả người con quái thú đổ ập xuống đất làm cho bụi cát mù mịt bay lên. 

Thất Tỏa Chân chạy lên túm vội lấy tay Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng mà kéo chạy. 

Mấy người ào ào vận hết khinh công có thể mà hộc tốc lao về phía biển. Lúc bấy giờ Tiểu ma tiên mặt hoa thất sắc, hai mắt nhìn dõi về phía sau thì chợt nhìn thấy Vân Linh đang bị quái thú rượt đuổi chạy bán cờ đuổi theo mọi người. 

Thất Toả Chân thấy nàng chạy chậm lại thì nắm chặt tay Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nói: 

- Băng nhi chạy mau. Chuyện của sư huynh con để cho cô cô định liệu. Cô cô sẽ ở lại giúp đỡ hắn. 

Vừa nói Thất toả chân vừa lấy trong người ra một nắm Hỏa Diễm Cầu chuẩn bị tập kích con dị thú đang đuổi theo sát Vân Linh. 

Còn Vân Linh lần đầu tiên mới thấy được sự lợi hại của quái vật thời tiền sử. 
Nếu lúc nãy chàng không kịp dùng Ảo bộ pháp lui tránh thì đã bị con vật nọ đè bẹp rồi. 

Hiện giờ chàng lại bị con thứ hai truy đuổi hết sức gắt gao. Tiếng chân của con vật dọng vào mặt đất ầm ầm làm cho tinh thần kẻ bị truy đuổi như Vân Linh cũng phải hoảng kinh. 

May sao, trong giờ phút nguy ngập đó thì Thất Toả Chân phóng Hoả Diễm Cầu ra cứu nguy. 

Con quái thú đuổi theo bị dính phải Hoả Diễm Cầu làm cho nó đau đớn phải dừng lại. 

Vân Linh chỉ nhờ thế mà thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa của con vật nọ, chàng chạy thật nhanh đến chỗ Thất Tỏa Chân đang đứng rồi nói lớn: 

- Mau chạy thôi Cô Cô. Con vật nọ lại sắp đuổi theo tới nơi rồi. 

Hai người cùng chạy ra được tới bờ biển thì mới hay mọi người ai nấy đang ào ào, đua nhau bơi ra ngoài biển. 

Phía sau hai con quái thú bị thương đang điên cuồng đuổi theo, sắp sửa tới nơi rồi. Lúc này không ai còn kịp đợi thuyền nhỏ tới đón nữa mà nhảy cả xuống biển để hòng thoát thân. 

Ở trên thuyền lớn, lão già Tân Lập cũng đã nhận ra tiếng kêu rú kỳ dị phát xuất từ nơi bờ biển ngay từ sáng sớm. Khi lão thấy mấy người bên mình cuống cuồng chạy ra thì vội sai thuyền phu bơi nhanh ra đón. 

Biển vào buổi sớm không có sóng lớn nên thuyền nhỏ đi rất ổn định. Vài người nhảy xuống biển bơi đi đã được ứng cứu, số còn lại cũng đang lóp ngóp lên được thuyền. 

Vân Linh nhảy xuống biển sau cùng trong lúc hai con dị thú đã đạp chân ra đến bờ biển. Bọn chúng còn nhảy cả xuống biển để bơi đuổi theo mọi người. 

Đến lúc này thì đã có nạn nhân bị quái thú ăn thịt vì bơi không kịp. Bọn người giang hồ vùng vẫy một thời giờ đây ở dưới nước chẳng khác gì lũ mối mọt để cho quái thú làm thịt. 

Cũng may Vân Linh đã học hỏi thêm thuật bơi lội dưới nước lần trước nhờ đi cùng với Ngọc Lan cô nương. Lúc này chàng nhờ vào nội công cao tuyệt nên lội nước rất nhanh. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì công phu dưới nước lại không cao. Nàng xuất phát trước Vân Linh và mọi người mà thủy chung chỉ lội được một khoảng cách rất ngắn. 

Vân Linh thấy Tiểu ma tiên lội như vậy thì sớm muộn gì cũng làm mồi cho quái thú ăn thịt nên vội bơi lại dìu nàng bơi đi. Hai người di chuyển rất nhanh tiến lại chỗ một chiếc thuyền con đang bơi đến rồi leo lên trên. 

Mọi người gắng sức chèo thuyền thật nhanh trong khi hai con quái thú vẫn còn đang bơi đuổi theo phía sau. 

Cũng may, hai con quái thú này vốn không phải là dị vật có thể bơi lội dưới nước thật tốt. Bọn chúng chỉ dám bơi cách bờ biển độ 10 trượng để đuổi theo mọi người rồi sau đó phải quay lại. Mọi người nhờ vậy mà thoát được thêm một phen kinh hiểm. 

Khi lên đến thuyền lớn, kiểm soát nhân số mới hay bị mất 15 người trong cuộc tàn sát của hai con dị thú vừa rồi. 

o0o 
Hết hồi 44 

HỒI THỨ 45 – HOANG NHÂN NỮ LƯU 


Phó đường chủ Thiên Địa đường La Khuê cũng bị thiệt mạng trong cuộc chiến với quái thú vừa rồi. Võ công của La Khuê không tệ, nhưng công phu dưới nước lại kém. Vừa rồi khi di chuyển dưới nước lão đã không thoát khỏi hàm răng của quái thú mà bị mất mạng. 

Đường chủ Thất Toả Chân thương tiếc cho một nhân tài của Hồng Ma Viện vừa bị mất. Lại nhớ đến mười mấy nhân mạng chết đi trong hoàn cảnh thân xác không còn vì bị quái thú ăn thịt thì rùn mình, sau đó liền cho mọi người nghỉ ngơi. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khuôn mặt tái xanh, cơ thể mệt mỏi được Vân Linh dìu về phòng. Lúc vừa rồi, nàng đã bị quái thú truy đuổi dưới nước khiến cho nàng sợ hãi mất mật. Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vốn dĩ công phu dưới nước cực kém, bình thời nàng bơi ở trên sông cũng không thể vượt quá 20 trượng. Trong khi đó, chỉ vì sợ hãi quái thú làm thịt mà nàng liều lĩnh nhảy xuống biển mà bơi theo mọi người. 

Thực tế thì sao, nàng bơi đi không nổi trước sức cản của từng cơn sóng dồn dập ập lại. Nàng càng bơi thì lại càng thấy bị sóng nước đẩy ngược vào bờ. 

May mà sau đó Vân Linh bơi ra hỗ trợ kéo nàng đi, nếu không người bị quái thú ăn thịt không chỉ là 15 người mà có khi phải là 16 nhân mạng, với nhân mạng cộng thêm chính là nàng. 

Vân Linh ôm Tiểu ma tiên trong tay thấy nàng dường như tựa cả vào mình. 
Thân hình tiểu ma tiên mỹ diệu và mềm mại cực kỳ. Khi chàng đưa nàng nọ vào đến phòng thì mới nhận ra y phục Tiểu ma tiên vừa rách vừa ướt làm hiện lên một tòa thiên tiên mỹ lệ với hai đỉnh ngọc phong nhọn nhọn mê hoặc lòng người, lộ ra dưới lớp y phục đẫm nước. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ngồi trên giường miệng nói: 

- Thiên huynh! Muội mệt quá. Cám ơn huynh đã cứu mạng. 

Vân Linh biết Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vẫn còn bị đả kích lớn trong cuộc chiến khốc liệt vừa rồi. Chàng an ủi nàng nọ vài câu rồi lấy khăn cho Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lau khô tóc. 

Lúc này nàng nọ mới nhận thấy thân thể ướt hết sạch cả. Phần y phục bên ngoài dính sát vào người làm lộ rõ những điểm huyền ảo, mê ly con mắt người ta. 

Tiểu ma tiên hơi ngượng liếc nhìn Vân Linh thì thấy hai mắt của gã anh trai háo sắc cũng đang trộm cắp trên những phần cơ thể bí hiểm của mình thì đỏ mặt thầm nghĩ: 

- Lục huynh của ta không ngờ cũng biết chiếm tiện nghi. Huynh ấy làm như mình không biết gì nên cứ láo liên nhìn ngó như vậy, thật là tệ ... 

Nàng nghĩ thế nhưng trong lòng lại cảm thấy khoan khoái, nữ nhân được nam nhân thèm muốn nhìn ngó cũng có chút tự hào bởi sắc đẹp và sự dụ hoặc của mình. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đột nhiên phát hiện ra một sức mạnh mới của bản thân mà trước giờ nàng chưa từng biết. Đó chính là sắc đẹp của nàng. Rõ ràng trong mấy năm trở lại đây nàng không ngừng phát giác ra ánh mắt kỳ lạ của bọn nam nhân trong môn khi nhìn thấy nàng đi qua. Lúc trước cảm giác đó cũng chưa ấn tượng với nàng lắm, còn bây giờ thì nàng thấy ngay cả gã anh trai háo sắc kia cũng bị sắc đẹp của nàng làm cho mê hoặc. 

Hì hì ... Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tự nhiên cảm thấy thích thú. Nàng giả đò không để ý tự mình hé lộ những chỗ dụ hoặc trên người ra trước mắt Vân Linh xem chàng nọ phản ứng thế nào. 

Qủa nhiên sau khi Vân Linh nhìn thấy đồi núi chập trùng mê ly rất gợi cảm kia thì tâm tư loạn động, khuôn mặt đỏ bừng. Dục tính bắt đầu bộc phát. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhìn thấy hai mắt chàng trở nên sắc lang như vậy thì hoảng hồn vội vàng lấy chăn trùm kín người rồi nằm phục xuống. 

Cũng may cho nàng mà cũng may cho Vân Linh ngay lúc đó Thất Toả Chân bước vào phòng miệng nói: 

- Băng nhi ! Con muốn tắm rửa thì đi đi. Hôm nay Cô Cô phá lệ cho con được thoải mái một lần đó. 

Thất Toả Chân nói vậy là vừa qua tất cả đều nhảy xuống biển trốn quái thú nên đều ướt như chuột lội. Mọi người không thể không tắm rửa cho sạch hết mùi vị nước biển mằn mặn bám chặt vào người. Thất Tỏa Chân cũng mới tắm xong nên mới đến Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng gọi nàng đi tắm là vậy. 

Thất Toả Chân vào phòng thấy Vân Linh còn đứng đó thì khẽ nạt: 

- Thiên nhi không về phòng đi. Đứng ở đây làm gì ? 

Vân Linh tỉnh hồn không dám chần chừng liền về phòng luôn. 

Chiều hôm đó, mọi người tụ tập lại nghe lão Tân Lập tuyên bố. Theo lời nói của lão thì Trường Thanh Đảo vốn gồm hai đảo lớn nhỏ nằm ngăn cách nhau bởi một đầy lầy. Vừa rồi mọi người đã tiến vào đảo nhỏ từ hướng Bắc và gặp nguy hiểm bởi quái thú, bây giờ mọi người sẽ chuyển hướng đi vào đảo lớn từ phía Nam, thử xem mấy người thất tung có ở trên đảo này không. 

Toàn bộ môn nhân Hồng Ma Viện ngồi tham dự lúc này nghe lời lão Tân Lập nói mà không hứng thú gì cả. Vừa rồi họ mới thoát khỏi tai nạn nên tâm trạng còn hoang man, chưa muốn tiến nhập Trường Thanh Đảo chút nào. 

Tuy nhiên theo ý của Đường chủ Thất Toả Chân thì việc này tất nhiên phải làm. Dù sao mọi người đến Trường Thanh Đảo là để tìm hiểu nguyên nhân thất lạc của Lạc Phá Thiên và mấy người kia, nhân tiện tìm cách cứu cho họ về lại bổn mổn. Do đó không thể vì thấy nguy hiểm mà lùi bước. 

Thế rồi theo lệnh của Thất Toả Chân, con thuyền chở đám khách giang hồ lại quay mũi đi vòng qua đảo nhỏ, tiến về phía đảo lớn ở phía Nam. 

Chiều ngày kế tiếp, thuyền chở mọi người đã tiến vào gần bờ biển Nam 
Trường Thanh Đảo. 

Bờ biển Nam Trường Thanh Đảo địa thế thuận lợi vô cùng cho việc tiếp cận. 
Xung quanh đảo không hề có đá ngầm, lại thông thoáng nhìn rất thích mắt. 
Trên bờ biển sạch sẽ, cát vàng trải mịn cùng với một ít đá tảng lớn nhỏ nằm rải rác tạo nên nét nên thơ say lòng người. 

Mấy người trên thuyền từ từ cặp bến có thể nhận thấy cây xanh mọc cao rậm rì, gió thổi vi vu tạo nên âm thanh sào sạt, sào sạt. Trên đảo thậm trí còn nhìn thấy khỉ đang đùa giỡn, leo trèo trên những tán cây mà cấu chí lẫn nhau. 

Vân Linh chỉ tay lên đảo nói với Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng: 

- Muội xem. Cảnh vật trên đảo này cũng đẹp đó chứ. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng gật đầu: 

- Muội chỉ mong trên đảo không có quái thú gì cả. Như vậy sẽ an toàn hơn. 

Vân Linh cười khì, chọc ghẹo: 

- Làm gì mà muội trở nên nhút nhác vậy ? Dù gì muội cũng là Tiểu ma tiên cơ mà, kiểu gì mà không có cách thoát nạn chứ. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tức mình đập vào vai Vân Linh miệng nói: 

- Huynh chỉ giỏi nói sàm. Người ta vừa rồi bị bọn quái thú làm cho một trận chết khiếp, còn chưa hoàn hồn được đây. 

Nàng nói xong liền ngẩn đầu nhìn ra phía xa xa, thì thấy thấp thoáng nơi đó hình như có khói bếp bốc lên thì rất ngạc nhiên nói lớn: 

- Ủa ! Ở đây cũng có người sống sao mà có khói lửa bốc lên thế kia. 

Mọi người nghe Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nói đều không khỏi nhìn ra xa. 
Qủa nhiên khói bốc lên đúng là sự thực. Ai nấy nhìn thấy đều không khỏi hoang man, không hiểu khói này rốt cuộc là từ nguyên nhân gì ? 

Đường chủ Thất Toả Chân ra hiệu cho thuyền cặp bờ, rồi nhanh nhẹn nhảy xuống trước. Lần này vì địa thế bờ biển thuận lợi nên chiếc thuyền của Tân Lập đã tiến lại gần sát bờ. 

Mọi người theo nhau nhảy xuống mặt cát nơi bờ biển, rồi lục tục đi theo Đường chủ Thất Tỏa Chân vào bờ. 

Đoàn người vừa đi vừa cảnh giác xung quanh, nếu ai thấy chút động tĩnh thì sẽ lập tức la lên cho người khác biết. 

Mục tiêu lúc này của mọi người chính là chỗ khói tỏa ra khi nãy. Bây giờ cột khói đó đã mờ đi nhưng vẫn còn để lại những lằn chỉ nhỏ bay bỗng lên trời. 

Vân Linh đi sau lưng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, âm thầm vận dụng Vô hình tâm pháp lên để dò xét xung quanh. Cảm nhận của chàng là nơi này có người, nhưng hiện thời chưa thấy họ xuất hiện thôi. 

Đột nhiên ngay khi ấy, đoàn người thấy trước mặt một rừng những cây hoa kỳ dị, mùi thơm dìu dịu. Rừng cây này lúc trước bị cây lớn phía ngoài bờ đảo che phủ nên không thấy được. Bây giờ mọi người đi xuyên qua đám cây lớn tiến vào gần trung tâm đảo mới nhìn thấy bọn chúng. 

Đám hoa thơm này cây nào cây nấy cao chừng 1 xích, cành lá màu tía mà bông hoa thì màu đỏ nhìn rất ấn tượng. 

Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhìn thấy cây hoa đẹp liền không kiềm được trên đường đi hái một ít mang theo. Không ngờ, khi mọi người đi qua khu rừng hoa chỉ dài chừng 1 dặm thì lần lượt hoa mắt, chóng mặt rồi lăn ra đất. 

Người bị ngã đầu tiên chính là Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, kế bên là các cao thủ đi gần với nàng. Những người khác còn đang kinh ngạc, hoang man thì phía trước bỗng vang lên những âm thanh cheng cheng liên tục. Rồi ngay lúc đó xuất hiện một đám nữ nhân y trang mát mẻ, lộ thể toàn bộ phần thượng đẳng, hạ thể chỉ được che đậy sơ sài phần bí hiểm nhất, tay cầm đủ loại vũ khí xông tới đánh. 

Đám khách nhân giang hồ có người chưa kịp rút vũ khí ra cầm tay thì đã bị choáng váng đầu óc ngã lăn ra. Một số người khác như Đường chủ Thất Toả Chân, Lãnh kiếm khách Độc Cô Tinh và phó đường chủ Chấn Ngọc Đường Du Thiên Mao Tô Tán thì còn đứng vững đã bạt vũ khí lên chống đỡ. 

Vân Linh lần này đi sau lưng Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lại là người gánh chịu hậu quả nhiều nhất. Cái đám hoa mà Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hái được đem theo lại là một loại mê dược kỳ lạ. Khi nàng hái đám hoa đó cầm trên tay thì mùi hương của nó xộc vào mũi nàng nhiều nhất, kế đến là những kẻ đi bên cạnh nàng, và một số theo gió bay ngược vào mũi Vân Linh đang đi đằng sau. 

Thế nên lúc này khi có chiến sự xảy ra thì chàng nọ cũng bị hương mê của đám hoa kia làm cho ngã ra nằm yên trên đất. 

Tuy nhiên Vân Linh võ công cao tuyệt nên thứ mê hương nọ cũng không thể làm chàng bị bất tỉnh như người bình thường. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chàng cố gắng tìm cách vận dụng thần công lên để giải toả đám mê hương kia. 

Thế nhưng mọi chuyện xảy ra bất ngờ đến mức không ai kịp tìm hiểu cả. Mấy cao thủ võ công cao siêu trong Hồng Ma Viện lần lượt bị gục ngã. Bọn họ vừa bị ngã do mê hương, vừa bị ngã do võ công kỳ quái của đám nữ nhân kỳ lạ này. 

Nữ nhân trẻ tuổi có đôi mắt bồ câu đen nháy dường như là thủ lĩnh của đám nữ nhân tập kích này liền ra lệnh cho thủ hạ trói gô mấy người bị ngã lại, rồi lần lượt khiêng họ về. 

Vân Linh hiện giờ không đủ thời gian giải trừ mê dược của đám hoa tồn tại trong người nên cũng bị bọn nữ nhân kia bắt được. Chàng nằm trên lưng một nữ nhân mà trong lòng không khỏi kỳ quái. 

Vừa rồi, Vân Linh thấy mấy người bị bắt ai nấy đều mê mệt, không ai tỉnh táo cả nên cũng giả vờ nhắm mắt nằm im, để kệ cho bọn nữ nhân lôi đi. 

Hiện giờ chàng nằm trên lưng một ả nữ nhân, cảm thấy da thịt nàng nọ mát rượi, mà mùi thơm trên thân thể nàng lại khích thích chàng vô cùng. 

Thiếu nữ kia không biết Vân Linh chỉ là kẻ giả mê, nàng mở miệng càu nhàu nho nhỏ: 

- Thanh Thanh tam vương nữ thật là không công bình. A Tú, A Lan và mấy người kia được gần gũi người đẹp, chỉ có ta là xúi quẩy phải mang vác cái tên mặt như quỷ sứ này. 

Nàng nói vậy bởi vì trong đoàn người Hồng Ma Viện ra đi chuyến này, Vân Linh trong vai gã Lạc Thiên là người xấu xí hơn cả. 

Cô nương đi cạnh thiếu nữ nọ nghe thấy liền nói: 

- Cúc Hương tỷ không thích gã đó thì nhường lại cho muội đi. Tỷ hãy cõng vị cô nương xinh đẹp này nè. 

Vân Linh nằm im nghe hai người nói chuyện với nhau thì biết rằng người đang được cõng theo chính là Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, vì trong đoàn người ra đi lần này chỉ có nàng là thiếu nữ thôi, người còn lại là Thất Toả Chân thì đã lớn tuổi rồi, không thể là “vị cô nương” như lời cô gái kia nói. 

Thiếu nữ Cúc Hương đang cõng Vân Linh trên vai nghe vậy liền xì một tiếng nói: 

- Hì ! Song Song ngươi lần trước được hưởng dụng vô cùng trên người gã nam tử anh tuấn rồi. Gìơ ngươi lại còn định giành cái món hàng xấu xí này của ta sao. Không dễ đâu nhé. 

Cô nương tên Song Song cười khì mơn trớn: 

- Lần trước muội cũng định chia phần cho tỷ, nhưng mà gã trai đó nhìn thì khỏe mạnh mà công phu trên giường lại tệ cực kỳ. Muội mới ở với gã mấy hôm mà gã đã sụi lơ mất rồi. 

Cúc Hương cười: 

- Cái đó không phải là lỗi của gã. Lần đó nghe nói gã đã được Tam vị đại vương chiếu cố suốt 7 ngày liền, sau đó thấy gã hết sức Tam vị đại vương mới đẩy lại cho muội, như thế thì gã khỏe thế nào được. 

Song Song than khẽ: 

- Thảo nào mà muội hì hục với gã cả ngày trời, mà chỉ cảm thấy trong người khó chịu thêm, muội thì chịu không nổi rồi mà gã thì vẫn không có chuyển biến chi hết, thật tệ quá. 

Cúc Hương thì thầm: 
- Song muội này. Tên nam nhân trên lưng tỷ hình dung xấu xí, chắc là Tam vị đại vương sẽ không ngó ngàng đến, có khi tỷ muội chúng ta lại được một phen khoái lạc đây. Chỉ cần Tam vị đại tỷ chưa dùng qua, hàng như vậy cũng có thể gọi là cực phẩm. 

Hai thiếu nữ nọ không biết có người nghe trộm nên vừa bàn tán vừa cười khì có vẻ rất khoái chí. 

Còn Vân Linh sau khi nghe bọn họ nói xong thì hết sức ngạc nhiên. Chàng không ngờ bọn nữ nhân ở trên đảo này lại điếm đàng đến thế. Thật không sao hiểu được. 

Đám nạn nhân bị bắt được tập trung ở một gian nhà tranh to lớn. Trong gian nhà này có chừng 80 nữ nhân ngồi chen chúc chật cứng cả trong lẫn ngoài. 

Ở giữa vòng tròn là đám người Hồng Ma Viện bị bắt trói, nằm im bất động mê man trên nền đất. Tổng cộng có tất cả 12 người gồm Thất Toả Chân đường chủ Hoả Long Đường, Du Thiên Mao Tô Tán phó đường chủ Chấn Ngọc đường, Lãnh kiếm khách Độc Cô Tinh tứ hộ pháp, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng và Vân Linh cùng một số cao thủ trẻ tuổi khác. 

Đám đông nữ nhân vây quanh thấy mấy người bị bắt nằm yên trên đất thì ồn ào hẳn lên, một số ra sức chỉ trỏ bình phẩm về dung mạo, hình dáng của những người bị bắt. 

Trên khán đài cao hơn 1 xích là 3 đại mỹ nhân xinh đẹp, tuổi độ tam tuần. Nữ nhân trẻ nhất trong số họ chính là cô gái có đôi mắt to chỉ huy bọn người vây bắt quần hào vừa rồi. 

Ba đại nữ vương y trang lộng lẫy, ngồi trên ba chiếc ghế mây to lớn, xung quanh ba người có không ít thiếu nữ sắc phục thiếu vải đứng cầm kiếm hầu bên mình. 

Ngồi ở ghế chủ vị là đại vương nữ Thái Hồng mặc y phục màu hồng, tóc bới theo kiểu quý tộc, khuôn mặt xinh đẹp mê người, tay cầm một cây quạt nhỏ. 

Ngồi ở ghế bên trái đại nữ vương Thái Hồng là Sương Linh, mặc y phục màu cam, tướng người nhỏ nhắn, mắt xếch như mắt thỏ, da trắng như ngó sen, thân hình lộ thể được che đậy bởi chiếc áo choàng cũng màu cam. 

Nữ nhân cuối cùng là Tam đại vương nữ Thanh Thanh, mình khoác áo mỏng màu xanh, khuôn mặt thon dài, đôi mắt to đen láy và long lanh như nước hồ thu, tay đang cầm một tấm thiết lệnh. 

Ba người ngồi yên trên ghế, trao đổi với nhau vài lời, trong khi đó đám đông nữ nhân bên dưới ngày càng lao xao, chỉ muốn biết hôm nay phần thưởng vừa rồi sẽ được chia cho ai. 

Thanh Thanh đang ngồi đột nhiên đứng dậy, giơ cao Thiết lệnh lên quá đầu, ra hiệu cho mọi người bên dưới im lặng, rồi mới nhìn xuống mọi người nói lớn: 

- Chư vị tỷ muội. Lần này chúng ta may mắn bắt được thêm một số tù nhân dám xâm nhập vào Nam Trường Thanh Đảo. Theo quy tắc từ trước, tỷ muội nào muốn giành phần hàng về cho mình, phải thể hiện cho được bản lãnh cá nhân, tranh đoạt được người mình muốn vào trong tay. 

Tuy nhiên, lần này trong số người bị bắt, lại có thêm 2 nữ nhân, do đó chúng ta cần xử lý ra sao với hai nữ nhân này. Xin chư vị tỷ muội cho ý kiến để 
quyết định hình thức xử lý, giết hoặc tha hai người này. 

Đám đông nữ nhân bên dưới nghe nói đến việc xử lý hai nữ nhân bị bắt, liền liên tiếp có những tiếng người hô to: Đốt chúng đi, giết chúng đi, giam chúng lại, ... 

Mọi người ồn ào tranh luận, tiếng nói vang lên âm thanh the thé làm nội sảnh hết sức ồn ào. Người ta nói 2 nữ nhân và một con vịt có thể làm thành một cái chợ, đằng này ở đây có đến gần trăm nữ nhân, ai ai cũng tranh nhau nói, như thế không cần diễn tả thêm cũng biết nội vụ ầm ĩ tới mức nào. 

Đại vương Thái Hồng nghe mọi người bên dưới ồn quá, liền quát lên một tiếng lớn, lập tức chấn áp toàn bộ cục trường. Mấy nữ nhân bên dưới thoạt nghe tiếng quát âm lượng khủng khiếp như vậy của đại vương nữ, liền vội vàng im bặt, không ai dám hó hé nửa lời. 

Thái Hồng đại vương đưa mắt liếc nhìn quần nữ bên dưới miệng nói: 

- Tỷ muội các người không có tôn ti trật tự gì hết. Mới chỉ một thời gian ngắn không tụ họp, mà các người đã dám làm loạn à. Ai bây giờ mà tự tiện bàn tán, ta cho người xử trảm lập tức. 

Các nữ nhân bên dưới đều xám mặt, cúi đầu nhìn xuống, bọn người này sống ở nơi hoang đảo bao năm, đều rất sợ thủ đoạn hạ thủ người ta của đại vương nữ Thái Hồng. Có một lần cách đây 1 năm, một mình Thái Hồng đã hạ sát một lúc 10 Tiêu Lệnh Nữ dưới trướng vì dám chọc giận nàng ta. 

Trong khi đó, ở Trường Thanh Đảo này, lại có vô số nơi có thể dùng để hành hạ con người. Như phía Bắc Trường Thanh Đảo là khu đầy lầy, nếu ai ương bướng chống đối, có thể bị đem ném xuống đó, từ từ mà nếm cảm giác bị chôn vùi thân xác xuống lớp bùn đen, ngàn vạn năm chắc cũng không ai hay. 

Còn phía Tây Trường Thanh Đảo, lại có một hang động, nơi đó có một con quái thú to lớn sinh sống, chỉ cần trói người muốn giết, đem ném vào trong hang, bảo đảm không đầy mấy phút sau, kẻ bị trói sẽ không còn tý xương thịt nào tồn tại trên đời. 

Phía Đông Trường Thanh Đảo thì có một núi đá vôi cực lớn, trong đó mọc nhiều dị thảo, lại có một tổ ong lớn vô cùng, những con ong này, nọc độc thật là vô song, ai bị chúng cắn phải thì 3 ngày 3 đêm lăn lộn đau đớn mà chết. 

Vì thế mà nói, các hình phạt ở Trường Thanh Đảo này nhiều khi rất khinh khủng, nên nữ nhân nào dám quậy phá ngang bướng, có thể gặp phải hoạ sát thân ngay. 

Vân Linh nghe thấy cường lực âm ba trong tiếng thét của đại nữ vương khá lớn, liền thầm đoán công lực nàng nọ phải cở 7 thành của mình. Một nữ nhân ở nơi hoang vu này, mà luyện tập nội công lên đến mức đó, thì thật không ngờ nổi. Chàng nằm dưới đất, không mở mắt ra nhìn, nhưng cũng cảm giác được bầu không khí nặng nề hẳn lên sau tiếng thét của Đại nữ vương Thái Hồng. 

Trong tình hình này, nguy cơ của chàng và mọi người không biết thế nào mà nói trước. “Việc của mình phải tự mình làm lấy. Nếu mình không tự cứu mình thì ai vào đây cứu ta đây”, Vân Linh nghĩ vậy liền vội vàng giải trừ tạp niệm, cố gắng vận dụng thần công tìm cách giải phá độc chất mê hương. 

Thế nhưng mê hương vụ này hoàn toàn không phải loại thường. Người bị trúng mê hương tâm trí lập tức hôn mê, võ công tự nhiên phân rã, không cách nào tụ lại được. 

Vân Linh ỷ vào công phu Vô hình thần công tuyệt diệu, mới miễn cưỡng kiềm chế được tâm linh không bị mê hoặc. Thế nhưng hiện giờ, công lực của chàng tụ vào không được, làm sao có thể xông phá các bế tắc và đẩy mê hương ra. 

Trong khi đó, trên khán đài Đại nữ vương Thái Hồng sau khi chấn áp quần nữ liền ra hiệu cho Tam nữ vương Thanh Thanh tiếp tục lên tiếng. 

Tam nữ vương Thanh Thanh nói: 

- Bọn người bị bắt lần này, ai cũng là trai tráng khỏe mạnh cả. Nếu trừ ra 2 nữ nhân thì còn lại đúng 10 nam nhân. Trong khi đó ở đây chúng ta cũng có thập hội quần nữ. Vậy thì rất phù hợp. 

Tam nữ vương Thanh Thanh nói tới đây tự nhiên ngừng lời, chiếu đôi mắt sáng xuống phía dưới, thì bắt gặp vô số ánh mắt háo hức và lo âu nhìn lên, liền cười mỉm nói tiếp: 

- Ta biết các người lo rằng tam đại vương nữ bọn ta sẽ chiếm giữ hết 3 món hàng, như vậy thì các người có 10 hội mà chỉ có 7 nam tử thì bị thiếu chứ gì. 

Hì, nói ra để các ngươi yên tâm. Ta đã nhìn thấy phía bên ngoài bờ biển vẫn còn một chiếc thuyền lớn đang đậu. Ở trên đó nếu tính sơ ra cũng phải có ít nhất 20 chục nam nhân. Bọn người các ngươi ở đây lần này vớ bẫm rồi, tha hồ mà có nam nhân hành lạc, có khi mỗi người còn được một nam nhân cung phụng nữa. Ha .. ha .. ha. 

Tam nữ vương vừa nói xong, mọi người bên dưới ùa lên reo hò, cảm giác phấn khích cực kỳ. Vài người quá khích chịu không được nói lớn: 

- Đại nữ vương sao không cho bọn thuộc hạ xông ra ngoài đó bắt người. Biết đâu bọn người bên ngoài sợ bị bắt mà bỏ chạy mất thì sao ? 

- Đúng đấy. Mau ra ngoài kia bắt người thôi. Ta thèm đàn ông cả năm nay rồi. Chịu không được nữa. 

- Ôi ! đại vương, người mau ra lệnh đi ! 

Bọn nữ nhân như sắp cuồng cả lên kêu rú như điên cuồng. Nhiều kẻ muốn xông ra khỏi đại đường để bắt người. Thế nhưng cả bọn lại sợ uy danh của đại vương nữ nên chưa ai dám làm quá đáng. Vì thế chỉ biết đứng đó mà kêu réo thôi. 

Nhị vương nữ Sương Linh lúc bấy giờ mới đứng lên quát: 

- Nào ! Các vị hãy yên lặng. Chuyện bắt người tất nhiên phải làm. Nhưng để chắc ăn chúng ta cũng phải đưa ra một kế hoạch cụ thể, không được lỗ mãng làm bừa. 

Nàng nói xong quay đầu ra sau gọi lớn: 

A Tú, A Lan đâu. Mau ra đây nói xem các ngươi đã nhìn thấy những gì ? 

Hai người thiếu nữ được gọi liền lập tức rời khỏi hàng ngũ vốn ở đằng sau lưng 3 vị đại nữ vương mà tiến lên phía trước. 

2 thiếu nữ này là Tiêu Lệnh Nữ ở dưới trướng của đại nữ vương, bọn này võ nghệ cao cường và rất nhanh nhẹn. Cả hai bước ra đều không mặc y phục phần trên, để lộ ra hai quả đào tiên mơn mởn và đầy sức sống. Bọn họ cũng giống như phần đông nữ nhân trên đảo này, chỉ mặc nội y che phủ chỗ kín, còn kỳ dư đều lộ hết cả da thịt ra ngoài. 

Hai nàng tóc để thả dài ngang lưng, khuôn mặt linh lợi còn đôi nét trẻ thơ, vội vàng bẩm báo. 

- Bọn thuộc hạ theo lệnh Tam nữ Vương Thanh Thanh, nằm phục bên bờ biển thì thấy có một chiếc thuyền lạ tiến vào đảo. Trên thuyền đó có rất nhiều người, phần đông đều là nam tử hán nhân lực lưỡng, khỏe mạnh. Bọn họ ở lại trên thuyền khoảng 20 người, còn 12 người thì theo một vị nữ nhân lớn tuổi tiến vào đảo. 

Sau khi nhìn thấy kẻ lạ đột nhập đảo, theo lệnh của Tam nữ Vương, chúng thuộc hạ đã phục ở trong rừng Mê hồn, bắt được toàn bộ 12 người vào đảo, còn 20 người còn lại vẫn không biết gì, hiện còn đang cư ngụ ở trên thuyền. 

- Tốt, vậy thì lần này chúng ta gặp thuận lợi rồi. Bọn người ở ngoài đó vẫn chưa phát hiện đồng bọn bị bắt, chúng ta phải nhanh tay lên mới được. 

Nhị vương nữ Sương Linh nói xong liền cắt cử, A Tú dẫn theo một đám khoảng 10 nữ nhân, y trang mát mẻ, mang vật thực và nước uống ra dụ những người ngoài đảo rời thuyền. A Lan thì cùng 20 nữ nhân, vũ khí đầy đủ, tiềm ẩn ở nơi bờ biển, nếu gặp bất trắc, liền triển khai đội hình tấn công luôn. 

Còn Tam đại nữ vương Thanh Thanh cùng với đám Tiêu Lệnh Nữ, tụ ở đằng bờ biển cách đó 5 dặm tiếp ứng. Khi có chiến tranh xảy ra, thì dẫn đội quân của mình, tấn công vào chiếc thuyền. 

Cắt đặt mọi người xong, nhìn lại thì thấy đám đông nữ nhân vẫn có người thòm thèm nhìn những người bị bắt đang nằm trên đất, Nhị vương nữ Sương Linh cười to nói lớn: 

- Theo lệ cũ, chúng ta bắt đầu cuộc tỷ thí chọn người. Lần này may mắn là đủ 10 món hàng cho 10 đội, vậy thì ai chiến thắng, sẽ được quyền ưu tiên chọn nam nhân ưa thích của mình. 

Đám đông nữ nhân bên dưới nghe được tuyên bố của Nhị vương nữ như thế thì khoái chí kêu lên phấn khích, trong số nữ nhân các đội, lần lượt nhanh chóng cử ra 10 nữ nhân, người nào người nấy đều rất khỏe mạnh. 

o0o 
Hết hồi 45

Đọc thêm truyện hay