Quái dị khách (36, 37)
Quái dị khách
Tiểu long
Hồi 36 & 37
GIẢI CỨU THÁNH CÔ (phần 1)
Lục Dương đưa Vân Linh và Ngọc Lan đi trên một chiếc thuyền con xuôi dòng tiến về phía Vạn Thủy Lâu. Lúc này trời đêm một màu u tối, mặt trăng trên cao chỉ như một chiếc lưỡi hái không đủ soi rọi cảnh vật trong đêm. Lại nữa lúc này tiết trời vào đông xe xe lạnh càng làm cho không khí thêm buồn tẻ cô quạnh.
Vân Linh lần đầu tiên do thám bằng thuyền nên hết sức ngỡ ngàng. Chàng quay đầu nhìn về phía Vạn Thủy Lâu thì thấy đèn đuốc chiếu sáng, khung cảnh bên trong thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện rì rầm vọng lại, như vậy cho thấy bọn người Hỏa Băng Tâm đi vào Vạn Thủy Lâu cũng chưa xảy ra chiến sự phải động thủ.
Lục Dương vừa đưa tay khua động mái chèo nhè nhẹ điều khiển con thuyền nhỏ khỏi bị lạc hướng vừa nói:
- Ở quanh Vạn Thủy Lâu rất nhiều môn nhân giám sát. Ngay ở trên chòi cao luôn túc trực 2 đến 3 môn nhân kiểm soát động tĩnh tình hình khu vực xung quanh. Do đó, chúng ta không thể neo thuyền đến quá gần mà phải đích thân xuống nước để mò vào bờ, như vậy mới có thể không bị bọn chúng phát hiện.
Vân Linh và Ngọc Lan đều khẽ gật đầu. Hiện giờ cả ba người đều mặc y phục lội nước, mục đích cũng để dễ dàng xâm nhập vào Vạn Thủy Lâu cho thật êm thắm thôi.
Đối với Vân Linh và Lục Dương thì đều là nam nhân nên việc mặc y phục bó sát vào người thế này không tạo nên cảm giác xốn mắt. Duy có Ngọc Lan cô nương thì việc mặc loại y trang bó sát lại làm cho phong đồn nẩy nở cũng như hai trái tuyết lê phía trước hiện lên rõ hơn bao giờ hết và đập vào mắt Vân Linh lẫn Lục Dương khiến cả hai đều không khỏi trộm nhìn những tuyệt phẩm hấp dẫn nọ.
Vân Linh thì đã từng thưởng thức qua những thứ tuyệt phẩm đó của các nàng như Tiêu hồn ma nữ, Sử Nguyệt Nga hay mới rồi là của Hỏa Băng Tâm nên cũng chỉ bị hấp dẫn chút thôi chứ không đến mức ngơ ngẫn tinh thần như Lục Dương. Anh chàng Lục Dương tuy mang danh Ngoại cung đường chủ của Độc Hồng môn nhưng lại chưa từng gần gũi với vị cô nương nào nên lúc này không khỏi chiếu ánh mắt thèm thuồng nhìn vào những thứ dụ hoặc trên người của Ngọc Lan cô nương mà suy nghĩ vẫn vơ.
Còn về cô nương Ngọc Lan cũng biết mình mặc y phục như vậy thật là khiêu khích người ta. Thế nhưng sự việc cứu người trọng đại nàng cũng không thể không mặc quần áo như vậy.
Nàng xoay đầu thấy Lục Dương đôi mắt đờ đẫn nhìn vào người mình thì hai má đỏ bừng vội vàng quay đi, trong lòng không khỏi chửi rủa tên nam nhân nọ háo sắc.
Vân Linh thấy tình trạng hai người như vậy thì không khỏi cười thầm. Tự nhiên chàng thấy nhớ Tiêu hồn ma nữ vô hạn. Nếu mà lúc này có nàng đó ở đây thì vui thú biết bao nhiêu. Trăng thanh, gió mát, dạo cảnh trên sông thật là thú vị vô cùng.
Như đã hẹn. Sau khi thuyền nhỏ của Lục Dương còn cách Vạn Thủy Lâu chừng 100 trượng thì 3 người bắt đầu bỏ thuyền lại mà chuồn xuống nước.
Lục Dương am hiểu tình hình hơn hết bắt đầu bơi trước dẫn đường. Vân Linh và Ngọc Lan nối bước bơi theo.
Vân Linh võ công cao tuyệt nhưng công phu dưới nước của chàng thật không sánh được với Lục Dương cũng như cô nương Ngọc Lan. Ba người bơi đi 50 trượng thì Vân Linh đã bị hai người bỏ lại khá xa. Ngọc Lan thấy chàng thủy công kém như thế thì không khỏi cười thầm. Nàng vội quay lại bơi gần Vân Linh rồi vừa dìu vừa hướng dẫn chàng thao tác bơi lội cho đúng cách.
Vân Linh được Ngọc Lan hỗ trợ cuối cùng cũng vượt qua được khoảng cách trăm trượng tiến vào bờ.
Lúc bấy giờ Lục Dương đã biến mất vào đêm tối. Vân Linh thấy vì chàng mà Ngọc Lan bị chậm trễ thì không khỏi xấu hỗ ngượng nghịu. Chàng sau việc này thầm dặn lòng nếu có cơ hội phải học thêm công phu dưới nước thật tốt. Không thể để đến lúc quan trọng lại tệ hại như vầy.
Ngọc Lan lên đến bờ rồi liền kéo Vân Linh vào một chỗ kín bàn chuyện.
Theo kế hoạch, việc tiềm nhập cứu người này Lục Dương sẽ đi tìm kiếm Thánh cô trên tầng thứ 7 của Vạn Thủy Lâu, còn Ngọc Lan và Vân Linh sẽ xuống hầm ngầm dưới nước để tìm kiếm Thánh Cô. Hai bên sẽ cùng truy tìm chỗ giam giữ Thánh Cô, nếu ai tìm được trước thì phải thông báo ngay cho bên kia trong thời gian sớm nhất.
Trường hợp nếu gặp phải cường địch lợi hại dẫn đến đánh nhau thì nên tìm cách hợp lại với bọn người Hỏa Băng Tâm đã đến từ trước để củng cố thêm lực lượng mới có thể phá vòng vây mà đi.
Hiện giờ Lục Dương đã đi rồi, Ngọc Lan và Vân Linh cũng kéo nhau nhắm hướng hầm ngầm mà tiến. Hai người vừa đi vừa theo dõi tình hình. Ngọc Lan đi trước, Vân Linh theo sau. Cả hai dò đường rất cẩn thận vì sợ mắc phải mai phục mà lộ thân phận thì thật rầy rà.
Theo như lời của Lục Dương và Hỏa Băng Tâm thì hiện ở Vạn Thủy Lâu chỉ có 2 nơi có thể giam người.
Nơi thứ nhất chính là tầng lầu thứ 7, tầng cao nhất của Vạn Thủy Lầu. Nơi này luôn luôn có cao thủ hộ vệ canh gác ngày đêm. Nếu không phải người có phận sự thì không thể bước chân lên các lầu này.
Từ tầng 1 đến tầng 3 là nơi ở của các môn nhân và cao thủ trong Vạn Thủy Lâu. Tầng thứ 4 và thứ 5 là nơi cư ngụ của các khách khanh. Tầng thứ 6 và tầng thứ 7 chính là chỗ dùng để giam người. Thiết kế kiểu đó mục đích là để ai đó muốn xông vào cứu người ra thì phải bước qua tất cả mấy lầu kia, mà việc làm đó thật không phải dễ, chưa từng có ai có thể làm được việc đó bao giờ.
Nơi giam người thứ nhất hung hiểm như vậy nhưng vẫn còn có thể hy vọng đột phá. Trong khi nơi giam người thứ hai lại đầy rẫy cơ quan và cạm bẫy. Nơi này nghe nói chỉ những nhân vật thân phận cực cao mới có quyền biết được bí ẩn của các cơ quan cạm bẫy. Vì thế, chính bản thân Ngọc Lan cũng chỉ nghe nói chứ chưa từng được đặt chân đến.
Lúc này Ngọc Lan cho rằng mình là người của Độc Hồng Môn nên am tường địa thế nơi khu vực này hơn Vân Linh nên đòi đi trước.
Nhưng Ngọc Lan không biết Vân Linh công phu võ học thượng thặng. Chàng chỉ cần vận khởi Vô hình thần công lên là mọi sự vật trong vòng 20 trượng chàng đều có thể nhận rõ mọi sự chuyển động hay rình rập.
Tuy nhiên Vân Linh không nói ra điều đó, chàng vẫn để cho Ngọc Lan đi trước để nàng khỏi phải thất vọng khi biết rằng việc làm đó thật không quan trọng.
Hai người đi vào trong Vạn Thủy Lâu được hơn 200 trượng thì đột nhiên có tiếng quát tháo ầm ĩ vọng ra từ phía ngoài xa.
Vân Linh thấy vậy vội vàng kéo Ngọc Lan ngồi xuống, miệng nói:
- Trong Vạn Thủy Lâu mấy người bên ta đã động thủ rồi. Lúc này thế nào bọn chúng cũng sẽ điều thêm lực lượng cứu viện. Chúng ta nên yên lặng ở đây một lúc chờ bọn chúng tụ tập ở nơi đó thật đông rồi mới di chuyển.
Ngọc Lan đồng tình. Nàng ngồi cùng Vân Linh ở một chỗ nhìn thấy hàng loạt người tấp nập tiến lại chỗ có tiếng vũ khí chạm nhau đang vang vọng ở ngoài xa.
Hồi lâu sau, mọi sự lại ổn định. Ngọc Lan và Vân Linh lại tiếp tục đi. Vân Linh do tụ tập thần công nên biết rõ lúc này ở khu vực nào hiện đang bỏ trống, khu vực nào có đông người tụ tập. Vì thế chàng đi rất nhanh, vượt hơn cả Ngọc Lan nữa.
Hiện giờ tình hình đã có biến đổi. Bọn người do Hỏa Băng Tâm dẫn vào đã ra mặt đánh nhau cùng người ở Vạn Thủy Lâu. Thời gian trong lúc này rất quý báu không cho phép chàng chậm trễ được nữa.
Ngọc Lan thấy chàng đi nhanh như vậy thì rất lo lắng. Nàng muốn lên tiếng bảo Vân Linh đi chậm lại nhưng lại sợ đánh động bọn môn nhân đang tuần sát ở đây. Vì vậy Ngọc Lan cứ mãi bám theo phía sau Vân Linh mà không hay rằng nàng đang bị chàng nọ dẫn đường.
Hai người càng đi vào sâu trong khu vực Vạn Hoa Lâu lại càng gặp nhiều môn nhân tuần tra canh gác. Tốc độ vì thế càng lúc càng chậm. Nhiều lúc Ngọc Lan phát hoảng khi bất thần Vân Linh kéo tay nàng ngồi thụp xuống để thoát khỏi sự phát hiện của đám canh tuần.
Ngọc Lan nhận thấy việc bảo vệ khu vực trọng địa này đã có nhiều thay đổi so với những gì nàng biết. Điều này cho thấy việc nàng đòi đi theo để dẫn đường cho Vân Linh cứu Thánh Cô đã hoàn toàn thất bại.
Thậm trí lúc này, Ngọc Lan còn để cho Vân Linh nắm tay dẫn đi. Nếu không nhờ chàng nhanh chóng phát hiện địch nhân kịp thời thì không dưới 3 lần nàng đã bị bọn người trong Vạn Thủy Lâu phát hiện rồi.
Hai người lần mò đến gần cửa hầm ngầm bí mật thì đột nhiên Vân Linh đẩy Ngọc Lan áp sát vào tường rồi ôm chặt lấy đẩy thân hình hai người lên cao. Hai người dính sát vào nhau lẫn sau khe đá hẹp cạnh bên khung cửa.
Ngọc Lan kinh ngạc lẫn xấu hỗ khi nhận ra người nàng bị Vân Linh và vách khe đá ép lại làm cho hai trái tuyết lê nẩy nở dính chặt vào trước ngực Vân Linh.
Lưng nàng thì tựa vào tường, ngực nàng thì tựa vào ngực Vân Linh. Tấm thân con gái bị chàng trai ôm gọn, dìu đứng giữa thinh không.
Lúc này ở dưới chân hai người hoàn toàn không có điểm tựa. Do đó nếu Ngọc Lan cựa quậy đòi rời khỏi Vân Linh thì sẽ rơi ngay xuống đất.
Ở phía dưới, lại có những tiếng chân người chạy rầm rập. Rồi một giọng nói âm trầm vang lên:
- Các ngươi canh gác ở đây có phát giác ra điều gì không ?
- Dạ ! Không phát hiện ra điều gì ? Trưởng lão đại nhân có cần vào trong kia xem qua
không ?
- Không phát hiện gì thì tốt. Hôm nay có một bọn người đến quấy phá. Ta lo rằng ở đây xảy ra chuyện nên vội đến đây. Ngươi mau đi trước dẫn đường để xem can phạm trong này còn không ?
Vân Linh kinh ngạc nhận ra giọng nói đó chính là giọng nói của Hắc y quái thủ Sà Đà Tử.
Trong lòng chàng đột nhiên phấn khích, đưa mắt nhìn Ngọc Lan thì chợt nhận ra hơi thơm từ miệng nàng thổi nhẹ vào mặt. Đôi mắt nàng nọ đang nhìn chàng với một cái nhìn khó thể diễn tả bằng lời.
Lúc này Ngọc Lan cô nương đang bị hoạt cảnh trước mắt làm cho tâm thần biến đổi kịch liệt. Nàng giờ này mới nhận thấy nam nhân đang ở cạnh mình có một mãnh lực rất mạnh. Tấm thân nàng khi gần gũi chàng tự nhiên tê tê kỳ lạ, sức lực như biến mất cả. Trong lòng rào rạt thứ tình cảm mỹ diệu ôn nhu. Hai má trở nên đỏ bừng. Toàn thân phát nóng tê tái.
Vân Linh đã từng chung đụng với không ít nữ nhân nên chỉ nhìn sơ qua thể trạng và biểu tình của Ngọc Lan cô nương ở trong lòng thì hiểu rằng nàng nọ đang động xuân tình.
Chàng thở dài ôm lấy người nàng nhảy xuống đất miệng khẽ nói:
- Lan cô nương nên cẩn thận một chút. Người đến đây vừa rồi chính là Hắc y quái thủ Sa Đà Tử đó.
Ngọc Lan cô nương nghe đến tên Hắc y quái thủ Sà Đà tử thì không khỏi kinh tâm. Nhất thời tình cảm luyến ái nam nữ liền vụt qua nhanh. Nàng lo lắng nhìn Vân Linh hỏi:
- Thiên công tử làm sao lại biết người đó chính là lão ta.
Vân Linh cười nhẹ:
- Cô nương ngay đến tiếng nói của lão ấy cũng không nhận ra ư ?
Ngọc Lan bị chàng nói thế thì ngượng ngùng lúng túng. Lúc mới rồi nàng tâm thần say mê hoang dạng, có nghe được chút gì ở bên ngoài đâu thì làm sao có thể nhận ra tiếng nói của lão tặc.
Vân Linh kéo tay Ngọc Lan đi nhanh. Hiện giờ chàng đã tin chắc 10 phần kẻ bị giam dưới hầm ngầm chính là Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên.
Hai người đi thêm một đoạn thì nhìn thấy một khe cửa hẹp. Lúc này, phía ngoài có gần chục cao thủ đang đứng gác. Con người Hắc y quái thủ Sà Đà tử không còn thấy đâu nữa.
Vân Linh chỉ về phía trước nói thầm vào tai Ngọc Lan. Cô nàng nghe chàng nói Thánh Cô đang bị giam trong đó thì trong lòng chấn động. Đôi mắt vội nhìn về phía đám lính canh một cách lo âu.
Vân Linh nói:
- Khoảng cách từ đây đến đó xa quá. Hai người chúng ta không thể tiếp cận được bọn người đó mà không bị phát hiện. Lan cô nương nghĩ nên làm thế nào ?
Ngọc Lan nhíu mày nhìn về phía xa trong lòng suy nghĩ mông lung. Lát sau nàng khẽ thở dài nói:
- Tiểu muội nghĩ không ra cách nào hết. Thiên công tử có cách nào không ?
Vân Linh cười nói:
- Cách hay nhất là chúng ta giả làm đôi tình nhân, cô nương chịu để cho tại hạ chiếm tiện nghi một chút, rồi làm bộ kêu réo bọn kia đến giúp, như vậy là xong liền.
Ngọc Lan nghe vậy mặt đỏ lên nhéo vào hông Vân Linh một cái thì thào:
- Công tử chỉ toàn nói bậy. Ai lại nghĩ ra cách dụ người kỳ cục như vậy bao giờ.
Vân Linh thấy nàng đỏ mặt lên và nhéo vào hông chàng đau điếng thì nhăn mặt nói:
- Lan cô nương không nghĩ ra cách, bảo tại hạ nghĩ cách. Vậy mà bây giờ còn nhéo vào hông tại hạ. Thật là không có quy cũ gì cả.
Ngọc Lan thấy Vân Linh như vậy thì muốn phì cười. Nàng không tưởng tình nhân của Tâm muội lại có thể quái dị đến thế.
Đang lúc ấy, đột nhiên thân hình nàng bị Vân Linh nhấc bỗng lên, rồi thì bản thân bị bắn tung ra ngoài hướng về phía bọn lính canh.
Ngọc Lan kinh hoãng kêu lên một tiếng “ui chao”, toàn thân vặn một cái thật mạnh ngã người trên đất một cách điệu nghệ.
Bọn lính canh gác đột nhiên thấy một bóng người ngã xuống, cùng với đó là tiếng kêu của nữ nhân rất mê hoặc. Bọn họ còn đang ngạc nhiên thì một thân ảnh nhanh như ma mị đã đến gần. Mấy tiếng úi chà vang lên, rồi thì hàng loạt thân người bị điểm trúng huyệt ngã lăn xuống đất.
Khi Ngọc Lan tỉnh táo tung người đứng dậy thì đã thấy đám lính canh bị người ta điểm huyệt ngã rồi.
Trong lòng nàng thầm phục Vân Linh thủ đoạn cao cường, khinh công thực nhanh hiếm có.
Vân Linh không để cho Ngọc Lan nói một lời liền kéo tay đẩy nàng tiến vào khung cửa hẹp. Hai người đi dần xuống phía dưới, rồi cứ theo những bậc thang nhỏ lần lần đi xuống sâu hơn.
Đột nhiên ngay khi ấy, cảm giác dưới chân hai người như hụt hẫng. Ngọc Lan kinh hãi kêu lên một tiếng, toàn thân đã bị rơi xuống phía dưới.
Vân Linh tình trạng cũng không khá hơn gì so với Ngọc Lan. Có điều chàng thân thủ nhanh nhẹn. Ngay trong lúc kì biến đột ngột, đã phóng xuất một cổ cường lực đánh thẳng sang bên tạo cho thân người một sự tác động lăn không bay ngang tựa vào vách đá.
Chàng ngay khi đó, nhìn thấy thân ảnh của Ngọc Lan bị rơi xuống dưới đất có đầy gươm đao nhọn hoắc thì kinh hãi vội phóng xuất ra một chưởng đánh thẳng vào người nàng, đẩy thân hình Ngọc Lan bắn sang phía tường bên kia.
Ngọc Lan may nhờ cú đánh này của Vân Linh, đã kịp thời giúp nàng tìm được cơ hội tồn sinh. Hai tay nàng vội vươn ra, níu chặt lấy rờ tường, giữ cho thân hình treo lơ lửng.
Vân Linh nhận định tình thế nghiêm trọng. Chàng không nói không rằng phóng xuất Vô hình thần công ra để do thám.
May sao, ở 4 bên vách tường không có chỗ nào có cài đặt cạm bẫy. Nếu không, việc hai người bám vào tường đá, cũng có thể bị nguy hiểm.
Vân Linh sau khi dùng Vô hình thần công soi xét 4 bên, liền sử dụng công phu Bích hổ du tường trèo lên phía trên. Lúc này chàng mới thấy cửa hầm đã bị đóng lại. Cơ quan kích hoạt không tìm thấy đâu. Thật giống như con thú bị nhốt, không còn cơ hội sống sót.
Ở bên dưới, Ngọc Lan sợ hãi kêu lên:
- Thiên công tử. Cứu Ngọc Lan với.
Vân Linh trong lòng bực bội. Cái cô nương này trong lúc nguy cấp lại cứ kêu réo như vậy. Chẳng lẽ không lo kêu lên như vậy thì hơi sức sụt giảm sẽ bị rơi xuống hay sao?
Chàng để mặc nàng nọ kêu réo, chú tâm dồn sức tìm cách nâng cánh cửa hầm lên.
Hiện giờ, cơ thể chàng nội lực cường đại, tâm pháp Vô hình thần công đã vận lên tới 9 thành, bấy giờ cánh cửa hầm mới dần dần có chuyển biến.
Vân Linh mừng rỡ cố gắng đẩy cánh cửa đá sang bên, rồi đưa tay bám lấy khe hở hiện ra, vận sức đẩy mạnh một cái.
Lúc này bên tai chàng chợt vang lên những tiếng rắc rắc. Đó là lúc những cơ quan bên trong điều khiển cánh cửa đã bị nội lực của tay chàng phá vỡ.
Vân Linh đu người bay vọt lên trên. Toàn thân cảm giác như vừa tham gia một cuộc ác chiến. Thật sự là quá nguy hiểm.
Vừa rồi chàng trong tư thế khó khăn, phải vận thần công đến mức thứ 9, mới có thể phá cửa hầm mà ra. Nếu không phải chàng mà là người khác, thì e rằng đã chết mất xác dưới hầm ngầm rồi.
Nguyên chuyện đó thôi cũng đủ thấy cơ quan cạm bẫy ở đây lợi hại như thế nào.
Vân Linh thoát ra rồi liền lên tiếng bảo Ngọc Lan dùng Bích hổ du tường mà trèo lên. Cô nàng kia bấy giờ mới tỉnh ra vội vàng ém khí vận công ra sức trèo lên.
Thế nhưng lúc nãy nàng mở miệng kêu réo, nên giờ đây chân khí không đủ. Nàng leo lên được 4 trượng thì không sao đủ sức bám chặt vào tường nữa, thân hình nhỏ nhắn bắt đầu dần dần tuột xuống.
Trong lòng đại kinh mang, nàng muốn la lên nhưng lại không dám lên tiếng. Ngọc Lan cô nương biết giờ này nàng chỉ cần thở ra một hơi thôi. Bảo đảm cả người nàng sẽ rơi xuống dưới kia nhanh hơn lúc nào hết. Mà bên dưới đó là một hàng gươm giáo đâm tua tủa. Chỉ cần rơi xuống dưới đó, cơ thể nàng chắc hẳn sẽ giống như một con nhím mình đầy gai nhọn. Chết thê thảm vô cùng..
Vân Linh kinh hãi thấy Ngọc Lan không bám được vào tường, thân hình cứ tuột xuống dần thì vội vàng nhảy xuống túm lấy tay nàng quăng người nàng lên. Trong khi đó chàng dựa vào một điểm chân khí đạp nhẹ vào vách đá bắn thẳng người lên phía trên.
Hai người thoát khỏi nguy hiểm đều cảm thấy cạm bẫy nơi đây lợi hại phi thường. Do đó không ai bảo ai đều nâng cao cảnh giác đề phòng.
HỒI THỨ 36 – GIẢI CỨU THÁNH CÔ (phần cuối)
Vân Linh âm thầm vận thần công Vô hình tâm pháp lên để do thám. Mấy lần nếu không nhờ chàng phát giác kịp thời, thì cả hai đã bị rơi xuống hầm ngầm hay chạm vào cơ quan kích hoạt ám khí.
Ngọc Lan trong lòng sợ hãi, tay nàng bám chặc lấy tay Vân Linh để chàng dẫn đi.
Hai người đi nhanh xuống tới bậc thềm cuối cùng. Lúc này mới phát giác có một khung cửa nhỏ đang hé mở.
Vân Linh hé mắt nhìn vào khe cửa, liền nhận ra gã chưởng tuần đang ngồi trên ghế, còn lão già Hắc y quái thủ Sà đà tử không biết đã đi đâu.
Chàng để Ngọc Lan ở bên ngoài, rồi bất thần đẩy cửa phóng vào. Tên chưởng tuần thấy có người lạ đột nhập, liền vội đứng bật dậy. Nhưng gã chợt cảm thấy toàn thân cứng ngắc, không sao cục cựa. Lúc này gã muốn la lên, nhưng cũng đã bị người ta bế tiếng, có muốn la cũng không la được.
Ngọc Lan bước vào, nhìn gã chưởng tuần một cách giận dữ miệng nói:
- Nhà ngươi thật gan lắm. Dám thông đồng với phản tặc giam giữ Thánh Cô. Sao không mau mở cửa phòng giam ra.
Tên chưởng tuần sợ hãi đứng lặng thinh. Vân Linh thấy vậy liền giải khai huyệt đạo cho gã. Lúc này hắn mới quỳ xuống nói:
- Bọn tiểu nhân chỉ biết là nơi này giam giữ một can phạm quan trọng. Chứ đâu dè người bị giam lại là Thánh Cô.
Ngọc Lan vẫn chưa nguôi giận nói:
- Lão già Hắc y quái thủ Sà Đà tử đã vào đó rồi sao. Hiện giờ cơ quan kích hoạt ở đâu. Mau mau mở cửa ra.
Tên chưởng tuần biết Ngọc Lan là đường chủ Hình đường. Mọi tội trạng trong bổn môn đều do một tay nàng nắm quyền sinh sát. Do đó hắn nghe nàng nói thế vội vàng bước đến kích hoạt cánh cửa đá, để lộ ra một khung cửa nữa, thông với tầng ngầm.
Ngọc Lan vẫy tay Vân Linh. Hai người cùng bước vào.
Trong hầm này nhìn từ trên xuống thấy một đường tam cấp nhỏ. Đi thêm đoạn nữa thì thấy phía dưới sâu hơn mấy chục trượng là một thạch bàn nhỏ đường kính cở 2 xích được bao bọc bởi xung quanh toàn là nước.
Trên thạch bàn lúc này đang cột giữa một người. Người này Vân Linh chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận thấy đó chính là một nữ nhân dung nhan cực đẹp. Nữ nhân này toàn thân bị trói trên một cái cột được dựng ở trung tâm thạch bàn. Khuôn mặt nàng tái xanh, hai mắt lờ đờ như nhuốm bệnh, nhưng vẫn tỏ ra một đại mỹ nhân với thân hình cao dong dỏng và hai quả đào tiên nẩy nở vươn ra phía trước một cách khiêu khích.
Ngọc Lan nhìn thấy nữ nhân đó trong lòng mừng rỡ chỉ tay xuống nói với Vân Linh:
- Thiên huynh. Người dưới kia chính là Thánh Cô của bổn môn. Chúng ta mau xuống dưới đó cứu người.
Vân Linh nghe nàng nói vậy thì lắc đầu nói:
- Lan cô nương không nhận thấy ở phía dưới đó có thêm một nhân vật nữa sao. Y chính là Hắc y quái thủ Sà đà tử đó. Theo tình hình này chúng ta nên chờ đợi xem lão tặc đó nói gì. Nếu có thể chờ được thì nên để cho lão ta trở lại nơi này, khi đó chúng ta khống chế được lão, sau đó cứu luôn Thánh Cô trở ra là tốt đẹp nhất.
Ngọc Lan cũng thấy là chàng nói có lý, liền không đòi xuống đó nữa. Nhưng nàng ở trên này chỉ nhìn thấy cử chỉ của Hắc y quái thủ Sà đà tử, mà không nghe được lão nói gì thì rất sốt ruột.
Trong khi đó Vân Linh nội công thâm hậu, những gì lão già Hắc y quái thủ nói với Thánh Cô, chàng đều nghe được cả.
Bấy giờ, sau khi nghe câu chuyện ở bên dưới, chàng mới hiểu ra mục đích của lão tặc lợi hại vô cùng. Lão muốn chiếm vị chưởng môn nên mới cố tình bắt lấy Thánh Cô, uy hiếp các đại nhân vật trong Độc Hồng Môn.
Xui cho lão là quá ham mê vẻ đẹp của Hỏa Băng Tâm, lão đã giở trò ép uổng, làm cho cô nương nọ liều mình bỏ đi, bất chấp trong người hiện đang trúng độc.
Sau khi biết được việc đó, Hắc y quái thủ Sà đà tử liền vội đi tìm, rồi thì gặp phải hai gã Thạch Tiểu Tam và La Phôi đánh cho bị thương phải bỏ chạy.
Biết không làm gì được Hỏa Băng Tâm, lại cho rằng nàng chắc chắn bị độc thương mà chết. Hắc y quái thủ Sà đà tử mới quay về định ép uổng Thánh Cô nhường ngôi vị.
Không ngờ Hỏa Băng Tâm lại được Vân Linh chữa khỏi độc chứng, còn về Độc Hồng môn trước cả lão và cứu người đi.
Thế rồi mới xảy ra việc truy đuổi và đánh nhau nơi khu rừng hôm trước.
Trong lúc này, Hắc y quái thủ đã biết mọi chuyện đã có nhiều biến cố bất lợi, vậy là lão quyết định cướp lấy Thánh Cô mang về Vạn Thủy Lâu, định từ Vạn Thủy Lâu tuyên bố việc Thánh Cô nhường lại chức vụ cho lão.
Thế nhưng hôm nay người của Hỏa Băng Tâm lại kéo đến. Tình thế này khiến cho Hắc y quái thủ phải mau mau ép Thánh Cô tuyên bố nhường lại chức vị. Chỉ có như thế lão mới danh chính ngôn thuận ra lệnh cho môn hạ bổn môn, thực hiện ước nguyện xưng bá võ lâm trong tương lai.
Bạch Ngọc Tiên Quỳnh Liên nghe được mấy lời ép buột của Hắc y quái thủ thì tức giận nói:
- Bổn môn mấy mươi năm trước gây nhiều tội ác. Hiện giờ chưởng môn đã biết lỗi nên tuyên bố bế môn không tham gia vào giang hồ. Lão là trưởng lão trong môn thì không nên trái lệnh chưởng môn như thế.
Hắc y quái thủ tức giận nói:
- Ngọc Liên Hoa chẳng qua chỉ là một ả kém cỏi. Tự mình không dương danh Độc Hồn môn thì thôi lại còn để cho môn nhân phải rơi vào sự quên lãng.
Mấy hôm trước ta nghe nói ả ta đã bị Trường Thanh đảo chúa bắt đi về Trường Thanh Đảo rồi. Vậy thì từ nay Độc Hồng môn sẽ không còn chưởng môn nhân nữa. Việc này chắc Thánh Cô chưa biết.
Bạch Ngọc Tiên nghe lời Hắc y quái thủ nói về tại nạn của chưởng môn thì không khỏi kinh hãi, đau lòng.
Nàng từng nghe đến việc Trường Thanh Đảo là một nơi bí mật. Kẻ nào bị bắt đưa đến đó thì vô vọng trong việc trở về. Nơi đấy có thể được xem là tuyệt địa của võ lâm. Ai ai nghe đến cũng đều kinh hãi.
Hắc y quái thủ thấy Thánh Cô sợ hãi như vậy thì cười nói:
- Vậy đó. Lão phu đã liệu việc này rồi. Bây giờ Thánh Cô có chịu nhường lại ngôi vị hay không ? Hay là muốn lão phu phải giỡ thủ đoạn ra.
Bạch Ngọc Tiên nghe vậy không khỏi tức giận nói:
- Tên ác tặc nhà ngươi đầu độc hết thảy mọi người. Ngay bản thân bổn cô nương là thánh cô của Độc Hồng môn mà cũng bị độc. Nhà ngươi còn định giỡ thủ đoạn gì ra nữa.
Hắc y quái thủ cười hắc hắc nói:
- Lão phu biết Thánh Cô ương bướng và kiên quyết lắm. Ngày xưa thậm trí gã ngay cả gã Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng tuấn tú tài ba như thế mà Thánh Cô còn có thể gạt bỏ tình riêng để lên chức Thánh Cô. Như vậy đủ thấy Thánh Cô rất mực yêu quý chức vụ của mình. Nhất định có chết cũng không rời bỏ. Phải vậy không ?
Bạch Ngọc Tiên nghe Hắc y quái thủ mỉa mai như vậy chịu không được thở dốc từng hồi. Đôi mắt nàng mở to nhìn chằm chằm vào lão quái một cách giận dữ. Nàng nghiến răng nói:
- Đồ thô bỉ. Ngay cả việc này ngươi cũng có thể nói ư.
Năm xưa chẳng phải Hoa tỷ tỷ thấy Độc hồng môn sắp bị tận diệt, người mới van cầu bổn cô nương đầu nhập rồi giao cho chức vị Thánh Cô. Ngày ấy, nếu không vì phụ mẫu đều được Hoa tỷ tận tình cứu giúp, thì bản thân ta đâu thèm nhận chức Thánh Cô làm gì.
- Hắc hắc ... cô nương nói đúng lắm. Nhưng chính vì cô nương mà Hoang Sơn Khách bị Hoa Ngọc Liên dùng Độc công hãm hại. Y bị trúng độc phải bỏ chạy. Chuyện như vậy chắc cô nương chưa từng nghe.
Bạch Ngọc Tiên khuôn mặt u ám nói:
- Giữa chàng và ta không có duyên phận. Chúng ta không nên gặp nhau trước đây. Như vậy sẽ không ai phải đau khổ.
Hắc y quái thủ Sà đà tử cười lạnh nói:
- Cô nương có biết, Hoang Sơn Khách vì thua một chưởng của Ngọc Liên Hoa mà bỏ đi vào núi tu luyện. Hắn thề rằng khi nào thần công luyện thành, sẽ đi tìm Ngọc Liên Hoa tính sổ, đồng thời bắt cô nương về không ?
Bạch Ngọc Tiên càng nghe càng thấy thương tâm. Nàng biết rõ lão tặc Hắc y quái thủ Sà đà tử nắm nhiều tin tức và rất xảo quyệt. Thế nhưng những gì lão nói, dù đúng hay sai thì cũng khiến cho tim nàng nhói đau. Cảm giác mình thật có lỗi với người xưa. Trái tim như bị nghẹn lại.
Hắc y quái thủ Sà Đà tử thấy nàng ủ rũ như vậy thì cười nhạt nói:
- Cô nương rốt cuộc cũng chỉ vì ham hố chức vị. Nếu hiện giờ cô nương chịu rời bỏ ngôi vị Thánh Cô, thì lão phu sẽ giúp cô nương tìm lại Hoang Sơn Khách, giúp hai người gương vỡ lại lành, như vậy chẳng phải là tuyệt hơn ư ?
Bạch Ngọc Tiên bây giờ mới hiểu ra lão tặc kia từ nãy đến giờ nói dông nói dài, tìm cách khơi lại chuyện cũ trong lòng nàng, rốt cuộc là muốn nàng giao lại chức vị Thánh Cô, từ đó danh chánh ngôn thuận lên ngôi vị chưởng môn, nắm hết quyền sinh sát trong tay.
Bạch Ngọc Tiên hiểu thấu đáo mọi chuyện, liền đột nhiên cười rộ nói:
- Lão tặc chớ tìm cách lung lạc ta. Bổn cô nương đã là Thánh Cô, thì suốt đời vẫn là Thánh Cô, đừng hòng khiến bổn cô nương giao trả chức vị này lại.
Hắc y quái thủ Sà đà tử tức giận cười lạnh, rồi hừ một cái nói:
- Lão phu biết thế nào cô nương cũng ương bướng như thế. Vì vậy lão phu đã chuẩn bị cho cô nương 1 hoàn thuốc. Cô nương uống vào hoàn thuốc này, sẽ mau chóng trở thành nương tử của lão phu. Khi đó dù cô nương có là Thánh Cô hay không, lão phu vẫn có thừa tư cách để lên nắm giữ chức vị chưởng môn nhân như thường.
Vân Linh bấy giờ ở trên cao nghe được lời nói của lão tặc. Trong lòng liền lo sợ. Chàng sợ lão tặc cho Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên uống viên thuốc đó, thì nàng sẽ trở nên một nữ nhân cuồng dâm, thể trạng sẽ tồi tệ giống như tình trạng của Ngọc Liên Hoa khi trước bị lão cho uống thuốc vậy.
Ngọc Lan lúc này đứng theo dõi sự tình bên dưới, thì không hiểu hai người nọ đang nói gì.
Lúc này nàng lại thấy Hắc y quái thủ nhét một viên thuốc vào miệng Thánh Cô thì hết hồn kêu lên:
- Thiên huynh. Lão tặc kia cho Thánh Cô uống thuốc độc rồi. Chúng ta phải mau xuống đó cứu mới được.
Tiếng của nàng trong lúc lo lắng, đã bộc phát trở nên khá lớn. Tiếng nói đó đánh động cho Hắc y quái thủ phát giác ra hai người đang đứng trên tầng lầu. Trong lòng lão ta tự nhiên hoảng kinh. Không biết là vì sao một nơi bí mật và đầy cạm bẫy như ở chỗ này, lại có thể để hai người biết được.
Ngọc Lan thấy Hắc y quái thủ đã phát giác ra hai người thì không e ngại gì nữa nói lớn:
- Lão tặc kia. Mau đưa giải dược ra đây. Nếu không bọn ta xuống đó thì lão không còn đất để chôn thây nữa.
Hắc y quái thủ Sa đà tử nghe tiếng Ngọc Lan kêu réo thì chợt trở nên bình tĩnh cười khẩy nói lớn:
- Lão phu ở đây. Hai người các ngươi cứ tự nhiên đến bắt. Hắc ... hắc ... hai người các ngươi hãy ở đó mà chống mắt xem, Thánh Cô của các ngươi là “đồ chơi” của lão phu như thế nào.
Ngọc Lan thấy Hắc y quái thủ nói vậy thì càng tức giận. Nàng không hiểu lão tặc đó bằng cách nào, có thể ra được Thạch bàn, trong khi xung quanh thạch bàn đâu đâu cũng là nước và thạch bàn lại quá xa, không một cao thủ nào có thể nhảy tới.
Vân Linh trong lòng cũng lo âu không kém. Chàng mấy lần định nhảy qua chỗ thạch bàn, nhưng cảm giác khả năng khinh công không đủ. Như thế việc làm nọ chỉ là vô vọng.
Chàng lại nhìn xuống nước, thì thấy những con quái vật đang bơi loạn trong nước, con nào con nấy thân hình to lớn, răng nanh tua tủa kinh người, sẵn sàng xơi tái bất kỳ ai rơi xuống hồ nước này.
Trong lúc đó ở trên Thạch bàn, Bạch Ngọc Tiên đã bị sức thuốc kích lên dục tình cao tuyệt. Nàng kêu rêu một cách man dại, hai tay bị trói liên tục quẫy động, vùng vẫy như muốn giật tung xích sắt ra.
Ngọc Lan thấy tình cảnh Thánh Cô như thế thì càng hoảng kinh. Nàng tưởng Thánh Cô đang bị độc chất hành hạ, nên lại càng lo sợ Thánh Cô bị độc mà chết. Vì thế liền hô to:
- Lão tặc kia. Mau trao giải dược cho Thánh Cô. Nếu lão mà không đưa thì bổn cô nương liều mạng với lão.
Hắc y quái thủ thích thú cười lên khanh khách miệng nói:
- Lan cô nương bảo lão phu đưa giải dược gì. Làm gì có giải dược đối với loại thuốc này. Hắc ... hắc ... cô nương hãy xem thử Thánh Cô của cô nương hành động có đáng làm Thánh cô hay không.
Hắc y quái thủ nói rồi liền vung kiếm chặt đứt xích sắt quanh người Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên.
Ngay khi đó, cả người Thánh Cô vùng lên. Hai mắt trợn tròn, miệng thở hỗn hễ. Song thủ cùng lúc hoạt động tích cực, lột bỏ toàn bộ y trang trên người.
Ngọc Lan cô nương đứng ở trên cao nhìn xuống thấy cảnh tượng Thánh Cô tự lột y phục của mình thì há hốc mồm kinh ngạc. Nàng thậm trí một câu cũng không nói được nên lời.
Vân Linh đến lúc này cũng lo cuống cả lên. Chàng vội vàng tung thân bay xuống dưới nước, bất kể bọn quái vật đang hung hăng chờ đợi ở dưới.
Ngọc Lan thấy Vân Linh nhảy xuống hồ nước thì kinh hoàng rú lên một tiếng vội vàng đưa đầu nhìn xuống. Nàng thấy cả người Vân Linh chìm sâu trong nước thì hoảng hốt kêu réo liên hồi.
Lúc bấy giờ lão già Hắc y quái thủ chợt bật cười khanh khách nói lớn:
- Tên thanh niên kia thật ngu ngốc. Hắn nhảy xuống đó là tự mình làm mồi cho quái vật rồi. Gìơ chỉ còn mình cô nương ở lại đây xem tấn tuồng hay ho này thôi.
Ngọc Lan khuôn mặt lo lắng. Trái tim nàng không ngớt đập lên thình thịch, miệng kêu réo liên hồi, khi chứng kiến hoạt cảnh kinh dị của Thánh Cô ở trên thạch bàn.
Thánh Cô lúc này toàn thân lõa thể, y phục quăng rơi xuống nước. Thân hình nàng nọ không chỗ nào là không tuyệt, không chỗ nào là không mê hoặc lòng người.
Làn da nàng trắng như tuyết, đôi nhũ phong khiêu hãnh vươn cao. Eo lưng nàng thon nhỏ và không ngừng rung động, tạo nên một hình thể mê ly với những kiểu dáng tuyệt vời.
Hắc y quái thủ hai mắt xoe tròn nhìn vào thể pháp tuyệt vời của mỹ nhân trước mặt. Cổ họng lão như thắt lại. Nước bọt liên tục ứa ra. Thật sự là chưa từng nhìn thấy một vưu vật nào kỳ tuyệt đến thế.
Trong người Thánh Cô đã bị sức thuốc làm cho nóng rực cả lên. Khuôn mặt nàng lúc trước xanh tái vì độc dược và suy nhược thì giờ đây trở nên đỏ hồng. Đặc biệt là miệng nàng liên tục kêu lên những âm thanh khiêu khích, hai tay miết lấy hai quả đào tiên, tự mình thủ dụng cho nó biến dạng đi vô cùng.
Hắc y quái thủ say mê hưởng thụ mãn nhãn hình dung tuyệt thế của Thánh Cô. Lão hầu như không cách nào rời mắt khỏi thể pháp lõa lồ mê hoặc lòng người nọ.
Không ngờ được trong khi đó ở dưới nước lại có phát sinh biến hóa. Mấy chục con quái thú đồng loạt lồng lộn lên khi con mồi ngon chìm xuống nước kia đã nhanh chóng tung người lên.
Thân ảnh người nọ bay lên đạp chân lên lưng các con quái thú nhanh nhẹn lao đến bên Thạch bàn.
Hắc y quái thủ vừa hay nhận thấy biến cố lạ thì thân ảnh kia đã nhảy được lên Thạch bàn rồi.
Lão kinh hoàng chưa kịp nói lên tiếng nào thì một luồng chưởng phong cực mạnh đã đánh thẳng về phía lão.
Vân Linh lần này tức giận lão tặc ác độc nên chàng đánh ra chưởng vừa rồi chẳng kịp vận vô hình thần công lên.
Cũng may nhờ vào điều này mà Hắc y quái thủ kịp thời phát giác vội vàng nhảy tạt sang bên né tránh.
Một tiếng nổ lớn kinh thiên vang lên ngay sát sau lưng lão tặc. Thanh cột trụ làm bằng chất đá hoa cương cứng rắn đã bị phát chưởng vừa rồi của Vân Linh đập cho vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Hắc y quái thủ chứng kiến chuyện đó phát hoảng liền tức thời đạp chân xuống sàn. Ngay khi đó, từ nơi Thạch bàn bất thần hiện ra một lỗ nhỏ đón lấy thân hình Hắc y quái thủ rơi thẳng xuống dưới.
Vân Linh ngạc nhiên vội vàng vung chưởng đánh với, nào hay đúng lúc đó phía đằng sau một thân hình mềm mại ôm chặt lấy lưng chàng khiến cho phát chưởng đánh ra bị lệch hướng.
Vân Linh giật mình vội quay người lại. Lúc này chàng mới phát giác bản thân đang tiếp xúc da thịt với Thánh Cô đang trong tư thế lõa lồ.
Chàng thấy nàng nọ ôm chặt lấy chàng thì không khỏi lúng túng vội vàng kêu lên thất thanh:
- Bạch cô nương. Mau tỉnh lại.
Nhưng lúc này Bạch Ngọc Tiên đã bị dâm dược làm cho tâm mê, ý loạn. Nàng không phân biệt được bất kỳ ai hay nghe được bất kỳ âm thanh nào khác. Hiện giờ trong đầu nàng chỉ còn có một điều duy nhất là đòi hỏi được thỏa mãn cơ bức bối đang tàn phá cơ thể nàng. Cơn bức bối đó đã làm cho thân hình nàng như muốn nổ tung bất kỳ lúc nào và cơ thể nàng nóng lên hừng hực.
Ngọc Lan ở trên cao thấy Thánh Cô đã được cứu nhưng người nàng cứ bám riết lấy Vân Linh không rời thì không biết làm sao, hai chân nàng đi tới đi lui, hai tay vặn vẹo, trong khi đầu óc tối hù không sao nghĩ ra cách nào khác để giải quyết.
Còn Vân Linh ở bên dưới thì đã bĩnh tĩnh hơn đôi chút. Chàng dù sao cũng đã trải qua kinh nghiệm lúc trước với Ngọc Liên Hoa nên liền nghĩ ra một cách dùng áo choàng quấn chặt lấy người Thánh Cô lại không cho nhúc nhích.
Đột nhiên khi ấy, một tiếng ùm rất lớn nổi lên. Thế rồi như một trận cuồng phong, hàng loạt hàng loạt tia nước từ bốn phương tám hướng đồng loạt phóng thẳng về phía hai người.
Cái thạch bàn dưới chân Vân Linh cũng cùng lúc sụp đổ ngay xuống. Toàn bộ sức nước cực mạnh không biết tự chỗ nào liên tiếp ào ào chảy ra như thác lũ.
Cô nương Ngọc Lan phía trên kia cũng bị tiếng nổ nọ và kỳ biến đột ngột bên dưới làm cho chấn động. Nàng kinh hãi nhìn xuống phía dưới thì không còn thấy Vân Linh và Thánh Cô đâu nữa.
Lúc bấy giờ không chỉ ở bên dưới bị sụp đổ mà ngay cả chỗ đứng của Ngọc Lan cô nương bây giờ cũng bắt đầu rung rinh muốn sập. Tình huống kinh hoàng đó khiến cho Ngọc Lan không sao đừng được đành phải nhanh chóng rời đi. Nàng chạy ra đến phía cửa hầm thì cũng là lúc toàn bộ thành hầm sụp xuống, chôn vùi toàn bộ mọi thứ bên trong.
o0o
HỒI THỨ 37 – HUYNH ĐỆ THƯƠNG TÂM (phần 1)
Nói về Vân Linh ngay khi phát giác Thạch bàn bị sụp đổ và bản thân đang bị rơi xuống nước thì vội vận dụng hết sức lực nhoài người ra chụp lấy thân hình của Thánh Cô ôm lấy vào mình.
Lúc này mấy con quái vật bị dòng nước xô đẩy trôi dạt về phía hai người. Con quái vật ở trong tình huống khó khăn vẫn cố gắng dùmg hàm răng nhọn hoắc tợp lấy hai người.
Vân Linh trong tình huống khẩn cấp không còn cách nào tránh né liền cử một tay đánh mạnh ra.
Hàm con quái thú bị đẩy bật ra thì cũng là lúc cả người Vân Linh lẫn Thánh Cô bị cuốn vào trong vòng xoáy.
Cả con quái thú lẫn hai người đều bị sức nước cực mạnh cuốn lấy xoáy vào trung tâm dòng nước. Vân Linh dù là nội công thâm hậu nhưng lúc này chàng đang ôm lấy một người ở trong lòng thì cũng vô phương vùng vẫy.
Vân Linh cố gắng dùng mọi sức lực có thể duy trì cường lực chống lại dòng nước kia để bơi vào bờ. Thế nhưng mọi chuyện đều vô vọng. Cả thân hình chàng và Thánh Cô trong một thoáng liền bị kéo mạnh xuống nước.
Bên trên từng tảng tường đá ào ào đổ sập xuống dưới. Dòng nước cuốn mạnh liền tức thời lôi tuột những tảng đá kia đi sâu xuống nước.
Vân Linh trong lúc lâm nguy vội vàng tận dụng một điểm hơi thở cuối cùng vận khởi Vô hình thần công lên bảo vệ bản thân và nữ nhân trong lòng. Hai người do đó không đến nổi bị sức ép của nước làm cho bất tỉnh. Cả hai chìm nhanh xuống nước rồi cứ thế bị cuốn theo một đường nước ngầm chảy dài như vô tận.
Xung quanh hai người liên tiếp va chạm với những tảng đá lớn hay thân hình những con quái thú bị nước cuốn đi. Sức va chạm mỗi lần càng ngày càng mạnh làm cho toàn thân Vân Linh tê rần, sức lực ngày càng kiệt quệ.
Trong giờ phút chót. Chàng cảm thấy nội lực bản thân không đủ duy trì bảo vệ cho cả hai, thế là chàng dồn chút ít thần công đó đẩy ra bảo vệ cho Thánh Cô, còn bản thân thì để mặc cho sự va chạm của mọi vật đang trôi theo dòng nước bên ngoài đập vào.
Thời gian trôi qua, không biết là đã bao lâu. Vân Linh đột nhiên giật mình tỉnh dậy bởi cảm giác khoái lạc vô cùng.
Chàng nhận thấy cơ thể như rụng ra không thể nào nhúc nhích được một chút. Hai mắt nặng như đeo đá không sao mở ra được. Đã vậy, cơ thể bên dưới chàng lại còn bị ai đó đè lên, liên tục áp đặt khiến cho toàn thân chàng vốn đau lại càng thêm đau.
Thế nhưng chuyện kỳ lạ ở chỗ, trong sự đau đớn vì bị áp đặt đó, người chàng lại nhận thấy một sự tê mê màu nhiệm. Mỗi khi cái vật nặng nề kia áp đặt lên người chàng, thì cơ thể chàng lại cảm thấy một cơn đau trỗi dậy cùng với sự sướng khoái cứ mỗi lúc một tăng.
Vân Linh cố gượng mở mắt nhìn ra. Thế rồi sau một hồi cố gắng, chàng cũng nhận thấy thân mình chàng đang bị một nữ nhân đè lên. Trong cảnh trời tối đen, chàng không nhận định được nữ nhân nọ là ai. Chỉ biết là hạ thể của nàng ta đang tiếp giáp với hạ thể chàng. Cái khoái lạc cùng với sự đau đớn đó, chính là do nhục thể hai người hòa hợp mà nên.
Vân Linh chợt hiểu ra nữ nhân nọ đang làm gì chàng. Rõ ràng chàng và nữ nhân nọ đang làm cái chuyện vợ chồng với nhau. Nhưng đây chẳng phải là chàng tự nguyện, cũng chẳng có gì là hứng thú. Cái cơ thể chàng bị bao nhiêu là tác động va chạm, đã gần như tê liệt, chỉ một chút cử động thôi cũng khiến chàng đau lắm rồi.
Trong khi đó lúc này, nữ nhân kia gần như điên cuồng, liên tiếp kích hoạt nhục thể, khiến cho chàng bị nàng liên tục tấn công, cơ thể giống như tan ra, đau đớn cùng khoái lạc đồng thời biểu hiện.
Mỹ nhân kêu rú liên hồi. Cơ thể càng lúc càng hoạt động nhanh hơn. Vân Linh nằm bên dưới bị nàng liên tục đè lên, hạ thân xuống bình bịch, làm chàng đau quá chịu không nổi, kêu lên một tiếng, ngất đi không còn biết gì nữa.
Vân Linh lần thứ hai tỉnh lại, thì thấy chàng đang nằm trong một hang đá. Tay chân được băng bó bằng cành cây và y phục rách nát bị xé ra. Chàng bây giờ giống như một hình nhân, một cử động cũng không làm được.
Chàng nằm im như thế một lúc, từ từ nhớ lại mọi chuyện, cảm thấy rất lạ lùng. Chàng mơ hồ không nhớ rõ có phải mình đang cùng một nữ nhân chung đụng hay không. Rồi Thánh Cô trong lòng chàng sau đó ra sao, chàng cũng không sao biết rõ.
Chỉ duy nhất một việc chàng thấy rằng, cơ thể chàng đã bị tổn thương cực trọng. Những nhánh cây bó lấy thân chàng hiện giờ, đã cho thấy xương cốt của chàng đã bị tổn thương không nhẹ.
Đột nhiên ngay khi ấy, có tiếng chân bước nhẹ nhàng, rồi một bóng người từ ngoài đi vào.
Trong lòng chàng ngạc nhiên, không biết bóng người nọ là ai. Chỉ đến khi bóng đen đó bước lại bên chàng, Vân Linh mới nhận ra khuôn mặt của Thánh Cô ở gần cạnh chàng.
Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên thấy chàng tỉnh dậy thì vui mừng kêu lớn:
- Công tử ! Công tử đã tỉnh lại rồi !
Vân Linh nhìn khuôn mặt mừng rỡ của Thánh Cô mà không khỏi nao lòng. Hiện giờ chàng đã minh bạch nữ nhân lúc trước chung đụng điên cuồng cùng chàng chính là Thánh Cô rồi. Chẳng vậy mà nàng nọ không cần thuốc giải độc mà bây giờ đã trở nên mạnh khỏe như thường.
Chỉ xui cho chàng vì dùng thần công bảo hộ cho nàng ta, nên bây giờ cơ thể mới bị bầm dập như vậy. Nếu không thì chàng làm sao có thể tệ hại như lúc này.
Bạch Ngọc Tiên thấy Vân Linh mở mắt nhìn nàng mà không nói tiếng nào thì lo lắng hỏi:
- Công tử thấy trong người ra sao ? Có còn đau ở đâu không ? Có cảm thấy đói không ?
Vân Linh lúc nãy đã vận công kiểm tra huyết mạnh cơ thể. Chàng nhận thấy có vài nơi bị ách tắc, nhưng tựu chung nội phủ còn khỏe hoàn toàn, chỉ bất quá bị tổn thương một vài chỗ nơi xương. Nghỉ ngơi dần dần sẽ khỏe.
Nhưng mà bụng chàng thì đang rất đói. Chàng nghe Bạch Ngọc Tiên nhắc đến cái ăn, thì ngay tức khắc bụng sôi lên ùng ục.
Bạch Ngọc Tiên thấy thế thì khẽ cười rất êm dịu, rồi vội vàng chạy ra ngoài, mang vào một cái chân gà còn nóng.
Hiện tại thì cả người Vân Linh đều bị băng bó, do đó Bạch Ngọc Tiên đương nhiên phải đút cho Vân Linh ăn. Chàng nọ trong lúc ăn uống, mới nhận ra Bạch Ngọc Tiên thân thể lõa lồ. Hai quả đào tiên tuyệt diệu theo từng động tác của nàng, cứ vung vẫy trước mặt chàng làm cho Vân Linh đang nhai suýt nữa thì nghẹn họng, không thể nuốt nổi.
Bạch Ngọc Tiên trong lúc đút cho Vân Linh ăn thì nhận thấy đôi mắt chàng nhìn mình khác lạ. Ban đầu nàng cũng không mấy chú ý. Chỉ đến khi thấy chàng hai mắt như bị thôi miên, ăn cũng không vô thì mới phát hiện ra bản thân nhục thể khêu gợi. Bấy giờ mới đỏ bừng mặt lên mà mắng rằng:
- Công tử thật là con quỷ háo sắc. Thân thể bị như vậy mà còn không biết tự lo thân ư ?
Vân Linh thấy Bạch Ngọc Tiên mắng mình như vậy thì cười khẽ nói:
- Huynh bị muội làm cho tan thương thế này. Muội là oan gia của huynh đó. Suốt đời này muội phải đền lại cho huynh.
Bạch Ngọc Tiên nghe chàng nói thế trong lòng mừng thầm. Nàng cho rằng chàng đã biết chuyện xảy ra giữa hai người. Hiện giờ tuy chàng chưa nói thẳng ra nhìn nhận trách nhiệm, nhưng lời nói bảo nàng phải đền bù suốt đời cho chàng chẳng phải là một câu nói rất nhiều ý nghĩa sao.
Bạch Ngọc Tiên nghĩ vậy trong lòng thầm vui. Đôi mắt trở nên long lanh, còn hai bên tai cũng chợt nóng bừng lên.
Bạch Ngọc Tiên bất chấp xấu hỗ, cứ để thân thể như vậy mà bón thức ăn cho Vân Linh.
Nói ra thì Bạch Ngọc Tiên dù muốn kín đáo hơn nữa thì cũng không có cách chi cả. Lúc trước khi nàng bị dâm dược hành hạ thì đã cởi bỏ y phục vứt xuống nước rồi. Còn y trang của Vân Linh và tấm áo choàng mà chàng đã buột lên người Bạch Ngọc Tiên thì đã bị ma sát của đủ loại vật trên đường nước cuốn khiến cho tơi tả cả ra.
Nếu may ra có được miếng vải nào còn tốt thì nàng đã tận dụng để buột vết thương cho Vân Linh. Hiện tại thì nàng có xấu hỗ thì cũng vô phương biết cách xử lý, nên đành mặt dầy, mày dạn phơi tấm thân lõa lồ ra trước mặt Vân Linh mà thôi.
Hai người ở trong hang đá được 5 ngày trời thì Vân Linh đã bắt đầu cử động lại được.
Trong 5 ngày đó, tuy là bị thương nằm bất động, nhưng Vân Linh vẫn cố gắng dùng Vô hình thần công trong cơ thể, từ từ giải tỏa các bế tắc khí huyết trong cơ thể chàng.
Những ngày đó, nếu không có Bạch Ngọc Tiên ở bên chăm sóc và cung cấp thức ăn thì chàng khó mà lành lặn nhanh như vậy.
Hơn nữa suối nước mà hai người bị cuốn trôi đến đây lại vô cùng yên ắng phẳng lặn. Nơi đây yên tĩnh không một bóng người, nhưng cá sống trong các lạch đá ven mép nước thì nhiều vô kể.
Cũng nhờ vậy mà Bạch Ngọc Tiên không mấy khó khăn khi tìm thức ăn cho hai người.
Những ngày sau này khi Vân Linh bình phục trở lại bắt đầu di chuyển chút ít, thì quan hệ giữa hai người lại càng thêm gắn bó.
Vì hoàn cảnh bó buộc, nên Bạch Ngọc Tiên và Vân Linh y trang gần như chẳng có. Vân Linh xé tạm áo rách trên người chàng để đưa cho Bạch Ngọc Tiên xé ra làm vật che thân.
Còn bản thân chàng thì đành để trần và mặc duy nhất một cái quần rách nát.
Bạch Ngọc Tiên thấy Vân Linh đã khỏe lại mới ngượng ngùng nhắc:
- Huynh nên ra suối gội rửa thân thể lại đi. Cả tuần trăng huynh nằm liệt ở đây, nên cơ thể đã có mùi rồi.
Vân Linh hiểu ra đỏ mặt gật đầu rồi chống gậy ra phía bờ suối.
Khi chàng soi mình xuống dòng nước, mới phát hiện ra công phu diện biến của Vô diện bang đã hoàn toàn bị hủy bỏ. Dưới dòng nước trong vắt, là hình ảnh khuôn mặt tuấn tú của Vân Linh chứ không phải là khuôn mặt xấu xí khó coi của gã Lạc Thiên.
Vân Linh chợt nhớ ra vừa rồi chàng bị thương quá nặng tưởng toi mạng. Môn vô hình thần công do đó đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Vì vậy, việc hóa thân thành gã Lạc Thiên đã bị phá hỏng. Như thế, trừ phi chàng khôi phục thần công, nếu không thì không đủ năng lực để biến dạng trở lại thành khuôn mặt của gã Lạc Thiên.
Bạch Ngọc Tiên ở bên trong hang thấy chàng tắm rửa qua quýt thì lên tiếng nhắc:
- Huynh nên tắm rửa cẩn thận, giặt cả y phục nữa. Mấy thứ đó đã theo huynh suốt gần chục ngày rồi, cũng nên được rửa cho sạch.
Vân Linh nghe Bạch Ngọc Tiên nhắc như vậy thì chỉ còn nước cởi nốt y phục rách nát nơi hạ thân, phơi ra toàn bộ thân thể lõa lồ. Rồi nhanh chóng dùng tay giặt sạch cái mớ giẻ rách đó.
Bạch Ngọc Tiên ở bên trong liếc thấy chàng đã cởi y phục ra rồi liền chậm rãi bước ra.
Nàng che miệng cười khi thấy Vân Linh xấu hỗ quay vội người, khum tay che lấy chỗ kín.
Bạch Ngọc Tiên khuôn mặt đỏ hồng, lúng túng nói:
- Để muội mang cái này vào hong lại lửa cho khô. Huynh chịu khó ngồi ở đây đợi một lát.
Vân Linh thấy Bạch Ngọc Tiên bạo dạn như vậy thì chỉ có nước ậm ừ, để mặc cho nàng lấy phần y trang rách nát của chàng vào hơ lửa.
Hồi lâu sau, Bạch Ngọc Tiên đi ra trao trả lại y phục cho Vân Linh. Vân Linh lúc này mới thấy y trang rách của chàng đã được nàng chăm chút trở lại cho tươm tất, những chỗ te tua quá đã bị xé bỏ. Trông như vậy khi mặc vào cũng có vẻ khá hơn so với lúc xưa.
Bạch Ngọc Tiên ở cùng với Vân Linh trong những ngày qua, càng lúc càng trở nên gắn bó. Lúc trước cơ thể nàng y trang ít ỏi, liên tục hiện lộ nét dụ người, điều đó khiến người con gái xấu hỗ vô cùng.
Thế nhưng, cho đến bây giờ, những cảnh lập lờ ẩn hiện lộ thân như thế không còn khiến nàng xấu hỗ với Vân Linh nữa. Hai người trong những ngày đó đã từ từ thông hiểu nhau hơn. Bản thân nàng cũng đã hòa hợp cùng chàng, đưa nhau lên đỉnh vu sơn hạnh phúc.
Còn Vân Linh thì đã xác định việc chàng ái ân cùng Bạch Ngọc Tiên trong cơn mê là không thể từ bỏ trách nhiệm. Tuy nhiên ban đầu chàng cũng thấy lo lo, không hiểu nàng nọ có cùng suy nghĩ giống như chàng không. Vì vậy sau một thời gian cùng nhau chia xẻ cực khổ, chàng đã hiểu được tình cảm luyến ái của Bạch Ngọc Tiên dành cho chàng là sự thật. Thế nên chàng đã lên tiếng nhận trách nhiệm trước nàng, rồi cùng nàng ái ân hạnh phúc, hưởng được mùi vị trái cấm nơi nhân gian.
Vân Linh sau khi hồi phục công lực được 7 thành, liền quyết định rủ Bạch Ngọc Tiên tìm đường trở về Vạn Thủy Lâu xem bọn người Hỏa Băng Tâm hiện giờ như thế nào.
Bạch Ngọc Tiên xấu hỗ vì cơ thể trần trụi gần như lõa lồ nên vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh một cách lo lắng. Vân Linh thấy Bạch Ngọc Tiên như vậy thì phì cười chọc ghẹo:
- Nương tử của ta xinh đẹp như thế này. Chỉ sợ không có người nhìn thấy, làm sao lại sợ hãi người khác nhìn ngó như thế.
Bạch Ngọc Tiên ngượng nghịu đập vào người chàng nói:
- Huynh đừng có chọc muội nữa. Con người muội giờ này chẳng khác gì không mặc y phục. Toàn thân lộ thể như thế làm sao dám đi lại trên đường chứ.
Vân Linh bật cười đưa mắt ngắm nhìn thân thể y trang sơ sài của Bạch Ngọc Tiên rồi khen rối rít. Còn chỉ cho nàng thấy những nét bí ẩn tuyệt đẹp trên cơ thể nàng.
Bạch Ngọc Tiên bị chàng khen lấy khen để thì mặt đỏ hồng lên, liên tục đánh vào người chàng mà không biết làm sao ngăn cản chàng không chọc phá nàng nữa.
HỒI THỨ 37 – HUYNH ĐỆ THƯƠNG TÂM (phần cuối)
Trong lúc vô tình, nàng chợt nhìn mấy mảnh y phục của ai đó mắc cạn trên đá sỏi liền mừng rỡ chạy lại.
Hóa ra y phục này chính là vải phục trên người nàng lúc trước vì bị trúng dâm dược kích dục mà cởi ra. Nó cũng bị nước cuốn đi nên trôi dạt đến đây.
Bạch Ngọc Tiên tìm thấy y phục tươm tất thì hết sức mừng rỡ, liền vội vàng giục Vân Linh nhóm lửa cho nàng hơ lại y phục cho mau khô.
Vân Linh thấy Bạch Ngọc Tiên mừng rỡ như thế thì phì cười, liền nhanh chóng kiếm cành khô đốt lửa lên. Tiện đó, chàng phóng ám khí giết một con chim đang bay, để làm bữa ăn cải thiện cho hai người.
Bạch Ngọc Tiên có được y phục mới khá là kín đáo thì hết sức tự tin. Nàng nhân đó còn làm thêm y phục bên dưới để Vân Linh mặc vào, rồi bảo chàng vất đi cái thứ y phục không ra y phục chàng đang mặc nữa.
Hai người đi từ sáng cho đến trời tối, mới đốt lửa lên để ăn uống và nghỉ ngơi. Hiện thời bọn họ đã rời khỏi con suối kia và đi sâu vào rừng rồi.
Vân Linh thấy trời trở lạnh nên vừa ôm Bạch Ngọc Tiên trong lòng vừa cùng nàng sưởi dưới ánh lửa. Hai người bọn họ giờ đây giống hệt như một cặp vợ chồng son, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống an bình tự tại nơi sơn lâm.
Đột nhiên ngay khi đó, hai người lại nghe tiếng cành lá bị gãy đạp và bước chân người đang theo ánh lửa mà tiến gần.
Vân Linh ngó thấy Bạch Ngọc Tiên đang trong lòng mình có vẻ lo lắng liền cười nhẹ rồi chấn an:
- Người mới đến chỉ là một cao thủ giang hồ thôi. Chúng ta và họ không có ân oán. Vậy muội làm gì phải căng thẳng thế.
Bạch Ngọc Tiên nghe Vân Linh nói vậy mới từ từ thả lỏng cơ thể. Nàng từ khi thoát khỏi bàn tay Hắc y quái thủ, thì tâm trạng luôn lo âu vì vẫn còn ngán ngại thủ đoạn tàn độc và bí ẩn của lão tặc. Nhưng hiện giờ nàng đi theo Vân Linh, thì sự sợ hãi đó tự nhiên cũng không còn ghê gớm như trước.
Vân Linh nói xong liền ngấm ngầm để ý nhìn người mới đến. Thế nhưng khi khuôn mặt vị khách nhân kia lộ ra, thì không chỉ bản thân chàng mà cho đến Bạch Ngọc Tiên đang ngồi trong lòng chàng cũng phải ngẫn người kinh ngạc.
Vị khách nhân kia nhìn thấy hai người thì cũng giật mình đứng lại. Y chính là Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng, người tình cũ của Thánh cô Bạch Ngọc Tiên.
Lúc này Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng không còn đầu bù, tóc rối như hồi Vân Linh mới gặp ở trong căn nhà nhỏ nơi sườn núi. Y mặc một bộ võ phục màu lam, tóc búi cao, để lộ khuôn mặt rắn rỏi và khá đẹp trai.
Đôi măt Âu Dương Lăng hiện nay đang chằm chằm nhìn vào hai người. Cơ hồ y không thể tin được những gì mình thấy.
Vân Linh nhận ra Âu Dương Lăng chính là vị ca ca kết nghĩa với mình lần trước thì hết sức mừng rỡ vội vàng đẩy Bạch Ngọc Tiên ra khỏi lòng mình đứng dậy, đi tới nói:
- Lăng ca. Tiểu đệ không ngờ gặp được Lăng ca ở đây. Bấy lâu nay huynh đệ chúng ta xa nhau, Lăng ca có được khỏe không ?
Thế nhưng trái với sự mừng rỡ của chàng, Âu Dương Lăng khuôn mặt kỳ dị, rảo bước tiến thẳng về phía Bạch Ngọc Tiên, hai mắt trừng trừng nhìn nàng.
Bạch Ngọc Tiên nhìn thấy Âu Dương Lăng như gà con thấy cáo, sợ hãi co rúm người lại, cúi đầu nhìn xuống đất.
Vân Linh thấy đại ca thần tình biến đổi kỳ dị thì không khỏi ngạc nhiên. Chàng bước theo đại ca tươi cười nói:
- Lăng ca. Đệ xin được giới thiệu với huynh. Vị cô nương này là nương tử của đệ. Nàng tên là Quỳnh Liên, là Thánh cô của Độc hồng môn đó.
Âu Dương Lăng nghe lời giới thiệu của Vân Linh khuôn mặt đại biến. Bất thình lình y vung tay một cái, rút kiếm ra khỏi vỏ chỉ về phía Vân Linh miệng thét:
- Tên cẩu tặc kia. Ta và ngươi không phải huynh đệ gì hết. Ngươi mau bó tay chịu chết đi.
Vân Linh kinh hãi nhìn Âu Dương Lăng, hai tay khua lên lia lịa miệng nói:
- Lăng ca. Đại ca bị làm sao vậy. Đại ca không nhận ra tiểu đệ sao. Tiểu đệ là Vân Linh đây mà.
Âu Dương Lăng đôi mắt trợn trừng nhìn Vân Linh quát lớn:
- Ngươi đừng nhiều lời. Mau rút kiếm ra đi. Ta và ngươi hôm nay phải có một người chết.
Vân Linh không hiểu gì hết tròn mắt nhìn Âu Dương Lăng đang trừng trừng nhìn mình.
Chàng vội vàng khua tay lên phía trước nói lớn:
- Lăng ca. Đại ca xem coi đệ làm gì có mang vũ khí. Chúng ta huynh đệ lâu ngày gặp nhau sao lại phải động thủ chứ ?
Âu Dương Lăng nghe vậy liền hừ một tiếng, vất ngay thanh kiếm xuống đất, miệng quát:
- Được lắm. Chúng ta dùng tay không đấu với nhau cũng được. Ta không tin không có vũ khí ta không giết được loài cẩu tặc như ngươi.
Âu Dương Lăng nói xong liền xông vào, nhằm người Vân Linh đánh luôn.
Vân Linh không hiểu tại sao đại ca Âu Dương Lăng mới gặp chàng đã đòi động thủ sống chết cùng chàng. Lúc này chàng thấy đại ca xông tới đánh mình thì vội vàng nhảy sang phía trái 1 trượng tránh né.
Thế nhưng võ công của Âu Dương Lăng sau 20 năm tiềm tu đã tiến đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Hồi Phong Chưởng đã luyện tập đạt đến 10 thành. Do đó, Vân Linh trong lúc bất phòng bị Âu Dương Lăng tấn công liền cảm thấy không còn chỗ để thở, áp lực mỗi lúc lại mạnh lên nhiều.
Bấy giờ chàng mới kinh hoàng không dám phân tâm nữa, ra sức tránh né những đòn đánh như sấm vang, chớp giật của đại ca.
Bạch Ngọc Tiên ở bên ngoài sợ hãi thừ người. Nàng không ngờ tình nhân 20 năm không gặp của nàng lại bất ngờ đến nơi này. Chẳng lẽ đó là số kiếp. Ông trời muốn trừng phạt nàng hay sao nên để hai người nam tử có tình cảm với nàng gặp nhau. Để họ đánh nhau tơi bời như thế này.
Nàng thấy Vân Linh cứ tránh né mãi thì sợ chàng bị thương liền nói:
- Vân huynh đừng nên rụt rè như thế. Huynh cẩn thận kẻo bị thương.
Âu Dương Lăng đang hăng say tấn công thấy Bạch Ngọc Tiên nhắc nhở Vân Linh tấn
công lại mình thì tức giận cười lớn nói:
- Hắc ... hắc ... Nàng thương cho tên cẩu tặc này thì huynh phải giết chết nó mới được.
Y vừa cười vừa nói như vậy nên thế công có chậm lại trong giây phút. Vân Linh là cao thủ tuyệt đỉnh nên liền cướp lấy thời cơ phản công trở lại. Võ công của chàng thâm sâu vô cùng. Chiêu thức biến hóa kỳ ảo, lúc thì dùng Tùy Phong chưởng của sư phụ Hoạt Thiên Tà, lúc thì biến ra Vô hình chưởng của bản thân khiến cho Âu Dương Lăng cũng phải kinh hãi nhất thời lùi lại.
Hai đằng chiêu xuất nhanh như thiểm điện, chưởng lực mạnh vô cùng. Lập tức khiến cho cây cối xung quanh lá rụng lả tả, bụi cát mù lên.
Vân Linh hiện giờ thân còn trọng thương, công lực mới chỉ đạt 7 thành, do đó chàng không dám dùng bừa Vô hình thần công lên để thủ thắng.
Mặc khác, hiện nay chàng vẫn chưa hiểu được vì sao đại ca Âu Dương Lăng lại trở nên điên cuồng như thế. Tại sao người lại muốn giết kỳ được chàng mới nghe. Tại sao lại lạ thế ?
Những điều rắc rối đó Bạch Ngọc Tiên ở bên ngoài lại là người hiểu rõ nhất. Bạch Ngọc Tiên biết Âu Dương Lăng đã say mê nàng vô cùng. Y chỉ vì bị độc chưởng của sư tỷ Ngọc Liên Hoa đánh cho thụ thương nên mới phải tiềm tu rèn luyện công lực phục thù. Mục đích cuối cùng cũng chỉ muốn được gặp nàng để bày tỏ tình cảm chân thật.
Những điều đó nàng đều biết. Thậm chí bản thân nàng xưa kia cũng đã có tình cảm cùng Âu Dương Lăng. Hai người đã có những lúc luyến ái bên nhau. Cùng nhau dệt nên mối tình thơ mộng.
Ấy thế mà mối tình đó lại vì chữ ân với Ngọc Liên Hoa mà bị tan vỡ. Ngọc Liên Hoa đã dùng y thuật của mình cứu mạng cho phụ mẫu Bạch Ngọc Tiên Cơ vốn bị thù nhân ám phục độc dược. Đổi lại việc đó, nàng phải chịu làm Thánh Cô của Độc Hồng Môn và phải xa rời tình nhân Âu Dương Lăng.
Câu chuyện xa xưa đã trôi qua 20 năm, bây giờ nàng lại đi gá nghĩa cùng với người khác, hỏi làm sao Âu Dương Lăng có thể chịu được.
Ác một nỗi trượng phu của nàng bây giờ lại là sư đệ kết nghĩa với Âu Dương Lăng. Như thế thì nàng phải làm sao đây. Nên tính cách nào để giải tỏa đây ?
Trong khi đó, ở trận đấu Vân Linh và đại ca Âu Dương Lăng đã đấu nhau được 500 chiêu rồi. Càng đấu lâu Vân Linh càng chiếm được ưu thế. Lý do chính của việc đó chính là võ học của Vân Linh cực kỳ uyên thâm. Chàng khi xưa ở Âm Thiên Cốc đã đọc được rất nhiều loại sách võ học của các nhà. Gần đây lại vì đóng giả Lạc Thiên nên phải tự mình nghiền ngẫm mấy môn võ học bá tạp đó. Không ngờ nhờ vậy mà kiến thức võ học của chàng chuyển từ lý luận cơ bản sang thực hành, tạo nên một kiểu võ học kỳ lạ với nhiều chiêu thức biến hóa của vô số môn pháp khác nhau.
Từ khi nghiên cứu võ học đến nay, chưa bao giờ Vân Linh có được cơ hội cọ sát võ học của bản thân mình. Bây giờ chàng gặp được đại ca võ học cao cường, nên buộc chàng phải chú tâm chiết giải chiêu thức, nhờ thế chàng càng đánh thì chiêu thức càng tinh luyện, độ biến hóa càng phức tạp, trình độ ra đòn càng nhanh chóng.
Hai người đấu thêm 20 chiêu nữa thì Vân Linh đã bắt đầu chiếm được thượng phong. Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng đã bị chiêu thức võ học tinh kỳ của Vân Linh làm cho rối loạn, không biết phản đòn cách nào, tự nhiên phải lùi lại liên tiếp để né tránh.
Vân Linh đang hứng thú biến hóa chiêu thức tấn công dồn đại ca Âu Dương Lăng lùi lại liên tiếp thì bất ngờ Bạch Ngọc Tiên ở bên ngoài kêu lớn:
- Đừng đánh nữa. Không được làm hại Lăng huynh.
Vân Linh đang đánh hăng, nghe được điều đó thì không khỏi kinh ngạc nhảy lùi lại, nhìn về phía Bạch Ngọc Tiên.
Bấy giờ chàng mới thấy Bạch Ngọc Tiên hai má đầm đìa lệ. Đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe vì nước mắt. Nàng chạy ra giữa trận đấu nức nở nói:
- Muội xin hai huynh. Hai người đừng đánh nhau nữa.
Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng khuôn mặt đại biến, lắp bắp mãi mới nói được mấy tiếng:
- Nàng ... nàng ....
Vân Linh ngơ ngẫn nhìn cảnh tượng kỳ cục. Đôi mắt chàng hết nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Bạch Ngọc Tiên, lại nhìn sang khuôn mặt nhăn nhúm vì đau khổ của đại ca Âu Dương Lăng. Thế rồi đột nhiên trong đầu chàng chợt nghĩ ra một chuyện. Chàng nhớ lại lúc trước đại ca Âu Dương Lăng từng kêu tên một người con gái khi người vừa rời khỏi căn nhà hoang nơi sườn núi. Vân Linh kinh hãi khi mường tượng nhớ ra tên người con gái đó hình như tên là Bạch Ngọc Tiên Cơ ....
Thế rồi toàn thân chàng đột ngột sụp xuống. Khuôn mặt đại biến, quỳ trước mặt Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng mà kêu lên:
- Đại ca. Tiểu đệ biết sai rồi. Người con gái kia lẽ ra phải thuộc về đại ca mà tiểu đệ lại cướp mất. Tiểu đệ xin quỳ xuống đây cho đại ca trị tội.
Hoang Sơn Khách Âu Dương Lăng hừ lên một tiếng lớn, quát:
- Tên tiểu cẩu vô sĩ. Ta giết ngươi.
Một tiếng ầm nổi lên cùng với một tiếng kêu rú thất thanh vang vọng. Vân Linh bị một luồng chưởng phong cực mạnh do Âu Dương Khách phóng ra đánh trúng. Thân hình chàng bị bắn tung ra nằm lăn trên đất bất động.
Bạch Ngọc Tiên kinh hoàng vội chạy lại. Nàng mắt thấy Vân Linh sắp bị táng mạng vì chưởng thứ hai của Âu Dương Lăng đang định đánh xuống lần nữa thì vội nhào đến đè lên mình bất động của Vân Linh, khóc mà nói:
- Lăng huynh. Lỗi này không phải do huynh ấy. Chính muội đã phụ tình cùng huynh. Huynh hãy giết muội đi mới đúng.
Âu Dương Lăng khuôn mặt co rúm lại, nhìn trừng trừng hai thân hình nam nữ bất động trên mặt đất. Y chợt kêu lên một tiếng đau thương rồi vụt lao người vào bóng đêm tối mịt.
Bạch Ngọc Tiên thì nước mắt tuôn rơi, khẽ nhổm người dậy nhìn theo. Hai mắt nàng đã nhòa lệ không còn nhìn rõ thân ảnh kia biến đi đâu nữa.
o0o
Hết hồi 37