Vòng tay ma nữ (2)
Vòng tay ma nữ
Tap 2
- Cô cậu du dương tuyệt vời quá háù ? Bỏ quên tụi nầy đói rả ruột ở ngoài nầy.
- Ăn đi, xong mình còn nhiều mục nữa, chàng Lê ơi ! Chiều hôm tối rồi.
Ðám ma nữ tranh nhau nói, nhao nhao ùa vào sau khi Hương Giang thở dài nhẹ, đứng dậy ra mở khóa cửa phòng tắm. Nàng biết cho bọn này vào là nàng mất độc quyền hưởng thụ tấm thân lực lưỡng kia rồi. Bốn cánh tay xốc Lê ra khỏi bồn tắm, hai cánh tay lấy khăn lông lau khô thân thể chàng và quấn vào người chàng. Trong lúc hai cánh tay khác choàng vòng cổ chàng rồi… chèn họng !
“Ồ ! Các người đẹp dùng cả võ lực với mình nữa cơ đấy”. Lê nhủ thầm rồi cười lớn :
- Ái chà ! “Gấu Chanel” định dùng thế “choke hold” để khóa cổ anh cho ngất đi à ? Muốn gì mà dùng đòn đô vật dữ dằn vậy ?
Một cái cắn đau điếng vào gáy chàng rồi tiếng cười khanh khách :
- Sorry ! Mở còng đổi thế trói cho anh nên phải đề phòng chút đỉnh vậy mà cưng. Mà cái anh quỷ nầy ! Làm sao “mù” mà đoán ai trúng người ấy vanh vách vậy ?
Lê tinh quái cạ lưng vào ngực người con gái đang từ sau dùng thế võ khóa cổ chàng :
- Thì còn ai mà có cặp vú đồ sộ như vú Sophia Loren vào đây nữa, sắp thủng cả lưng người ta đấy, cô thủ lãnh à. Chốc nữa, em khóa anh trong thế “kim kê áp noãn” nhé, hành hạ theo thế đó thì anh thích hơn thế này.
Cả bọn rú lên cười. Một cô nào đó nhanh nhẹn mở còng cho chàng rồi lôi hai tay chàng ra phía trước, trói bằng dây da và giật giật ra hiệu cho chàng bước tới, cứ như… người đẹp dắt chó đi dạo. Lê Phan ngoan ngoãn đi theo, thầm đếm bước xem chiều dài của gian phòng đến đâu. Ðám ma nữ đưa chàng Lê ngồi vào một chiếc ghế da có lẽ đặt dựa tường, treo ngược hai tay chàng lên rồi cột dây vào thành cửa sổ. Lê nghe có tiếng xe hơi chạy rần rật ngoài đường, xa xa. Có lẻ đã xế chiều, giờ tan sở. Gió mát thổi từ cửa sổ sau lưng chàng vào, tiếng lá cây lao xao bên dưới. Kiểm điểm các sự kiện mà chàng thu nhận được chỉ bằng tai nghe ngóng và bước chân, Lê hình dung ra nơi nầy : đây phải là một phòng ngủ lớn, trên lầu hai của một tòa nhà nằm trong vườn, xa đường lộ. Biệt thự của ai mà để cho năm cô sinh viên chịu chơi nầy dùng trong cả một ngày ? Có lẻ chủ nhân đi vắng cho nên một cô lộng hành rủ lủ bạn về nhà làm quỷ đây !
Bầy ma nữ ngồi trên thảm, bày thức ăn ra rồi thay phiên nhau đút cho chàng Lê ăn. Họ mua toàn là những món ăn nhiều ca lô ri, khá đắt tiền: pizza đồ biển, steak fi lê mi-nhông, súp tôm càng, rượu chát thơm ngon. ” Tẩm bổ cho con mồi đây chứ gì “, Lê buồn cười nghĩ thầm. Sau “cơn hoạn nạn” nầy, chàng phải ăn kiêng cử lại cho thân thể nhẹ nhàng để còn dự trận đấu vô địch sinh viên tiểu bang vào cuối tuần tới. Bây giờ cứ tha hồ ăn uống đúng mức để thắng… trận đấu này! Vừa nhai nhồm nhoàm, Lê vừa gợi chuyện :
- Các em tổ chức thế này vui đấy nhé ! Xong… việc là chia tay, chẳng ai biết ai là ai. Có bao nhiêu cậu may mắn được các em bắt cóc rồi ? Tuyển lựa theo tiêu chuẩn nào vậy ?
Giọng “trường túc” Passionate trổi lên :
- Vén he hé cho chàng Lê biết chút nhá, kẻo đui mù, tội nghiệp ! Tụi nầy tùy hứng và tùy dịp thuận tiện là ra tay, chớ không có chương trình gì nhất định đâu. “Mời theo lối bắt cóc” được bao nhiêu chàng rồi hã ? Miễn nói, tiết lộ bí mật sao. Nhưng xảy ra cùng khắùp các campus. Tiêu chuẩn chọn là : chàng phải đẹp trai, cao ráo, sạch sẽ, tướùng chịu chơi.
“Ða mao” Lancôme nhảy vào nói hớt :
- Cho đến nay chưa thấy có “nạn nhân” nào thưa gởi hay than phiền hết. Chỉ có vài chàng sau đó ốm tương tư thì có. Nhưng các cô nương thỏa thích xong thì các cô nương biến mất. “Ðường trần em, em đi” mà lị !
Có tiếng vỗ tay lốp đốp ra chiều tán thưởng. Chàng Lê uống một ngụm rượu chát, gật gù :
- Anh hiểu ! Các em muốn hưỡng thụ những kiểu mẫu thượng thặng nhất mà không bị dây dướng tình cảm. Vậy chỉ có cách bắt cóc thôi. Mà đối tượng phải mù mịt thì các em mới cởi bỏ được mọi sự e dè, bạo dạn để lộ bản năng nhục dục mà tư nhiên ai cũng có nhưng cứ phải đè nén, che đậy vì tập quán xã hội. Thỏa mãn xong, chắc các em thấy nhẹ nhàng thoải mái phải không?
Một bàn tay đút cho Lê một miếng thịt bò thơm phức, rồi giọng êm như hơi thở của “Hà Thành” rót vào tai chàng :
- Con nhà ai mà ăn nói dễ thương thế, thưởng cho miếng thịt ! Nhẹ nhàng đâu không thấy, em thấy nó cứ… tưng tức ở chổ này, bắt đền anh đấy. Anh làm gì mà con “Hương Giang” nó rên to quá, nghe điên cả người. Nhanh lên rồi còn làm phận sự đi, lực sĩ !
Có tiếng của cô bé Hương Giang phản đối gì đó, nhưng bị tiếng của thủ lãnh “Gấu Chanel” át mất :
- Ðừng nói gì thêm nữa, các bạn. Chàng Lê nầy ranh ma cứ như là như điệp viên James Bond 007 không bằng, đang cố thu thập tin tức về bọn mình đó. Trở về mục tiêu chính đi. Bây giờ anh Lê no say rồi, anh có giỏi thì trổ tài điệp viên xem nào. Mỗi đứa tụi em sẽ thưởng cho anh một cái hôn, một trăm phần trăm lặng lẽ. Anh mà đoán đúng được cả năm cô thì anh sẽ được cởi trói, chịu không ?
Lê bật cười :
- Ðoán sai thì sao ?
- Thì anh sẽ bị lột hết quần áo, trói bỏ trước phòng ông Khoa Trưởng vào sáng mai.
- Úi cha ! A¨c độc dữ vậy. Còn anh đoán trúng thì được cởi trói à ? Rồi anh cởi mặt nạ, biết hết mặt mũi của các em còn gì ?
- Anh biết được mặt tụi em rồi là anh…phải chết. – Giọng của “Chanel” tư nhiên đanh lại.
Có tiếng shotgun lên đạn cái “xoạch” ở phía trước, bên trái của chàng. Lê lắc đầu lia lịa :
- Ê ! Ðừng đùa kiểu đó chớ. Có chết thì thà rằng anh được chết… trên bụng em sướng hơn. Ô kê ! Anh chấp nhận cuộc chơi. Khai diễn đi !
Chưa bao giờ Lê được hưởng cái thú độc nhất vô nhị nầy. Năm thân hình lõa lồ của năm thiếu nữ lần lượt ngồi vào lòng chàng, hai tay quàng cổ chàng, và đôi môi áp vào miệng chàng, hôn đắm đuối. Vừa hôn trả, Lê vừa cựa quậy người, đo đạc…đủ thứ. Ðầu óc của chàng làm việc như bộ máy điện toán, thu thập dữ kiện rồi so sánh, kết luận. Những bộ mông tròn trĩnh đè nặng lên đùi chàng, có thánh mà chịu nổi. Dương vật của Lê ngỏng dậy, cứng như thép nguội. Các cô phải ngồi khép đùi lại đè lên nó, nếu không chắc nó đã chui tọt vào khe hở ! Sau cái hôn ướt át thứ năm chấm dứt, bầy ma nữ vây quanh, chờ James Bond Lê Phan tổng kết tình hình. Chàng Lê thè lưỡi liếm quanh môi một cách đễu cáng rồi lên tiếng :
- Cái hôn đầu tiên thoạt đầu e ấp nhưng nóng dần, đồng thời cặp vú sừng trâu áp sát vào ngực anh, làm sao anh quên được bé Hương Giang, cái hôn của em nhẹ nhàng như gió biển Thuận An vậy đó ! Cái hôn thứ hai, lưỡi lùa vào miệng anh tìm kiếm miên man trong lúc đôi chân dài đo sát đùi anh, em Passionate chứ còn ai, mùi hương của em, anh vẫn nhớ. Cái hôn thứ ba, miệng ngậm rồi nhưng còn để đó vì em mãi day day cái chổ kín xum xuê của em vào đùi anh như “chim muốn tìm về tổ ấm”. Em quái ác lắm, bé “Lancôme” ơi ! Suýt nữa là anh xoạc chân ra, tới đâu thì tới là anh thua cuộc rồi. Cái hôn thứ tư với chiếc lưỡi nhọn đầu quấn quýt nhắc nhớ anh cái cảm giác đê mê được “deep throat” khi nảy, cảm ơn em nhé, Hà Thành ! Cái hôn cuối cùng cuồng loạn như con người của em, “Gấu Chanel ạ”. Nhưng chính đồi vú đầy đặn của em đã đẩy sự đòi hỏi của anh lên gần cao điểm đó.
Lê nói xong mà không nghe cô nào lên tiếng. Dường như chàng nghe được tiếng tim đập dồn dập trong năm lồng ngực thiếu nữ. Chắc họ đang thấm thía nhận xét của chàng, giống như các cô xin xăm xong, trầm ngâm vì lời quẻ đoán. Sau cùng, giọng của “Gấu Chanel” cất lên :
- Hay ! Phục tài anh đó. Ðoán trúng cả năm. Giữ lời, tụi em sẽ cởi trói cho anh.
Sợi dây da được lập tức tháo khỏi khung cửa, rồi tháo khỏi hai cổ tay của Lê. Từ lúc về đến đây, lần đầu tiên chàng mới thấy mình làm chủ được đôi tay của mình. Chưa kịp đứng dậy vươn vai thì chàng giật mình vì một miếng bông gòn từ sau đưa tới, áp vào mũi chàng. Chết rồi ! Mùi chloroform quen thuộc ! Lê định nín thở nhưng không kịp nữa rồi. Chàng xây xẩm mặt mũi.
Trước khi ngất đi, Lê còn nghe giọng một người con gái nào đó rót vào tai chàng :
- Chúng em hứa cởi trói chứ có hứa trả tự do cho anh đâu. Anh ngủ chút đi để chúng em sửa soạn cho màn Thâm Cung Bí Sử nhé !
*
* *
Làn gió mát làm Lê Phan thức dậy. Vẫn một màu đen mù mịt nhưng không phải màu đen của chiếc mặt nạ bịt mắt mà là của bóng đêm. Lê cảm thấy mình bị lột hoàn toàn khoả thân, nằm trên giường nệm và chàng cũng nhận ra là cả chân lẫn tay không còn bị trói nữa. Mắt cũng không bị bịt nữa, nghĩa là chàng được hoàn toàn tự do. Nhưng chàng làm gì được vì dù mở mắt to, chàng cũng không nhìn thấy gì cả. Gian phòng, với tiếng máy lạnh chạy phát âm thanh nho nhỏ từ một góc phòng, hoàn toàn tối như mực. Chàng nghĩ thầm :” À ! Trò chơi Thâm Cung Bí Sử của các cô là thế này đây. Họ thả lõng mình ra nhưng lại dàn dựng gian phòng kéo màn thật chặt trong buổi tối không đèn thì mình mở mắt cũng như mù, thế là vẫn không nhận diện đựợc ra họ”.
Chàng Lê vươn vai, duỗi chân, khoan khoái hưởng cái tự do của cử động sau nhiều giờ bị trói. Tay chàng, chân chàng bổng chạm phải da thịt của ai đang nằm cạnh chàng. Thì ra “họ.” Họ cóù cả đây, trên chiếc giường chắc phải là thật to nầy. Tiếng cười khúc khích trổi dậy, bên mặt, bên trái chàng. “Một, hai, ba, bốn”, Lê Phan lẩm bẩm đếm. Còn thiếu tiếng thứ năm. Chàng bèn cất tiếng :
- Cảm ơn các em đã trả tự do cho anh. Và còn nằm vây quanh anh làm cho anh có cảm tưởng mình là quân vương của truyện “Ngàn lẻ một đêm”. Nhưng còn Hương Giang của anh đâu rồi, không thấy ?
Có tiếng cười khẻ vọng từ phía xa giường. Và tiếng chân di chuyển nhẹ. Lê Phan chợtï hiểu tất cả. Chàng bật cười :
- Các cô dùng cả ống dòm nhìn qua màn đêm nữa à ? Tổ chức chu đáo nhỉ ? Cái “night-vision goggles” cho phép Hương Giang quan sát được con mồi đang có những hành động gì phải không? Không công bằng đấy nhé. Anh không thấy được chút gì hết trong khi em thấy được anh từng chút một. Lại đây em. Anh không thấy bằøng mắt nhưng vẫn có thể thấy em bằng môi, bằng đôi tay, và bằng… một thứ khác nữa.
Cả bọn cười rộ, rồi một thân hình lõa lồ mát rượi áp vào thân chàng. Tiếng của ma nữ Passionate êm như ru :
- Thôi ! Nói nhiều quá, cái anh chàng đểu này ! Hương Giang đã hưởng xong phần của nó. Bây giờ đến lượt anh cung phụng tụi em chứ.
Ðôi chân dài thượt, đầy đặn của nàng quàng qua chân chàng. Mấy ngón tay búp măng đánh đàn trên dương vật bắt đầu cương cứng của Lê. Một cặp vú cương cứng áp vào lưng chàng và một đôi tay từ sau ôm lấy ngang hông chàng đẩy chàng nằm nghiêng để áp vào thân hình thân thể của Passionate. Thì ra cô nàng Gấu Chanel vẫn đóng vai điều khiển. Âm vật đầy đặn của cô nàng thúc vào mông chàng. Nếu nàng có mang cu giả thì dám nàng cho vào hậu môn của chàng chứ không phải chơi.
Lê quay đầu thì thầm :
- Nầy ! Nữ chúa ma nữ. Làm gì thì làm chứ trò lắp đít là kẻ hèn nầy không thích đấy nhé. Ðợi đó, kẻ hèn nầy quay lại là nữ chúa chỉ có nước xin tha mà thôi. Bây giờ mình cùng “mù” như nhau, đồng cân đồng sức, cho các em biết tay anh.
Và Lê Phan bắt đầu trổ tài quần thảo, cái tài mà cứ cuối tuần chàng đã cho một lượt mấy cô cheerleaders ngất ngư con tàu đi. Một tay, Lê quàng ra sau, hai ngón tay luồn lách vào âm hộ của em Gấu Chanel. Tay còn lại, chàng luồn qua cổ của ma nữ Passionate kéo miệng nàng lại gắn vào cặp môi chàng. Bộ ngực nở nang của chàng ưởn lên để cạ vào cặp vú cong cứng của Passionate. Chân của chàng tách cặp đùi trường túc của nàng để dương vật của chàng lần tìm đến động Thiên Thai.
Nhưng kìa ! Có bàn tay của ai từ phía dưới tách mông đít của chàng ra rồi một chiếc lưỡi nhanh nhẹn liếm từ khu chạy ngược lên cặp ngọc hoàn của chàng. Lê nhột nhạt uốn éo, dương vật của chàng càng căng phồng thêm lên. Kế đó là cái mồm ấm áp bú chùn chụt vào cặp ngọc hoàn như muốn ăn tươi nuốt sống chúng.
- Tài bú mớm của ma nữ Hà Thành thuộc hàng cao thủ ! Nàng hâm nóng mình đây để chuẩn bị đưa mình nhập thâm cung đây – Lê nghĩ thầm.
Ðúng như chàng đoán, trong khi Passionate rủ người đê mê hưởng cái hôn dài như bất tận của Lê thì phía dưới, bàn tay của Hà Thành cầm lấy thằng bé lúc đó đã cứng như thép nguội của chàng hướng dẩn đến âm hộ của Passionate. Có lẽ Hà Thành nhịn lắm mới không kê mồm “deep throat” dương vật của chàng nàng đã làm hồi chiều. Nàng phải để dành dòng sinh lực nầy cho bạn hưởng. Hà Thành đút từ từ dương vật của Lê vào đường rãnh đã ướt đẫm dâm thủy của Passionate. Cô ta rùng mình, nước lại trào thêm ra. Lê nhích tới, thằng bé tiến vào sâu, sâu thêm nữa trong mật thân của người con gái có đôi chân dài thượt. Lê nhấp vài cái thấy đã trơn tru, chàng cứ thế đút vào ba lần nhẹ rồi một lần lút cán, rồi trở lại chu kỳ “ba cạn, một sâu”, được khuyến khích bởi các ngón tay Hà Thành xoa nắn cặp ngọc hoàn của chàng. Passionate thấy khoái cảm dâng như nước triều lên. Nàng quặp chân vào mông chàng, ưỡn ra mỗi khi chàng đẩy tới để cho bửu bối dài 7 inches của Lê cắm ngập đến tận chuôi. Nàng thở hổn hển, úp mặt vào ngực của Lê, liếm quanh đầu vú của chàng trong khi chàng vẫn dập đều như thoi đưa.
Chàng Lê bỗng cảm thấy tiếng động phía trên đầu, rồi một bộ mông hạï xuống mặt chàng. Mùi phấn Lancôme nhè nhẹ phả vào mũi chàng. Hiểu ý, Lê thè lưỡi ra, đón nhận âm hộ nóng sốt của ma nữ “đa mao” kề vào miệng chàng mời xơi. Lancôme ngồi xổm ở đầu giường để chàng Lê bú bướm của mình. Một tay nàng níu đầu giường lấy thế thăng bằng, một tay nàng rẻ đám lông xum xuê để chiếc lưỡi ma quái của Lê tìm xoắn lấy mồng đốc cương cứng của nàng. Thế là các bộ phận của chàng Lê đều bận bịu làm phận sự.
Bốn ma nữ ai cũng có phần. Trong bóng tối như mực, chỉ nghe toàn là tiếng động : tiếng giường nệm rún rẩy, tiếng miệng Lê bú chùn chụt, tiếng nhóc nhách của chim dập vào bướm nhịp nhàng, tiếng rên rỉ hoặc xuýt xoa của nhiều người con gái. Chỉ có Hương Giang, bằng ống nhìn bằng hồng ngoại tuyến qua màn đêm, là người duy nhất thấy được năm thân hình đang quằn quại mê mẩn trên giường. Không biết nàng có tự thỏa mãn hay không mà Lê cũng nghe nàng thở dồn dập từ xa.
Lê cảm thấy cao điểm khoái ngất của Passionate đã đến, do những thắt bóp liên hồi của cơ vòng bướm của nàng. Nàng cứ rên rỉ :
- Anh ơi !” mỗi lần chàng thúc mạnh vào âm hộ.
Lê hỏi khẻ vào tai nàng :
- Em sẵn sàng đón nhận chưa?.
Passionate nũng nịu gật đầu. Lê thúc hai cái thật sâu. Dòng tinh khí nóng của chàng bắn vọt vào thâm cung của ma nữ Passionate. Nàng rú lên :
- Ui ! Ui ! Em cũng ra ! Sướng ! Sướng quá!
Người nàng trân lên, giật giật như con cá bị đập đầu. Passionate vừa rũ người ra vì thấm mệt thì ở phía dưới, ma nữ Hà Thành đã kéo dương vật của Lê ra khỏi bướm của Passionate và nút nó chùn chụt ngon lành như cô nữ sinh thưởng thức cây kem lạnh. Biết Hà Thành đã nóng máy cực điểm và chiếc lưỡi nhọn hiếm có của nàng gây cho thằng bé của chàng một cảm giác nôn nao khó tả, Lê Phan quát lên một tiếng.
Chàng đẩy Lacôme đa mao và Gấu Chanel sang một bên, bế thốc Hà Thành lên để ngồi trên bụng chàng và thoắt một cái, dương vật vẫn còn cứng của chàng đã chui tọt vào âm hộ láng lẩy những nước nhờn của nàng. Không hiểu chim đớp bướm hay bướm hút chim mà hai bộ phận ráp vào nhau một cách mau mắn, gọn gàng như vậy.
- Em bú anh tài tình quá, Hà Thành ơi ! Anh đã quá ! Anh…hiếp em bây giờ! Em chịu không?
Nàng trườn trên người chàng, gắn miệng vào miệng chàng, lùa lưỡi vào răng chàng, nói qua hơi thở dồn dập :
- Ừ ! Em cho phép anh hiếp em đó, anh yêu ! Mạnh vào ! Em chờ đợi từ trưa đến giờ !
Hai thân hình ôm chặt lấy nhau không còn chổ hở. Chàng dập, nàng hẩy. Tiếng hai bộ phận sinh dục thúc vào nhau quyện trong chất nhờn phát ra một loại âm thanh độc đáo, tưởng như không có một âm thanh nào trên thế giới mà giống được.
Lê Phan quả xứng danh là lực sĩ, trên sân đấu bóng cũng như trên giường hành lạc. Vừa mới xuất tinh mà chàng lấy lại phong độ được liền, thằng bé vẫn căng phồng, tấn công bướm của Hà Thành tới tấp. Chàng và nàng quả xứng tài đồng sức, chiếc giường như nổi sóng phong ba, tưng liên hồi vì hai thân hình dập vào nhau như điên cuồng. Có lẻ hai ma nữ kia… chóng mặt, đã tụt xuống giường chạy lại dành chiếc ống nhìn qua màn đêm để xem cảnh “dâm nữ đấu anh hùng”.
Dương vật của Lê Phan giã vào âm hộ của Hà Thành như máy. Âm hạch của nàng cương cứng vì được chà sát tận tình bởi động tác thụt của thằng bé cứng như thép nguội. Nước nhờn từ thâm sâu nàng tuôn ra như suối, tắm ướt bộ phận của hai người. Mùi nước tình thoang thoảng trong không khí càng kích thích họ hơn nữa. Như hai con thú thuở hồng hoang, họ lăn lộn trên giường, gắn chặt vào nhau, rú lên từng chập. Hà Thành kêu thét :
- Em đến cực điểm rồi ! Anh ra đi !… Ra cùng một lượt với em đi ! Nhanh…lên !
- Ðây ! Anh…ra đây ! Em…nhận lấy đi ! Một nầy.. Hai nầy… ba nầy…
Cứ mỗi tiếng đếm là một dòng tinh khí nóng hổi từ dương vật của Lê bắn thẳng vào cửa tử cung của Hà Thành trong khi cơ vòng âm hộ của nàng bóp vào thằng bé như muốn vắt cho hết sữa. Hà Thành rũ rượi, thều thào khó hiểu nhưng bướm của nàng vẫn chưa chịu nhả thằng bé của Lê ra. Tinh khí và âm thủy chảy ra nhầy nhụa cả háng của hai người nhưng họ mặc kệ, vẫn ôm chặt lấy nhau, trong đầu vẫn còn nẩy những đom đóm của khoái lạc cực điểm.
*
* *
Lê Phan không biết mình thiếp đi bao lâu, mãi cho đến khi một chiếc khăn mát lạnh vì lấy ra từ ngăn đá tủ lạnh xoa trên người chàng khiến chàng choàng tỉnh dậy.
- Thế nào ? Long trời lở đất hỉ ? – Giọng Huế êm êm của Hương Giang rót vào tai trong khi nàng dùng chiếc khăn ướt lau sạch chứng tích cuộc giao đấu vừa qua trên người chàng.
Lê kéo Hương Giang lại, hôn say đắm vào đôi môi mọng của nàng trong khi tay chàng thọc vào bóp vú nàng qua chiếc áo Kimono mà nàng đang mặc hờ hững:
- Lại cũng em săn sóc anh. Tại sao nàng tiên của anh thích lo cho người khác thế ? Lên đây với anh, anh vẫn còn… thèm em nhiều nhiều.
Hương Giang nói khẻ vào tai chàng, hơi thở nàng vẩn thơm mùi trầm hương quen thuộc :
- Không ! Anh còn phải chìu chuộng hai “nhân vật” nữa đấy ! Em đã nhận đầy đủ từ anh hồi ban chiều rồi. Ðê mê vẫn còn rần rật dưới làn da của em đó, anh yêu !
Nói xong, nàng đứng dậy thì có tiếng chân ai đi mau đến đầu giường rồi một bàn tay ấn vào tay chàng một chiếc ly nhựa có loại nước gì hảy còn nóng :
- Nè ! Lực sĩ dùng tiên dược đi! Ðể hồi sức lại sau trận giao đấu bất phân thắng bại.
Lê Phan bật cười vì câu diễu duyên dáng với tiếng Nam Kỳ dễã thương của Lancôme đa mao. Chàng uống một hơi hết ly nước sâm, trao trả ly vào tay của nàng rồi bất thần kéo nàng về phía mình. Lancôme hoảng hốt giằng tay lại. Thế là Lê Phan hiểu ngay. Chàng cười ha hả :
- Cô bé sợ anh giựt lấy cặp “night vision goggles” mà em đang đeo đấy phải không ? Thấy em đi thoăn thoắt trong bóng tối như mực là anh biết ngay em có “đồ nghề”. Ðừng lo ! Anh không làm như vậy đâu. Tuy không nhìn thấy nhưng anh biết các em hết rồi, từ trong ra ngoài, haha!
Lancôme đa mao “xí” một cái rồi bỏ đi. Có ai thụi vào lưng Lê một cái đau điếng, và giọng hơi trầm của ma nữ Gấu Chanel trổi lên :
- Cái anh chàng nầy ! Ranh như ma mà khỏe cũng như… ngựa ! Ghét anh ghê vậy đó !
Lê Phan nằm xuống, kéo nàng nằm gối đầu vào tay chàng. Một tay kia chàng cũng giang ra để đón thân hình của ma nữ Lancôme vừa trở lại giường nằm xuống cạnh chàng. Hai thiếu nữ ngoan ngoản áp thân hình lõa lồ hâm hấp nóng dục vọng vào tấm thân to cao của lực sĩ Lê. Âu cũng là một sự lạ, Lê nghĩ thầm, mới hồi trưa nầy chàng còn là kẻ bị bắt cóc bởi một đám ma nữ khát tình, nhưng chỉ qua một lần đụng chạm xác thịt mà giờ đây họ tự nhiên thân mật như tình nhân dạn dày của nhau.
Chàng nhớ lại Greda, một nàng cheerleader người gốc Ba Lan với đôi mắt xanh trong vắt mà bọn bạn của chàng thách chàng làm sao ngủ được với nàng. Phải mất nhiều thì giờ thì Lê mới chinh phục được thiếu nữ rất e thẹn nầy. Nhưng sau cuộc ái ân ở motel thì nàng tự nhiên trần truồng đi lại trước mặt chàng như hai người là vợ chồng đã lâu. Thế mới biết :”Khi thăm chổ kín của nhau rồi thì còn sá gì mấy chổ hở”.
Lê Phan lim dim hưởng thụ trong khi hai ma nữ ra công đánh thức hứng khởi của chàng. Thật ra không khó gì, vì với hai cặp vú no tròn ép vào ngực chàng, hai âm hộ cọ cọ âm mao vào cặp đùi của chàng, rồi hai bàn tay đánh dương cầm chạy từ rốn xuống khu và vòng quanh dương vật của chàng.
Chẳng mấy chốc, thằng bé 7 inches của Lê bắt đầu… nhúc nhích. Hai nàng như đã thỏa thuận trước, bắt đầu xa luân chiến với Lê. Một nàng leo lên người chàng quay ngược lại theo kiểu 6 x 9, kề bướm vào miệng cho chàng liếm còn miệng nàng thì bú chim của chàng. Trong khi đó nàng kia chui phía dưới, bú ngon lành cặp ngọc hoàn của chàng, lâu lâu còn chia phần bú chim của chàng do nàng nằm trên đưa qua.
Ðược vài phút thì họ đổi phiên, nghĩa là miệng của Lê cứ phải tiếp khách liên tiếp, hết con bướm dày cơm lớn hột của Gấu Chanel thì lại đến con bướm đầy lông của Lancôme. Chàng bú tận tình, quyết hạ hai ma nữ quá quắt nầy cho biết tay anh hùng. Lê ôm cặp mông tròn của Lancôme đè xuống miệng mình, liếm từ lổ hậu môn ngược lên lổ âm vật rồi đánh lưỡi lia lịa vào âm hạch cương to như đầu chiếc đủa. Nước nhờn chảy dòng dòng xuống mặt chàng. Mặc kệ ! Lưỡi chàng tiếp tục rà, ngoáy khiến Lancôme như tê dại, úp nguyên cả bộ mông vào mặt Lê khiến chàng suýt nghẹt thở.
Ở phía dưới, hai cái miệng tham lam của hai nàng đã đánh thức được thằng bé của chàng đứng dậy thẳng băng.
Ðến phiên Gấu Chanel đưa nguyên cái háng đồ sộ của nàng vào mặt chàng. Nhớ mối “thù” khi trưa bị nàng buộc chàng bú bướm đến nghẹn ngào trong khi chàng còn bị trói tay bịt mắt, Lê quyết phục hận. Chàng đưa một tay giằng đôi mông đầy thịt của nàng xuống, bú chùn chụt vào con bướm mầu mỡ của nàng. Ðồng thời bàn tay kia tách kẻ mông, một ngón tay gãi vòng quanh lổ hậu môn, ngón giữa nhấn thăm dò vào chiếc lổ khép kín.
Có lẻ Gấu Chanel chưa từng bị tấn công hai điểm nhạy cảm một lượt. Nàng quíu người, bú lia lịa lấy chim của Lê. Một ngón tay của Lê đã ngoáy vào nửa inch trong hậu môn nàng, hai ngón của bàn tay kia lật ngữa, đi vào cửa mình nàng, vừa rà vừa nhấn vào nóc âm hộ để tìm kiếm điểm G. Nước nhờn chảy ròng ròng ra đầy lòng bàn tay của Lê chứng tỏ chàng đã ấn đúng mục tiêu. Trước khi nàng kiệt sức ngã đít vào mặt chàng như trường hợp của Lancôme, Lê đẩy nhẹ nàng ra.
Chàng xếp cho hai cô ma nữ chổng mông trên giường rồi chàng quì xuống cho vừa tầm, đút dương vật từ phía sau vào bướm dày cơm đang chờ đợi của Gấu Chanel trong khi tay kia chàng tóm lấy lông và mu của Lancôme làm “mát sa” liên tục. Hai nàng chổng mông thở hào hễn.
Âm hộ của Gấu Chanel có hơi rộng; Lê dùng hai tay ép mông nàng lại, đâm vào khe giữa phát ra những tiếng “ót! ót!” gợi cảm.
Khoảng 5 phút thì chàng lại đổi người. Bướm đầy lông của Lancôme được chim của Lê viếng thăm nghe “nhóc nhách”, trong khi bướm nhiều thịt của Gấu Chanel được những ba ngón tay của Lê lục lọi mọi phía.
Xa xa có tiếng động, dường như ba cô ma nữ kia đang dành nhau hai cặp ống dòm xuyên màn đêm để xem cảnh lực sĩ Lê biểu diển một lúc thỏa mãn hai nàng. Gấu Chanel và Lancôme đa mao như đã thấm mệt, bệt đầu xuống nệm, mông cứ chổng cao lên cho chàng Lê muốn làm gì thì làm. Lê cảm thấy sóng dục chạy rần rần xuống ngọc hoàn, chàng thụt hai cái thật sâu vào âm hộ của một nàng, rút ra thụt hai cái thật sâu vào chổ kín của nàng kia. Gấu Chanel kêu :
- Ối ! Chết em mất thôi !.
Rồi nàng lăn đùng ra, hai tay chà sát lia vào âm hạch chứng tỏ khoái ngất đang lan tràn trong người nàng. Còn Lancôme thì rên hừ hừ, nước nhờn phọt ra như người đi tiểu. Lê thấy con chim của chàng giật giật không kiềm chế được. Chàng kêu to :
- Hai em ! Anh…ra…đây ! Muốn hứng thì ghé lại…mau lên !
Hai nàng chồm đến. Mồm của Gấu Chanel vừa ngậm lấy chim của Lê thì một dòng khí nóng phọt ra bắn sâu vào cổ họng nàng.
Lancôme tham lam, dằng lấy chim của Lê cho vào miệng nàng thì vừa vặn dòng tinh khí thứ nhì bắn ra, nàng uống lấy ừng ực. Gấu Chanel không phải vừa. Nàng giật chim của Lê lại, cho vào mồm nút lia lịa. Những dòng khí nóng còn sót lại trong bìu của Lê bị ma nữ đô con nầy nút sạch không còn một giọt. Ba thân hình lõa lồ ngã sầm xuống nệm dày, nhiều tiếng thở hào hễn thỏa mãn.
Mùi tinh khí trộn mùi dâm thủy hăng hăng quyện mùi son phấn đánh dấu một cuộc mây mưa vừa kết thúc.
Lê thấy hơi choáng váng. Chàng xuất tinh ba lần liên tiếp trong một thời gian ngắn kể cũng tổn sức. Chàng nói :
- Hương Giang ! Cho anh một điếu thuốc đi em ! Anh thấy hơi lạnh, cần tí thuốc sưởi ấm.
Hương Giang “Dạ” một tiếng nhẹ. Nàng đốt thuốc từ sau màn cửa, đem điếu thuốc đến cho chàng. Lê tiếp điếu thuốc với đầu cháy đỏ, đưa lên miệng sắp hút thì ma nữ Gấu Chanel ngồi dậy, nói chẩm rải :
- Anh rít thuốc nhẹ thôi nghe ! Rít mạnh để có ánh sáng thấy được mặt tụi em là anh phiền đó.
Lê Phan đang thèm thuốc, đâm cáu :
- Hút thuốc mà không cho rít ! Ăn nằm với nhau rồi mà còn làm bộ ! Thấy mặt thì đã làm sao? Tôi thử xem nào…
Chàng bập bập điếu thuốc, sắp rít mạnh cho nó sáng rực lên thì Gấu Chanel nhanh tay hơn, tung một chưởng “atémi” phạt mạnh vào gáy của chàng. Lê Phan ngất đi. Thân hình 1 thước 70 của chàng đổ rầm xuống nệm, điếu thuốc văng xuống nền nhà.
*
* *
Lê Phan tỉnh dậy, thấy đang nằm trong chiếc xe Camry của mình. Gáy sờ vào vẫn còn đau nhói. Nhìn đồng hồ thấy 6 giờ 30 sáng, xe cộ trên đường bắt đầu qua lại. Chiếc xe của chàng có ai lái cho đậu trên con đường nhỏ cạnh campus.
- May quá ! Mấy con bé không lột truồng mình, trói bỏ ngoài office của ông Dean như lời họ dọa, nếu như mình tìm cách nhìn mặt họ. Bậy quá! Tại mình bướng bỉnh giờ phút chót nên mới bị đòn – Lê lẩm bẩm.Ðiệu nầy phải cúp cua sáng nay, về ngủ trọn ngày cho lại sức.
Soát lại quần áo, ví tiền, giấy tờ, chàng thấy không mất một món nào. Tra chìa khóa vào ổ máy, Lê Phan định đề máy thì chàng bỗng để ý trên nệm ghế bên cạnh có một vật nhỏ. Chàng cầm lên, ngắm nghía cái kẹp tóc bằng đồi mồi xinh xắn, trên mặt có cẩn hình Chùa Thiên Mụ. Lê kêu lên :
- Hương Giang !
Không hiểu vì đêm qua nàng lãnh nhiệm vụ lái xe đưa chàng trả về chổ cũ, vội vàng nên đánh rơi chiếc kẹp. Hay là nàng cố tình để nó lại cho chàng một lưu niệm như một lời nhắn nhủ. Lê tần ngần cầm chiếc kẹp đồi mồi có mùi trầm hương thoang thoảng. Nhớ lại giọng nói dịu dàng như ru, thân hình thon nhỏ, đôi vú gọn vừa tay, con bướm co thắt tuyệt vời, Lê nhắm mắt cố vẻ ra chân dung nguời thiếu nữ miền Trung mà chàng không hề thấy mặt. Chàng lẩm bẩm:
- Hương Giang ! Anh quyết tìm ra em ! Mình không thể xa nhau như thế này được. Rồi anh sẽ tìm ra em trong số mấy trăm cô sinh viên Việt Nam trong trường này.
HẾT