Vòng tay ma nữ (1)
Vòng tay ma nữ
Tap 1
- Tại sao tôi thế nầy ? Có ai ở đây không ?
Lê thảng thốt kêu lên khi vừa tỉnh dậy. Chàng hốt hoảng khi nhận thấy mình đang nằm trên một chiếc giường nệm êm ái, hai mắt bị bịt kín bằng chiếc mặt nạ đen, còn hai tay thì bị trói ngược lên đầu giường, hai chân cũng bị trói xoạc xuống mé chân giường. Tự nhiên thấy da mát rượi, Lê chợt hiểu là ai đã lột quần áo của chàng tự bao giờ, đặt chàng nằm tô hô trên giường, người chỉ còn mặc mỗi chiếc xì líp nhỏ xíu hiệu Savage. Một tiếng cười thanh thót, dòn tan. Rồi một tiếng cười khác phụ họa theo. Thêm vài tiếng cười nữa. Toàn là giọng con gái. Lê cố lắng nghe. Chàng nhận ra có đến bốn, năm giọng cười khác nhau, phát ra từ những vị trí gần hay xa nơi chổ chàng nằm. Lê nạt lớn :
- Mấy người chơi cái trò gì vậy ? Cởi trói tôi ra ngay !
Một ngón tay của ai đó dí vào trán chàng :
- Gọi mấy người nào ? Ở đây chỉ có mấy cô, hay nói rõ hơn là mấy em ma nữ bắt cóc chàng Lê Phan, captain của basketball team của college về đây giỡn chút chơi được không ?
Lê lấy lại bình tỉnh. À thì ra mấy cô Việt Nam! Mà những cô “mít” nào, chàng không hề biết đến. Bởi vì với thân hình cao 6 feet, vừa đẹp trai vừa chơi bóng rổ tài tình, Lê là cục nam châm thu hút đám cheerleaders Mỹ hay Mễ xinh như mộng sẵn sàng ngã vào tay chàng bất cứ lúc nào. Và chàng lực sĩ Lê chỉ giao du với đám người đẹp nầy. Chàng nhớ mang máng là trong college có chừng 50 hay 60 nữ sinh viên Việt gì đó. Hình như họ chỉ đi chung với nhau, vàï chỉ biết cười khúc khích sau lưng chàng mỗi khi thấy chàng cặp tay một ả cheerleader đi trên campus. Vậy mà hôm nay, họ có thể làm một hành động táo bạo là bắt cóc chàng. Dù sao bây giờ mình cũng ở trong cái thế của kẻ “sa cơ”.
Lê nghĩ thầm rồi chàng vội đấu dịu :
- Tưởng ai chứ hóa ra… các em cùng campus ! Làm sao các em bắt cóc được anh thế này ?
Cũng ngón tay kia xoa xoa lên má chàng. Và giọng nói từ phía trái ghé lại gần hơn. Một hơi thở thơm tho phả vào mặt chàng. Mùi nước hoa Passionate, Lê ghi nhận ngay.
- Ừ, nhỏ nhẹ như vậy nghe… dễ thương hơn không. Cho anh biết là bọïn này không cùng campus với anh đâu nhé. Ðịnh dò dẫm hã ? Bọn nầy ở nơi khác đến, nhưng đã biết đường đi nước bước của anh từ lâu. Chỉ đợi sáng nay là ra tay đó thôi.
Một giọng nói khác từ phía mặt cất lên, đồng thời một bàn tay xoa nắn bộ ngực nở nang của chàng :
- Anh có nhớ là sau giờ Biology sáng nay, anh ra xe đậu ở Parking lot West hay không ? Thói quen không bao giờ quay kiến xe lên của anh đã hại anh. Một ma nữ đã nằm ở băng sau. Anh vừa ngồi vào xe thì một chiếc khăn mu soa có tẩm chút chloroform chụp vào mũi anh. Thế là xong. Có khó gì đâu…cưng !
Giọng nói nhẹ nhàng, kiểu gái thành thị miền Nam. Bàn tay mát rượi phảng phất mùi phấn Lancôme nắn nót ngực chàng đầy ham muốn.
Lê chợt có cảm tình với cô Lancôme này. Chàng chúa ghét các em nào có bàn tay rịn mồ hôi.
Lê mĩm cười, cố phô hàm răng trắng đều của chàng bởi vì với nụ cười quyến rủ nầy, chàng đã từng làm nhiều người đẹp phủ phục theo ý muốn của chàng :
- Thì ra anh bị các em chụp thuốc mê. Trông hiền lành mà dám chơi ghê gớm nhỉ ? Thôi, cởi trói, mở mặt nạ cho anh đi. Rồi mình ngồi nói chuyện đàng hoàng, có vui hơn không ?
Một giọng nói khác, có vẻ đứng xa giường hơn. Giọng Huế nhẹ nhưng đầy liếng thoắng :
- Ê ! Anh chàng có bộ mặt đẹp như Brad Pitt nầy, tưởng gạt bọn nầy dễ lắm sao ? Cởi trói, mở mắt cho anh để anh phóng chạy kêu cứu hã ? Trói anh như vầy thì anh mới là đồ chơi của tụi này được chứ. Tha hồ mà vầy vò tấm thân “ngà ngọc” của lực sĩ Lê nghe các bạn. Anh yêu ơi ! Vui với tụi em tí rồi tụi em trả chiếc xế Camry lại cho. Lái vào garage rồi, an toàn mà, anh đừng lo nhé. Về đây, anh lại có người tắm rửa cho mát mẻ rồi. Cô nào phụ trách đấy nhỉ?
Lê định cãi lại cô có giọng “Hương Giang” kia thì một giọng khác từ phía chân chàng trổi lên, cùng một lúc hai bàn tay của ai vuốt từ hai đùi chàng trở xuống :
- Em đây chứ ai. Các bạn khiêng chàng vào bồn tắm rồi thì chính em rửa ráy cho chàng. Trong lúc anh chàng còn hôn mê, tha hồ cho em nghịch ngợm. Thân hình 6 feet nầy quả không có một chút mỡ, các bạn ạ. Sờ…đã lắm.
Giọng miền Bắc, ngọt ngào không kém giọng Ái Vân. Lê đặt ngay cho người vừa nói vừa nắn đùi chàngï cái biệt danh “cô Hà Thành”. Bỗng nhiên, chiếc giường lún xuống như có ai vừa nằm cạnh chàng. Rồi một bộ mặt ghé hôn vào má chàng đánh “chút” một cái. Mùi Chanel No. 5 thơm ngợp mũi :
- Thôi, đừng tiết lộ thêm nữa. Bọn mình đem chàng basketball captain Lê nầy về đây là để… làm thịt mà, các bạn nhớ chứ. Nhưng trước khi chiều chuộng bọn em thì anh dùng nước cam tươi cho khoẻ nhé !
Lê mừng rở. Chàng cũng đang khát, đinh ninh sắp nhận được ly nước cam vắt mát lạnh kề môi. Nhưng không. Nàng có mùi nước hoa Chanel kia kê miệng vào miệng chàng rồi trún vào đó đầy một bụm nước cam. Cô nàng “gấu” thật. Cho chàng uống theo kiểu nầy. Lê thích thú, uống ừng ực thì lưỡi của nàng “gấu Chanel” đã lùa vào miệng chàng, uốn éo như lưỡi rắn. Lê không phải tay vừa. Chàng nút mạnh lưỡi của nàng như để cảm ơn miếng nước cam mát lạnh rồi lùa lưởi về hai phía mép của nàng mà chàng biết là hai điểm kích thích bên trong miệng người đẹp. Quả nhiên, “gấu Chanel” rùng mình, hình như hết còn… gấu được nữa. Nàng đè cặp vú căng cứng vừa cởi khỏi nịt vú lên ngực chàng, hơi thở dồn dập trong khi nàng tiếp tục nút lưỡi chàng.
Lê ở trong thế “tứ bề thọ địch”. Miệng thì phải đương đầu với với chiếc lưỡi rắn của “gấu Chanel”. Trong lúc đó, ma nữ “Hà Thành” ở phía dưới tuột chiếc xì líp Savage của Lê ra. Dương vật thoát cảnh tù túng hiên ngang bật lên thì liền bị cặp môi tham lam của “Hàø Thành” ngoạm lấy. Nàng quả là tay điêu luyện, một tay nắn bóp cặp dịch hoàn của chàng, tay kia gãi nhẹ vòng gân quanh lỗ hậu môn, còn miệng thì “deep throat” dương vật của Lê đến thấu cổ họng. Ðã vậy, bộ ngực rộng của Lê không được để yên: một bên, ma nữ “Passionate” thè lưỡi xoa tròn trên đầu vú còn tay thì gãi nhẹ dọc theo hông chàng. Bên kia, chiếc lưỡi của ma nữ “Lancôme” cũng nhảy múa trên đầu vú của chàng, Nàng còn tinh nghịch cắn nhẹ lên đầu vú chàng, nhổ tí nước bọt lên đó rồi thè lưỡi liếm trong khi một tay thì xoa nắn chiếc mông tròn rắn chắc của Lê.
Khoái cảm dâng lên như thủy triều, Lê vặn vẹo người. “Gấu Chanel” rời miệng chàng. Nàng thì thầm với một ma nữ cạnh đó rồi hai người đổi vị thế. Lê đang phân vân thì bổng cảm thấy cặp đùi của ai kẹp vào đầu mình rồi giọng của “gấu Chanel” từ phía đầu giường vọng xuống:
- Ðói bụng chưa cưng ? Nút đở của chị cho ấm lòng rồi chị đãi cho chầu pizza nhé !
Âm hộ thơm tho, nhung nhúc những thịt của nàng kê ngay vào miệng chàng. Lê thè lưỡi liếm dài từ chòm lông xoắn trên mu âm hộ rồi kéo lưỡi dài ra sau gần hậu môn. Tội nghiệp chàng Lê ! Thiếu thị giác, tay chân lại bị trói, chàng chỉ còn trông cậy vào khứu giác, vị giác và những tiếp xúc da thịt đểø hình dung ra đối thủ. Chàng nghĩ rằng “gấu Chanel” chắc phải “đô con”, suy ra từ sự đụng chạm với cặp đùi tròn lẵn, rắc chắc kẹp hai bên đầu chàng. Còn ma nữ “Passionate” chắc người dong dõng cao, do thế nằm của nàng, miệng liếm vào vú chàng mà âm hộ lún phún lông thì cạ gần đầu gối chàng. Ma nữ “Lancôme” quả thật nhiều lông vô địch. Nàng bú vú chàng sướng quá, gác chân quàng qua rốn chàng, chà xát âm hộ vào cạnh sườn chàng, chòm lông rậm ướt át dâm thủy phết vào người chàng. Bên dưới, ma nữ “Hà Thành” càng lúc, càng làm việc hăng hái. Nàng dùng lưỡi rà đường gân chạy dọc dưới dương vật rồi lần lượt bú vào hai dịch hoàn, xong lại cắm ngập dương vật vào miệng mà “deep throat”.
Lực sĩ Lê bị bốn ma nữ trám đầy không còn chổ hở. Chàng tê rần trong khoái cảm gia tăng, cong người lên chịu đựng. Biết là giờ “G” sắp điểm. Lê bèn hạ độc thủ : chàng vươn cổ, bặm môi vào âm hạch cương máu phồng to của ma nữ “gấu Chanel” và lắc đầu.
Tuyệt chiêu vừa nhay hột le vừa lắc đầu của lực sĩ Lê đã làm nhiều giai nhân say mê chàng như điếu đổ thì nay, tuy ở một vị thế không mấy thoãi mái nhưng tuyệt chiêu vẫn còn kiến hiệu đến bảy phần mười.
Ma nữ “gấu Chanel” cặp đùi siết vào đầu chàng, rít lên :
- Ối ! Anh ơi ! Em sướng quá anh ơi. Chết mất !… Em… chịu hết nổi… anh ơi !
Dâm thủy phọt ra ướt cả mặt chàng Lê. May chàng kịp quay mặt ngang để tránh dòng nước nhờn chảy vào mũi, nếu không chàng đã sặc sụa có mà chết. Bên dưới được cảm hứng, ma nữ “Hà Thành” nút thật mạnh. Lực sĩ Lê cảm thấy rõ sóng tinh khí chạy rần rần ra cửa ải. Chàng cong người, hét lên :
- Anh… ra… đây ! Tất cả… cho các em đó !
Hai ma nữ “Passionate” và “Lancôme” vội rời vị trí, nhào xuống để cùng ma nữ “Hà Thành” hứng tinh khí từ dương vật phọt mạnh ra từng chập. Ba chiếc miệng thay phiên nhau uống và liếm sạch chất bổ xuất ra từ cơ thể sung sức của lực sĩ Lê Phan. Trong hai phút, không có một tiếng nói. Chỉ có tiếng thở hổn hển, tiếng lưỡi liếm lép nhép.
Sau cùng, ma nữ”Chanel” cất tiếng :
- Ðã quá phải không các bạn ? Chàng cũng cần dưỡng sức nữa, các bạn ạ. Ðêm còn dài, mình còn bắt con tin lực lưỡng này hầu hạ dài dài mà. Nghỉ chút đi nhé.
Lê cảm thấy cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. Không màng đến hai tay chân còn bị trói vào giường và mắt bị bịt chỉ thấy một màu đen, chàng thiu thiu ngủ trong khi bốn thân thể lõa lồ của bốn ma nữ ôm lấy chàng cũng ngủ thiếp đi. Nhưng trước khi hồn đi vào giấc điệp, Lê còn kịp có một thắc mắc : ” Bốn ở đây. Còn nàng thứ năm, Hương Giang, đâu nhỉ ?”
*
* *
Tiếng nước chảy ào ào xen lẫn tiếng hát cười vang dậy khiến Lê thức giấc. Bầy ma nữ đã rủ nhau đi tắm, chắc họ để phòng tắm mở cửa nên chàng nghe tiếng nói tiếng đùa nghịch rõ mồn một. Suy ra từ tiếng vang từ phòng tắm ra, Lê nghĩ đây có lẻ là một phòng ngủ khá lớn, loại master bedroom mà chàng thì đang nằm trên một giường loại king size. Thân thể chàng vẫn tô hô, duy có hai chân đã được tháo dây, còn hai tay thì không còn trói lên đầu giường nữa mà lại bị trói thúc ké sau lưng bằng một chiếc còng số 8. “Bầy ma nữ nầy cũng đủ đồ nghề đó chứ”, Lê nghĩ thầm, “biết cả mua còng cảnh sát ở tiệm bán đồ phế thải”. Nhưng ít ra thì các em cũng nhân đạo. Lựa lúc chàng ngủ say, họ cởi dây trói cho chàng rồi… trói kiểu khác bằng còng cho chàng đở mỏi. Và có lẻ họ tin tưởng con tin nầy hơn đôi chút nên cho hai chân chàng tự do. Lê có ý nghĩ là ngồi dậy, cạ mặt vào một góc cạnh nào đó cho chiếc mặt nạ tuột ra, thế là chàng sẽ nhận diện được đám ma nữ khát tình nầy.
Nhưng… rồi việc gì sẽ xảy ra kế tiếp ? Họ sẽ tấn công chàng bằng thuốc mê nữa, hoặc nếu không thì bỏ chạy trốn hết. Chàng sẽ hô hoán lên. Hàng xóm sẽ đổ xô đến để thấy chàng trong hoàn cảnh thật khôi hài: trần truồng như nhộng, hai tay lại bị còng ra sau lưng. Báo chí sẽ làm nổ tung vụ xì căng đan nầy ra. Lê Phan sẽ mất tiếng tăm như là một athlete tài hoa của college X và trở thành đầu đề chế nhạo của giới sinh viên. Rồi cảnh sát sẽ điều tra, phanh dần ra năm cô ma nữ chơi dại, và ít nhất là có năm gia đình sẽ bị mang tiếng nhục.
Không! Không có lợi gì cả để cho chiếc mặt nạ nầy rơi xuống, Lê quyết định như vậy. Năm cô bé nầy có làm tội ác gì đâu. Họ chỉ bày ra một trò tinh nghịch táo bạo nhưng dễ thương. Họ muốn được hành lạc với mình nhưng bản tính ÁÐông cả thẹn, nhút nhát nên chỉ bộc lộ được chân bản tánh của họ một khi biết chắc là mình không nhìn ra họ là ai. Tại sao mình không… rộng lượng được nhỉ? Mất gì đâu ? Chỉ thấy… vui cả làng. Thế là Lê không còn thấy giận bầy ma nữ nầy nữa mà cảm tình dần nhen nhúm. Trong phút chốc, Lê đổi lập trường :
- Từ một con tin bị cưỡng bách, chàng trở thành một nạn nhân tự nguyện, và còn hơn thế nữa, một đồng lõa trong cuộc chơi thú vị.
Nghĩ vậy, lực sĩ Lê Phan nằm yên, còn chu môi huýt sáo véo von bài “Cầu sông Kwaii”. Có tiếng dép đi lại phía giường. Một giọng nói êm như ru :
- Brad Pitt của tui dậy rồi đấy à ? Bị các cô hành hạ bầm dập hỉ ? Còn gì… cho em không ?
“À ! Hương Giang đây rồi”, Lê reo trong đầu.
Chàng cất tiếng âu yếm :
- Khi nảy giờ em ở đâu mà anh không nghe tiếng vậy ?
Im lặng trong giây lát. Lê đoán cô bé nầy đang xúc động bối rối. Có lẽ nàng không chuẩn bị để gặp phải một câu hỏi nửa ân cần, nửa trách móc như thể đến từ một tình nhân quá quen nhau. Từ thế bị động, chàng chuyển sang vị thế chủ động, tấn công thêm phát nữa:
- Không nghe tiếng em, anh nhớ em đó, Hương Giang ơi !
Ðối tượng không còn tự tin ranh mảnh nữa. Chàng nghe một giọng ngập ngừng, hơi run:
- Răng mà… anh gọi…em như vậy ? Em có quen anh chi mô ? Các chị bảo em đi mua pizza mới về đây. Chắc anh đói bụng lắm hỉ ? Em đở anh dậy đi ăn nhé ?
Ðến lượt Lê cảm động. Nếu chàng không bị trói, mắt bị bịt thì chàng có cảm tưởng đây là cuộc đối thoại giữa một cặp nhân tình đang săn sóc cho nhau. Ở người con gái Việt Nam có một cái gìï dịu dàng độc đáo mà Lê không tìm thấy ở những phụ nữ Mỹ hay Mễ mà chàng từng giao du thân mật. Hương Giang có giọng nói hiền như vậy chắc là có một mái tóc dài, đôi mắt to và đen láy, Lê vẻ nhanh một hình ảnh chiếu lệ trong đầu. Chàng phải khám phá thêm về em mới được. Chàng mỉm cười :
- Thì tiếng nói miền sông Hương núi Ngự của em khiến anh đặt cho em biệt danh đó. Em tìm cho anh cái khăn quấn để anh đở… trống trải đi. Em giúp anh đi tắm một cái đã nhé, rồi mình ăn sau. Anh nằm lâu nóng lưng quá, em ạ !
Giọng yêu cầu đầy tự tin của Lê khiến ma nữ Hương Giang mất nghị lực chống đối. Cô bé ngoan ngoãn làm theo lời chàng. Nàng đở chàng đứng dậy. Từ sáng giờ Lê mới được đặt chân xuống nền nhà. Chàng hơi lảo đảo, tựa cả thân hình nặng 170 pounds của chàng vào Hương Giang. Cô bé cười khúc khích, ôm lấy chàng để chàng đứng vững lại. Trong tích tắc gần gụi đó đã cho phép Lê hình dung ra đối tượng: nàng cao chừng 5 feet rưởi, người mảnh mai, tóc không dài, dưới làn áo khoác kiểu night gown chắc nàng không mặc gì cả bởi vì đôi vú nhỏ mà săn cứng, theo kiểu mà Lê gọi là “vú bánh ít”, cạ vào cánh tay chàng.
Hương Giang dắt Lê Phan đi được chừng mươi bước thì bốn ma nữ kia từ phòng tắm chạy ồ ra. Họ vây lấy hai người, tranh nhau đùa nghịch :
- Ái chà ! Geisha dắt Hiệp Sĩ Mù đi hưởng tuần trăng mật đấy à ?
- Không phải đâu bạn ! Nàng đưa chàng đi “pipi” đó. Ðể còn phục vụ cho chúng mình nữa chứ, hahaha.
Một bàn tay sờ vào dương vật của Lê qua làn khăn lông quấn ngang thắt lưng chàng, rồi một giọng xuýt xoa :
- Sao mềm thế nầy…hở anh. Khác hẳn hồi nảy, em… hổng chịu đâu !
- Geisha đàn samisen cho một chập là lên mấy hồi, híhí.
“Quả thật các cô được dịp làm vô danh, các cô đùa bạo còn hơn đàn ông nữa”, Lê nghĩ thầm. Rồi chàng trả đủa :
- Các phi để cho trẩm đi tắm cho khỏe khoắn trước đã, rồi trẩm mới ban ơn mưa móc cho các phi thoải mái được chứ. Phi “Chanel” gọi trẩm làø Hiệp Sĩ Mù, trẩm không giận nhưng cặp đùi của nàng hồi nảy kẹp chặt quá, bây giờ trẩm còn… nhức đầu đây nè. Phi “Hà Thành” khi sáng rửa ráy cho trẩm mà quên cho trẩm “pipi”, bây giờ mới nhớ à, tệ quá ? Còn phi “Passionate” lo trẩm không cương cứng lại để giao đấu với cặp giò trường trúc bất tri lao của nàng hã ? Nàng sẽ thấy là không đúng đâu nhé. Còn phi “Lancôme” biết tài đàn samisen của Hương Giang à ? Trẩm phải thưởng thức mới được. Thôi, mình đi đi, ái khanh Hương Giang.
Các cô cười như nắc nẻ. Lê đùa xong, mặt tỉnh bơ thản nhiên khoác tay ngang eo Hương Giang để nàng hướng dẩn bước chân vào phòng tắm, bỏ mặc sau lưng bốn ma nữ xúm nhau bàn tán tưng bừng :
- Hắn nói cái gì vậy ? Hắn cho mỗi đứa một tên à ?
- Ừ ! Cái anh chàng nầy ranh quá chừng, chúng mày ơi. Bị bịt mắt như vậy mà hắn đac biệt danh cho mình, đúng ơi là đúng. Hay là tiện đó, mình gọi nhau bằng biệt danh hắn đặt cho mình để khỏi buột miệng gọi tên thật. Ðồng ý không ?
- Ừ ! Tao chỉ lo con “Hương Giang” không kham nổi chàng, để hắn kéo mặt nạ xuống là đổ bể hết. Hay là cả đám chúng mình vô tắm cho “con mồi” đi, cho có số đông.
- Thôi đi nàng ! Ra ăn pizza kẻo tao đói chết mất. Ðừng vô trong đó làm con Hương Giang mất… tự do. Khi trưa, nó tình nguyện đi mua pizza cho cả bọn trong khi mình hưởng thụ anh chàng Lê. Bây giờ đến lượt nó chứ ! Fair enough ?
Ma nữ Hương Giang đưa Lê vào phòng tắm, cẩn thận khóa cửa lại rồi hướng dẩn chàng ngồi lên bàn cầu. Trong khi chàng tuôn khỏe khoắn dòng nước nóng từ trong người ra thì nàng vặn nước vào đầy bồn. Nàng lại dẩn chàng bước vào bồn tắm, thành thạo như nữ y tá làm vệ sinh cho một bệnh nhân. Nhưng bệnh nhân nầy thì lại lắm mưu mô. Chàng thì thào vào tai nàng :
- Anh bị còng lại bịt mắt, loay hoay chổ trơn trợt nầy, ngã lăn chắc đập đầu xuống nền chết mất. Hay là em cởi áo, vào tắm chung với anh đi. Săn sóc thì phải săn sóc đến cùng chứ.
Vừa nói chàng vừa cắn nhẹ vào tai nàng, và hôn hai cái liên tiếp vào gáy nàng. Hương Giang bủn rủn. Lê nghe tiếng chiếc áo night gown rơi nhẹ xuống nền gạch, rồi một tấm thân lõa lồ áp vào cạnh sườn chàng. Nàng đáp lại chàng bằng một chiếc hôn vào ngực chàng bởi vì nàng chỉ đứng cao vừa tầm đến đó :
- Thế ni thì được chưa hỉ ? Anh đòi hỏi nhiều chi rứa ? Chắc anh làm nũng với girl friend của anh lắm hỉ ? Ngồi xuống đi để em rửa cho anh.
- Girl friend nào đâu ? Lê vừa đáp vừa lần mò ngồi xuống chiếc bồn tắm ngập nước trong lúc Hương Giang quay lưng lấy cục xà bong.
- Ðừng vờ ngây thơ ! Ai lại không biết anh đang “go steady” với con Melissa. Con nhỏ có bộ ngực Marilyn Monroe, lúc nào cũng tưng tưng, ở campus ai mà không biết.
Trong chớp mắt, Lê biết được ba điều về cô bé Hương Giang nầy : thứ nhất, nàng hocï cùng trường với chàng; thứ hai, nàng theo dõi chàng từ lâu biết ai đang là bồ ruột của chàng; thứ ba, nàng có mặc cảm về ngực bé của mình. Chàng nhón người lên một chút, vừa lúc Hương Giang quay lại thì mặt của Lê vừa vặn ngang chổ kín của nàng. Lê không bỏ lở cơ hội, chàng ủi đầu vào âm hộ nàng, đẩy nàng đứng dựa vào tường. Hương Giang không có thế nào xoay trở hơn trong bồn tắm chật chội. Nàng cuống quít nhìn xuống, thấy Lê lè lưỡi liếm vào vành môi ngoài của âm hộ nàng. Tay nàng run, đánh rơi cục xà bong xuống nước :
- Anh… anh làm chi rứa ! Ðể em…tắm cho anh xong đã.
- Không ! Em đưa đóa phù dung vào ngay miệng anh thì anh phải hút nhụy ngay bây giờ chứ.Cũng để cho em biết là em thu hút anh nhiều nhiều hơn là ả Melissa đó.
Vừa nói, Lê vừa tấn công tới tấp. Lưỡi của chàng mằn mò lên âm hạch nhỏ xíu, thích mạnh vào đó vài cái rồi lại rẻ mép đút sâu vào bên trong mà ngoáy. Âm hộ cô bé ra chất nhờn rất mau, toát một mùi trầm hương dễ chịu. Thì ra nàng dùng spice soap, loại mà chàng ưa thích. Chàng suýt đổi tên nàng lại là “Spice girl” rồi chợt nhớ bốn ma nữ kia, mỗi cô một mùi. “Năm mùi mê mẩn. Hay là mình đặt cho năm ả là ngũ-vị-hương ?”. Y¨ nghĩ ngộ nghĩnh khiến Lê muốn bật cười, Chàng dừng lại kịp vì sợ Hương Giang hiểu lầm. Âm mao của Hương Giang chỉ lơ thơ, Lê không sợ vướng vào mũi, chàng đút lưỡi thật sâu vào cửa Thiên Thai, mặc cho nước suối từ lạch Ðào Nguyên túa ra. Chàng húc mặt vào háng cô bé, lắc đầu mấy cái.
Lại độc chiêu lắc đầu được xuất thủ !
Hương Giang rên hừ hừ, ú ớ những gì không rõ. Nàng nẩy thân trước lên như dâng hiến thêm cho cái miệng tham lam của lực sĩ Lê. Bên ngoài, tiếng hát, tiếng cười bổng im bặt. Có lẽ tiếng rên rỉ của ma nữ Hương Giang làm cho bốn ma nữ kia phải chú ý lắng nghe.
Lê từ từ đứng dậy nhưng chiếc lưỡi quái quỷ của chàng không hề rời thân thể của Hương Giang. Nó từ giã âm hộ rồi quay vài vòng vuốt ve chòm âm mao, đoạn tiến lên thích nhẹ vào chiếc rốn sâu khiến Hương Giang nhột nhạt co rúm người. Lưỡi của Lê lại ngao du lên vùng hai vú. Chàng hôn hết vú này lại sang vú kia. Vú nhỏ nhắn nhưng cong sừng trâu. Khi Lê há miệng lớn nút mạnh thì chiếc vú tựa hồ chui tọt vào miệng chàng. Lê có cảm tưởng như có dòng sữa ngọt ứa ra, suýt nữa chàng cắn ăn ngấu nghiến cả chiếc “bánh ít” trần ! Xong lưỡi của chàng lại chạy lên chiếc cổ cao mảnh khảnh, rồi chiếâc cằm nhỏ xinh xinh. Sau cùng lưỡi chàng tìm thấy lưỡi nàng giữa hai môi mở rộng, thoát ra những tiếng hào hễn. Hai lưỡi xoắn vào nhau. Chàng uống cả nước miếng của nàng ứa ra đầy miệng. Cô bé thật sạch. Nước miếng của nàng ngọt, thơm thơm mùi trầm hương.
Hương Giang ôm chặt lấy Lê Phan. Ðến phiên chàng quay lưng tựa vào vách bồn tắm. Chàng hơi rùn người xuống. Nàng hơi nhón chân lên. Dương vật dài 7 inch cứng như thép nguội của chàng chạm vào háng ẩm ướt của nàng. Lưỡi của Lê thám hiểm vòm miệng của Hương Giang. Cái gì của nàng cũng nhỏ nhắn như búp bê. Ðôi vú nhỏ, chiếc cằm nhỏ, diện tích miệng cũng nhỏ, nhưng có cái răng khểnh dễ thương. Chàng cảm thấy bàn tay của nàng lần xuống dưới, nắm lấy dương vật chàng và đút vào cửa mình nàng. Cử chỉ thành thạo ấy cho thấy Hương Giang đã có kinh nghiệm chiến trường nhưng âm hộ của nàng vẫn còn chật chội như của một trinh nữ. Lê thích mấy cái mà thằng bé của chàng cũng chưa len đựơc qua cửa ải. Tay bị còng ra sau, chàng không có thế để nhấn nó vào thêm nữa.
Lê nói nhỏ :
- Em xoạc chân ra chút nữa. Người gì mà nhỏ thế. Như là búp bê Nhật Bản í !
Nàng cười hích hích trong miệng chàng :
- Ai bảo anh…to quá làm chi. Từ từ nhé ! Em mà… rách là em bắt đền anh đấy.
Hương Giang xoạc chân thêm ra, cầm dương vật xoa xoa vào dâm thủy chảy dài xuống háng nàng cho qui đầu thật trơn rồi đưa chiếc thỏi thịt dài 7 inches vào “em bé” của nàng. Lê cảm thấy nó tiến từ từ vào hang động sít sao. Ðược chừng ba phần tư thì nàng thôi, không đút nữa. Nàng cắn vào cằm chàng, thì thầm :
- Chắc chạm đầu tử cung của em rồi anh ạ. Anh mà đâm nữa thì.. chết em. Cái chàng này, ăn gì mà… dài thế !
Lực sĩ Lê cười. Câu trách yêu nầy, chàng đã nghe từ miệng người đẹp của nhiều quốc tịch.
Chàng rút dương vật ra nửa chừng rồi lại đưa vào. Ban đầu pít tông còn ra vào từ tốn nhưng tốc độ cứ tăng dần lên vì dầu mỡ tiết ra thêm, phụ giúp cho lòng máy thêm trơn láng. Hương Giang không còn kềm chế được. Nàng kêu gào, một chân quặp vào bắp cuối của Lê:
- Anh ơi ! Nhanh lên, nhanh lên, Brad Pitt của em ! Sướng quá, sướng quá…
Lê Phan bắt đầu thấy mỏi lưng vì phải rùn chân mới vừa tầm cao của nàng, lại chịu thêm trọng lượng của nàng đeo vào chàng. Nếu hai tay chàng được tự do thì chàng đã bế bổng nàng, để nàng quặp hai chân vào mông chàng, tha hồ dập. Nhưng tay chàng bị còng ra sau, chỉ có thế là dựa tường, dương vật xóc vào âm hộ nàng. Chàng Lê mõi quá, đứng thẳng lên. Hương Giang cố nhón gót theo nhưng vị thế đó khiến cho dương vật của chàng bị cong xuống, cả một sức ép chà lên trên nóc âm hộ của nàng. Vùng kích thích “G” của nàng được xoa nắn mạnh. Hương Giang rú lên như bị ai đâm một nhát dao :
- Ái ! Anh Lê ơi ! Chết em. Mắt em nẩy đom đóm nầy… Em ra.. em ra… anh ơi !!!
Có tiếng chân xao động bên ngoài phòng tắm. Chắc bốn ma nữ kia đang dành nhau áp tai vào cửa phòng, còn tay của họ thì đang để ở chổ nào, Lê đã thừa biết.
Lê cảm thấy như cổ tử cung của Hương Giang hút mạnh, vách âm hộ dựt mấy cái, ôm chặt lấy dương vật chàng như con bạch tuột muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Âm hộ của nàng như một sinh vật cử động được, nó nút thằng bé của chàng từng chập khiến chàng sướng ngất.
Lê cũng kêu to :
- Anh ra, em nhé ! Em hứng đi em ! Cho em hết đấy !
Dòng tinh khí ấm nóng bắn vọt vào thâm sâu âm đạo cô bé ma nữ trong khi nàng run lẩy bẩy, mặt mày nhợt nhạt, một dấu hiệu của khoái lạc cực điểm.
Chịu không nổi nữa, lực sĩ Lê ngã ngồi xuống trong bồn kéo theo thân hình của Hương Giang ngã theo nhưng cửa mình của nàng vẫn bấu chặt lấy thằng bé của chàng không nhả. Lê hơi hoảng; nếu lúc đó chàng đứng tim mà chết thì chắc người ta cũng không tách nàng ra được. Có lẻ “Thượng mã Phong” là thế ! May quá, nước lạnh làm cho Hương Giang tỉnh táo. Nàng cười phá lên khi thấy hai thân hình ngã xuống một lượt làm nước từ bồn tràn ra đầy nền nhà.
Âm hộ của nàng đã chịu nhả thằng bé của Lê ra. Chàng cũng vừa cười ha hả, vừa thở dốc.
Hương Giang âu yếm cầm miếng sponge kỳ cọ lên thân hình mình, thân hình Lê. Hai người trần truồng tắm chung như cặp vợ chồng mới cưới. Vừa tắm, họ vừa cười giỡn, lờ như không biết tiếng đập cửa ầm ầm của bốn ma nữ kia… đòi vào nhập cuộc.