Bên Nhau Trọn Đời (15)
Bên Nhau Trọn Đời
Phần 15
Cái tên ngu muội nào đã từng tuyên bố "Khi ta bức xúc, bụng ta đói cồn cào". Kinh nghiệm kiểm chứng, sự thật hoàn toàn trái ngược. Tôi chỉ uống được mỗi một ly nước lạnh. Khách quan hơn mà nói, có thể cho là tôi gặm nhấm từng tí. Mà, dù sao đi nữa, dù muốn nhai ngấu nghiến thức ăn, tôi cũng không thể. Kévin cứ giữ tay tôi mãi. Bạn đã từng bao giờ thử ăn bằng một tay chưa?
Vào giữa bữa ăn, Vanessa bước tới chắn trước mặt chúng tôi:
- Chris Parker, Kévin Taylor, bạn yêu dấu, Vanessa không ngừng nghĩ ngợi, rằng bất chấp vẻ bề ngoài thế nào, mọi người đều đang ăn mừng... lễ kết hợp đôi bạn...
Kévin cố ngắt lời cô.
- Vanessa... Cậu uống quá chén rồi đó. Cậu chẳng còn tỉnh táo nữa đâu. Về chỗ ngồi đi cưng!
Bạn đã bao giờ thử chặn Vanessa lại một khi cô nàng đã khởi chuyện? Ờ tốt, cũng giống như đi thử ngăn nước trào ra từ con đập vừa bị nứt!
- Kévin, tớ biết tớ hơi xỉn. Nhưng hổng sao. Vanessa, nó muốn nói những gì nó cần nói. Bởi vì... đây là món quà từ tớ, của riêng tớ thôi.... dành cho hai cậu. Tớ đã nghĩ tới nhẫn. Quá tầm thường, chẳng có gì mới lạ, chẳng oách! Nhưng hai sợi dây chuyền vàng mười tám này, thì, khỏi phải nói! Với, trên mặt dây chuyền ở chính giữa, được khắc bằng chữ nhỏ... "Tặng Kévin", còn cái kia, "Tặng Chris". Ý tưởng không tồi đấy chứ?
Cặp mắt ngấn nước, cô nháy mắt với tôi.
- Thế này thì mấy người sẽ nghĩ tới tôi dài dài. Toàn bộ số tiền dành dụm đều được bỏ vào đây hết. Khốn kiếp thật! Chris, tớ sẽ nhớ cậu lắm.... cả cậu nữa, Kévin.
Chúng tôi đã ôm cô thắm thiết. Tận tay cô đeo hai sợi dây chuyền quanh cổ hai đứa tôi.
Sau khi ăn xong, hai đứa lại chỗ ba mẹ mình. Chẳng đứa nào tìm được đủ từ ngữ diễn tả lòng biết ơn đối với họ. Họ lôi chúng tôi vào bên trong căn nhà.
Phòng ngủ Kévin giờ đây đã được biến thành kho báu Ali Baba. Máy giặt, chén dĩa, đồ dùng nấu nướng, tủ lạnh,... còn gì nữa? Chúng tôi sẽ không thiếu món nào. Andrew đặt tay lên vai bọn tôi.
- Xem như các con đã có các tivi riêng cùng hai dàn máy vi tính. Bây giờ chỉ còn việc chọn mớ đồ gỗ, giấy dán tường và thảm trải.
Tại garage, chúng tôi trông thấy một chiếc xe hơi bốn chỗ nhỏ nhắn, màu vàng với đen.
Sau đó, chúng tôi bước ra ngoài gặp khách mời, để lại một lần nữa tiếp tục những lời cảm ơn không ngớt. Xong việc thì ngay đúng lúc giờ dạ vũ bắt đầu. Từng đôi bạn bắt cặp với nhau. Kévin quay sang tôi, kéo tôi tới sàn nhảy. Gloria vừa cừơi hớn hở vừa xen vào giữa hai đứa.
- Không, Chris, bản này là dành cho tớ.
Nancy thì túm lấy Kévin. Lũ tâm thần! Họ bày trò chơi khăm bọn tôi. Ngay khi một khúc nhạc mới nổi lên, một đứa trong số bọn họ sẽ xông vào ngăn cách tôi với Kévin. Điều tức cười nhất, là lúc tôi phải nhảy với Robert, Jack rồi Herbert. Tôi đã hiểu ra, họ muốn dùng phương cách này để lần lượt chúc phúc riêng cho hai đứa.
Trò chơi của họ rồi cũng chấm dứt. Kévin đối diện với tôi. Tôi lại ở bên cạnh anh. Anh dẫn tôi đi xa rời tất cả, xa rời những ngừơi khác. Tôi chẳng còn nghe được những lời anh thì thầm. Tôi chỉ còn cảm nhận được nỗi đam mê anh dành cho tôi đang áp sát vào bụng tôi. Chúng tôi đã nhảy và nhảy, môi chạm môi. Mọi người đã tôn trọng sự riêng tư của hai đứa.
~*~
Đau đớn, chúng tôi lại bị chia cách. Cần phải cống hiến nhiều thời gian hơn cho quý khách. Cũng vào lúc đó đã diễn ra một sự cố đáng buồn suýt làm hỏng nguyên bữa tiệc.
Không để ý, tôi đã đi hơi quá xa Kévin, do mải mê tiếp chuyện với cô em họ. Tôi vừa mới kết thúc với cô này thì một đứa bạn học trong trường tiến về phía tôi. Tôi nhận ra Peter, một trong những gã tôi từng quan hệ trước khi cặp với Kévin. Hắn nắm tay tôi, kéo tôi ra một góc. Hắn muốn gì nơi tôi chứ?
Tôi đã không mất nhiều thời gian để hiểu được. Tôi đoán hắn đã quá xỉn để đưa ra những lời đề nghị trơ trẽn như thế ngay tại nơi này và chính vào thời điểm này. Hắn kể cho tôi nghe việc hắn đã rất hối hận về mối liên hệ không thành trước đây giữa hai đứa, rằng hắn muốn hò hẹn với tôi vài lần trước khi tôi rời đi Oxford. Tôi đã cố lý giải, lay tỉnh hắn. Hắn cố nhì nhằng. Hắn đã lầm to.
Từ xa, Kévin thấy tôi đang ở với Peter. Anh vội rẽ ngang đám đông để tới chỗ tôi. Anh đã hiểu ngay là tình thế bất bình thường qua cử chỉ cùng điệu bộ của tôi. Gương mặt anh lộ rõ sự điên tiết khi anh đứng lại ngay trứơc mặt chúng tôi. Anh nắm chặt cánh tay Peter, giật ngược hắn lại, rồi gầm lên:
- Mày muốn cái quái gì ở Chris hả? Mày đừng đến gần nữa, hiểu chưa? Cút đi, không thì tao luộc mày liền tại chỗ!
Thằng kia chuồn ngay lập tức, chẳng cần hỏi han thắc mắc. Điều thê thảm là Kévin đổ lỗi lên đầu tôi. Tôi đã muốn giải thích cho anh hiểu. Nhưng chịu, cơn giận khiến anh mù quáng. Anh thật bất công.
- Nếu tôi không thoả mãn cho em đủ, thì em cứ việc nói thẳng thừng, như vậy tôi còn biết đừơng sửa chữa...
Anh xoay gót, bỏ tôi lại một mình, lẻ loi, chán nản và bất hạnh. Tôi đã phản ứng. Vì một chuyện vô duyên như thế không thể nào phá vỡ một ngày vui như vầy. Tôi kiếm anh tại bàn tiệc đứng. Anh đang uống whisky. Trông anh có vẻ buồn. Mặc anh phản đối, tôi buộc anh phải theo tôi ra phía sau vườn:
- Kévin, em đã chẳng làm gì đáng trách. Cả anh cũng thế. Anh chính là người em yêu, Kévin. Anh có thể tin tưởng vào điều đó. Cuộc sống của em là anh. Anh nghe không? Chỉ mình anh thôi, không một ai khác nữa hết, nhất là không phải cái thằng ngu mà em đã chẳng mời gọi gì. Em đang nói chuyện với anh, và lần đầu tiên, em không thấy anh cười. Từ hai năm trời nay, anh đã biến em thành ngừơi hạnh phúc nhất trong nhân loại. Kévin, nếu anh không còn ôm em vào lòng nữa, nếu anh không ái ân với em nữa...em thật không biết mình sẽ trở thành cái gì. Quá khứ là quá khứ. Tương lai của em, là anh, là chúng mình. Anh là tình yêu duy nhất của em, Kévin. Em còn có thể nói gì khác với anh đây?
Chưa bao giờ anh hôn tôi theo kiểu gấp gáp và tham lam đến thế, như một kẻ cùng được tuyệt vọng.
- Anh không muốn mất em, Chris. Anh không muốn. Em thấy đấy. Em vừa khiến anh biết ghen tuông.
Tôi ôm chầm lấy anh. Theo tiếng nhạc văng vẳng xa xa, dưới bóng cây, chúng tôi đã nhảy bên nhau suốt nhiều giờ đồng hồ.
Thật may, chẳng ai để ý thấy sự cố trên