Bên Nhau Trọn Đời (19)
Bên Nhau Trọn Đời
Phần 19
Ánh nắng mặt trời gay gắt hắt lên trên mặt khiến tôi tỉnh giấc. Phải mất mấy phút tôi mới lấy lại được tầm nhận thức về hiện thực thê lương. Tôi đang không một mảnh vải che thân. Trên chiếc giừơng-chiến trận, quần áo tôi te tua, nhăn nhúm, gợi tôi nhớ lại toàn bộ những gì tôi đã phải gánh chịu vào đêm hôm qua. Cơn đau nhói tim thình lình quay trở lại, rồi đến sự khiếp đảm.
Bất động, ráng giữ nhịp thở sao cho bình thường lại, tôi dỏng tai nghe ngóng. Chẳng có lấy một tiếng động nhỏ trong căn hộ. Tôi ngồi đấy, khá lâu, chẳng buồn dịch chuyển. Rồi tôi quyết định ra khỏi giường. Câm nín, cứng nhắc như một con robot, tôi gom nhặt lại chiếc quần lót, quần jean, và áo sơmi. Tất cả chúng đều đáng vứt sọt rác. Đằng nào thì tôi cũng không đủ gan dạ mà mặc lại chúng, đặt trường hợp chúng vẫn còn nguyên vẹn. Vẫn trong sự im lặng, tôi mở cửa tủ, mặc quần áo vào. Căn nhà vẫn im ắng, không một tiếng ồn. Kévin chắc hẳn đang ngủ say trong hơi men rượu trên ghế salon.
Phải mất nhiều can đảm lắm tôi mới mở được cánh cửa. Tôi sợ sệt tưởng rằng anh đang ở ngay bên kia cửa, chực chờ toan tấn công tôi thêm lần nữa. Không có ai ngoài nhà bếp, trong phòng khách cũng vậy. Tôi nhìn đồng hồ. Mừơi hai giờ trưa. Cả phòng tắm cũng vắng bóng người. Kévin đã ra ngoài. Tôi đóng cánh cửa ra vào lại, để mặc xâu chìa khoá treo lủng lẳng trên đó.
Tắm, tôi cần phải tắm để gội rửa hết các vết nhơ từ cái đêm địa ngục ấy.
Luồng nước nóng trên cơ thể giúp tôi thấy đỡ hơn. Tôi có cảm giác như xà bông chẳng thể nào chùi sạch tôi được. Tôi cứ để yên cho làn nước dễ chịu chạy dài trên thân mình lâu thật lâu. Một khi đã lau khô, mặc đồ xong, tâm trí tôi chắc sẽ tỉnh táo hơn, nhưng tôi cũng chẳng biết nên làm gì.
Sau chuyện vừa xảy ra, nội ý định gặp lại Kévin thôi cũng đủ làm tôi thấy ghê tởm, hãi hùng. Đó không còn là người đàn ông mà tôi biết nữa. Anh bệnh hoạn. Anh đã rớt xuống tận đáy vực thẳm hèn hạ, lún sâu vào lớp bùn dơ xấu xa rồi. Chẳng còn thể nào tiếp tục bất kì cái gì với anh nữa hết. Chẳng còn cái gọi là "chúng tôi" nữa. Làm sao có thể yên ổn sống bên cạnh anh mà không phải gánh những chịu đòn đau, hay tệ hơn thế nữa? Giờ thì tôi biết anh dư khả năng làm được chuyện đó rồi. Anh có thể trở lại bất cứ lúc nào, và tôi thấy hoảng loạn. Một ý tưởng nảy sinh! Phải gọi điện liền cho Vanessa, Robert cùng mấy đứa kia. Tôi sẽ giải thích cho họ nghe, và nếu họ đến đây, tôi sẽ không còn ở một mình.
Tôi bước ra phòng khách tính xài điện thoại. Ngay khi tôi sắp sửa nhấc máy, tôi trông thấy một phong thư đặt trên mặt bàn. Tôi mở nó ra.
Chris,
Sau những gì anh đã gây ra, anh biết rằng em sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh. Anh đã tự huỷ hoại tất cả. Anh thà là biến mất khỏi cuộc đời em. Đừng sợ, em sẽ không gặp lại anh đâu. Anh chỉ có thể nói với em rằng anh rất hối hận vì cơn điên rồ vừa qua.
Ngày mai, lúc mười bốn giờ, anh sẽ quay trở lại căn hộ, chỉ để thu gom một số đồ dùng cá nhân cần thiết. Anh mong em không có mặt ở đấy. Trước khi rời đi, anh sẽ bỏ lại cho em xâu chìa khoá của anh, nó sẽ được đặt dưới tấm thảm trước cửa ra vào. Em sẽ không bao giờ nghe gì về anh nữa.
Vĩnh biệt. Kévin.
Tôi đọc lại bức thư. Tôi thấy mình khốn khổ. Tôi khóc, khóc cho bản thân tôi và cho cả anh. Tôi gọi Vanessa. Phần ba mẹ tôi với ba mẹ Kévin, tôi sẽ xem lại sau.
- Allô, Vanessa hả? Chris đây. Tớ cần cậu với mấy đứa kia. Chuyện nghiêm trọng lắm, rất nghiêm trọng. Không, tớ không thể kể hết qua điện thoại. Tất cả các cậu cần phải tới đây. Khẩn cấp lắm, đời tớ tiêu tan rồi... Kévin vừa bỏ đi.
Họ vội vã chạy đến nơi, vào khoảng mười bốn giờ. Bứơc ra mở cửa, vừa trông thấy họ, tôi oà khóc. Nước mắt ràn trụa, tôi gục ngã vào vòng tay họ. Tôi cảm giác giống như lại được an toàn, như đang có ai đó đáng để dựa dẫm.
Tại phòng khách, tôi đã kể lại mọi thứ, từ cuộc gặp gỡ định mệnh với Danny, màn cãi vã lúc về nhà, sự thô bạo, cái bạt tay, những lon bia, cho đến... cái đêm hãm híêp. Cuối cùng, tôi đưa cho họ xem lá thư của Kévin.
- Không thể nào, Chris, nó không thể nào làm thế được.
- Nó điên rồi, tớ chẳng thấy nguyên do nào hợp lí hơn.
- Cần phải làm gì đó, mình chẳng thể để cậu trong tình trạng như vậy được.
Những câu hỏi không ngừng tuôn rơi như mưa. Tôi đã phải trình bày đến từng chi tiết nhỏ. Sau hai giờ tranh cãi, bàn bạc, tìm kiếm phương hướng giải quyết, Vanessa dứt khoát:
- Chris, vào lúc này thì miễn có chuyện cậu đơn độc ở lại đây, chỉ tổ khiến cậu càng thêm lo sợ. Hai mươi bốn giờ đồng hồ tới, tinh thần cậu chắc chắn sẽ rất suy nhược. Cho nên, hãy cùng bọn tớ về Swidon! Dầu sao chăng nữa, cậu cũng cần báo lại cho gia đình hai bên biết chuyện Kévin.Cậu không thể trình bày chuyện này qua điện thoại một cách đơn giản, khái quát được. Hôm nay thứ sáu. Chín ngày nữa cậu sẽ bắt đầu công việc mới cùng trường học. Một tuần lễ với bọn tớ và gia đình bên cạnh sẽ giúp cậu sớm hồi phục lại được phần nào. Sau đó, cậu sẽ có thể tự đứng vững.
Cô nói đúng. Ai nấy đều ủng hộ suy nghĩ của cô. Họ cùng nhau khuyên nhủ tôi. Tôi chỉ đợi có nhiêu đó. Tôi muốn tránh càng xa càng tốt các kí ức đau buồn này. Tôi thu dọn hành lí. Trước lúc ra khỏi cửa, tôi chợt nhận ra rằng Kévin đã bỏ lại chìa khoá xe hơi. Robert quyết định:
- Không nên để chiếc xe đậu trên đường suốt mười ngày liền. Tớ sẽ lái nó. Chris, cậu không đủ tỉnh táo để lái đâu. Nancy, em theo anh. Bọn tớ sẽ chạy sát phía sau.
Giây phút khép chặt cánh cửa, tôi đã chẳng thể ngăn lại dòng suy nghĩ tiếc nuối trong đầu, rằng tôi đáng lẽ đã có thể sống rất hạnh phúc, tại nơi này, cùng với Kévin. Tương lai hiện ra trước mắt tôi như một hoang mạc bao la, quạnh hiu.
~*~
Về Swidon, cả bọn lại nhà ba mẹ tôi ngay lập tức. Không cần thiết phải miêu tả chính xác sự ngạc nhiên nơi họ to lớn tới mức nào. Sự bàng hoàng, rụng rời còn hơn thế nữa. Họ chẳng chịu tin lời tôi, nhưng rốt cuộc rồi cũng chịu thua trước chứng cứ là bức thư từ Kévin.
Họ đã gọi điện cho Andrew và Charlotte, hai người này chạy lại liền. Lại một lần nữa, tôi phải thuật lại bi kịch trong hai ngày vừa qua. Họ kinh hoàng. Xót xa trước cơn đau tôi phải gánh chịu từ con trai họ, ba mẹ Kévin tin rằng họ phải xin lỗi tôi. Tôi đã cản họ lại.
- Hai bác chẳng liên quan gì hết. Con chính là người ở với ảnh mà còn không thể đoán biết trước và ngăn ngừa tình huống trên. Thế thì làm sao con lại giận hai bác được chứ? Chuyện con gặp cảnh bất hạnh chẳng phải lỗi ở hai bác. Con cần hai bác như cũng cần ba mẹ mình vậy. Mặc cho những thứ đã xảy ra giữa Kévin và con, con vẫn luôn thương hai bác. Hai bác cứ yên tâm, nếu có thể được, con sẽ tới thăm hỏi hai bác thường xuyên.
Cơn chấn động đã đi qua, Vanessa và bạn bè tôi cũng rút khỏi. Họ hiểu rằng chúng tôi cần đưa ra quyết định giữa nội bộ gia đình. Họ hưa với tôi sẽ ghé thăm vào ngày mai.
Chúng tôi đã cùng nhau tán thành việc tôi sẽ nán lại Swidon cho tới hôm chủ nhật trước lúc năm học khai giảng và khởi đầu công việc của tôi tại Tin tức buổi chiều.
Về căn hộ lẫn chiếc xe hơi, họ quyết định sẽ giữ nguyên tình trạng hiện nay. Tôi vẫn đứng tên chủ hộ và chủ xe. Chuyện cấp bách nhất là kiếm ra Kévin.
Họ lo cho anh. Tôi thừa nhận mình cũng vậy. Anh có thể tá túc ở đâu tại Oxford? Anh đang làm gì? Việc tôi bảo rằng anh đã lại bia bọt càng khiến họ không an tâm. Đột nhiên, tôi nghĩ đến lá thư anh để lại:
- Ngày mai! Mười bốn giờ ngày mai, Kévin sẽ tạt ngang căn hộ để gói ghém đồ đạc. Hai bác phải tới đó. Ở đấy, hai bác có thể tiếp chuyện với ảnh.
Tôi đưa ra xâu chìa khoá cùng lá thư cho Andrew với Charlotte.
- Ý hay đấy, Chris. Hai bác có bổn phận đi tới đó gặp và khuyên nhủ nó.
Tôi phản xạ theo bản năng.
- Tuyệt đối xin hai bác đừng gắng thuyết phục ảnh... trở lại với con. Con không thể... Ảnh làm con sợ sau chuyện... Hai bác chỉ nên nói làm sao cho ảnh hiểu rằng ảnh phải tiếp tục việc học tập ở trường... rằng, nếu cần, con sẽ nhượng căn hộ lại cho ảnh... chỉ mong ảnh đừng bỏ bê giữa chừng...
Chúng tôi chia tay. Đã hai mươi hai giờ. Tôi không đói. Tôi chán chường trở về căn phòng thơ ấu của mình. Tại đây, tôi đã có quá nhiều kỉ niệm, với Danny, và với Kévin.
Buổi sáng, ba và mẹ ân cần chăm sóc tôi. Hơi ấm tình thân giúp tôi thấy khá hơn rất nhiều. Tiếp đến, Vanessa với tụi kia đến tìm tôi rồi dẫn tôi đi dạo vòng quanh. Họ chọc tôi cười. Thế nhưng, tôi cứ mãi thấp thỏm. Cuộc nói chuyện giữa Kévin với ba mẹ anh đã như thế nào? Họ có dẫn anh về lại nhà mình được hay không? Tôi khó lòng chờ cho đêm đến, khi họ quay trở về, để tìm ra câu trả lời. Thây kệ sự đùm bọc nhiệt tình của mọi người, ngày hôm ấy đối với tôi thật dài.
Khoảng mười tám giờ. Tôi quay về nhà. Gia đình Taylor đẩy mạnh cửa. Ba, mẹ và tôi nhào tới hỏi han. Theo vẻ mặt sầu khổ của họ thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa, chuyện đã diễn ra không theo ý muốn. Andrew với Charlotte hoàn toàn suy sụp. Trước lúc họ kịp mở miệng, ba tôi mời họ ngồi rồi mời họ dùng nước. Charlotte bật khóc nghẹn ngào. Andrew kể lại cho chúng tôi nghe sự thể một cách mệt nhọc.
Họ đã đợi sẵn tại căn họ lúc Kévin trở lại. Anh hỏi nguyên do vì sao họ hiện diện ở đấy. Họ gắng bắt chuyện với anh, trong khi anh gói ghém đồ đạc chất đầy chiếc vali. Anh bảo họ đừng nên can thiệp vào những thứ không dính líu gì tới mình. Họ nhẫn nại. Họ nói anh nên nghĩ tới việc học hành, tới tương lai, rằng họ sẵn sàng giúp đỡ anh về mặt tài chính đặng anh hoàn tất khoá học. Anh đáp lời họ, rằng chẳng ai giúp gì được cho anh cả. Là lỗi bản thân anh mà anh mất tôi và anh chịu không nổi chuyện này. Bởi thế nên, tốt hơn hết là anh nên biến mất, để chẳng phải làm phiền ai hết. Đã không có gì khả dĩ lay chuyển anh được, những giọt nước mắt của Charlotte, những lời khuyên răn từ Andrew, lời quát tháo, hăm doạ. Chẳng ích lợi gì! Họ đã chẳng thể giữ anh lại. Khi anh đóng sầm cánh cửa bước ra, anh vừa quẳng cho họ xâu chìa khóa, vừa la to:
- Không cần thiết phải gọi cảnh sát làm chi. Con đủ tuổi trưởng thành rồi. Không phải con bỏ nhà đi bụi, con ý thức được điều mình đương làm. Đừng cố tìm con chi cho tốn công, cũng đừng mong gặp lại con!
Tất cả chúng tôi đều chết sững. Tôi nghĩ thầm: "Anh sẽ ra sao đây? Anh chẳng có lấy xu nào trong túi".
Những ngày tiếp theo trôi qua tĩnh lặng hơn. Con người quen dần với tất cả, kể cả trong hoàn cảnh tồi tệ nhất. Chúng tôi tụ họp lại mỗi ngày, để cố tìm ra giải pháp. Vẫn chẳng đâu vào đâu. Tôi quyết định kết thúc cuộc bàn bạc giờ đây càng ngày càng mang tính chất dây dưa, nhì nhằng vô ích:
- Về lại Oxford, con sẽ coi xem có cách nào kiếm được ảnh hay không. Từ bây giờ cho tới lúc đó, chúng ta chỉ biết kiên nhẫn. Con cũng nghĩ mình nên cứ để như thế. Dù mình có lo lắng đến đâu chăng nữa thì cũng vậy thôi. Hiện tại, Kévin như một con thú đang bị vây hãm. Ảnh muốn nổi loạn. Mọi cố gắng cũng sẽ dẫn đến thất bại. Thành ra, chúng ta nên ngồi yên chờ đợi.
Đừng cho rằng tôi đã thành người vô cảm. Tôi đau, nhưng tôi không muốn bày tỏ nỗi đau của mình. Tôi không muốn làm mọi chuyện thêm rối mù. Một mình trong phòng ngủ, tôi trao trả tự do cho cơn buồn bã vô hạn. Tôi cắn chặt răng vào gối để những người khác không phải nghe tiếng tôi khóc than. Tôi nhìn thấy lại Kévin. Cái người trước đây, người từng dịu dàng, ân cần, yêu thương tôi. Cái người giờ đã chết. Người mà tôi nhớ da diết, người ái ân bên tôi. Không phải người vừa cưỡng hiếp tôi.
Nước mắt cạn khô, tôi thiếp ngủ. Nhưng, mỗi tối, tôi lại mơ về anh.
~*~
Rốt cuộc, tôi quay trở lại Oxford hôm thứ bảy. Ai nấy cũng ráng giữ tôi lại thêm một ngày nữa. Tôi đã vững tâm. Mặc cho nỗi sợ hãi về những kỉ niệm cũ và cảm giác đơn độc, tôi cần phải tiếp tục hoàn tất các công việc thu xếp còn dở dang và thích nghi với lịch làm việc cho những thời gian tới. Và, ít ra, tôi cũng cần một ngày trời để làm quen với ý nghĩ, đấy là nhả của mình.... chẳng còn là của chúng mình nữa.
Họ hứa sẽ làm hết khả năng để thường xuyên lên Oxford thăm tôi. Theo thoả thuận, tôi sẽ về Swidon mỗi cuối tuần. Cuộc chia tay đã rất khó khăn, bịn rịn.