Mẹ Ghẻ Con Chồng (2)

Mẹ Ghẻ Con Chồng
 

 


Tap 2 
 

Chiếc xe Mercedes đen bóng của hai người vòng vòng một hồi, vẫn chưa tìm được chỗ đậu. Ông Thời tỏ một cử chỉ lịch sự mà ông mới học được sau này. Ông đậu xe ngay trước cửa cho Hoà xuống, trước khi đạp ga cho chiếc xe đi tới, ông nói vói qua cửa xe:
- Em vô đó trước cho mát, anh đậu xe xong vô sau.

Hoà không thèm trả lời. Mà thật tâm Hoà cũng chẳng thích đi bên cạnh ông chồng già nên nàng đi thẳng một mạch vô cửa shopping.

Đến trước gian hàng bán quần áo, đang loay hoay lựa chọn, bỗng Hoà cảm thấy nhột nhạt phía sau long. Linh tính cho Hoà biết có người đang nhìn mình. Hoà cầm chiếc áo sơ mi làm bộ giơ cao lên xem, rồi xoay người về phía sau như để nhờ ánh sáng bên ngoài để xem cho rõ, thì vừa bắt gặp một ánh mắt đang nhìn lén nàng một cách thèm thuồng. Vừa nhìn thấy Hoà, gã đàn ông kinh ngạc thốt lên:
- Ủa. Tưởng ai hoá ra chị.

Hoà cũng buồn cười trong bụng. Tưởng ai hoá ra là Luân, người em họ của ông Thời mà những ngày đầu mới đặt chân vào làm trong xưởng may Luân đã săn đón nàng hết cỡ.

Thật ra Luân chẳng có họ hàng gì với ông Thời hết. Mà Luân lại là bạn học của bà Thời từ ngày còn ở Việt Nam. Sang đến Mỹ gặp lại nhau, tình bạn càng thêm thắm thiết. Vì lý do đó mà ông Thời coi Luân như một người em. Ngoài việc làm ở sở, Luân vẫn đến shop phụ ông Thời về vấn đề sổ sách, kế toán. Thế rồi bà Thời chết đi, tình anh em cũng không còn thắm thiết như xưa nữa. Mỗi ngày Luân vẫn ghé qua một, hai tiếng đồng hồ, coi như làm part time cho ông Thời vậy thôi.
Lúc Hoà mới vào làm, Luân cũng có ý ngấp nghé, nhưng rồi ông Thời lại phỏng tay trên. Chàng cũng chẳng buồn gì chuyện đó, nhưng trong bụng cũng hơi tiếc. Dù sao, giữa nơi xứ lạ quê người này mà tối tối lại có Hoà cũng đỡ vất vả.
Như đọc được ý nghĩ của Luân, Hoà ởm ờ:
- Tưởng cô nào hả?
- Vâng, thấy người đẹp mà mình hổng nhìn là ... mang tội chết phải hôn Hoà.
Đoán là ông Thời vẫn còn đang loay hoay tìm chỗ đậu xe chưa xong, Hoà bạo dạn hơn:
- Thấy người đẹp mà chỉ muốn nhìn thôi sao? Hỏng muốn cái gì nữa hết phải hôn? Thề đi.
Luân thèm Hoà lâu rồi, nhưng lại không muốn phá hạnh phúc của ông anh nuôi, nên chàng cứ phải đóng mặt tĩnh mỗi lần gặp Hoà.
Lần này chàng thấy rõ trước sau gì ông Thời cũng bị Hoà cắm cho mấy cái sừng trên đầu.
Cái giòng đàn bà trẻ, mơn mởn xuân tình mà lại sống với ông chồng già yếu, hom hem như ông Thời thì chuyện ngoại tình chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Luân nghĩ thầm: "Gặp đàn bà như Hoà mình không chơi thì thằng khác nó cũng chơi..." Chàng trổ ngay cái giọng ăn chơi cho hợp với lối nói chuyện của Hoa:
- Ai thề thì thề. Chớ tui thề chắc thề nào cũng bị bà bẻ cổ chết.
- Sao vậy?
- Tại hễ thấy đàn bà đẹp là tui muốn ăn tươi nuốt sống ngay tức khắc liền tại chỗ.
Hoà cười lên hăng hắc. Lúc cười cặp mắt nàng nheo lại trôg cực kỳ dâm đãng khiến Luân càng nóng mặt hơn. Hoà trả lời Luân:
- Muốn ăn thì thiếu gì chỗ để ăn. Gấp gáp gì mà phải ăn liền tại chỗ. Mà có dám ăn hôn?
Thấy Hoà có vẻ táo tợn, Luân định mồi chài thêm một vài câu nữa, chợt thấy ông Thời đang bước vô cửa, Luân nói một câu thật nhanh trước khi ông Thời tiến gần đến họ:
- Thôi để bữa khác mình tính tiếp cái chuyện ăn uống nhé.
Hoà trả lời lớn cố ý cho ông Thời nghe để khỏi nghi ngờ:
- Anytime.
Nói xong Hoà cười có vẻ khoái chí lắm.
Ông Thời vừa bước tới, thấy vợ đang nói cười vui vẻ với Luân cũng góp chuyện:
- Cái gì mà vui dữ vậy?
Hoà đáp lời chồng:
- Tình cờ gặp anh Luân, ảnh nói bữa nào mời em với anh đi ăn.
Ông Thời vẫn vô tình trả lời một câu thật là hợp tình hợp lý:
- Có ăn thì một mình em đi ăn với chú ấy. Chớ anh bận muốn chết thì giờ đâu mà đi.
Câu trả lời của ông Thời làm cho Hoà và Luân cười muốn té ra sàn.
Ông Thời nhìn hai người một cách ngạc nhiên, Luân lanh miệng giải thích:
- Em muốn mời chị với anh đi ăn. Chị thì nói có đi thì mình anh đi chớ chỉ không thích ăn tiệm. Còn anh thì bảo là có đi thì một mình chị đi chớ anh thì bận...
Câu nói của Luân làm ông Thời cũng bật cười. Trong lòng ông thấy vui sướng vô cùng. Như vậy có nghĩa là vợ ông chỉ thích ở nhà ăn với chồng con chớ không thích ra ngoài. Ông vui vẻ:
- Thôi thì chú Luân đã nói vậy, hôm nào hai vợ chồng mình cùng đi với chú một bữa cho vui.

Đọc thêm truyện hay