Mẹ Ghẻ Con Chồng (13)
Mẹ Ghẻ Con Chồng
Tap 13
Hoà nghiến chặt hai hàm răng, rít lên từng hồi sung sướng. Quả thật là không có cái sướng nào giống với cái sướng nào. Đồ thiệt có cái sướng của đồ thiệt. Đồ giả có cái sướng của đồ giả. Mà thiếu điều chơi với con cặc giả này còn thích, còn sướng hơn cặc thiệt nữa.
Nếu đem ra so sánh, cả con cặc của ông Thời với của Luân cũng chưa chắc to bằng được với con cặc giả này được. Hơn nữa là cặc thiệt làm gì biết rung bần bật trong lồn như vậy. Và lý do quan trọng nhứt là cặc giả chơi không bao giờ biết xìu. Hoà cứ để cho nó rung trong lồn chừng nào đã thì thôi. Hoạ chăng lúc hết pin nó mới chịu ngừng. Mà lẽ dĩ nhiên là Hoà sẽ hết pin trước nó rồi.
Hoàng từ ngoài sân tennis vừa về tới thì đã nghe tiếng của Ngọc nhắn trong máy trả lời điện thoại:
"Ngọc có chuyện cần nhờ anh Hoàng giúp. Chừng nào anh Hoàng về thì gọi lại ngay cho Ngọc. Bye."
Chàng vội vã quay số phone nhà Ngọc. Từ đầu dây bên kia, Ngọc nũng nịu:
- Em cần đi Los mua một ít đồ mà hỏng dám lái xe ngoài xa lộ. Anh Hoàng có rảnh đưa Ngọc đi giùm nhé.
Ngọc kéo dài chữ "nhé" nghe vừa dễ thương, vừa có vẻ như khẩn cầu làm cho Hoàng không thể nào từ chối được.
Hoàng tắm rửa qua loa rồi lái chiếc xe cà rịch cà tang đến đón Ngọc.
Đậu xe trước cửa nhà, Hoàng không muốn bước vào. Chàng sợ phải chạm trán với Ngà. Nếu gặp như thế sẽ gây khó khăn cho chàng, vì Hoàng không quên mới tuần trước đây, chàng đã đưa bàn tay chuối mắn chuyên môn nhồi banh của chàng ra mà nhồi trái vú thơm ngon của Ngà trong rạp hát.
Nghe tiếng còi xe quen thuộc của Hoàng, Ngọc từ trong nhà phóng ra như cơn lốc. Chiếc xe khẹt khẹt vài cái làm duyên rồi từ từ bò ra đường phố. Hai người không ai thấy phía sau tấm rèm cửa, Ngà đang nhìn theo với ánh mắt vừa ghen tức, vừa buồn tủi.
Sauk hi chỉ cho Hoàng chạy lung tung hết đường này đến đường khác. Ngọc chẳng mua được một món gì, trừ chiếc cà vạt thời trang mà Ngọc mua trong một tiệm sang trọng để tặng Hoàng.
Mà thực tâm, Ngọc cũng đâu có đồ gì cần mua. Nàng chỉ kiếm chuyện để được gần gũi Hoàng. Vì từ cái hôm được bàn tay chàng thám hiểm trên hai quả đồi non. Ngọc lúc nào cũng bị ám bởi cái cảm giác kỳ lạ mà lần đầu tiên nàng biết. Đang miên man nhớ tới cái hôm trong rạp hát, đột nhiên tiếng nói Hoàng cất lên bên cạnh:
- Ngọc đang nghĩ gì đó.
Hoàng chỉ hỏi một cách vô tư, nhưng tự nhiên Ngọc đỏ cả mặt mày, tưởng chừng như Hoàng đã hiểu thấu tim đen của nàng.
Không nghe Ngọc trả lời, Hoàng xoay qua. Chàng thấy gương mặt Ngọc đỏ ửng như người đang bị sốt. Hoàng sốt sắng:
- Ngọc sao thế? Nếu mệt thì để anh kiếm chỗ cho Ngọc ngồi nghỉ nhé.
- Tự nhiên sao em thấy người xây xẩm khó chịu.
- Vậy thôi để anh đưa Ngọc vô quán nào ngồi uống nước, nghỉ mệt nhé.
Ngọc nghĩ thầm trong bụng: "Sao anh thật thà vậy. Em chỉ muốn theo anh về nhà, hoặc là đi đến chỗ nào vắng vẻ để hai đứa ..." Nghĩ vậy Ngọc nhanh trí bảo Hoàng:
- Em hỏng thích ngồi hàng quán đâu. Hay là anh Hoàng kiếm chỗ nào yên tĩnh cho Ngọc nghỉ một chút.
Hoàng không vừa. Chàng thầm nghĩ: "Cả cái đất Cali này không chỗ nào yên tĩnh bằng phòng ngủ khách sạn." Nhưng chợt nhớ là mình đã tự nguyện với lòng không dám quờ quạng với bất cứ cô gái nào. Lỡ dính bầu bất tử thì chết. Ráng chờ ra trường xong, lấy được mảnh bằng, có job thơm rồi hẳn tính. Còn bây giờ đang đi học, có thèm cũng ráng chịu chớ biết sao.
Nghĩ vậy nên Hoàng đánh trống lãng:
- Thôi, gần đây có cái công viên mát mẻ lắm, để anh đưa Ngọc đến đó ngồi nghỉ một lát.
Lỡ đóng kịch, Ngọc đành phải đóng cho hết cái vai trò của mình. Nàng gật đầu, vừa đưa hai ngón tay lên chà hai bên thái dương, làm như nhức đầu thực sự.
Hoàng lái xe sâu vô công viên, tìm một chỗ vắng vẻ đậu lại, rồi mở cửa xe cho Ngọc xuống.
Hai người tản bộ vòng sau mấy hàng cây. Ngọc cứ càng lúc càng đi sát vào người Hoàng. Không lẽ cứ tránh ra xa hoài, Hoàng đành để Ngọc tựa sát vào người chàng. Rồi bất thình lình bàn tay Ngọc ngắm lấy tay chàng quàng ra sau lưng nàng.
Hoàng hơi khớp trong bụng. Chàng không ngờ bình thường Ngọc là một cô gái thuỳ mị, name thắm, nhưng khi yêu rồi nàng lại bạo dạn như vậy.
Ngọc kéo Hoàng ngồi xuống sau một gốc cây to. Nàng nhìn thẳng vào mặt Hoàng mà hỏi:
- Ngọc muốn anh trả lời thành thực cho Ngọc...
- Ngọc cứ hỏi đi. Nếu biết anh sẽ trả lời.
- Ngọc biết là anh biết mà.
- Vậy Ngọc hỏi đi.
- Nhưng mà anh hứa là không được nói dối nhé.
- Cũng còn tuỳ câu hỏi của Ngọc.
- Không, hoặc là anh không trả lời, hoặc là trả lời thành thật chứ không được nói dối.