Thằng Đực II (3)
THẰNG ĐỰC II TRỌN BỘ
Xà lỏn bon chen
THẰNG ĐỰC II PHẦN 3 hết
Tấm lưng mợ chủ to phè phè giống phiến đá cẩm thạch liền mặt, không có bất cứ chỗ nào gồ ghề để thằng Đực có thể bám víu vào đó mà đấm bóp cho mợ. Lại thêm thứ mồ hôi dầu của mợ làm cho lúc nào cái phản gỗ đó cũng trơn tuột, thằng Đực càng phát điên lên. Nó ạch đụi nắn nắn, xoa xoa mà chẳng ăn thua gì sất. Nhưng điều đó đối với mợ chủ nào có gì là quan trọng.
Mục đích của mợ đâu phải là để thằng nhóc đấm bóp gì đâu, chẳng qua mợ muốn hành thằng bé chơi chơi vậy thôi. Mợ bắt nó phải ngồi xoạc hai chân qua người mợ, ngay chỗ mông dầy cộm những thịt là thịt vì mợ biết cái thằng hay nhạy cảm. Nó mà nhìn thấy mợ mới chỉ ở trần thôi là súng ống gì đã muốn giương cò lên hết trơn nên mợ thích chiêm nghiệm của bá vơ ấy.
Nhiều lần thâm tâm mợ cũng muốn sắm cho nó vài cái sịp, chứ ai lại để lúc nào nó cũng lòng thòng như dái ngựa, coi mà ớn, nhưng mợ lại dừng ngay ý kiến. Mợ muốn nó cứ thồng ngỗng như thế để mợ rửa mắt mới đã. Nó đi, cái của nợ nó vung văng, nhìn hay đáo để, nhất là mợ giả vờ sai nó thế này, bắt nó thế nọ là y như cu cậu dựng tếu cờ nhanh như chớp.
Như lúc này chẳng hạn, thằng bé mới ngồi lên mông mợ chẳng bao lâu, đã thấy cái cọ của nó vẽ huyên thuyên gì lên cặp mông, đá gà, băng xiên băng nai. Mợ biết thừa mười mươi, nhưng mợ vẫn vờ vịt hỏi cho thằng bé quính : này mày ngồi đấm bóp không yên được sao mà ngòi viết của mày cứ đâm xóc xóc vào giấy của tao mãi vậy.
Thằng Đực ấp úng thấy tội. Cha đời bà mợ, nó vừa lớn tướng thế này, bà hành không cho nó có thứ gì nịt che thì bảo nó không vẽ loằng ngoằn lên sao được. Nó vẽ chứ nó có đâm giúi đâm giụi thì cũng đến hòa cả làng thôi. Ai bảo bà có của không biết giữ, để thằng ăn trộm nó vào rinh thì ráng chịu.
Mợ chủ cũng nào có chịu yên. Độ dăm ba phút lại dịch người xê đít, thằng nhỏ ngồi trên mông lảo đảo muốn rơi. Đã thế mợ còn uốn éo kêu nhừ kêu mỏi, nạnh bên này, nhích bên kia, thoáng thoáng hai rổ bưởi của mợ cứ nháo nhào lên làm thằng Đực chỉ muốn tợp lấy mà cắn vỡ bố nó đi cho được việc.
Thằng Đực thở dài khừ khừ, mợ chủ hỏi trêu : mày sờ sờ mà như vác đá tảng, mệt lắm hả. Thằng Đực muốn chửi thề trong bụng : đú họ, bà cứ xục xịch đưa vú ra thì bảo tôi không than ngắn thở dài là sao. Song nó làm như đã xong phần đấm bóp xoa lưng, nó tỉnh bơ bảo mợ chủ : đấy lưng đã đỡ rồi, giờ mợ xoay qua để con xoa bụng nữa.
Tưởng nói chơi chơi thế nào cũng bị ăn nạt, vậy mà mợ chủ lại nói dẻo ngoe : tao đến mệt với mày, nhờ tí thì bắt xoay với trở. Mợ than thế mà lại ục ịch vác thân bồ tạ xoay nghiêng, thằng Đực bị hất ngã lăn đùng ra bên cạnh, ống quần đùi nó xoăn lên, cái đầu rùa thùi lũi chìa ra ngúc ngúc. Bà mợ bưng lấy miệng cười rần : cha mẹ ơi ! tôi bảo nó xoa hộ cái lưng mà nó đưa rùa ra, bà con ạ.
Thằng Đực vừa bực vừa mắc cỡ nên hậm hực. Nó lừ lừ nhìn mợ chủ làm bà hơi e ngại. Nó cấm cảu hét : giờ bà muốn tôi đấm bóp tiếp hay ở đó mà chọc quê tôi. Mợ chủ nhìn nó có vẻ điên lên nên câm tịt ngay, ỏn ẻn : tao nói chơi chút mà mày dễ giận.
Thằng Đực được thể văng mạng : giận đéo gì bà, nhưng người ta làm chết cha, còn xỏ xiên bắt nê bắt nết. Nó vừa thoáng thấy hai vú mợ lù lù như hai cục kê cối đá, nó hét lên : vú vê bà để tỏng tong thế kia mà bảo tôi đừng nhúc nhích thì có họa tôi là gỗ đá. Tôi chưa bóp lòi ghèn ra là may, còn chọc giận tôi ghè nát thì đừng trách.
Bà mợ biết chạm phải nọc sân hận của thằng nhóc rồi nên nói lảng : này sao mày chóng lên cơn thế. Cậu vừa bước chân ra khỏi nhà, chưa gì mày đã ôm chầm lấy tao, nhỡ cậu quay lại thì sao. Thằng Đực đang cáu nên bất cần : ai bảo bà cứ nhơn nhơn đưa vú, đưa mông ra trước tôi làm gì. Mẹ họ, cả đêm xác bấc xang bang với bà, giờ thấy chim với cò, mít với bưởi, bảo tôi đừng trèo hái, có họa bà điên hay tôi rồ mới đứng im.
Mợ chủ nghe sướng vô biên, như vậy là thằng bé chết dấm chết giúi vì ba thứ của nả của bà. Nhưng vẫn nói mẽ : thì tối ngủ tao phải đề cho thoáng, sáng ra chưa kịp nai nịt, nó mới lõng bõng lòng thòng, ai biểu mày ghé mắt nhìn làm gì.
Thằng Đực nghiến răng ken két, ra oai ra tướng với mợ chủ : tôi nói trước, bà muốn yên thân thì dấu diếm, đậy điệm bớt đi, chớ làng lẫng để khoe, có ngày tôi hiếp ngay trước mặt lão đừng trách. Mợ chủ nghe bắt rùng mình, thế nhưng nghĩ lúc này chỉ còn hai mợ cháu nên nói thách : thì mày thử liều hiếp tao xem sao.
Chẳng nói chẳng rằng, thằng Đực lột vứt luôn cái quần cộc của nó ra và cầm lăm lăm khúc gân của nó mà bảo : bà xem đây này, tôi sẽ đâm sâu vào người bà mới hết thách thức.
Nói rồi nó nghênh ngang ra lệnh cho mợ chủ nặm úp phục người sấp xuống, chổng cao mông lên. Mợ chủ lờ mờ biết thằng nhóc muốn chơi kiểu nên lẳng lặng nghe theo. Thằng Đực co sửa cốt để mông mợ bày theo ý nó, rồi nó dùng tay vét dọc một đường từ trước ra sau nơi háng mợ. Chưa gì nó nghe lọp xọp mà khiếp. Mợ chủ đã xón khí ra rồi.
Nó vạch hại mông mợ ra, ngắm nhìn cái triện đen ngòm và bọt thổi phì phì thì nó dè bĩu : gớm, chưa gì đã thổi bong bóng. Nói vậy nó cũng lum khum đứng sau đít mợ, gõ nhịp khúc gân lên mông tạo khí thế rồi nó đâm ót vào. Mợ kêu lên nho nhỏ và thở xẹp ra : oào, nó chui tuốt rồi mày.
Thằng Đực lòn hai tay mò tìm hai vú mợ, nó bíu chặt lấy hai điểm đó vừa măn vừa nắc kịt kịt làm mợ ngất nga ngất nghểu, đung đưa lui tới lích kích. Nó khuỳnh dạng hai đùi ra hích ngược lên, mợ chủ bị đẩy quầy quậy mà khoái tỉ. Nó nhéo vẹo cả vú mợ và nắc chí chách rất lâu, mợ bò lồn nhổn mà kêu chí chóe : con mẹ mày, địt kiểu gì ghê rợn vậy.
Thằng Đực thở chẳng ra hơi mà cũng cố giải thích cho mợ hiểu : đây là kiểu dắt trâu ra đồng, thả cho nó ăn cỏ và lâu lâu cày một đường sâu sâu nhàn nhã. Bà mợ tuy lý thú về lối ví von của thằng Đực, nhưng vẫn chửi yêu : con mẹ mày chữ dắt trâu với đi cày. Mày ví tao là trâu hử, trâu mà mày địt lồn nó.
Thằng Đực hí hửng nên chọc lại mợ : thì trâu nhưng vẫn có lồn, tôi địt nó vẫn sướng, kêu inh lên còn gì nữa. Mợ chủ thẹn quá nên quăng quật muốn cự, thằng Đực vội ôm chầm lấy mợ mà giáng những cú trời thần làm mợ im bặt để thưởng thức món quà lạ.
Thằng Đực đu trên người mợ chủ trông hệt thằng bé đeo trên lưng con trâu nước. Được cái cây láp của nó còn mới nên khi cắm ngập vào bạc đạn của mợ thì bị mợ dùng hai đùi khóa nghiến lại thành cái ngàm. Đồng thời mợ còn xốc nách nó kéo rướn thêm lên một chút và quàng hai tay ra sau lưng nó mà xiềng cứng luôn.
Mợ hổn hển bảo nó : nào mày muốn đéo thì bây giờ tha hồ mà đéo đi để khỏi háo hức. Khốn nỗi thằng Đực bị mợ trói nghiến mông với ngực thì còn đéo với địt gì được. Nó vùng vằng chửi toáng lên : địt cái củ cặc chứ địt gì, mợ ôm cứng con, sợ con chạy thì nắc vào chỗ nào đây.
Mợ chủ chợt nghĩ ra nên thả tay ở lưng nó và giúp đẩy phần ngực nó dựng hổng lên rồi nhắc : đấy, tao giãn tay ra rồi, mày nắc đi cho sướng, để cứ thèm thuồng. Cả đêm mày vật mợ đến hai lần mà còn ham chi ham mãi hổng biết. Thằng Đực lừ lừ bơm cho mợ chừng chục cái, dầu mỡ trơn tru làm cây láp thoăn thoắt vào ra nơi ổ bạc đạn kêu rin rít.
Mợ chủ nạnh cao hai đùi và mở toang hoác ra mà khen : mày địt hay ra phết, mệ nào ngứa đến mày làm hộ chắc tan bố nó cơn ngứa đi. Thằng Đực chẳng hớt chuyện, chỉ lo bóp nhàu hai cái vú mà nắc sâu xuống từng nhát băm vằm làm mợ kêu chí chóe : sao mày hăng thế, cún. Cặc dái mày ví tựa thỏi cao su, mẹ kiếp đâm vùi vùi mà chẳng mẻ sứt gì hết.
Thằng Đực nghe mợ nói tục là nó biết mợ nứng dữ dội nên nó đưa đà : tôi mà ăn thua gì, tại lồn bà bót nên mới nổi hứng thôi. Vừa lúc ấy, mợ chủ nín hơi, rặn è è, thằng Đực cảm thấy lồn mợ như cái ê tô bóp thắt, bóp thắt, làm con cu nó rần rần suốt từ gốc ra ngọn.
Thằng Đực nhìn mặt mợ nó lóe sáng nên nó hối cật lực : bà cong bớt một chân lên để tôi bơm nắc cho đã, chứ cái lồn bà ngáp ngáp coi tục quá. Mợ chủ hấm hứ, nhưng rồi cũng làm theo. Thằng Đực ôm chắc một giò mợ dựng đứng lên như cái cột, nó giữ cứng mà nhắp lên nhắp xuống khịt khịt.
Mợ chủ tóe lửa, uốn éo cả người để hai mu lồn miết chặt lấy con cu mà nhay tựa nhay khúc mía. Thằng Đực đù đưa như con khỉ leo cây, bơm phịt phịt và xen lẫn những cú xoa lên hai bầu vú mợ.
Nó khề khà kể lể : có cái lồn khủng thế này mà đéo địt chỉ lo đi địt ở tận đâu đâu. Và nó khuyến dụ mợ chủ : bà đếch cần lão nữa, cho nó đi đéo quằn bố nó ngòi bút đi cũng chả sao, ở nhà bà có ngứa gọi tôi gãi cho cam đoan hết ngay. Mợ chủ háy hó và ứ như không khiến, song thằng Đực nắc cho một hồi thì mợ đã vội hét toáng lên : mẹ mày, làm bà nứng lên đến óc.
Vậy là mợ dựng ngay mông và đít dậy, quăng phịch phịch làm thằng Đực lồng lên tựa bị trâu nổi điên muốn hất nó xuống. Nó quính phải ôm quàng cái chân dựng đứng của mợ mà chà lết cho khỏi ngã. Mợ chủ trợn trừng trợn trảo, vừa hét vừa chửi vung xích chó lên : mẹ mày, càng địt càng làm bà sướng cả lồn. Mảy cố mà ăn cho đẫy để có sức mà địt tao dài dài.
Thằng Đực nghe mà phát ớn, xanh lè cả mặt. Nó phải can gián mợ : địt ít ít thôi, để tôi còn nghỉ dưỡng sức, chứ địt mợ mãi thì cây côn bị tòe đầu mất. Mợ chủ khăng khăng không chịu : mày nói thế nghĩa ý gì, hay là mày chê lồn tao già chơi không sướng, mày ngấm nghé đi kiếm lồn khác. Chưa chi mợ nổi tam bành lên mắng nó rả rich : bà báo trước cho mày biết, mày mà tơ hào con nào, mụ nào thì bà bẻ mẹ nó chim mày ra cho bỏ thói quên ơn.
Thằng Đực nghe mà khiếp, phải cải chính rầm trời : thân tôi còn chó nào nhìn tới, cả ngày bà giữ tôi ở trong nhà suốt, lồn người ta mà bà làm như rác ngoài đường, đâu ra mà lắm thế. Mợ chủ nghe mát ruột nên dỗ ngon dỗ ngọt nó : đéo lu bu có khi vỡ mẹ ống khói thì tàn đới, mày rỉ rả địt mợ thôi, vừa sạch vừa chắc. Mày muốn chơi kiểu nào tao cũng chịu, miễn là mày sướng, mợ sướng.
Thế là bao cơn giận trôi đi tuột. Thằng Đực vội xí cô hồn cho mợ chừng chục cú nắc làm mợ ì à ì ạch thấy vui. Nó hoa cả mắt vì mợ hất ngược lên dữ quá, làm lồn mợ xập xình và hai vú thì nhảy cỡn, trông phát hoảng. Tuy thế, nó vẫn phải vuốt đuôi mợ chủ : dạo này xem ra vú mợ nở nang đến là hay. Con nghĩ ngày nào cũng được mợ cho ngậm bú một lúc chắc khỏe phải biết.
Mợ chủ kiêu hãnh nhé, mợ vênh mặt lên : chứ không à, mẹ, chỉ có lão khùng nhà tao mới lơ là chứ còn bố nào nhìn vú tao cũng lác xệch mắt đi. Bỏ bu, mợ nói hớ rồi, nên thằng Đực bám ngay vào ghen tá ơm : đấy bà thích được đàn ông ngắm nghía vú bà, bà lại cấm tôi đủ thứ.
Mợ chủ phải nói lảng : ấy là tao nói thế thôi, chứ vú vê tao dấu kín trong lót thì bố ai nhìn thấy, chỉ riêng mày mới được tao cho ngậm, bú, nút và hít, liếm lung tung thôi. Thằng Đực chưa nguôi cơn ghen vờ nên mợ chủ phải nhắc : mày đòi dắt trâu ra đồng và cày mà mày cứ nói ra không, chả cày đường nào cả là sao.
Thằng Đực bất đắc dĩ phải ôm chân mợ mà hích tới hích lui. Con cu nó giồi vô giồi ra làm lồn mợ há toác miệng mà hứng. Mợ châm nước cho nó : mày địt mợ hay thiệt, tao cứ tưởng mày tập ắc ê, mày làm chân mợ nhịp nhàng và nói thật cả lồn tao cũng nôn lên chứ bộ.
Thằng Đực gắt om : nói vừa vừa chứ, để tôi còn tập trung nắc cho mợ đến nơi. Mợ xoen xoét miệng làm tôi lo ra thì mợ còn sướng chỗ nào nữa. Cái thằng lên mặt dễ ghét, nó dám hỗn xược với mợ, thế nhưng hiện nó đang gỡ dùm cái bộ nứng nên mợ đành nín nhịn. Thằng Đực lại nắc, đâm phòi phòi làm lồn mợ bẹp dúm lại, hai mu lọp ngọp nhai lấy nhai để, chất nhờn phịt cả ra, làm mớ lông lồn mợ đơm tựa sao đơm buổi tối.
Thằng Đực chừng thấm mệt. Cả đêm địt mợ nên giờ khí cũng chẳng còn mà ói ra, nó cảm thấy lưng đau rần nên than : ối, lưng tưởng chừng muốn gẫy. Và nó đề nghị : hay là để con bú mợ, chớ nắc hoài con chịu hết nổi.
Mợ chủ nói dỗi : anh muốn gì thì làm, sá kể gì tôi. Thằng Đực cũng chẳng cần lịch sự, vội buông cái chân của mợ và đứng rột dậy. Con cu nó trông vẫn đằng đằng sát khí, dính ướt tươm chất nhờn và gúc gúc như đang chào lồn mợ. Mợ chủ phê phán : eo ơi ! trông nó cứng lùi lũi thế kia mà lại từ chối địt, thằng này đúng khùng.
Thằng Đực mặc kệ, tóm luôn hai cổ chân mợ kéo dạng ra. Cái lồn sừng sững lên một góc, lông mọc đen xì, thằng Đực tấm tắc một mình : lồn to dữ ! Rồi nó nâng hai cổ chân mợ lên, mở ra khép vào như người tập thể dục. Mỗi lần như vậy lại nghe lồn mợ kêu é lên và bong bóng phều ra nổ đến tách.
Thằng Đực lại co hai chân mợ gập ra gập vào chỗ đầu gối làm cái lồn mợ trệu trạo nhai coi bắt mắt. Nó nói khào khào : lồn tuyệt hảo, bất cứ làm cách nào nhìn cũng vẫn thấy hay. Mợ chủ mát cả ruột, gì chứ có người khen lồn mợ là mợ thích muốn bứt rứt cả người.
Tuy vậy mợ vẫn gắt thằng Đực : gạ bú thì bú đi cho được việc, còn đứng lảm nhảm sốt cả ruột.
Nghe thằng tửng tán bùi tai nên mợ chủ cũng thuận ý để nó muốn làm gì cũng được, nhưng từ nãy đến giờ mợ chờ sốt cả ruột mà thằng bé vẫn chưa thấy nhúc nhích gì cả. Nó lăng xăng những gì ở nơi hai cổ và bàn chân mợ, cứ như người đi mua lợn, mua chó xăm xoi xem dấu chỉ bàn chân, giở giăng giở cuội những đâu đâu làm mợ cáu chửi toáng lên : mày đủng đa đủng đỉnh lâu lắc thế. Làm tao ví như con lợn chờ mày sắp sửa cạo lông vậy. Mẹ kiếp, bú biếc hay liếm mút thì làm đạị để cho xong đi, khệnh khạng mãi tao khê cả người.
Thằng Đực đấu hót ra trò : giá là ai thì con cũng khoắng khoắng làm cho xong, trả nợ quỉ thần cho rồi, nhưng với mợ thì khác. Con mê mẩn mụ mị cả người vì chưa bao giờ được nhìn tận nơi cái kho tàng cực kỳ quí báu và đẹp nhức nhối đến vậy. Con mải trầm trồ mà quên béng cả việc đi.
Mợ chủ thích tê người, cái thằng ton hót thật khéo, nhưng mợ vẫn nạt nó : dào ! mày kể con cà con kê lắm thứ thế. Tao chẳng cần mày nịnh đâu, con ạ. Đẹp xấu gì thì nó vẫn là của tao, mày có bú thì bú, không tao dẹp tiệm đi chơi đây.
Thằng Đực quính lên vội can gián : ấy chết, mợ đừng nổi nóng, người ngợm mợ đang nhoe nhoét thế này, mợ ngồi lên nó chảy thốc chảy tháo ra giường con dọn đến bở hơi tai. Mợ cứ nằm yên để con lau qua loa một tí và con thực hiện ngay trò để mợ thưởng thức.
Nói xong nó vớ luôn cái sịp của mợ để vương cạnh đó lau miết cái hoa. Nó vành cả hai mu ra và lòn đầu lụa vào vét hơn vét cống. Chả biết nó chạm phải nút điện mả mẹ nào mà mợ cứ giãy tung hê cả lên. Nó vo tròn đầu sịp lại, dùng phần dầy chỗ lưng mà miết mạnh vào lỗ sâu. Đầu ngón tay nó đẩy đưa nghe chạm lục cục đâu ba cái món lỉnh kỉnh gì ở trỏng làm mợ giũa hai bàn chân tựa gọt xu hào.
Thằng Đực giả lơ như không biết, cứ ngoáy tít thò lò vào các cạnh khe và cái hạt lồi tếu ra tựa chùi đồ đồng đồ nhôm ngày Tết. Mợ chủ phải vặn cả người vì nhột, mợ vật vã như con cuốn chiếu bị chân người giẵm phải và kẹp chặt lấy ngón tay của thằng Đực mà lắc bầu cua.
Thằng Đực tối tăm cả mặt mũi vì nỗi mợ đạp đùng đùng, vung cả giò vào má nó. Nó sân hận nên nghiến răng bụm nguyên cả đùm của mợ mà ấn trịt giữ chặt, ngón tay nó cong lên búng lung tung. Mợ chủ cũng thi nhau nghiến răng với nó nghe kèn kẹt và hai giò chà láng nhau như người kỳ cọ chân cho sạch.
Thằng Đực giữ khư khư nguyên cả bàn tay, bóp nhàu bóp nhỉ, dù háng mợ chẳng gắn cái còi nào mà nó cũng nghe kêu ré lên điếc cả tai. Mợ chủ lại thổi phù phù giống đang ăn mớ bắp rang bỏng miệng. Nó bơm tin tin làm mợ lóc chóc quăng quật thấy ghê. Nó nhìn hai vú mợ cũng nhịp đùng đùng thì nó vói ngay một tay lên bóp thi với bàn tay đang mò bóp ở háng. Cả hai bàn tay dùi đục chuối mắn của nó đồng một lúc khua xục cả trên lẫn dưới làm tay lái mợ buông lỏng, chiếc xe chạy xệch xạc, leo bố lên lề, ủi luôn xuống ruộng và ngóc đầu lên nằm ệch ra chỗ mô dốc thở ì ạch.
Thằng Đực hỏi khéo : nào mợ đã thấy sướng chưa. Và nó tự quảng cáo thiên tài của nó : ấy là con mới dợt sơ một đường bí truyền, chứ con mà dùng luôn cả mồm con thì mợ chỉ có nước chết xí lắc léo. Mợ chủ sợ bằng thích mà vẫn ương ngạnh : hay ho gì mà khoe, tao chỉ hơi nhoi nhói tí thôi, mày giỏi giở hết ngón nghề cho tao xem.
Thằng Đực lại khóa ngàm bận nữa, lần này nó xục nguyên cả mấy ngón tay vào bưng giở hổng mợ lên. Đột nhiên mợ tựa con chó cái lùn bị con đực cao lẹo vào nâng hổng lên làm mợ chới với dạng chân nhảy lò cò mới vững. Thằng bé lại tỉ tê móc đằm đằm, ngoáy tròn trong lỗ và búng bực bực cái hạt thịt tô hô, mợ chủ há cả miệng ra mà gáy te te : ôi ! thằng chó, mày làm tao điên tiết nứng nóng ran cả người lên. Mày móc gì khiếp thế, lồn tao là thịt da mà mày làm như sắt thép, mày bụm thế nó toét mẹ ra thì khốn đó con.
Thằng Đực càng lấn tới, nó nâng hẳn cánh tay lên và còn lồm cồm bò ngồi dậy làm mợ phải kiễng một chân kiểu chó đái mà tưng tưng theo đà tay nó. Chỉ cần vài cái bệu bệu là mợ phún lặc lè nước nhờn chảy dọc xuống cánh tay thằng nỡm. Nó kêu toáng lên : mợ cang cường mà sao chưa chi đã đái dầm ra đây, gớm quá.
Mợ chủ thẹn chín người, cố chống chế : sư anh, bóp như thế thì đến sắt cũng chảy chứ đừng nói lồn bà. Và mợ luôn ở thế nhảy lò cò khi bị thằng Đực giỡn chơi dẫn mợ đi vòng vòng trên giường.
Mợ nhảy thêm một đỗi thấy nhọc, phần cái húm bị nén tức bỏ bu nên mợ đeo lấy vai thằng Đực mà đu người lên cho thằng nhóc móc vùa ra dáng. Mợ áp cả ngực vào làm hai vú mợ đè bẹp dí chỗ khuỷu tay thằng bé, nó cũng dựa mạnh vào để nghe cái mềm mềm của cặp vú tạo khí thế cho nó móc mợ hùng dũng thêm.
Mợ kêu í e : tao thua rồi, mày làm tao nứng chết lịm đi. Đừng móc nữa, cha mẹ ơi, nó nứng rần rần lên đến óc mà mày móc đéo gì dễ sợ vậy cu ? Thằng Đực chỉ lửng lơ hỏi ghẹo mợ : ủa ! sao mợ mới thách thức mà giờ đã kêu nhắng lên xin hàng. Mợ cứ để con móc cho nó lòi cục nứng ra rồi con dùng răng cắn rụng vứt nó đi cho yên nhà yên cửa.
Mợ chủ nghe bắt khiếp, gì chứ nó cáu tiết cắn giứt bố nó thật thì tiêu tùng cái lồn còn đâu để mà địt đéo nữa. Mợ phải quay sang dỗ ngon dỗ ngọt thằng nhỏ : tao khích chơi thôi, mày móc vậy, mợ đủ lộn hột lên rồi. Ngoan, con tha cho mợ đi rồi tà tà con bú cũng sướng vậy. Thằng bé có vẻ chưa ưng, nó muốn mượn cơ hội để bắt bí mợ chủ : tôi chả muốn bú nữa, rát cả lưỡi, ê cả răng, cứ móc thế này khỏe ru, mợ để con nạo hết cái cục nứng của mợ cho sạch đi, rồi thi thoảng con địt mợ thong dong mới tới nước.
Mợ chủ ê ẩm cả người, tứ chi lỏng lẻo như không dính líu vào đâu nữa. Mợ địu lấy thằng Đực như thân tầm gửi sống nhờ vào bóng cây to. Mợ hít hà, mợ nghiến răng và mợ dẻo nhẹo như mất gân mất cốt. Thằng Đực cứ thọc sâu vào cửa lồn mà móc ngược lên chát chúa bin bin.
Mấy lần nó thấy mợ chủ muốn quay cu lơ ngả bàn đén ra nệm. Nó phải vội quàng tay giữ mợ lại và móc rầm rầm làm mợ xoăn lại còn hơn lò xo bị nén xoắn. Mợ nói khào khào chẳng nên hơi : Đực ơi ! mày giết tao, giờ tao mới biết thế nào là nứng muốn vỡ lồn ra, tao sợ mày thiệt tình, ới Đực !
Thằng Đực lúc này trông giống đứa bé loắt choắt đèo bòng thả con diều to đùng nên bị nó cuốn lôi vật vã đến xiểng niểng. Khi nào gió mạnh, con diều bốc lên, chực băng làm thằng bé phải gặc tay kéo sợi dây ghị lại, không thì bị nhổ luôn cả nó hổng lên trời. Ngược lại, khi gió yếu thì con diều chúi xuống, nó phải giùn giùn sợi dây để vực con diều vụt bay lên.
Đã thế mợ chủ còn quái quắt hành nó ba toạng. Khi thì hối nó ngưng tay, lúc lại ôm chầm lấy nó bắt phải nạo vét để mợ thống khoái. Thằng Đực rối tù mù, chẳng hiểu tính nết các bà rõ rệt ra sao. Tuy nhiên, phải công nhận ngón nghề này của thằng cún có ép phê quá đỗi, mợ chủ hết rên ầm ầm, lại đánh đu lên người nó quầy quậy chẳng ra làm sao.
Bên cạnh đó, nó còn phải chịu những cơn thở hổn hển của mợ, nóng còn hơn lò xúp de cao độ. Mợ víu lấy một bên vai nó như cái địu xi măng làm vai nó xệ lệch đau nhừ. Mợ xuýt xoa hừ hừ, có lúc phải xoạc chân cao như người đá vói làm thằng Đực bắt cười pha trò : mợ định ra đòn gì mà khiếp thế.
Mợ chủ lùng bùng mà còn rướn cổ chửi đổng : sư anh, anh bẻ trẹo cả người tôi mà còn nói móc nói máy. Tôi lỡ thua cơ anh bận này, chứ bận sau tôi kẹp cho thì đừng van xin mà chả được.
Thằng Đực thấy cảnh chao chao, liêu xiêu của mợ chủ thì thú ra trò. Nó nghĩ bụng khóa được ngàm của mợ rồi thì đưa điều kiện nào mợ cũng phải chịu. Nên nó dọa : mợ sợ chưa, hay là còn muốn móc moi nữa. Vừa nói nó vừa dựng ngược cả bàn tay lên mà khoắng lia lịa, mợ chủ nhón nhảy cồm cồm và đu tòn ten lên người nó mãnh liệt.
Mợ tru tréo lên : thằng mặt dầy, mày đừng ép uổng tao. Mày muốn gì thì nói mẹ nó ra để tao biết đường mà xử, mày lửng lơ thế thì bố ai biết bụng dạ mày ra sao mà định liệu. Thằng Đực lẳng lặng ngẫm nghĩ, tiện đà vọc thêm dăm ba cái nữa rồi mới nói như ông cụ : mợ chỉ hứa hão cho qua, hẹn lần hẹn lữa, mợ nghĩ là tui con nít nên xí gạt mãi hả.
Mợ chủ vẫn chưa đoán ra ngành ngọn nên người thì run lên mà miệng vẫn phải nheo nhẻo hỏi dồn : tao hứa gì mà mày kêu hứa hão. Mày đòi gì tao cho nấy, chả thế mày còn hành tao khốn khổ khốn nạn như vầy mà còn than với van. Đâu, mày còn muốn gì nữa cứ huỵch toẹt nói hết ra, tao liệu được tao sẽ chẳng từ nan.
Thằng Đực ra cái điều bất cần : tôi chẳng đòi, chẳng hỏi gì khác. Có điều chỗ người lớn, mợ nói là phải giữ lời. Mợ nhử con bao phen là thế này thế nọ mà mợ lại chằm chằm giữ trịt lấy con thì còn ra nước nôi gì.
Mợ chủ vẫn ớ ra, thằng Đực xem chừng mợ bí thật nên mới vén hé cái màn âm u của nó : con nào có ý muốn thử hay muốn biết xem các bà bạn mợ thế nào, nhưng nghe mợ chửi rủa các mụ ấy, con muốn giúp mợ cho mỗi mụ một trận để bớt xấc láo với mợ đi mà mợ có tạo dịp cho con đâu. Thà mợ im quách để con chú tâm phục vụ riêng một mình mợ, chả còn tơ tưởng chỗ nào, đằng này mợ nhứ nhứ cho trẻ ăn kẹo, nhưng nó há miệng mỏi mà mợ chẳng đút kẹo cho nó ăn.
Mợ chủ đang bấn lăn chiêng mà cũng phải cười đến ràn rụa nước mắt : bố khỉ ! có thế mà cũng để găm trong dạ. Thì mày nhắc tao, chứ tao vốn nói đâu quên đấy, mày lại buồn phiền. Rồi mợ ghét cay ghét đắng nên lầm bầm : phải ! mày nói chí phải, để tao phải sắp đặt cho mày phạng từng mụ ấy giúp tao. Để chúng cứ khinh thường tao mãi.
Thằng Đực dồn dập góp ý vào : đúng đấy, mợ ghét mụ nào trước thì chỉ con hạ thủ liền, còn mụ kia để thư thả về sau. Và để mợ chủ đừng quên bận nữa, nó vét luôn mấy đường làm bao rác rến trong đường cống của mợ bật văng ra. Mợ chủ hét lên rối rít : bỏ bu, tao quị rồi, nhóc ơi ! Tao bắt đầu vỡ đê rồi, hết be bờ được nữa và thế là ào ào nước cuốn phăng, phá tung bờ kè và lôi đi đất đá.
Mợ chủ từ từ khuỵu xuống, lôi theo thằng Đực đổ chổng kềnh theo. Ba vạ cái gậy của nó lại đâm nhoang nhoáng vào người mợ. Trong cơn quính quíu mợ chộp ngay lấy lóng mía mà kềm người lại, không cho bị cuốn trôi theo cơn lũ. Tuy vậy mợ cũng thở lên hồng hộc và trông vô cùng thiểu não.
Thằng Đực bị nắm cựa nên nghệt ra. Mợ chủ xóc cho một hơi thì nó cũng đổ nhào tại chỗ. Mợ nhí nhảnh : này bà trả thù cho mày hết hành bà. Thế là mợ róc vung thiên làm vỏ mía chẻ ào ào, thằng Đực rít lên vì thân mía bị tước đau quá. Hai tay nó quơ lung tung, mợ chủ càng róc mạnh lên làm nó thấy đủ thiên vạn ngôi sao cùng một lúc chứ chẳng chơi.
Mợ chủ hầm hè róc đã thì ghé miệng thổi như thổi ống đu đủ, thằng Đực quặn cả người. Nó nhìn cả một lọn xủi xùi vào môi miệng mợ mà thất kinh. Mợ há nguyên cả hàm răng lởm chởm như chực cắn đẵn từng khúc nên nó càng ớn dữ.
Mợ chủ biết nó cũng sợ nên dọa : mày nghĩ tao có nên cắn vài đoạn cho nó hết rượng được không ? Thằng Đực bí rị, chả lẽ thách, chả lẽ thua, nên nói dỗi : tùy mợ, muốn còn đồ chơi thì ngậm thôi, nhược bằng mợ hết muốn thì cứ đẵn quách cho tôi cũng đỡ nhọc.
Mợ chủ nghe thằng nhỏ mà thấm. Mợ vẫn há to mồm ra dọa mà khi đầu ngọn mía sát vào gần thì mợ lại bặp nhẹ và ẩn nó tuốt vào họng gặm hít cho ra nước. Thằng Đực lịm cả người vì nó không ngờ mợ chủ cũng biết ngón nghề này. Nó nằm uỵch ra và căng giãn hai chân để mợ ăn lóng mía cho đã.
Mợ gặm vùi vùi, xỉa xóc khắp trong mồm và hít sâu từng chặp. Thằng Đực nghe hồn vía đi dạo tứ tung và rần rần như ai đang nhằn đang nhá gì khúc gân của nó. Mợ chủ vừa gặm vừa thụt, lâu lâu lại nhả ra nhìn ngây ngô như xem lóng mía có bị sứt mẻ chỗ nào không.
Thằng Đực khoái quá. Nó khen nhặng xị : mợ thiệt giỏi. Vậy mà lão ngốc không biết khai thác tài năng để thiệt hoài của. Và nó nịnh mợ bằng cách bợ luôn hai quả dứa mà bơm bọp bọp, mợ thấy êm êm càng nêm chặt khúc gân mà nhằn, mà nhai cho đỡ nhộn nhạo.
Hai mợ cháu cứ đu lấy nhau để mặc thời gian lặng lẽ trôi qua. Thi thoảng, thằng Đực bị xóc thì lại giụi đùng đùng lóng mía làm mợ phải mút lấy mút để không uổng. Buổi sáng rồi cũng qua, khi cả hai mệt nhoài buông nhau ra thì trông đều xơ xác như cái mền rách.
Thằng Đực bị mợ chủ xấn xổ đè oặt ra giường và hai tay mợ túm gọn cả bộ đồ lòng của nó mà gặm hít rột tột, nghe thấy nể. Hai bàn tay mợ lào khào bợ lấy hai hột mà nắn, trong khi mợ xỉa khúc mía vào mồm như các bà ăn trầu xỉa thuốc.
Thằng Đực nẩy lên từng chặp, lần đầu tiên nó được mợ chủ ban cho trò đặc biệt này nên nó luống bàng hoàng. Nó nằm mà hai chân phải tấn gót vểnh người lên, đảo đảo như cờ to bị gió mạnh cuốn. Mợ bóp muốn lòi dế và miệng mút oạp oạp, khiến bao nhiêu tâm can tỳ thận gì của nó đều nhộn nhạo hết trơn.
Hai bàn tay nó múa may ẻo lả, lúc xoay tròn, lúc vung ra, nó mấy lần chực túm lấy tóc mợ, nhưng mợ chủ biết ý mút một hơi dài ngoẵng và né tránh đầu làm nó chơi vơi muốn đổ. Nó hét như bị thiến : bà chơi kiểu lạ, vậy chơi với ai. Bà làm tui nứng cực độ mà hổng cho tui bấu víu vô đâu thì tui chịu sao thấu.
Mợ chủ mút và nhằn loạt xoạt còn cố lúng búng nói : chớ mày làm tao tuột dên mày có cho tao bám víu vào đâu không. Và để trả lời thằng nhỏ, mợ tấn cườm tay ở sát gốc và mút rần rần tựa đứa bé mút nhanh que kem sợ nó tan. Thằng Đực trợn trừng mắt kêu : ui ! chết tui, mợ ơi !
Nó chẳng còn giữ lịch sự gì nữa, đạp vung hai giò ngồi thốc lên, chụp ngay đầu tóc mợ chủ mà giật phăng xuống. Cả miệng mợ bị ngập sâu bởi cây gậy, nó cứ bưng và kẹp tóc mợ mà giã binh binh, mợ chủ phải há miệng ra mới khỏi ngộp.
Thằng Đực lấn cấn nên húc rần rần, có lúc nó nhận ra đầu đẫn mía chạm vào đâu xa lơ xa lắc trong họng mợ làm mợ chủ phải ọe ọe thấy mệt. Thằng Đực bị kích thích tợn nên nó dùng hai tay kẹp hai bên tai mợ chủ mà dọng đùng đùng. Mợ chủ ngáp xái quai hàm mới giữ không bị bật ngửa người ra.
Nó nghênh ngang nhìn mợ chủ mà hét inh lên : mợ dấu nghề, tui mà biết mợ có tài này thì tui đã xài mợ ra trò ra trống, cực kỳ chứ đâu lè phè như vừa qua. Rồi thình lình nó giúi miệng mợ sâu thật sâu và giữ trịt ở đó. Nó hích nhào nhào, càng lúc càng mạnh và bắn vọt không cách gì chặn lại được.
Nó thấy mợ chủ ngáp ngáp và sặc sụa, ho nổ cổ, mắt ứa lệ. Nó càng nhấn đầu mợ không cho né lui ra và cứ thế nó phun ầm ầm vào trong họng cái món nó chất chứa nãy giờ. Mợ chủ nhìn thật thảm hại, nhả không nhả được, mà ngậm thì nghẹn cứng cả họng, nên cố giãy đẩy thằng Đực ra.
Nào đâu có dễ dàng như thế nên đã cùng cực thì mợ lại càng cùng cực thêm lên. Mợ trợn trắng và hai tay đánh vật với phần đùi thằng Đực quơ quơ ở trước mặt. Thằng nhỏ húc bạt mạng một hồi, đến khi đã sắp khuỵu mới thả lỏng tay thít chặt đầu mợ chủ ra, nó thấy cả một miếng mợ chủ như là cái hố chứa hồ đặc sệt. Nó ngao ngán nhìn mợ, mợ cũng ngao ngán nhìn nó. Người nó run không trụ vững, còn mợ thì bắt ho bắt hen đến đỏ mặt và khạc nhổ tùm lum.
Mợ chủ quơ quơ hai tay, cố rặn mà không sao thốt lời ra được, cứ vừa há miệng là bọt lại trào ra, khiến mợ phải bụm tay để cái chất hồ không rơi xuống nệm. Mợ chủ bưng lấy miệng chạy ngay vào phòng, khạc và ho nhấm nhẳng mãi. Lâu lắm, mới thấy mợ quay ra, vừa đi vừa vuốt mồ hôi đọng trên mặt, trên trán.
Mợ chửi thôi là chửi : mày xỏ bà, mày bất nhân. Mợ chủ đấm thùm thụp làm thằng Đực phải chúi đầu chúi tai đỡ. Mợ đấm, mợ túm lấy tóc nó mà giật, lại còn hăng tiết vịt dở chân lên đá văng mạng, thằng Đực phải chọc : mợ đạp vừa vừa thôi để nó rơi thì bỏ bu.
Mợ chủ còn giận nên nói bừa : cho nó rụng để mày khỏi hành bà nữa ! Không ngờ ngần tuổi này mà tao bị mày lừa. Mợ khua hăng quá nên giàn bầu bí gì của mợ khua muốn rụng theo. Thằng Đực bị đau mà vẫn bắt tức cười. Nó cứ đưa tay che thủ thế, vừa nói trêu : ối, mợ đánh mà còn lấy bí ném theo, con đến vỡ đầu mất.
Mợ chủ giận một đỗi thì mệt, thở hồng hộc, ngồi thu lu ra đó. Thằng Đực cũng trân trối nhìn, nó thương mợ lắm. Nó xà tới vuốt ve tay mợ nói nịnh : mợ cáu làm gì cho mất sức. Nhưng mợ chủ hất phăng mà nạt : tao đéo khiến mày thương, vừa được ăn vừa được cười.
Và mợ nằm lăn ra nơi nệm, tấm tức khóc. Thằng Đực vô cùng ân hận. Mấy lần nó định xán vào nựng và xin lỗi mợ, nhưng nhìn mợ thở hơi lên từng cơn nó khiếp. Nó sợ lăn vào, mợ lên cơn, đứt vài sợi thì nó mang họa, nên chỉ dám xun xoe đứng đó thôi.
Mợ chú nhìn thấy càng ngứa mắt nên hổn hển chửi : mày không cút bố ngay đi cho tao nhờ. Gớm người ta mệt bỏ bu mà còn đứng đó gúc gúc cái dùi, trông mệt bỏ mẹ. Mày không đi, bà lấy dao cắt phăng thì đừng trách. Thằng Đực xem ra khó ở lại nên vội chuồn, nhưng mợ chủ vừa thấy nó nhấp nhổm thì hét : mày định thót đi đâu.
Thằng Đực tối tăm cả mặt mũi, chẳng rõ ý tứ mợ nó muốn thế nào. Nhưng nó vẫn ngán, đành lơ thơ tơ liễu buông mành, ôm chặt bìu mà lảng lảng cho phải phép. Mợ vốn ghét cay ghét đắng nên càng trông thấy nó càng giận tím gan. Mợ lại chửi : sư mày, có bộ đồ hai hột ngày bữa gì tao chẳng thấy mà bụm làm đéo gì nữa. Mày có thả tay ra hay để tao đến cắn giứt bố nó ra.
Thằng Đực nhận ra vẻ linh tinh của mợ. Bả giận mà vẫn thích nhìn chim cò của nó nên nó vứt oạch tay xuống. Khốn nỗi mợ vẫn còn để truồng tênh hênh nên thằng em của nó thấy cái miệng cá ngão của mợ thổi síp lê thì nó gật gù trông hay đáo để. Mợ chủ lăm lăm nhìn, lại hét : mày bảo nó nằm im một lúc không được sao, cứ chào không sợ mỏi cổ à.
Thằng Đực cũng bực, nhưng trước nỗi giận của mợ chủ nó phải nhịn. Mợ nói dai nói dẳng, trút tất cả mọi thứ dơ dáy lên đầu, vào tai nó. Chẳng chịu được, nó phải hét lại : bà làm đéo gì nhắng xị cả lên. Lồn bà để tè he thế kia mà bắt nó xuội lơ chỉ 6 giờ thì họa là nó liệt. Tui vốn con trai con nứa, còn hăng, mới nghĩ tới lồn phụ nữ thôi đã cong tếu ngay lên, huống chi là chình ình trông rõ cái lồn tổ bố của bà.
Nó nói hăng quá, át giọng mợ chủ. Mợ đâm thộn mặt ra, phải nói chữa : ấy là tao dặn mày thế, lúc nào nó muốn rúc vào thì mới gật gù chào, còn khi không thì bảo nó tan hàng cố gắng, chứ mày bắt nó đứng nghiêm thét nó quịu thì sao.
Thằng Đực ba phứa nên quặc lại : bây giờ tui lại muốn địt bà thì nó sừng sừng lên được chưa, hay là bà muốn nó xìu xìu ển ển thì để tôi đi nằm quách. Mợ chủ nghe khoái bỏ bu, nhưng làm ra vẻ bất cần, nhại giọng : đéo gì mà như dê đực, lúc nào cũng đéo được.
Và mợ nói dỗi : đấy, ăn thì ăn liền đi còn để tao ngáo một giấc. Thằng Đực chẳng cần đợi giục đến tiếng thứ hai, nó nhảy cẫng lên giường ôm chầm lấy mợ chủ NẮC 1001 CÁI ĐẾN KHI KHÍ CHẢY RA ĐẦY LỒN MỚI THÔI .
Hết