Vi Tiểu Bảo tái ngộ giai nhân (20)
Vi Tiểu Bảo tái ngộ giai nhân
Tap 20
- Thằng lỏi này là cánh tay mặt của Hoàng đế. Chúng ta đem giết gã đi, nhất định tiểu Hoàng đế phải tức giận. Chúng ta khởi binh hành động, sự thành công càng thêm mau lẹ.
Lão nói tới đâu, người thông ngôn dịch tới đó ra tiếng La Sát. Tô Phi á Công chúa cười khanh khách nhìn Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Không ngờ thằng quỷ con này mà lại gây nên nhiều chuyện đến thế!
Cao Lý Tân trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Hoàng đế Trung Quốc yêu quý thằng nhỏ này lắm ư?
Hồng giáo chủ đáp:
- Đúng thế! Nếu không thì gã còn nhỏ tuổi như vậy sao đã làm đến quan lớn?
Cao Lý Tân nói:
- Nếu vậy không nên giết thằng nhỏ này, mà chỉ đưa tin cho Hoàng đế Trung Quốc để y phái người đem thật nhiều vàng bạc châu báu đến chuộc là hơn.
Tô Phi á cả mừng, khẽ hôn vào má Vi Tiểu Bảo một cái và nói mấy câu. Mấy câu này không cần phiên dịch cũng biết là Công chúa khen gã thông minh.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng:
- Chỉ mong họ đừng giết mình là được. Họ muốn tiểu Hoàng đế đem vàng bạc châu báu đến chuộc là một việc rất dễ dàng.
Hồng giáo chủ lộ vẻ không vui nhưng cũng không làm thế nào được.
Vi Tiểu Bảo cầm nắm ngân phiếu chia làm ba tập. Tập dầy nhất đưa cho Tô Phi á Công chúa, tập thứ hai đưa tặng Cao Lý Tân. Còn tập thứ ba mỏng nhất gã tặng cho người thông ngôn và còn lấy thêm trong túi áo một trăm lạng cho y. Chỗ còn thừa gã chuồn vào bọc mình.
Tô Phi á, Cao Lý Tân và tên thông ngôn đều rất khoan khoái.
Tô Phi á lại bảo người thông ngôn xem lại xem được bao nhiêu lạng rồi phái người vào trong quan ải tìm cách đổi lấy bạc.
Người thông ngôn tính ra được hơn mười vạn lạng. Công chúa sung sướng như mở cờ trong bụng, liền ôm Vi Tiểu Bảo lên hôn vào hai bên má và bảo:
- Tiền bạc thế này là đủ rồi, tha cho thằng nhỏ này về quách.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Bây giờ họ thả mình, tất cũng bị Hồng giáo chủ giết chết.
Gã liền nói:
- Công chúa là người xinh đẹp nhất trần gian, tại hạ chưa từng thấy ai đẹp như vậy, muốn ở lại đây nhìn ngắm thêm mấy ngày.
Tô Phi á cười khanh khách đáp:
- Sáng mai chúng ta phải về Mạc Tư Khoa rồi.
Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu Mạc Tư Khoa ở địa phương nào, liền nói ngay:
- Nàng Công chúa mỹ lệ đi Mạc Tư Khoa thì tên quan lớn trẻ nít này cũng xin theo đến Mạc Tư Khoa. Nàng Công chúa mỹ lệ lên cung trăng trên trời thì tên đại quan trẻ nít cũng theo lên cung trăng trên trời.
Tô Phi á thấy gã ăn nói hoạt bát lấy làm vui dạ liền gật đầu đáp:
- Được rồi! Ta dẫn ngươi đi Mạc Tư Khoa.
Cao Lý Tân nhíu cặp lông mày toan lên tiếng cản trở, nhưng hắn lại nghĩ thầm:
- Thằng nhỏ này làm đến quan lớn, bên mình tùy tiện đem theo đến mấy chục vạn lạng bạc, thì mình muốn đòi Hoàng đế Trung Quốc phải đem một trăm vạn lạng đến chuộc, chắc y cũng chịu liền.
Cao Lý Tân bản tính tham lam. Hắn nghĩ vậy rồi không muốn tha Vi Tiểu Bảo một cách dễ dàng.
Hắn liền nói theo:
- Phải lắm! Chúng ta đưa gã về Mạc Tư Khoa.
Đoạn hắn nhìn Hồng giáo chủ xua tay một cái.
Hồng giáo chủ không làm sao được đành phải cáo từ. Lúc lão ra cửa còn dương cặp mắt hầm hầm mà nhìn Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo nhìn lão nhăn mặt, thè lưỡi miệng hô:
- Hồng giáo chủ tiên phúc vĩnh hưởng, thọ dữ thiên tề.
Hồng giáo chủ căm giận đến cực điểm, dẫn bọn Lục Cao Hiên băng băng đi ngay.
Nguyên Hoàng đế nước La Sát xưng là Sa Hoàng. Năm nay Sa Hoàng hai mươi mốt tuổi, tên gọi Tây áo Đô Tam Thế. Tô Phi á là tỷ tỷ của nhà vua.
Tây áo Đồ Tam Thế đầu óc rất thông minh, nhưng bị tàn tật ngay từ lúc mới sinh, hành động khó khăn. Y vẫn nằm trên giường để giải quyết mọi việc lớn nhà nước. Bờ cõi nước La Sát rộng mênh mông, việc cai trị lại càng khó khăn.
Nước La Sát có đội quân Kha Tát Khắc rất tinh nhuệ và súng ống cực kỳ lợi hại.
Quốc thổ của Tây áo Đồ Tam Thế từ đông qua tây dài tới hàng vạn dặm, nhân chúng rất phức tạp. Việc đông chinh tây phạt đều trông vào đội kỵ binh Kha Tát Khắc. Còn súng ống thì do toán thân binh của Hoàng đế điều khiển để bảo vệ kinh sư.
Tô Phi á tính tình phóng túng từ thuở nhỏ. Phong tục của người La Sát khác xa lễ nghĩa của Trung Hoa. Nam nữ giao tiếp trước nay vẫn được tùy tiện.
Tô Phi á Công chúa lại là người xinh đẹp nên những bậc vương công, tướng quân trong đã có mấy người là tình nhân của nàng.
Cao Lý Tân Tổng đốc bảnh trai và lãng mạn càng được Công chúa ưa thích.
Hắn được phái qua mặt đông xây đắp thành trì ở hai nơi Ni Bố Sở, Nhã Tát Khắc, để dòm dỏ những xứ Mông Cổ, Liêu Đông của Trung Quốc.
Công chúa tưởng nhớ tình nhân nên chẳng quản ngại đường xa muôn dặm đi theo từ Mạc Tư Khoa đến Liêu Đông. Tô Phi á tính tình hiếu động. Tuy nàng rất thích Cao Lý Tân nhưng chẳng đời nào nghĩ đến chuyện tòng nhất nhì chung.
Một hôm nàng phát giác ra đường địa đạo ở trong phòng ngủ Cao Lý Tân, không khỏi động tính hiếu kỳ liền lần mò xuống xem.
Nguyên đường địa đạo này thông ra khu ngoại thành Nhã Tát Khắc liên lạc với Tiếu Cương. Tổng đốc Cao Lý Tân làm đường hầm này là đề phòng khi trong thành xảy ra biến cố có đường thoát ra ngoài.
Hôm ấy Tô Phi á bỗng ngó thấy tên quân canh đẹp trai buông lời trêu cợt rồi cùng hắn đùa giỡn.
Không ngờ tên quân này bị Vi Tiểu Bảo giết chết.
Nàng Công chúa La Sát ngẫu nhiên gặp tên đại quan trẻ nít người Trung Quốc là Vi Tiểu Bảo.
Nàng nghe Vi Tiểu Bảo nói muốn theo mình đi Mạc Tư Khoa, cũng lấy làm hứng thú, liền đưa gã cùng Song Nhi thượng lộ.
Đoàn người tiến về phía tây. Nàng Tô Phi á có một đội binh Kha Tát Khắc hai trăm tên đi theo để hộ vệ.
Dọc đường có khi đi ngựa, có lúc cưỡi hươu lướt trên cánh đồng bát ngát đầy tuyết phủ, ngày nào cũng tiếp tục tiến về phía tây.
Vi Tiểu Bảo đích mắt trông thấy gã quân canh rồi đến Tổng đốc Cao Lý Tân, hai gã Tây Dương cao lớn bảnh trai thân mật với Tô Phi á kiểu tình nhân, hiển nhiên công chúa là người đẹp lẳng lơ phóng túng. Trong lần tao ngộ kỳ lạ giữa gã với nàng trong đường hầm hai người đã ôm nhau rồi, gã đinh ninh ngày một ngày hai sẽ sớm có cách gần gũi với nàng nữa.
Ngờ đâu sau gần hai mươi ngày trên cuộc hành trình gã càng ngày càng tưởng nhớ đến giai nhân da trắng người La Sát mà chẳng có cách nào hàn huyên tâm sự được với ả. Mỗi ngày gã vẫn trông thấy Tô Phi á nhưng lần nào cũng chỉ có cơ hội hỏi chuyện qua loa giữa đám tùy tùng.
Tô Phi á tuy rất thích thú gã đại quan con nít Trung quốc miệng lưỡi giảo quyệt và những kỳ tích ly kỳ của gã, nhưng dưới cái nhìn của một cô gái da trắng cao lớn như nàng gã là một thằng con nít nhỏ con, mặt vàng mũi tẹt, về mặt cặp kê trai gái đối với nàng có hấp dẫn chăng chỉ ở chỗ để thỏa mãn tính tò mò hám của lạ. Sở thích của Tô Phi á là những gã thanh niên La Sát đẹp trai cao lớn hơn Tiểu Bảo đến một cái đầu.
Thời gian này Vi Tiểu Bảo được thực sự hưởng lạc thú ôn nhu với Song Nhi, hai người có thời gian ở gần bên nhau mỗi ngày không bị ai quấy nhiễu, gã bày đủ trò ái ân đú đởn với nàng sướng khoái vô cùng. Nhưng Vi Tiểu Bảo vẫn là Vi Tiểu Bảo. Gã đã để mắt tới Tô Phi á mà chưa được thỏa mãn đâm ra càng ngày càng thèm thuồng gái da trắng.
Bình thường mà nói, nếu đem Song Nhi mà so với Tô Phi á chắc chắn Vi Tiểu Bảo sẽ chọn Song Nhi xứng đôi với gã hơn nhiều. Nhưng nhất thời trước mắt, Tô Phi á xinh đẹp lộng lẫy như trái táo cấm đong đưa trước mắt làm Vi Tiểu Bảo thèm đến rỏ dãi. Thêm nữa đến khoảng thời gian này gã đã hưởng thụ bốn, năm người đẹp Trung quốc trong khi gái Tây Dương thì chưa được thử qua lần nào.
Vi Tiểu Bảo ở gần Tô Phi á bấy lâu mà chưa sơ múi gì được, ngày ngày quan sát cảm thấy nàng cực kỳ hấp dẫn gợi dục. Có điều dáng người công chúa mới nhìn thì thấy ngực nở eo thon mông tròn trông rất cân đối đầy nữ tính nhưng thật ra tay chân ả còn lớn hơn tay chân nam nhân Trung quốc cỡ tầm thước như gã chút đỉnh. Đó là vì vóc dáng người nàng to cao hơn phụ nữ Trung quốc. So với phụ nữ Tây Dương Tô Phi á cũng thuộc loại cao trên trung bình, nàng cao hơn Vi Tiểu Bảo hơn nửa cái đầu. Gái Tây Dương cũng có nhiều người cao cỡ chiều cao trung bình của đàn ông Trung Quốc thì tay chân cũng cỡ gã mà thôi.
Tô Phi á đem theo một lô trang phục thay đổi hoài không hết, Vi Tiểu Bảo thấy dường như ả chưa mặc lại bộ trang phục nào đến lần thứ nhì. Đặc biệt những chiếc áo đầm hở nửa ngực đủ màu đủ loại rất được công chúa ưa chuộng, ngay cả mùa đông lạnh nhưng trong cỗ xe đầy đủ mọi tiện nghi làm phòng ăn có lò sưởi nên nàng vẫn mặc loại áo hở hang đó. Vi Tiểu Bảo trông thấy chỗ trũng sâu giữa đôi gò bồng đảo trắng muốt của Tô Phi á thì càng lúc càng thèm thuồng của lạ.
Giai nhân ngoại quốc là công chúa La Sát quốc, cơ hội chưa tới dù là Vi Tiểu Bảo cũng không dám vọng động. Thêm nữa dạo này gã ấp ủ bao nhiêu dục vọng thì có Song Nhi khả ái xinh xắn bên cạnh chìu chuộng. Ban ngày gã dòm ngó Tô Phi á tối về quần thảo Song Nhi.
Cuộc hành trình như vậy đã kéo dài ngoài hai chục ngày, cách xa thành Nhã Tát Khắc đến hơn ngàn dặm rồi, Hồng giáo chủ chắc không thể đuổi theo được nữa. Lúc này đoàn người dừng lại căng lều tạm nghỉ hai ngày.
Vi Tiểu Bảo yên dạ không còn lo sợ gì nữa, mới hỏi đến lộ trình đi Mạc Tư Khoa thì người ta cho biết còn phải đi hơn bốn tháng nữa mới tới nơi.