Bên Nhau Trọn Đời (13)
Bên Nhau Trọn Đời
Phần 13
Vanessa, anh ấy thật khó tưởng tượng nổi! Không tài nào thoả mãn ảnh được! Bọn tớ làm chuyện đó liên tục suốt nhiều giờ đồng hồ, vậy mà ảnh lại đòi nữa. Ảnh vắt kiệt sức tớ, nhưng tớ... tớ cũng vẫn thèm thêm...
- Chris Parker, cậu quả là một thằng đồng tính khó ưa! Tớ vẫn chưa tin được, cậu là quỷ chứ chẳng phải con người.... Hồi năm ngoái, cậu thu phục được cái tên đẹp trai nhất trường mà mọi đứa con gái đều chết mê chết mệt. Còn hơn thế nữa, nó lại thương cậu thật lòng. Nếu không phải vì nó đã ngu xuẩn mà... Ngày hôm nay, cậu lại giành được cho mình cái đứa nam tính nhất trong cánh đàn ông. Như một nhà pháp thuật tài ba, cậu thuần hoá được con ngựa bất kham nhất, đần độn nhất. Chỉ cần vung đũa một cái thì cậu đã... Chris, khỉ thật! Cho tớ xem cây đũa thần của cậu coi...Cậu đã biến nó thành vị bạch mã hoàng tử khôi ngô, tuấn tú, dịu dàng, ân cần, thương yêu, chiều chuộng, đến nỗi ai nấy đều phải ghen tỵ. Nếu lỡ có đụng phải các cậu trên hành lang, người ta sẽ liền dạt ra xa.. Trông mấy người toả sáng rực rỡ quá, tới độ họ sợ đứng gần sẽ bị thiêu đốt thành tro đấy!
- Tớ hạnh phúc lắm, Vanessa, rất, rất hạnh phúc.Tớ cứ đinh ninh rằng thứ cảm giác hão huyền này sẽ không bao giờ đến với tớ nữa. Bọn tớ không cần phải che đậy bất kì cái gì hết. Hoặc Kévin lại nhà tớ ngủ, hoặc tớ sang chỗ ảnh chơi. Hai đứa chẳng khi nào chịu rời nhau ra. Tớ cặp kè cùng ảnh tới các buổi tập luyện hay các trận thi đấu ảnh tham gia. Tất cả tụi bạn ảnh đều đã chấp nhận tớ. Trong lờp, càng ngày ảnh càng tiến bộ. Dĩ nhiên là tớ cũng giúp ảnh phần nào, nhưng cũng nhờ bản thân ảnh vừa siêng năng vừa dốc hết sức mình. Thầy cô giáo không còn nhận ra Kévin nữa. Nhiều giáo viên bảo rằng là do tớ cả. Tớ rất tự hào về anh ấy, Vanessa. Cả cha mẹ ảnh cũng phát hiện được sự biến đổi tích cực này, và họ biết ơn tớ vì điều đó. Bọn tớ càng lúc càng hiểu nhau hơn. Ví dụ như, hồi tối qua, cái thằng già ấy thổ lộ với tớ, làm như đó là một chuyện thật đáng xấu hổ lắm không bằng, rằng trước giờ hắn ta luôn thích B.D... (Viết tắt của từ Bandes Dessinées: Truyện Tranh)
- Chris, giờ thì ai cũng biết nó là pédé rồi! (viết tắt của từ Pédéraste: Người Đồng Tính)
- Truyện tranh, không phải pédé, ngốc ạ! Anh ấy chẳng thích người đồng tính. Ảnh yêu tớ và mỗi mình tớ thôi! Ảnh chứng minh cho tớ thấy điều này mỗi một ngày một, giống cậu với Jack vậy. Nhắc đến vụ này, Vanessa, cậu có nghĩ là cậu, Robert, Nancy, Jack cùng mấy đứa khác.... liệu các cậu sẽ chấp thuận...tớ cũng không biết nên nói thế nào nữa... một cặp đồng tính vào nhóm hay không? Tớ chẳng muốn ảnh bị cho ra rìa. Đặt trường hợp như vậy, tớ sẽ rời khỏi nhóm... để được ở bên cạnh ảnh.
- Đừng nói tầm bậy chứ, cưng; nếu cậu cả gan làm thế, tớ sẽ thiến cậu, đặt nó lên khay rồi đem dâng cho Kévin. Không biết chừng sau đó nó sẽ bớt yêu cậu đi. Tụi tớ tính ngày mai đi chơi, cậu... các cậu sẽ cùng đi!
Và bằng cách đó, Kévin đã hội nhập vào vòng tròn nhóm bạn. Chúng tôi gồm tám ngừơi, chia thành bốn cặp. Cặp thứ tư thì, e hèm, hơi khác thường. Họ không lấy làm phiền lòng hay khó chịu những lúc thấy hai đứa tôi ve vãn lẫn nhau. Thế mới gọi là bằng hữu đúng nghĩa!
~*~
Các bậc phụ huynh hai bên cũng đã ra mắt nhau. Họ đã trở thành những người bạn tốt nhất trên đời. Lúc nào cũng nhà này sang thăm nhà kia. Tôi nghi họ toa rập sau lưng bọn tôi đặng ngăn không cho hai đứa rời xa họ. Tôi phải công nhận sự thật, rằng bọn tôi đã không gặp khó khăn, trở ngại chút nào. Họ luôn dành cho chúng tôi sự tự do và riêng tư cần thiết. Hai đứa cũng chẳng bị buộc phải kềm lại đà mơn trớn, âu yếm- theo nghĩa lành mạnh, trong sáng, đương nhiên rồi!- trước mặt họ.
Chúng tôi không còn nghe nhắc tới Danny. Kévin chẳng hề nhắc tới cái tên ấy dù là bâng quơ. Có lẽ ảnh sợ sẽ làm sống lại nơi tôi những kỉ niệm xa xưa đang dần phai mờ. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, tôi vẫn nghĩ về Danny. Anh ấy giờ ra sao ở Oxford? Chẳng lẽ ảnh đã quên hẳn tôi rồi sao?
Tôi chỉ nghĩ thoáng qua, chứ cũng chẳng xem trọng lắm. Tôi đã có Kévin. Kévin là hiện tại bây giờ và tương lai sau này của tôi.
~*~
- Chris, bé yêu, còn ba ngày nữa là tới sinh nhật cậu rồi. Tớ chắc điên cả đầu vì công việc chuẩn bị quá đi mất. Mười tám tuổi, mình sẽ tổ chức lễ sinh nhật mười tám tuổi của cậu, và của Kévin nữa. Tuyệt thật! Rồi thì, trái sơ ri đặt trên chiếc bánh kem sẽ là gì nhỉ? Kỉ niệm hai năm các cậu yêu nhau. Quá, quá sức chịu đựng! Mình sẽ tiệc tùng chè chén tưng bừng, cho đến cả cái nơi ăn chơi nhất chốn Swidon này cũng chưa từng biết đến!
Mẹ kiếp Vanessa, chẳng ai thay đổi được cô nàng cả. Lạ lùng thay, không biết vì nguyên nhân quái quỷ gì, tôi lại không muốn cô đổi tính. Ừm, đúng rồi, tôi sắp tròn mười tám tuổi. Ngày Kévin ra đời chỉ cách tôi đúng một tuần. Họ sẽ tổ chức sinh nhật cho hai đứa. Đúng vậy, hai năm đã trôi qua kể từ ngày bọn tôi đến với nhau. Trời ơi, sao mà chúng nhanh thế! Hai năm, đã ngần ấy thời gian, say đắm trong vòng tay nhau. Tình yêu của chúng tôi đã không hề mảy may, suy giảm. Chúng tôi vẫn yêu nhau cuồng nhiệt như xưa. Bằng chứng à? Nói ra hơi bị khiếm nhã... Ba mẹ tôi buộc phải thay chiếc giường trong phòng ngủ tôi. Mặt khác, phụ huynh Kévin cũng phải làm vậy.
Ngoài đường, dân chúng cũng quen dần. Họ không còn ngoảnh mặt đi khi nhìn thấy bọn tôi tay trong tay. Vài người còn lịch sự mở miệng chào hỏi. Kévin với tôi biết được những lời đồn đãi, bàn tán về chủ đề hai đứa, thông thường thì ai nấy đều sửng sốt vì chúng tôi vẫn còn khắng khít như ngày đầu mới quen.
Đây cũng là lễ kỉ niệm hai năm...sống chung. Cho nên, mọi người quyết định gộp chung tất cả lại. Có điều, buổi lễ lại mang một chúng hương vị cay đắng. Kévin và tôi sẽ rời xa gia đình. Cùng với sự ra đi này, nhóm bạn sẽ tan rã. Tôi rất ư hãnh diện về Kévin của tôi. Hắn đã chết rồi, chết ngắt rồi, cái gã côn đồ, du đãng, đểu cáng, đầu độn hồi hồi đầu câu chuyện đời tôi. Anh ấy đã hoàn thành xuất sắc việc học. Về thể thao, cũng tương tự. Tôi không ngại mà thừa nhận, rằng kết quả nhận được thật vượt qua tầm mong đợi. Thế nên, Oxford, trường đại học Oxford dang tiếng lẫy lừng, đã nhận ảnh. Ảnh có ý muốn từ chối, nhưng bị tôi ép phải chấp thuận; điều kiện duy nhất là tôi phải đi theo ảnh. Chuyện học với tôi không thành vấn đề. Tôi luôn nổi trội dù không phải cố gắng quá sức. Nghề báo là nghề của tôi. Chúng tôi cực kì may mắn. Tôi đã có thể ghi dành vào một trường chuyên ngành báo chí tại Oxford. Đồng thời tôi cũng kiếm được một công việc bán thời gian ở toà soạn báo Tin Tức Ban Chiều. Tôi sẽ có thể vừa học lý thuyết vừa có cơ hội thực hành. Với tất cả những tin mừng đến cùng một lúc như vậy, tôi tưởng Kévin xém nổ tung vì vui sướng... Và thế là, mọi thứ đều đã được sắp xếp đâu vào đó, gần như vậy. Bọn tôi chỉ còn việc tìm chỗ ở trọ. Chuyện này sẽ được giải quyết sau khi tiệc tùng xong xuôi.
Tất cả đều ổn. Chỉ là bọn tôi sắp bỏ lại sau lưng mình quá khứ, tuổi trẻ, gia đình cùng bạn bè. Một trang giấy mới sắp sửa mở ra. Vì thế, tôi không thể không cảm thấy buồn buồn.
Buổi tiệc đang được ráo riết chuẩn bị hứa hẹn sẽ rất đáng nhớ. Nó sẽ diễn ra tại nhà Kévin. Vườn nhà ảnh bự hơn vườn nhà tôi nhiều, khả dĩ có thể tiếp được một lượng lớn kihách mời. Mọi người sốt sắng suốt mấy hôm nay. Robert, Herbert và Jack cật lực dưới sự chỉ đạo của Andrew- Andrew? À, tôi quên nói cho các bạn biết. Andrew tức là Ngài Taylor, tức là... cha chồng tôi- chịu trách nhiệm trang hoàng khung cảnh. Các bà mẹ cùng mấy chị em phụ nữ bận rộn bếp núc và sắm sửa. Kevin và tôi bị tách biệt với họ. Họ còn bảo rằng bọn tôi phiền. Hơn nữa, có vài phần trong buổi lễ bị cấm cho chúng tôi biết. Quà cáp phải được giữ bí mật.
Hai đứa tị nạn tại nhà ba mẹ tôi. Ở đấy, bọn tôi biết chuyện cần làm. Nhưng đó là vấn đề phòng the kín đáo. Ngoài ra thì bọn tôi cũng giết thời gian tại rạp chiếu phim hay đi dạo.
~*~
Hôm trước ngày trọng đại thật sự khích động tột cùng. Mức độ căng thẳng tăng lên nhiều cấp bậc rõ rệt. Có quá nhiều chuyện để làm, không thể nào hoàn thành trước thời hạn, còn thiếu cái này, suýt quên cái kia. Mọi thứ cứ choảng cả vào nhau, hỗn độn, và, khỏi phải nói, các cuộc đọ mỏ không ngừng nhân lên. May mắn thay, chúng không đến nỗi tệ hại lắm. Số phận chúng tôi đã được sắp đặt sẵn: hai đứa sẽ ra ngoài khách sạn ngủ. Họ hành sẽ ùa về mỗi nơi một ít, được ưu tiên đóng đô tại nhà tôi và nhà Kévin.
Thế là bọn tôi ngủ ở khách sạn. Ngủ à? Ừm ừm, nếu ngừơi ta thật sự muốn ngủ. Trời hại tôi, Kevin lúc nào cũng dồi dào sức khỏe! Chỉ cần hai đứa ở riêng với nhau thôi thì cơn hứng cảm lập tức nhanh chóng nảy sinh. Buổi sáng, sau khi đã kết thúc lần vuốt ve thứ hai, chúng tôi bắt đầu sửa soạn.
Anh ấy đẹp trai làm sao, Kévin của tôi, trong bộ lễ phục màu xám nhạt với chiếc cà vạt xanh đậm. Tôi chọn cách ăn mặc trái ngược: bộ đồ xanh đen với cà vạt màu xám ngọc. Trong khoảnh khắc, tôi đột nhiên thấy xúc động. Trông bọn tôi giống như đang tiến hành đám cưới. Tôi quay sang Kévin, mắt nhìn xuống đất.
- Kévin... Anh và em... Mình sẽ ở bên nhau trọn đời... phải vậy không?
Kévin vuốt nhẹ tóc tôi, nâng cằm tôi lên buộc tôi phải nhìn thằng vào mắt ảnh. Dồn tất cả nét dịu dàng mình có, Kévin đáp lời tôi:
- Trọn cuộc đời này, Chris... và hơn thế nữa, nếu có thể được...
Rồi anh ấy khẽ nghiêng người về phía tôi.