Nhục bồ đoàn (13, 14)

Nhục bồ đoàn
 

Lý ngư
 


Hồi 13 & 14
 

Phá chảo đập nồi quyết trừ mối hận 
Nằm gai nếm mật nguyện trả gian thù. 

Lại nói về Quyền Lão Thực , từ khi đi bán tơ về đến nay, một là vô cùng uất ức, hai là xấu hổ, không muốn gặp ai, nên không buôn bán nữa, cả ngày ở trong nhà, nồi chảo đập phá tan hoang, rồi hạch hỏi đứa ở mười hai tuổi, xem vợ mình gian díu với lão ấy từ bao giờ, ngoài ra lão ấy còn có ai khác lui tới tiếp tay hay không. 
A hoàn mới đầu chối quanh sợ bà chủ nghiêm trị, nhưng nay bà chủ đã bán đi rồi, chắc là không có ngày trở lại nữa, nên thuật hết cho ông chủ nghe, cũng không quên nhắc luôn cả chuyện người đàn bà ở nhà đối diện cũng qua chung chăn, nói thêm không phải lão nọ ngủ trong nhà mà là một cậu thanh niên đẹp trai, lão già chẳng qua là kẻ tiếp tay cho cậu mà thôi. 
Ðến khi có người đồn rằng Diễm Phương về ở với Bán Dạ Sinh, thì Quyền Lão Thực mới biết cái bẫy người ta đã gài. Biết rõ sự việc đúng là như vậy rồi, lão Quyền đi dò hỏi lý lịch của Bán Dạ Sinh. Thì ra Bán Dạ Sinh không phải là người ở trong vùng mà lại gây chuyện với lão. 
Lão Quyền nghĩ bụng: 
"Nếu chính là Thụy Châu làm nên chuyện này, thì chắc là mình đàng nhịn nhục, suốt đời khọng cách nào trả được thù, đàng đọi xuống âm ty địa ngục rồi mới tính sổ với nhau. Nhưng bây giờ thì gã gian dâm với vợ mình lại không phải là hắn, thì hận này không thể không trả. phải tìm tận quê quán hắn để rồi gian dâm lại lại với vợ hắn vài lần cho hả dạ. Hắn gian dâm với vợ mình, mình gian dâm với vợ hắn, như vậy là oán báo oán, cừu báo cừu, có giết hắn cũng không thích bằng" 
Lão Quyền bèn đem bán con a hoàn mười hai tuổi cùng tất cả đồ đạc trong nhà. Lão mang số tiền bán được gộp chung với số 120 lượng tiền bán vợ, bỏ nhà, bỏ xứ mà đi, không trở lại nữa. 
Không mấy chốc đến vùng quê quán kẻ thù, lão vào nghỉ tại một quán trọ, đồng thời dò la chỗ ở cũng như tình hình trong nhà Bán Dạ Sinh. 
Hồi đầu lúc chưa đến Quyền Lão Thực cho rằng việc báo thù rất dễ dàng, chẳng khác nào móc túi lấy đồ, không phải gặp khó khăn chút nào. Bây giờ đã đến tận nơi, đã hỏi thăm chỗ ở và tình hình trong nhà rồi, lão mới thấy việc không phải dễ làm. Tình hình làm lão bắt đầu e ngại. 
Nhà này không giống với nhà khác: Không ai được bén mảng đến dù là bà con hoặc bạn bè thân thiết. 
Lòng lão Quyền rất do dự, lão nghĩ: 
"Chẳng lẽ vượt nghìn dặm đến đây, lại chùn bước trước hai chữ Thiết phi (tức cửa sắt) hay sao? 
Chủ ý đã định, lão bèn tìm thuê một buồng gần đó tạm trú, sớm hôm nghĩ cách trả thù. Nhưng nhà của nhạc phụ Bán Dạ Sinh nằm cheo leo đơn độc, bốn bề trống trải, cho dù gia đinh có vợ con, cũng chưa chắc được cất nhà bên cạnh, huống chi lão là một kẻ tha phương cầu thực từ xa đến, làm sao hòng ở gần được, nói gì đến chuyện đào tường khoét vách người ta. 
Ði qua bốn năm chục bước thì trông thấy một cây to, trên có đóng một miếng gỗ trên đề mấy chữ "vườn hoang cần người khai khẩn, mới gieo trồng miễn một năm không lấy tô." 
Xem xong, lão Quyền mới đến nơi gần đó để hỏi thăm: 
"Ai là chủ khu vườn bỏ hoang kia, có nhà cho người làm vườn thêu để ở không?" 
Người ấy nói: 
"Chủ khu vườn bỏ hoang kia tên la Thiết phi đạo nhân. Ông ấy ở trong căn nhà rộng lớn vắng vẻ kia, còn khu đất trống bên ngoài, chỉ có vườn hoang mà không có nhà trống, người làm vườn phải tự tìm lấy chổ khác mà ở. Ông ta tính khó, không mở cửa cho ai vào nhà." 
Quyền Lão Thực nói: 
"Nay tôi muốn khai khẩn cho ông ấy, nhưng không rõ thường ngày tính tình ông ấy thế nào" 
Người ấy lắc đầu nói: 
"Theo lệ cũ thì đi khẩn hoang, được miễn tô ba năm, nhưng ông ấy chỉ miễn cho người ta năm đầu mà thôi, đến năm thứ nhì là đòi nộp tô. Thường ngày ông ấy rất keo kiệt, trong nhà không có nuôi quản gia sợ ngồi không ăn, có việc gì nặng là bắt người làm vườn ở ngoài vào trong mà sai, mà không trả tiền công cho người ta. Cách đây ba năm, có người đến khai khẩn, nhưng vì chủ vườn cứ sai bảo hết việc này đến việc nọ luôn, không chịu nổi, nên bỏ đi chổ khác, đất bên ngoài thành ra đất hoang đến bây giờ." 
Quyền Lão Thực nghe nói thế, rất lấy làm mừng, trong bụng nghĩ thầm: 
"Cái điều mà trước đây minh lấy làm lo là không vào đượcnhà của ông ấy, chỉ cần vào được là hy vọng ba phần rồi. Người ta sợ ông ấy sai bảo, mình thấp thỏm mong ông ấy sai bảo, người ta muớn được trả công, mình thấp thỏm mong đừng có tiền công, mình chỉ mong sao ông ấy tin dùng mà thôi. Riêng có một điều là không phải một sớm một chiều mà thàng công được. Vạn nhất mà rể ông ấy có về và khám phá ra vụ này thì không may tí nào. Rể củaông ấy tuy là kẻ thù của mình, nhưng cũng mong là hai bên không gặp nhau bao giờ, cả hai đều không biết nhau. Hắn có về, cũng không nhận ra mình được, chỉ cần mình đổi tên là hắn không khám phá ra nổi." 
Tính toán xong, Quyền Lão Thực đổi tên là Toạti Tâm, ý nói đến đây vốn để báo thù, thù báo xong mới được toại tâm hả dạ. Tên họ mới của lão là La toại Tâm, lão bèn tinh chuyện làm tờ mướn đất. 
Ngày hôm sau trở lại, lão may mắn được gặp Thiết phi đạo nhân. 
Quyền Lão Thực nói: 
"Nghe nói đại nhân có miếng vườn hoang gọi người đến khai khẩn. Tiểu nhân vì không vốn làm ăn, nên muốn thuẻ đất để làm, không rõ đại nhân có bằng lòng không?" 
Ðạo nhạn nói: 
"Công việc khai khẩn vất vả, nếu là người lười nhác thì không thể làm nổi" 
Quyền Lão Thực nói: 
"Tiểu nhân thường ngày quen chịu khó nhọc, lại cũng có sức lực, có thể đảm đương được. Nếu đại nhân không tin, xin cho tiểu nhân làm thử vài ngày. Nếu tiểu nhân không làm nổi, xin cho đổi người khác" 
Ðạo nhân nói" 
"Ðằng tôi không có chỗ ở, người lạ không ai được vào. Thế chú ăn ở thế nào?" 
Quyền Lão Thực nói: 
"Việc ấy không khó. Tiểu nhân không có vợ con, chỉ ở một mình mà thôi. Xin sẽ tự ra công dựng một túp lều để che mưa che nắng được rồi. 
Ðạo nhân thấy lão không có gì phiền phức, thuận làm giấy giao kèo. 
Ðạo nhân nhìn thấy Quyền Lão Thực hình thù cục mịch, biết là một tên nô bộc xài được, không những có thể khai khẩn khu vườn mà còn có thể giúp việc trong nhà nữa. 
Quyền Lão Thực bèn mướn vài người thợ mộc, không đầy nửa ngày là dựng xong lều, lại sắm sửa dụng cụ làm vườn. 
Mỗi ngày, lão Quyền thức dậy lúc sáng sớm, đầu không chải, mặt không rửa mà đã lo dọn cỏ làm đất. 
Thiết phi đạo nhân có một căn gác nhỏ ngó ra vườn hoa. Ðây là nơi diễn ra mọi sinh hoạt của đạo nhân. Thường ngày đạo nhân dậy rất sớm, không ngờ Quyền Lão Thực còn dậy sớm hơn. Dạo nhân chưa kịp bước xuông giường la Quyền Lão Thực đã dọn được nhiều đất rồ. 
Ðạo nhân thấy vậy, không ngớt lời khen ngợi. Phàm trong nhà có việc gì nặng nhọc a hoàn không làm nổi, đạo nhân đều cho lão Quyền vào nhà trong cáng đáng. Lão Quyền hết sức vâng lời, ting thần làm việc mỗi lúc thêm phấn chấn. 
Lúc chưa lân la vào được bên trong cửa của Thiết phi đạo nhân, lão Quyền nghĩ thầm: 
"Con gái của đạo nhân không biết xấu xí thế nào mà chồngchê chán, bỏ làng bỏ xứ đi tìm của lạ. Mình đã từng ăn nằm với vợ đẹp, vạn nhất mà vợ hắn lọt vào tay mình, trông thấy bộ mặt xấu xí của mụ, dương vật của mình không thêm ngóc lên, mình muốn báo thù mà nó không chịu trả thù dùm cho,thì sao?" 
Lần đầu tiên bước vào nhà, trông thấy một thiếu phụ tuyệt sắc, mặc dù trong bụng vui mừng, nhưng lão lại không biết có phải là vợ kẻ thù hay không. Sau này thấy bọn tôi tớ thưa gởi, kêu là tiểu thơ, lão mới biết chính là người ấy, lão nghĩ bụng: 
"Từ đây về sau, còn phải nhẫn nại. Hãy thong thả mà báo thù." 
Quyền Lão Thực là một con người cẩn mật, thấy trong nhà của đạo nhân khuê môn nghiêm túc, lão tuyệt nhiên không lộ vẻ dòm ngó gì cả, mổi lần đi ngang mặt Quí Hương, đàu lão cũng không ngẩng lên, hàng vi lúc nào cũng ra vẻ là một kẻ tôi đòi trung tín. 
Liên tiếp mấy tháng trời, đạo nhân thấy lão vừa siêng năng vừa thật thà, không liếc ngang liếc ngửa, thì lấy làm thương lắm. Ðạo nhân thầm tính: 
"Hôm trước, lúc sắp sửa lên đường, rể mình có để lại mấy lượng bạc bảo mình thuê một đứa tớ khỏe. Mình thấy nô bộc của nhà người ta ham ăn, nhác làm thì nhiều, còn hết lòng hết sức thì ít, vì vậy mình không dám thuê bừa. Mình nghĩ thằng này nghèo, chịu khó làm ăn không người thân thích, thử hỏi nó có muốn tự bán mình cho nhà này để làm tôi tớ trọn đời, cũng không biết chừng nó chịu. Nếu nó chịu bán mình, thì mình gả con a hoàn cho nó. Một khi đã có vợ con ràng buộc rồithì mình cần gì phải lo chuyện khác." 
Một hôm đi xem Quyền Lão Thực làm đất, đạo nhân chợt nói khéo vài câu để thử lòng lão: 
"Chú chịu cực khổ được như thế kia, sao không lấy vợ đi" 
Quyền Lão Thực nói: 
"Lời xưa có câu: 
Trí dưỡng thiên khâu 
Lực dưỡng nhất nhân 
có nghĩa: 
Người dùng trí nuôi được ngàn người 
Kẻ dùng sức chỉ lo được một thân 
Ðả đựa vào thế lực mà sống, chỉ đủ nuôi sống cho mình thôi, sao có thể cưới vợ được." 
Ðạo nhân nói: 
"Nói thiệt cho chú nghe, nhà ta thiếu một người làm, chỉ vì không có ai vừa ý ta cả. Nay thấy chú siêng năng, ăn ở thực thà, lòng ta muốn giữ chú lại. Nếu quả thật chú bằng lòng thì hãy làm tờ bán mình. Chú muốn ta trả bao nhiêu lượng, ngày chú chịu bán mình cho ta, ta cho vào ở hẳn trong gia trang, lại chọn một ả hoàn gả cho mà thành vợ chồng, hai vợ chồng cùng nhau hủ hỉ, được làm gia nhân thân tín suốt đời trong gia trang này, chú nghĩ sao?" 
Quyền Lão Thực nói: 
"Nếu được như vậy thì con có chỗ nương tựa suốt đời, đâu cần tiền bạc làm chi. Chẳng qua trong giấy tờ, nếu không ghi giá tiền thời lại không phải là tờ bán mình. Thôi thì ông ghi cho bao nhiêu cũng được, thật ra con không lấy đồng xu đồng điếu nào." 
Nghe nói vậy, đạo nhân vui mừng ra mặt. Sau khi hai người thỏa thuận với nhau rõ ràng rồi, Quyền Lão Thực không đợi qua ngày sau mà ngay trong đêm đó làm tờ bán mình. 
Ðạo nhân cũng thế, không đợi qua ngày sau mà ngay trong đêm đó gả a hoàn tên Như Ý cho làm vợ. 
Từ đó về sau, lão Quyền được dọn vào ở hẳn trong nội trang. Hai vợ chồng được cấp một căn nhà nhỏ nơi góc vườn trong gia trang. Ngày lão ra ngoài dọn khẩn đất hoang cho chủ, tối vào bên trong mà ở. 
Căn nhà con được chủ cấp cho không xa với dãy nhà trên, nơi mà vợ Bán Dạ Sinh ngụ. 
Kế hoạch báo thù kể như xúc tiến gần sát mục tiêu được tám phần. Khi đã thành kẽ ăn người ở trong nội trang, càng được tin cẩn lão sẽ dễ bề thao túng, cơ hội được toại tâm chỉ có phần tăng thêm. 

Hồi 14 
Ðóng cửa hoan lạc, vách tường có tai 
Mắng người nhìn trộm, phòng khuê không mắt. 

Việc bán mình của Quyền Lão Thực hãy để sau, bây giờ xin nói về chuyện của Quý Hương. Thật ra trước khi Quyền Lão Thực vào ở luôn trong nhà của đạo nhân, thì tình cảm của nàng cũng đã có nhiều ức uất, chẳng qua vì bận chuyện khác, nên tác giả chưa đề cập đến thôi. 
Hồi đầu, lúc chớm mùi tình chăn gối với chồng, thì người cha nghiêm khắc của nàng là Thiết phi đạo nhân muốn chồng nàng đi kiếm công danh, khiến nàng khổ sở, chẳng khác nào người nghiện bị cai rượu. Nhịn năm ba đêm đã không muốn nổi rồi huống chi sẽ phải chịu đựng năm này sang năm khác, thì còn biết sinh thú là gì. Thôi dành giở mấy quyển Xuân cung ra xem lại, gọi là để đỡ thèm, cũng như người ta nhìn quả mơ cho đỡ khát, vẽ miếng bánh trong cơn đói lòng. Nào ngờ, càng nhìn càng đắm càng ngắm càng say, càng xem hình dâm tình xuân càng lai láng. Nàng còn lôi hết ra, nào những sách dâm đãng như Si bà tử truyện (người đàn bà đa tình), Tú pháp dã sử (chuyện phòng the), Như ý quân(Người chồng hạp ý) rồi đọc ngấu nghiến từ đầu chí cuối, nhưng đâu đâu nàng cũng chỉ thấy nói toàn dương vật của đàn ông, nếu không phải khen cái này cực to, thời kể cái kia thực dài, Ðâu đâu cũng đề cập tới chuyện hành lạc, chẳng hạn người ta có thể rút ra thọt vào bao nhiêu lần, chứ không có chuyện một trăm hay năm chục lần. Tất cả đều cho nàng thấy trong cõi trời đất mông mênh này, với số đàn ông đông đúc là thế, có bao nhiêu chuyện kỳ kỳ quái quái, chỉ cần lấy được một người đàn ông trong số ấy là lạc thú khuê phòng không sao kể xiết, không thể nào hình dung ra hết. Cho dù có đổi làm tiên, làm thánh nàng cũng không màng. Nhưng không biết ngoài đời có những nam nhân với khả năng ân ái như vậy thực không, hay là chỉ có trong tiểu thuyết phong lưu?" 
Nàng nửa tin nửa ngờ, nằm miết trong phòng ngủ suốt ngày không muốn dậy, lòng riêng rạo rực, trông đợi chồng về mà xả bớt. Nào ngờ ngay cả thư từ cũng không thấy, nên nàng không sao ngăn được lòng oán hận. Lại nghĩ: 
"Trong sách nói, chẳng người đàn bà nào mà chẳng dan díu với mấy người đàn ông, đủ rõ đàn bà đi giao hoan với nhiều người cũng có gì là lạ. Mình ngày trước không tu, nên lấy nhầm thằng chồng tệ bạc như thế, ăn ở với nhau không được mấy tháng mà đã đi biền biệt. Với một con người hành dâm như hắn, liệu có thể cầm lòng để đừng sa vào con đường dâm đãng hay không? Nếu hắn đã đi vào con đường ấy, thì mình dù mở cửa sau để đón đàn ông, có gì là quá quắt. Chỉ hận rằng khuê môn bất xuất, nào gặp được ai" 
Nghĩ đến đó, nàng hết giận chồng lại oán cha mẹ, mong sao họ chết sớm hơn để nàng được tự do rước trai vào nhà. Kịp đếnkhi trông thấy Quyền Lão Thực, thì nàng chẳng khác chim ưng thấy gà, không cần biết ngon dở xấu tốt, miễn ăn tươi nuốt sống được thì thôi. 
Lúc đầu, thấy lão Quyền đếnlàm công, tuy nàng đã có ý ấy, nhưng một là thấy lão ta quá thực thà, gặp nhau lúc nào cũng cúi đầu, không lẽ đột ngột ngợi ý, hai là lão ta ban ngày thì vào, ban đêm thì ra, cho dù có muốn làm liều cũng không có thì giờ mà cũng không có chỗ nữa. Sau này nghe nói lão chịu bán mình, thì lòng nàng mừng đánh thót. Ngay trong đêm đầu tiên lão ta vào ở trong nhà, là nàng nhất quyết không để lão vuột khỏi tay mình. Lão Quyền hẳn không ngờ mong toại tâm thì sắp được toại tâm, không nghĩ đến đuợc như ý thì lại được như ý. 
Nàng bồn chồn khi trông cảnh lão Quyền và a hoàn làm lễ kết hôn, lạy xong lơi bàn thờ rồi song song đi về buồng riêng. Ðợi đến đêm, nàng lẻn ra khỏi phòng, men hành lang mà đi trong bóng tối, tới căn nhà nhỏ nơi cuối vườn danøh cho đôi vợ chồng mới cưới, tò mò nghe ngóng sự đời. 
Than ôi, căn buồng đóng kín bên trong tối thui. Ðành áp tai vào vách mà nghe, chỉ thấy tiếng cô dâu than khổ rên lên nho nhỏ. Nàng suy đi tính lại, hẳn rên mãi thế kia, bởi con Như Ý thì tuy đã trên hai mươi tuổi, nhưng vì chủ nhà tử tế không làm bậy nên vẫn còn là xử nữ, mà dương vật Toại Tâm hẳn phải to mới không dễ dàng gì, sức lực hắn phải ghê gớm chứ có thường đâu. Biết đâu chả như các nhân vật trong mấy cuốn dâm thư nàng thường đọc. Thôi thì lần này hãy về phòng ngủ lại, lần sau chúng hớ hênh tha hồ mà xem tận mắt. Lần này hẳn lúc đầu dương vật không vào được, chừng vào được, thì Như Ý kêu khóc thảm thiết đến mấy. Ngay ca Quý Hương nghe lén mà cũng đau giùm cho a hoàn. Nàng vừa đi về buồng riêng vừa nghĩ thầm: 
"Con a hoàn này lớn hơn mình vài tuổi. Ðêm động phòng chỉ cần dương vật ngọ ngoậy chốc lát là cho được vào trong, tại sao nó hãi hùng đến nỗi đau một chút chịu cũng không thấu?" 
Qua đêm thứ hai rồi đêm thứ ba, nàng cũng lén rình, nhưng chỉ nghe than khổ mà không có tiếng nào kêu khoái. Mãi đến đêm kế, mới tận mắt thấy Quyền Lão Thực hành sự. 
Lần này trong phòng để đèn, giường không bỏ màn. Lão để vợ mình trần ngồi trên mép giường, còn lão đứng trước mặt kéo Như Ý lại cho nó lấy tay mân mê dương vật mình. Tay vợ lão nắm không giáp vòng cái khúc củi dài hơn sáu tấc. Quý Hương rùng mình, miệng suýt kêu thành tiếng. Ôi chao, so với chồng mình thật chẳng khác gì con voi đứng cạnh con ngựa. 
Rồi việc chính cũng xảy ra. Lão kia lù đù mà sao đút được bửu bối vào được một cách suông sẻ chứ không như mấy đêm trước, con Như Ý chẳng còn than khổ gì cả, lão đưa đẩy dương vật tới lui y như con thoi trên khung dệt vậy, liên tu bất tận có tới ngàn lần chứ không ít. Quý Hương ngó một hồi bỗng muốn xây xẩm mặt mày. Bên trong xem ra con Như Ý chả đau đớn chút nào, coi bộ phỉ dạ là khác. Tiếng rên của nó cất lên vang tới tận tai Quý Hương, làm chân tay nàng càng thêm bủn rủn. 
Trước đây Quý Hương đã đau khổ giùm cho nó thì bây giờ lại cảm thấy khoái lạc cùng với nó. Lạ thay dâm thủy nàng nhỉ ra tự hồi nào, lại còn nhiều hơn nước dâm nàng tiết ra khi so với lúc chính mình hành sự nữa. Quần nàng đã hết còn khô, mà vớ dài nàng mang cũng dính ướt bên háng. 
Sau khi về buồng, nàng trằn trọc, lại thầm khen gã gia nhân tài nghệ đáng được làm vai chính trong bất cứ sách Xuân cung nào. Từ đó về sau, Quý Hương chỉ để ý nơi sức vóc của Quyền Lão Thực, mà Quyền Lão Thực từ khi vào ở trong nhà cũng không còn thực thà nữa. Gặp Quý Hương, lão ta cứ liếc luôn và mỗi lần như vậy, Quý Hương đều tươi tỉnh đáp lại. Cả hai đều hiện vẻ đồng lỏa bí mật, mỗi khi giáp mặt nhau. 
Một hôm Quý Hương cởi quần áo đi tắm. Ðang nằm trong bồn nước thì lão Thực cũng đang lẩn quẩn bên ngoài. Nghe tiếng chân, Quý Hương ỡm ờ lên tiếng: 
"Tôi đang tắm, ai đang ở ngoài đó?" 
Quyền Lão Thực nghe hỏi, biết lúc này không có ai, mừng rỡ ngó quanh rồi lại gần, chọc ngón tay khoan một lỗ nơi cánh liếp bằng giấy rồi ghé mắt dòm vào trong. 
Ban nãy, Quý Hương ngồi trong bồn nước, xây lưng ra phía ngoài, lên tiếng xong, nàng xoay mình ra cửa, đùi dang ngực ưỡn, phô bày toàn thể. Lại không muốn chỗ kín bị chìm dưới nước, mới ngửa cổ , lưng tựa vào thành bồn tắm, đưa mông lên cao. Thế là âm hộ phơi bày, động đào hớn hở, chĩa ra phía cửa. Ðược một lát, lại ngồi dậy, hai tay ôm vuốt âm ho ämột hồi, rồi bỗng dưng cúi đầu nhìn nó mà thở dài. Trước cảnh như vậy, Quyền Lão Thực không chần chờ nữa, đẩy cửa bước vào 
Nàng tỏ vẻ bối bối, mắng: 
"Ghê thay, sao dám cả gan đến thế?" 
Quyền Lão Thực tới gần quỳ bên cạnh bồn tắm, nói: 
"Thôi thôi, tiểu nhân sở dĩ bán mình, chỉ vì muốn được gần gũi tiểu thơ, chưa có dịp thổ lộ chân tình. Tiểu thơ đẹp đẽ như vầy, đành liều mà vào, xin tha tội." 
Vừa nói vừa choàng tay ôm nàng. 
Quý Hương lại mắng" 
"Thế này là làm sao? Cả gan thật?" 
Lời nói rõ ràng là mắng, miệng lại hé mở, cổ ngửa ra sau. 
Lão Quyền vừa hun hít vừa đáp: 
"Trăm sự cô nương tha tội cho" 
Nói rồi hôn miệng Quý Hương. 
Quý Hương muốn mắnh thêm vài câu, e thì giờ eo hẹp, lỡ ai thấy, bèn bảo" 
"Ngươi muốn gi" Sao không nói ra? Bộ không thấy chật chội bất tiện sao?" 
Quyền Lão Thực đáp: 
"Dạ dạ. Xin tiểu thơ cho tối nay nô tài lại hầu" 
Quý Hương nói: 
"Ban đêm, Như Ý trong nhà, ngươi làm sao mà đi?" 
Quyền Lão Thực nói: 
"Nó ngủ say lắm. Vợ chồng ân ái xong là nó ngủ liền. Có muốn đánh thức, phải lay gọi mấy chục lần. Ðem đêm nô tài đi đâu, nó cũng chẳng biết." 
Quý Hương nói: 
"Cứ thử coi" 
Quyền Lão Thực thấy nàng ưng thuận, lại mân mê khắp mình nàng từ trên xuống dưới, ôm mặt hun hít dăm lần bảy lượt mới trở ra. Lúc lão Quyền đi gần tới cửa, Quý Hương muốn cho chắc nên gọi với theo rằng: 
"Có đến thật không? Nếu thật, cửa mới ngỏ cho, nếu kh6ng ta đi ngủ phải cài cửa" 
Quyền Lão Thực nói: 
"Xin chớ nghi. Chỉ xin tiểu thơ chờ cho" 
Hai người hẹn ước ràng rẽ rồi mới chia tay. 
Chả mấy chốc trời tối. 
Quý Hương lau mình xong, quần áo không mặc, cơm nước cũng không buồn ăn, trèo thẳng lên giường địng chợp mắt chốc lát cho khỏe để tiếp người ta, nào ngờ không sao ngủ được. 
Thao thức mãi qua canh một, tới đầu canh hai, thì nghe cửa phòng cạch một tiếng. Biế có người đến, nàng kêu khẽ: 
"Toại Tâm, phải anh không?" 
Quyền Lão Thực cũng hạ thấp giọng nói: 
"Tiểu thơ yêu quí, đúng vậy" 
Quý Hương sợ lão quờ quạng trong bóng tối không lên giường đuợc ngay, bước xuống giường nắm lấy tay lão kéo lên, lại sợ lão chưa biết âm hộ của mình rộng hẹp ra sao mà thọc bừa vào, mới khẽ dặn: 
"Em biết vật của anh to, không biết có kham nổi không, vậy hãy nhẹ nhàng một chút." 
Quyền Lão Thực nói: 
"Tấm thân ngà ngọc thế này, phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa mới phải." 
Thế mà, lão cứ thọt thẳng dương vật vào nàng, cho là đàn bà ưa mầu mè nói vậy thôi, nên miệng tuy nói là không đường đột mà vẫn cứ đường đột. 
Quý Hương chịu không nổi, cáu kỉnh đẩy ra mà gắt rằng: 
"Ðồ thô bỉ ở đâu, bóc vắn cắn dài. Mới vừa nói đã quên hết lời. Phải thong thả, chứ đau người ta muốn chết" 
Quyền Lão Thực thấy đẩy vào vất vả, biết nàng nói lời ban nãy là tình thật, nên cảnh tỉnh, nói: 
"Không nói dấu gì tiểu thơ, đậy chưa từng được gần dàn bà nhiều, tiểu thư quá đẹp, da thịt mịn màng, đây không cầm lòng được, đâm nóng lòng mong thọc nó vô tuốt luốt sớm chừng nào hay chừng ấy. Nay làm tiểu thư đau, xin tha lỗi cho, đây sẽ đoái công chuợc tội" 
Nói xong mấy câu, lão cầm dương vật xoa quanh âm hộ, hết bên này tới bên kia, mơn trớn loanh quanh nhưng không hề đút vào trong. Cách này lão học được từ Diễm Phương lúc mới cưới, khi đút vô mình nàng cũng khó khăn, phải lấy dương vật cọ quẹt kích thích cho nàng thêm hứng, cửa động đào mới từ từ nở rộng, dâm thủy nhỉ trơn rồi mới đút dương thẳng vô được. Phương pháp này Diễm Phương đặt tên là "Khơi nguồn gạt sỏi", lần nào cũng đạt kết quả. Quả nhiên mưa xuân rỉ rả, giúp cho người chèo đẩy thuyền suông xẻ. 
Quý Hương mới đầu thấy lạ, hỏi: 
"Sao lẩn thẩn làm chi mãi vậy?" 
Lão Thực bảo nàng rằng: 
"Xin chờ một lát mà coi" 
Quả nhiên lát sau, Quý Hương bỗng rướn mình lên, mưới ngón tay búp măng nắm đầu tướng địch đặt trước cửa động đàokhúch khích cười rằng: 
"Bây giờ đúng lúc đúng chỗ rồi đây. Làm gì thì làm đi" 
Quyền Lão Thực bấy giờ mới thúc cho dương vật nhập cung. Tuy nhiên cố sức nhấn cũng chi vô sau được vài phân, nhưng nhấn cỡ hai chục lần thì nguyên khúc củi vốn dài trẹn tám tấc, lớn đến nỗi bàn tay nắm không giáp vòng, đã chui hẳn vào được vào xuân cung trọn vẹn. 
Quý Hương thấy lão chịu khó kiên trì như nthế, thầm mãn nguyện. Hai tay ôm ghì tình nhân tỏ vẻ biết ơn, nói: 
"Toại Tâm ơi, mớ chơi đàn bà mà đã khéo thay, chồng em là tay chơi gái, nhưng có bao giờ làm em sướng như vầy." 
Nghe nói như vậy, Quyền Lão Thực càng chăm chỉ thúc dương vật tới lui, không hoãn đãi không vội vàng, không nhặt không không khoan. Quý Hương mê mẩn, chốc lát lại cất tiếng i a ngợi khen. Từ hồi cha sinh mẹ đẻ, nàng mới được nếm mùi yêu đương này lần đầu. Hai người quần thảo thỏa thích, mải đến tảng sáng, lão Quyền mới mò về nhà. 
Từ đó trở đi, Quý Hương chẳng đêm nào chẳng ngỏ cửa cho Quyền Lão Thực. Lúc đầu họ còn giấu Như Ý, về sau liệu không giấu nổi dược nữa, họ thú thật cho Như Ý nghe. Quý Hương ngại Như Ý ghen, nên hết sức thân thiện với nó. Bên ngoài, hai người là chủ tớ, nhưng trong là vợ lớn vợ bé. Họ chia nhau hoặc mỗi người ngủ một đêm đến sáng, hoặc người ngủ từ đầu hôm đến nửa đêm, người ngủ từ nửa đêm đến sáng, thậm chí có khi cao hứng cả ba cùng ngủ chung giường với nhau. Quyền Lão Thực cực kỳ khoái chí, trên giương không còn phân biệt nổi ai là Ðại nương, ai là Tiểu nương của mình nữa. 
Rốt cuộc lại, Quyền Lão Thực hồi đầu nói là đến đây để trả thù, định khi nào vợ kẻ thù lọt vào tay là sẽ chơi vài ba tháng rồi bỏ, không thể để cho đàn bà mê hoặc, vậy mà sáng dâm chiều dục, hao tổn tinh thần, thành ra bây giờ lại bị vợ kẻ thù hành xác. Không ngờ, Quý Hương chung đụng với Quyền Lão Thực ít lâu sau thì cấn thai. Mới đầu còn nghi chưa quyết, nhưng vài ba tháng sau bào thai hành, nàng tìm đủ cách để phá nhưng không xong. Bèn khóc lóc với lão Quyền: 
"Ðời em sống chết là ở mình. Anh cũng biết tính của cha em. Nói một câu sai còn không xong, huống hồ là việc tày đình này, ông khi nào dung tha được. Mai này mà đổ bể, chắc chỉ có chết mà thôi, chi bằng bây giờ em chết trước cho rồi/" 
Nói xong định treo cổ chết. 
Quyền Lão Thực đôi ba phen tìm lời khuyên giải, nàng đáp: 
"Nếu mình muốn em đừng chết, thì hãy nghĩ mưu kế gì để đưa em đi trốn nơi khác. Một là để tránh hậu hoạn, hai là để mình chính thức thành vợ chồng lâu dài với nhau, ba là để cho đứa con trong bụng, dù trai dù gái nhưng cũng là xương thịt của minh, khỏi phải chết oan. Làm được một việc mà cứu được hai mạng sống, mình nghĩ sao?" 
Quyền Lão Thực nghe nàng nói có lý, quyết định thu thập đò tế nhuyễn, một đêm đợi khi Thiết phi đạo nhân ngủ, mở cửa cùng nàng đi trốn. 
Nhưng họ đi đâu, hậu quả thế sau này thế nào, xin xem hồi thứ mười tám sẽ rõ.

Đọc thêm truyện hay