Cách biệt tuổi tác (21)
Cách biệt tuổi tác (21)
Dâm boy
Chương 21
Chúng ta hãy trở lại chuyện của con bé My, đứa con gái hàng xóm của thằng Tâm. Thằng Tâm đả tập cho nó biết bú cặc và sau đó thì Tuấn lại chỉ cho nó biết tiếp cận phần nào với tình dục. Lúc đó nó mới được 14 tuổi.
Nhưng thằng Tâm lại bỏ nó mà chạy theo cô Hiền trong khi Tuấn thì lại biệt tăm hơi. Con My vừa háo hức khám phá tình dục nhưng ngay sau đó nó lại bị bỏ rơi. Nó buồn bã bức rức nhưng cũng đành chấp nhận mà thôi vì dù sao nó cũng là con gái, mà con gái thì đâu có được nhiều tự do thoãi mái trong cái xã hội Việt Nam này ?
Nó lại phải trở lại cuộc sống nhàm chán của nó. Sáng chiều cắp xách đến trường rồi tối thì giúp đỡ Mẹ trông coi cái cửa hàng tạp hóa nhỏ xíu trong hẻm. Đôi lúc nó cũng có hỏi Mẹ nó về Ba nhưng Mẹ nó tối xầm mặt mà nói : « Con đừng nhắc đến người đàn ông vô loại đó nữa, hắn đã bỏ đi mất tích khi thấy Mẹ mang bầu. Hắn không xứng đáng làm cha con đâu. Hãy quên người đó đi ! »
Rồi một bữa nọ, con My đi học về thì thấy Mẹ nó ngồi khóc, trong tay cầm một lá thư. Mẹ nó quẹt nước mắt rồi báo cho nó biết là Bà vừa nhận được một lá thư của Cậu Ba, em trai của Bà gởi về từ nước ngoài. Con My sững sờ vì hồi nào giờ nó chưa bao giờ nghe Mẹ nó nhắc đến Cậu Ba !
Mẹ nó mới kể :
- Mẹ chỉ có một em trai là Cậu Ba con, Cậu nhỏ hơn Mẹ hai tuổi. Hai chị em lớn lên, quen sống chung với nhau nên rất khắn khít. Năm Mẹ 22 tuổi thì xẩy ra biến cố 1975. Cậu Ba con bỏ chạy vào Nam, kiếm đường vượt biên. Từ đó hai bên mất tung tích nhau. Mẹ không biết Cậu Ba còn sống hay chết. Rồi hai năm sau thì Mẹ sanh ra con.
Bà ứa nước mắt :
- Không ngờ là 16 năm sau, Cậu lại bắt được liên lạc với Mẹ. Cậu viết thư cho Mẹ báo là Cậu định cư ở Mỹ sau mấy năm lưu lạc ở trại tị nạn bên Mã Lai. Cậu vất vả lắm mới tìm được địa chỉ của mình. Bây giờ Cậu liên lạc được với Mẹ thì mừng quá, đòi gởi tiền dành dụm được từ mấy năm qua về cho Mẹ con mình.
Gương mặt Bà đỏ ửng lên :
- Không ngờ đi bấy lâu mà Cậu Ba con còn nhớ đến Mẹ.
Con My thấy cặp mắt của Mẹ long lanh khác thường, nó ngạc nhiên khi cảm nhận trong ánh mắt vừa có sự vui mừng, vừa có sự oán hờn. Nó tự nghỉ : Mẹ vui khi có tin tức của Cậu thì đúng rồi nhưng sao lại có vẻ oán trách Cậu ?
Nó tò mò hỏi :
- Mà tại sao xưa giờ Mẹ không nói gì hết về Cậu Ba của con. Hôm nay là lần đầu tiên con biết là mình có một người cậu !
Mẹ nó lại đỏ mặt, Bà lúng túng một lúc rồi mới thở dài :
- Tại vì Mẹ giận Cậu con. Khi ra đi Cậu không có một lời từ biệt Mẹ … Mẹ giận nó lắm.
Một dòng nước mắt chảy dài theo gò má của Mẹ nó.
Tối hôm đó, Huyền, Mẹ con My thao thức trằn trọc, ngũ không được. Được tin quá bất ngờ về Hãi làm nàng buồn vui lẫn lộn. Quá khứ chôn vùi từ bấy lâu nay lại ào ạt bùng dậy làm nàng ngỡ ngàng lúng túng.
Huyền ngượng ngùng nhớ lại …
Đúng ra thì Huyền không phải là chị ruột thằng Hãi. Chỉ vì có một ông thầy bói Tử Vi khuyên Ba Mẹ thằng Hãi nên có con nuôi để sau này dễ dàng có con ruột. Vì vậy mà hai Ông Bà đã đi kiếm một đứa cháu gái xa xôi, vừa ra đời mà đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, đem về nuôi. Đó là Huyền. Hai Ông Bà coi Huyền như con ruột, mãi sau này hai Ông Bà mới tiết lộ cho nàng biết chuyện kín đó.
Huyền thương yêu Hãi lắm, lúc đó nàng đâu có biết là mình không cùng dòng máu với nó ? Huyền nhớ đến cái đêm đó … lúc thằng Hãi bị sốt khi Ba Mẹ nàng đi xa buôn bán chưa về. Nàng lo lắng vào nằm ngũ chung giường với thằng Hãi. Để rồi nữa đêm chợt nàng tỉnh giấc, để cảm nhận rõ ràng bàn tay của thằng em – lúc đó nó mới 17 tuổi – đang mò mẫn đút dưới áo bà ba của nàng để vuốt ve gò vú của nàng, gò vú trần vì nàng không đeo nịt vú khi ngũ.
Lúc đó nàng hoãng hồn định ngồi vụt dậy nhưng không hiểu sao … nàng lại nằm yên giã bộ ngũ, để bàn tay thằng Hãi vụng về vuốt ve ngực mình. Núm vú nàng căn lên một cách lạ kỳ và lần đầu tiên nàng cảm nhận một sự kích thích thật mới lạ … sau một lúc, bàn tay buông xuôi, nặng chịt trên ngực nàng … nàng hé mắt ra nhìn thì thấy thằng Hãi nhắm mắt ngũ li bì : thì ra thằng em trai của nàng chỉ mò vú nàng trong cơn mê sốt !
Đêm hôm sau, nàng lại vào ngũ chung với thằng Hãi, mặc dù nó đã hết bị sốt. Và nàng cũng tìm đủ mọi cách để dụ dỗ nó lập lại động tác đã làm cho nàng thích thú đêm qua. Dù thằng Hãi còn khù khờ nhưng nó cũng là một đứa con trai mới lớn nên sau cùng thì nó cũng hiểu và luồn tay vào mà rờ vú của chị nó. Khi thấy chị nó nằm yên không la mắng nó thì thằng con trai bạo dạn tiếp tục vuốt ve vú của nàng.
Trò chơi của hai chị em kéo dài như vậy mấy tháng đến khi thằng Hãi rụt rè xin phép chị nó cho nó bú vú. Huyền mắc cỡ, dùng dằng nhưng sau cùng rồi thì nàng cũng chấp thuận. Nàng nhớ rỏ tình huống đặc biệt đó lắm : hai chị em ngồi tuốt đằng sau vườn trái cây, nàng dựa lưng vào một thân cây lớn, còn thằng Hãi thì run run cởi nút áo của nàng rồi nó cúi đầu xuống mà ngậm vú nàng mà bú sây mê. Lúc đầu thì nàng bị nhột nên biểu nó bú chầm chậm nhưng sau đó thì cơn khoái cảm tăng lên dần làm nàng nhắm mắt dựa lưng vào thân cây, để mặc thằng Hãi muốn làm gì thì làm.
Hai chị em dù sao thì cũng không có nhiều kiến thức về tình dục nên họ vẫn tiếp tục bấy nhiêu đó thôi trong mấy tháng trời. Hễ có dịp là nàng vạch vú đưa cho thằng em trai bú, dù là ngoài vườn, ngoài đồng hay trong góc nhà nếu Ba Mẹ đi vắng.
Phải chờ đến lúc Huyền đã 22 tuổi, lúc tình hình chiến sự đang rối ren thì một chiều nọ, trong khi đang vuốt ve vú chị Hai, thằng Hãi mới lấy hết can đảm mà luồn tay dưới quần nàng mà rờ mu lồn chị mình.
Huyền nhớ rõ lắm, lần đó nàng quíu tay quíu chân khi bàn tay thằng Hãi úp lên mu lồn đầy lông của nàng. Nàng nhận biết là hai chị em đã đi quá xa, vượt qua khỏi lằn ranh cấm, vì vậy nàng vừa đẩy tay thằng Hãi ra vừa cố gắng thều thào :
- Đừng Hãi ơi, em ngừng đi, chị không chịu đâu …
Nhưng thằng Hãi đã điên tiết rồi, mặt nó đỏ bừng, tay nó bám xiết vào mu lồn của nàng nên sau một hồi chống cự, nàng cũng buông xuôi, mở rộng hai đùi ra cho thằng em mình mạnh sức mà thám hiểm vùng cấm địa.
Cảm giác thật khổng lồ, không bút nào tả cho xiết …
Không những vậy, thằng Hãi còn vạch vú nàng ra mà bú một cách tham lam làm Huyền bay bổng lên tuốt trên mây.
Nhưng thời cuộc thay đổi quá nhanh, quân Cộng tiến đến gần Ban Mê Thuột làm cả gia đình nàng phải di tản xuống vùng duyên hải. Cuộc bỏ chạy kinh hoàng làm gia đình bị thất lạc, Ba Mẹ một đàng, hai chị em Huyền một nẻo …
Tối hôm đầu tiên, trên đường chạy giặc, Huyền co ro nằm trong một bụi rậm mà khóc ròng. May là thằng Hãi ôm nàng vào lòng mà vỗ về, động viên. Tình huống khẩn trương tột cùng càng làm hai chị em bơ vơ xích lại gần nhau hơn, và chính Huyền đả đưa tay kéo đầu em trai của mình xuống để hai chị em vụng về hôn nhau. Nụ hôn đầu tiên trong bối cảnh đầy tan thương, kinh hoàng … nhưng nụ hôn đã giúp hai chị em quên được tất cả hãi hùng để bay bổng lên thật cao, thật xa…
Kề cận tử thần đã làm tan biến những rào cản cuối cùng, cộng thêm sự háo hức muốn sống vội, sống hết mình trước một tương lai đen tối, đã giúp hai chị em nhắm mắt đưa chân … và khi thằng Hãi đưa tay tuột quần nàng xuống thì Huyền không có một cử chỉ chống đối gì, ngược lại, nàng còn nhít đít lên để giúp nó cởi quần mình nhanh hơn.
Đêm đó nàng đã trao thân cho thằng em trai giữa những tiếng súng nổ, những tiếng khóc than, kêu cứu trong cánh rừng định mạng. Họ âu yếm làm tình, mặc kệ những gì xẩy ra chung quanh. Hình như họ cố hấp tấp hưởng thụ những gì mà cuộc sống trao cho họ vì họ không biết ngày mai họ còn sống sót hay không để mà hưởng !
Huyền sung sướng ôm xiết thằng Hãi trong vòng tay mình, nàng thầm thì :
- Chị hạnh phúc vô cùng được trao cho em trinh tiết của chị. Em là người đàn ông xứng đáng nhất để chị trao món quá quí giá này. Em là người đàn ông chị yêu thương nhất đời.
Đêm đó hai người đã làm tình với nhau suốt đêm, thằng Hãi không chịu rút cặc ra khỏi lồn của nàng, nó nói :
- Lở ra rồi không còn cơ hội trở vào thì sao ?
Huyền đã cười thút thích lấy tay đập vào vai nó. Thằng Hãi nói nhỏ :
- Thấy chị cười, em mừng lắm, em không muốn chị khóc nữa.
Huyền cảm động vì lời nói chân thành của thằng em trai.
Hôm sau, cả hai bịn rịn, không muốn ra đi vội, vì họ đã tìm được hạnh phúc trong cái bụi rậm này. Họ quyết định ở nán lại đó vài ngày nữa. Mấy ngày tuy đầy thiếu thốn nhưng cũng đầy hạnh phúc. Họ chăm sóc cho nhau như một cặp tình nhân trẻ, đến nổi những người bạn đường cùng cảnh ngộ cứ tưởng họ là một cặp vợ chồng. Tối đến là họ chui vào góc kín đáo của họ để yêu nhau, để đụ nhau. Tuổi trẻ sung sức nên họ đụ nhau cả đêm cũng không biết chán. Càng đụ họ càng khám phá ra những huy hoàng của tình dục.
Nhưng rồi họ cũng về đến Nha Trang, may mắn là hai chị em tìm lại được Ba Mẹ. Thằng Hãi lấy quyết định chạy tiếp vô Sài Gòn để kiếm cơ hội chạy ra nước ngòai. Ba Mẹ không đồng ý nên thằng Hãi phải lặng lẽ bỏ trốn, chỉ để lại miếng giấy nguệch ngoặc cho Huyền : « Chị thương yêu của em. Mong gặp lại chị một ngày nào đó. Đừng quên em. ». Huyền bàng hoàng khóc hết nước mắt nhưng mau chóng những đồi thay của thời thế đả bắt nàng lao vào cuộc sống mới đầy khó khăn.
Và rồi Huyền gặp Ba con My, một anh chàng bộ đội. Anh ta có được ưu thế là có khả năng đem lại cho nàng những gói lương thực quí hiếm. Anh ta đã dùng ưu thế đó để trao đổi với Huyền cơ thể của nàng. Nàng đành phải chấp nhận. Để rồi khi nàng mang bầu thì anh chàng nọ lặn mất tăm hơi…
Khi nàng sanh ra con My thì Ba Mẹ nàng cũng từ trần vì chịu không nổi những khắc khổ của chế độ.
Đó là quá khứ của Huyền, một quá khứ đầy gúc mắc mà nàng muốn quên, muốn chôn dấu nó trong một xó xỉnh nào đó. Nàng không kể cho con My cũng vì lý do đó, không muốn khơi lại những vết thương của quá khứ.
Vậy mà bây giờ thằng Hãi lại xuất hiện, làm cái quá khứ đó lại dồn dập nổ bùng ra. Huyền đã tưởng thằng em mình chết từ lâu rồi, vậy mà bây giờ nàng lại nhận được lá thư của nó. Nàng ngồi bật dậy trong giường, bật đèn lên lấy cái thư ra mà đọc lại :
Chị Hai, em mong là lá thư này sẽ đến được tay chị. Nếu được vậy thì em mừng lắm. Em tìm tung tích của Chị từ bấy lâu nay nhưng hoàn tòan vô vọng. Em đả hỏi qua không biết bao nhiêu là cơ quan, là cá nhân nhưng không ai biết Chị hết. Em tưởng là Chị không còn trên thế gian này nữa. Nhưng cách đây mấy tuần, em có được gặp một gia đình mới được sang định cư trong bang của em. Qua họ em mới biết được tin tức về Chị vì họ cũng ở Nha Trang. Họ không chắc chắn cho lắm nhưng qua thông tin mà họ cho em thì em nghỉ đó là Chị.
Nếu là Chị thì Chị trả lời thư này nghe. Em có để dành một số tiền mong gặp lại Chị để đưa cho Chị. Tiền này em dành dụm từ mấy năm nay, dành dụm với tâm trí hướng về chị đó.
Chị Hai, em háo hức vô cùng khi được tin tức về Chị.
Chị có còn là Chị của em đó không ?
Huyền lại khóc. Tuy đã đọc lá thư mấy chục lần rồi từ sáng đến giờ, nhưng mỗi khi đọc lại thì nàng lại không cầm được nước mắt. Nghỉ đến thằng Hãi là Huyền cảm nhận đủ mọi tình cảm hỉ nộ ái ố. Nó không những là thằng em trai của nàng, mà còn là người đàn ông mà nàng đã trao trinh tiết, người đàn ông mà nàng biết là mình đã thật sự yêu thương gắn bó. Vậy mà nó lại bỏ nàng bơ vơ trong những lúc khổ sở nhất của cuộc sống. Có những đêm nàng đã khóc thầm, kêu tên nó trong tuyệt vọng.
Vậy mà bây giờ nó lại xuất hiện !
Nàng phải làm gì bây giờ ? Mọi sự đã an bài rồi ! Nàng không có can đảm tiếp nối cây cầu đã gẩy.
Mấy tuần sau, Huyền nhận được 5000 đô. Nàng dùng số tiền đó để sửa sang lại thật tốt căn nhà của hai mẹ con và để mỡ rộng tiệm tạp hóa của mình. Cuộc sống được khấm khá lên tức thì.
Mùa hè năm đó, thằng Hãi háo hức về lại quê nhà để tìm gặp Huyền.
Gặp nhau mừng mừng tủi tủi, hai chị em ôm nhau khóc sướt mướt.
Đến chiều khi con My đi học về thì vừa gặp nó, Hãi đã giựt mình trố mắt vì con My giống y chang Mẹ nó lúc Huyền còn trẻ. Hải bàng hoàng đứng trơ ra đó nhìn làm con My mắc cở, ngượng ngùng không biết phải làm gì. Mẹ nó phải nắm tay nó bước đến trước mặt Hãi mà giới thiệu hai Cậu Cháu với nhau.
Con My lắm lét nhìn người cậu mà chưa bao giờ nó được biết. Trong đầu nó, nó cứ tưởng cậu nó phải là một ông già đạo mạo nghiêm khắc nhưng bây giờ trước mặt nó là một người đàn ông trung niên, đẹp trai, lịch lãm, ăn mặc theo kiểu trẻ trung. Người đàn ông nhìn nó với một nụ cười đầy thiện cảm làm nó thấy vui vui trong lòng.
Hãi đưa tay nắm tay nó mà nói :
- Nè, cậu nói cho My nghe ! con giống mẹ con như đúc ! khi mẹ con 15 tuổi như con bây giờ, thì trong ký ức của cậu, mẹ My cũng đẹp tuyệt vời như My vậy.
Mẹ con My đỏ bừng mặt trong khi con My vui vẻ hỏi lại :
- Lúc đó Cậu còn trẻ, vậy mà Cậu đã biết là Mẹ con đẹp hay sao ?
Hãi nghiêm nghị nói :
- Mẹ con đẹp nhất trường, ai mà không biết, bọn con trai ở Ban Mê Thuột, ai cũng mê mệt Mẹ con.
Con My nhanh nhẩu :
- Vậy Cậu có mê Mẹ con không ?
Hãi cả cười :
- Em trai thì phải tôn sùng chị mình chứ ! Cậu mê Mẹ My muốn chết luôn !
Huyền đánh trống lảng :
- Thôi bây giờ hai cậu cháu vào nhà đi chứ ! tối nay muốn ăn món gì đây ? tui đãi cho !
Con My vổ tay :
- Ăn lẩu ! ăn lẩu ! chịu nghe Cậu ?
Hãi gật đầu cười. Khi con My chạy vào trong thì chàng nói nhỏ vào tai chị mình :
- Hồi đó em đã mê chị muốn chết luôn !
Huyền lại đỏ bừng mặt, nàng luống cuống một cách thảm hại. Nàng lí nhí :
- Nói bậy nà !
Sự có mặt của Cậu Ba làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống bình dị trong nhà. Hồi nào giờ không có đàn ông nên không khí trong nhà rất lặng lẻ. Bây giờ có Cậu Ba là một người hoạt bát, lúc nào cũng gây sự ồn ào, sống động làm cho hai mẹ con bị chi phối không ít.
Huyền cố chống chọi nhưng nàng cũng bị sự sống động đó lôi cuốn. Trong lòng nàng dẩy đầy mâu thuẫn : nàng vừa vui mừng không xiết khi gặp lại đứa em trai vì từ lúc Ba Mẹ chết thì nàng không còn bà con thân quyến gì nữa, lại một mẹ một con nên mọi việc không dễ dàng gì làm nhiều đêm nàng cảm thấy cô đơn, tủi thân cho số mạng hẩm hiu của mình.
Vui mừng là vậy nhưng kế bên đó, nàng cũng thầm biết là thằng em trai đó không phải là một thằng em trai bình thường, nó cũng là người con trai mà nàng đả trao thân. Bây giờ gặp lại nó, tuy nó rất kín đáo nhưng tia nhìn của nó cho nàng biết là nó vẫn còn thương yêu nàng như một người tình. Nó có cho biết là nó vẫn còn độc thân. Nàng rất cảm động vì biết nó độc thân vì nó vẫn muốn có nàng bên cạnh nó.
Sau một tuần được có nó trong nhà, nàng đã tự hỏi lòng một cách thẳng thắn và nàng cũng phải bàng hoàng nhận ra là sau 16 năm biệt vô tăm tích, trong lòng nàng, thằng Hãi vẫn giữ một chổ đứng thật to lớn : tất cả tình cảm mà nàng dành cho nó lúc trước vẫn còn nguyên vẹn. Như tối hôm nọ, khi đi dạo dọc theo bãi biển với Hãi, nàng cảm thấy trong lòng thật yên lành, và khi ngồi trên tảng đá bên cạnh nó thì nàng thèm được ngã đầu lên vai nó, được nó ôm trong vòng tay mà âu yếm, mà cưng chìu. Sự thèm muốn lớn mạnh đến độ nàng phải đứng bật dậy mà hối hả chạy về nhà vì nếu chỉ ở bên cạnh Hãi thêm một phút nữa thôi là nàng không cưỡng lại được.
Về nhà nàng vào phòng mà khóc. Sau đó nàng hứng tình quá, ngũ không được, phải tự thủ dâm để làm vơi đi phần nào sự đòi hỏi của thể xác khi gần gũi với thằng Hãi. Nàng đã phải thủ dâm đến hai lần mới đạt được mục đích.
Nhưng mà Huyền cũng biết là mọi sự đã không còn như xưa. Bây giờ nàng đã có con và con My đã biết Hãi là cậu ruột của nó. Làm sao Huyền có thể chấp nối lại mối tình xưa với Hãi mà không gây thiệt hại kinh hoàng cho con gái mình ?
Huyền biết là tất cả quyết định đều nằm trong tay mình và sức ép đó làm nàng hoang mang cực kỳ.
Huyền quyết định phải nói tất cả cho Hãi biết, phải thẳng thắng cho nó hiểu tâm trạng rối ren của nàng để mong nó hiểu cho nàng và giúp nàng vượt qua được giai đoạn khủng hõang nầy.
Hôm sau, chờ cho con My đi học, Huyền mới kêu Hãi ngồi xuống cho nàng trình bày mọi chuyện.
Hãi làm thinh để cho Huyền nói … Huyền nói huyên thuyên thật lâu, và càng nói nàng càng nghẹn ngào, để rồi sau cùng nàng chỉ còn biết bưng mặt mà khóc ròng. Nàng khóc vì tủi thân, vì thấy định mạng quá khắc khe với mình, cứ đặt mình váo những tình cảnh bị thiệt thòi. Từ lúc lớn lên và lăn vào đời, nàng chỉ toàn bị thiệt thòi, chưa bao giờ được hưởng cái hạnh phúc bình thường mà nàng hằng ao ước. Khi Hãi bước đến ôm nàng vào lòng thì Huyền càng khóc lớn hơn, nàng dụi đầu vào ngực Hãi mà để cho bao nhiêu đè nén tuôn ra bất tận…
Hãi thầm thì vào tai nàng :
- Chị nín đi, em nghe mà … em hiểu cho chị mà … em không muốn cho chị khó xử đâu. Em sẵn sàng làm tất cả, miễn là chị đừng khóc nữa …
Huyền ngước gương mặt tèm lem nước mắt lên nhìn Hãi, nàng lắp bắp :
- Vậy sao ?
Lòng nàng tràn đầy cảm khái. Nàng không còn chút sinh lực nào nữa sau cố gắng phi thường để giải bày với đứa em trai. Nàng thở thoi thóp một cách nặng nề … nàng nhắm khít mắt để cảm nhận sự bình thản khi được nằm trong lòng thằng em trai … khi Hãi cúi đầu xuống mà hôn nàng thì Huyền chỉ ú ớ một cách vô nghĩa … nụ hôn mà có lẽ nàng chờ đợi, nhớ nhung từ bao nhiêu năm qua …nàng ngượng ngùng để lưỡi thằng Hãi quấn quít lưỡi của mình, lâu lắm rồi chưa có người đàn ông nào nâng niu cưng chìu nàng.
Nụ hôn làm cả hai hứng tình, họ sây mê ôm nhau, nằm lăn xuống sàn nhà. Huyền không còn nghị lực để cưỡng lại khi Hãi thò tay xoa bóp vú của nàng, hai núm vú vui mừng cương cứng lên. Khi Hãi nhẹ nhàng luồn một bàn tay dưới lưng quần của Huyền thì nàng chỉ biết thều thào :
- Đừng em, đừng làm vậy …
Nhưng cơ thể nàng đã đầu hàng vô điều kiện, mở toang cửa ra để đón chào bàn tay tham lam của thằng em trai. Bàn tay xoa bóp chòm lông lồn làm nàng rùn mình.
Hãi nói nhỏ vào tai người tình :
- Tuần sau em sẽ đi, em sẽ không làm phiền chị nữa đâu. Nhưng em tha thiết xin được yêu chị lần cuối.
Ngón tay đang vuốt ve khe lồn ướt nhẹp làm Huyền run rẩy, nổi gai nổi ốc cùng mình. Nàng đâu còn biết trời đất gì nữa mà cho phép hay không cho phép !
Hãi tuột quần chị mình quăng ra xa rồi nhanh chóng móc cặc ra mà leo lên mình Huyền. Khi con cặc tìm được hang lồn mà chui vào thì Huyền đả bị kích thích tột đỉnh, con cặc vừa chạm đến đáy tử cung thì nàng đã đạt được đỉnh cao của khoái cảm, Huyền kêu lên một tiếng dài trong khi lồn nàng ứa khí ra liên miên … thật là tuyệt vời không thể tã được … cái lồn nhỏ hẹp vì không được sử dụng từ bao nhiêu năm nay, bây giờ được khai thông bởi con cặc hùng dũng… cái lồn sung sướng tìm lại được cảm giác khổng lồ … cái lồn được con cặc người đàn ông tràn đầy, căn bành ra …
Hãi cũng không cầm cự lâu được, bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu đè nén bây giờ đều được giải tỏa … chàng sung sướng tìm lại được cơ thể ấm áp của chị Hai thương yêu … con cặc tìm lại được cái lồn nhung nhớ … chàng gầm lên một tiếng dài khi dòng khí nổ bùng sâu trong lồn của chị…
(Hết Phần 21 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 22)