Cách biệt tuổi tác (13)
Cách biệt tuổi tác (13)
Dâm boy
Chương 13
Bà trở về nhà trong trạng thái đầy mâu thuẫn : Bà vừa sợ, biết mình đã tránh được trong gang tấc một tai nạn kinh hồn, nhưng Bà lại cũng vừa hổ thẹn vì không ngờ mình lại bị kích thích trong tình huống đó. Về nhà, khi thay quần lót, Bà đỏ mặt khi thấy hai chứng cớ rõ ràng của sự mâu thuẩn vừa qua trong Bà : quần lót vừa ướt nhẹp nước đái của sự sợ hãi cuống quít, vừa dính đầy chất nhờn tiết ra từ khe lồn hứng tình của Bà.
Suốt ngày hôm sau, Bà cứ do dự không biết mình nên ra khai báo công an hay không ? nhất là Bà khám phá ra là cái bóp đựng giấy tờ và chút tiền mặt của Bà cũng bị mất tích, có lẻ do hai thằng khùng hôm qua đánh cắp.
Đến chiều Bà đang sửa soạn giấy tờ để đi ra bót công an thì có tiếng chuông cữa ren lên.
Bà ra mỡ cửa và ngạc nhiên thấy một chàng trai ăn mặc chỉnh tề, ở lứa tuổi 30 đang ngập ngừng đứng trước cửa. Bà vui vẻ hỏi :
- Cậu tìm ai vậy ?
Chàng trai ấp úng :
- Dạ … dạ … cháu có chuyện muốn gặp Bác …
Bà ngạc nhiên :
- Gặp tôi à ? có gì vậy cậu ?
- Dạ … dạ … chuyện này … nói ngoài này không được, Bác cho cháu vào …
Bà lại càng ngạc nhiên hơn, nhưng thấy chàng trai có vẻ đàng hoàng, đáng tin cậy nên Bà mời chàng vào phòng khách.
Bà ngồi trên ghế quan sát chàng trai. Anh ta bảnh trai, cường tráng nhưng sao có vẻ khẩn trương lạ lùng. Bà im lặng ngồi chờ …
Chàng trai cứ vân vê mấy ngón tay mình một lúc rồi mới thu hết can đảm mà lên tiếng :
- Dạ … thưa Bác, cháu tên là Tuấn … cháu đến đây để … xin lổi Bác …
- Ủa ? sao vậy ? hình như tui không quen biết cậu, vậy cậu xin lổi tui ? vì sao ?
Chàng trai đánh bạo :
- Dạ cháu là thằng con trai có tội với Bác. Tối hôm qua … ngoài bãi biển …
Bà giựt mình, thất kinh, đứng phắc dậy, đưa ngón tay chỉ vào chàng trai :
- Thì ra … cậu … cậu …hôm qua … là cậu … cái thằng điên sây xỉn …
Chàng trai cúi đầu không dám nhìn Bà :
- Dạ … chính là cháu.
Bà ấp úng :
- Cậu … cậu …quá đáng …
- Dạ … hôm qua cháu sây xỉn nên làm chuyện bậy bạ. Hôm nay đến để chịu tội. Bác có mắng mỏ gì cháu cũng xin chịu.
Bà hoang mang, đứng đó như trời trồng … thời gian trôi qua từ từ … Bà thầm nghỉ : « thằng này to gan thiệt, dám đến tìm mình … nhưng nhìn nó không có vẻ gì côn đồ … với lại nó đến là để chịu tội mà, xem ra nó có vẽ thành thật … mình có nên kêu công an hay không đây ? ».
Sau cùng, Bà lạnh lùng lên tiếng :
- Bây giờ cậu phải nói hết cho tui nghe, rồi sau đó tui sẽ quyết định. Tui nghe đây !
- Dạ, thưa Bác … số là hôm qua cháu và thằng bạn tên Xuân cùng nhau đi nhậu. Thật ra thì cháu không phải là dân nhậu nhưng vì thằng Xuân thúc quá nên đành phải đi cùng nó mà thôi. Cháu không uống được nhiều như nó … Rồi khi hai đứa đã sây rồi thì mới có ý định trước khi về nhà, ra đi dạo một vòng ngoài bãi biển để giã rượu … Rồi tụi cháu gặp Bác …
Bà tức giận :
- Mấy cậu thật là đám khốn nạn, chỉ dám hành hung đàn bà phụ nữ …
- Cháu thấy thằng Xuân làm càng, có ý muốn ngăn cảng nó, nhưng nó đâu có nghe …
Bà dịu giọng :
- Ừ, lúc đó tui có thấy một trong hai đứa còn có chút ít tự trọng …
- Sau khi hai đứa hối hả về căn hộ thằng Xuân thì nó lăn ra ngũ. Còn cháu thì sau khi đi tắm xong tỉnh người rồi thì cháu mới hoảng hồn, nhận ra tầm quan trọng của hành động kinh khủng của mình.
Bà nói :
- Như vậy là tốt ! cậu chưa mất hết nhân phẩm của mình…
- Cháu mới chạy trở lại bãi biển, mong gặp lại Bác để xin tạ tội. Nhưng Bác đả đi mất rồi, cháu lớ xớ đứng đó thì nhặt được cái bóp của Bác …
- À … thì ra là vậy. Tui cứ tưởng là cái bóp bị bọn cậu ăn cắp chứ !
- Cháu mở bóp mới thấy giấy tờ và địa chỉ của Bác. Cháu đem lại xin được trã cho Bác.
- Như vậy là tốt. Cậu có biết là tui đang định ra báo công an đây. Nhưng còn người bạn của cậu đâu rồi ?
- Dạ, nó ngũ đến trưa mới tỉnh lại. Hỏi nó thì nó mù tịt. Hôm qua nó sây quá, khi thức dậy, nó không nhớ mảy may chuyện gì đả sẩy ra !
Bà suy nghĩ một lát rồi thở dài nói :
- Thôi, tui cũng tin cậu. Cậu đã dám đến đây mà xin lỗi thì tui cũng muốn tha lỗi cho cậu …
Tuấn mừng rỡ :
- Dạ, như vậy thì cháu đội ơn Bác …
- Nhưng tui có một điều kiện.
- Dạ ?
- Từ đây cậu không được uống rượu nữa, cái đó chỉ làm con người trở thành thú vật mà thôi. Một ly rượu hay một ly bia thì còn được, chứ đừng uống quá độ.
Tuấn đứng dậy, nghiêm trang nói :
- Dạ, cháu xin hứa điều đó. Và cháu cũng có một yêu cầu …
Bà ngạc nhiên :
- Sao cậu lại dám đặt ra yêu cầu với tui ?
- Dạ … xin Bác đừng hiểu lầm. Cháu chỉ xin phép được mời Bác đi ăn một bữa cơm chiều với cháu để cháu được tỏ lòng thành với Bác, để cháu hết áy náy …
Bà cười vui vẻ :
- Được, vậy cũng được, tui thích những người thẳng thắn như cậu.
Bữa cơm giúp cho hai bên san bằng hết những hằn hộc, bực bội, những bức xúc, mặc cảm. Bà biết được là Tuấn là một kỷ sư ngành da giầy, được công ty gởi ra Phan Rang một thời gian. Chàng đã có vợ nhưng vợ chàng quen ở Sài Gòn nên không theo chồng đi công tác ngoài này. Càng nói chuyện Bà càng thấy quí mến người con trai này. Còn Tuấn thì khi thấy Bà đã thực sự tha lỗi cho mình thì chàng rất thoãi mái và cố gắng hết mình để làm vừa lòng Bà. Chàng thấy Bà tuy đã trên 60 tuổi theo lời Bà nói, nhưng Bà vẫn còn nhiều phong độ, ở nhiều khía cạnh thì Bà vẫn còn ít nhiều gợi cảm.
Chàng nói :
- Bác biết không, Bác bằng tuổi Má cháu nhưng sao cháu thấy Bác trẻ hơn Má cháu quá chừng. Nếu Bác không nói cho cháu biết thì cháu nghỉ là Bác chưa đầy 50 tuổi đó.
Bà đỏ mặt thích thú trước lời khen của chàng trai :
- Vậy sao ? vốn là tui có đứa em gái bên Úc, nó tư vấn cho tui nhiều về cách giữ gìn sức khỏe và cách sống sao cho hài hòa, giữ được sự trẻ trung lâu dài.
Mắt Tuấn đầy ngưỡng mộ :
- Cháu hay thích những người đàn bà có tuổi mà vẫn còn quyến rũ … trong nhóm diển viên, cháu mê những người như Meryl Streep, Diane Keaton.
Bà lại càng đỏ mặt thêm :
- Cậu nói quá thôi chứ tui làm sao mà bằng mấy người diễn viên đó cho được …
- Thì … cũng gần bằng thôi, được không Bác ?
Cả hai cười xòa. Tuấn lại nói tiếp :
- Nói thiệt với Bác là hồi nào giờ, cháu vẫn thích những người đàn bà lớn tuổi hơn cháu. Với những cô gái cùng tuổi, sao cháu thấy không mấy hợp. Vợ cháu cũng hơn cháu đến 5 tuổi.
Bà tự nhiên thấy hồi họp … Bà lơ đãng nhìn ra chổ khác, không dám tiếp nhận ánh mắt của chàng trai.
Cuộc nói chuyện trở thành thân mật hơn và Bà thấy thật thoãi mái với người con trai này. Tuấn vừa chửng chạc vừa biết khôi hài đúng lúc làm cho Bà được một bữa tối thật thích thú, đã lâu lắm rồi Bà chưa được những giây phút như vầy. Đả vậy, lon bia mà cả hai chia nhau uống, tuy không bao nhiêu nhưng cũng làm Bà thấy nóng rực trong đầu.
Ăn xong, Tuấn rủ Bà đi dạo theo bãi biển trước khi về. Cả hai thông thả bước, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào … Họ ngồi xuống một ghềnh đá để ngắm nhìn màn đêm đang từ từ phủ xuống mặt biển. Bà thấy lòng mình thật an bình, được ngồi bên cạnh chàng trai tuy mới quen biết nhưng Bà cảm thấy hình như đả quen biết từ lâu.
Tuấn ngập ngừng lên tiếng :
- Bác biết không … chuyện hôm qua đó … cháu muốn nói một điều nhưng sợ Bác giận.
Bà nhẹ nhàng nói :
- Cậu cứ nói đi, tui hứa sẽ không giận đâu.
- Hôm qua, dù sây, nhưng khi … khi cháu được bú vú Bác … thật ra lúc đó cháu sung sướng lắm.
Bà lặng người đi, không ngờ Tuấn lại dám nói lên điều thầm kín đó. Bà ngượng ngùng :
- Thôi cậu đừng nhắc đến chuyện xấu hổ đó.
- Dạ … cháu chỉ xấu hổ khi dùng vũ lực làm càng với Bác, chứ cháu thật sự không xấu hổ chút nào khi cảm nhận là mình sung sướng được bú vú Bác.
Bà ấp úng :
- Cậu đừng nói nữa, tui mắc cỡ lắm.
- Cháu nói Bác đừng giận nghe ! chứ hôm qua khi cháu bú Bác thì cháu biết là có một lúc, Bác cũng … thích lắm.
- Cậu nói bậy !
- Cháu không lầm đâu hình như có một lúc, cháu thấy núm vú Bác cương cứng lên ?
Bị đoán đúng tâm trạng, Bà lúng túng, không biết trả lời ra sao.
Tuấn nhẹ nhàng nói tiếp :
- Cháu nghỉ, điều đó đâu có gì xấu xa đâu, cơ thể mình chỉ bộc lộ những gì mà mình cảm nhận mà thôi. Bác thích thú khi được bú vú là chuyện rất tốt đó chứ !
Bà cười gượng gạo :
- Có gì đâu mà tốt ?
- Có chứ, tốt vì nghĩa là Bác vẫn còn nhiều háo hức, nghĩa là Bác vẫn còn sự sống trong cơ thể, nghĩa là Bác vẫn còn trẻ trung.
Bà run rẩy lắp bắp :
- Cậu … nói … bậy …
Tuấn đưa tay dìu bà nằm xuống tảng đá phẳng, chàng dịu dàng nói :
- Cháu thèm được bú vú Bác đây. Nhưng cháu không muốn áp đặt gì. Nếu Bác không muốn thì Bác cứ đẩy cháu ra, cháu sẽ nghe theo lời của Bác.
Tuấn từ từ cởi nút áo của Bà ra. Bà nhắm mắt thểu não nói nhỏ :
- Tui … tui không muốn đâu.
Tuy nói vậy nhưng Bà vẫn nằm im, run rẩy. Tuấn lại luồn tay ra sau lưng Bà để tháo nút nịt vú. Bà sợ quá, lí nhí một cách thật tội nghiệp :
- Tui … tui không muốn đâu.
Tuấn đưa tay vuốt ve gò vú làm Bà rên ú ớ, nổi gai nổi ốc cùng mình.
Tuấn dịu dàng hé miệng ra ngậm núm vú đả căn lên như hòn sỏi.
Bà lắp bắp :
- Không muốn đâu … mà …
Mặc kệ Bà lãi nhãi, Tuấn sây mê bú vú Bà. Tay kia của chàng vân vê gò vú còn lại làm Bà run như cọng cỏ trước gió. Tuấn tham lam cố ngậm hết cả gò vú vào miệng làm Bà càng run thêm vì kích thích. Lâu lắm rồi, Bà không được ai rờ mó và bú vú Bà.
Bà nằm đó, đầu óc quây cuồng, không còn biết trời đất gì nữa trong khi vú Bà được chàng trai bú mút sây mê. Tuy đã trên 60 tuổi nhưng vú Bà còn khá săn, rất thích hợp với Tuấn, càng bú chàng càng thích, xoa bóp thật mạnh tay làm vú Bà đỏ ửng lên. Chàng còn cắn nhè nhẹ lên núm vú làm Bà rên rỉ vì sướng, rên rỉ vì đau … nhưng trong cái đau hình như Bà cảm nhận một sự kích thích lạ thường …
Khi Tuấn ngừng không dày vò vú của Bà nữa thì Bà vẫn nằm yên trên ghềnh đá mà thở hổn hển. Một lúc sau, Tuấn đưa tay đỡ Bà ngồi dậy, chàng nói :
- Thôi cũng khuya rồi, cháu chở Bác về nhà.
Bà như người còn ngũ sật sừ, cúi đầu đi theo Tuấn.
Trước cửa nhà Bà, Tuấn lễ phép chào Bà, chàng đưa cho Bà một tấm thiệp :
- Đây là địa chỉ của cháu. Ngày mai thằng bạn của cháu đi công tác xa, không có ở nhà. Chiều mai, cháu mong muốn có Bác đến thăm cháu.
Bà lí nhí nói một câu gì đó vô nghĩa rồi cúi đầu bước vào nhà.
Như một người máy, Bà sửa soạn để đi ngũ, Bà đánh răng, tắm rữa rồi vào giưởng ngồi trơ ra đó như pho tượng. Bà cũng chưa hoàn hồn sau biến cố vừa sẩy ra ! đầu óc Bà vẫn còn nằm trong sương mù … Bà vẫn chưa kết nối lại những sự kiện liên tiếp sẩy ra từ hôm qua, tất cả đến nhanh quá, đến đột ngột quá, cuộc sống trầm lặng của Bà bị đảo lộn một cách không ngờ.
Hôm qua thiếu điều bị hiếp dâm ngoài biển, hôm nay một chàng trai đột ngột xuất hiện để xin lổi, rồi lại mời Bà đi ăn bữa cơm chiều, rồi làm cho Bà giao động với những lời lẽ rất tế nhị, đầy xúc cảm. Chàng trai đó lại trở nên thật manh động, làm Bà không kịp trở tay, bị chàng ta đè ra cởi áo để bú vú ngoài bãi biển. Rồi khi Bà hứng tình, ướt nhẹp khe lồn thì chàng ta lại lịch sự đưa Bà về nhà. Bà thật không hiểu được tâm lý chàng trai này.
Đêm đó, giấc ngũ Bà đầy mộng mị … Sáng dậy, đầu Bà nhức như búa bổ. Bà phải lấy hai viên Effaragan ra uống mới chịu được. Điều đầu tiên Bà hốt hoãng nhận ra là Bà đã xém sa ngã với một chàng trai đáng tuổi con Bà. Bà xấu hổ nghỉ đến đứa em gái mình, khi mình trách móc nó lấy một người chồng trẻ hơn nó đến mười tuổi ! Bây giờ chính mình lại để cho một chàng trai kém mình đến 30 tuổi quyến rũ mình đến mức để cho chàng ta bú vú mình ngoài trời ! thật là hổ thẹn không có gì mà bào chữa được.
Nhưng Bà lại không khỏi rùn mình khi nhớ lại cảm giác cực kỳ kích thích khi nằm đó hoàn tòan tùng phục chàng trai trẻ, để cho chàng ta dày vò cặp vú của mình. Lúc đó không còn phân biệt tuổi tác gì nữa, chỉ còn hai cơ thể háo hức hưởng thụ … Và Bà thầm hảnh diện là dù hơn chàng ta 30 tuổi, nhưng Bà đã làm cho chàng ta hứng tình : khi chàng ta bú vú Bà, Bà đã cảm nhận thật rõ ràng con cặc căn cứng của chàng ta ép sát lên đùi Bà.
Những mâu thuẫn đó làm Bà cứ đờ người ra suốt ngày, đến quên ăn, quên nghỉ. Cứ đi ra đi vô như người mất thần.
Khi đồng hồ ngoài salon đổ 6 tiếng thì lúc đó Bà mới giật mình cuống quít : Bà nhớ lại là Tuấn đã hẹn Bà tối nay đến căn hộ của chàng ! Bà dậm chân chắt lưỡi, vừa giận mình không cương quyết, vừa giận Tuấn làm Bà giao động, vừa giận ông Trời đặt Bà vào tình huống quá khó khăn. Bây giờ phải làm sao đây ?
Chấp nhận đến gặp chàng trai nọ thì cũng như là đã đầu hàng vô điều kiện rồi, Bà làm sao còn thể diện với ai được nữa ?
Còn bỏ trốn không đến gặp thì hành động đó quả là hèn nhát, không xứng đáng với Bà, một người đàn bà thường tự hào là mình đã dựng lên được một cơ nghiệp không nhỏ, đã từng điều khiển cả chục nhân viên !
Sau cùng Bà quyết định là Bà sẽ đường hoàng đến gặp Tuấn, nhưng cương quyết không vào nhà mà mời chàng ta ra ngoài đi uống nước giãi khát để có dịp khẳng định rõ ràng lập trường của Bà là nhất quyết không đi vào con đường tội lỗi đó.
Tuy thầm tính như vậy, nhưng khi đứng trước cửa căn hộ của Tuấn trong một cao ốc cao cấp thì Bà không khỏi run một cách thảm hại. Ý nghĩ quây lưng bỏ chạy chợt thoáng qua óc của Bà nhưng rồi Bà cũng lấy hết can đãm mà bấm chuông.
Khi Tuấn ra mỡ cửa thì Bà không khỏi đỏ mặt ấp úng :
- Cậu … cậu … tui đến …
Tuấn đã có một hành động thật bất ngờ làm bao nhiêu toan tính của Bà đều đổ vỡ : chàng không để Bà nói tiếp mà mừng rỡ cắt lời Bà :
- Bác đã đến … cháu mừng quá đây !
Rồi chàng tiến đến, nhanh chóng ôm Bà vào lòng, ẫm Bà trong vòng tay rắn chắc của mình mà bồng vào nhà, đi thẳng vào phòng ngũ.
Bà thất kinh hồn vía, líu lưỡi không phát ra được một âm thanh cụ thể nào, chỉ biết kêu ú ớ thảm thương.
Tuấn đặt Bà nằm xuống giường, sung sướng nhìn Bà :
- Cháu cứ lo lắng là Bác không đến, ai ngờ …
Xong chàng nằm xuống mà hôn tới tấp lên gương mặt của Bà, lên cổ, lên trán, lên bờ vai của Bà. Cùng lúc chàng định tháo nút áo của Bà nhưng vì quá hấp tấp nên sau cùng chàng nhanh nhẹn bức tung hàng nút áo rồi xé luốn cái áo mõng của Bà.
Khi chàng nắm lưng quần của Bà mà giựt mạnh thì lúc đó Bà mới hoàn hồn, Bà cố la lên :
- Cậu làm trò gì đồi bại vậy ? hảy thả tui ra.
Nhưng Tuấn đã điên tiết rồi, chàng đâu còn muốn phân trần, giải thích gì với Bà nữa cho mất thời giờ, chàng chỉ nhanh tay tuột quần Bà trong khi Bà còn luống cuống. Chàng không khỏi cười thầm khi thấy Bà bận một cái quần lót maù hồng, có ren, thật gợi cảm.
Mọi việc sẩy ra nhanh quá làm Bà bị thất cơ, Bà cố vùng vẫy nhưng Tuấn là một người đàn ông cường tráng thì làm sao Bà chống chọi lâu cho được ?
Cuộc vật lộn kéo dài chừng vài ba phút là Bà đã mệt nhoài, nằm thở không ra hơi.
Nằm đè lên người Bà, Tuấn lo lắng hỏi :
- Sao tự nhiên Mình lại đổi ý vậy ? tôi có làm gì làm Mình không vừa lòng hay sao ?
Nghe Tuấn thay đổi xưng hô với mình, Bà bỡ ngỡ :
- Tui … tui …
Tuấn lại cười :
- Thôi để tôi nói cho Mình nghe : hôm qua Mình cho tui xoa bóp và bú vú Mình. Hôm nay Mình hảy cho tôi xoa bóp và bú lồn của Mình nhe ?
Bà lại được một phen thất kinh hồn vía nữa. Mọi chuyện đi quá xa rồi, không thể chấp nhận được, Bà cố giãy giụa vừa mếu máo :
- Không được đâu mà !
- Hôm qua Mình cũng nói « không được mà » rốt cuộc Mình cũng để cho tôi chơi với hai vú của Mình. Tại sao lại không được ?
Bà khóc thút thít như đứa con nít :
- Không được vì … vì … chưa ai bú … chổ đó của tui.
Tuấn không khỏi cười thầm vì phản ứng của Bà, chàng nhẹ nhàng nói :
- Vậy thì tôi được hân hạnh là người đầu tiên bú … chổ đó của Mình, được không ?
Nói xong chàng trườn người xuống nằm vào giửa hai đùi của Bà và vùi gương mặt của mình vào mu lồn xum xê lông của Bà. Bà sợ quá, kêu lên một tiếng thảng thốt … rồi co chân đạp vào người Tuấn. Chàng bực tức, đưa tay nắm một chùm lông lồn của Bà mà giựt mạnh làm Bà hét lên một tiếng đau đớn, vài cọng lông bị bứt đứt làm Bà ứa nước mắt :
- Cậu đừng bứt lông của tui nữa, đau quá !
Tuấn gằn tiếng :
- Mình không nằm yên tôi làm tiếp cho xem.
Rồi chàng cắn thêm hai cái vào phần đùi mềm mại của Bà, cái phần nhạy cảm gần khe lồn. Bà lại cất tiếng kêu thảm thương, nước mắt Bà ứa ra chảy dài theo gò má. Hai dấu cắn hằn rõ lên da đùi.
(Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 14)