Ngọc tiêu kỳ (7)

Ngọc tiêu kỳ
 

Tiểu long
 


Chương 7
 

Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan không ngờ cục diện lại chuyển biến bất ngờ như vậy. Ba người không ai bảo ai đều cảm thấy toàn thân nóng bừng và dâm thủy ứa ra nơi hạ thể. 

Đầu tiên là Tiểu Thúy Loan, rồi Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy lần lượt đi ra phòng ngoài. Bọn họ ra đến nơi ai nấy đều ngồi phệch xuống rồi đưa tay vào *** mà móc mà chà. 

Mọi chuyện diễn ra chẳng biết bao lâu. Chỉ đến khi đột nhiên có tiếng rú dài của Tiêu Huệ Lan ở phía trong phòng mới làm cho cả bọn tỉnh giấc chạy vội vào phòng. 

Ở đó, thân hình Ngọc Tiêu Kỳ ngã ngồi xuống đất. Mặt của cậu dính đầy dâm thủy từ *** mỹ nhân bắt vọt ra. 

Còn thân hình Tiêu Huệ Lan thì giống như một cây gỗ mục, dựa sát vào cột rũ ra bất động. 

Mọi người xúm lại trói tay Ngọc Tiêu Kỳ vào chỗ cũ. Mấy người ai nấy cũng hiểu vừa rồi ắt hẳn Tiêu Huệ Lan đã bị kích ngất cùng cực phóng dịch ra ngoài nên mới có hoạt cảnh này. 

Tiêu Huệ Lan được mấy vị cô nương xúm lại đút cho ăn. Nhưng nàng nhất định không chịu há miệng để ăn hoặc uống bất cứ thứ gì. Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng cương quyết như vậy đành phải hết lời năn nỉ. Tiêu Huệ Lan cuối cùng mới chịu há miệng để ăn mấy thứ mà bọn người Hạ Mộng Cầm đem đến. 

Tiêu Huệ Lan ăn uống được một lúc đã bắt đầu thấy khỏe lại. Nàng nhìn sang Ngọc Tiêu Kỳ thì thấy cậu nhỏ hình dung tiều tuỵ đứng bất động gần cạnh mình thì không khỏi cảm thương cho Ngọc Tiêu Kỳ. 

Tiểu Thúy Loan nhận thấy điều đó liền nói nhỏ: 

- Cô nương đã ăn, uống được rồi thì cũng nên giúp cho Kỳ đệ được hưởng chút thức ăn chứ. Cô nương thấy ta nói có đúng không ? 

Tiêu Huệ Lan ngừng ngừ một lúc rồi hạ quyết tâm thà rằng nàng chịu nhục còn hơn để Ngọc Tiêu Kỳ bị chết vì đói. 

Nàng lên tiếng bảo Hạ Mộng Thúy thả cho dây trói tay nàng dài xuống để nàng có thể ngồi xuống dưới chân Ngọc Tiêu Kỳ. 

Rồi bất chấp sự có mặt của mọi người trong phòng. Tiêu Huệ Lan cúi đầu xuống hạ thể cậu bé rồi đưa miệng ra ngoặm lấy con *** của cậu nhỏ mà mút một cách nhẹ nhàng. 

Ngọc Tiêu Kỳ lập tức nhận thấy một sự ấm nóng đang bao phủ lấy con ***. Cậu biết là Tiêu Huệ Lan đã vì cậu mà bú *** của cậu như thế này. Ngọc Tiêu Kỳ nghĩ đến đó thì vừa cảm động vừa ngây ngất. Hai bàn tay cậu bất giác đưa ra ôm lấy đầu Tiêu Huệ Lan mà kéo vô kéo ra một cách nhẹ nhàng. 

Tiêu Huệ Lan lần đầu tiên bú *** cảm thấy lúng túng vô cùng. Nàng chỉ biết ngậm con *** nọ trong miệng mà chẳng biết làm thế nào. 

May sao, do Ngọc Tiêu Kỳ cảm thấy sướng khoái nên đã tự động đưa tay ra kéo đầu nàng nhịp nhàng ra vô nơi chỗ kín của cậu. 

Tiêu Huệ Lan biết thế nên cứ ngậm lấy con *** nọ mà hụp lên hụp xuống để con *** kia *** vào miệng mình. 

Càng lúc con *** nọ như càng to ra chiếm đầy hết cả cái mồm xinh xắn của người thiếu nữ. Tiêu Huệ Lan lúc này phải cố gắng mở miệng hết cở mới có thể chứa được con ***. Nàng lo lắng nghĩ nếu mà con *** kia mà to thêm tý nữa thì nàng chỉ có nước nhè nó ra thôi chứ không thể để vào trong miệng được. 

Ngọc Tiêu Kỳ lúc này lại đang rất sướng. Đây là lần đầu tiên cậu được một người con gái bú *** cho cậu nên Ngọc Tiêu Kỳ cảm thấy khác lạ và sướng vô cùng. 

Cậu càng lúc càng *** mạnh hơn vào mồm Tiêu Huệ Lan khiến nàng nọ thiếu điều nghẹt thở. 

Tiêu Huệ Lan cảm giác như đầu khấu con *** đang đâm thọt vào tận cuống họng mình làm nàng không sao thở được. 

Hơn nữa lúc này mũi nàng gần như áp sát vào phần gốc con ***. Cái mùi đàn ông và lông *** dầy đặc nơi đây cạ quẹt vào mũi làm nàng choáng váng. 

Tiêu Huệ Lan chịu không nổi phải nhả con *** ra để thở. 

Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng không bú *** nữa mà thở dồn dập thì hết sức ngạc nhiên vội cúi đầu hỏi: 

- Tỷ tỷ ! Tỷ sao vậy ? 

Tiêu Huệ Lan bị cậu nhỏ làm cho một phen suýt chết ngạt. Nàng đang thở để lấy hơi thì bị Ngọc Tiêu Kỳ hỏi tới liền nổi đoá: 

- Ngươi làm người ta sắp chết sặc còn hỏi nữa sao !!! 

Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ bỗng nhiên nổi giận thì ngớ người ra. 

Còn Tiêu Huệ Lan nói xong thấy cậu nhỏ ngơ ngác thì chợt nguôi giận. Nàng chưa kịp nói gì thì Tiểu Thúy Loan đã vội góp lời: 

- Kỳ đệ ! Ngươi làm cô ta suýt chết nghẹt mà không biết ư ? Con *** của đệ lớn như vậy, còn đẩy vào miệng cô ta đến lút cán thì bảo sao cô ta không thở được nữa. 

Ngọc Tiêu Kỳ bấy giờ mới hiểu liền vội xin lỗi rối rít. 

Tiêu Huệ Lan thấy mấy người kia bu lấy xem nàng bú *** Ngọc Tiêu Kỳ thì ngượng ngùng hỗ thẹn. Nàng lúc nãy đang bú *** Ngọc Tiêu Kỳ thì không sao, nhưng bây giờ trước mặt các vị cô nương kia nàng lại ngậm lấy con *** to bự kia lần nữa thì ngượng không chịu được. 

Hạ Mộng Thúy ngó thấy vẻ lúng túng của Tiêu Huệ Lan liền chợt nhớ lại tình cảnh lúc trước của nàng khi chung đụng cùng Ngọc Tiêu Kỳ. Nàng hiểu là Tiêu Huệ Lan vẫn còn đang mặc cảm. Tốt nhất là bây giờ chớ nên thúc ép nàng nọ nữa mà hỏng việc. 

Hạ Mộng Thúy nghĩ đến đó liền vội mang cơm lại cho Ngọc Tiêu Kỳ ăn. 

Hai vị cô nương kia thấy hoạt cảnh đang hay mà ngừng lại giữa chừng thì hơi tiếc rẻ. Nhưng vì Hạ Mộng Thúy đã cho Ngọc Tiêu Kỳ ăn rồi thì bọn họ cũng không thể nói gì thêm nữa. 

Mấy ngày sau đó, Ngọc Tiêu Kỳ và Tiêu Huệ Lan liên tục bú *** và *** lẫn nhau. Cảm giác được hưởng từ sự phục vụ của đối phương làm cho họ càng thêm ngây ngất và gần gũi. 

Tình cảm của hai người mỗi lúc lại lớn dần lên lúc nào không biết. Lúc này, chuyện con *** của Ngọc Tiêu Kỳ cương lên và cứng ngắt không còn là chuyện lạ đối với Tiêu Huệ Lan nữa. Thậm chí đôi lúc nàng còn thích nhìn ngắm cái thứ củ lẳng đó nữa. 

Tiêu Huệ Lan nhận thấy, việc để con *** kia cương cứng lên cũng không lấy gì làm khó lắm. Chỉ cần nàng áp thân hình mềm mại và lõa lồ của nàng vào thân hình của cậu nhỏ thì con *** kia sẽ cương lên tức thì. 

Mà sao, dạo này Tiêu Huệ Lan lại cứ thích đụng chạm vào người Ngọc Tiêu Kỳ mới thật lạ lùng. 

Nàng cảm thấy việc đụng chạm đó mang lại cho nàng sự đê mê kỳ lạ. 

Thậm chí, để được hưởng những giây phút đó, nàng còn tạo điều kiện cho Ngọc Tiêu Kỳ tiếp cận nàng thuận lợi hơn. 

Có khi Tiêu Huệ Lan kêu ngứa nhờ Ngọc Tiêu Kỳ dùng miệng gãi cho nàng, đôi lúc nàng lại viện cớ ban đêm trời lạnh để rồi thân hình hai người áp sát vào nhau thật gần gũi. 

Cảm giác êm dịu đó Tiêu Huệ Lan không ngờ Ngọc Tiêu Kỳ cũng có giống hệt nàng. Chính vì vậy, mỗi khi họ gần gũi nhau, cái miệng của cậu cũng không bỏ lỡ cơ hội hôn hít lên làn da mịt màn của mỹ nhân. 

Còn ở phía dưới kia, con *** của Ngọc Tiêu Kỳ cũng đã tiếp xúc làm quen với cái *** trinh nọ. 

Hai người thường cạ quẹt l ồn, *** vào nhau để cùng hưởng những cảm giác tê mê ngây ngất. 

Việc làm của họ ban đầu cũng chỉ là tình cờ, nhưng rồi sau đó là những hành vi cố ý để tìm khoái lạc. 

Chuyện diễn ra mãi như thế rồi cũng có lúc dục tình bùng lên không sao cản được. 

Thế rồi, trong một đêm tối trời. Tiêu Huệ Lan đã hiến trinh tiết của nàng cho cậu bé mù Ngọc Tiêu Kỳ. 

Hai người do đang bị trói nên chuyện ái ân chỉ được thực hiện từ tư thế đứng. 

Tiêu Huệ Lan đã tự mình chủ động đu người lên để dùng hai chân nàng ôm lấy eo lưng Ngọc Tiêu Kỳ. 

Còn Ngọc Tiêu Kỳ thì chỉ xoay người lại đè thân hình lõa thể của Tiêu Huệ Lan sát vào cột trụ làm điểm tựa, để rồi phần dưới cơ thể của họ dính lại vào nhau và đưa cả hai vào cõi mê hoang. 

Chuyện mất trinh của Tiêu Huệ Lan ngay sáng hôm sau đã bị các vị cô nương biết được. 

Do bởi vì hai người thân đều bị trói. Tay lại không thể lau rửa chỗ kín. Vì thế nên vết máu trinh cũng nhưng mùi vị của dâm thủy và tinh dịch họ xuất ra đêm qua là minh chứng hùng hồn nhất cho sự việc này. 

Vậy là gần 2 tháng trời từ khi Tiêu Huệ Lan bị bắt đến giờ việc quy phục nàng mới được hoàn tất. Cả bọn đều hết sức mừng rỡ liền đánh thuốc mê cho 2 nạn nhân kia bất tỉnh. Hạ Mộng Cầm ra lệnh cho 2 vị cô nương kia cùng nàng lau rửa mình mẩy cho Tiêu Huệ Lan và Ngọc Tiêu Kỳ đỡ bẩn thỉu. Rồi nàng bắt đầu chọn lấy vài bộ y phục mới, thích hợp mặt vào cho 2 người, sau đó mới đặt họ vào giường. 

Đến khi Tiêu Huệ Lan và Ngọc Tiêu Kỳ tỉnh dậy. Cả hai người đều ngạc nhiên khi nghe được từ miệng Hạ Mộng Cầm kể lại đầu đuôi kế hoạch của mình. 

Nhất là về phía Tiêu Huệ Lan lại càng kinh ngạc khi biết được 3 vị cô nương mà nàng ghét cay ghét đắng kia lại chính là nương tử bí mật của Ngọc Tiêu Kỳ. 

Lúc này nàng đang nằm trên giường gấm cùng Ngọc Tiêu Kỳ. Hai bên giường là các mỹ nhân Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan đang để mắt nhìn vào. Tiêu Huệ Lan thật đúng là mắc bẫy mà không kêu la được. 
Nàng chỉ còn nước ôm mặt mà khóc ròng thôi. 

Rạng sáng hôm sau, Tiêu Huệ Lan ra đi chỉ để lại một lời nhắn. Nàng nói rằng nàng biết một bí vật cổ truyền, có thể chữa được bệnh cho những người bị mù bẩm sinh. Vì vậy, nàng sẽ tìm vật đó và mang về chữa bệnh cho Ngọc Tiêu Kỳ. 

Mọi người nghe được thông tin vừa rồi đều lấy làm mừng rỡ. 

Tiêu Huệ Lan đến rồi lại đi. Sự có mặt của nàng ở Hạ gia trang chỉ trong một thời gian ngắn ngủi nhưng đã mang lại nhiều kỷ niệm cho mấy người ở lại. Đặc biệt trong số đó là Ngọc Tiêu Kỳ. Mùi vị ái ân cùng mỹ nhân và những phút truy hoan giữa hai người làm cậu chẳng thể nào quên. 

Nhưng rồi, một chuyện tày trời ập đến làm cho Ngọc Tiêu Kỳ và các vị cô nương một phen khốn khổ. 

Không hiểu vì sao. Trong một đêm, khi Ngọc Tiêu Kỳ đang cùng các vị cô nương Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan đang ngủ vùi với nhau sau một trận truy hoan cùng cực thì có những âm thanh ầm ĩ làm họ thức dậy. 

Tiểu Thúy Loan chưa kịp ngồi lên để ra xem bên ngoài có chuyện gì, thì cánh cửa phòng ngủ đã bật tung lên bởi một đám người tay cầm gậy gộc xông tới. 

Các tiểu thơ thất kinh hồn vía vì sự xuất hiện đột ngột của mọi người. 

Hai nàng vẫn còn đang trong trạng thái y phục hở hang, nên rú lên kéo chăn lại che kín nhục thể. 

Ngọc Tiêu Kỳ thì mù lòa nên chẳng nhìn được bọn người đột nhập vào phòng là ai. Nhưng Tiểu Thúy Loan ngồi gần cậu thì tái mặt vì sợ hãi khi nhận thấy Thạch Tùng - tổng quản Hạ gia trang và đám gia đinh đông đảo. 

Bên cạnh Thạch Tùng lúc này còn có đại tiểu thơ Hạ Mộng Hoàn, mặc y phục áo lông kín mít, tay cầm bó đuốc. 
Hạ Mộng Hoàn nhìn hai em gái đang trong trạng thái sợ hãi và hớ hênh thì không khỏi kinh ngạc sững sờ. 

Nàng không thể ngờ, hai em nàng lại đi chung chạ với một cậu bé mù lòa tên Ngọc Tiêu Kỳ kia. 

Lúc đầu tiên, khi nghe lời của phụ thân Hạ Bạch Thế bảo nàng cùng với tổng quản Thạch Tùng đi kiểm tra phòng của Hạ Mộng Cầm nàng cũng lấy làm ngạc nhiên. 

Có điều, nàng cũng không ngờ chuyện thăm viếng bất ngờ này lại phác giác ra một chuyện tày đình như vậy. Rõ ràng việc hai cô em gái ngủ chung giường cùng tiểu tử Ngọc Tiêu Kỳ là không thể chối cãi. 

Một việc nữa, hai nàng nọ còn đang trong tình trạng gần như lõa thể thế kia thì làm sao mà chối cho được. 

Tuy lúc này Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy đã dùng chăn len che kín thân thể, nhưng chỉ nhìn sơ qua Hạ Mộng Hoàn cũng hiểu được hai nàng nọ y phục đã cởi ra gần hết rồi. 

Hạ Mộng Hoàn sợ mọi người ở đây lâu lại càng lắm chuyện nên vội ra lệnh cho đám gia đinh và lão tổng quản rút hết ra ngoài. 

Lúc này, Tiểu Thúy Loan cũng đã tìm được y phục của hai vị tiểu thơ kia để họ mặc vào. 

Hạ Mộng Hoàn chứng kiến cảnh hai em nàng đang lúng túng và hối hả mặc lại y phục thì không khỏi lắc đầu thở dài. 

Thế là ngay sáng hôm sau, chuyện bắt được quả tang kia đã đến tai lão trang chủ. Rõ ràng đây là một chuyện tồi bại không thể nào tha thứ được. 

Lão trang chủ Hạ Bạch Thế tức giận đùng đùng định xử tử cả đám người Ngọc Tiêu Kỳ, Hạ Mộng Cầm, Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan. 

Thế nhưng, trang chủ phu nhân đã hết lời can gián cũng như khóc lóc xin tha cho đám trẻ thơ dại. 

Đại tiểu thơ Hạ Mộng Hoàn cố gắng nói thêm vào xin cha tha cho mọi người. 

Hạ lão trang chủ đau xót nhận ra việc lão đã để ba vị tiểu thơ kia góa chồng là một tính toán sai lầm. 

Bây giờ nếu lão có làm lớn chuyện thì cũng như tự mình bôi tro chát chấu vào mặt mình. Càng làm lớn ra thì càng nhục nhã. 

Hạ Bạch Thế tự nghĩ, bây giờ chỉ có cách làm sao xử lý việc này càng êm thắm càng tốt. 

Thế rồi, Ngọc Tiêu Kỳ bị lão trang chủ cho gia đinh đánh cậu 20 côn rồi cho người tống cổ ra khỏi gia trang. 

Còn về hai tiểu thơ con gái lão thì đem giam vào trong một căn ph òng biệt lập có người canh giữ luôn luôn. 

Tiểu Thúy Loan thì bị một trận đòn đau rồi đem giam vào nhà kho để tiếp tục chịu tội hình. 

Tình cảnh của bọn người Ngọc Tiêu Kỳ đã biến chuyển nhanh chóng đến không ngờ. Bắt đầu từ đây, cuộc đời của cậu nhỏ lại lật sang một trang mới với đầy rẫy những gian nan và vất vả.

Đọc thêm truyện hay