Ngọc tiêu kỳ (11)

Ngọc tiêu kỳ
 

Tiểu long
 


Chương 11
 

Hai nàng thay phiên nhau phục vụ cậu nhỏ. Ban đầu cuộc chiến giành tình này chỉ đơn thuần là sự ganh đua lẫn nhau mà thôi. Thế nhưng sau hơn 2 tuần chinh chiến với những cơn khoái ngất tưng bừng thì cả hai vị cô nương không ai còn phân biệt được lý do của việc họ đến với Ngọc Tiêu Kỳ nữa. 
Cả hai đều như ngây như say với những cuộc giao hoan long trời lỡ đất. Họ đều không ai nói ra nhưng đều biết khó lòng mà cầm lại được rồi. 
Cả Lan Nhi cô nương lẫn Hà Thu Anh đều bắt đầu lo sợ chuyện này sẽ bị bại lộ. Hai nàng ban đầu có gầm ghè nhau, nhưng vì mục tiêu chung là dấu diếm chuyện ái ân kia nên tự nhiên lại trở thành đồng minh bất đắc dĩ. 
Họ hết lòng bưng bít với Hoa bà bà, rồi có khi cùng nhau lên giường cùng Ngọc Tiêu Kỳ để tiết kiệm thời gian. 
Ngọc Tiêu Kỳ được cả hai mỹ nhân ra sức chìu chuộng thì hết sức khoái trá. Cậu chàng không những được làm tình mà còn được các nàng tẩm bổ cho không ít của ngon vật lạ để chàng có thêm sức để đụ. 
Mà kể cũng lạ. Việc cùng chung ái ân với Ngọc Tiêu Kỳ đã gắn bó hai nàng nọ vào nhau. 
Họ chia xẻ ái ân ngay trên chiếc giường nhỏ cùng Ngọc Tiêu Kỳ và cùng nhau học hỏi kỹ thuật làm tình một cách tuyệt đối. 
Hai mỹ nhân say mê ái ân kia đã lại cùng nhau đi vào vết xe đổ của Lý Thiếu Hà lúc nào không biết. 
Hai nàng do mãi ái ân cùng với tình quân nên chuyện tiếp khách trở nên nhạt nhẽo. Hai nàng đi khách mà mặt mày chẳng được tươi vui, còn chung đụng thì hết sức cẩu thả, nhanh chóng. 
Hoa bà bà ban đầu cũng chẳng để ý lắm. Thế nhưng bà ta bị khách làng chơi phàn nàn nhiều lần thì bắt đầu cảm thấy có vấn đề. 
Bà ta quyết định điều tra sự việc và bất ngờ phát giác ra hai ả mỹ nhân thuộc hàng đệ nhất, đệ nhì trong Vạn Hoa Lầu lại đi chung đ.ng cùng Ngọc Tiêu Kỳ. 
Điều Hoa bà bà cảm thấy thiệt thòi hơn cả lại chính là việc “địt chùa” của cậu nhỏ. Ai đời nhất đóa Hà Thu Anh của mụ mỗi lần đi khách không dưới 10 lạng bạc, còn nhị đóa Lan Nhi cô nương đi khách cũng phải 8 lạng bạc. Thế mà Ngọc Tiêu Kỳ ** cả hai nàng không biết là bao nhiêu lần lại chẳng mất một đồng nào. Thật là không thể nào nuốt trôi được cục giận. 
Mà chuyện đã chấm dứt đâu. Cả ả Lý Thiếu Hà cứng đầu cứng cổ kia cũng tìm cách chống đối bà. Nàng ta đã không chịu đi khách chỉ vì bà không cho nàng gặp Ngọc Tiêu Kỳ. 
Hoa bà bà không sao hiểu nổi mấy đứa con gái kỳ quái này nữa. Làm sao cả bọn lại cứ đi say mê một thằng mù thế kia cơ chứ. 
Bà ta suy nghĩ một hồi rồi quyết định đem dấu cậu nhỏ đi chỗ khác là yên chuyện. 
Thế rồi ngay trong đêm đó, trong khi các vị cô nương đang tấp nập đón khách, thì ở phía sau lưng Vạn Hoa Lầu, một chiếc xe ngựa nhỏ đã chờ ở đó. 
Hoa bà bà đích thân đưa cậu nhỏ ra xe. Bà ta nói dối với cậu là đưa cậu đến chỗ tỷ tỷ Lý Thiếu Hà. 
Thế nhưng trên đường đi, Hoa bà bà lại rẻ ngã khác. 
Đến lúc Ngọc Tiêu Kỳ đạp chân lên đám cỏ dại ở phía sân sau nhà thì cậu mới chợt nhận ra Hoa bà bà đã lừa cậu. 
Nhưng Hoa bà bà không để cậu nhỏ kịp lên tiếng đã quát gã tà xích nhấc bỗng cậu lên rồi tống thẳng vào thùng xe. 
Chiếc xe ngựa kéo nhanh chóng lao đi rồi khuất hẳn sau đám cây lá rậm rạp. Vậy là một lần nữa cuộc đời của Ngọc Tiêu Kỳ lại biến chuyển sang một hướng khác. 

**************** 
Ngọc Tiêu Kỳ bị đưa đến ở trong nhà một người con của Hoa bà bà. Nàng này tuổi đã 37, 38 và chồng đã đi chinh chiến từ lâu. Hoa Thiên Thiên trong cái rủi lại có cái may. Tuy nàng phải chịu cảnh vò võ một mình hơn chục năm trời chờ đợi phu tướng, nhưng bù lại nàng đang được hưởng không ít bổng lộc từ chức quan của người chồng. Hoa Thiên Thiên do vậy chẳng phải làm gì mà vẫn có cái ăn. Nàng thường tụ họp với mấy vị phu nhân có chồng đi xa để tán gẫu cho đỡ buồn. Bọn họ khi thì tụ tập ở nhà nàng, khi thì mang nhau đến nhà người khác. Đôi lúc, cả bọn còn kéo nhau đi thưởng ngoạn ở những thắng cảnh lân cận. Có thể nói, cuộc sống cũng được an bình, tự tại. 
Hoa Thiên Thiên không ưa gì công việc làm của mẹ mình. Nàng thường nói, việc chăn dắt gái để mua vui không thể làm cho người ta trở nên cao quý. Bằng chứng là việc nàng sống cách biệt với mẹ nhiều năm nên mới có cơ hội lấy được người chồng làm quan. Tuy chồng nàng không phải là quan lớn gì, thế nhưng vì là người có quan chức nên nàng làm vợ cũng được thơm lây. Nàng có thể quan hệ với không ít các vị mệnh phụ phu nhân, các tiểu thơ đài các, cũng như các thành phần thế lực khác. 
Việc này đã làm cho phẩm giá của nàng hơn hẳn người thường. Đây là điều làm Hoa Thiên Thiên tự hào hơn cả. 
Hoa bà bà thì chẳng cần biết con gái nói gì. Việc sở hữu Vạn Hoa Lầu đã mang về cho bà biết bao tiền bạc rủng rỉnh. Bà mặc kệ đứa con gái nhiều lần bảo bà bỏ cái nghề không vốn này về sống với nàng mà cứ được thể làm tới. Càng ngày Hoa bà bà càng chiêu dụ được nhiều ả mỹ nữ xinh đẹp về dưới trướng. Cái danh của Vạn Hoa Lầu cũng vì thế mà nổi hơn lên. 
Nhưng đây là lần đầu tiên Hoa bà bà phải nhờ đến con gái. Việc đưa Ngọc Tiêu Kỳ đến ở nhà Hoa Thiên Thiên là cả một vấn đề phải tính toán trong đầu. 
Hoa bà bà tự nghĩ, đứa con gái bà cũng không phải tệ vậy mà cứ ngày ngày ngóng cổ chờ đợi thằng chồng mắc dịch ở tận đâu đâu. Nay bà gửi cho con gái một gã trai trẻ có sức ** tốt để nàng giải khuây cũng là điều hay. 
Đối với quan niệm của Hoa bà bà. Cái l. mà không được ** thì nữ nhân sướng nỗi gì. Bà phải tìm cách gạt bỏ cái phẩm cách cao quý vô duyên vô dạng kia trong đầu đứa con gái và để cho nó biết việc ** nhau là sướng như thế nào. 
Một điều nữa là việc mấy vị cô nương của bà. Bây giờ đây ba nàng mỹ nữ xinh đẹp và có giá nhất Vạn Hoa Lầu là Hà Thu Anh, Lan Nhi và Lý Thiếu Hà đều mê mệt Ngọc Tiêu Kỳ. Nếu bây giờ để cậu ta ở lại đây chắc khác nào đập vỡ nồi cơm của mụ. 
Nhưng Hoa bà bà cũng không dám đuổi cậu nhỏ. Nếu lỡ một mai cần dùng đến cậu thì biết đi đâu mà tìm. 
Thế rồi, Hoa bà bà nghĩ đến việc gửi cậu nhỏ đến chỗ con gái của bà để được an tâm. 
Ngọc Tiêu Kỳ đến nhà Hoa Thiên Thiên vào một ngày xuân sang. Lúc này, hai bên đường cây cối đã đâm chồi nẩy lộc. Mùi cây cỏ và hoa thơm lan tỏa trên đường đi cùng tiếng chim ríu rít làm cho cậu nhỏ cũng đỡ buồn chán. 
Ngọc Tiêu Kỳ không biết Hoa bà bà cho người mang cậu đi đâu. Thế nhưng cậu có muốn biết cũng không tài nào biết được. Hỏi gã tà xích kia ư ? Vô ích. Gã chẳng hề hé răng một lời dù cậu đã hỏi nhiều lần. 
Hoa Thiên Thiên kinh ngạc vì vị khách trọ bất đắc dĩ đến nhà. Nàng vừa đọc thư của mẹ vừa suy nghĩ trong lòng: 
- Thật vô lý ! Sao mẹ mình lại rỗi hơi lo cho một gã mù thế này. Chẳng lẽ mẹ ta gần đây tâm tính thay đổi đã có lòng hướng thiện hay sao... thật là khó hiểu ... 
Hoa Thiên Thiên để cậu nhỏ ngồi xuống rồi bắt đầu hỏi chuyện mẹ mình. 
Hóa ra Hoa bà bà vẫn đang làm ăn phát đạt tại Vạn Hoa Lầu. Chẳng có vẻ gì là bà ta muốn giải nghệ cả. 
Còn về chuyện của Ngọc Tiêu Kỳ. Hoa Thiên Thiên cũng chỉ biết cậu là em của một ả kỹ nữ ở chỗ mẹ mình. 
Hoa Thiên Thiên hỏi chuyện một hồi mà chẳng tìm thấy chút kẽ hở nào để mà suy đoán ra nguyên nhân bí ẩn kia. Nàng đành bảo người xếp cho cậu nhỏ một ph*ng trong gian nhà phía tây của nàng. 
Ngọc Tiêu Kỳ ở nhà Hoa Thiên Thiên được hơn 2 tuần. Suốt ngày cậu chỉ ăn không ngồi rồi chẳng có gì làm. Nói chung ở một nơi như thế này cũng thật là chán. 
Lúc trước, tuy Ngọc Tiêu Kỳ có phải cực khổ thì bù lại chàng có những niềm vui khác khi ** nhau với các nàng. Nhưng ở đây, mọi thứ đều xa lạ. Ngay cả Hoa Thiên Thiên, người mà cậu gặp đầu tiên khi đến đây cũng chẳng mấy khi ở nhà. 
Ngọc Tiêu Kỳ cảm giác như cậu đang bị giam lỏng vậy. 
Một hôm, Ngọc Tiêu Kỳ chợt tỉnh vì tiếng cười nói xôn xao ở phía ngoài xa. Ngọc Tiêu Kỳ ngạc nhiên không hiểu sao lại có chuyện lạ vậy. Tò mò Ngọc Tiêu Kỳ khoác áo dò dẫm bước ra khỏi cửa. 
Không ngờ lúc cậu đi ra lại gặp phải một chuyện lạ. Cậu phát giác ra một mùi hương nữ nhân bốc lên ở ngay đằng trước. Thật hết sức kỳ quái. Ngọc Tiêu Kỳ tự biết bọn gia nữ trong nhà này chỉ có độ vài ba người. Trong khi mùi thơm tỏa ra kia hết sức sang trọng không giống như loại phấn sáp thông thường. Ngọc Tiêu Kỳ tự đoán nữ nhân kia ắt hẳn phải là hạng cao sang mới sử dụng được loại đồ quý tộc này. 
Cậu lò dò tiến lại và hết sức hồi hộp lắng nghe. Không ngờ chẳng nghe thì thôi. Khi nghe rồi cậu không khỏi bật cười. 
Hóa ra âm thanh cậu nghe được chính là tiếng nước tiểu bắn ra từ l. nữ nhân. Ngọc Tiêu Kỳ cười thầm ắt hẳn nữ nhân kia đang “chút bầu tâm sự” ở chỗ này đây. Nàng ta đúng là táo gan vô cùng. 
Phải biết, nơi ở của Ngọc Tiêu Kỳ vốn ở phía tây. Đây là nơi ít người ở và qua lại. Hoa Thiên Thiên cho cậu ở đây cũng là vì không muốn gặp gỡ cậu vậy. 
Tuy là nói thế. Nhưng nơi này cũng chẳng phải là chỗ để phóng uế bừa bãi. Việc nữ nhân kia làm thật là quá quắc quá chừng. 
Lúc này, Lã Mai tiểu phụ đã trút bỏ xong đám nước tiểu ra khỏi l. nàng. Vừa nãy nàng do quá say đã đi nhầm đường nên chẳng thấy nhà xí đâu. Vừa hay nơi đây lại đang vắng vẻ. Thế rồi nàng đành ngồi xuống đái đại ra đấy cho khỏi khó chịu. 
Nàng đái xong rồi định đứng dậy thì chợt nhìn thấy bóng người lò dò phía trước mặt mình. Người này chẳng phải Ngọc Tiêu Kỳ thì còn ai nữa. Thế nhưng Lã Mai đột nhiên thấy người nọ xuất hiện thì hồn vía lên mây. Nàng ta ba chân bốn cẳng rú lên mà chạy. 
Nhưng lúc này y phục dưới thân Lã Mai đã kéo lên đâu. Nàng hoảng quá chạy trốn nên chân vướng phải quần ngã lăn ra đất. 
Lã Mai bị ngã lại càng cuống quýt. Nàng cố gắng đứng dậy rồi lại ngã xuống. Cứ như vậy vài lần thì mệt quá thở ra từng hồi. Lã Mai chẳng những không chạy được thì thôi lại còn để Ngọc Tiêu Kỳ tiến lại gần mình. 
Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ vừa la vừa giẫy giụa dưới đất thì không khỏi bật cười. Cậu chẳng thể ngờ việc mình xuất hiện nơi này lại có thể khiến một vị cô nương sợ hãi đến vậy. 
Phần về Lã Mai thì sau một hồi hốt hoảng đã có phần tỉnh tâm trở lại. Nàng chợt nhận ra người lạ kia chẳng qua chỉ là một cậu bé độ chừng 14,15 tuổi thôi. Chẳng có gì đáng sợ cả. Nếu mà so về tuổi thì cậu ta chỉ đáng em nàng. 
Lã Mai yên tâm trở lại nên vội vàng đứng dậy chỉnh trang y phục. 
Tuy vậy, nàng lại chưa phát giác ra Ngọc Tiêu Kỳ đã bị mù nên trong lòng nàng hết sức lo âu không biết lúc nãy cậu bé kia có nhìn thấy cơ thể nàng không. 
Ngọc Tiêu Kỳ hỏi Lã Mai tại sao nàng lại ở nơi này. Nàng là ai ? 
Lã Mai thấy cậu nhỏ hai mắt đã mù nên mới hết lo âu. Nàng bình tĩnh đối đáp cùng Ngọc Tiêu Kỳ và hỏi ra tên họ của cậu cùng với việc tại sao cậu đến nơi này. 
Có một điều làm nàng hết sức bối rối là Ngọc Tiêu Kỳ không nhận ra nàng là gái đã có chồng. 
Thứ nhất là do Ngọc Tiêu Kỳ bị mù nên đã không nhận thấy lối phục trang theo kiểu phu nhân của Lã Mai. 
Thứ hai, do Lã Mai cũng còn trẻ tuổi và giọng nói của nàng rất trẻ trung nên khiến cho cậu nhỏ bị lầm. 
Ngọc Tiêu Kỳ mấy ngày qua không có người trò chuyện nên cậu gặp được Lã Mai thì rất thích thú. Cậu hỏi đủ thứ điều và biết được Hoa Thiên Thiên đang tiếp các bạn mình ở trong kia. Tiếng cười nói xôn xao lúc nãy chính là do bọn người Hoa Thiên Thiên mời đến gây nên. 
Lã Mai để ý quan sát cậu nhỏ thì thấy Ngọc Tiêu Kỳ rất xinh trai. Phải nói nếu không vì cặp mắt bị mù thì cậu có thể được coi là một mỹ nam tử trên đời hiếm có. 
Lã Mai lâu nay vào trong nhóm các mệnh phụ cũng đã chán lắm rồi. Có điều nàng không chơi cùng họ thì cũng không biết làm gì. Bây giờ nàng gặp một người kỳ lạ như Ngọc Tiêu Kỳ ở đây thì hết sức thích thú lẫn tò mò. Do đó Lã Mai ở lại nói chuyện với Ngọc Tiêu Kỳ hồi lâu không dứt. 
Hai người đứng lâu mỏi chân nên kéo nhau ra một chỗ khác để ngồi nói chuyện. 
Lã Mai nắm tay cậu nhỏ dắt đến chỗ mới. Không ngờ cái nắm tay này lại khiến nàng mệnh phụ sa vào lưới tình không dứt ra được. Tuy nhiên, đó là câu chuyện về sau. Còn lúc này nàng chỉ cảm thấy một sự mềm ấm vô cùng từ bàn tay Ngọc Tiêu Kỳ truyền sang. Lã Mai cảm thấy bàn tay của cậu nhỏ như chứa một dòng điện chạy thẳng sang người nàng. 
Hai người ngồi xuống rồi mà bàn tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay của cậu nhỏ. Dường như cùng lúc đó, bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ cũng xiết lấy tay nàng. Hai người bọn họ lúc này thật giống như một đôi tình nhân đang tình tự vậy. 
Ngọc Tiêu Kỳ hỏi thăm gia cảnh của Lã Mai. 
Hóa ra xuất thân của Lã Mai từ chỗ nhà giàu sang. Nàng được gã cho trượng phu năm mới vừa tròn 17. Bây giờ tướng công của nàng đã theo đoàn quân ra mặt trận được gần 3 năm. Không biết bao giờ chàng mới trở về. 
Lã Mai nói đến chuyện buồn bất giác bật khóc. 
Nàng làm cho Ngọc Tiêu Kỳ ngồi bên hết sức bối rối. Cu cậu ngẩn người ra một lúc rồi mới quàng tay ôm lấy vai nàng kéo nàng về phía mình. 
Lã Mai không chút chống cự, ngã đầu vào ngực cậu nhỏ. Nàng cảm thấy một sự an ủi rất nhiều so với ngày thường ở nhà một mình. 
Ngọc Tiêu Kỳ vốn dĩ chẳng phải là tượng gỗ. Cậu thấy người ngọc tựa người vào mình thì không khỏi lòng hươu dạ vượn nổi lên. Đã vậy mùi hương trên cơ thể mỹ nhân lại khiến cậu càng thêm nứng cặc. 
Tất nhiên, bàn tay cậu nhỏ không thể tránh khỏi việc sờ nắn vuốt ve nữ nhân trong phút giây này. 
Lã Mai ngày thường cũng không đến mức dễ dãi như vậy. Có điều hôm nay nàng đã uống vào không ít rượu nên có phần chếnh choáng. Hơn nữa, bàn tay cậu nhỏ hết sức điêu luyện vuốt ve người nàng chỉ ở phía ngoài. Vì lẽ đó sự ph*ng thủ của nàng cũng chưa đến mức báo động để nàng lên tiếng cự tuyệt. Lã Mai dù gì cũng là người. Nàng cũng muốn được người ta vuốt ve chìu chuộng chứ ... 
Ngọc Tiêu Kỳ vuốt đầu tiên ở bên vai nàng. Rồi bàn tay cậu tiến đến phía sau lưng. Rồi cứ thế. Mỗi lúc một chút. Cứ tùy theo phản ứng của Lã Mai mà cậu tìm đường tiến đến. 
Tội nghiệp cho Lã Mai cũng chỉ tính là để yên lặng mà hưởng lấy một chút chìu chuộng. Nào ngờ nàng gặp phải “thần thủ” như Ngọc Tiêu Kỳ nên người nàng cứ mỗi lúc lại mềm ra. Cái l. kia không kìm được đã bắt đầu ri rỉ nước dâm. 
Ngọc Tiêu Kỳ bây giờ đã có thể thò tay vào trong áo người ngọc để trực tiếp bóp vuốt vú nàng. Lã Mai toàn thân như vô lực. Nàng ngã ngửa người ra nằm trong lòng Ngọc Tiêu Kỳ để cho cậu nhỏ toàn quyền với thân thể mình. 
Ngọc Tiêu Kỳ vạch hai bên áo người ngọc trễ xuống để rồi hai cánh môi của cậu áp vào hôn hít say đắm làn da mịn màn kia. 
Lã Mai lần đầu tiên mới biết được mùi vị của ái ân lại tê mê đến thế. Mặc dù Ngọc Tiêu Kỳ mới chỉ hôn hít cổ và vai nàng cũng như mới chỉ bóp vuốt vú nàng mà Lã Mai đã thấy sướng không thể tưởng tượng được rồi. Nếu mà cậu nhỏ còn để con c*c vào l. nàng nữa thì không biết sự khoái lạc kia còn đến mức như thế nào nữa. 
Ngọc Tiêu Kỳ ôm lấy Lã Mai mà hôn hít say sưa. Cậu hôn môi, hôn cổ, hôn tai, rồi lần lần hôn xuống phía dưới thân người ngọc. 
Lã Mai lúc này chỉ như một con cừu non nằm đợi con sói mần thịt. Nàng nhắm nghiền mắt, hai tay ôm chặt lấy cổ Ngọc Tiêu Kỳ mà kéo ghị vào mình. 
Ngọc Tiêu Kỳ càng hôn càng thấy thích thú. Là người khiếm thị nên cậu nhỏ phân biệt rất rõ mùi vị của mỗi vị cô nương mà cậu từng chung đ.ng. Phải nói trong số đó người khiến cậu thích thú nhất là Tiêu Huệ Lan thần trộm, còn người thứ hai ắt hẳn chính là vị tiểu phụ nương tử này. Trong người nàng mùi da thịt lẫn với mùa phấn sáp bay ra rất là khích thích.

Đọc thêm truyện hay