Tình Yêu Và Dục Vọng (4)

Tình Yêu Và Dục Vọng
 

 


Phần 4 
 

Rồi mình sẽ tung tin chuyện này ra khắp nơi để hắn không còn mặt mũi nào . 
- Em thật là độc ác, đúng là lòng dạ đàn bà , anh chưa hứa với em đâu - Duệ Nhậm trả lời . 
- Nếu anh còn muốn được cái này thì anh phải nghe lời anh- Tầng Hoa vừa nói vừa chỉ vào chỗ kín của mình cười nhếch miệng một cách yêu quái . Duệ Nhậm đứng dậy mặc vội quần áo rồi dùn dằn định bỏ đi : 
- Em đừng có tưởng chỉ có em là xinh đẹp nhất ở kinh thành này, còn có Tiểu Nhan nữa . 
- À, anh muốn nói con nhỏ đó à, anh nên biết là chồng của nó là một thương gia giàu có, người có sự liên hệ mật thiết với Vua . 
- Tôi mặc kệ, hễ miễn tiểu tướng này thích ai thì phải chiếm cho bằng được - chàng nói xong thì quay gót đi thẳng không thèm ngó lại Tầng Hoa một lần . 
Tiểu Nhan là một người con gái vừa tròn 18 thì phải gã chồng . Nhưng chồng nàng thì lúc nào cũng bận bịu với công việc, thĩnh thoảng ông đi năm bảy tháng mới trở về . Những lúc như thế thì Tiểu Nhan hay qua nhà người anh họ của nàng để ở,người anh họ đó chính là phó tướng Duệ Nhậm. Từ lúc Tiểu Nhan bước chân vào dinh phó tướng thì Duệ Nhậm đã quyết tâm chinh phục người con gái này mặc kệ là nàng đã có chồng .
Trở lại chuyện của Ái Như, từ khi biết được vị hôn phu của mình là một ông già thì nàng thất vọng vô cùng, nàng ước gì vị hôn thê của nàng là thầy Kình Quốc Đống. Bấy lâu nay nàng không biết là nàng có yêu thầy Đống hay không, nhưng mỗi lần được gần gũi thầy, để học nhạc với thầy thì nàng thấy thời gian như là chạy nhanh như bay . Bà đô đốc thì rất là khó khăn nên lúc nào cũng cho người lưu ý tới thầy . Thầy Đống thì đã yêu Ái Như từ thuở ban đầu rồi, cử chỉ hồn nhiên của nàng, khuôn mặt khả ái của nàng thì làm sao mà thầy Đống , là một người đa sầu đa cảm , có thể chối từ một sự đẹp đẽ như thế kia . Thầy bí mật trao cho nàng những bức thư tình lãng mạn được dán kín đáo bên dưới cây đàn tranh . Nàng cũng đáp lại những bức thư đó một cách nồng nàn . Thời gian trôi qua, tình cảm của họ càng tăng dần, nhưng Ái Như thật ngây ngô chưa biết là nàng đã yêu thầy Đống rồi . Giờ đây đối diện với sự khó khăn trước mắt là nàng phải đi gã chồng, nàng không biết làm sao hơn là chỉ đành thố lộ tâm tình với Dì Tầng Hoa để hy vọng Dì cho nàng một con đường đi . 
- Con nên viết một lá thơ trả lời cho thầy Đống đi-Tầng Hoa gợi ý . 
- Nhưng con phải viết làm sao ?-Ái Như ngớ ngẫn mặt ra hỏi một cách ngây thơ . 
- Con đi lấy giấy và viết đi, Dì đọc cho con viết . Ái Như vội vã đi và trở lại . 
Tầng Hoa vừa đi vừa suy nghĩ lẫm bẫm rồi nói : 
- Con sẵn sàng chưa ... 
- Dạ Thưa thầy Đống, Thầy như một viên ngọc trong suốt làm cho em vừa kính vừa yêu . Chính vì sự trong suốt của thầy mà em đã nhìn thấy và thấu hiểu hết tấm lòng của thầy đối với em . Hôm nay đây em phải đi lấy chồng vì sự ép buộc của má . Người chồng tương lai của em có quyền qui tối cao trong quân đội của triều đình . Vì em phải giữ đạo hiếu mà phụ lòng yêu thương của thầy . Bỗng Ái Như nhìn lên Dì ra vẻ ngạc nhiên rồi nói: 
- Sao Dì lại nói giúp cho con lấy được thầy Đống mà . 
- Con ngoan, nghe lời Dì viết tiếp đi .- Dì nói xong thì đọc tiếp . Nhưng thầy sẽ mãi mãi trong tim của em . Mặc dù em là vợ của người khác nhưng em sẽ luôn luôn thuộc về thây bất cứ hoàn cảnh nào và thời gian nào . 
Em của thầy, 
Ái Như .

Bức thư của Ái Như được dấu diếm cẩn thận dưới cây đàn tranh như thường lệ , thầy Đống đọc xong thì lòng buồn man mác . Thầy lập tức viết một lá thư như sau : 
Ái Như dễ thương của thầy, Nhận được thư của em thầy rất vui mừng như chưa bao giờ được vui mừng như thế vì em đã hiểu được tấm lòng của thầy . Nhưng thầy cũng buồn như chưa bao giờ bị buồn như thế vì nghe tin em lấy chồng . Thầy muốn cho em biết là tình yêu của thầy giành cho em thì sẽ hơn bất cứ người nào trên thế gian này . Em đừng lo thầy sẽ tìm cách để giải quyết vấn đề này cho em và cho chúng ta . Xin em nán lòng , đừng vội vã quyết định điều gì . Thầy của em Kình QuốcĐống . Thầy xếp lá thư thật gọn nhỏ xíu lại . Hôm sau như thường lệ, thầy tới nhà của Ái Như để dạy đàn , nhưng khác hơn với thường lệ là lần này đích thân bà đô đốc quan sát cách dạy học của thầy . Suốt buổi hôm đó thầy chẳng dám liếc nhìn Ái Như nữa con mắt, thầy cũng chẳng dám cười . Bà đô đốc thì như đoán biết điều gì đó nên cứ chăm chăm nhìn thẳng vào mặt của thầy nhiều lúc làm thầy lo sợ lúng túng quên cả là thầy đang dạy cái gì . Cuối lớp học , thầy lấy tấm vải mỏng sa-tanh phủ lên cây đàn như thường lệ rồi lén lún nhét dưới đáy cây đàn một lá thư mà thầy đã viết tối qua , xong xuôi thì thầy gom góp nhạc cụ lại rồi chào bà đô đốc chuẩn bị bước ra ngoài thì bỗng bà đô đốc kêu đứng lại . 
- Mở tấm vải lên . 
Thầy còn đang luống cuống chưa biết làm sao thì một người làm trong nhà đã bước tới giở tấm vải phủ cây đàn lên và theo lệnh của bà đô đốc, lấy từ bên dưới cây đàn ra một bức thư . Thầy lúc này há hốc miệng kinh ngạc vì sao mà bà đô đốc biết được là thầy đã dấu bức thư phía dưới cây đàn . Bà đô đốc chăm chú đọc lá thư, bà nghiêm nét mặt lại bất giác làm cho thầy hơi run sợ . Bỗng bà ngước lên nhìn thầy , mặt đanh lại rồi nói : 
- Thầy cuốn tất cả các đồ đạc ở đây lại, từ nay tôi không muốn thấy mặt thầy ở trong căn nhà này nữa . Thầy không xứng đáng là thầy, thầy định dụ dỗ con của tôi thì thầy đừng có mơ . 
- Được thôi, từ nay tôi sẽ không bước vào căn nhà này nữa, nhưng tôi muốn nói cho bà biết là tôi yêu Ái Như chân thật , bà không cản được chúng tôi hôm nay và mãi mãi về sau . 
- Để coi !- Bà đô đốc đanh đá trả lời trong khi thầy gom vội đồ đạc và bước ra ngoài . 

 

Đọc thêm truyện hay