Ta Là Đại Pháp Sư 4 (14->16)

Ta Là Đại Pháp Sư
 

Phi Lộ
 


Quyển 4 - c16
 

Chương 14: Xuất chinh 

Dưới ma lực do ta quán chú, truyền tấn thủy tinh trong suốt long lanh phát ra quang mang lờ mờ. Sau đó giây lát, một bóng hình xinh đẹp uyển chuyển lờ mờ lớn ba tấc hiện ra phía trên tấm thủy tinh. 

"Tỳ nữ Lâm Toa bái kiến chủ nhân." 

Bóng hình mỹ lệ cung kính hướng về phía ta hành một lễ, chờ đợi ta phân phó. 

Vị Lâm Toa công chúa này đích thực đẹp kinh nhân, trong mắt ta bất giác lóe lên thần thái kinh diễm, cất tiếng hỏi: "Lâm Toa, gần đây ngươi khỏe không?" 

Trên khuôn mặt trắng phấn tuyệt mỹ đó của Lâm Toa công chúa hiện lên thần sắc u oán, đau buồn đáng thương, đáp: "Lâm Toa mọi chuyện đều tốt, chỉ có…… chỉ có rất nhớ chủ nhân. Chủ nhân lâu như vậy mà không liên hệ với Lâm Toa, có phải là đã không cần Lâm Toa nữa không?" 

Thần tình ngầm mang nét u oán đó của mỹ nhân đủ khiến cho thép cứng qua trăm lần luyện cũng phải mềm đi, ta vội hỏi: "Nàng lại nghĩ đi đâu rồi, ta sao có thể nỡ không cần đến nàng chứ? Chỉ là khoảng thời gian trước đây, ta quá bận thôi. Hiện giờ ta không phải đã tìm nàng sao?" 

Ách, ta sao lại phải giải thích với an ủi nàng ta nhỉ? Bây giờ nàng đã bị "Đoạt hồn" của ta khống chế, cho dù ta đối đãi với nàng như nô lệ, hay lại đánh mắng nàng, thì lòng trung thành của nàng đối với ta cũng sẽ không thay đổi chút nào. Nhưng vừa nhìn thấy biểu tình khiến người yêu thương đó của nàng, ta bất giác khuyên giải nàng bằng lời ngon tiếng ngọt, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy tự trách. Xem ra đối với mỹ nữ, ta quả thực không có chút sức đề kháng nào cả. 

Sau khi an ủi Lâm Toa công chúa một hồi, ta bảo: "Ta phải lập tức xuất phát đi đến Thiên giới, mọi thứ đều phải phiền hà tới nàng rồi." 

Lâm Toa công chúa vội đáp: "Lâm Toa tuân theo tất cả mệnh lệnh của chủ nhân, xin chủ nhân cứ phân phó." 
Ta nói: “Nàng hãy tìm một lý do bảo các bộ hạ phải trở về Thiên giới, sau đó lập tức đến chỗ này, chú ý đừng để bất cứ ai biết được hành động của nàng." 

"Vâng, chủ nhân, Lâm Toa hiểu rồi." 

"Khởi bẩm phụ vương, 'Ma Thần Vương' đã trúng kế, hắn lệnh cho nữ nhi lập tức đi trước yểm hộ hắn lén vào Thiên giới." 

"Lâm Toa, ngươi làm tốt lắm. Tất cả theo kế hoạch hành sự, nhất thiết không được phép lộ ra chút sơ hở nào. Để không khiến hắn có lòng hoài nghi, ngươi có thể cho hắn nếm thử trước chút lợi lộc." 

"Phụ vương cứ yên tâm, nữ nhi đã an bài mọi việc xong xuôi rồi. Lần này nhất định có thể khiến cho tên ác tặc 'Ma Thần Vương' này có đi mà không có về!" 

Dưới sự trợ giúp của chúng ta, Hạ Nông rất nhanh đã tỉnh lại. Nhưng nàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, trong lúc cử động vẫn tạo cho người khác một thứ cảm giác yếu đuối. 

Nhìn thấy hình dáng đó, trong lòng ta không khỏi cảm thấy rất thương tiếc, bèn nói: "Tiểu Nông, thân thể nàng còn chưa bình phục, lần đi tới Thiên giới này……" 

Hạ Nông biết ta muốn nói gì, vội vã quỳ một gối xuống nói: "Không, xin chàng đừng để Hạ Nông ở lại. Cho dù là núi đao biển lửa, địa ngục thiên đường, Hạ Nông đều muốn thề sống chết theo cạnh chàng. Chàng hãy mang Hạ Nông cùng đi, thiếp sẽ không trở thành nỗi phiền toái đâu." 

Ta đưa tay kéo nàng dậy, đáp: "Đừng làm như vậy, ta không phải nghi ngờ nàng mà là sợ thân thể nàng không chịu đựng nổi. Để giúp ta tái hiện lại 'Thái Cực' mà nàng đã kiệt quệ tâm lực……" 

Hạ Nông vội nói: "Thiếp đã hoàn toàn bình phục rồi, không tin thì chàng hãy nhìn xem!" 

Nàng nghiêng mình lướt ra từ trong lòng ta, khẽ quát một tiếng, cố gắng vận khởi "Thánh đấu khí". Thân thể mềm mại thướt tha uyển chuyển lập tức ẩn trong vầng kim sắc rực rỡ chói mắt. 

Hao tổn tâm lực là loại tổn thương nguyên khí lớn nhất, lúc này Hạ Nông bất chấp tất cả để cố gắng vận khởi "Thánh đấu khí", lập tức cảm thấy một trận hoa mắt váng đầu, thân thể mềm mại của nàng tựa như cọng cỏ nhỏ đứng trong gió, lay động nhưng vẫn nỗ lực đứng đó. 

Ta biết là dù nói thế nào thì nàng cũng sẽ không rời khỏi ta nữa. Ta tiến lên nửa bước, trước tiên ôm nàng vào lòng, yêu thương bảo: "Ny tử ngốc, hà tất phải miễn cưỡng bản thân như vậy chứ? Ta sẽ dẫn nàng theo, nàng không được tiếp tục hành hạ bản thân nữa, biết chưa?" 

Hạ Nông đã tản đi "Thánh đấu khí", ngả vào trong lòng ta nhau rồi gật đầu. Từ sau khi ta trở về từ Thánh Ma đại lục, nàng đã phát thệ rằng kiếp này sẽ không rời khỏi bên mình ta nữa. Trước đây, nỗi tương tư khắc cốt ghi tâm trong quãng thời gian đó đã khiến nàng gần như phát điên rồi. 

Chuyến đi tới Thiên giới đã ở trước mắt, tương lai mù mịt không thể đoán trước được, ai cũng không biết cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì. Cho nên mấy ngày gần đây, Vũ Y chư nữ đối với ta đặc biệt quấn quýt si mê, phần nhiệt tình đó cơ hồ sắp hòa tan của ta. 

Hai người Lạp Cáp Nhĩ Đặc, La Duy cũng đã chuẩn bị xong mọi sự, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường. 
Ngày xuất phát rốt cuộc cũng đến. Trong lúc ta đang triền miền cùng với Ca Ny và Lỵ Vi Nhã trong trướng, một cỗ lực lượng ba động đột nhiên lóe lên trong lòng ta, ta lập tức dừng xâm phạm các nàng. 

Lâm Toa công chúa đã tới. Trong cơ thể nàng tồn tại lực lượng của ta, ta có thể cảm ứng được nàng đến giống như với Vũ Y vậy. 

Dưới thân thể ta, Lỵ Vi Nhã đang toàn tâm toàn ý hùa theo sự xâm phạm, đã phát ra tiếng rên rỉ kháng nghị, cánh tay trắng như ngọc ôm chặt cổ ta, yêu kiều rên lên: "Đến đi, đừng dừng lại……" 

Ta vội hôn nhẹ lên trán nàng một cái, tiếp đó dùng tốc độ nhanh nhất đưa nàng vào trong thế giới mỹ diệu tuyệt luân. 

Lỵ Vi Nhã kêu lên một tiếng chói tai, mềm liệt người xuống, trong đầu chỉ có một vùng trống rỗng, thần trí mê thất trong cực lạc. Còn Ca Ny sớm đã ngọc thể duỗi ngang, yếu ớt ngã xuống, ngủ mê mệt trên tấm chăn dạ. 
Ta đứng dậy, vô cùng thương yêu đặt nằm song song hai thân thể mềm mại xích lõa, xinh đẹp đến bất khả tư nghị của hai vị người ngọc, tiếp đó trên khuôn mặt che một tấm khăn mềm mại, rồi mới mặc y phục và cất những bước lớn ra khỏi trướng. 

Lúc này đã là lúc nửa đêm, một đội binh lính tuần tra đang đi tuần xung quanh nơi đóng quân, khi tới trước mặt ta liền tới tấp hành lễ. 

Ta vẫy tay với các nàng, sau lưng mở đôi cánh thần ma, bay vọt thẳng ra phía ngoài nơi đóng quân, ta có thể cảm ứng được Lâm Toa đang chờ ta ở ngoài doanh trại. 

Chiếu theo sự chỉ dẫn của tâm linh, ta đáp xuống đỉnh một tòa núi nhỏ ở ngoài doanh trại. Hai chân vừa chạm đất, còn chưa thu đôi cánh thần ma về, một bóng hình vô cùng xinh đẹp đã xuất hiện trước mặt ta, quỳ một gối xuống, nũng nịu nói: "Tỳ nữ Lâm Toa tham kiến chủ nhân." 

Một tuyệt thế mỹ nữ, tóc vàng rực rỡ như ánh dương quang, xinh đẹp khiến người ta phải nín thở, đang quỳ một gối trước mặt ta, chính là Lâm Toa công chúa, đệ nhất mỹ nữ của Thiên giới thần tộc. 

Ta đưa tay đỡ nàng dậy: "Không cần phải đa lễ như vậy. Lâm Toa, nàng đến đây không bị ai chú ý tới chứ?" 
Lâm Toa mày liễu khẽ nhướn lên, ngạo nghễ đáp: "Chủ nhân cứ yên tâm, bất luận thiếp làm chuyện gì cũng sẽ không có bất cứ ai nghi ngờ. Ngay cả mấy vị 'Sí thiên sứ' cũng chỉ có nghe lời thiếp, thiếp bảo bọn họ rằng thiếp phải về Thiên giới báo cáo công tác cho phụ vương, tuyệt đối không có ai chú ý tới việc thiếp đi đến đây." 
Mặc dù tâm linh của nàng đã bị ta khống chế nhưng tính tình, khí chất lại không thay đổi chút nào. Khi nói những lời này, nàng bất giác tán phát ra một thứ hào quang mỹ lệ kiêu ngạo tự tin đến cực điểm, khiến ta không khỏi thấy hoa mắt một hồi. 

Không làm kinh động tới bất cứ ai, ta dẫn Lâm Toa đi vào trong doanh trại của Ma giới. Do Ca Ny và Lỵ Vi Nhã đang ngủ say trong trướng của ta, mà ta lại không muốn quấy rầy các nàng, bèn dẫn Lâm Toa im lặng tiến vào soái trướng (hiện giờ là lúc nửa đêm, trong soái trướng không có người). 

Sau khi bước vào soái trướng, ta dẫn phát ra "chiếu minh thạch" (một loại thủy tinh thạch đã qua xử lý ma pháp, sau khi nhận được ma lực kích thích sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ, hiệu quả hơn rất nhiều so với 'Chiếu Minh thuật'). Trong soái trướng rộng lớn tức thì tràn đầy quang mang bạch sắc nhu hòa. 

"Lâm Toa, ngồi đi." 

Ta quay sang Lâm Toa ra hiệu một tiếng. Sau khi bản thân dẫn nàng vào trong soái trướng, thần sắc của nàng dường như có chút khẩn trương, trong ánh mắt khi nhìn ta cũng có ý vị hơi kinh hoảng. Nhưng đây có lẽ là ảo giác của ta. Nàng đã bị ta khống chế tâm linh, sao có thể nảy sinh tình cảm sợ hãi đề phòng với ta được đây? 
Nhất định là ta đã hoa mắt. 

Đợi nàng ngồi xuống xong, ta nói: "Sớm ngày mai, chúng ta sẽ xuất phát. Ngoài chúng ta ra, sẽ còn có bốn người đồng hành. Mang nhiều người lén lút tiến vào Thiên giới như thế, không có vấn đề gì chứ?" 

Lâm Toa đáp: "Chủ nhân cứ yên tâm. Chỉ cần cẩn thận che giấu một chút, cho dù nhiều người hơn nữa cũng có thể được." 

Ta hài lòng kêu "ân" một tiếng, bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt nàng, đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ khả ái, vô cùng trơn bóng của nàng lên. 

Trong sát na bàn tay ta tiếp xúc với nước da bóng láng đó, ta cảm giác được thân thể mềm mại của nàng bất chợt nhẹ nhàng hơi run rẩy. Mặc dù nàng đã cố hết sức che đậy, nhưng vẫn không giấu được linh giác mẫn tuệ của ta. Có điều ta cũng không lưu tâm lắm, đây có lẽ là phản ứng bản năng của một nữ tử trong lúc bất ngờ tiếp xúc một người khác giới, chẳng có gì ghê gớm. 

Ta nâng cằm Lâm Toa, khẽ đưa khuôn mặt trắng phấn tuyệt mỹ của nàng lên. Sau khi thưởng lãm đã mắt sắc đẹp khuynh thành, tụ tập thiên địa linh khí đó của nàng, ta từ từ cúi đầu dịu dàng hôn lên cặp môi hồng như hoa anh đào đó. 

Thân thể mềm mại của Lâm Toa bỗng nhiên cứng lại, nhưng đứng yên bất động, mặc cho ta hôn lên môi. Ta cũng không quá phóng tứ, chỉ hôn nhẹ lên rồi dừng lại, sau đó rời khỏi cặp môi anh đào hồng nhuận của nàng. Thứ tư vị này quả thực vô cùng tuyệt vời. Hiện giờ, tình hình không thích hợp, sau này ta nhất định phải tìm cơ hội thật tốt để thỏa sức thưởng thức một chút sự ngọt ngào của vị Thiên giới đệ nhất mỹ nữ này. 

Ngón tay ta ôn nhu lướt nhẹ trên đôi môi hồng của nàng, rồi nói: "Nàng trước tiên hãy nghỉ ngơi một chút ở chỗ này, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới tìm nàng." 

Lúc này, trên khuôn mặt trắng phấn đã chứa đầy nét đỏ hồng mỹ lệ, Lâm Toa khẽ gật đầu. Ta hôn nhẹ lên trán nàng một cái nữa, rồi bước ra ngoài soái trướng. 

Trong lúc ta xoay mình đi ra ngoài soái trướng, trong đôi mắt đẹp như một điểm nhỏ sáng lạn đó của Lâm Toa công chúa bỗng chợt lóe lên tia phẫn nộ, xấu hổ, tức giận cùng phức tạp, trong đó còn hàm chứa một chút ý vị hờn dỗi. Có điều tất cả những điều này ta đều không nhìn thấy, ta dùng tốc độ nhanh nhất trở về trướng của mình. 

Thời gian không còn nhiều, ta phải nắm chắc cùng với những người ngọc yêu dấu ở cùng một chỗ, nếu không thì ta tuyệt đối chẳng bỏ qua món mỹ vị đỉnh cấp Lâm Toa công chúa này. 

Sáng ngày thứ hai, ta dậy rất sớm. Sau khi thông tri cho Vũ Y chư nữ, ta dẫn các nàng đi tới soái trướng. Lâm Toa dường như đã đoán được chúng ta sẽ đến sớm tìm nàng như vậy, đang tĩnh tọa trong trướng chờ đợi chúng ta. 

Ta cùng chư nữ vừa vào trong soái trướng, Lâm Toa đã lập tức đứng dậy hành lễ nghênh tiếp. Vũ Y đối với nàng thập phần quan tâm, vội tiến lên kéo tay nàng dừng lại: "Không cần phải như thế, công chúa, sau này không được tiếp tục làm như vậy nữa, nếu không chủ nhân có thể sẽ không vui." 

Đôi con ngươi sáng trong mắt Lâm Toa nổi lên chút gợn sóng, không biết đang suy nghĩ tới điều gì. 

Ta nói: "Bây giờ Lâm Toa đã đến, chúng ta cũng cần lập tức bắt đầu hành động rồi. Vũ Y, sau khi ta rời khỏi, mọi việc ở đây đều giao cho nàng." 

Trong đôi mắt đẹp của Vũ Y lấp lánh ánh nhìn vô cùng quyến luyến không nỡ xa rời, vành mắt đỏ lên đáp: "Chủ nhân cứ yên tâm, thiếp sẽ không để chàng phải thất vọng. Nhưng chủ nhân…… chủ nhân nhất định phải sớm bình an trở về." 

Ô Lan Na Toa chư nữ đều bắt đầu vây quanh ta, trong đôi mắt của mỗi người đều hàm chứa lệ quang thâm tình cùng lo lắng, chăm chú nhìn ta. 

Trong lòng ta cũng thập phần không nỡ chia ly, nhưng lại không thể không gượng cười, chỉ đành ngoảnh đi nhẹ giọng nói: "Nhìn mấy ny tử các nàng đều có bộ dạng giống như sắp sửa vĩnh biệt vậy. Các nàng hãy tiễn ta như thế này, nào, hãy cười một cái đi nào." 

Ta đưa hai tay ra đặt trên gò má thơm mát, vô cùng non mịn đó của Phi Âu Á, kéo khóe môi của nàng, khiến nàng hiện ra vẻ mặt vui cười. Nhưng các nữ hài đều không cười, trái lại trong đôi mắt của Phi Âu Á lăn xuống một giọt lệ châu lóng lánh rơi xuống trên ngón tay ta. 

Ta đột nhiên kiên quyết thu tay xoay mình, cưỡng chế nỗi buồn ly biệt trong lòng xuống, cố gắng cất tiếng: "Á Dạ, Tiểu Nông, Lâm Toa, chúng ta đi!" 

Ba nàng lanh trí đã theo ta chạy ra khỏi trướng, Lạp Cáp Nhĩ Đặc cùng La Duy đang đứng ngoài trướng đợi lệnh, thấy vậy vội hỏi: "Đại nhân, đã phải xuất phát chưa?" 

Ta gật đầu. Nhìn Vũ Y chư nữ từ trong trướng theo ra, ta bỗng quát nhẹ một tiếng, hai tiểu quang cầu một trắng một xanh bỗng nhiên chợt hiện ra từ mi tâm của ta, rơi xuống vai Vũ Y, bất ngờ chính là hai vị tinh linh công chúa Hổ Phách và Phỉ Thúy. 

Phỉ Thúy vội nói: "Chủ nhân, vì sao người lại cường hành đuổi chúng ta ra? Ta cùng Hổ Phách ẩn náu trong cơ thể người nên không thể bị phát hiện, nói không chừng trong lúc cần thiết thì chúng ta vẫn có thể giúp đỡ người mà." 

Ta đáp: "Tâm tình của các ngươi ta hiểu rất rõ. Ta biết các ngươi không muốn rời khỏi ta, muốn cùng ta ở bên nhau đồng sinh cộng tử, nhưng không thể được. Sau khi tới Thiên giới, ta phải tiết kiệm từng lực lượng nhỏ một, việc trợ giúp các ngươi che giấu khí tức tinh linh có thể cần hao phí một phần lực lượng. Với lại…… với lại lực lượng của các ngươi mặc dù mạnh mẽ, nhưng ở Thiên giới sợ rằng cũng không có công dụng gì nhiều. Các ngươi hãy lưu lại giúp đỡ Vũ Y đi, nơi này cần các ngươi hơn." 

Hai vị tinh linh công chúa tuyệt đỉnh mỹ lệ bất lực than thở, nắm lấy mái tóc ngân sắc của Vũ Y bắt đầu khóc thút thít. 

Ta biết không thể trì hoãn thêm nữa, thâm tình lại không nỡ xa mà nhìn một lượt đám người yêu đang thầm rơi lệ, bỗng nhiên cắn răng nói "đi", rồi giương cánh dẫn đầu bay lên. 

Năm người Á Dạ, Hạ Nông, Lâm Toa, Lạp Cáp Nhĩ Đặc và La Duy bắt kịp theo sau. Thân ảnh của chúng ta rất nhanh đã dung nhập vào trong bầu trời Ma giới ảm đạm, dần tan biến trong tầm mắt của Vũ Y chư nữ. 

“Hu hu……” 

Băng Tuyết Nhi rốt cuộc không nhịn nổi, phục vào trong lòng Vũ Y khóc lớn. Áo Lệ Na, Băng Thanh Ảnh chư nữ cũng vậy, chẳng mấy chốc đã khóc thành một đám mỹ nhân lệ vương đầy mặt. 

Đôi mắt đẹp của Vũ Y bâng khuâng nhìn bầu trời nơi chúng ta tan biến, thấp giọng lẩm bẩm: "Chủ nhân, chàng nhất định phải bình an trở về……" 

Xuyên qua Ma giới, đón ánh dương quang rực rỡ, "Ma Thần Vương" tuyệt đại thiên kiêu của Ma giới sắp sửa bước vào phạm vi Thiên giới. 

Trận quyết chiến với Thiên giới cuối cùng cũng phải bắt đầu, sẽ có những vận mệnh như thế nào đang chờ đợi ta đây? Cho dù thế nào, ta đều sẽ trở về, trở về bên cạnh những người yêu của ta. 

Ta nhất định sẽ trở về. 

Chương 15: Ma Quân lai tập 

Trong doanh trại quân thần tộc viễn chinh ma giới. 

"Cáo tử thiên sứ" Gia Bách Liệt đang đứng yên trước bản đồ mô hình trận địa, khổ tâm suy nghĩ phương án cho từng bước hành động tiếp theo. Khi Lâm Toa công chúa vắng mặt, hắn tạm thời lãnh chức chỉ huy, trách nhiệm trọng đại không dám có chút lơ là. 

Một tràng âm thanh nhẹ nhàng êm ái như tiếng người trời trừ sau lưng hắn truyền đến: "Gia Bách Liệt ngươi còn ở nơi này hao tâm tổn trí à, phải chú ý đến thời gian nghỉ ngơi chứ." 

Gia Bách Liệt vừa nghe những âm thanh êm ái này là biết ngay người đến là ai, khuôn mặt anh tuấn của hắn như sáng bừng lên, đặt cây thước trong tay xuống xoay người lại. 

Xuất hiện sau lưng Gia Bách Liệt chính là một vị đại mỹ nữ tóc vàng áo trắng xinh đẹp tuyệt đỉnh, phong hoa tuyệt đại, vóc người đầy đặn thành thục đến cực điểm không còn gì để nói, bất luận ở nơi nào cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nàng chính là một trong những người có năng lực mạnh nhất trong các "sí thiên sứ", "hỏa thiên sứ" Mễ Già Lặc. 

Mễ Già Lặc liền nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Gia Bách Liệt, một làn hương u nhã tuyệt trần truyền vào mũi hắn. Đồng thời, trong ánh mắt Gia Bách Liệt nhìn về phía Mễ Già Lặc cũng có ít nhiều vài tia nhìn kì dị. 

Mễ Già Lặc không hề phát hiện phản ứng của Gia Bách Liệt, nàng cúi đầu chăm chú nhìn bản đồ mô hình chiến trường, khẽ nhíu đôi mày liễu nói: "Vài ngày trước không biết công chúa vì sao đem bộ đội chủ lực đang chiếm cứ mấy chỗ địa thế trọng yếu toàn bộ rút về đại doanh, cứ như vậy không phải là tự hủy kiếm phong sao?" 

Gia Bách Liệt thở dài nói: "Ta đối với mệnh lệnh của công chúa cũng hoàn toàn không giải thích được, nhưng công chúa tài cao ngút trời trí tuệ tuyệt luân, nàng làm như vậy nhất định là có dụng ý của nàng." 

Mễ Già Lặc không nói nữa, trong đôi mắt mỹ miều lấp lánh những tia sáng kỳ dị chẳng biết đang suy tư về điều gì. 

Đột nhiên một bóng người như ánh chớp nhanh nhẹn tuyệt luân vọt tới, người chưa đến đã nghe tiếng vang lên: "Các ngươi còn ở nơi này nhàn nhã sao, đã xảy ra chuyện rồi! Trinh sát vừa báo về, theo báo cáo, Ma giới quân đội bắt đầu điều động với quy mô lớn, lại có số lượng lớn viện binh kéo đến, xem ra bọn họ muốn hành động rồi!" 

Hai người Gia Bách Liệt cùng Mễ Già Lặc cả kinh, Gia Bách Liệt vội nói với "sí thiên sứ" vừa mới xông vào - "Quang nhan thiên sứ" Lạp Phỉ Nhĩ: "Thật không? Việc này thật không ổn, quân lực quân tiên phong của Ma giới vốn đã cực kỳ hùng mạnh hôm nay lại có thêm viện binh tới nữa… tình hình này đối với chúng ta mà nói là cực kỳ bất lợi a." 

Lạp Phỉ Nhĩ cười khổ nói: "Mọi chuyện so với những gì ngươi tưởng tượng còn tồi tệ hơn rất nhiều, ngươi còn chưa biết số hiệu của viện quân Ma giới – chính là ma giới quân đoàn số một." 

Nghe đến tên quân đoàn số một Ma giới trên mặt Gia Bách Liệt và Mễ Già Lặc không khỏi có chút biến sắc, quân đoàn số một chính là quân đội tinh duệ nhất Ma giới đồng thời cũng là phòng tuyến cuối cùng của Ma giới. Các trận chiến giữa thiên giới và ma giới từ trước đến nay cho dù thảm khốc thế nào quân tinh nhuệ thủy chung cũng không có chánh thức tham chiến, nhưng đám thiên giới chiến sĩ chỉ cần nghe danh đều biến sắc, ngay cả "sí thiên sứ" cũng không ngoại lệ. 

Gia Bách Liệt vội hỏi: "Ngươi chắc chắn là quân đoàn số một sao? Việc này không phải là vội vội vàng vàng rồi nhìn nhầm chứ?" 

Lạp Phỉ Nhĩ nói: "Tuyệt không sai, sau khi ta nghe được tin này đã âm thầm đến gần quân doành Ma giới dò xét, trong đám viện binh hiện có vài tên đọa lạc thiên sứ phản bội, cho nên nhất định là quân đoàn số một không thể nghi ngờ." 

Mễ Già Lặc nói: "Tình cảnh của chúng ta đúng là không ổn rồi, phải lập tức cầu viện từ thiên giới mới được. Quân tiên phong của Ma giới bây giờ có thể nói là binh cường mã tráng cao thủ như mây, vạn nhất bây giờ bọn họ phát động thế công sợ rằng chúng ta không cầm cự nổi.." 

Thân ảnh "Quân thiên sứ" Tác Liên Đặc đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ, trên mặt treo một nụ cười khổ nói: "Mễ Già Lặc ngươi thật là đồ mồm quạ đen, đúng như những lời xui xẻo ngươi vừa nói, quân tiên phong của Ma giới đang chia làm mấy đội theo đội hình chiến đấu tấn công đến chỗ này của chúng ta." 

Gia Bách Liệt, Mễ Già Lặc, Lạp Phỉ Nhĩ ba vị "sí thiên sứ" nhất thời kinh hãi, Gia Bách Liệt vội la lên: "Mễ Già Lặc ngươi lập tức liên lạc với thiên giới cầu viện binh, Lạp Phỉ Nhĩ, Tác Liên Đặc các ngươi theo ta lãnh quân nghênh chiến, xem ra chúng ta phải khổ chiến một trận rồi." 

Theo lệnh của các "sí thiên sứ" quân doanh quân thần tộc viễn chinh lập tức toàn thể động viên, một trong những tố chất của thần tộc thiên sứ chiến sĩ đó là không cãi lệnh, mấy chục vạn đại quân trong thời gian ngắn ngủi toàn bộ sẵn sàng chiến đấu, mỗi nhánh bộ đội đều có trưởng quan thống lĩnh chiếm cứ những nơi trọng địa chiến lược bên ngoài quân doanh bố trận nghiêm mật chời đợi. 

Nhìn chung mà nói tố chất của quân đội thần tộc tính theo bình quân cao hơn quân đội Ma tộc, mỗi một chi bộ đội đều có một gã "diệu thiên sứ" thống suất, trên dưới một lòng như tay như chân, so ra mà nói thành phần quân đội Ma tộc thượng vàng hạ cám hơn rất nhiều, đã có siêu tinh duệ bộ đội quân đoàn số một lại có quân đoàn ma thú từ ma thú tạo thành toàn dựa vào số lượng mà thủ thắng, hơn nữa đông đảo các chủng tộc thiên hình vạn trạng, thoạt nhìn còn xa mới có được cái khí thế chỉnh tề nhịp nhàng của quân đội thần tộc. 

Nhưng kiến nhiều cắn chết voi, sức chiến đấu của quân đoàn ma thú mặc dù yếu ớt nhưng so về số lượng quân đội thần tộc căn bản không thể nào sánh bằng, biên chế quân đội thần tộc cơ bản cứ mỗi một ngàn tên thiên sứ chiến sĩ làm thành một đội do một gã "đại thiên sứ" thống lĩnh, mỗi mười đội lại có một gã "diệu thiên sứ" làm chủ, nhưng quân đoàn ma thú cũng lấy "vạn" làm biên chế cơ bản, một khi phát khởi công kích chính là trên trời dưới đất từ núi cao đến đồng bằng khắp nơi tràn ngập ma thú, hơn nữa đám ma thú dự phòng rất sung túc, bất luận có tổn thất trọng đại cỡ nào cũng có thể trong thời gian rất ngắn bổ sung hoàn toàn, thật sự làm đám thiên sứ chiến sĩ rất đau đầu. 

Bất quá, làm đám thiên giới e ngại nhất chính là đám cao cấp chiến sĩ Ma tộc còn lại, thực lực bọn họ không hẳn mạnh hơn đám thiên sứ chiến sĩ bao nhiêu nhưng tất cả đều là tử sĩ đã trải qua trăm trận từ những cuộc chém giết máu lửa mà sinh ra. Đám này hung hãn cường bạo thiên sứ chiến sĩ không có khả năng chống cự lại được, cũng may bọn họ số lượng ít, cả Ma giới cũng gần như chỉ có một quân đoàn số một. 

Ba người Gia Bách Liệt toàn thân bao phủ bởi khải giáp trắng noãn nhìn đám thiên sứ chiến sĩ đang không chút rối loạn đều bước tiến đến nơi tập kết, bọn họ với tình cảnh trước mắt cũng không hề lạc quan, mặt mày ai cũng căng thẳng khẩn trương. 

Mễ Già Lặc triển khai sáu cánh bay tới, nói: "Ta đã liên lạc với thiên giới rồi, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì một thời gian ngắn là viện binh có thể tới rồi." 

Thần sắc Tác Liên Đặc vui vẻ, nói: "Vậy công chúa điện hạ có thể theo viện binh đồng thời quay lại không? Chúng ta chiến đấu ác liệt như vậy cần phải có sự chỉ huy của nàng." 

Mễ Già Lặc nói: "Ta cũng hy vọng công chúa có thể quay lại, nhưng sợ rằng…" 

Lúc này một tràng thanh âm kêu gào ầm ĩ đột nhiên vang lên, chỉ thấy ngoài doanh trại một đội thiên sứ chiến sĩ bay lên giữa trời cao, Gia Bách Liệt trầm giọng nói: "Tới rồi! Mọi người chuẩn bị chiến đấu!" 

Thân hình bốn gã "sí thiên sứ" chớp động, đều tự bay về chỗ mình chỉ huy. 

Đội hình tiến công của quân đội Ma giới vẫn bình thường như trước đây lấy quân đoàn ma thú làm tiên phong, chỉ thấy đủ các chủng loại ma thú hình thù kỳ lạ che kín cả bầu trời và mặt đất, tầng tầng lớp lớp như kiến vàng hùng dũng tiến về đám thần tộc thiên sứ chiến sĩ. 

Vô số quang đạn, quang tiễn từ trong tay các thiên sứ chiến sĩ bắn vào đám ma thú giết chết một lượng lớn ma thú. Đám ma thú cũng không hề yếu thế, phun ra hỏa diễm, thiểm điện, độc dịch lập tức tiến hành phản kích. 

Bất quá, phía trước đám thiên sứ chiến sĩ lập tức xuất hiện các loại thánh quang hệ phòng ngự kết giới, thương vong căn bản là không đáng kể. 

Quân đoàn ma thú bất kể thương vong nặng nề xông đến gần đám thiên sứ chiến sĩ triển khai cận chiến. Đám thiên sứ chiến sĩ cũng huy động kiếm quang nghênh chiến, trận sát phạt thảm khốc đã bắt đầu. 

Mặc dù so với ma thú, đám thiên sứ chiến sĩ thân thể cường hãn, chiến lực mạnh mẽ, lại có ma pháp tương trợ, nhưng số lượng ma thú lại đông hơn bọn hắn rất nhiều lần, hơn nữa hung hãn không sợ chết, một số ít cao cấp ma thú trong đó còn có thể sử dụng ma pháp. Trong lúc nhất thời trên trời dưới đất tất cả đều là thân ảnh ma thú , các loại máu đủ màu sắc như nước mưa đồng loạt rơi xuống từ giữa không trung hình thành một dòng sông máu trên mặt đất. 

Thiên sứ chiến sĩ thể hiện tố chất cực kỳ ưu tú, giữa vô số ma thú đầy trời ngập đất điên cuồng tiến công vậy mà trận thế bọn họ không có chút nào hỗn loạn, dường như là một thứ vũ khí giết chóc hiệu suất cực kì cao đã giết chết vô số ma thú vừa không có dũng lực vừa hổn loạn không có trật tự. 

Trận chiến diễn ra hết sức tàn khốc, thi thể ma thú rất nhanh đã xếp thành một tòa núi nhỏ sừng sững, nhưng thiên sứ chiến sĩ dưới sự tiến công điên cuồn của quân đoàn ma thú cũng đã có không ít thương vong. 

Giữa chiến trường đột nhiên hiện ra một vầng sáng hình kiếm rạng ngời chói mắt, vầng sáng quét ngang bầu trời lập tức đem vô số ma thú đang bay lượn hóa thành tro tàn. 

Vầng sáng hình kiếm có uy lực tuyệt luân này đúng là do quang hệ chung cực công kích ma pháp của Lạp Phỉ Nhĩ phát ra "Thái dương chi kiếm", vầng sáng vô kiên bất tồi xé rách không gian tên nào cản đường chết không toàn thây, [thần uy nhất thời hiển lộ làm ma thú hung hãn vô cùng cũng cảm thấy sợ hãi. 

Sáu cánh của Lạp Phỉ Nhĩ bao bọc toàn thân lóe ra thánh quang mãnh liệt vừa định lại phát khởi công kích thì trong lòng chợt có chút cảnh giác, chỉ nghe trước sau tả hữu hai bên hắn đột nhiên vang lên một tiếng kêu tê tái thê lương như quỷ khóc thần sầu, mười đạo hắc sắc quang mang sắc nhọn từ bốn phương tám hướng chém về phía hắn. 

Hắc ám hệ cao cấp ma pháp - "Quỷ khấp đao". 

"Quỷ khấp đao" chính là ngưng tụ hắc ám lực lượng cao độ thành thật thể, cắt vàng chặt ngọc sắc bén vô cùng, chém sắt như chém đậu hũ, đáng sợ vô cùng, ví như bằng vào sức mạnh của “sí thiên sứ” sáu cánh Lạp Phỉ Nhĩ bình thường cũng không hãi sợ, nhưng lúc này đột nhiên từ đâu xuất hiện liền một lúc mười đạo "Quỷ khấp đao" từ tứ phương bắn tới, Lạp Phỉ Nhĩ nhất thời kinh hãi thất sắc. 

Trong cơn nguy cấp hắn vội vàng ngưng tụ quang minh lực lượng lại phát ra thánh quang hệ chung cực phòng ngự ma pháp "thánh quang linh trận" tiến hành phòng ngự, thân hình cao ngất dài ngoằng của hắn nhất thời bị nhốt vào trong quang cầu thánh khiết. 

Mười đạo "Quỷ khấp đao" đen bóng trong phút chốc liền chém vào "thánh quang linh trận" kết giới, tiếng gió rít chói tai nhức óc. 

Theo lý thuyết mà nói "thánh quang linh trận" là một loại kết giới phòng ngự tuyệt đối, có thể ngăn cản ma pháp và vật lý công kích bất kể cường độ thế nào, chỉ cần có đủ ma lực hậu thuẫn nó chính là cứng rắn không thể phá vỡ, bất quá lúc này bởi vì thời gian gấp rút, "thánh quang linh trận" kết giới do Lạp Phỉ Nhĩ phát ra căn bản là vẫn chưa hoàn toàn tạo xong, sức phòng ngự tự nhiên đại giảm, mà "Quỷ khấp đao" vì là do đem hắc ám lực lượng ép nén cao độ mà thành hình mũi nhọn sắc bén, trong không gian hẹp sức phá hoại chính là cao đến kinh người, hơn nữa mười đạo "Quỷ khấp đao" từ bốn phương tám hướng nhất thời đồng loạt chém lên "thánh quang linh trận", trong một tràng âm thanh lanh lảnh chói tai vang lên có hai đạo đao mang phá tan phòng ngự kết giới chém thẳng về phía Lạp Phỉ Nhĩ. 

"Quang nhan thiến sứ" Lạp Phỉ Nhĩ cuối cùng cũng không hổ là một trong những "sí thiên sứ" cực mạnh, trong tình cảnh vạn phần nguy cơ như thế này thân hình hắn lóe sáng chói mắt, nhanh nhẹn cực độ trong gang tấc lách tránh một đạo "Quỷ khấp đao" chém đến. Bất quá, một đạo đao mang khác lại chém trúng lưng hắn, nửa đoạn cánh trắng muốt như tuyết nhất thời rơi xuống đất. 

"Aaaaaaaa" 

Lạp Phỉ Nhĩ rống to một tiếng song chưởng bắt chéo trước ngực sau đó vung tay ra tả hữu hai bên, màu của quang cầu "thánh quang linh trận" đột nhiên biến thành màu đỏ như máu bùng phát ra bốn phía, bên trong khu vực bán kính hơn mười thước chung quanh hắn lập tức sinh ra một vụ nổ lớn thanh thế kinh người. 

Đó là thánh quang hệ cao cấp công kích ma pháp "Thiểm mang bạo đạn", lấy điểm thi pháp làm trung tâm, trong vòng chung quanh hơn mười thước sinh ra quang minh lực lượng bạo tạc, là thích hợp nhất để sử dụng khi bị một đám người công kích tương đồng vây công, tất cả vật chất trong phạm vi ảnh hưởng đều bị quang minh lực lượng bạo tạc vô tình hủy hoại. 

Mười mấy tiểu kết giới màu đen xuất hiện trong phạm vi quang minh lực lượng bạo tạc kháng cự sự hủy hoại của những đợt trùng kích. Nhưng sức phá hoại của Lạp Phỉ Nhĩ thật sự quá mạnh mẻ, những kết giới nhỏ bé này rất nhanh chóng bị nghiền nát, một loạt những tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên. 

Chung quanh Lạp Phỉ Nhĩ đã xuất hiện mười mấy cổ thi thể máu thịt bầy hầy, lại có một ít áo giáp nhẹ màu ngăm đen lủng lỗ chỗ rất nữ tính, hiển nhiên là binh chủng đặc thù của ma giới - hắc ám nữ yêu. 

Hắc ám nữ yêu ngoại trừ năng lực ma pháp tuyệt đỉnh ra các nàng còn có một loại năng lực thiên phú - "ẩn tức", tức là có thể ẩn núp cả khí tức của mình, kể cả năng lượng khí tức, sinh mạng khí tức mấy loại, nếu tương phối cùng "ẩn thân thuật" có thể nói là chân chính vô hình vô tích rồi, mạnh mẽ như Lạp Phỉ Nhĩ cũng không nhận ra sự tồn tại của các nàng. 

Đương nhiên, mười mấy tên hắc ám nữ yêu này đều là những người khá nhất trong tộc, năng lực "ẩn tức" càng trác tuyệt, nếu không các nàng cũng không cách nào vô thanh vô tức đến gần Lạp Phỉ Nhĩ để dùng hắc ám hệ cao cấp ma pháp đánh lén hắn. 

Ngay khi quân đoàn ma thú phát động tấn công với thiên sứ chiến sĩ tạo nên một chiến trường hỗn loạn, quân đoàn hắc ám nữ yêu của quân đoàn số một tinh tuyển ra một đám chiến sĩ tinh duệ dựa vào tác dụng của "ẩn thân thuật" và "ẩn tức" lặng lẽ tiềm nhập vào hậu phương của thần tộc tiến hành đánh lén ám sát các tướng lĩnh đối phương. 

Đối tượng tập kích của bọn nàng chủ yếu là "đại thiên sứ" và "diệu thiên sứ", vì thực lực "sí thiên sứ" quá mạnh mẽ cho nên cũng không quan tâm đến nhóm này, nhưng mười mấy tên hắc ám nữ yêu này mắt thấy Lạp Phỉ Nhĩ toàn bộ tinh thần tập trung vào chiến cuộc mà không có chút nào để ý đến tình hình chung quanh, thấy cơ hội khó gặp bọn nàng liền âm thầm xông tới đột nhiên ra tay. 

Song "sí thiên sứ" vẫn là "sí thiên sứ", không phải có thể giải quyết dễ dàng như vậy, đám hắc ám nữ yêu dùng toàn lực đánh lén cũng chỉ có thể làm hắn gần bị thương mất đi nửa cánh chim mà bọn nàng lại phải trả giá quá lớn bằng chính sinh mạng của mình. 

Bất quá, đám "đại thiên sứ" và "diệu thiên sứ" còn lại cũng không có thực lực như Lạp Phỉ Nhĩ, chỉ trong chốc lát có mấy tên thiên sứ cao cấp đang chỉ huy bộ hạ tác chiến đột nhiên mất mạng một cách không rõ ràng. 

Lạp Phỉ Nhĩ vừa dùng hồi phục ma pháp tái sanh cánh chim bị thương của mình vừa vận ma lực cao giọng quát to: "Mọi người cẩn thận! Có Ma tộc thích khách trà trộn vào, mau dùng 'thấu thị thuật' kiểm tra chung quanh mình!" 

"Thấu thị thuật" là một loại trung cấp thánh quang hệ ma pháp, làm độ chiết xạ của ánh sáng tăng lên mấy lần, làm hết thảy vật thể ẩn hình hiện ra, cho dù là ‘ẩn thân thuật’ tối cao cấp cũng không cách nào thoát khỏi tác dụng của "thấu thị thuật". 

Với sự trợ giúp của ma lực tiếng quát của Lạp Phỉ Nhĩ to lớn thần kỳ, truyền đến tai mọi người trên chiến trường rất rõ ràng, ngay cả tiếng sát phạt rung trời cũng bị át đi. 

Đám thiên sứ chiến sĩ nghe được lời cảnh báo của Lạp Phỉ Nhĩ vội vàng dùng "Thấu thị thuật" nhìn khắp chung quanh mình, hắc ám nữ yêu cũng không còn cách nào bảo trì ẩn hình trạng thái mà hiện ra rõ ràng, thiên sứ chiến sĩ lập tức ầm ầm xông tới chém giết. 

Hơn một trăm hắc ám nữ yêu này mặc dù đều là cao thủ trăm người chọn một nhưng lúc này thân ở giữa vòng vây của đám thiên sứ chiến sĩ bọn nàng tuyệt đối không có chút sinh cơ (quân đội thần tộc sử dụng chính là trận thế hình sóng tầng tầng lớp lớp, thiên sứ chiến sĩ sắp thành hàng ngũ chỉnh tề cùng địch nhân huyết chiến, mặc dù tiền phương rối loạn nhưng hậu phương vẫn an nhiên, đội hình chỉnh tề, thế trận cường thịnh), Bọn nàng không hổ là Ma tộc tinh anh, trong hoàn cảnh hung hiểm như thế, các nàng nghiến răng nghiến lợi không chút do dự chọn phương thức hành động tráng liệt nhất. 

Trong phút chốc, các loại ma pháp nguyên tố tồn tại trong không gian đều điên cuồng hội tụ về phía các hắc ám nữ yêu, quầng sáng bảy màu từ thân thể các nàng rực sáng như ngọn lửa bốc cao. 

"Trời! Là 'tự bạo'!" 

Đám thiên sứ chiến sĩ đã thấy những việc hắc ám nữ yêu vừa làm, bọn họ kinh hãi thất sắc nhanh chóng xoay người chạy trối chết, song thời gian đã không còn kịp rồi, ma pháp nguyên tố bạo tạc uy thế kinh thiên động địa phá hủy hết thảy bắt đầu phát nổ giữa trận thế của đám thiên sứ chiến sĩ. 

Chương 16: Vô nại đích chiến đấu 

Trong sách vở từ xưa đã có giảng giải tường tận về sức phá hoại kinh người mà ma pháp sư "tự bạo" sinh ra, ,nơi này không tính là nhiều, hơn trăm hắc ám nữ yêu tinh nhuệ đồng thời lựa chọn “tự bạo” không chút hối hận, ánh sáng kiều diễm tráng lệ mang theo lực lượng hủy diệt quét ngang qua thế trận của quân đội thần tộc, nhất thời cướp đi sanh mệnh của hàng vạn thiên sứ chiến sĩ. 

Thảm cảnh như thế làm "Cáo tử thiên sứ" Gia Bách Liệt luôn tỉnh táo trầm tĩnh cũng nhịn không được ngửa mặt lên trời hú lên bi thiết, hai mắt vằn máu, khuôn mặt anh tuấn nhăn nhó vì lửa giận, quang minh lực lượng khổng lồ lập tức ngưng tụ trên người hắn. 

Phản ứng của ba người Mễ Già Lặc, Lạp Phỉ Nhĩ, Tác Liên Đặc cũng không sai biệt lắm so với Gia Bách Liệt. Trong cơn bi thống bọn họ không hẹn mà cùng lúc dùng toàn lực ngưng tụ quang minh lực lượng, trong nhất thời bốn quang cầu thật lớn soi sáng bầu trời Ma giới ảm đạm. 

"Thái Dương Chi Kiếm!" 

Bốn gã "sí thiên sứ" đồng thời phát ra thánh quang hệ chung cực công kích ma pháp, bốn vầng sáng hình kiếm thật lớn từ bốn phương vị khác nhau đồng loạt phóng ra, phá vỡ hư không quét thẳng về phía Ma tộc bộ đội đáng thương. 

Ai cũng không thể tưởng tượng được chuyện gì đã xảy ra, bốn luồng kiếm quang "Thái Dương Chi Kiếm" sau khi phi hành được một đoạn ngắn thì lần lượt tụ về một nơi dung hợp lại, cuối cùng biến thành một quần sáng thật lớn như một thanh kim kiếm thực sự kèm theo những tiếng kêu và khí thế kinh thiên động địa bắn về phía ma tộc bộ đội. 

Ánh sáng kinh người đột nhiên rực sáng chói lòa, mọi người trên chiến trường dưới ảnh hưởng của ánh sáng chói lòa đều tự động nhắm mắt lại, khi mọi người mở mắt đã đẫm ướt ra, chỉ thấy ma thú quân đoàn mới vừa rồi còn đang giương nanh múa vuốt diệu võ dương oai đã có hơn phân nửa biến mất không còn chút dấu vết, nơi vốn dĩ có hơn mười vạn ma thú bây giờ đã xuất hiện một hố đen sâu mấy trăm thước nhìn không thấy đáy, thấy tình cảnh này cả hai phe chiến trường đều không khỏi sợ đến ngây người. 

Bốn vị "sí thiên sứ" cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả này, bằng thực lực của bọn họ bình thường muốn tìm một đối thủ xứng tay đã là vô cùng khó khăn, ép bọn họ phải dùng đến chung cực ma pháp "Thái Dương Chi Kiếm" xác suất càng nhỏ bé hơn, cho nên bọn họ căn bản là không biết đem bốn đạo "Thái Dương Chi Kiếm" dung hợp với nhau thì uy lực có thể hủy thiên diệt địa như đập miếng đậu hũ, khủng khiếp đến ai cũng phải run sợ. 

Chiến trường tạm thời yên tĩnh được một lúc rồi rất nhanh điên cuồng trở lại, trận chém giết đẫm máu giữa hay bên càng thêm thảm khốc, đám thiên sứ chiến sĩ thánh khiết không tỳ vết cũng biến thành đám võ sĩ nhuộm đầy máu tanh. 

Bất thình lình, ma thú quân đoàn đã tổn thất hơn phân nửa binh lực bắt đầu chia làm hai bộ phận nhanh chóng rút lui khỏi chiến trường. Gia Bách Liệt lấy làm lạ, ngưng thần nhìn lại chỉ thấy một đoàn kỵ sĩ giáp đen cưỡi trăm ngàn chủng loại vật cưỡi kì quái xuyên qua thông đạo mà ma thú môn vừa rút lui để lại, như một đám mây đen lớn sà xuống. 

"Hắc ám kị binh!" 

Gia Bách Liệt lẩm bẩm trong miệng, trên thực tế hắc ám kị binh không phải là một đơn vị bộ đội mà là danh xưng chung của tất cả kị binh Ma giới, kị binh Ma giới cũng giống như ma thú quân đoàn là một đám hỗn loạn không có trật tự và bao gồm nhiều thành phần rất khác biệt, kỵ sĩ có binh lính của nhân hình Ma tộc, có thú nhân, dã man nhân, có nhân hình ma thú cao cấp vân vân..., thú cưỡi của bọn họ càng kì quái không giống ai – lớn có phi long, cự tượng, nhỏ có ma ưng, man ngưu, địa hành long, kì nhông lớn vân vân...thậm chí còn có một ít đại tinh tinh < một kỵ sĩ toàn thân khải giáp cưỡi trên người một đại tinh tinh lúc nào cũng nhảy nhót không yên thật sự là có chút không giống ai, nhưng trên thực tế loại tinh tinh kỵ sĩ này rất là lợi hại, nhảy lên nhảy xuống như bay làm đối thủ khó bề phòng bị>, thoạt nhìn mặc dù hỗn loạn không điều khiển được nhưng đám kị sĩ thiên hình vạn trạng này khi tác chiến lại có thể phối hợp sở trường sở đoản, bổ sung cho nhau, có uy lực vô song. 

Cũng giống như tọa kị của chúng, chiến lực của các hắc ám kị binh cũng chênh lệch nhau rất nhiều, trong đó vừa có cao cấp Ma tộc có năng lực ma pháp siêu việt điêu luyện< 'Hắc ám long kỵ binh' chính là chọn ra từ trong đám này>, cũng có dã man nhân chiến sĩ thân hình khổng lồ chỉ biết cậy mạnh, vừa bắt đầu xông đến là đã kêu gào ầm ĩ như một đám ôn dịch đen thui xưa này chưa từng có. 

Trước khi tiến hành cận chiến song phương đã bắt đầu dùng ma pháp công kích lẫn nhau, biểu hiện của hắc ám kị binh so với ma thú tốt hơn rất nhiều, không chỉ có năng lực chống lại ma pháp rất mạnh mà uy lực ma pháp công kích của bọn họ cũng hơn xa đám ma thú phún hỏa, phún độc vân vân... Trong lúc nhất thời giữa không gian tràn ngập ma pháp năng lượng đen trắng khác nhau làn lượt bay qua bay lại, song phương đếu có tổn thất không ít. 

Theo khoảng cách nhanh chóng bị rút ngắn, song phương cuối cùng đã bắt đầu cuộc chiến tay đôi, hắc ám kị binh đen sì cùng thiên sứ chiến sĩ trắng toát lẫn lộn chung một chỗ điên cuồng chém giết lẫn nhau, trong tình cảnh này chỉ cần một chút sơ hở là có thể mất mạng ngay. 

Đám "sí thiên sứ" cũng tham gia vào chiến trường, vung lưỡi kiếm chém đông giết tây tàn sát, giữa đám hắc ám kị binh tả xung hữu đột như chỗ không người. 

Sau khi chém giết được một lúc, Mễ Già Lặc đột nhiên vỗ cánh bay vút lên không trung, bên ngoài thân thể mềm mại hoàn mỹ kì diệu của nàng thoáng hiện ra một vòng sáng trắng nhu hòa, lập tức ánh sáng trắng hóa thành ngàn vạn sợi tơ ánh sáng như lưới phủ kín bầu trời chụp xuống. Những sợi tơ này như có sanh mạng, tất cả đều đồng thời tự động bắn vào người đám thiên sứ chiến sĩ đang kịch chiến, thiên sứ chiến sĩ nào bị tơ sáng bắn trúng nhất thời quanh mình thánh quang đại thịnh, từ lực công kích, lực phòng ngự cho đến tốc độ đều trong nháy mắt tăng lên mấy lần. 

Đó là phép hỗ trợ "thần thánh chi quang", có thể đồng thời tiến hành hỗ trợ cho hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ, đương nhiên nó cũng cần phải dùng một lượng ma lực cực kỳ khổng lồ hậu thuẫn. Ma lực hao tổn cũng rất lớn, mạnh như Mễ Già Lặc ngay sau khi phát ra siêu pháp thuật "thần thánh chi quang" cũng chịu không nổi thần sắc nhợt nhạt nguyên khí đại thương. 

Bất quá, sự khổ cực của nàng cũng không có uổng phí, sau khi được "thần thánh chi quang" của nàng viện trợ, đám thiên sứ chiến sĩ lập tức hiển lộ thần uy không gì cản nổi đánh cho đối thủ của họ không còn manh giáp. 
Mễ Già Lặc hít một hơi thật dài, nàng vừa muốn xòe cánh bay vào chiến trường thì một âm thanh nhẹ nhàng êm ái dẽ nghe cùng cực đột nhiên vang lên sau lưng nàng: "Thật là xinh đẹp, lần này Mễ Già Lặc nàng dùng 'thần thánh chi quang' so với trước kia quy mô lớn hơn rất nhiều a." 

Mễ Già Lặc nghe tiếng nhất thời kinh hãi thất sắc, thân thể mềm mại run rẩy, nàng xoay người lại, chỉ thấy một cái bóng xinh đẹp vô cùng hiện lên giữa không trung, từ từ đậm dần, cuối cùng biến thành một tuyệt sắc mỹ nữ tóc bạc trắng xóa tung bay, đẹp đến không còn gì để nói, sau lưng nàng tám cánh chim đen nhánh mở rộng phe phẩy, hoàn mỹ không gì sánh bằng. 

"Vũ… Vũ Y ……" 

Mễ Già Lặc nhẹ nhàng thốt lên cái tên của người ngày xưa từng là bằng hữu tốt nhất, khuôn mặt tái nhợt không khỏi hiện ra ánh mắt kinh dị. 

Vũ Y khe khẽ thở dài, đưa tay nhẹ vuốt mái tóc bạc của mình nói: "Mễ Già Lặc, chúng ta rốt cục cũng đã gặp nhau trên chiến trường." 

Mặc dù đã cùng thiên giới đoạn tuyệt, nhưng Vũ Y ngoại trừ lúc chủ nhân Ngô Lai tráng liệt "[hy sinh]" rút kiếm đấu với đám "sí thiên sứ" còn thì nàng bình thường vẫn là ở phía sau màn chỉ huy, rất ít khi đích thân can thiệp vào chiến trường, càng không có chuyện cùng đám "sí thiên sứ" sanh tử tương tranh, do đó nàng mới có thể nói như vậy, trong giọng nói tràn ngập sự bất đắc dĩ. 

Là người cùng giới trong đám "sí thiên sứ", Vũ Y và Mễ Già Lặc giao tình cực tốt, có thể nói là sinh tử chi giao tình như cốt nhục, hết sức hiểu rõ lẫn nhau. Hôm nay các nàng là hai bên đối địch gặp nhau giữa chiến trường binh qua, trong lòng các nàng tự nhiên là cảm xúc lẫn lộn vạn phần bất đắc dĩ. 

"Tại sao, Vũ Y, ngươi tại sao phải phản bội thiên giới, tại sao phải đọa lạc? Thân là 'sí thiên sứ' sao ngươi lại cam tâm tình nguyện trở thành thị nữ của ác ma 'Ma Thần Vương' kia, mặc cho hắn trêu cợt đùa bỡn, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện này rốt cuộc là tại sao không?" 

Mễ Già Lặc cũng không cách nào giữ được bình tĩnh, nhịn không được kích động chất vấn Vũ Y, chính là bởi vì nàng quá hiểu rõ tính cách của Vũ Y , đối với chuyển biến phi thường của Vũ Y nàng khó có thể tiếp nhận. 
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vũ Y bất chợt hiện lên vẻ tươi cười rạng rỡ đầy hạnh phúc, nói: "Mễ Già Lặc, ngươi có từng yêu ai chưa? Ngươi có biết đem trái tim cùng linh hồn của mình hoàn toàn giao phó cho một người thì cảm giác như thế nào không? Không, ngươi không biết, ngươi là ‘sí thiên sứ” thánh khiết không tỳ vết không vương bụi trần, tình yêu là loại cảm giác căn bản không tồn tại trong lòng ngươi, ngươi với nó chỉ có một sự khinh thường mà thôi. Nhưng ta đã yêu, ta có thể làm một người có tình có ái, hạnh phúc của một người phụ nữ là yêu và được yêu. Ta yêu chủ nhân, ta nguyện ý vì người làm bất cứ chuyện gì, cho dù là đối địch với thiên giới cũng không hối tiếc, hơn nữa chủ nhân có một câu nói rất đúng - 'chánh tà không có phân biệt, chẳng qua là do tâm', thế nào là chánh, thế nào là tà đây? Chẳng lẽ thần tộc trời sanh đã là đại biểu cho chánh nghĩa mà Ma tộc trời sanh là tà ác sao? Trải qua mấy ngày sống trong Ma giới ta ý thức được rõ ràng rằng bản chất của Ma tộc và Thần tộc trên thực tế cũng không có khác nhau gì cả, bọn họ cũng là những sinh mạng sống bình thường, cho dù là thần vương cũng không có tư cách phán định vận mệnh Ma tộc! Cho nên, ta đối với lựa chọn của mình không chút hối hận!" 

Mễ Già Lặc hiển nhiên căn bản không cách nào hiểu được những gì Vũ Y nói, nàng chỉ cảm thấy hình bóng Vũ Y đã càng ngày càng xa cách nàng, chỉ có thể thở dài một tiếng nói: "Ngươi có ý nghĩ hoang đường như vậy, xem ra ngươi thật sự đã đọa lạc rồi. Vũ Y, chúng ta đã chánh thức trở thành kẻ địch, đến đây, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu." 

Cánh tay phải của nàng đột nhiên giơ lên trời cao, một vàng sáng rực rỡ chói lòa từ vô tận hư không chiếu xuống ngưng tụ trên bàn tay đưa cao của nàng. Khi ánh sáng tắt dần, hiện ra trên bàn tay ngà ngọc của nàng một thanh trường kiếm trắng bạc, thanh kiếm vừa dài lại vừa lớn không sai biệt mấy so với cự kiếm hơn nữa trên mặt kiếm khắc đầy những dùng chú văn màu vàng, vừa nhìn đã thấy uy phong cùng cực mà thần bí cũng cùng cực. 

Thân thể mềm mại của Vũ Y run lên, giật mình nói: "' Vương giả chi kiếm '? Thật không ngờ ngay cả binh khí tùy thân mà Chư Thần Chi Vương yêu thích nhất, hắn cũng ban cho ngươi." 

"Vương giả chi kiếm" là thần binh đặc biệt luôn theo bên người Chư Thần Chi Vương, có thể nói là đứng đầu tất cả các loại thần khí trong trời đất, vẫn là biểu tượng cho thân phận Chư Thần Chi Vương, nhờ oai kiếm này hắn mấy đánh cho Lộ Tây Pháp đại bại rồi đuổi về Ma giới, cho đến khi Mị Lan có năng lực ‘nhận hóa’ vô biên xuất hiện, Lộ Tây Pháp mới có thể chân chánh cùng hắn phân cao thấp. 

Trong lòng khiếp sợ Vũ Y cũng rút "Thương khung vân kiếm" của mình ra, cầm kiếm vung ngang một cái, tám cánh giãn ra một lượng quang minh lực lượng khổng lồ lập tức hội tụ về phía nàng. 

Mặc dù trong tay đang cầm “vương giả chi kiếm” có uy lực vô song nhưng Vũ Y hôm nay đã không còn là thiên sứ tám cánh như ngày xưa nữa, Mễ Già Lặc không dám có chút nào khinh thường. Cùng với một tiếng thét vang thân hình của nàng nhất thời như lửa bốc cháy hừng hực. Ngọn lửa lay động như một con rồng lửa khổng lồ sống động đang cuộn mình bay lượn, từng trận sóng nhiệt uy thế kinh nhân tỏa ra ngập trời. 

Thiên sứ trời sanh ngoại trừ có năng lực khống chế quang minh lực lượng, còn cực kì am hiểu địa, thủy, phong, hỏa, lôi mấy loại nguyên tố ma pháp, chỉ là bởi vì uy lực của thánh quang hệ ma pháp mạnh hơn nguyên tố ma pháp rất nhiều hơn nữa bọn họ triệu hồi quang minh lực lượng đến cũng dễ dàng hơn những nguyên tố ma pháp khác, cho nên thiên sứ bình thường rất ít khi sử dụng nguyên tố ma pháp. Song Mễ Già Lặc lại rất khác. Trời sanh nàng mẫn cảm dị thường với hỏa nguyên tố hơn nữa đối với năng lực điều khiển cũng vượt trội so với quang minh lực lượng. Kể từ đó, nàng lại tự mình sáng tạo ra rất nhiều hỏa ma pháp đặc biệt uy lực vô cùng lớn có thể mà tung hoành các giới không có địch thủ, nhờ vậy mà mới có danh "hỏa thiên sứ". 

Vũ Y nhận ra đó là ma pháp mà Mễ Già Lặc tự nghĩ ra "liệt diễm phi long", uy lực cực kì mạnh mẽ có thể ngang ngửa với hỏa hệ cấm chú "Hỏa diễm thần chi nộ", nàng vội vàng uốn người nhanh chóng lao tới. Trên "Thương khung vân kiếm" chợt lóe lên một ánh sáng chói lòa, một kiếm đã trực tiếp chém xuống – là chiêu “Thiên mang thiểm liệt trảm” trong “Thánh kiếm kỹ”. 

Đôi mắt xinh đẹp của Mễ Già Lặc thoáng ngưng đọng, rồng lửa đang bay lượn lập tức quấn quanh thân"vương giả chi kiếm", làm "thương khung vân kiếm" chém đến cách đỉnh đầu nàng nửa thước thì bị một tấm “liệt hỏa thần thuẫn” do ngọn lửa tạo thành chắn ngang. Mặc dù thuẫn này gần như chỉ cản được "thương khung vân kiếm" mang theo uy lực như núi lở ép xuống của "Thiên mang thiểm liệt trảm" một lúc ngắn, nhưng chút thời gian trở ngại ngắn ngủi này cũng đủ để “vương giả chi kiếm” của Mễ Già Lặc được “liệt diễm phi long” gia trì hoàn toàn, một kiếm liền đâm thẳng ra. 

Đối với một kiếm thủ mà nói kiếm chính là phần kéo dài của thân thể mình, phương pháp đem chân khí hoặc ma pháp gia trì lên nó là thủ đoạn tác chiến chủ yếu của đám kiếm sĩ và ma pháp kiếm sĩ. Nhưng kiếm cuối cùng cũng là từ sắt thép mà chế tạo ra nên chúng chỉ là những công cụ không có sanh mạng, không giống như kinh mạch cơ thể con người có thể thoải mái tiếp nhận chân khí, ma lực các loại. Bình thường mà nói một thanh kiếm có thể tiếp nhận khoảng chừng ba mươi phần trăm năng lượng gia trì đã có thể tính là bảo vật, giống như "Thương khung vân kiếm" của Vũ Y có thể tiếp nhận năng lượng khoảng chừng tám mươi phần trăm, mà "Vương giả chi kiếm" lại có thể tiếp nhận trăm phần trăm < 'Á Dạ' cùng 'Mị Lan' càng rất cao, không chỉ có thể tiếp nhận hoàn toàn mà còn có thể tiến hành tăng phúc>, do vậy mà uy lực vô cùng. 

"Thương khung vân kiếm" của Vũ Y cùng "Vương giả chi kiếm" của Mễ Già Lặc đều tự mang theo năng lượng lăng lệ tuyệt luân đồng thời va vào nhau một kích. Năng lượng khổng lồ nhất thời nổ mạnh. Hai nữ nhân cũng cùng lúc đó kêu lên một tiếng, bị sóng năng lượng cường đại đánh bay đi. Trong lúc vạn phần nguy ngập,các nàng tuy đều dựng phòng ngự kết giới để chống cự, nhưng vụ nổ này là do năng lượng của cả hai nàng dồn về một chỗ hỏi sao không đáng sợ được, hơn nữa các nàng cũng không có thời gian đủ để sử dụng ma pháp phòng ngự tuyệt đối "thánh quang linh trận" mà chỉ có thể khẩn trương dựng nên trung cấp kết giới "thánh hộ mạc". Dưới sức công phá cực mạnh của đợt sóng năng lượng này, phòng ngự kết giới của các nàng nhanh chóng bị nghiền nát. Khải giáp bao phủ toàn thân cũng theo đó hóa thành từng mảnh vụn, lông chim đen trắng hai màu khác biệt rơi vãi đầy trời, tình hình cực kì thảm khốc. 

Sức mạnh của Vũ Y cuối cùng vẫn mạnh hơn Mễ Già Lặc rất nhiều. Nàng rất nhanh ổn định thân hình, tuy nhiên bộ dạng nàng lúc này thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm, khải giáp màu đen bao phủ cơ thể cùng bộ đồ bó sát người đã bị tan tành không còn gì cả, lộ ra da thịt trắng như tuyết, nõn nà, ngay cả mái tóc dài bạc trắng trên đầu cũng bị cắt ngắn đi không ít, thoạt nhìn có chút chật vật. 

So với Vũ Y Mễ Già Lặc càng thảm hơn nhiều, không chỉ có áo giáp, cùng quần áo bị nghiền nát không còn gì cả hơn nữa ngay cả nội phủ, kinh mạch đều đã bị thương, vừa vất vả ổn định thân hình đang lắc lư không ngừng liền phun ra một ngụm máu tươi. 

Sóng năng lượng do vụ nổ mạnh cũng ảnh hưởng đến đám binh lính thần ma hai bên đang đánh nhau bên dưới < Vũ Y và Mễ Già Lặc đang đánh nhau trên trời cao, phía dưới các nàng chính là vô số chiến sĩ của hai bên đang chém giết>, trong phút chốc liền có mấy trăm người thương vong. 

Mễ Già Lặc nhanh chóng sử dụng ma pháp hồi phục để trị liệu đồng thời vội vàng tìm kiếm tung tích Vũ Y. 

Nhưng ngay lúc đó có vô số Ma giới chiến sĩ xông vào chiến trường. Bọn họ không phải là đám binh lính hỗn tạp vừa rồi, mà bay lượn trên bầu trời chính là đọa lạc thiên sứ, hắc ám nữ yêu và hấp huyết quỷ, còn trên mặt đất là đám binh sĩ người sói nhanh như gió và cuồng bạo chiến sĩ hưng phấn gào to, hiển nhiên là quân đoàn số một tinh nhuệ nhất Ma giới. 

Quân đoàn số một gia nhập làm tình hình trận chiến nhất thời đảo ngược, ưu thế từ “thần thánh chi quang” của Mễ Già Lặc gia trì trong phạm vi lớn nhẹ nhàng biến mất. 

Một quả cầu do hai luồng sáng mỹ lệ màu đen và lam pha trộn như sao sáng trên trời đột nhiên xuất hiện tại không trung trên cao của chiến trường. Như ẩn như hiện bên trong quang cầu là một bóng người vô cùng xinh đẹp, tương phản với chiến trường đẫm máu tanh phía dưới tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ vô song. 

Người này không phải ai khác, chính là người đại diện cho khế ước của ma vương Lộ Tây Pháp - " Địa ngục thánh nữ " Băng Thanh Ảnh.

Đọc thêm truyện hay