Tan Vỡ (4)

Tan Vỡ
 

 


Phần 4 
 

Đại đội phó Trần Lê vừa gặp Hùng vác ba-lô bước vào thì lên tiếng:
- Trung Úy Mạc Cẩm Hùng!
- Chào đại đội phó, anh khỏe không! - Hùng chào hỏi .
- Vẫn còn chưa chết! Hình như mày có người kiếm kìa .
- Ai vậy ?
- Nghe nói Thiếu Úy Phong gì đó .
- Có phải Lâm Trung Phong không ?- Hùng hỏi, hai mắt sáng rỡ lên.
- Không biết là Phong nào ?
- Có phải dáng người cao cao, mập mập không ?
- Không, dáng thằng này ốm lắm!
- Không lẽ ... anh có biết anh ta đang ở đâu vậỷ
- Đang ngồi chờ ở khu quân trang đó .
- Vậy hả, cám ơn nhe !
Hùng vừa nói xong thì vọt chạy về phía khu quân trang, linh tính trong lòng anh báo cho biết là người anh sắp gặp là một cố nhân đã xa cách mấy năm rồi .

"Chát ...", Hùng vỗ mạnh lên vai người đàn ông đang ngồi chăm chú nhìn hai con gà đang đá nhau gần đó. Người đó quay lại ...

- Anh đó hả anh Phong!-Hùng lớn tiếng mừng rỡ .
- Thằng Hùng... mày ...
- Trời ơi ... lâu quá !

Bỗng hai người ôm chầm lấy nhau, tình bạn thân thiết bấy lâu nay làm cho cả hai vui mừng khôn tả . Phong nắm hai vai của Hùng đưa Hùng ra trước mặt ngắm nghía .
- Mày đó hả Hùng , trông lạ quá, bự con và đẹp trai hẳn ra ...
- (Hùng cười) bị phạt hít đất đó!
- Lên lon Đại Úy rồi hả, lẹ quá !
- Anh Phong ... anh cũng lạ quá , nhớ ngày xưa ...
- Nhớ ngày xưa tao mập lắm phải không .
- À, bây giờ thấy anh hơi ốm mà rắn chắc.
- Vậy chứ sao mậy, lính tác chiến mà, mập mập chạy chậm bị bọn nó "tĩa" chết sao mậy .
- Hà ... hà ...
- Nghe nói mày có "đào" rồi phải không ?
- Tin tức của anh cũng nhậy thiệt, em nhớ là em chưa bao giờ nói cho anh biết điều này . Dạ, đúng rồi . Cổ là sinh viên năm thứ nhất đại học nông lâm, anh biết Thiếu Tá Trung Đoàn Trưởng Đoàn văn Bang không ?
- Có nghe nói .
- Ừ, là em gái của "thẩy" đó .
- Hùng, mày cũng ngon đó, dám "vớt" em gái của cấp trên.
- Đâu dám, tụi em đến với nhau rất tự nhiên.
- Phải không đó, đàn ông nhau không hà, nói thiệt đi .
- Anh nói chơi ... À, anh lên Thiếu Úy rồi, trông bảnh ghê .
- Bảnh chỗ nàọ.., chừng nào giới thiệu em Thiếu tá cho tao gặp... người em dâu coi !
- Cổ còn đi học, cuối tuần này em sẽ dẫn ra mắt anh .
- Được lắm! ... Kiếm quán cà phê nào anh em mình nói chuyện coi .
- Quán bên kia đường kìa, có cô chủ quán cũng xinh lắm!- Hùng nói .
- Vậy sao ... nhắc tới mới nói nghe, anh của mày vẫn còn "cơn đô" nè .
- Anh vẫn chưa chấm cô nào sao .
- Người ta chấm tao thì có . Tao ế lắm mày ơi . Vừa đi vừa nói mày ...
- ...
- Tao đổi về đây rồi, bởi tình hình ở Cần Thơ dạo này căng thẳng lắm, bắt được tin sẽ có sáp lá cà lớn đó . Với lại sẵn về đây định nhờ mày giới thiệu cho một cô nàng nào coi được mắt một chút . Con gái xứ Tây Đô này ... mày biết mà!
- Được được, em sẽ giới thiệu cho anh! ...-Hùng bỗng nghĩ tới Lệ, con bé hàng xóm, nếu cáp đôi với hai người này chắc hạp lắm. Phong thì vui tính nói nhiều, còn Lệ thì hơi e ấp ít nói, hai người có người nói người nghe thì tâm đầu lắm.
- Cho hai ly cà phê đen, cô chủ quán- Phong lên tiếng khi bước vào quán.
- Đó , đó ! cô đang đi tới là cô chủ đó anh thấy sao .
- Thì thấy được quá chứ sao, Ê mà tướng đi coi bộ sàng xê dữ mậy !-Phong thì thầm.
- Chào cô Sương, đây là anh em kết nghĩa với tôi, Thiếu Úy Phong.
- Chào anh! - Sương nhũn nhặn trả lời .
- Chào cô! Tôi đổi về đây từ Hốc Môn.
- Vậy hả ! Vậy có dịp gặp anh thường xuyên hé !- Sương nói và mĩm cười .
- Nếu cô tính giá cả hợp lý thì tôi đóng quân ở quán của cô suốt ngày luôn-Phong ra chiều thân mật .
- Anh biết nói chơi chứ, giá cả sao không hợp lý, bán quán cà phê đâu có lời nhiều đâu anh, anh tới uống thường xuyên thì em cảm ơn anh nhiều .
- Chà ... cũng "đanh đá" trả lời trả vốn dữ nghen-Phong cố tình nói pha trò.
- Phải vậy chứ sao, anh! Ở đây, em mà không đanh đá thì chắc bị các anh nuốt sống hồi nào không hay .
- Em nói chơi chứ hả, lính tụi anh hiền thí mồ .
- Ở đó mà hiền, lạng quạng có ngày em mang ba-lô ngược đó .
- (Cả 3 người đều cùng cười vui vẻ)-Phong cũng không ngờ cô chủ quán bạo dạn quá nói chuyện bầu bì mà không ngượng miệng. Chắc hẳn cô nàng này cũng có chung đụng xác thịt nào với anh em binh lính nào đó rồi .

oOo

- Hùng ơi có ở nhà không-Phong lên tiếng.
- Bây đâu ra coi ... coi ai kiếm thằng Hùng-chú Năm ba của Hùng từ trong vọng ra, cái giọng thật đặc sệt của dân miền Nam.
- Dạ!-Quyên trả lời rồi đứng dậy đi ra ngoài .

Phong còn đang đứng lóng ngóng thì thấy từ trong nhà một cô gái trạc tuổi 20, 21 bước ra . Phong cúi đầu chào vộị

- Anh kiếm anh Hùng hả - Quyên hỏi khi thấy trước mặt mình là người đàn ông trạc tuổi 30 cao lớn mặc áo quân phục rằn rị
- ...-Phong nhìn Quyên đăm đăm không trả lờị
- Anh kiếm anh Hùng ...- Quyên hỏi thêm lần nữa .

Phong chợt giật mình, nảy giờ anh như người "mất hồn" trước vẻ đẹp dễ thương của Quyên. Từ khi Quyên bước ra, anh thấy Quyên mặc áo "đồ bộ" vải bông lụa là, dáng người nhỏ nhắn dễ thương. Quyên có mái tóc đờ-mi gat-son thật đúng với mẫu người trong lòng của Phong. Da của Quyên ngâm ngâm vẻ bánh ít nít trần, con gái ở miền Tây ít khi kiếm được một người trắng. Quyên tuy không được nước da sáng như gái thành phố, nhưng nàng được một cái là thân thể liền lạc, mắt tròn to thật có duyên...Đùng! Phong bị cú một cú "sốc" ái tình đánh vào đầu chỉ còn bất thần đứng im không nói năng được gì cả .

Nghe tiếng Quyên hỏi lần thứ hai, Phong trở lại với thực tại trước mắt.

- À, Hùng có nhà không ... em!
- Anh Hùng anh đi vắng, anh là ...
- Tôi là Phong, bạn học chung với Hùng hồi trung học . Ghé qua thăm...
- Ủa, anh là anh Phong đó hả . Nghe anh Hùng nhắc tới anh hoài . Trước đó có thấy thơ của anh gởi cho anh Hùng.
- À, vậy hả , em là ...
- Dạ, em là Quyên.
- Thì ra em là Quyên. Trong thơ tôi có nghe thằng Hùng nhắc tới đứa em gái của nó tên Quyên, vừa tốt nghiệp trung học gì đó .
- À, đúng rồi . Em chuẩn bị vào đại học ngành hành chánh ngân hàng.
- Giỏi quá vậy - Phong buột miệng khen liền.
- (Cả hai im lặng trong chốc lát, đứng xớ rớ).
- Anh có định ở lại chờ anh Hùng hay nhắn gì không để em nhắn chỏ
- Thôi để anh đi, hôm khác anh trở lại ... để thăm em.
- Thăm em ?
- À, không thăm hai bác - Phong biết lỡ lời cố tình bào chữa .
- Ai đó con Quyên-má Quyên từ trong bước ra .
- Dạ, chào bác.
- Ai vậy ?
- Chắc bác không nhớ con đâu, hồi xưa con có gặp bác một lần ở chợ . Con là Phong, bạn học của Hùng.
- Phong, phô gì bác đâu có nhớ ai, dạo này già cả rồi trí nhớ kém lắm. Cậu vô nhà cơm nước đi, thằng Hùng không biết chừng nào mới về, hồi sáng thấy nó chở con Xuân về nhà được một lúc thì nó đi mà bác không biết nó đi đâu . Tụi nó thiệt là không thấy bóng dáng tâm hơi đâu hết trọi .
- Dạ, thôi bác, để con về, con còn có chuyện, mai con trở lại .

Phòng nhìn Quyên gật đầu chào rồi bước đi, trong lòng Phong bỗng trổi dậy cái vui vui thích thích mà tự bao giờ anh chưa bao giờ có được.

Hôm sau Phong cũng tới kiếm Hùng, anh không mặc quân phục như ngày hôm qua nữa, anh mặc áo sơ mi trắng trông thật là nho nhã .

- Ê, Hùng, kiếm mày hôm qua không gặp-Phong nói .
- Ờ, em có nghe người nhà nói lạị
- Đưa gói bánh phồng khoai và trà Thiết Quan Âm này cho bác trai, đặc sản ở trên tao .
- Trời, quà cáp chi anh!
- Có gì đâu, chút đỉnh cho hai bác vui thôi .
- Chào anh Phong-Quyên dắt chiếc xe đạp bước ra trong bộ áo dài trắng may bằng lụa bóng thước tha .
- À, Quyên! Đi đâu mà diện đẹp vậy .
- Dạ, em tới trường . Thôi em đi nhe . Anh ngồi đây chơi . Chiều ở lại ăn cơm.
- À, chiều anh ở lại .

Sau khi Quyên đi rồi, hồn vía của Phong cũng bay theo luôn. Hùng nói điều gì đó Phong gật gật cái đầu nhưng chả hiểu gì cả . Phong bất chợt hỏi Hùng :

- Rãnh hả ? Cà phê đi chớ !
- Được, nhưng để em dẫn anh tới nơi này .
- Tới đâu ?
- Đi thì biết . 

Hùng bước đi trước, Phong theo sau . Chỉ vài bước thôi thì Hùng đứng trước một căn nhà đối diện. Phong cũng kịp thời bước tới . Hùng lớn tiếng vọng vào trong:

- Lệ ơi ! Lệ .

Nghe tiếng của Hùng gọi, Lệ mừng rỡ vô cùng. Cả mấy tháng nay nàng ít khi qua nhà của Hùng chơi từ khi biết Hùng đã có ý trung nhân, là cô Xuân nào đó mà nàng có lần nghe Quyên nhắc tớị Lệ buồn lắm, nhưng Lệ nhớ Hùng lắm. Nàng hay thường len lén nhìn qua nhà của Hùng để trông anh về ăn cơm trưa mỗi buổi, rồi nàng lại canh cho Hùng ra khỏi nhà sau cơm trưa trở lại quân trại . Mỗi ngày nàng chỉ cần nhìn Hùng thế là đủ . Nàng sẽ thấy yên tâm hơn, tạm đủ tốt cho ngày đó .

Lệ đon đả chạy ra :

- Anh Hùng !
- Lệ, Khỏe không ?
- Khỏe . Anh vô nhà chơi . Bỏ dép đó đi anh, nhà dơ sẵn rồi .
- Đây là Lệ, cô bé dễ thương hàng xóm, còn đây là Phong , bạn học của anh .
- Chào!

Cả hai, Lệ và Phong, không nói ra lời nhưng trong phút chốc cũng thừa hiểu là Hùng muốn gì , Hùng muốn giới thiệu hai người họ với nhau đây mà . Lệ bị bất ngờ vì người yêu trong lòng của mình lại giới thiệu mình cho một người khác . Lúc đó nàng không biết phải phản ứng ra sao , nhưng chắc là đau lòng lắm. Đứng trước Hùng và người mới quen thì Lệ chỉ còn biết tế nhị, lịch sự, và vui vẻ để đón nhận cái "chân tình" quan tâm của người hàng xóm mà mình thầm yêu trộm nhớ .

- Anh Phong khỏe không?-Lệ mĩm cười chào hỏi xã giao lấy lệ .

Còn Phong, anh biết tính tình của Hùng lắm, một khi Hùng đã nói thì giữ lời . Hôm trước nói giới thiệu cho Phong thì làm ngay, nhưng Phong không ngờ lại nhanh như thế, nhưng dẫu sao thì cũng đã chậm rồi vì mới ngày hôm qua Phong đã gặp mặt Quyên, một tiếng sét ái tình bất ngờ mà anh không bao giờ tin là hiện hữu trên đời , nhưng anh biết rằng đời của mình sẽ dính liền với Quyên.

- Khỏe, Lệ, Lệ làm nghề gì ?
- Dạ, em làm thợ may ở chợ này .
- Nghề cũng tốt đó, thích hợp với phụ nữ thời nay: Thêu thùa vá may .
- Dạ!

Chuyện trò qua loa, cả Phong và Lệ đều biết trong thâm tâm mình đã có đối tượng khác thì khó mà tiến xa hơn được nên cố tình tìm cách lãng tránh kéo dài cuộc đoái thoại .

Chiều đó, Phong cố tình ở lại ăn cơm tối với gia đình của Hùng vì anh muốn chờ Quyên về . Nhưng Quyên vẫn chưa về . Cơm nước xong xuôi và uống trà nhâm nhi cả buổi bàn chuyện chính trị với ba của Hùng một lúc lâu Phong vẫn chưa thấy Quyên về . Nhìn lên đồng hồ thì đã hơn tám giờ. Phong xin phép ba má Hùng về, hôm khác sẽ trở lại . Hùng đưa Phong ra cửa rồi từ giã .

Trời bắt đầu sấm chớp , mưa lâm râm, Phong cho chiếc xe Jeep lao nhanh về phía trước. Từ nhà Phong về quân trại khoảng 20 phút, anh không cần vội vã hay sợ mưa ướt áo nhưng bản tánh anh là người thích phóng xẹ Chiếc xe lao nhanh trên đường Tạ Thu Thâu, mưa càng lúc càng lớn hơn. Phong cho cánh quạt nước chạy, anh tiếp tục nhấn ga, gió man mát tạt vào mặt anh làm cho anh thấy khoan khoái và tỉnh hẳn người rạ Bỗng anh thấy loáng thoáng trước mặt một cô gái tóc ngắn bước xuống xe đạp và chạy thẳng vô một cái chòi gần đó, một tay cô dắt xe, một tay cô cầm cặp che trên đầu . Phong chạy huốt qua, nhưng ngờ ngợ điều gì đó anh cho xe quay đầu lại .

Phong bước vô chòi nhìn dáo dác trong đám người đứng trú mưa ở bên trong. Anh thấy một cô gái đang loay hoay lau chùi tập vỡ để trên bàn. Phong bước tới và cúi xuống gọi:

- Quyên!
- A, anh Phong, anh cũng bị mắc mưa hả ?
- Không, tôi mới từ nhà em về, chạy ngang qua đây thấy ai đó giống em nên quày xe lại . Thì ra là em thật .
- À, anh Phong tinh mắt quá . Mưa bất thình lình đâu biết trước cũng may có cái chòi này, em liền tạt vào .
- Ướt tập hết rồi hả, để tôi chùi tiếp cho .

Phong bỗng với tay chộp vào quyển tập nhưng vô tình Quyên cũng đưa tay định lấy quyển tập đó . Bất ngờ hai bàn tay chạm nhau, cả hai đều rút vội về . Quyên bỗng cúi đầu e lệ còn Phong thì trống ngực đánh thùng thùng. Trong phút giây đó bỗng im lặng lạ thường, cả hai đều không nói lời nào . Phong thật tình muốn phá tan bầu không khí đó nhưng đầu óc anh rối bung trước người yêu trong lòng. Còn Quyên thì lần đầu tiên chạm vào tay người đàn ông nên cử chỉ hơi lúng túng, nàng tiếp tục cặm cụi lau chùi quyển vỡ dù rằng chuyện đó không cần thiết nữạ Cuối cùng thì Phong cũng lên tiếng:

- Lát nữa, tạnh mưa để tôi đưa Quyên về, đường sình lầy đi xe đạp dơ lắm.
- Dạ, được - Quyên chỉ vọn vẹn được 2 chữ lí nhí trong cổ họng.

Quyên không định đồng ý cho Phong chở nàng về vì nàng ít khi muốn làm phiền ai nhưng không hiểu sao nàng lại nói "Được". Thì ra trong lòng Quyên bối rối lắm, có lẽ bàn tay của Phong có sức mạnh vô hình nào lôi cuốn Quyên chăng? Quyên không biết nữa nhưng nàng thấy bâng khuâng vời vợi điều gì đó . Chắc Phong cũng bối rối không kém trước sự thùy mị đoan trang của Quyên. Anh không còn nói năng được hoạt bát như bản tánh của anh thường ngày nữa . Cả hai bỗng ngồi lặng lẽ, mắt ngó lơ theo cơn mưa đang rơi rơi bên ngoài, những hạt mưa nặng hạt rớt tí tách lên lá truyền nhau đổ xuống gót chân của hai người vỡ tan những đóa hoa nước nhỏ bé . Quyên bỗng thấy lạnh, từ nảy tới giờ nàng quên là mình đã bị mưa làm ướt cả tấm lưng. Quyên hơi run run đôi môi, cái lạnh như càng lúc xoáy sâu vào da thịt, chân tay Quyên nổi gai ốc khắp cùng, Phong biết được điều đó nhưng anh không biết cách nào để làm cho Quyên ấm hơn trừ khi ôm Quyên vào lòng . Anh muốn lắm nhưng ... Phong bỗng nhìn Quyên, bốn mắt bất chợt sáng lên và Quyên cúi đầu e lệ. Khi nàng cúi đầu xuống thì mới phát giác áo quần nàng thắm ướt có thể nhìn xuyên vào người, thấy cả áo quần lót ở bên trong . Một màu trong ân ẩn thịt da . Tự nhiên Quyên thấy mắc cỡ vô cùng, mặt nàng đỏ bửng lên quay người né tránh cái nhìn của mọi người cũng cùng lúc đó đang nhìn nàng. Nàng không còn cách nào khác nép người sát vào Phong để nhờ sự che chở và che dấu . Phong hiểu được cái mắc cỡ của Quyên, anh day người ép sát vào Quyên để che đậy và cũng để chắn gió cho Quyên. Giờ đây hai người mặt đối mặt, kề sát bên nhau, tuy không nhìn thẳng vào mặt của đối phương nhưng sự ngại ngùng e lệ đã tỏa ra hết cả bên ngoài . Mưa bên ngoài vẫn còn đổ nặng hạt . 5 phút, 10 phút, rồi 15 năm phút trôi qua không ai nói với ai điều gì cả. Quyên nhờ được hơi người của Phong sưởi ấm nên môi không còn mấp mái nữa, nàng thấy ấm hơn và ấm thực sự . Phong nhìn xuống mái tóc của Quyên, vài giọt nước mưa còn đọng trên tóc từ từ lăn xuống trán, rồi xuống mắt, xuống má, Phong bất chợt đưa ngón tay lên vớt khẻ ngang giọt nước chạy dọc theo má của Quyên. Quyên len lén ngước mắt nhìn Phong, bỗng Phong kề môi thì thầm bên tai của Quyên:

- Mai anh tới đón em đi học nữạ

Quyên không nói gì hết, nàng chỉ gật đầu khẻ vừa vui mừng vừa mắc cỡ đồng ý . Còn Phong thì đã biết Quyên chấp nhận mình rồi . Anh vui sướng khôn tả. Cái bụng anh thấy nao nao chộn rộn.

Cơn mưa rồi cuối cùng cũng tạnh. Cả hai đều tiếc rẽ sao cơn mưa bỗng ngắn ngủị Phong bỏ xe đạp của Quyên lên xe Jeep của anh, động tác thật gọn. Quyên thầm thán phục Phong, nếu được thì nàng sẽ định đời này cho Phong liền. Trên đường về không ai nói với ai điều gì cả nhưng trong lòng mỗi người đều nôn nao cho ngày mai sắp đến.

Xem tiếp phần 5 để biết chuyện tình xinh đẹp của Phong và Quyên. 

 

Đọc thêm truyện hay