Linh Hồn Con Hồ Ly (2)

Linh Hồn Con Hồ Ly
 

 


Tap 2 
 

Vào một tối nọ sau khi Tử Liên đến, nhìn thấy sắc diện và nói cảnh báo cho Mộng Côn, "Điều gì mà làm chàng buồn rầu thế kia ?" Mộng Côn trả lời rằng chàng không biết. Tử Liên thấy lo lắng cho chàng vô cùng, đưa tay bắt mạch chàng, rồi chuyện này tới chuyện kia, Mộng Côn không kềm chế lòng mình nắm tay Tử Liên hôn; nàng cúi đầu e lệ . Trong mắt nàng bỗng long lanh như nước biếc, khuôn mặt đẹp tuyệt trần, mỉm cười như đồng ý . Mộng Côn trút hết áo quần và lao vào ân ái với Tử Liên với nhau cho đến khi thân thể không còn xuất tinh được nữa thì mới thôi. Gần sáng thì Tử Liên từ giã và hẹn mười ngày sau sẽ gặp lại. Trong suốt thời gian này Khoáng Vân đến thăm viếng chàng thường xuyên, và đêm nào họ cũng vui thú bên nhau đến kiệt sức. Khoáng Vân không tiếc chi thân thể ngọc ngà trao hết cho chàng. Mộng Côn càng ngày càng đam mê nàng, đam mê sắc dục, hưởng thú vui mây gió . Và vào một dịp Khoáng Vân hỏi chàng về người bạn kia của chàng đâu . Mộng Côn bảo với nàng; và rồi nàng cười và nói "Chàng nghĩ sao về thiếp so sánh với Tử Liên?" "Cả hai đều sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, vẻ đẹp phàm gian ít có" chàng trả lời, "nhưng thân thể nàng thì lạnh hơn. Thiệt lạ!" Khoáng Vân có vẻ không thích mấy khi nghe chàng nói thế , liền òa khóc lớn, nói, "Cả hai chúng tôi đều toàn diện như là chàng nói . Vậy thì Tử Liên quả thật là vẻ đẹp của Hằng Nga, thiếp làm sao sánh bằng.Chàng lại bảo mình thiếp lạnh như băng không nồng ấm như Tiểu Liên. Thiếp chết cho rồi ..." Vì một lý do nào đó bốc đồng, Khoáng Vân chờ đợi 10 ngày hết hạn của Tử Liên trở về, và nói rằng nàng sẽ lén nhìn để so sánh, và bắt Mộng Côn hứa là giữ tất cả bí mật . Tối hôm sau Tử Liên đến và trong lúc đang trò truyện, nàng chợt thốt lên rằng, "Hỡi Chàng! Bao nhiêu nhung nhớ mà chàng phải gánh chịu sau mười ngày thiếu vắng thiếp. Chắc chàng buồn lắm nhỉ." Mộng Côn hỏi nàng tại sao thế; nàng trả lời, "Nhìn sắc diện của chàng thấy xanh xao; và nhịp mạch của chàng yếu ớt . Nếu không phải vì nhung nhớ thì chắc chàng trúng phải tà yêu rồi ." Mộng Côn không nghĩ là bị trúng yêu tà nên cố tình nói lãng qua chuyện khác. Lúc ái ân với chàng, Tử Liên chợt thấy điều lạ: toàn thân chàng lạnh hơn trước, dương khí đã nguội dần. Khi Mộng Côn xuất tinh thì tiết ra hàng loạt âm khí khác lạ xen lẫn dương thể . Biết điều chẳng lành đã đến cho Mộng Côn, nàng quyết định tìm giúp. Trong lúc đó Khoáng Vân núp bên ngoài trông rõ toàn bộ vẻ đẹp của Tử Liên, từ vóc dáng tới diện mạo.

Tối kế tiếp khi Khoáng Vân đến, Mộng Côn hỏi nàng nghĩ sao về Tử Liên. "Ồ," nàng nói, "Thật không thể chối từ vẻ đẹp mê hồn của nàng ta; nhưng rõ ràng nàng là giống Hồ Ly . Khi nàng ta bỏ đi, thiếp theo dõi nàng tới một cái hang ở bên sườn núi . Ở đó thiếp thấy nàng trút bỏ lớp áo người và biến thành con hồ ly chính cống." Tuy thế, Mộng Côn cho rằng đây chỉ là sự ghen tuông của Khoáng Vân, và không hề để ý tới nó nữa; khi canh hai vừa điểm tới Khoáng Vân tự tiện trút bỏ hết quần áo phơi bày tấm thân ngà ngọc, xanh mướt núi đồi. Mộng Côn không kềm chế trước sự khêu gợi của nàng lại lao vào nhục dục thỏa mãn cơ thể hừng hừng bốc cháy, nhưng lúc xuất tinh chàng thấy đau rát ở dương cụ; hỏi vì sao lạ thế nhưng Khoáng Vân không nói . Và tối hôm sau khi Tử Liên đến, chàng quan sát và bảo, "Huynh không hề có ý nghi kỵ muội, nhưng có người nói nàng là giống Hồ Ly. Chính mắt thấy nàng trút lớp áo người ra ." Tử Liên hỏi chàng là ai nói thế, và Mộng Côn trả lời là chàng chỉ hỏi vậy thôi; nhưng nàng van xin chàng nói rõ là ai và muốn chàng giải thích sự khác nhau giữa loài Hồ Ly và con Người . "À," Mộng Côn trả lời, "Hồ Ly hù doạ con người cho tới chết, và đó là một điều đáng tội." "Chàng lại tin vào điều đó chăng!" Tử Liên sụt sùi; "và bây giờ chàng nói cho thiếp ai đã tố cáo thiếp vậy." Mộng Côn lúc đầu chỉ định nói chỉ là trò đùa, như dần dà không chế ngự được sự quyết tâm của nàng và phơi bày ra hết câu chuyện. "Dĩ nhiên là thiếp thấy huynh thay đổi thế nào," Tử Liên nói, "Nàng ta chắc chắn không phải là loài Người mà có khả năng biến đổi chàng như thế . Trông chàng đã khác hẳn lúc trước: xanh xao tiều tùy nhiều . Không nói chi thêm cả, cho tới ngày mai, thiếp sẽ quan sát nàng trực diện để biết trắng đen." Nàng nói xong thì trút bỏ xiêm y để cùng chàng giao hoang. Nàng cố tình làm cho chàng xuất tinh hết lần này tới lần khác. Mỗi lần như thế, Mộng Côn thấy toàn thân khoan khoái hơn trước. Tinh thần thấy tỉnh táo hơn, vội đề nghị cùng giao hoang tiếp. Tử Liên biết chàng tham lam nhưng chỉ trách yêu rồi chấp nhận.

Đọc thêm truyện hay