Cái ngàn vàng (Lồn)

Cái ngàn vàng (Lồn)
 

Hoàng Nhi
 


Cái ngàn vàng (Lồn)
 

Chuyện một gã trai đi chinh phạt "cái ngàn vàng" 
Tôi vừa mở miệng khen Huy có chiếc giường thiết kế trông đặc biệt, thì hắn đã chỉ vào nó và dương dương tự đắc: "Mày biết anh đã thu được bao "đồng trinh" trên cái giường này không?". 

Tình cờ quen Huy qua một người bạn. Có nhiều điểm hợp rơ nên chúng tôi trở thành "huynh muội". Nhờ đó, tôi biết được nhiều chiến tích của ông anh "xã hội" này. 

Huy là con nhà trai độc trong một gia đình giàu có và có phần lập dị. Lần đầu tiên đến nhà Huy, bố hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Mày đã bao giờ đặt xe chưa?". Tối đó, hắn giải thích: "Cái xe máy của tao trị giá ngang một cái ô tô đấy! Vì "đặt" đến mòn cả xe rồi". Sau này tôi biết, mỗi lần đi "cắm" xe là hắn săn được một cô gái trinh. 

Những gã trai như Huy ngày nay không phải hiếm, người ta thường dành cho họ một cái tên chung là "kẻ sát gái" hoặc "Sở Khanh". 

Có lần, tôi hỏi gã "Sở Khanh" này: "Chả lẽ anh yêu chỉ để làm chuyện ấy thôi à? Mà tại sao anh mê "cái ngàn vàng" của bọn con gái đến thế?", thì hắn nói: "Tao mất cả núi tiền để ga lăng với bọn con gái. Yêu "chay" thì hóa ra tao thiệt à?". Rồi hắn ngồi thao thao kể về những điều thú vị của việc đi "chinh phạt cái ngàn vàng". 

Trước tiên, với một thằng đàn ông thích thể hiện như hắn thì việc phải "ăn đồ thừa" của gã khác là sỉ nhục. Chỉ có trở thành "người đàn ông đầu tiên" của bất kì cô gái nào mới khiến hắn thể hiện được đẳng cấp của mình. 

Còn nữa, Huy thích cảm giác chinh phục. Hắn khẳng định, chỉ bọn con gái "ngoan" mới khó chinh phục, chứ cái loại "chẳng còn gì để mất" thì đa số là dễ dãi. Huy bảo, hắn "khoái" nhìn vẻ mặt bọn con gái nửa e ấp, ngượng ngùng, nửa lo âu, sợ hãi trong lần đầu tiên. Đa số họ đều ít nhiều có những phản kháng nhất định. Nàng thì cự tuyệt quyết liệt, thậm chí còn tát thẳng vào mặt Huy và nói: "Anh không tôn trọng em!". Nàng thì rên rỉ yếu ớt: "Đừng... anh ơi, em không muốn...". Nhưng chung qui lại, Huy tự tin: "Đã rơi vào tay anh thì khó thoát lắm!". 

Rồi hắn thích nhất là cái cảm giác bọn con gái lúc đầu kiêu kì, cành cao, bất cần lắm, nhưng chỉ sau một lần "trót dại" là lại nhũn như con chi chi chi và phục tùng như nô lệ. Tuy nhiên, đó cũng là nhược điểm khiến hắn chán ngán. Bởi dường như khi đã yêu hết mình, những cô em này trở nên ủy mị thái quá và chẳng còn gì để khám phá. Vì thế có người, Huy rào trước đón sau, bày binh bố trận tới 3-4 tháng mới hạ gục, nhưng "hoàn thành nhiệm vụ" rồi, có khi chưa đầy một tuần sau, hắn đã chán và chia tay. 




Cũng có trường hợp các cô nàng dễ dãi song vẫn "còn nguyên". Đó là các em bé "chớm nhú", chỉ mới bước sang tuổi 17 vừa đủ tuổi để Huy không phải đi tù vì tội quan hệ với trẻ chưa tới vị thành niên, cẩn thận nữa thì sau mỗi lần quan hệ ném cho các em hộp thuốc tránh thai khẩn cấp để khỏi lại để lại hậu quả, thế là yên tâm không bao giờ bị bố mẹ các em phát hiện hay kiện tụng gì. Huy cho hay, tán loại con gái "ngu ngơ" đó không khó, cũng như không thỏa mãn được thú chinh phục của hắn, nhưng ưu điểm của nhóm này là vẻ đẹp rạng ngời của tuổi dậy thì. Huy gọi đó là vẻ đẹp "mộc" mà không thứ mỹ phẩm nào mang lại được, tiền cũng không mua nổi. 

Ấy thế mà có đứa, trước khi chưa yêu Huy, "hàng ngon", căng tròn hây hẩy, nhưng chỉ sau một vài tháng "qua tay" hắn, tất cả đều biến dạng và xuống cấp thê thảm. 

Huy còn đưa ra lý giải, gái còn "zin" được coi là "rau sạch", quan hệ với họ đương nhiên đảm bảo 100% không bị lây các bệnh qua đường tình dục. Hắn nói: "Bây giờ, càng các em hot girl mặt xinh, số đo 3 vòng cực chuẩn, sành sỏi trong chuyện ấy thì càng phải đề phòng, tuyệt nhiên không bao giờ được quên dùng "áo mưa". Chỉ có "xài rau sạch" là yên tâm nhất!". 

Bởi vậy, với hắn, nhiều khi đẹp, dáng chuẩn, hay sành điệu không quan trọng. Có thể nói, những cô gái hắn thích rất đa dạng, không theo một barem cố định nào, xinh có, bình thường có, hiền lành có, cá tính có... nhưng miễn sao phải thỏa mãn hai điều kiện: dễ nhìn (về cả mặt lẫn form người) và... còn trinh. 

Tôi cũng hỏi hắn: "Làm sao mà anh phân biệt được em nào "còn", em nào "mất" đây?". Nghe vậy, Huy cười khẩy: "Ui giời, bao nhiêu năm "chinh chiến" mà việc đơn giản vậy còn không phân biệt được à. Chỉ cần tiếp xúc một vài lần, thậm chí nhìn dáng đi là đã đoán chính xác được đến 99% rồi...". 

Nghe đến đây, tôi chợt nhớ đến câu chuyện cách đây vài năm của một đứa bạn gái. Hôm ấy, cô ta đến nhà ôm tôi và khóc thút thít kể rằng, đã trót "dâng hiến" cho người yêu vậy mà gã kia lại không "chứng nhận" và ruồng rẫy cô ta. Tôi tự hỏi: "Vậy thì tên này nhầm lẫn hay hắn là một gã họ Sở đích thực đây?". 

Tôi đem thắc mắc này kể cho Huy, hắn liền nói ráo hoảnh: "Cả hai!". Huy càng ra vẻ tự đắc, hắn cho rằng, không phải thằng Sở Khanh nào cũng hiểu biết như hắn! Đó là bí quyết để hắn "chăn" được toàn "rau sạch còn zin". 

Tôi lại hỏi hắn: "Thế anh không thấy chút tội lỗi nào khi cứ biến rau sạch thành rau bẩn như thế à?". Hỏi rồi tôi mới thấy mình ngớ ngẩn. 

Nếu nhận thức được điều đó, hắn đã không ngồi đây bô bô với tôi về những điều mà hắn cho là thú vị này. Cũng như hắn sẽ không "chốt" lại buổi đàm đạo hôm đó bằng cách kể cho tôi nghe một sự việc cũng hết sức "thú vị". Đó là chuyện về một cô gái từng yêu hắn. Cô bé cũng là người tôi ấn tượng nhất trong số bạn gái của Huy với có gương mặt sáng bừng, nước da trắng hồng, cặp mắt trong veo, đôi môi cong cong luôn như dỗi hờn... 

Huy bảo, sau 5 năm chia tay không gặp, tối hôm trước vô tình nhìn thấy "nó" đứng ở trên đường Hoàng Hoa Thám gần Bách Thảo. Quan sát một lúc mới phát hiện ra "nó" đang... "bắt khách". 

Nói xong, Huy nhìn tôi mắt sáng rực, như thể hắn vừa tặng tôi một thông tin bất ngờ đầy giá trị. Còn tôi, chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu: "Liệu ngày ấy, cô bé này không gặp Huy thì cuộc đời có bi đát đến vậy không?". 

Hoàng Nhi 

 

Đọc thêm truyện hay