Bạn Của Viator
Bạn Của Viator
Chuong 1: Nice_Lotus1812
Lẽ ra hôm nay hắn phải học đến 10 giờ, bài báo cáo còn nguyên trên máy chưa xong được phân nữa, nhưng có cái gì đó thôi thúc hắn phải thoát ra khỏi chương trình, ra ngoài desktop và rà chuột vào một cái icon quen thuộc: Yahoo!Messenger. Hôm nay là thứ bảy, hi vọng là....Chiếc đồng hồ cát hiện ra, hắn nhịp chân chờ đợi. Cửa sổ Yahoo! xuất hiện, hắn thở ra một hơi thất vọng, cô ấy không online rồi. Đã hai ngày nay không gặp, hắn nhớ muốn phát điên lên. Hôm nay là thứ bảy mà, cô ấy chắc chắn là đang ở nhà...Cô ấy đang làm gì nhỉ?Trong Buddy list không có cái nick nào phát sáng, kể cả cái nick thân thương: nice_lotus1812. Hắn chẳng còn thiết làm gì nữa. Hắn vuốt tóc lên ngẫm nghĩ vu vơ, không biết từ khi nào hắn đã ghiền cái thú chat trên mạng Yahoo! , à, đó là lúc hắn quen với "nice_lotus1812" ,hắn không thể quên được cái cảm giác ấm áp, gần gũi khi chat với cô. Không thấy mặt, không nghe giọng nói, nhưng trong trí óc hắn đã hình thành nên một thần tượng lung linh, một thiên thần dịu dàng đang cùng hắn trò chuyện. Cô đang học ở Bưu Chính Viễn Thông, cái tuổi 18 giỏi giang, ngây thơ ấy cũng đủ làm hắn điên đảo. Hắn nhìn lại mình, cũng 18 tuổi, đang học ở trừơng đào tạo Chuyên Viên Quốc Tế, xem ra cũng không tệ, nhưng hắn cảm thấy mình thật kém cỏi so với nàng, hắn cũng không biết tại sao, có lẽ do nàng nói chuyện quá dễ thương chăng? Hắn thở dài nhấp vào nút close. Biểu tượng Yahoo! nho nhỏ vẫn còn dưới thanh taskbar, hắn không buồn tắt, cứ để cho nó như vậy. Bài báo cáo này thì sao đây? Hắn đeo khiếng vào, nheo mắt nhìn lên màn hình, chụp cái phone lên tai. Bỗng tiếng chuông quen thuộc của Yahoo! vang lên "Cooong", một cửa sổ nhỏ hiện ra giữa desktop cùng một thông điệp nhỏ:
Hắn mừng rơn lên, tay gõ nhanh vào bàn phím
Hắn tươi tỉnh hẳn lên, " cô ấy chỉ muốn chat với mình...thật sao?", hắn cũng vậy, hắn không thích chat với bất cứ ai vào lúc này nữa, hắn chỉ thích nice_lotus1812.Và mỗi lúc như vậy, hắn lại lúng túng, không biết nên nói gì, hắn ngần ngừ đặt tay lên bàn phím. Nhưng một thông điệp khác đã đến
Hắn chỉ cho nice_lotus vài trang web tìm kếm. Sau đó im lặng đi vài giây, hắn đánh bạo gõ tiếp
Bên kia cũng im lặng đi vài giây, hắn hồi hộp chờ.
Hắn cố gắng gõ thật nhanh, nhanh đủ để hắn có thể nói hết những gì đã và đang hiện ra trong óc hắn, nhưng...
nice_lotus1812 has logged out at 9:31 AM(2/1/2004)
Hắn nặng nề click chuột vào nút closes. Bài báo cáo này xem như đã là ngày mai rồi. Hắn tắt máy, nhảy phóc lên giường với hàng lô thứ trong đầu...rồi hắn ngủ lúc nào không hay.
o0o_
Hắn bật dậy, nhà vắng tanh, bố mẹ hắn đi làm chưa về. Hắn nhìn đồng hồ..." Chết rồi!!!!"...Hắn bật dậy chạy như ma đuổi, đã 2 giờ 45 chiều, và hắn không thể nào lỡ cái hẹn lúc 3 giờ, hắn không được quyền lỡ. Trời hôm nay không nắng, thường thì giờ này nắng lắm chứ? Hắn vừa rửa mặt vừa nhìn ra ngoài, mây đen,...gió thổi hơi mạnh...không biết mưa không nhỉ? Mặc kệ chuyện thời tiết, hắn tất tả chạy đi kiếm bộ đồ treo trên móc. Hắn nhìn lại mình lần nữa trước gương...rồi hắn bật cười thầm..." Cô ấy sẽ nghĩ sao khi gặp một thằng ra đường mà quên gài dây kéo nhỉ?". Hắn cúi xuống kéo dây quần lên, thực ra thỉnh thoảng hắn cũng hay quên, nhưng chưa khi nào bị con gái nó "thấy" cả. Sau khi cài cửa lại chắc chắn, hắn đạp máy chiếc xe 78 cà tàn, xe không nổ, hắn bực bội đạp hết sức. Lẽ ra hắn phải đi một chiếc xe khá hơn, xịn hơn mới xứng đáng đi gặp một cô gái ...nhưng...xe đâu mà đi? Hắn chỉ có "nhất y nhất quởn" chiếc này thôi. Xe nổ máy, hắn ngước mặt lên trời để hít chút gió, chà, mây đen hơi nhiều, nhưng chắc gì sẽ mưa? Hắn phóng xe luôn ra đường chạy như bay về hướng đường Hai Bà Trưng. Chưa tới giờ tan ca, xe còn thưa thớt, hắn tha hồ phóng đi. Hổn hển gửi xe vào bãi, hắn đi như bay vào trong Thư Viện, vừa đi vừa nhìn đồng hồ...3 giờ 10... hi vọng còn kịp. Hắn gật đầu chào viên quản thư, hắn quen bà ta vì thỉnh thoảng hắn cũng hay ghé vào đây để mượn sách. Các kho sách lúc nào cũng đông khách, chủ yếu là bọn sinh viên đi coi "chùa"...hắn ngơ ngác tìm kho Mạng Viễn Thông. Đây rồi, Bưu Chính Viễn Thông, nó đây. Hắn hồi hộp bước từng bước vào, ở đây vắng hơn những kho kia, chỉ có vài sinh viên đang tra cứu sách. Hắn nhíu mày: "Toàn là ' đực rựa' ...Cô ấy đâu nhỉ?"... Và... hắn thấy một cô gái đang đứng đọc sách gần trong góc phòng. Cô ta đeo kính, khuôn mặt trầm tư chăm chú vào quyển sách như không còn quan tâm gì đến những thứ xung quanh. Cô ấy có nước da trắng trẻo, nổi bật lên trong cái áo thun bó sát màu đen tuyền. Chiếc quần jeans cũng màu đen gọn nhẹ ,thẳng thớm chạy dọc theo những đường cong cân đối. Thỉnh thoảng cô lật vài trang để tìm thứ mình cần, mắt chăm chú theo dõi từng hàng chữ." Cô ta đẹp thật...Chắc đúng rồi...", hắn nghĩ rồi đi chậm rãi đến. Không biết phải bắt đầu từ đâu, hắn khẽ tằng hắng...Cô ấy ngước lên. Ánh mắt ngây thơ, xinh đẹp sau cặp kiếng nhìn thẳng vào mặt hắn, rồi lướt nhanh trở lại quyển sách. Hắn giả bộ đi lại gần tìm vài quyển trên kệ. Cô ấy vẫn tiếp tục với quyển sách, không để ý gì đến hắn. "Làm gì nữa đây?", hắn suy nghĩ.
"Chào bạn..."_Hắn nói nho nhỏ. Cô ấy ngước lên, khẽ mỉm cười gật đầu. Hắn khẽ cười lại...."...bạn đang học ở đâu?"
"Mình ở Bưu Chính Viễn Thông"_Cô đáp lại bằng giọng nói nhẹ nhàng, vừa đủ nghe. Hắn cảm thấy tự tin hơn.
"Vậy à...Bạn có đang chờ ai không?"
Cô ấy dừng đọc, hơi ngước lên rồi khẽ chớp mắt...
"Ừm...mình đang chờ một người..."...Rồi như vừa nghĩ ra điều gì đó. cô nói tiếp,"...có gì không bạn?"
"À...không...nhưng mà nè....bạn có thường chat trong Yahoo không?"
"Thỉnh thoảng...", cô đáp lại bằng giọng nữa vời
"Người bạn đang chờ chừng nào sẽ đến?"
"Không biết nữa..."
Hắn càng hi vọng hơn, bằng một giọng nói chen chút đùa cợt, hắn thì thầm...
"Một anh chàng phải không?"
Cô dừng đọc, nhìn hắn ....Hắn nhìn lại... Hắn hồi hộp chờ... Cô ấy chắc là biết hắn là ai rồi
"Không phải."
Hắn giật mình..."Không phài à?"....
Cô ấy hơi ngạc nhiên
"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Niềm hi vọng của hắn tắt ngấm... Hắn đã đến trễ, và nàng đã về vì không thấy hắn... Hắn sẽ phải ân hận vì điều này... hắn cảm thấy có lỗi với nàng.
"Bạn làm sao vậy?"_Cô gái nhìn hắn tò mò,"... mình nói gì sai hay sao?"
"Không...không có gì...", hắn lắc đầu, "..mình nhầm bạn với một người khác...Xin lỗi, chào bạn.."
"Ừm..không sao..Chào bạn..."_Cô gái tiếp tục hướng ánh mắt xinh đẹp váo quyển sách. Hắn thất thểu đi ra, lòng nặng trình trịch, ... Hắn giận mình, lẽ ra hắn phải nhớ dậy cho sớm hơn. Có lẽ nàng giận hắn lắm, còn điều gì tệ hơn nữa?... Không biết nàng là ra sao nhỉ?... Giá như cô gái lúc nãy là nàng thì hắn còn gì hạnh phúc hơn?
"Giờ này mới tới, trễ vậy?"_Giọng nói của cô gái hắn vừa mới nói chuyện vang lên...Hắn quay đầu lại...Cô ta đang nhìn ra hướng cửa ra vào...Hắn ngoái nhìn theo...Và...hắn thấy một cô gái nữa đang bước vào...Hắn hơi nghệch người ra... Cô gái ấy ... Khuôn mặt tươi tắn, đều đặn đến tuyệt mĩ, không một khuyết điểm. Mái tóc óng ả, đẹp một cách tự nhiên, bồng bềnh ngang vai. Chiếc áo sơ_mi mỏng ngây thơ màu trắng thật là hợp với dáng người thon thả, mảnh mai cùng chiếc quần jeans cũng màu trắng. Làn da trắng hồng, nõn nà nhìn không chán mắt. "Sao lại có người đẹp đến vậy nhỉ?"....Hắn ngơ ngác nhìn , cô gái lướt nhẹ ánh mắt qua khuôn mặt hắn... một hương thơm dịu dàng của con gái lướt ngang qua mũi hắn... Hắn căng mũi hít lấy rồi hà ra khoan khoái... Đúng là người đẹp thì mùi hương cũng đẹp. Cô đi băng qua hắn rồi vẫy tay ...
"Xin lỗi...xe buýt bị kẹt... Sắp Tết rồi mà.."_Cô ta vừa bước nhanh vừa nói,"...Mệt ghê..."
"Sao không lấy xe đạp mà đi?...Có tiện hơn không?"
Hai cô gái nói chuyện thỏ thẻ, hắn đứng lại nhìn cho kĩ hơn...Đúng là tuyệt mĩ... Hắn chưa bao giờ gặp cô gái nào đẹp như vậy... Rồi hắn cười thầm...hắn đang tìm ai cơ chứ? Hắn đâu phải là một tên mê gái ...
"Nãy giờ cậu có thấy anh chàng nào đến kho sách này không?"_Cô gái nói
"Nhiều lắm... Cậu tả thử coi..."_Bạn cô hỏi lại
"Mình không biết..."
"Không biết luôn hả? Chuyện lạ đó nghen..."
Hắn giật mình quay lại, đúng lúc nàng quay nhìn quanh... hắn cảm thấy có cái gì đó thôi thúc hắn... Hắn từ từ bước đến... nàng đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ... Hắn lấy hết can đảm, hít một hơi dài hỏi...
"Nice_lotus?"
Nàng im lặng... cô bạn của nàng nghiêng đầu nhìn hắn. Thời gian nặng nề qua từng giây.. tim hắn đập liên hồi...
"Viator?"_Nàng hỏi lại... Và đúng là tim hắn đã ngừng đập đúng một nhịp... rồi một nhịp đập mạnh hết cỡ bơm máu lên nóng bừng mặt... Hắn cố phát ra âm thanh trong cổ họng...
"Ừm..."
Nàng mỉm cười lộ hai đồng tiền quyến rũ.
"Chào Viator... Chúc một ngày tốt lành... "
_o0o_
Nàng tên là Ly, nàng đến thư viện để trả quyển sách cho cô bạn cùng lớp. Đó là cô gái mà hắn đã gặp trước khi thấy nàng. Hắn vừa trò chuyện với nàng vừa cố gắng điềm tỉnh lại, hắn cứ tưởng mình còn trong giấc mơ. Cô bạn thường chat với hắn mỗi thứ bảy, người mà hắn luôn mong chờ gặp mặt, bây giờ hắn đã gặp... Và cô ấy quá xinh đẹp, quá đẹp cho hắn, hắn càng ngưỡng mộ cô hơn, như một sự tôn sùng. Cô vừa trò chuyện vừa cười tự nhiên, nét đẹp của cô ngây thơ, hiền dịu như một nàng tiên. Nhiều lúc, hắn chỉ nhìn nàng mà không biết nói gì, hắn đã bị nàng thôi miên, hắn gần như chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Quán kem yên tĩnh, chỉ có vài người khách nên hai người chỉ nói chuyện với nhau nho nhỏ.
"Vậy là nhà bạn cũng ở gần đây?"_Nàng hỏi
"Ờ...cũng không hẳn... Gần hơn nhà một vài ngưòi.."
Nàng cười, và mỗi lần như vậy hắn lại ngây dại ra... Bây giờ hắn mới nhìn nàng thật kĩ, thật gần. Khuôn mặt nàng quá hoàn mĩ, không hề có một tí trang điểm nào mà vẫn rạng rỡ. Hắn thỉnh thoảng nhìn thoáng qua người nàng. Làn da trắng nõn lẫn vào màu áo sơ_mi trắng, bồng bềnh như mây. Và... hắn không thể kềm chế con mắt hắn nhìn lướt qua cơ thể nàng. Bộ ngực cân đối của nàng thật đúng với những gì đẹp nhất của một người con gái, chiếc áo lót ngây thơ, e thẹn trong bộ áo sơ_mi thật là lãng mạn. Chiếc quần jeans trắng của nàng ôm trọn đôi chân dài, trắng trẻo, hắn nhìn rõ chiếc quần lót màu trắng, ôm sát theo bờ mông tròn đầy, săn chắc. Điều bí mật của nàng đang ần giấu đâu đó bên dưới lớp vải kia.Ước gì.... Hắn lắc khẽ đầu... "Mình đang nghĩ cái gì thế này?"... Nàng ngạc nhiên... "Bạn làm sao vậy?".....
"Không sao...Không sao... Bạn thấy kem ở đây thế nào?"
"Ngon lắm!.... Mình chưa bao giờ ăn kem ở đây... "_Nàng lại cười, rồi nàng nhìn vào đồng hồ."Có lẽ mình phải về thôi, kẻo hết chuyến xe buýt."
"Mình sẽ đưa bạn về."_Hắn kéo ghế đứng dậy"...mình có thể không?"
Nàng cười thật tươi gật đầu...."Ừm..có thể..."
Hắn mừng rơn, chạy trả tiền rồi cuống cuồng đạp máy xe... Hắn chỉ tay vào chiếc yên sau... Nàng gọn gàng ngồi lên. Xe nổ máy chạy băng băng trên đường, nàng chỉ hướng cho hắn chở đi, nhưng hắn thì không hẳn là nghe rõ... hắn đang mê li với hương thơm trên người nàng tỏa ra sau lưng. Hắn tưởng mình như đang chở cà một vừơn hoa thơm ngát phía sau. Đường đi ngày sắp Tết xe cộ thật đông đúc, dãy xe dài thỉnh thoảng lại dừng gấp lại, rồi dãn ra... Hắn đột ngột dừng lại để né một chiếc xe tải ép vào... Nàng bị mất thăng bằng nên ngã người ôm cứng lưng hắn. Vá chỉ trong có vài giây, gai óc khắp người hắn nổi lên... Lưng hắn nóng lên hôi hổi bởi cặp ngực tuyệt trần của nàng tì lên, hắn như nghe được cả nhịp trái tim nàng đang đập bên trong lồng ngực, xuyên qua lớp áo lót, đó là một trái tim đang thổn thức của nàng. Hắn nín thở giữ yên đựơc một phút, rồi phải rồ ga đi tiếp để giữ phép lịch sự. Nàng khẽ buông người hắn ra... Hắn không biết nàng đang nghĩ gì... Hắn còn không biết là hắn đang nghĩ gì nữa...Bỗng một giọt nước rơi nhẹ lên má hắn, rồi nhiều giọt nữa rơi xuống, càng lúc càng nhanh. Trời mưa à?... Hắn không có đem áo mưa... Đúng là xúi quẩy, lúc chiều hắn đi vội quá... Mưa rơi xuống nhanh hơn, áo hắn đã ướt đẫm nước mưa.... Sực nhớ là nàng cũng không có áo mưa, hắn đề nghị tìm chỗ trú, nhưng nàng nói là nhà nàng gần, chỉ cần cố đi vài phút nữa. Hắn rồ ga cố chạy cho nhanh, nhưng đường phố càng khó chạy hơn trong trời mưa. Hắn quẹo vào con hẻm nàng vừa chỉ, đoạn đường này sạch sẽ hơn nhưng mưa cũng đã rất lớn, cả hai cúi đầu xuống để tránh những giọt nứơc to rơi vào mắt. Đến nhà nàng, hắn tấp xe vào thềm để nàng đi vào... Hắn vuốt mặt rồi quay nhìn nàng... Hắn lại ngẩng người ra... Lúc này, nàng như một tiên nữ vừa tắm xong, chiếc áo sơ_mi mỏng bị ướt hết, bện dính lên chiếc áo lót mỏng manh, lộ ra hết những đường cong cân đối của hai bầu ngực nàng. Cả chiếc quần jeans trắng cũng ướt sũng, nước thấm qua cả lớp vài jeans dày để hắn thấy rõ chiếc quần lót nhỏ của nàng, hắn rùng mình, nữa vì nước mưa lạnh, nữa vì... hắn đang lóa mắt vì nét đẹp của cơ thể nàng. Nàng nhìn hắn chăm chú.
"Bạn vào nhà đi.."
"Thôi...mình về đây..."_Hắn gượng cười_"...không tiện đâu, ba mẹ bạn sẽ la mình đó..."
"Ba mẹ mình tới sáng chủ nhật mới về... mình ở nhà có một mình thôi.Bạn cứ vào đi...không sao đâu."
Nàng mở cửa, hắn ngơ ngác. Cô ấy ở nhà một mình à?... Một cô gái thật đặc biệt. Dựng xe vào nhà, hắn chùi chân lên tấm thảm sạch rồi phủi nhẹ những giọt nước trên áo. Nàng bật đèn rồi quay lại vuốt tóc nhìn hắn. Nàng cười.
"Bạn chờ một chút, mình tìm cái máy sấy ."
Hắn đứng nhìn quanh, không dám ngồi vì người hắn còn ướt. Hắn nhìn theo nàng, dáng nàng đi nhẹ nhàng trên nền gạch bông như những cô người mẫu, cặp mông nàng hơi nhẹ tưng theo từng bước chân, hắn thấy toàn bộ chiếc quần lót của nàng xuyên qua lớp quần jeans, hắn bỗng hơi khó chịu, dương vật của hắn bắt đầu cương lên. Hắn cố kềm lại...
"Đây...bạn hong cho khô đi... "_Nàng đưa hắn chiếc máy sấy màu trắng, hắn cầm lấy rồi cảm ơn. Nàng đi vào trong, còn lại một mình giữa phòng khách, hắn nghĩ vu vơ... Hắn nhớ đến cái cảm gíác ấm áp của bộ ngực nàng, rồi chiếc áo lót mỏng manh, chiếc quần lót nhỏ nhắn của nàng làm hắn muốn điên lên... Căn nhà yên ắng, chỉ có hắn và một cô gái xinh đep, không có ai khác...Cái không khí trầm lặng này làm hắn không chịu được. Hắn vừa sấy vừa đi dần vào bên phòng khác... Bên ngoài, mưa càng to hơn, sấm chớp liên hồi, mưa rơi xuống ngoài thềm nghe lộp độp. Hắn lần mò đi vào trong. Chùm tóc ướt che vào mắt, hắn hất nhẹ đầu ra phía sau... Và rồi hắn lặng người nhìn trân trân... Sau lưng hắn, phía dãy phòng , cánh cửa hơi hé ra lộ chút áng sáng màu vàng từ phòng nàng. Hắn nhích thêm một bước nữa, rồi trân người dừng lại... Nàng đang đứng trong phòng, tay đang cầm chiếc lược nhỏ chảy tóc trước gương. Nàng vẫn mặc bộ quần áo ướt, trắng muốt như tuyết. Nàng đặt chiếc lược xuống bàn, hơi cúi đầu xuống, và nàng từ từ, chầm chậm mở dần từng nút áo. Dần dần, chiếc cúc áo cuối cùng của nàng được bàn tay nhỏ nhắn mở ra... Rồi nàng cởi chiếc áo sơ_mi ướt, tụt dần xuống lưng... Làn da trắng hồng của nàng phơi ra, đẹp như màu mận trắng, nõn nà, tươi mát... Hắn cảm thấy khó thở, tay cố cầm chắc cái máy sấy. Nàng bắt đầu đưa tay ra sau lưng, gỡ lên miếng gài của chiếc áo lót... Và....... nàng gỡ ra.... Hắn kềm mình không kêu lên... Chiếc áo lót nhỏ nhắn rơi xuống, và... phản chiếu qua gương, dáng người của nàng giống hệt như một bức tranh nghệ thuật của một học sĩ cực kì có hoa tay. Mắt hắn dừng lại... hắn nhìn thấy rõ đôi vú trắng trẻo của nàng, hai gò bồng đảo đều đặn màu hồng nhạt dễ thương, bộ ngực trinh nguyên của con gái 18 thật là đẹp. Hắn mơ màng nhìn... và quên mất rằng mình đang đứng đối diện với tấm gương... Nàng bất chợt quay lại, tay cầm chiếc áo che nhanh lên ngực. Hắn giật mình đánh rơi chiếc máy sấy xuống đất... Nàng kinh ngạc nhìn hắn, và hắn thì đang lúng túng nhặt chiếc máy sấy lên... Đầu hắn đã nóng bừng lên, hắn không biết làm gì nữa... Hắn đã nhìn trộm nàng, và hắn biết chắc rằng nàng sẽ rất giận... Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn: nàng sẽ chẳng bao giờ làm bạn với hắn nữa... Hắn rùng mình, hắn sẽ sống ra sao nếu mất một người bạn như nàng? Hắn không thể chịu nổi khi nghĩ đến câu nói giận dữ mà nàng sắp nói, hắn đã có một người bạn quá tuyệt mĩ, nhưng hắn đã tự đánh mất đi... Hắn thở không ra hơi nữa, khó thở như đang trong lò lửa...
"Ly...mình...mình xin lỗi..."_Hắn cố thốt ra vài tiếng."...mình...mình không cố ý..."
Nàng im lặng, tay vẫn giữ chắc chiếc áo che ngang ngực. Hắn muốn bỏ đi cho nàng đỡ xấu hổ nhưng hắn không thể rời mắt khỏi bản tay nhỏ nhắn của nàng đang che trước ngực bằng chiếc ào sơ_mi mỏng manh. Hắn ấp úng.....
"Mình xin lỗi...mình thật sự không cố ý...."
"Không sao..."_Nàng nói bằng giọng dịu dàng, nàng hơi nhích vào trong. Người hắn nóng ran lên... Giọng nói của nàng quá dễ thương, hắn không thể chịu đựng nổi nữa. Tay cầm chiếc máy sấy đặt lên chiếc bàn gần chỗ đứng của nàng, hắn nhìn nàng với vẻ hối hận.Hắn không hiểu nổi những gì hắn đang làm, ... nhưng hắn cảm thấy mình là một thằng vô duyên, hành động của hắn thật là lố bịch. Nhưng hắn không hiểu vì sao hắn càng lúc càng tiến lại gần nàng hơn, và hắn dần cảm thấy rõ ràng hơn cái mùi hương thơm mát tỏa ra từ người nàng. Hắn thấy nàng vẫn nhìn hắn, đôi mắt nàng thật khó hiểu, hắn không biết nàng đang nghĩ gì. Nàng đang nghĩ gì lúc này? Hắn đoán rằng nàng đang hối hận vì lỡ quen với một tên vô duyên như hắn. Nàng hơi lùi vào trong. Hắn vừa nhích dần vừa suy nghĩ, vô tình quơ tay trúng chiếc máy sấy làm nó văng xuống đất. Hắn giật thót người cúi xuống nhặt lên, nàng cũng giật mình cúi xuống. Chiếc áo sơ_mi ướt rơi xuống đất, hắn từ từ ngẩng đầu lên. Và ... hắn quên hẳn đi chiếc máy sấy... quên hẳn đi những việc xung quanh ... thậm chí quên luôn hắn là ai ... hắn chỉ biết cái tạo vật đẹp nhất trần đời mà hắn chưa từng được thấy, bây giờ đang hiện hữu trước mặt hắn. Nàng đã đánh rơi chiếc áo sơ_mi vì cúi xuống nhặt chiếc máy sấy, nàng cũng lặng người quên nhặt chiếc áo lên, mặt nàng chỉ đỏ như trái hồng đào. Hắn không còn biết gì nữa... hằn từ từ cúi sát hơn đến gần mặt nàng, nàng đang trân trân nhìn hắn, không có phản ứng gì ... Hắn nhìn càng lúc càng gần hơn vào đôi mắt nàng, mắt nàng trong veo như thuỷ tinh, đang mở to ngây thơ như đôi mắt nai. Và hắn cảm thấy đôi môi hắn chạm nhẹ lên môi nàng ... hắn cảm thấy như điện giật ... Nàng cũng hơi hoảng nên hơi lùi ra, nhưng rồi hắn cũng dần dần tiến lại, một lần nữa, hằn được cái cảm giác mềm mại, ấm áp của đôi môi nàng. Hắn mê li nhắm nghiền mắt, choàng tay ôm lấy nàng ... hắn thấy lưỡi nàng đang ngọ nguậy ... hắn dùng lưỡi hằn chạm nhẹ lên đầu lưỡi nàng. Cả hai rùng mình nhè nhẹ, nàng nhẹ nhàng ngã người dần vào lòng hắn. Cái cảm giác này hắn chưa từng được hưởng trước đây ... Nhưng rõ ràng là hắn không biết rằng hắn đang làm gì cả, hắn ôm nàng lên, đi đến cái giường trải nệm bông trắng. Hắn đặt nàng xuống giường, người nàng cũng nóng ran lên, mềm mại chuyển động dưới cơ thể hắn. Dương vật hắn đã căng cứng, độn lên dưới lớp quần jeans, nàng hình như đã cảm thấy cái đó của hắn, mặt nàng đỏ ửng lên, tay hơi đẩy nhẹ lên người hắn một cách yếu ớt. Hắn đã cảm thấy hai bầu vú mềm, nóng ran của nàng ép chặt dưới ngực hắn. Cái cảm giác lành lạnh của trời mưa không còn nữa, chỉ còn cái cảm giác nóng bừng đầy hứng khởi mà hắn và nàng đều đang cảm thấy. Hắn cúi đầu hôn xuống cổ nàng ... hắn tận hưởng cái mùi hương quyến rũ đang tỏa ra ngào ngạt từ người nàng. Còn nàng thì chỉ nhắm mắt mơ màng, khẽ chuyển động theo từng nụ hôn của hắn. Hắn vất cái áo ướt trên người hắn xuống đất, rồi rùng mình cảm nhận sự cọ xát mềm mại với da thịt nàng. Hắn vồn vã thụt người xuống, ngậm chặt lấy núm vú nàng làm nàng hơi giật thót mình. Núm vú nàng ấm áp, thơm mát nẳm gọn trong miệng hắn, hắn nút mạnh, dùng lưỡi rà qua rà lại rồi còn mút chặt hơn nữa như không muốn núm vú nàng vuột ra khỏi miệng hắn. Nàng lần đầu tiên của đời con gái phải chịu sự kích thích như thế này, nàng rên lên, tay vò đầu hắn đang vùi vào ngực nàng. Nàng lim dim cảm nhận những hơi thở nóng hổi của hắn phà lên ngực, rồi cái miệng hấp tấp của hắn ngậm lấy hai núm vú nàng một cách vồn vã như một đứa trẻ. Hai bàn tay hắn vuốt nhè nhẹ lên chiếc quần jeans trắng còn đang ươn ướt của nàng, hắn kéo sợi dây kéo quần của nàng xuống, nàng giật mình đưa tay cản lại nhưng hắn đã lòn bàn tay vào rồi vuốt nhè nhẹ trên chiếc quần lót của nàng. Tay hắn chạm vào âm hộ làm nàng giật thót lên, hắn cũng run cả tay lên vì hơi ấm bên dưới lớp quần nàng. Hắn cảm thấy âm hộ nàng đã hơi nhô lên, nàng đã có cảm giác rồi ...
Hắn nhả núm vú nàng ra rồi lại liếm hết cả hai bầu vú nàng, hắn liếm vòng quanh bộ ngực căng đầy sức sống của nàng, rồi hắn lại ngậm hai núm vú nàng, nút thật mạnh. Nàng rên lên khe khẽ, hai bầu vú nàng bóng nhẫy, phập phồng lên xuống. Bàn tay hắn vẫn lòn vào trong quần lót của nàng, cham nhẹ lên những cọng lông tơ trên âm hộ nàng. Hắn mơ màng vuốt dọc theo âm hộ nàng ... nàng khẽ rùng mình, hắn cảm thấy tay mình hơi ươn ướt ... rồi hắn cảm thấy âm hộ nàng khẽ co giật, tiết ra một thứ nước âm ấm dính lên tay hắn. Hắn rút bàn tay ra, nàng khẽ mở mắt nhìn hắn ...Tay hắn dính ướt chất dịch trong âm hộ nàng tiết ra, và hắn đưa bàn tay lên miệng, nàng giật mình ngăn lại.... "Đừng mà... đừng..."... nhưng hắn đã ngậm lấy hai ngón tay hắn đang dính đầy nước nhớt của nàng, mút rồi nuốt ngon lành. Hắn cảm thấy thứ gì từ người nành cũng thơm cả, và hắn cảm thấy thèm thuồng cơ thể nàng hơn bao giờ hết. Nàng đỏ mặt nhìn bàn tay hắn tiếp tục lòn vào trong quần lót nàng, và nàng cũng im lặng cho hắn cởi chiếc quần jeans trắng xuống rồi vất xuống đất. Bây giờ nàng chỉ mặc mỗi chiếc quần lót màu trắng nhỏ, đang ướt đẫm nước. Hắn hôn xuống đôi chân thon thả của nàng, hắn liếm hai bắp chân trắng hồng, mếm mại của nàng một cách mê say, nàng bị nhột nên hơi vặn người qua lại. Hắn đã liếm đến bắp đùi nàng, hắn khoan khoái nhìn chiếc quần lót dễ thương của nàng trước miệng hắn chỉ vài cm. Hắn ụp mặt hắn lên giữa hai chân nàng nhanh như cắt làm nàng phải ngồi bật dậy. Chưa khi nào nàng có cái cảm giác bi một người nào đó ... hôn vào giữa hai đùi ... và nàng cảm thấy xấu hổ... Nàng cố đẩy đầu hắn ra khỏi âm hộ nàng nhưng hắn đã kịp lột phăng chiếc quần lót nhỏ nhắn của nàng ra ... Hắn chịu để nàng đẩy ra để hắn có thể thấy rõ được bí mật của nàng... Nhưng nàng đã dùng cả hai bàn tay che âm hộ lại, hắn sốt ruột nhìn nàng... "Sao vậy, Ly? ... Để mình nhìn thấy bạn đi...". Nàng đỏ mặt lên như gấc..."Mình ... mình ... chưa chuẩn bị cho chuyện này...". Giọng nàng thỏ thẻ sao mà dễ thương quá, hắn đưa tay vuốt nhè nhẹ lên tay nàng rồi vuốt qua hai bên đùi nàng..." Bạn đẹp lắm ... Ly à... cho mình xem bạn đi...chỉ một lần này thôi...". Nàng cúi đầu xuống, e ngại. Hắn dùng cả hai bàn tay vuốt ve cặp đùi nàng, rồi hắn chuyển lên vuốt ve hai bầu vú nóng hổi của nàng... Hắn nhích lại gần hơn, gần đến độ hắn có thể cảm thấy hơi thở dồn dập, nóng ran từ miệng nàng. Nàng nới lỏng dần hai bàn tay, hắn từ từ, chầm chậm tách hai bàn tay nàng ra.... và hắn đã tìm thấy được bí mật của nàng, bí mật của người con gái đẹp nhất mà hắn từng gặp...
E thẹn, ấp úng, nàng dần dần cho hắn thấy âm hộ của nàng... nhỏ bé, thơ ngây, cùng một đám lông tơ dễ thương, thật sạch sẽ, thơm mát, còn hơn là hắn tửơng tượng ra. Âm hộ nàng đang ướt đẫm ,nước vẫn còn đang tiết ra. Hắn cúi đầu xuống, hôn ngay vào giữa âm hộ nàng. Nàng rên lớn hơn, người nàng giật mạnh. Nhưng hắn đã gắn miệng hắn lên âm hộ nàng, mặc cho nàng vùng vẫy, hắn vẫn giữ nguyên cho lưỡi hắn rà theo hiều dọc của cái âm hộ dễ thương. Nàng rên lên thảm thiết, vùng vẫy đẩy đầu hắn ra, nhưng nước nhớt từ trong âm hộ nàng vẫn cứ chảy ra liên tục. Hắn biết , có lẽ nàng đang bị rát lắm, nhưng hắn không tự kiềm mình được, hắn há miệng ngậm trọn cả cái âm hộ nhỏ bé của nàng rồi nút mạnh. Nàng oằn người lên như con tôm, tiếng nàng rên làm hắn càng hứng lên, dương vật hắn căng cứng hơn bao giờ hết. Hắn càng nút mạnh hơn nữa, Nàng không chịu nổi, quẳn quại, nàng lật úp người xuống, nhưng hắn vẫn ngậm chặt lấy âm hộ nàng. Mỗi cú liếm của hắn lên âm hộ là nàng cong người đau đớn... nhưng dần dần nàng cảm thấy sự thỏa mãn, một thứ gì đó lâng lâng, dâng trào lên, ngay từ dưới âm hộ, lên đến ngực rồi lan toả ra toàn cơ thể... Cái cảm giác khoan khoái đến từ mỗi cú liếm của hắn. Nàng vẫn rên la nhưng tiếng rên của nàng không còn là tiếng rên đau đớn nữa ... mà bây giờ là tiếng rên của khoái cảm. Hắn tiếp tục mút lấy từng đợt chất nước rỉ ra từ trong âm hộ nàng, rồi nuốt lấy nuốt để. Hắn mút chùn chụt vào âm hộ nàng... tiếng mưa bên ngoài vẫn còn ầm ĩ... nhưng hắn chỉ còn nghe tiếng rên của nàng, tiếng rên như đến từ chốn thần tiên nào đó. Tiếng rên của nàng thật quá dễ thương, thánh thót như tiếng đàn. Hắn nhả âm hộ nàng ra... nàng thở dốc mở mắt nhìn hắn. Âm hộ nàng ướt đẫm, bây giờ đã đỏ ửng lên. Hắn dịu dàng nựng nịu giữa hai khe thịt của nàng,nàng hơi nhúc nhích hông, những ngón tay hắn lách nhẹ vào, chạm nhẹ đến những lớp thịt ấm nóng, đỏ hồng bên trong, nàng rên khe khẽ. Hắn khẽ cười với nàng... và nàng cũng khẽ mỉm cười lại với hắn. Hắn cúi đến gần , hôn lên môi nàng. Một cái hôn thật dài, thật sâu. Nàng choàng tay ôm lấy hắn, cả hai nằm vật xuống giường. Hắn lột phăng chiếc quần jeans của hắn ra, vất xuống đất. Nàng nhìn chiếc quần lót đang độn phồng lên của hắn... và nàng chầm chậm lột xuống. Dương vật hắn như đuợc giả phóng, bung bật ra khỏi chiếc quần rồi nằm thẳng xuống bụng hắn. Nang hơi chùn tay lại nhìn cái dương vật đầu tiên mà nàng thấy trong đời. Rồi nàng nằm đè lên người hắn, đè lên cái dương vật cứng ngắc của hắn, môi nàng ngậm chặt lấy môi hắn. Hai bàn tay hắn vuốt ve cặp mông tròn trịa của nàng, hắn nâng niu cặp mông nàng như hai quả bong bóng dễ bể. Nàng cựa mình nhè nhẹ, nước rỉ ra từ âm hộ nàng chảy xuống ướt cả bụng hắn, hắn khoan khoái hôn xuống cổ nàng.
Hắn cầm cái dương vật đang cứng như cây củi khô từ từ chạm đến âm hộ nàng... Bỗng nàng giật mình đẩy hắn ra...."Sao vậy Ly?...". Hắn hỏi. Nàng ngượng nghịu cúi đầu xuống, tay hơi che ngang ngực. Nàng thỏ thẻ." ... Mình ... chưa ... chưa quen ... "... Hắn cảm thấy tội ngiệp nàng, cơ thể bé bỏng của nàng chưa bao giờ bị dày vò như thế này. Lẽ ra hắn không nên.... "Mình xin lỗi...",nàng lại thì thầm. Hắn cười,tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng."Không sao, mình hiểu mà. Thực ra mình mới có lỗi, nhưng mình không kềm chế được... Bạn quá đẹp, Ly à... Bạn là người bạn mà mình không thể nào thiếu được.". Nàng cười mơ màng nhìn hắn. "Thật chứ?... ".Nàng hỏi khẽ."...Bạn có chắc không?". Hắn gật đầu, tay hắn nắm chặt tay nàng, "Đây là lời nói chân thành nhất dành cho một người bạn quí nhất của mình. Chỉ cần bạn tin mình thôi, Ly, bạn có tin mình không?". Nàng mỉm cười, mặt nàng đỏ hồng lên."Tin chứ...Mình luôn tin tưởng Viator...". Hắn lại vùi đầu lên ngực nàng, để hai bầu vú nóng hổi của nàng cạ lên hai gò má hắn, hắn buộc miệng rên lên sung sướng. Nàng cũng rên khe khẽ. Hắn vẫn còn đang nằm dưới cơ thể nàng, dương vật hắn đã căng hết mức, hắn không thể kềm chế thêm một giây phút nào nữa.
"Ly...Ly à..". Hắn thì thầm. Nàng mở mắt nhìn hắn...Hắn lại thì thầm." Bạn cho mình được... được... được... ". Nàng khẽ hỏi lại:" Sao vậy?". Hắn không phải biết nói gì, hắn không biết dùng lời nào để tả cái cảm giác lúc này, tay hắn vuốt ve vặp đùi nàng một cách trìu mến."Cho mình..cho mình được..được...", hắn ấp úng.." cho mình được..được ..yêu bạn nhé..Ly..". Nàng vuốt tóc hắn, rồi... nàng im lặng, từ từ cầm dương vật của hắn đặt gần âm hộ nàng. Hắn run run hôn lên môi nàng, ....rồi nhẹ nhàng nhích người nhè nhẹ. Đầu dương vật hắn lách vào giữa cái khe nhỏ bé, xinh xinh của nàng. Người nàng run lên, nàng rên khe khẽ khi âm hộ nàng đang dần tách ra... ôm trọn lấy dương vật hắn. Đây là lần đầu hắn làm tình, lần đầu hắn còn điều khiển được dương vật của chính hắn. Thêm một chút nữa... dương vật hắn như đang cháy bỏng bên trong âm hộ nàng. Nó chạm phải cái gì đó... mềm mại, cưng cứng... Nàng nhắm mắt lại, khẽ rướn người lên. Hắn vịn vai nàng, nhích nhẹ lên........"A..a a.". Nàng nhắm tịt mắt, răng nàng nghiến chặt lại. hai chân nàng khép nhanh, khẹp chặt cả thân hình hắn bên trên nàng. Và hắn đè xuống......"A..a.a.a...a.a...". Nàng ưởn cong người lên, miệng nàng há ra, hơi thở nàng phà vào mặt hắn, ấm nóng, thơm mát. Hắn ngậm lấy cái miệng xinh xắn của nàng đang há ra, rồi thúc nhè nhẹ. Âm hộ nàng bóp mạnh, nước xịt cả ra bên ngoài. Hắn nhích ra, dương vật hắn đã đỏ ao, bóng nhẫy nước. Nàng oằn oại bẻ người qua một bên, hắn nhè nhẹ đâm vào. Nàng giật bắn người, tay bấu mạnh lên lưng hắn. Cơ thể nàng nóng rực, bé bỏng ,giẫy giụa dưới người hắn. Nàng cắn răng chịu đựng từng cú thúc vào, hắn cố gắng không làm đau nàng, hắn không muốn làm nàng bị tổn thương.... Nàng rúc đầu xuống ngực hắn như một con mèo con ngoan ngoãn, mùi tóc nàng toả ra thoang thoảng vào mũi làm hắn bỗng nhiên hưng phấn thêm. Tay hắn choàng xuống xiết lấy cơ thể bé bỏng của nàng..... rồi hắn thúc mạnh. Nàng vẫn nhắm mắt, miệng nàng há ra đau đớn..nhưng nàng không hề rên la, nàng chịu đựng, oằn oại để hắn dày vò. Người hắn như muốn nổ tung ra, hắn không còn biết gì nữa, hắn chuyển động càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn. Và nàng bật ra tiếng rên êm ái, miệng nàng kề sát lỗ tai hắn, hơi thở nàng nóng hổi cùng tiếng rên thổi phù phù vào tai hắn. Căn phòng nhỏ như càng nhỏ hơn, chật chội hơn, chỉ có hắn và nàng tiên ngây thơ đang cháy bỏng lửa tình, thở hổn hển dưới cơ thể hắn. Và từ lúc nào, hắn đã dập xuống liên tiếp, càng lúc càng mạnh..mạnh hơn..mạnh hơn nữa. Nàng rên đau đớn, nàng oằn người ôm lấy cơ thể hắn. Âm hộ nàng bóp mạnh hơn, từng đợt nước cứ rỉ ra, vuốt lấy dương vật hắn. Âm hộ nàng ướt đẫm, trơn trượt ngậm lấy dương vật hắn, rồi lại nhả ra.... rồi lại ngậm vào. Cái nệm bông trắng đã thấm nước ướt cả một mảng, nước từ âm hộ nàng chảy xuống dầm dề. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có cái gì đó dâng trào bên trong hắn, càng lúc càng dữ dội. Hắn thúc như điên dại, mạnh mẽ xuống cơ thể bé nhỏ của nàng. Hắn nhắm mắt lại, dập xuống hung dữ. Nàng cũng xiết lấy lưng hắn, hai bầu vú tròn trĩnh ép sát lên ngực hắn. Cả hai đều đang cảm thấy đỉnh điểm của mình, nàng co chân lên, giơ ra hai bên chới với. Và hắn đâm một cái thật mạnh, thật sâu vào giữa ngay âm hộ nàng. Người hắn rùng lại, nàng thét lên đau đớn... Và nàng cảm thấy âm hộ nàng nóng ran, giật lên mấy cái..... rồi phun mạnh một chất nước màu trắng đục, chảy cả ra ngoài.... Một dòng nước trắng đục khác cũng phóng mạnh vào âm hộ nàng... Dòng tinh trùng nóng hừng hực của hắn bắn ào ào vào bên trong cơ thể nàng. Hắn giật giật liên tục... nàng nhắm mắt, đón nhận dòng tinh trùng nóng hổi đang chạy hối hả trong người nàng. Hắm giật mạnh thêm một cái nữa rồi đổ gục xuống người nàng... Cả hai rã rời ôm lấy nhau, cùng cảm nhận dòng nước sền sệt, nhầy nhụa đang chảy ra từ bộ phận sinh dục. Nàng thở dốc, mở mắt ra. Hắn đang gục mặt xuống bộ ngực nàng, miệng còn ngậm lấy núm vú nàng nút nhè nhẹ. Bỗng hắn thấy ngực nàng phập phồng. Hắn nhìn lên thì bắt gặp một giọt nước mắt chảy dài trên gò má đỏ hồng của nàng. Tim hắn như thắt lại, hắn đã làm gì? Hắn cảm thấy hối hận quá.
"Ly à... Cho mình xin lỗi...", hắn nói nho nhỏ. Nàng khẽ lắc đầu. Hắn thấy rụng rời... Nàng không tha lỗi cho hắn ư?.
"Ly à... mình.. không muốn tổn thương bạn đâu... chỉ vì...", hắn cố phân trần, nhưng nàng nhẹ nhàng che miệng hắn lại.
"Đừng nói gì nữa... ", nàng nói, ánh mắt đẫm lệ của nàng nhìn vào mắt hắn."... đã là bạn thì không nên nói những lời như vậy, Viator à... ". Hắn ngạc nhiên vì câu nói của nàng. Hắn lắp bắp."Vì sao bạn lại khóc?"....
Nàng khẽ vùi đầu vào ngực hắn, nàng nói thì thầm..." Vì mình vui ... vui vì có một người bạn như Viator..."
Hắn xúc động ôm chầm nàng vào lòng. Cả hai quấn lấy nhau, ấm áp giữa một đêm mưa to mà hắn sẽ chẳng bao giờ quên được ...........
_o0o_
Lẽ ra hôm nay hắn phải học đến 10 giờ, bài báo cáo vẫn chưa xong. Nhưng hắn chẳng có tâm trí hay cảm hứng gì cả. Trong đầu hắn bây giờ chỉ thấy có mỗi bóng một cô gái xinh đẹp, áo sơ_mi trắng, quần jeans trắng... và khuôn mặt ngây thơ quyến rũ mê hồn. Bây giờ cả nhà hắn đều đi vắng... Có lý do gì giữ hắn ở nhà nhỉ? Thế là hắn phóng lên ngay chiếc xe 78 thân thuộc, rồ máy chạy vọt ra hướng mà hắn đã nhắm sẵn trong đầu từ mấy ngày trước. Con đường mà hắn dù chỉ mới đi có một lần nhưng đã nằm sâu trong trí nhớ của hắn. Con đường sạch sẽ hiện ra, đúng như hắn còn nhớ. Và ngôi nhà xinh xinh có cái mái hiên mát rượi ấy, đúng là nhà nàng rồi. Hắn dựng xe, suy nghĩ sẽ nói gì khi gặp nàng. Có lẽ một lời mời đến nhà chơi là thích hợp nhất. Hắn vuốt tóc lên, tằng hắng lấy giọng rồi nhấn chuông cửa...."Bing Boong".... Một người đàn bà đứng tuổi đi ra mở cửa. Bà ta nheo mắt nhìn hắn.
"Có gì hông cậu?"
"Dạ...",hắn lễ phép," dạ... xin phép bác cho cháu gặp Ly ạ."
"Ly hả?", bà ta nhíu mày,"Ly nào?"
"Ơ... Ly đó ạ...",hắn gãi đầu,"dạ... cháu là bạn của Ly"
"Nhà chỉ có tui dzới ông xã tui, đâu có Ly nào đâu?"
"Ủa......? ", hắn ngạc nhiên, rõ ràng đúng là nhà này, hắn không thể nhầm được. Rõ ràng hắn không hề quên được cái mái hiên này. Bà chủ nhà nhìn vẻ lúng túng của hắn một hồi rồi nói.
"Chắc cậu quen với chủ trước của cái nhà này heng."
"Chủ trước à?", hắn kinh ngạc
"Ờ, nhà tui mới dời về, mới hôm qua hà... Cả gia đình nhà này chuyển đi rồi. Mới đi ngày hôm qua. Nghe đâu chuyển đi tới Hà Nội lận, ông chủ nhà này làm chức gì gì đó trong bộ ngoại giao, nghe đâu lớn lắm nghen. Cậu quen dzới con gái ổng hả? Ờ, nhà có hai đứa con gái mà đứa nào cũng dễ thương, cậu quen dzới nhỏ chị hay nhỏ em?... Nè... nè.. cậu ơi... cậu gì đó ơi..."
Hắn như không còn nghe bà chủ nhà nói gì nữa, tai hắn đang ù lên. Hắn mơ màng chào bà ta rồi phóng xe về nhà. Dựng chiếc xe vào vách, hắn ngồi sụp xuống chiếc ghế dựa trước máy tính để định thần lại. Bây giờ hắn mới biết được hắn vừa mới nghe cái gì. Nàng không còn ở nhà đó nữa, cả nhà nàng đã dời đi... họ đi đến tận Hà Nội. Và ... hắn không gặp được nàng để chia tay. Nhưng tại sao nàng không nói cho hắn biết? Nàng không muốn cho hắn biết hay sao? Tại sao nàng không hề nói cho hắn biết gì cả? Hàng chục câu hỏi hiện ra trong đầu mà hắn không tìm được bất cứ câu trả lời thỏa đáng nào. Rồi hắn sưc nhớ ra.... nàng đi thật, nhưng nàng vẫn có thể online mà. Hắn lụp chụp bật máy tính lên. Rồi hắn nhắp liên tục lên cái icon của Yahoo! Messenger. Hắn thấy sao hôm nay máy tính của hắn chậm kinh khủng. Nhưng rồi hắn chợt nghĩ... nàng chỉ mới dời nhà đi ngày hôm qua, hôm nay chắc hẳn nàng còn bận sắp xếp đồ đạc, làm sao có thể online để tán gẫu với hắn? Thật là ngốc, vậy mà hắn không nghĩ ra. Hắn ngồi tần ngần nhìn cái cửa sổ của Yahoo! từ từ mở ra. Cái đồng hồ cát lật qua lật lại vài lần rồi dừng lại. Cửa sổ Yahoo! mở ra. Và đúng là nàng không online thật. Hắn chán nản gãi đầu. Nhưng cái đồng hồ cát vẫn còn quay vài vòng nữa. Một cửa sổ khác mở ra. < Offline Messenger>. Hắn đeo kiếng lên nhìn kĩ từng chữ một.....Đó ...đó là...Nice_lotus1812...
" Chào Viator, có lẽ mình đã đi lúc bạn đang đọc những dòng message này. Xin lỗi vì mình không kịp chào bạn trước khi đi. Ngày hôm đó, mình đã định nói nhưng... Mình rất quí tình bạn giữa chúng ta, mong rằng bạn cũng vậy. "
"Đến bây giờ mình vẫn chưa biết được tên của bạn. Nhưng không sao, bạn là Viator là được rồi.Chúng ta vẫn là bạn chứ Viator? Những người bạn trên Net, thật là hay, phải không? Mình ...."
"... mình sẽ không quên được buổi tối hôm đó. nice_lotus1812 vẫn là bạn của Viator nhé? Mong một ngày nào đó, nice_lotus sẽ gặp lại Viator. Chúc một ngày tốt lành, Viator happy.gif"
Hắn nhấn vào nút close rồi ngã người ra ghế. Những người bạn trên Net, thật là hay phải không? Nàng là tiên nữ hay người trần nhỉ? Hắn mơ màng nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bài báo cáo này có lẽ đã là của ngày mai rồi....
_o0o_
Hết chương 1.
"... Một ngày nọ, hắn tìm gặp được nice_lotus. Hắn rất vui mừng. Nhưng cũng lúc đó, hắn bỗng cảm thấy có lỗi với nice_lotus. Hắn không muốn lừa dối nàng ... bởi vì cùng với nàng, hắn thấy một nice_lotus thứ hai..."
< Chương 2: nice_lotus thứ hai >
google_protectAndRun("render_ads.js::google_render_ad", google_handleError, google_render_ad);
KangViator- 06-09-2008
Chuong 2: Nice_Lotus thứ hai
Hắn nhấn vào nút exit rồi thở dài trầm ngâm. Hôm nay hắn không có đi học, trường hắn nghỉ tết rồi. Còn đến hơn một tuần nữa mới học lại, hắn chán ở nhà kinh khủng, chẳng có việc gì làm cả. Ba mẹ hắn đi làm suốt ngày, mà cho dù nghỉ ở nhà thì cũng đi siêu thị, hoặc thăm họ hàng mừng tết. Hắn chẳng bao giờ đi theo, suốt ngày hắn chỉ ôm cái máy tính. Hắn cũng chán dần cái thú chat trong Yahoo!, sao mà lũ bạn hắn nói chuyện nghe nhạt nhẽo đến thế. Hắn chỉ thích chat với nice_lotus1812. Vậy là đã hơn một tháng hắn không gặp nàng, một tháng dài đằng đẵng. Tại sao nàng vẫn không online? Nàng quên hắn rồi hay sao? Hắn chán nản tắt máy, ngoài cái máy này ra, hắn chẳng có thú giải trí nào cả, cuộc đời hắn thật chán ngấy. Còn chỗ nào nữa ngoài cái nhà này, cái trường hắn đang học, một vài nhà sách, hắn không còn biết phải đi đâu. Hắn khóa cửa, nhảy lên chiếc xe 78 cà tàn phóng ra đường. Hắn thơ thẩn một lúc rồi ghé vào thư viện. Hắn cũng thích đọc sách trong thư viện này, khi chán thì hắn tìm vài quyển truyện đọc cho đỡ buồn. Mở cửa bước vào, hắn gật đầu chào bà quản thư rồi rảo bước đến vài kho sách. Hắn vừa đi vừa nhớ lại cái khoảnh khắc hắn gặp nàng. Đúng trong thư viện này, ngay gần cửa ra vào, nàng và hắn gặp nhau. Hắn tưởng tượng lại bộ mặt ngơ ngẩn của hắn lúc ấy, chắc buồn cười lắm. Vừa rút ra một quyển truyện, hắn vừa cười thầm trong bụng. Mấy ngày này thư viện cũng ít người, tết đến, chắc lũ sinh viên ùa nhau về quê hay là đi chơi hết rồi, chẳng có đứa nào chăm chỉ đến mức vào thư viện trong mấy ngày này. Mấy kho sách nghiên cứu ít người kinh khủng, chỉ có kho truyện tranh là đỡ hơn, có được kha khá người đọc, đa số là bọn học sinh trung học. Hắn tần ngần lật liên tiếp vài trang của quyển truyện vừa rút ra, hắn cũng ít đọc truyện, chỉ đọc chơi cho vui thôi. Có một người nữa bước tới, kéo tấm kiếng cửa tủ để lấy vài quyển truyện. Mùi tóc thơm thơm phản phất. Hắn ngước lên nhìn vu vơ. Bỗng mắt hắn nhướng lên ngạc nhiên... Cô gái này nhìn sao quen quen, hình như là... Đúng rồi, thì ra đây chính là cô bạn của nàng, cô gái mà hắn gặp đầu tiên, trước khi gặp nàng ngày hôm đó. Hôm nay cô ấy mặc áo thun xanh, ngay ngắn trên chiếc váy ngắn màu đen tuyền. Chiếc váy ngắn cũn cỡn để lộ cặp đùi trắng, dài thon thả. Hôm nay là ngày nghỉ, cô nàng mặc đồ "bốc" quá, không như lần trước. Măt cô ấy khẽ chớp chớp sau cặp kiếng gọn gàng. Chà, đôi mắt đẹp thật, chỉ tiếc là bị cận, thật là tiếc. Hắn chăm chú nhìn đến độ cô nàng đã quay nhìn hắn từ lúc nào mà hắn cũng chẳng biết. Hắn giật mình gãi đầu:
"Chào...", hắn sượng cười nói
"Chào.... ", cô ta gật đầu, mỉm cười. Hắn cố ra vẻ tự nhiên.
"Còn nhớ mình chứ?", hắn hỏi. Cô ta hơi nhíu đôi chân mày nhỏ nhắn trong một giây rồi nhoẻn miệng cười
"Xin lỗi... mình không nhớ..."
"Ừ, mới gặp có một lần mà, ...", hắn cười,"... mình là bạn của Ly, lần trứơc có gặp bạn cũng trong thư viện này nè, nhớ không?"
Cô ta khẽ đưa mắt nhìn lên vài giây suy nghĩ, rồi nhìn hắn. Cô mỉm cười
"Ô... nhớ rồi. Bạn là Viator, phải không?"
"Ờ ... ờ... ủa... sao bạn biết mình là viator?"
"Ly có kể về bạn cho mình nghe.", cô nàng cười thật tươi"... kể nhiều lắm. "
Hắn sượng mặt lại, nàng kể hết cho cô bạn của nàng nghe à?... Trời, khó xử quá.
"Thật... thật .. à? Ly kể hết cho bạn nghe... nghe.. à?", hắn lắp bắp. Cô nàng che miệng cười
"Làm sao vậy? Mắc cỡ hả? Có gì phải mắc cỡ đâu... Nói cho bạn biết nhe, chưa có cu cậu nào "cưa" được bé Ly cả, vậy mà bé Ly đã "đổ" về phía cậu rồi. ", cô nàng nháy mắt tinh nghịch,"... bạn là một anh chàng may mắn đó, Viator."
"Sao lại là may mắn vậy?"
"Bạn đã sở hữu bông hoa đẹp nhất khoa của trường Bưu Chính đó, người đưa thư(*) à..."
"Thật sao? Vậy thì hân hạnh quá.", hắn lướt nhanh ánh mắt qua người cô nàng rồi cười, "... hình như là mình cũng đang nói chuyện với một bông hoa khác của trường Bưu Chính phải không?"
"Không đâu, không đâu...", cô nàng lắc đầu, "... mình không có nổi danh hiệu đó đâu. Đâu có bông hoa nào tới 4 con mắt chứ..."
"Vậy à?", hắn phì cười, "... còn mình thì thấy bạn đeo kính thì...'rất hợp với dáng em'..."
"Lãng mạn lắm đó...", cô nàng tiếp lời với nụ cười thật tươi,"... nhưng mà nè, hái hoa thì cẩn thận. Hái nhiều quá sẽ bị gai đâm vào tay cho xem."
"Mình thì lại thích bị gai đâm mới ác chứ....", hắn gãi đầu cười.
Rồi cả hai cùng ngồi xuống dãy ghế đọc sách. Hôm nay vắng người quá, mà kho sách hắn đang ngồi thì lại thụt sâu vào góc trong của dãy phòng, cho nên hắn ngồi trò chuyện với cô bạn mới rất thoải mái. Hắn phát hiện ra ở cô nàng này một điều lý thú, cô ta có vẻ bề ngoài thật lạng lùng nhưng thực ra lại là một cô gái hồn nhiên, ăn nói rất điềm đạm. Hắn dần dần say mê với cái cách nói chuyện vui tươi của nàng... Cô ấy ngồi vắt chéo chân, gần bên cạnh hắn, cũng hơi sát. Dãy ghế chỉ có hắn và cô ấy, vắng tanh. Mấy tủ sách to đùng che phủ như bốn bức tường xung quanh. Hắn khẽ liếc nhìn xuống, đôi bắp chân nàng thật nõn nà, chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ che đủ khoảng giữa hai đùi. Cô nàng ngồi gần hắn quá, hắn ngửi rõ được mùi tóc thơm ngát của nàng. Hắn khẽ lúc lắc đầu định tâm lại, đây là bạn của Ly, dù cô ấy có đẹp như thế nào thì hắn cũng phải biết... cô ấy là bạn của Ly. Hắn tự nhủ, chỉ có Ly là đẹp nhất, hắn chỉ có một mình Ly thôi.
"Mình tên là Quỳnh, còn bạn?", cô ta hỏi
"Cứ gọi mình là Kid...", hắn trả lời
"Ai lại gọi như vậy bao giờ, mình muốn biết tên thật ấy."
"Tên mình xấu lắm , nói ra sợ bạn cười, thôi cứ gọi mình là Kid đi."
"Nhất trí!", cô nàng cười để lộ hàm răng trắng đều. Cô ấy giơ ngón trỏ lên.".. bây giờ chúng ta là bạn chứ? Bạn gọi mình là Quỳnh, còn mình gọi bạn là Kid nhé, okie?"
Hắn hơi ngạc nhiên. Cô gái này thật là đặc biệt. Cô ấy không hề hỏi gì thêm về tên tuổi của hắn, dễ dàng chấp nhận câu trả lời của hắn mặc dù có lẽ cô ấy biết đó có thể chỉ là câu nói đùa. Hắn móc ngón trỏ của hắn vào rồi kéo nhẹ. Bàn tay cô ấy mềm thật, những ngón tay nõn nà như búp sen. Hắn rùng mình như có điện giật, hắn nhìn lên đôi mắt cô ta. Hai người nhìn nhau một lúc, hai ngón tay họ vẫn đan dính vào nhau. Cô ấy từ từ rụt tay lại, khẽ nhìn hắn.
"Bạn quen Ly lâu chưa?", cô chợt hỏi
"À.. ờ... lâu rồi... nhưng mà chỉ gặp trong khi chat trên mạng thôi... Mình mới đi chơi với Ly có một lần..."
"Vậy là chỉ mới gặp Ly có một lần...", cô nhắc lại
"Ừ... có thể là vậy..."
Cô im lặng lật vài trang của quyển truyện. Hắn không biết cô đang nghĩ gì... nhưng người hắn dường như đang nóng lên. Thật khó hiểu, hắn chỉ có cái cảm giác này khi hắn ở gần Ly thôi mà. Sao hôm nay hắn lại như vậy nhỉ? Cô ấy đổi chân bắt chéo qua, hắn vô tình nhìn xuống... Cô ấy có đôi chân đẹp quá, chân cô ấy còn dài hơn cả chân của Ly, lần trước đứng cạnh Ly, cô ấy cao hơn cả vài phân. Hắn nuốt nước bọt, rồi lại nhìn vào quyển truyện đang đọc dỡ. Xung quanh vẫn lặng như tờ, hắn nghe trong người như có lửa đốt. Mùi tóc thơm ngát của cô ấy cứ bay phản phất làm hắn đê mê. Cô ấy ngồi gần hắn đến độ hắn có thể cảm thấy hơi nóng ấm từ đôi chân cô. Bất giác, hắn đặt bàn tay hắn lên cặp đùi trần của cô. Hắn không kịp suy nghĩ hắn đang làm gì cả. Hắn chỉ cảm giác thấy bàn tay hắn run bắn lên khi chạm vào làn da nóng hổi trên đùi cô. Quỳnh từ từ ngước nhìn hắn, rồi cô nhìn bàn tay hắn đang đặt trên đùi cô. Cô khẽ cười rồi lại tiếp tục đọc truyện. Hắn ngạc nhiên nhìn cô. Lẽ ra cô phải có phản ứng nào đó mãnh liệt hơn khi có ai đó đặt tay lên đùi mình chứ? Nhưng hắn không thèm suy nghĩ gì nữa. Bàn tay hắn vuốt ve nhè nhẹ cặp đùi săn chắc của cô, hắn nhích nhẹ đến gần cô hơn. Cô vẫn tự nhiên đọc truyện như không có gì xảy ra cả. Rồi hắn lần mò đến chiếc váy mềm ngắn cũn đang che khoảng không gian tối giữa hai đùi cô. Hắn vòng tay ra phía sau, vuốt ve cặp mông tròn lẳng, êm ái. Chiếc quần lót nhỏ xíu bó vào cái khe giữa hai mông cô thật là khêu gợi. Người hắn bức rức hẳn lên, hắn lập tức vòng tay lên phía trước, chui thẳng vào giữa hai đùi. Cô từ từ thả hai chân , dang rộng ra như để hắn tiện tay hơn. Hắn như người trong mơ, bàn tay được rộng rãi mò mẫm bên trong chiếc váy. Tay hắn nóng bừng lên khi chạm đến khoảng giữa chiếc quần lót của cô. Những ngón tay khẽ đẩy vào làm chiếc quần lót trũng xuống một chút. Cô thở mạnh, mắt vẫn giả vờ dán vào quyển truyện. Hắn thấy không còn gì phải e ngại nữa. Hắn lần cả hai bàn tay vào trong chiếc áo thun bó sát người cô mà mò mẫm. Làn da bụng cô thật lán mịn. Hắn vòng cả cánh tay trái qua phía bên kia, rồi cả hai bàn tay chụp trọn bộ ngực cô. Chiếc áo lót nhỏ xíu chỉ che có nữa bầu vú, hắn kéo hẳn xuống. Hai bàn tay hắn sục sạo trong áo cô liên hồi. Hắn nhồi bóp hai bầu vú cô nhịp nhàng như mát_xa. Dương vật hắn căng cứng như muốn nổ tung trong chiếc quần jeans, ánh mắt lim dim quyến rũ của Quỳnh càng làm hắn hứng lên nhưng không biết phải làm gì ngoài việc nhồi bóp đôi nhũ hoa của nàng. Bỗng Quỳnh chụp tay hắn rồi kéo ra khỏi áo, hắn ngạc nhiên nhìn cô gài lại chiếc áo lót. Quỳnh đứng dậy, cất quyển sách lên kệ, cô quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu rồi bước đi. Hắn nhìn theo... cô không đi ra khỏi thư viện... cô đang đi về phía nhà vệ sinh. Hắn đứng bật dậy đi theo, tim đập ầm ầm trong lòng ngực. Khu phòng vệ sinh sạch sẽ với tường lát gạch men trắng tinh, nhưng hình như ít có người đọc sách nào vào đây. Họ chỉ đọc sách rồi mượn về, làm gì để ý đến trong thư viện này có một khu phòng vệ sinh chứ? Hắn lục tục đi theo cô, quẹo vào dãy hàng lang sáng trưng đèn. Rồi cô quẹo vào nhà vệ sinh nữ... hắn ngần ngại đứng lại... từ trước tới giờ hắn có bao giờ đi vào nhà vệ sinh nữ đâu? Vả lại... lần này lại đi cùng một cô gái mới hay chứ... Nhìn vẻ mặt ngần ngại của hắn, cô mỉm cười đưa ngón tay trỏ lên ngoắc nhẹ. Trời ơi... hắn như bị thôi miên bởi hành động đó... Hắn chỉ thấy động tác ấy trong những bộ phim thôi. Và đúng như bị thôi miên, hắn đẩy cửa bước vào. Cô chắp tay ra sau lưng, đứng dựa vào tường nhìn hắn. Căn phòng lúc ấy sáng rực soi rõ khuôn mặt đẹp sắc sảo của Quỳnh, khác hẳn với vẻ đẹp dịu dàng của Ly. Cặp đùi thon dài của cô lúc này hắn mới được dịp nhìn cho thỏa thích... đúng là Quỳnh có vẻ đẹp rất mạnh mẽ nhưng cũng rất nữ tính. Cặp đùi săn chắc đan chéo vào nhau để tạo ra một khoảng đen bí ẩn ở giữa. Hắn nuốt nước bọt, cổ khô rát. Hắn và Quỳnh đứng yên, nhìn nhau không nói một lời. Xung quanh im ắng lạ thường, chỉ có tiếng đèn tuýp kêu ee nho nhỏ. Hắn mở miệng định nói gì đó nhưng Quỳnh đã đặt nhẹ ngón tay lên môi hắn. Cô cầm bàn tay hắn đặt lên cặp ngực nhô cao của cô, hắn run rẩy sờ soạng chiếc áo thun mỏng của Quỳnh từ bên ngoài, chiếc áo lót bên trong mềm mềm kích thích hắn kinh khủng. Hắn liền dùng cả hai tay chụp lên ngực cô mà bóp, Quỳnh lim dim ngửa người ra phía sau bức tường, ưởn ngực lên cho hắn muốn làm gì thì làm. Không kềm chế được nữa, hắn tốc thẳng chiếc áo thun ngắn của Quỳnh lên, cặp ngực trắng phao phập phồng sau chiếc áo lót như kêu gọi hắn. Không chờ thêm phút nào nữa, hắn chụp vào, kéo xuống... cặp vú trắng của Quỳnh vung lên, cương cứng trước mắt hắn. Môi hắn giật giật, cặp nhũ hoa đỏ hồng như đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt vào mũi hắn, làn hơi ấm từ môi Quỳnh phả lên mặt hắn....
"Còn chờ gì nữa...", Quỳnh thì thầm..."... làm những gì cần làm đi,... người hùng của em..."...
Hắn như được tiếp thêm sức mạnh, hắn lao tới, ngoạm lấy trọn cả cái núm vú xinh đẹp đang kêu gọi hắn, tay hắn trườn lên xoa nhẹ vào bầu vú nóng hổi còn lại. Quỳng rên lên khe khẽ, tay cô vẫn chắp ra phía sau lưng... Bàn tay còn lại của hắn lần xuống, lòn vào trong chiếc váy ngắn, rồi vào luôn chiếc quần lót nóng hổi... Ngón tay hắn chạm đến cái âm hộ trơn ướt của Quỳnh, ngón giữa của hắn vô tình lọt ngay vào trong cửa mình cô... Quỳnh ưởn người lên,..."A..a.aa.."... miệng cô thở hơi ấm phà tới tấp lên mặt hắn, hắn càng bị kích thích hơn nữa. Ngón tay hắn ngọ nguậy liên tục, Quỳnh uốn éo theo từng dộng tác của ngón tay hắn. Ánh đèn tuyp chiếu long lanh trên làn da cô. Hắn đưa tay kéo chiếc áo thun ra khỏi vai Quỳnh, lúc này cô mới vòng tay lên ôm lấy cổ hắn, mặt cô ngửa ra phía sau khi hắn hôn nhe vào vành tai cô. Bàn tay hắn tiếp tục bóp nhè nhẹ cặp vú săn cứng của cô. Hắn luốn tay xuống eo cô rồi từ từ quỳ xuống, cặp nhũ hoa nàng vẫn cương cao lên thật thách thức dưới ánh đèn tyup.....
Bàn tay hắn vuốt nhẹ lên cao dưới cái váy ngắn, hắn lướt ngón tay theo chiều dài của bắp đùi, lẹ làng tuột nhanh chiếc quần lót xuống chân nàng. Quỳnh bước ra khỏi ống quần lót, hắn đặt hai tay hai bên eo nàng, hai nắm tay hắn từ từ cuộn váy của nàng lên cao, lêm ngang eo. Nàng vòng tay ra sau cổ hắn, hai người hôn nhau thật lâu, hắn mân mê xoa bóp cặp mông trần săn chắc của nàng. Những sợi lông mềm mịn của nàng cạ cạ lên quần hắn, nàng nới lỏng thắt lưng của hắn ra, kéo quần hắn xuống rồi nhảy cả lên mình hắn.
Hắn ép Quỳnh vào tấm vách sau lưng. Hắn vòng tám ngón tay lại với nhau, hai cánh tay của hắn vòng lại thành môt cái võng đong đưa dưới cặp mông căng tròn. Hắn bế nàng lên, để nàng đu trên tay hắn, lưng nàng dựa ra cánh cửa phòng. Đôi guốc cao chưa kịp tháo ra của nàng bấu chặt vào hai bắp đùi hắn làm trầy một vết nhỏ rươm rướm máu. Hắn cũng chẳng biết đau đớn là gì nữa, hắn thúc tới tấp vào trong mình nàng ở tư thế đứng. Quỳng cấu mười ngón tay dài vào bắp thịt, vào sống lưng của hắn. Nàng vùi mài tóc thơm mát vào cổ hắn, hai đầu vú nàng se cứng lên một cách thách thức. Tiếng nấc nghẹn vang lên từng cơn trong cổ họng nàng mỗi lần hắn thụt gần hết chiều dài dương vật vào bên trong nàng, rồi lại rút ra, rồi thụt vào sâu trở lại. Từng milimet trong âm đạo nàng co thắt lại, bóp chặt lấy cái dương vật. Ra, rồi lại vào, rồi lại ra... hắn làm tình điên cuồng. Bốp bốp, rầm rầm... cánh cửa rung chuyển dưới sức nặng của hắn và Quỳnh. Ánh đèn tuýp lại rọi rõ khuôn mặt nàng, vẻ đẹp sắc lạnh này không giống lắm với một vẻ đẹp Á đông... nhưng quả thật Quỳnh quá đẹp...quá khêu gợi...
Vài giây trôi qua mà cảm như là mấy phút, vài phút trôi qua thôi mà cảm như là mấy tiếng đồng hồ. Hắn cũng không biết nàng và hắn đã ôm dính nhau sát cánh cửa tới bao lâu. Hắn chỉ buông tha cho nàng đứng xuống sau khi xuất tinh, vài giọt khí trắng còn vướng lại trên lớp vải quần lót trắng tinh.
Quỳnh ghì chặt lấy cơ thể hắn, người cô mệt mỏi dựa lên người hắn. Cả hai im lặng một hồi lâu...
"Vậy là...", Quỳnh thỏ thẻ,"... bạn chỉ mới gặp Ly có một lần thôi à?"
"Sao...?", hắn giật mình,"...sao ..bạn hỏi vậy?"
"Không có gì...",Quỳnh mỉm cười rồi lại ngã đầu lên vai hắn,"... chúng ta vẫn là bạn chứ, Kid?"
"À...ừm...",hắn ậm ừ bối rối
"Hãy đối xử tốt với Ly, còn chúng ta... vẫn là những người bạn... được chứ?"
"Được...", hắn thở nhẹ,"..tất nhiên là được rồi..."
Cả hai ôm nhau thêm vài giây nữa, hắn nói nho nhỏ
"Quỳnh à... chuyện hôm nay..."
"...việc gì cũng có cái giá của nó...",Quỳng chợt nói....
"Cái gì?", hắn kinh ngạc nhìn xuống mặt Quỳnh. Khuôn mặt cô nghiêm lại lạ thường, có cái gì đó tóat ra từ ánh mắt cô.. mạnh mẽ, đe dọa... Bỗng Quỳnh bật cười khúc khích.
"Trời, đùa vậy thôi mà cũng sợ xanh cả mặt à?"
"H..Hả... ", hắn như hoàn hồn lại
"Hi hi .. nhìn mặt bạn kìa...", Quỳnh hôn nhẹ lên má hắn rồi kéo chiếc quần lót lên. Cô mặc lại trang phục thật gọn gẽ rồi đeo kính vào. Hắn còn chưa kịp kéo quần lên, cô đã chỉnh lại đầu tóc trước gương. Trước khi bước ra, cô còn ngỏanh lại nháy mắt với hắn.
"Ly đang ở nhà một người cô . Nếu cần mình sẽ mail cho địa chỉ, okie? Hen gặp lại nhe, Kid!"
Hắn ngỡ ngàng chưa kịp nói gì thì cô ta đã đi mất dạng. Nhưng hắn cũng đã biết được một thứ hắn luôn mong mỏi: Ly vẫn còn ở thành phố này........nice_lotus của hắn......
-o0o-
o0o-
Date: Wed, 11 Jan 2004 20:57:36 -0700 (PDT)
From: "Quynh Jonhson" <[email protected]> | This is spam | Add to Address Book
Subject: hi kid
To: [email protected]
Hi Kid
Quynh day. Minh chuyen cho ban dia chi cua Ly. 105/40 Ly Chinh Thang, q.3. Do la nha
nguoi co cua Ly. Chac Ly nho ban lam do, den tham co nang se bat ngo cho xem. Chuc may man .
One day we’ll meet again. Wishi’ 4 all da best 4 u, Kiddy.
Christy Quynh Johnson (signed)
--------------------------------------------------------------------------------
Do you Yahoo!?
The new Yahoo! Search-Faster.Easier.Bingo
Free online calendar with sync to Outlook™.
The HTML graphics in this message have been displayed. [Edit Preferences - What's This?]
-o0o-
Hết chương hai.
"...Thực ra, hắn vẫn chưa gặp được nice_lutos thứ hai nào cả. Nhưng hắn đã gần như đã đặt dấu gạch bắt đầu cho toàn bộ câu chuyện của hắn. Nhất là từ khi hắn tìm gặp được ..."
<Chương ba: Christy Quỳnh Johnson>
KangViator- 06-09-2008
Chuong 3: Christy Quỳnh Johnson
Cuối cùng hắn cũng có được một khoảng thời gian rảnh để tìm đến nhà của Ly, thực ra lúc này hắn chẳng có lúc nào gọi là „bận“ cả, nhưng vì hắn chẳng tìm ra lí do nào để rời nhà đi. Hắn tạt ngang qua vài cửa hàng mua được một đĩa nhạc hoà tấu của Beethoven, chả là nàng từng nói rằng nàng rất thích nghe nhạc của Beethoven. Một món quà lúc này cũng rất khó nghĩ đối với hắn. Tìm địa chỉ nhà còn khó hơn, hắn đi từ lúc 7 giờ sáng với đầy đủ tự tin rằng trừ hao tất cả mọi trục trặc có thể có, hắn sẽ ngồi tán chuyện với Ly vào lúc 8 giờ, nhưng bây giờ đă là 8 giờ rưỡi, và hắn còn ngơ ngáo giữa ngỏ hẻm rộng thêng thang. Hỏi nhà thì dễ, nhưng mấy ai mà biết rõ số nhà, người ta chỉ nhớ đặc điểm của người chủ nhà thôi.
„Cậu hỏi nhà ai?“
„Dạ... nhà bạn cháu..“, hắn găi đầu
„Bạn cậu là ai?“
„Dạ... là Ly ạ...“, hắn trả lời cứ như cái máy mà chẳng hề để ý đến vẻ dở hơi của hắn lúc đó. Đúng là một câu trả lời dở hơi nhất của hắn. Đă gần 9 giờ, hắn cũng mệt lă người. Hắn tìm một quán nước rồi ngồi xuống cầm nón quạt lấy quạt để. Thời tiết nóng bức thật, gần Tết rồi mà cứ như là mùa hè.
„Cậu uống gì cậu?“, người chủ quán ra hỏi lịch sự
„Cho chai nước ngọt đi cô.“, hắn vẫn quạt nhanh.
„Chai nước ngọt nè út...“, bà ta quay ra sau gọi to. Một thằng nhóc nhanh nhảu chạy ra, tay cầm chai Pepsi „lác_xê“ mát lạnh đưa cho hắn. Nó khui nắp chai một cái bụp rồi đưa cho hắn bằng hai tay. Hắn gật đầu rồi cầm lấy, ngậm vào cái ống hút nổi bồng bềnh trên miệng chai. Hắn lơ đăng ngó ra ngoải đường, xe cộ thưa thớt quá, chỉ có vài chiếc thỉnh thoảng chạy qua, lại còn bóp còi inh ỏi mặc dù chả có chiếc xe nào cản đường cả. Thật là một ngày buồn chán. Hắn thở dài, bỗng hắn giật mình thấy thằng nhỏ lúc năy vẫn chưa đi, nó đang đứng ngay tại chỗ, mắt nhìn hắn chăm chú. Hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn cố nhìn qua hướng khác, có lẽ thằng nhóc muốn trả tiền .
„Bao nhiêu vậy nhóc?“, hắn hỏi
„Ba ngàn.“, nó đáp
Hắn móc túi đưa nó rồi tiếp tục nhìn ra đường. Nhưng quái lạ, nó vẫn đứng y nguyên chỗ đó, mắt vẫn ngó hắn chăm chăm như con vật lạ. Hắn ngẩng lên.
„Còn gì nữa , nhóc?“
„Hình như chú đang kiếm nhà ai hả?“,nó hỏi
„Ừ...“, hắn hơi ngạc nhiên,“... có gì hôn?“
„Chú kiếm nhà ai?“
„Nhà bạn...“
„Chú biết số nhà hông?“
„Biết... chi vậy?“
„Để con chỉ đường cho.“
Lời đề nghị của thằng nhóc hơi kì lạ, nhưng rõ ràng là hắn cần có người chỉ đường vào lúc này. Bà chủ quán vừa lao cái tủ lạnh vừa nhìn hắn. Thằng nhóc nhét hai tay vào túi quần sọt, nó trông có vẻ người lớn hơn cái vẻ ngoài của nó.
„Nhóc biết trong xóm này có ai tên là Ly không?“
„Biết...“, nó trả lời ngay mà gần như không suy nghĩ.
„Thiệt chứ?“, hắn hơi nghi nghờ
„Trong xóm này chỉ có một chị tên Ly thôi...“, nó khịt mũi,“... nhà chỉ ở cuối hẻm này, quẹo trái là tới liền, ngay trong góc hẻm đó.“
Bà chủ quán vẫn lao đi lao lại cái tủ lạnh, mắt cứ nhìn chằm chằm vào hắn và thằng nhóc. Thấy vẻ lưỡng lự của hắn, nó nói luôn.
„Nếu chú không tin thì để con dẫn đường cho.“
„Thôi khỏi! “, hắn đứng dậy,“... có cần trả công không, nhóc?“
„Cái gì cũng có giá...“, thằng nhóc nhún nhún chân. Rồi nó lại nhăn răng ra cười,“... nhưng mà chỉ đường thì free!“
Hắn cười theo. Thằng nhóc này vui thật.
„Cảm ơn nghen, nhóc!“
„Không có gì.“. Nó giữ nguyên hai tay trong túi quần sọt quay người đi vào trong nhà. Hắn đội nón đi ra xe. Cuối con hẻm này, thì ra chỉ còn có một khoảng ngắn nữa. Hắn chạy đến cuối hẻm, queo trái theo lời thằng nhóc. Quả thật đúng như nó nói, ở đây có một ngôi nhà số 105/40. Hắn dừng lại nhìn kĩ tấm bảng số nhà màu xanh dương. Đúng nó rồi. Hắn vuốt áo rồi bấm chuông. Trong lúc chờ đợi, hắn ngước mặt nhìn toàn bộ căn nhà, đúng hơn phải gọi nó là biệt thự. Hai lầu, ngói lợp màu hồng, cửa sổ bằng kiếng đắc tiền phủ rèm hoa. Trông có vẻ như đây là ngôi biệt thự thuộc loại sang nhất trong xóm, giữa những ngôi biệt thự khác. Đường vắng hoe, khu này vắng vẻ đến lạ thường. Chắc khu nhà này toàn là của nhân viên hay công chức văn pḥng, họ thường đi làm từ sáng tới chiều tối mịt mới về. Có tiếng kéo cửa sắt, rồi ở cái ô nho nhỏ trên cánh cửa phát ra tiếng nói ...
„Anh kiếm ai?“
„Cho hỏi...“, hắn nói vào chiếc mic gắn gần đó,“... cho hỏi có phải đây là nhà của Ly không ạ?“
„Anh tìm Ly có chuyện ǵ?“, giọng cô gái bên trong hơi khó chịu
„Tôi... tôi là bạn của Ly...“
„Ly không có ở nhà.“ "
„Vậy à?“, hắn thở dài,“... vậy chừng nào Ly mới có ở nhà ?“
„Anh hỏi nhiều vậy? Nếu anh là bạn của Ly thì phải biết chừng nào Ly có ở nhà chứ?“
„Xin lỗi, vậy làm phiền chị nhắn giùm với Ly được không ạ?“
Cánh cửa bỗng nhiên mở tung ra. Hắn nhìn vào... rồi hắn giật mình... Người đằng sau cánh cửa lại chính là....
„Ly...!“, hắn thốt lên.
Ly đang đứng bên trong. Cô mặc áo thun trắng với chiếc quần jeans màu xanh dương đậm, trông Ly lúc này có vẻ hơi... bụi, nhưng cô vẫn rất đẹp, vẫn khuôn mặt đó, nhưng mái tóc thì hơi ngắn hơn một chút. Cô đang khoanh tay nhìn hắn với ánh mắt bực bội.
„Ly... còn nhớ mình không?“,hắn nói một cách vui mừng.
„Không!“, Ly đáp. Hắn tự nhiên cảm thấy lạnh cả xương sống. Hắn lắp bắp nói lại...
„Ly không nhớ à?“
„Hoàn toàn không!“, Ly nheo mắt nhìn hắn chăm chú, rồi cô tủm tỉm cười. Hắn thấy khó hiểu...
„Bạn chọc mình phải không Ly?“, hắn cười ngượng nghịu.
„Lại sai nữa!“, Ly giơ ngón trỏ qua lại.“... cái sai đầu tiên : anh đă gọi tôi là chị, cái sai thứ hai: anh đă gọi tôi là Ly, cái sai cuối cùng: tôi không hề biết anh! Hiểu chứ?“
„Chưa hiểu...“, hắn găi đầu.
Cô gái che miệng cười rồi đẩy vai hắn một phát làm hắn muốn té.
„Trời ơi là trời, sao mà anh khờ quá vậy? Thôi , vào nhà đi!“
Hắn chẳng biết gì cả, nhưng vẫn đẩy xe đi vào. Cô gái vừa đi vừa nhìn hắn chăm chú, cô nàng vẫn cứ cười tủm tỉm.
„Chị cười cái gì?“, hắn hỏi
„Không có gì cả!“, cô gái không cười nữa,“... có thiệt anh là bạn của Ly không?“
„Vậy... có thiệt đây là nhà của Ly không?“, hắn hỏi lại. Cô nàng nhét hai tay vào túi quần rồi nhún nhảy đi vào nhà. Hắn dựng xe xong cũng bước vào. Bên trong, cô gái đă rót một ly nước suối để lên bàn, hắn ngồi xuống thận trọng nhìn xung quanh.
„Anh tên gì?“, cô ta hỏi
„Vậy chị tên gì?“
„Đừng có gọi chị này chị nọ nữa!“, cô nàng khó chịu ,“... em tên là Liên, em gái của chị Ly. Năy giờ cũng chưa đoán ra nữa hay sao?“
„Em gái à?“, hắn trợn mắt. Đúng thật, cô nàng giống Ly như đúc, chỉ có tính nết là khác biệt. Hắn nhìn Liên từ trên xuống.Thảo nào...
„Sao hả?“, Liên hỏi,“... bây giờ biết chưa?“
„Ừ... biết rồi... thì ra ...em là em gái của Ly...“
„Làm sao anh biết mà tìm tới đây? Ai chỉ hả?“
„Ừ, bạn anh chỉ . Mà người đó cũng là bạn của Ly luôn.“
„Ai vậy?“
„Em biết chị Quỳnh không?“
Sắc mặt Liên thay đổi nhanh đến độ hắn phải giật mình đặt ly nước xuống. Cô nàng nhìn vào mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
„Con nhỏ mất gốc đó hả?“
„Ai?....“, hắn hơi ngạc nhiên
„Đừng có hỏi nhiều!! Con nhỏ đó không phải là bạn em, cũng chả phải là bạn của chị em.“, Liên tung người dựa hết cỡ ra chiếc ghế xa_long,“... anh là gì với con nhỏ đó?“
„Ờ... là bạn thôi...“
Liên nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô nàng gật gật đầu.
„Vậy thì anh đừng có tới đây nữa!“
„Khoan khoan đã... coi nào, chưa có gì hết mà...“, hắn ấp úng,“... anh chưa hiểu gì hết...“
„Cần gì hiểu! Anh chưa nói là anh tên gì!“
„Anh à... ờ ..ờ....“
„Anh quên mất cả tên mình rồi à?“
„À...ờ.. tên anh … tên anh xấu lắm…”
“Tên xấu cũng là tên mà…”, Liên lại chồm lên, “… nói đi! Không nói thì đừng hòng gặp được chị Ly !”
“Trời…”, hắn bật ngửa ra. Đang lúng túng chưa biết phải làm sao thì có tiếng cửa sắt mở. Cả hai người cùng quay ra nhìn. Có một người đang bước vào… Hắn vui mừng ra mặt… Lần này thì đúng là Ly rồi, không thể nhầm được nữa. Cô vẫn như lúc đầu gặp hắn, mái tóc ngang vai, khuôn mặt hiền dịu dễ gần, đôi mắt đẹp trong suốt như pha lê vẫn làm hắn ngơ ngẩn… Ly cũng ngạc nhiên, nàng nhìn hắn, rồi nhìn Liên. Nàng dựng chiếc xe máy ngoài sân rồi từ từ bước vào. Hắn vui mừng đứng luôn dậy, miệng cười toe toét…
“Ly…”
Rõ ràng là Ly bị bất ngờ, cô hơi nhoẻn miệng cười với hắn. Liên vẫn còn bực mình vì chưa hỏi được tên của hắn, cô nàng khó chịu nhìn cô chị đang bước vào.
“Liên…”, Ly nói, “… đi học bài đi!”
“Lại học bài!”, Liên nhăn nhó, nhưng cô nàng cũng đứng dậy bỏ đi sau khi liếc cho hắn một phát bén ngót. Hắn thở phào ngồi xuống ghế. Ly mỉm cười cất cái túi xách qua một bên rồi ngồi xuống nói chuyện. Hình như nàng vừa đi đâu đó rất xa về, lưng nàng vẫn còn thấm đầy mồ hôi.
“Mình nhớ Ly lắm!”, hắn nói thì thầm để không cho ai nghe thấy, nhất là cô bé Liên đang ngồi trên lầu có thể đang ngóng tai nghe xuống. “Mình nhất quyết phải tìm ra nhà Ly mới thôi.”
“Bạn cần gì phải làm vậy…”, Ly nói,”… trước sau gì mình cũng sẽ liên lạc với bạn mà…”
“Đã hai tháng rồi Ly à… Hai tháng rồi mình không gặp bạn trên Yahoo.”
“Mình xin lỗi!”, Ly hơi cúi đầu xuống, “… dạo này… mình bận…”
“Không sao, không sao….”, hắn cười xuề xoà, “… bây giờ mình đã gặp Ly rồi là gì?”
Ly có vẻ không được tự nhiên lắm, hắn cảm thấy thế. Chắc là cô còn bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn ở nhà cô, không sao, hắn còn một bất ngờ nữa dành cho cô.
“ Ly nè!”, hắn lấy chiếc hộp đựng đĩa ra đặt lên bàn rồi đẩy nhẹ tới chỗ của Ly. Đúng là nàng bị bất ngờ thêm một lần nữa.
“Tặng mình à?”, Ly hỏi lại.
“Tất nhiên. Tặng riêng bạn!”, hắn nở nụ cười thân thiện.
Ly mở hộp ra. Nàng mở to mắt khi nhìn thấy nhãn của bộ đĩa.
“Ludwig van Beethoven!!?”, nàng buột miệng thốt lên.
“Ừ, mình cũng không biết chính xác tên họ đầy đủ của ổng, chắc là vậy.”, hắn gãi gãi đầu.
“Viator… mình cảm ơn bạn nhiều lắm!”, Ly ôm hộp đĩa sát vào ngực, hắn hơi liếc mắt nhìn theo.”.. làm sao bạn biết mình thích nhạc của Beethoven?”
“Đã là bạn của nhau thì đừng hỏi như vậy, Ly à!”, hắn nháy mắt.
“Ừ, đúng rồi…”, Ly bật cười khúc khích, trời ơi, hắn lại ngẩn người ra lần nữa… Nụ cười ấy càng lúc càng đẹp, đẹp còn hơn trong giấc mơ của hắn suốt hai tháng qua. Hắn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy trong khi Ly đang đi bật dàn máy để thử những chiếc đĩa hắn tặng. Hắn khẽ liếc nhìn sang chiếc tủ kính đắt tiền đặt ngay phòng khách. Bên trong là bộ sưu tập những chai rượu đắt tiền thuộc đủ mọi nhãn hiệu trên thế giới. Hắn không biết nhiều về rượu, nhưng mà những chai nhỏ nhỏ màu nâu đen, nắp màu bạc kia thì chắc chắn là loại rượu nếp thơm của Áo. Loại này đắt cực kì. Bên cạnh là loại cô_nhắc của Nga, nước rượu màu vàng nhạt.
“Bạn biết không?”, giọng của Ly làm cắt dòng suy nghĩ của hắn
“Hả…bạn nói gì?”, hắn giật mình.
“Mình mới hỏi bạn có biết gỡ bỏ hẹn giờ của loại dàn máy này không?”
“Ờ…để mình thử!”. Hắn đứng dậy đi tới, Ly đang ngồi trước dàn máy Sony màu bạc sáng loá. Nàng mỉm cười.
“Nãy giờ bạn nghĩ gì mà không nghe cả tiếng của mình vậy?”
“À..ừm.. đâu có gì đâu…”, hắn ậm ờ cho qua chuyện. Thì ra có ai đó đã gài hẹn giờ tắt cho dàn máy, bây giờ mở lên phải chỉnh lại trong program. Hắn vừa bấm vừa cười tủm tỉm.
“Có ai đó trong nhà này không cho Ly nghe nhạc thì phải…”
“Con bé Liên chứ ai!”, Ly tựa cằm lên đầu gối, “… lớp 12 rồi mà cứ ham chơi, suốt ngày không nghe nhạc xập xình thì lại đeo theo xe của bọn con trai. Không giữ nổi chân nó ở nhà.”
“Vậy lúc bằng tuổi Liên thì Ly có như vậy không?”, hắn vừa bấm vừa quay sang hỏi
“Tưởng Ly ham chơi lắm à?”
Hắn khẽ liếc nhìn chiếc áo sơ mi hơi đùn lại, đường cút áo hở ra một quảng nhỏ nhưng cũng đủ để lộ ra màu trắng tinh của chiếc áo lót nhỏ nhắn, Ly không để ý thấy ánh mắt của hắn, nàng còn đang chú ý vào bản nhạc đang chuẩn bị được bật lên. Hắn thì chỉ chú ý đến điều bí mật đã từng được hắn khám phá đang thập thò đằng sau chiếc áo kia, bây giờ bỗng nhiên hắn muốn “khám phá” thêm một lần nữa. Không khí hơi nóng bức, trán hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi, lưng áo của nàng cũng ướt đẫm, in lên lằn áo lót nho nhỏ. Đèn điện tử nhấp nháy, bài hát số 1 bắt đầu chơi, Ly thích thú cầm cái list nhạc, hắn cũng ra vẻ đang lắng nghe, nhưng mắt hắn vẫn dán vào Ly.
“Đây là bản Symphony số 9…”, Ly nói nhỏ, “… bản này được chơi lại tại Áo đó!”
“Ừ!”, hắn đáp rồi nhích lại gần hơn một chút. Mùi hương con gái lại tỏa ra ngào ngạt từ cơ thể nàng, mùi mồ hôi của nàng bay phản phất làm hắn rạo rực hơn. Hắn cúi gần hơn đến khuôn mặt nàng, tay chỉ vào cái list nhạc.
“Có phải bài này không?”, hắn hỏi
“Ừ, mình nghe bài này rồi, nhưng lần này….ơ…”
Ly hơi lùi lại khi hắn hôn nhẹ lên tai nàng, hành động của hắn làm nàng hơi bất ngờ. Hắn lại tiến thêm một lần nữa, môi hắn chạm nhẹ lên má nàng. Ly khẽ rụt người lại.
“Đừng… Liên nó còn trên lầu.”, Ly nói thì thầm.
“Có sao đâu…Vẫn còn trên lầu mà…”
Hắn lai thử thêm một lần nữa, tay hắn choàng qua lưng Ly. Nàng cố né cánh tay hắn.
“Ly à, mình…”, hắn nói rì rầm bên tai nàng…
“Chị Ly!!!!!!!”, tiếng của Liên vang lên từ trên gác làm hắn giật thót người rút tay lại, Ly cũng xích ra xa thêm một đoạn. Liên đang đi xuống, vừa choàng cái áo jeans vừa nói.
“Em đi ra đây một chút, trưa nay khỏi chờ em nghen!”, Liên vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới, cô nàng xốc nhẹ cổ áo. “… chắc khoảng ba hay bốn giờ em về.”
“Đi đâu đó?”, Ly quay lên hỏi. “… ngày mai còn bài kiểm tra mà ?”
“Em học xong rồi! “. Liên bước xuống nhà, “… hôm nay sinh nhật nhỏ bạn, chị cho em đi chút xíu!”
“Cô la cho coi, trưa về đi!”
“Em xin cô rồi!”, Liên nhìn hắn, “… anh bạn của chị còn nợ em cái tên đó, chị Ly!”
“Ờ…ừm….”, hắn gãi đầu. Liên bước nhanh ra cửa, cô nàng còn tinh nghịch quay lại nháy mắt.
“Bản nhạc hay đó! Hai anh chị tâm sự dzui dzẻ nghen! Bái bai!”
Ly chưa kịp gọi lại thì cô nàng đã chạy phốc ra sân mất dạng. Ly thở dài lắc đầu quay vào.
“Nó cứ đi kiểu đó suốt ngày, lớp 12 gì mà….”
“Liên đi sinh nhật đứa bạn mà…”, hắn châm chước
“Bạn tin hả?”, Ly lắc đầu, “… có đứa bạn nào mà mỗi ngày đều tổ chức sinh nhật chứ?”
Hắn cười cười cho qua chuyện rồi ra vẻ như chăm chú nghe tiếp bản nhạc. Ly cầm cái remote bấm tới bản kế tiếp. Hắn nhìn lại, rõ ràng lúc này chỉ có hắn và nàng trong căn nhà này, đúng như hoàn cảnh lúc trước, chỉ khác có một điều: lúc ấy trời mưa lạnh ngắt, còn lúc này thì trời nóng như đổ lửa. Một giọt mồ hôi chảy xuống tử một bên má nàng. Hắn đưa tay chùi lấy, Ly ngạc nhiên nhìn hắn lao nhè nhẹ giọt mồ hôi trên má cô. Hắn từ từ thật chậm xoa nhẹ khắp khuôn mặt nàng, từng ngón tay lướt qua lại đôi má mềm mại, trắng hồng đang đỏ ửng lên. Ly không lùi ra nữa, nàng lim dim mơ màng để hắn chu du khắp trên khuôn mặt đều đặn như tranh vẽ của nàng. Bàn tay tham lam của hắn bắt đầu tiến xuống cổ nàng, ngón tay hắn lướt một cách nghệ sĩ quanh cổ nàng, hắn vuốt nhẹ qua chiếc dây chuyền màu bạc trên cổ nàng. Chiếc mặt dây chuyền cũng nạm bạc, ở giữa là mặt đá rubi màu xanh lục xinh xinh. Hắn gỡ chiếc nút đầu tiên, cũng là lần đầu tiên hắn tự tay làm việc này với Ly. Bản hoà tấu chuyển sang tiếng sáo du dương, nghe thật lãng mạn, Ly chống tay để lấy điểm tựa ra phía sau, mắt nàng lim dim như một cô bé búp bê dễ thương ngoan ngoãn trong vòng tay chủ nhân mình. Hắn thận trọng cởi bỏ dần hết những chiếc cúc áo, chiếc sơ mi màu trắng tinh như lẫn với màu trắng của làn da nàng. Ly ngồi dậy, bàn tay nhỏ nhắn của nàng vuốt lên ngực hắn, như có một luồng điện chay theo từng ngón tay nàng, hắn rùng mình. Tay nàng tháo dần những nút áo của hắn giống hết như hắn đã làm. Không khí bỗng nóng bức thấy rõ, lưng hắn lấm tấm những giọt mồ hôi, người hắn như muốn bốc ra khói. Mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng lại ngào ngạt…. Hắn bất ngờ ôm chầm lấy nàng, cả hai ngã lăn ra nền nhà bằng nhung bông. Hắn ngã đè lên người nàng rồi cúi xuống hôn nồng nhiệt lên đôi môi hồng đỏ, mềm mại của Ly, đôi môi nàng ươn ướt, ngọt như đường, hắn nút lấy, lưỡi hắn luồn vào trong miệng nàng. Chiếc lưỡi nàng đẩy ra, hắn nút nhanh lấy. Nàng rên lên khe khẽ… Tay hắn xoa nhẹ làn da bụng ấm áp của nàg rồi trườn lên một bên ngực nàng xoa nhẹ nhàng. Ly như bừng tỉnh lại, cô chặn hai tay đẩy hắn ra…
“Đừng… đừng như vậy nữa… đừng….”
Tay nàng đẩy lên ngực hắn, mặt thì đã đỏ lên như gấc. Cơn thèm khát tình yêu đã lên tới tột đỉnh. Lúc này hắn không còn nghe thấy gì nữa. Hai bàn tay hắn vuốt nhẹ một cái đã lột văng chiếc áo lót nhỏ bé, cặp ngực trắng ngần quyến rũ của nàng một lần nữa hiện ra trước mắt hắn. Miệng hắn ngậm lấy núm vú màu hồng nhanh như cắt, lưỡi hắn vuốt ve, ôm ấp chiếc nhũ hoa bé bỏng, tay kia hắn bóp đều đặn. Ly dường như đã bất lực trước sự ham muốn của hắn. Tay hắn lần nhanh xuống, lột phăng chiếc quần jeans của nàng. ……..
Bản nhạc chuyển qua một tông khác, tiếng đại vĩ cầm mạnh mẽ trộn chung với tiếng violin chói tay, nóng bỏng, háo hức, dồn dập…..
Hai cơ thể quấn lấy như hai con rắn lăn lộn trên nền nhà bằng thảm nhung. Không khí càng nóng hơn, mồ hôi nàng ướt cả mặt, quện lên người hắn, cơ thể cả hai ướt đẫm mồ hôi của nhau. Hắn hôn xuống cổ nàng, mùi mồ hôi của con gái thật lôi cuốn, hắn liếm lấy liếm để, hắn hôn cả khuôn mặt nàng đang mơ màng đê mê… Rồi từng nhịp từng nhịp một, hắn nhấp lên xuống thật chậm, lần này thì không khó khăn như lần trước, nhưng nàng cũng quằn người rên lên thê thảm. Tay nàng cào cấu lên lưng hắn, nhưng hắn mặc kệ, từng cơ bắp trên người hắn gồng cứng lên. Nàng chụp hai tay lên hai bắp tay cứng chắc của hắn, nàng bấu cứng vào đó, phần cơ thể dưới của nàng thả lòng dưới từng cú dập xuống mạnh mẽ. Nàng ưởn ngực lên, áp cặp vú cương cứng lên ngực hắn, miệng nàng há ra , hai hàm răng cắn chặt lại. Hắn ôm ấp nàng như một vật quí nhất trên đời, như là nàng không thể nào thoát ra được khỏi vòng tay hắn. Âm hộ bé bỏng của nàng bóp mạnh lấy dương vật hắn. Hắn chỉ kịp a một tiếng nhỏ trước khi bắn dòng tinh nóng phừng phừng vào thẳng bên trong người nàng, dòng nước ấm từ cơ thể nàng tuôn ra từng dòng từng dòng, ướt đùi của cà hai. Tiếng nàng thở gấp mệt mỏi bên dưới cơ thể hắn…. Hắn giật mạnh thêm một cái nữa rồi ngã sấp trên người nàng. Nàng vuốt nhe lên tóc hắn, âu yếm … rồi nàng nhắm mắt, ôm đầu hắn vùi vào ngực mình. Căn phòng chỉ còn tiếng nhạc êm êm. Bản hoà tấu đã đến điệp khúc, tiếng violin nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm trong cái âm trầm trầm của cây đại vĩ cầm, chìm dần… như một đốm sáng nhỏ chìm từ từ trong màn đêm….
-o0o-
Một ngày trôi dần qua, hắn cảm thấy hài lòng với ngày hôm nay. Hắn hoàn toàn hài lòng với ngày hôm nay, không sai sót, không trục trặc, không thất vọng. Hắn chạy một vòng ra đường hòng gió cho mát. Sắp đến Tết, đường đi buổi chiều trông cũng chẳng có gì là đông đúc cho lắm. Bỗng hắn thấy một cái dáng quen quen vừa lướt qua. Ngoái nhìn theo một quãng ,hắn nhìn theo kĩ…: vừa chạy vọt qua là một cặp trên chiếc Nova màu mận đò khá ngầu. Hắn nhận ra ngay: đó là thằng bạn học của hắn tên là Trung . Hắn cũng khá thân với thằng này, chính là thằng có cái nick Vanko_kid thường hay chat với hắn. “Vanko_kid… thì ra cũng siệng năng dữ nhỉ!”, hắn nghĩ. Nhưng hắn nhìn kĩ một lần nữa, cô nàng ngồi đằng sau đang ôm hắn “sát nhíp” trông cũng “quen quen”…. Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi hắn giật mình nhớ ra… mới lúc sáng này thôi, cái dáng quen quen, áo khoát jeans, tóc ngắn ngang vai, dáng hơi “bụi” này thì chỉ có một nguời mà hắn vừa mới quen thôi:…. Chẳng ai khác chính là Liên!!!!!! Ghê thật, thằng bạn hắn lại dám đi dụ dỗ cả con gái lớp 12, mà lại còn là em gái của Ly mới hay chứ!! Cũng phải thôi, cô nàng Liên cũng đẹp đâu kém gì cô chị, nếu hắn mà gặp Liên trước thì hắn cũng dám đã…. Hắn cười thầm rồi dừng xe lại. Hai người đó đang chạy vào ngõ hẻm nhà Ly, chắc chắn là tên Vanko_kid này đang chở “nàng” về đây! Bây giờ cũng rảnh rang, hắn quay xe chờ ở đầu đường lớn. Thế nào tên Vanko kia cũng sẽ quay đầu xe ra đây thôi, nói chuyện với hắn một lúc cũng vui. Hắn rướn người nhìn vào. À, tên vanko đã thả Liên ở đầu ngõ hẻm sâu bên trong, chắc là Liên sợ bị chị la đây mà. Liên bước xuống xe, trời ạ, cô nàng còn rướn lên… hôn tên đó một cái tạm biệt nữa chứ, giống hệt như trong phim Hàn Quốc. Hắn bật cười quay mặt đi. Chắc là thằng Trung đang sướng rơn đây! Trời chiều cũng chập choạng tối dù chỉ mới bốn giờ, đường đã bật đèn lên sớm. Hắn nhìn đồng hồ, sao mà lâu quá vậy nhỉ? Sốt ruột, hắn ngó ra… bỗng một chiếc xe hơi phóng ào qua sát bên xe hắn mặc dù hắn đang đậu sát bên lề. Hắn nhìn theo…. Rồi hắn giật mình, đó là một chiếc Ferrari đỏ tía mui trần cực xịn, ngồi trước tay lái chính là… Quỳnh!!!! Thật đáng kinh ngạc, nhưng hắn còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy người ngồi bên cạnh Quỳnh. Một cái dáng nhỏ nhỏ, trông có vẻ trưởng thành hơn cái vẻ ngoài… Đó là thằng nhóc chỉ đường cho hắn lúc sáng!!!!! Kì lạ thật, sao lại trùng hợp như vậy? Nó mặc một bộ vest láng bóng, tóc chảy mướt như dổ mỡ, khác hẳn với bộ dáng bụi đời, nghèo xác xơ lúc sáng. Chiếc xe chạy chậm dần khi ngang qua ngõ hẻm đi vào nhà Ly…. Quỳnh nói gì đó với thằng nhóc, nó gật gật, miệng nó nhếch một nụ cười thách thức, Quỳnh cũng nhếch mép khẽ. Vô tình, cô quay nhìn qua lề đường… Hình như cô ta thấy hắn đang đứng nhìn chăm chú. Chiếc xe bỗng rú ga vọt nhanh đi để lại một làn khói mỏng, Hắn gãi đầu cố lắp ráp từng chi tiết lại… nhưng không tài nào hắn hiểu nổi!!!! Hắn vò đầu…. Quỳnh, rồi thằng nhóc, có liên quan gì nhỉ?
“Ê!!! Ê ê ê ê………..”
Có tiếng ai đó gọi to. Hắn quay nhìn ngơ ngác, thì ra là thằng Trung. Nó không băng qua đường, nó chỉ đứng bên kia mà ngoắc hắn lia lịa. Hắn dẫn xe băng qua.
“Gì đó mậy?”, hắn hất đầu, “.. đi đâu đây? Dẫn ghệ đi chơi hả?”, hắn vừa nói vừa hích chỏ thằng Trung với vẻ hài hước, nhưng mà nó không có gì là đáp ứng cả. Ngược lại, mặt mày nó xanh lét như tàu lá.
“Mày… mày… chở tao về được hông?”, thằng Trung lắp bắp
“Được chứ!”, hắn gật đầu, nhưng hắn chợt nhớ lại , “… ủa! Chiếc Nova của mày đâu rồi?”
“Tao gởi ở quán bà Tư Đá! Mai lấy cũng được! Đi đi , lẹ lên!”
Thấy vẻ hấp tấp của thằng Trung, hắn cũng chẳng muốn hỏi thêm làm gì. Hắn đạp máy xe, thằng Trung nhảy phốc lên. Hắn rồ ga vọt về phía đường Phan Đình Phùng, nhà thằng Trung ở đó. Thằng Trung từ lúc nhảy lên xe, nó im re. Hắn hơi ngoái đầu ra sau hỏi…
“Ê, có gì đó mậy? Sao không lấy xe về?”
“Nè, mày tin tao không?”, thằng Trung hỏi, giọng nó run run
“Hỏi gì kì dzậy ?”, hắn cười, “… hôm nay sao dzậy mậy?”
“Chạy lẹ lên mậy!!!!”, thằng Trung hối thúc.
“Xe tao là đồ “chay” mà, chạy đâu có nhanh nổi!”, hắn khó chịu, “ …có cái gì ám mày hà? ”
“Nè!! Mày có tin tao thì nghe cho rõ đây!”, thắng Trung ghé sát tai hắn
“Có cái gì……”
“Mày nín đi!! Nghe ta nói thôi!!!”, thằng Trung quát nhỏ, rồi nó tiếp tục “…. Tao đi nhiều, tao biết nhiều chuyện hơn mày một chút. Nhưng mà tại vì tao biết nhiều quá … nên… tao phải trốn… Mày hiểu không? Tao phải trốn tụi nó!!! Nhưng mà tao.. còn có công chuyện… Tụi nó biết đường đi của tao… Thế nào tụi nó cũng bám theo … chạy lẹ đi!!!!!!!”
“Ai bám theo mày? Tụi nó đâu?”
“Không có bám theo mày!”, tiếng thằng Trung hơi lạ, nó hình như hơi ngạc nhiên.”… dừng lại đi!”
Hắn chống chân xuống. Hai thằng nhảy xuống con hẻm nhỏ, vắng vẻ. Thằng Trung ngó qua ngó lại, nó vuốt mặt căng thẳng. Hắn ngồi dựa lên ghế xe.
“Bây giờ nói cho rõ ràng đi! Tao chưa hiểu!”
“Nói thì dài lắm!”, thằng Trung đi qua đi lại, “… nhưng mà nói chung là tao đang trốn, hiểu chưa? Phù…”
“Liên là bồ mày hả?”, hắn hỏi
“Hả?”, thằng Trung giật mình, “… mày nói gì?”
“Không, tao hỏi chơi thôi!”, hắn gạt tay
“Mày… mày .. biết Liên hả?”, Trung lắp bắp
“Sơ sơ thôi!”
Thằng Trung nhìn hắn ngờ ngợ…
“Còn mày thì sao? Mày biết gì con nhỏ Quỳnh mà làm dữ quá vậy?”
“Tao nói rồi, tao không quen con nhỏ đó! Tao chỉ biết nó thôi!”, thằng Trung thở dồn, “… nó không phải là người Việt Nam.”
“Thiệt hả?”, hắn ngạc nhiên ra mặt
“Ừ, nó tên là Christy Quỳnh phải không? “
“Tao không biết, ừ, đúng rồi, Christy gì gì đó! Tao tưởng đó chỉ là cái nick thôi chứ”
“Tên thật của nó đó!”
Cả hai im lặng một chút. Hắn gạt chống lên rồi đạp máy…
“Thôi, lên đi! Tao chở mày về. Tối rồi!”
-o0o-
BẢN TIN BUỔI SÁNG
Ngày 13 tháng 1 năm 2004
Ngày hôm qua, 12 tháng 1 năm 2004 đã xảy ra một vụ án tại một con hẻm nhỏ tại dường Lý Chính Thắng thuộc quận 3, tp Hồ Chí Minh. Nạn nhân là một chủ quán bán nước giải khát, hung thủ dùng một con dao dài đâm xuyên qua đầu nạn nhân ngay trong quán. Đến tối, khi một người quét rác vô tình di ngang qua đã phát hiện thấy bà đã chết. Hiện cơ quan công an quận 3 đang tiến hành điều tra những chứng cứ có thể có để truy tìm hung thủ. Dự đoán ban đầu có thể đây là một vụ cướp của giết người.
( báo Tuổi Trẻ, ngày 13 tháng 1 năm 2004)
-o0o-
BẢN TIN NÓNG
Ngày 13 tháng 1 năm 2004
Ngày hôm nay, một vụ án khác tại quận Phú Nhuận. Một gia đình cư ngụ tại quận Phú Nhuận đã thiệt mạng toàn bộ cả nhà vào tối hôm qua, tổng cộng là bốn mạng người. Một đàn ông, một đàn bà, một thanh niên và một bé gái tám tuổi. Họ đã bị giết một cách dã man, đầu bị đập nát, không còn nhận diện được. Đây là một vụ án thảm khóc nhất từ trước đến nay tại thành phố, hiện cơ quan điều tra của bộ công an thành phố đang thu thâp toàn bộ chi tiết của vụ án. Có thể đây cũng là một vụ án cướp của giết người. Hung thủ của vụ này và một vụ án nữa cùng ngày có phải là một hay không…. Sự việc đang được điều tra.
(báo Tuổi Trẻ, ngày 13 tháng 1 năm 2004)
-o0o-
Hết chương 3
"Hình như mọi việc đã quá sáng tỏ đối với hắn. Hoặc là hắn nghĩ như vậy. Có một câu chuyện mà hắn chỉ nhận định mập mờ... Có một bí mật đang chờ hắn tìm ra... Vấn đề là hắn vẫn chưa biêt nên băt đầu tìm kiếm từ đâu ..."
Chương bốn: Bí mật của Vanko_kid
KangViator- 06-09-2008
Chuong 4: Bí mật của Vanko_kid
Sáng nay cũng như bao nhiêu buổi sáng khác, hắn ngủ dậy, súc miệng, rửa mặt. Ba me hắn chắc đã đi làm từ sớm. tất cả còn lại cho hắn là một ổ bánh mì bơ ngọt hai ngàn rưỡi. Ăn xong sẽ làm gì nhỉ? À, hôm nay là Chủ Nhật, ba mẹ hắn không có đi làm, chắc là đi shopping hay thăm họ hàng gì đó. Hắn chằng thèm quan tâm. Một tay cầm ổ bánh mì, một tay cầm cái remote, hắn ngáp dài bật tivi lên. Mới có sáu giờ sáng, toàn là tin trong nước, rồi tập thể dục….
“Dậy rồi hả nhóc?”, tiếng mẹ hắn vọng ra từ nhà bếp. Hắn hơi giật mình….
“Dạ!”, hắn trả lời rồi rướn đầu nhìn ra phía sau. Mẹ hắn đang cất vào tủ bếp cái bánh đậu vừa nấu xong. Bà vừa làm vừa nói.
“Hôm qua có người gọi điện cho con …”
“Ai vậy mẹ?”, hắn hỏi cho có lệ vì biết chắc có thể là vài thằng bạn rủ đi chơi….
“Không biết. Hình như là cô gì đó trên trường con. Cô đó nhắn mẹ hỏi con về bài báo cáo.”
“………………… ”, hắn tần ngần suy nghĩ một lúc lâu. Mẹ hắn lại hỏi tiếp.
“Bài báo cáo gì đó xong chưa nhóc?”
“Dạ… chưa….”, hắn nói bâng quơ rồi quay vào nhìn lên màn ảnh tivi.
“Ráng làm đi! Học kì này mà hạng tốt thì ba mới mua cho chiếc xe mà đi chứ!”, mẹ hắn nói vọng lên.
“Khì….”, hắn phì cười, “… con mơ chuyện đó suốt hai năm rồi, mẹ à.”, rồi hắn nói nho nhỏ một mình, “…. Bây giờ tiếp tục mơ đây!”
Có tiếng chuông ngoài cửa, mẹ hắn đi ra. Hắn tiếp tục quay vào tivi, ba hắn chắc đang đi công chuyện cho công ty ổng. Một ngày, hắn chỉ gặp ba mẹ hắn vào buổi tối, đúng hơn là buổi cơm tối. Gia đình hắn được người ta gọi là “sống theo phong cách công nghiệp”, và “người ta” đó không ai khác chính là hắn, và đương nhiên là hắn chẳng có tự hào gì về lối sống đó. Tivi hôm nay cũng chẳng có gì đáng để coi, toàn là phim kiếm hiệp Hồng Kông, loại phim hắn ghét cay ghét đắng. Bất đắc dĩ, hắn bật qua thời sự trong nước coi đỡ…
<< “ Chính phủ đang giải quyết triệt để bệnh cúm gà đang hoàng hành tại các tỉnh Long An, Trà Vinh. Theo nguồn tin cho biết, virus bệnh cúm H5N1 đang….” >>
Hắn lại ngáp dài rồi cắn một phát hết cỡ vào ổ bánh mì ngọt, xong hắn ra sức nhai một cách lờ đờ, cố tập trung tư tưởng để tránh bị mắc nghẹn.
<< “Bây giờ là bản tin nóng trong ngày: vụ án giết người dã man vừa được các phương tiện báo chí loan tin mới vào sáng hôm nay, bây giờ, tổ đặc nhiệm hình sự đã bắt tay vào điều tra từng dấu vết mà hung thủ để lại. Chỉ trong vòng một ngày hôm qua, trong phạm vi thành phố chúng ta đã xảy ra hai vụ án giết người tàn khốc. ..” >>
Án giết người à? Hắn vừa nhai vừa nhìn lên. Mấy vụ này đáng để hắn chú ý đây. Trên màn hình, ống kính camera rung chuyển theo bước chạy hối hà của người phóng viên đang thực hiện cuộc phỏng vấn nóng tại hiện trường. Quang cảnh đoạn đường này quen quen, hắn búng tay một cái: thì ra là đoạn đường Phan Đình Phùng, nhà thằng Trung cũng trên đoạn này. Tay phóng viên chuyển góc quay sang bên trái… màn hình chao đảo…
<< “Thưa các bạn ( người phóng viên nói ), chúng tôi đang ở tại hiện trường vụ giết nguời vào buổi tối ngày hôm qua, 12 tháng 1. Cảnh sát đã cho phong toả toàn khu vực. Và đây là căn nhà của các nạn nhân…”
Ống kính quay sang phía sau…. Hắn đứng bật dậy, ổ bánh mì văng luôn xuống đất…. Căn nhà mà ống kính đang chỉa vào, đó chính là căn nhà của thằng Trung, hắn không thể nhìn lầm được… đúng là nhà thằng Trung… Sao truyền hình lại quay nhà nó nhỉ?
<< “Đây là căn nhà của gia đình nạn nhân… Theo báo cáo thì cả nhà đều đã thiệt mạng, tổng cộng là bốn ngừơi…”>>
Hắn không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là nhà thằng Trung… và hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra… Hôm qua, hắn thấy vẻ mặt của thằng Trung lạ lắm… Hắn đứng dậy, tắt ti vi. Bây giờ còn sớm… hắn định đi đến chỗ nhà thằng Trung… nhưng… chả lẽ đến đó để xem rồi về à? Hắn lưỡng lự… Không biết Liên đã hay chuyện này chưa? Chắc là chưa đâu, nhưng mới ngày hôm qua… Hắn thôi không nghĩ vớ vẩn nữa, muốn chắc ăn chỉ cần đến ngay nhà thằng Trung là rõ. Hắn nhảy phốc lên xe đẩy ra cửa. Mẹ hắn đang đóng tiền điện, bà quay ra hỏi với theo:
“Nè, nhóc, đi đâu nữa đó?”
“Đi công chuyện, mẹ à!”
“Ừm, công chuyện ngày Chủ Nhật cũng phải nhanh về nghe chưa?”
“Rồi, mẹ à!”
Câu nói rất tâm lý của mẹ hắn chứng tỏ rằng bà đã biết hắn không có công chuyện nào cả… Nhưng dù sao hắn cũng đã ra khỏi nhà rồi. Bây giờ … vấn đề là nên đi tới chỗ nào ….
-o0o-
Con hẻm sạch sẽ vẫn như lúc đầu hắn đến, chỗ này lúc nào cũng có một người quét rác đi dọn dẹp… Hôm nay chiếc xe lại dở chứng… đáng ghét thật!!! Hắn lầm bầm chửi , nhưng vẫn phải dẫn nó đi lê lết vào hẻm . Tìm mỏi mắt hắn mới thấy một cái tiệm sửa xe nhỏ lup xụp như cái chòi tranh nằm giữa hai toà nhà to đùng… Cứ như cái tiệm này chỉ vừa mới xây lên bởi một tay thợ xây cẩu thả. Giao cả chiếc xe cho thằng chủ tiệm, hắn thoải mái bẻ lưng răng rắc, lao mồ hôi vãi ra trên trán. Vậy là phải đi bộ vào nhà Ly thôi. Hắn vừa đi vừa cố nhớ từng ngôi nhà hai bên đường… Vậy là vẫn còn đúng đường, đây là cây cột điện có vẽ hình lung tung, đây là tấm poster của Pepsi xanh… à… đây là… là … cái quán nước mà hắn gặp thằng nhóc chỉ đường. Hắn khựng người lại nhìn. Đúng là cái quán này, nhưng hôm nay nó đóng cửa… Quán nước đóng cửa ngày Chủ Nhật đã lạ rồi, cái quán này còn treo lủng lẳng đầy những sợi dây màu vàng… hắn cúi đầu nhìn vào đọc: Niêm Phong__ Sở cảnh sát quận 3__ .
“Niêm phong rồi!!!”_Một giọng nói vang lên bất chợt làm hắn giật mình quay lại . Đó là một người đàn ông nhỏ thó, miệng phì phèo điếu thuốc, đầu hói tới gáy. Ông ta bập bập điếu thuốc rồi tiếp… “Hôm qua công an tới đây quá trời ! Chà, tới sáng ra chẳng còn thấy ai hết!”
“Sao nhà này bị niêm phong vậy bác?”_ hắn hỏi
“Thì bị niêm phong chớ sao? Chủ nhà bị cướp ngày hôm qua!! Đ… m… nó thằng nào ác ôn, cướp của rồi còn giết người nữa! Tội nghiệp, bà chủ quán bán nước ở đây cũng tới năm sáu năm rồi… ”
“Bị giết à????”_ hắn trợn mắt lên
“Giết rồi… Hình như cậu hổng ở khu này heng! Chứ ai ở khu này cũng biết hết!”
“Dạ… dạ…”_hắn đáp cho qua chuyện rồi lủi đi.
Nói run sợ thì không, hắn chẳng có gì phaỉ run. Nhưng nói không run sợ thì cũng không đúng, hắn đang nổi gai ốc đầy mình… Chỉ mới sáng nay, đúng hơn là chỉ cách đây vài tiếng, hắn đã nghe đến 2 vụ án mạng… mà nạn nhân toàn là người mà hắn từng tiếp xúc. Hôm nay là ngày gì thế này?!!! Hắn lạnh óc khi một ý nghĩ chợt lướt ngang qua đầu… Liệu… nhà của Ly có xảy ra chuyện gì không? Hắn cố gắng xua cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu . Góc hẻm queo trái, ngôi biệt thự lớn hiện ra. Cánh cổng sắt vẫn đóng im ỉm… hôm nay là Chủ Nhật mà, Ly chắc là có ở nhà. Nhấn vào cái chuông nhỏ, hắn phủi phành phạc lên cổ áo để giải bớt nhiệt độ ra… Hôm nay trời oi bức quá. Hắn ngó ngông nghênh để đỡ căng thẳng, và cố nghĩ ra một câu nói an ủi nào đó dành cho Liên. Cánh cửa từ từ mở ra… Hắn hít một hơi rồi quay lại, cố diễn tả một khuôn mặt đồng cảm hay an ủi gì đó dành cho Liên .. hoặc Ly cũng được. Nhưng rồi hắn sượng mặt lại… bởi vì người vừa mở cửa ra không phải là Liên… cũng chẳng phải là Ly… mà là một người phụ nữ. Cô ta có dáng vẻ giống hệt như hai chị em Ly, cặp kính cận sắc lẻm làm tăng thêm sự nghiêm nghị từ ánh mắt, bộ quần áo thẳng thớm của phụ nữ trung niên vẫn không làm giảm bớt sự trẻ trung trên gương mặt cô ta. Dù sao… hắn vẫn chưa hề biết gì về người phụ nữ này… mà cô ta thì lại đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Cậu tìm ai?”
“Ơ… e… dạ… cháu tìm Ly…” _ hắn lắp bắp
“Ly à… Ly vừa mới đi khỏi… cậu vào nhà đi!”
Cô ta mở rộng cánh cửa rồi mỉm cười. Hắn gượng cười đáp lại… nhưng mà hắn vẫn cảm thấy hơi run trước dáng vẻ của người này. Dựng xe xong, hắn gãi đầu nói…
“Cô… à… cô là cô của Ly ạ?”
“Ừm… ” _ Cô ta đáp_ “… cháu là bạn học với Ly à?”
“Dạ không. Tụi cháu chỉ là bạn thân thôi.”
“Bạn thân mà không phải là bạn học à? Lạ đấy! Ly ít có bạn lắm, bạn học cũng chỉ có vài đứa.”
“Dạ… cháu cũng thấy vậy… À… vậy Liên có nhà không cô? ”
“Có. Để cô gọi nó.”
Hắn giữ nụ cười đó mà đi vào nhà… Người cô của Ly mời hắn một ly nước rồi đi lên lầu gọi Liên. Vẫn là nước suối tinh khiết được rót vào ly. Hắn ngồi xuống, cầm ly nước định uống thì thấy Liên đang đi từ trên lầu xuống. Cô mặc bộ jeans mỏng màu đen, áo quần đều màu đen, gương mặt Liên bơ phờ như người mất ngủ. Chắc là Liên cũng đã biết chuyện gì xảy ra với Trung. Hắn cố nhớ lại những gì dự định nói lúc nãy để an ủi Liên, dù sao thằng Trung vẫn là ban trai của Liên mà… Hắn đặt ly nước xuống rồi đứng dậy. Liên nhìn hắn thờ ơ, cô lững thững đi tới chiếc ghế xa_long rồi ngồi sụp xuống không nói lời nào. Hắn cũng ngồi xuống . Cả hai im lặng trong vài giây…
“Chị Ly đi mua sách rồi… Anh chờ một chút… “_ Liên chợt nói
“Ừm… Nhưng mà anh tới đây không chỉ để tìm Ly…”_hắn nói nhỏ, Liên vẫn mệt mỏi cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.
“Vậy anh tới để làm gì nữa?”
“Anh tới để tìm Liên…”
Liên khẽ lắc đầu…
“Xin lỗi… Em không được vui để đùa lúc này…”
“Không! Anh không đùa đâu. Anh biết chuyện gì vừa mới xảy ra với Trung…”
Liên ngẩng lên ngay sau câu nói của hắn. Cô mở to mắt ngạc nhiên.
“Anh biết anh Trung à? Làm sao anh biết?”
“Tụi anh là bạn học… từ năm lớp sáu… thân lắm…”_hắn cố hạ giọng xuống thật đều_ “… anh có thấy em đi cùng với Trung… Chắc là hai người thân nhau lắm… à…”
Hắn chợt giật mình vì câu nói vừa rồi hơi vô duyên. Liên vẫn còn ngạc nhiên. Nàng nhìn hắn chăm chú.
“Anh… có biết là…”
“Anh biết!”_hắn trả lời ngay mặc dù… hắn vẫn chưa rõ là Liên hỏi về vấn đề gì của Trung, còn nhiều điều về Trung mà hắn chưa hiểu_ “Anh rất tiếc về… chuyện … chuyện của Trung… Rất tiếc…”
Liên chợt ôm chầm lấy hắn làm hắn giật mình. Nàng ghì chặt lấy bằng cả hai cánh tay. Hắn bối rối định gỡ ra nhưng… hắn thấy vai mình hơi âm ấm… Liên gục mặt lên vai hắn, Liên đang khóc… Mùi hương con gái từ mái tóc Liên tỏa ra thoang thoảng, giống hệt như Ly. Hắn vuốt nhè nhẹ lên tóc của Liên mà an ủi…
“Thôi, chuyện đã xảy ra rồi… Đừng buồn nữa mà làm gì…”
“Tụi nó… tụi nó…”_ Liên nức nở nói trong tiếng nước mắt_ “… tụi nó… giết anh Trung… Là tụi nó đó…”
“Ừ… chỉ là một lũ cướp… Rồi cảng sát sẽ bắt được thôi…”
“Tụi nó không phải là ăn cướp…”_giọng của Liên đổi khác_ “… tụi nó cố ý theo em… anh Trung muốn bảo vệ em… nên…”
“Ai? Tụi nó là ai?”_ hắn ngạc nhiên hỏi ngược lại
Hắn đỡ Liên ngồi xuống chiếc ghế xa_long rồi lao nước mắt trên má nàng. Chờ Liên đã bình tĩnh lại, hắn hỏi
“Vậy… tụi nó là ai?”
“Tụi nó…”_ Liên nhìn hắn lượng lự, rồi nàng hít mũi, gạt nước mắt_ “… không … không có gì cả. Chỉ là một lũ cướp thôi…”
Hắn nhíu mày, hình như Liên đang giấu diếm điều gì đó.
“Nhưng em nói tụi nó không phải là ăn cướp mà… ”_ hắn gặng hỏi lại
“Lúc nãy… em … tức quá nên… nên mới nói như vậy …”_ Liên quay mặt chỗ khác
Hắn biết là Liên đang đau khổ lắm nên cũng không hỏi thêm nữa. Phòng khách im lặng, ngoài đường không một bóng xe qua lại, im phăng phắc. Không khí thật nặng nề. Hắn ngó bâng quơ lên trần nhà… bất chợt hắn giật mình thấy người cô của Liên đang đứng trên lầu, nhìn xuống… Và cô ta đang nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét, sắc lẻm đằng sau cặp kính. Hình như cô ta đã đứng đó lâu lắm rồi. Khi thấy hắn ngước lên, cô ta quay đi nhanh như chưa từng đứng đó. Hắn lại thêm một thắc mắc nữa về gia đình này. Thật là khó hiểu…
“Nè Liên, đó là .. cô của em phải không?”
“Cô Phi à… ?”_ Liên vuốt tóc lên_ “… là cô ruột của tụi em. Cô chỉ sống ở đây có một mình nên cho tụi em ở chung.”
“Ừm…”_ hắn gật đầu rồi cố gắng tìm chuyện gì đó để nói… nhưng hình như nói chuyện gì cũng chẳng thấy hứng thú vào lúc này.
“Em vào đây một lát…”_ Liên đứng dậy_ “… anh ngồi chơi chờ chị Ly nhe… Chút xíu nữa là chị về …”
“Ừm… anh ngồi chờ cũng được…”_hắn gật đầu
Liên đi lên lầu. Hắn nhìn theo sau lưng. Dáng của Liên trông thật đẹp. Những cô nàng nữ sinh mới 17 tuổi ít ai có dáng người cao ráo mà thon thả như Liên. Mái tóc cắt ngắn của Liên trông thật cá tính, không mang vẻ thướt tha yểu điệu của con gái Á Đông mà có nét mạnh mẽ đầy nữ tính. Lúc Liên ôm lấy hắn, giống như có luồng điện xẹt qua, tim hắn đập nhanh hơn bình thường. Bình thường Liên trông có vẻ cứng rắn, nhưng vừa lúc nãy, hắn thấy nàng thật mỏng manh cần được người che chở. Hắn bỗng cảm thấy mình có trách nhiệm thay thế cho Trung để bảo vệ cho Liên. Mặc dù hắn không có bản lãnh gì, nhưng hắn thấy mình có thể…..
-o0o-
Chirsty has logged out at 7: 01 AM (13/1/2004)
-o0o-
“Cậu ngồi chơi nhé…”_ Giọng nói của cô Phi làm hắn giật mình quay lại _ “… Ly nó đi hơi lâu một tí… Cậu cứ thoải mái dùng tivi , coi như nhà mình đi.”
“Dạ… cám ơn cô…”_ hắn gật đầu lễ phép.
Cô Phi mặc bộ đồ màu hồng nhạt, kiểu dáng cũng như bộ lúc nãy hắn thấy, hình như cô này chỉ thích dùng một kiểu quần áo. Cô Phi bước ra cùng chiếc Spacy trắng, cô đẩy nhẹ cánh cửa sắt lại trước khi đi ra đường. Hắn nhìn quanh, căn nhà vắng vẻ này sẽ làm cho hắn quên mất tên của hắn chỉ trong vài giờ nữa thôi. Phải tìm cái gì đó để phá cái không khí này đi chứ. Hắn lần mò đi lòng vòng dưới tầng trệt. Căn nhà này cũng rộng không kém gì căn nhà cũ của Ly. Và hắn nghĩ tới chuyện lúc trước, hắn cũng đi lòng vòng như vầy, và hắn… Chỉ là một chuyện tình cờ, và hắn sẽ chẳng bao giờ lập lại cái hành động dại dột ấy nữa đâu, một lần đã quá tởn rồi… Vẫn là dãy hành lang lát gạch bông cùng màu với nền phòng khách, sao mà giống hệt như ngôi nhà cũ vậy nhỉ? Hắn nghe có tiếng nước chảy róc rách. Tính hắn tò mò, nó đã từng hại hắn nhiều lần, nhưng vẫn không sao bỏ được. Lần này cũng vậy, hắn lại vảnh tai lên nghe rồi đi theo tiếng động ấy. Tiếng nước chảy đã nghe rõ ràng hơn… Hình như Liên quên tắt vòi sen hay bồn rửa tay bị rò rĩ. Cánh cửa mở hé, hắn nhìn vào… Bên trong có một bức màn mỏng dựng lên… và đằng sau bức màn đó là… là… LIÊN… Nàng đang cầm vòi hoa sen xả nước xuống tóc, mắt nàng nhắm lại tránh những lằn xà phòng chảy dài xuống… Hắn không bị tấm màn cản trở vì dứng lệch sang phía cửa ra vào, cũng vì Liên không để ý lắm đến việc dựng màn , có lẽ nàng nghĩ cô Phi vẫn còn đang ở nhà. Mặc dù tim đập thình thịch, máu sôi đến tận cổ nhưng hắn vẫn cố bình tĩnh, đứng khoanh tay dựa vào tường… Chỉ là ngắm thôi mà, không làm gì cả… Hắn cố suy nghĩ như vậy… Liên đặt cục xà phòng lên chiếc khay nhỏ bằng thủy tinh trong suốt, một loại đồ trang trí phòng tắm đắt tiền. Rồi Liên vuốt tóc mình ra phía sau. Mái tóc ngắn của Liên bết xuống vai, bọt xà phòng chảy theo từng dòng xuống… Mắt nàng lim dim ngước lên để chiếc vòi hoa sen phun nước đều trên khuôn mặt xinh xắn… Dòng nước chảy xuống, uốn éo theo từng đường cong trên cơ thể nàng. Một giọt nước chạy xuống cổ, lướt qua vai rồi lướt thẳng lên bộ ngực nhô cao của nàng. Cặp nhũ hoa tuyệt đẹp vươn lên, tuy chưa hòan thiện nhưng cũng đã rất quyến rũ rồi, màu hồng nhạt trinh trắng của hai đầu vú nàng như có ma lực, mặc dù cố kềm chế nhưng dương vật của hắn cũng cương cứng lên, độn chặt dưới lớp vải quần. Giọt nước tinh quái tiếp tục chuyến du hành của nó trên cơ thể Liên, nó chạy bon bon trên làn da bụng nõn nà rồi mất hút ở cái khe nho nhỏ giữa hai đùi nàng. Những giọt nước khác thì đua nhau trườn bò qua cặp đùi trắng trẻo của Liên, cặp đùi nàng săn chắc như những cô giáo dạy thể dục thẩm mĩ buổi sáng thường chiếu trên ti_vi. Cơ thể Liên thật đúng là hoàn hảo, mạnh mẽ, nữ tính, giống như hắn đã từng nghĩ. Xà phòng trôi hết, Liên sắp mở mắt , hắn quay đi nhẹ nhàng như không có gì xảy ra… và thầm mừng rằng hắn đã thành công trong việc kềm chế bản thân. Quả là một chặng đường gian nan với kẻ nào được chiêm ngưỡng tạo vật tuyệt diệu mà hắn vừa được chiêm ngưỡng. Nhét một tay vào túi quần, hắn thở mạnh nhìn lên trần nhà…
“Xỏang…!!!!! ”…….
Hắn nghĩ là mình vừa mới nghe tiếng vỡ của thứ gì đó. Nhìn xung quanh, thứ gì có thể rớt vỡ nhỉ? Một tấm guơng, một lọ hoa… hoặc là thứ gì đó bằng thủy tinh? Trời… Hắn giật mình… Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm vẫn còn… Nhưng hình như… có cái gì đó không ổn… Tiếng vỡ này phải là một thứ đồ thủy tinh, dày, và … phải là một thứ trang trí đắt tiền cho phòng tắm. Hắn quay lại mở tung cánh cửa phòng… Hắn giật mình thấy Liên đang nằm bất tỉnh dưới nền gạch lát men, nước vẫn chảy róc rách từ vòi hoa sen, chiếc khay nhỏ bằng thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành. Hắn lúng túng, trước mặt hắn là Liên đang nằm mê man, cô Phi vẫn chưa về... vậy thì … Hắn không nghĩ ngợi gì nữa, hắn cúi xuống bế Liên lên.Cơ thể Liên mát lạnh, thơm ngào ngạt mùi xà phòng mới tắm, nàng mềm mại thả lỏng người trong vòng tay hắn. Đặt nàng lên giường, hằn tìm cái khăn bông dày lao khô người nàng. Hắn nhìn khuôn mặt nàng một hai giây… rồi lướt khăn qua hai má nàng. Tay hắn đè trên mặt khăn nhưng hắn cũng có thể cảm nhận thấy làn da trắng mềm mại bên dưới khăn…Cổ nàng đeo một sợi dây chuyền màu bạc giống hệt cô chị Ly, nhưng mặt dây chuyền bằng đá rubi của nàng thì màu đỏ, thay vì màu xanh. Hắn liếc nhìn sợi dây chuyền một hồi rồi nhìn xuống. Tay hắn lướt xuống cổ nàng, rồi qua hai bên cánh tay. Hắn hít môt hơi sâu rồi vuốt cả hai bàn tay lên cặp vú trần đang nhô cao của nàng. Chiếc khăn bông chụp trọn bộ ngực thiếu nữ của Liên, hai gò vú nổi cao lên thật đẹp. Hắn lao nhè nhẹ, nhè nhẹ rồi… như một động tác vô tình, hắn bóp nắn hai bầu vú tròn đầy một cách cẩn thận. Rồi hắn tiếp tục kéo khăn xúông, tới bụng, rồi tới đùi… Âm hộ nàng thật bé nhỏ, chưa hòan thiện… cũng như hắn đã nghĩ, Liên mới chỉ là một cô bé 17 tuổi, non nớt… nhưng không yếu đuối. Khác hẳn cô chị chính là điểm này. Cái khe xinh xinh e ấp giữa cặp đùi săn chắc làm hắn rạo rực. Cơ thể Liên bây giờ đã khô ráo, và thay vì cái lạnh lạnh của nước lúc này, làn da Liên bây giờ đã khô mát, nóng lên dưới sự vuốt ve từ hai bàn tay hắn. Liên vẫn chưa tỉnh. Hắn vuốt vuốt tóc Liên, mái tóc ngắn của nàng vẫn còn ướt sũng. Rồi bất giác, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Cảm giác rùng mình trở lại với hắn, làn môi Liên thật ấm áp, mềm như những trái dâu Đà Lạt. Hắn ôm chầm lấy Liên, áp người lên cơ thể mềm mại, mát lạnh của Liên, hắn ngậm chặt lấy môi Liên, hắn hôn vồn vã mà không kịp suy nghĩ. Chợt hắn nghe thấy Liên động đậy, tiếng rên nho nhỏ thoát ra từ miệng nàng. Hắn khẽ buông người Liên ra… Nàng mơ màng mở mắt ra nhìn hắn.
“Anh.. anh .. đó …à…” _ Liên thì thào.
“Ừm… anh đây… ”_ hắn đáp
“Chuyện gì …”_ Liên dụi mắt nhìn xung quanh, rồi nàng bỗng hốt hỏang đẩy hắn ra _ “Anh làm gì vậy? Buông em ra!!”
“Liên… Liên… nghe nè… ”_ hắn cản hai cánh tay vùng vẫy củng Liên_ “… em bị ngất trong phòng tắm, cô Phi ra ngòai rồi, chỉ còn có mình anh, cho nên anh… ”
Hắn dừng giữa câu nói vì ánh mắt ngây thơ của Liên mơ màng ngước nhìn lên thằng vào mắt hắn. Nàng chớp mắt một cái, nàng nhìn xuống… hắn đang nằm đè lên cơ thể nàng, và nàng thì không có một mảnh vải nào cả… Hắn cũng lúng túng, không biết phải xử trí ra sao… Liên chớp mắt lần nữa…
“Anh… đã làm gì?”
“Không… anh … không có làm gì đâu… Anh thề… ”_ hắn hấp tấp nói
“Thật chứ?”_ Liên hỏi lại...
“Thật mà…” _ giọng hắn hơi nhỏ lại… bởi vì.. lúc ấy, dương vật hắn bắt đầu căng cứng, độn bên trong lớp quần.
Liên đẩy mạnh hắn ra, nàng kéo tấm ra giường phủ lên người. Hai người ngồi nhìn nhau một hồi lâu. Vài giọt mồ hôi rĩ ra trên trán hắn, tim hắn bắt đầu đập nhanh. Căn phòng bắt đầu làm hắn ngột ngạt …
“Anh đi ra đi … để em thay đồ… ”_ Liên lên tiếng nho nhỏ.
“Ừm… ”_ hắn đứng dậy.
…………..
…………..
-o0o-
Mặc dù Liên không muốn cho hắn biết Trung đã làm gì, nhưng hắn cũng thấy vui vì cảm thấy nàng đã tin tưởng hắn. Chiếc tủ kiếng có mấy chai rượu quí trông thật đẹp … hắn nhìn còn thích mặc dù hắn chả bao giờ uống rượu. Hắn nhìn chúng chăm chú, mấy chai rượu Áo nước màu vàng trông lạ thật, có lẽ chúng được ủ khá kĩ lưỡng, chắc là đắc lắm. Hắn nhíu mày đặt tay lên cằm suy nghĩ, bỗng hắn giật mình quay lại… Bóng của Liên phản chiếu qua chiếc gương tủ, nàng đứng đó có lẽ đã lâu, tay cầm một chai nước suối với hai ly nước. Hắn ngồi nhanh lên ghế, phủi nhẹ đầu gối.
“À … em đem nước lên đó à … ”_ hắn nói .
“Ừm… ”_ Liên ừ nhẹ rồi ngồi xuống. Nàng rót nước ra ly rồi đưa hắn.
Hắn đón lấy ly nước. Liên nhìn hắn …
“Nè anh Viator!!!”_ Liên lên tiếng bất chợt làm hắn giật mình.
“Sao??”_ hắn đặt ly nước xuống bàn.
“Anh… quen nhỏ Quỳnh lâu chưa?”
“À… quen lúc anh lần đầu gặp chị em đó. Chỉ gặp đúng 2 lần. Có gì không? ”
“Hai lần… ” _ Liên lặp lại câu nói của hắn rồi gật gù _ “… không có gì. Em chỉ không thích con nhỏ đó thôi.”
“Sao vậy? Có chuyện gì giữa hai người à? Hay là… hai người đẹp lại ganh tị với nhau?” _ hắn nhìn với kểiu đùa cợt.
Liên mỉm cười… Cô nàng có vẻ tin hắn, … hoặc là hắn tưởng như vậy…
Hắn đánh bạo hỏi tiếp
“Liên nè… ”
“Sao? ”_ Liên ngước lên
“Kể cho anh nghe chuyện của Trung đi… ”
“…………” _ Liên trầm ngâm một lúc… Nàng nhìn hắn đăm chiêu rồi thở dài… “Xin lỗi… em không thể kể chuyện này … Chỉ cần nghe thôi cũng đủ làm anh gặp nguy hiểm rồi… Em xin lỗi… ”
“Ừm… ”_ Hắn gật đầu đồng ý, hắn cũng chằng quan tâm … “Anh chỉ hơi lo cho em thôi.”
“Không sao đâu. Em lớn rồi mà, tự lo được !” _ Liên cười tươi…..
-o0o-
No2 : hi Christy
christy: hôm nay sao online trễ thế?
No2: bận việc Cái chìa khóa sao rồi?
christy: bị thuốc cả lũ Cái chìa khóa là giả
No2: ha ha Christ lừng lẫy mà bị thuốc à?
christy: không đùa đâu Thằng ranh đó biết hết tổ chức rồi
No2: vậy thì sao? Xử nó rồi mà còn lo gì nữa hả?
christy: chưa chắc
No2: còn gì nữa đây?
christy: còn thấy con bé đó cứ lởn vởn gần chỗ căn nhà
No2: có sao đâu?
christy: nó chắc là biết ai đã làm vụ này Để mọi chuyện đầu êm thắm chỉ có một cách
No2: mad’ nói sao?
christy: xử nó luôn đi
No2: nhưng mà mad’ có cho phép chưa?
christy: sao cứ lúc nào cũng là mad’ vậy hả?
No2: vậy phải nghe lời của bà chị Christ à?
christy : cẩn thận đó , nhóc ạ. Làm cho gọn đi
No2: biết rồi
christy: đến chỗ hẹn nhận hàng rồi hành động
No2: roger!!
No2 has logged out at 16: 21 PM (13/1/2004)
-o0o-
Hết phần 4
"Christy là ai? Người xấu hay người tốt? Còn No.2 là ai? Hắn cũng không biết. Hắn còn quá nhiều thứ để thắc mắc, hắn không còn thời gian nữa. Câu chuyện của hắn đã bắt đầu đến hồi kết.... "
Đón xem phần cuối: No.2
KangViator- 06-09-2008
Chuong 5: No.2
Hôm nay hắn dự định sẽ làm một việc quan trọng mà hắn đã chuẩn bị từ lâu. Chỉ có một vấn đề nho nhỏ : hôm nay hắn không có chiếc xe nào để ra ngoài cả. Thật là bực mình… lẽ ra hắn phải có một chiếc xe riêng để đi, muốn làm gì thì làm… Ba mẹ hắn đã hứa sẽ mua cho hắn một chiếc, và hắn trông chờ câu nói ấy lặp lại lần thứ hai suốt 1 năm nay. Đến lúc này thì hắn đủ khôn để biết rằng chiếc xe trong mơ ấy quả thực là đã luôn ở trong mơ !!! Nhất định hắn sẽ tự tìm cho mình một chiếc xe mà không cần nhờ vả đến tiền cha mẹ hắn. Chiều nay là hạn chót nộp bài báo cáo, hắn thức trọn một đêm để hoàn thành, và không có lí do gì để níu kéo hắn ở nhà vào một buổi sáng đẹp trời như thế này.
Trạm xe búyt đông ngịt khách, thường thì mấy công nhân viên đi làm sớm lắm, nhưng bây giờ đã tám giờ hơn, tại sao vẫn đông khách nhỉ. Hay tại vì hắn ít khi đi xe búyt nên không quen cũng nên. Thôi kệ, hắn vẫn cứ leo lên xe, tìm cho mình một chỗ ngồi gần cuối xe, vậy là ổn. Mọi thứ tỏ ra khá suông sẻ qua 2 trạm… Nhưng đến trạm thứ 3 thì khách bắt đầu đông ngìn ngịt, mấy bà bán hàng rong đem tùm lum thứ chất lên xe như cái chợ, lũ học sinh phá quấy chạy tứ tung, vài ông khách khó chịu cứ đung đưa trên mấy cái tay cầm, hắn chắt lưỡi thu mình vào góc ghế. Xe cứ dừng, rồi chạy, rồi dừng, rồi lại chạy… khách cứ dồn lên, rồi dồn xuống, rồi dồn lên, lại dồn xuống. Cứ thế này thì có chết ngạt trong xe…
………………………………………………………………………………………………………………
“Liên! Đi đâu đó?”
“Dạ … ? Em tới nhà mấy đứa bạn chơi một chút. ”
“Đi chơi mà đem theo cái laptop để làm gì? ”
“Có chút chuyện mà chị Ly… ”
Liên ôm cái laptop nhép vào túi xách. Ly nhíu mày nghi ngờ.
“Lại đi chọc phá người ta phải không?”
“Đâu có… ”_ Liên đeo túi lên vai. “Chị cứ làm như em là hacker không bằng… ”
“Làm gì thì làm. Cái laptop đó là của cô Phi, em mà phá nó hư thì no đòn.” _ Ly kéo ghế ra ngồi rồi với tay cầm cuốn sách lên.
Liên cười gượng chào Ly rồi bước ra cửa.
“Nhớ đóng cổng lại… ”_ Ly gọi với theo.
“Đóng làm gì… có khi hôm nay anh chàng đưa tin của chị lại réo cửa ầm lên… ”
“Khỉ ạ! Đóng lại đi!”
Liên khép hờ cửa lại rồi nhảy lên chiếc spacy rồ máy phóng thẳng. Con đường hôm nay vẫn vắng ngắt, tiếng xe êm êm của Liên lướt nhẹ qua cái quán nước đã đóng cửa từ hai ngày trước. Liên đưa mắt nhìn phớt qua mấy dãi băng màu vàng cột chằng chịt quanh cánh cửa quán. Chiếc xe phóng ra đường lộ, quẹo cua qua một con hẻm khác. Liên đeo cặp kính đen lên rồi rú ga phóng thật nhanh. Cái bóng màu trắng trắng của chiếc spacy lạng nhanh trên đọan đường lớn rồi bẻ cua vào đoạn hẻm khác cách xa ngõ hẻm nhà Liên.
Con hẻm này nhỏ và tối hơn, nhiều ngõ cua quẹo ngang dọc. Liên phóng đi một cách thành thạo. Thỉnh thỏang có vài chiếc xe phóng ù ra, lướt nhanh qua xe Liên làm tóc cô bay phất phới. Những người chạy ra vào con hẻm này tòan là những thanh niên, bọn họ ăn mặc cũng bình thường, hình như không quen biết gì với Liên nên bọn họ qua mặt nhau lạnh lùng. Chỉ có Liên là nhìn theo bọn họ, căp mắt cô nhìn chăm chú sau cặp kiếng đen đầy tập trung như đang tìm kiếm ai đó.
Đọan đường khô ráo nhưng tối om mặc dù đã gần 9 giờ sáng. Mấy bóng cây cổ thụ xòa tàn xuống che lấp hết mấy khỏang sáng ít ỏi.
Cuối cùng thì chiếc spacy của Liên đừng lại trước một cửa tiệm dịch vụ Internet nhỏ xíu. Liên dẫn xe đi vào. Bên trong tiệm cũng không sáng sủa gì hơn ngoài đường, chỉ có hơn 7 cái computer mà khách hàng vẫn thưa thớt, chỉ có ba thanh niên đang ngồi chat. Anh chàng giữ xe đưa Liên chiếc thẻ nhỏ. Liên nhét túi rồi gỡ kính, ôm túi xách đi vào. Chủ tiệm cũng là một anh chàng trẻ măng đang ngồi gác chân lên bàn máy, anh ta đeo đến cả chùm dây của ổ flash_ram lòng thòng trên cổ giống hệt như người ta đeo dây chuyền . Thấy Liên vào, anh ta hất đầu chào. Liên cũng hất đầu chào lại, có lẽ Liên là khách quen ở đây. Mấy anh chàng đang chat cũng ngước mặt lên nhìn Liên rồi lại nhìn vào màn hình, họ cũng chỉ tò mò nhìn xem ai vừa bước vào quán.
Liên ngồi xuống một máy rồi mở Yahoo Messenger lên. Anh chàng chủ quán uể oải vươn vai rồi hí hoái ghi giờ trên một mảnh giấy nhàu nát. Liên nhìn chăm chú vào màn hình rồi gõ vào user name.
Yahoo! ID: nice_lotus1812
Password: *********
Anh chàng chủ quán đi tới, treo miếng giấy lủng lẳng trên bàn máy của Liên rồi lê lết về chổ ngồi, tiếp tục gác chân lên bàn, đầu gục gặt ngửa ra sau ghế.
Chiếc đồng hồ cát lật qua lại mấy cái rồi của sổ Yahoo mở ra. Tiếp tục là Yahoo Insider… Rối một bảng offline message bật ra. Liên cúi hơi gần vào màn hình.
Lamer_zero: sao ha? Co’ chuyen gi`?
Lamer_zero: okie… tui do.i o*? do’, nho’ mang theo laptop
Liên nhấp luôn vào nút reply.
nice_lotus1812: chao, troi hom nay khong co mua
Một hai giây trôi qua, bên kia vẫn chưa trả lời. Liên nhìn xung quanh, mấy anh chàng kia vẫn còn đang chat mê man, còn anh chàng chủ quán thì vừa ngồi dậy gõ gõ vào bàn phím một cách chán nản.
Lamer_zero: vay thi khong nen mang theo ao mua
nice_lotus1812: nhung Lien lo~ mang theo roi
Lamer_zero: he he … vay thi dua day minh xai cho
nice_lotus1812: thoi di , lai du`a nu~a
Lamer_zero: he he … sao, co chuyen gi vay co be’?
nice_lotus1812: du`ng co’ goi Lien la co be nghe chua!!!
Lamer_zero: ok ok … vay goi Lien la “my aunt” nha’…. he he
nice_lotus1812: hom nay Lien toi ko phai de noi chuyen phiem dau, co chuyen do
Lamer_zero: chuyen gi? Hacker da xam nhap lau 5 goc ah? smile.gif)
nice_lotus1812: laptop day … len lau roi noi, nho goi theo Hoang
Lamer_zero: ok , len ngay.
Liên đứng dậy, ôm cái túi đi về phía cầu thang nằm sâu trong góc tối của căn phòng. Anh chàng chủ quán uể oải vươn vai dậy… rồi liếc mắt, nháy một phát với mấy anh chàng đang chat. Một anh chàng đứng dậy, đẩy kiếng lên, hất mặt với tay chủ quán rồi cả hai cùng quay lưng đi về phía cầu thang cùng với Liên.
………………………………………………………………………………………………………………..
Căn nhà Ly vẫn vắng vẻ, tiếng máy điều hòa kêu êm êm ở gần hồ cá trong phòng khách. Ly ngồi trên ghế xa_long ở phòng khách, lật lật vài trang sách một cách chán nản. Chiếc đồng hồ quả lắc đổ chuông dài… 9 giờ sáng rồi, Ly dựa người ra lưng ghế, mắt nàng nhìn mênh mông… rồi nàng nhìn chăm chú vào chiếc tủ kiếng . Những chai rượu nhiều màu sắc có vỏ làm bằng thủy tinh, những thứ màu đan quện vào nhau như bảy sắc cầu vồng. Ly thở mạnh rồi vuốt tóc lên, nhắm mắt lại lim dim. Không gian im ắng, nàng nghe rõ từng tiếng tíc tắt của chiếc đồng hồ, tiếng o o của máy điều hòa … Vẻ mặt Ly mệt mỏi như người mất ngủ. Hình như Ly mất ngủ thật, nhiều sự việc mấy ngày nay dồn dập, thật quá sức với một cô gái trẻ.
“Thấy mệt hả Ly? ”
Nàng giật mình mở chòang mắt ra…
“Ủa… Bạn đến hồi nào vậy? ”_ nàng hỏi
“Vừa mới đến thôi… Cửa nhà bạn không khóa.”
Hắn đã đến. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện chỗ ngồi của Ly. Vẻ mặt hắn tỏ ra tươi tỉnh.
“Cô Phi không có nhà à? ”
“Không. Cô vừa mới ra ngòai.”
“Còn Liên? ”
“Nó lại đến nhà bạn chơi… ”_ Ly đáp, cô gượng cười, “… hôm nay sao bạn lại rảng rang đến nhà mình chơi vậy?”
“Mình vừa làm xong báo cáo, muốn đi chơi cho khuây khỏa trước khi thuyết trình.”
“Vậy à… ”
Ly nói với giọng cố tỏ ra chú ý, nhưng cô không giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt mình.
“Mình cảm thấy lo cho bạn, Ly à… ”_ hắn chợt nói
“Tại sao? ”_ Ly ngạc nhiên_ “… đâu có chuyện gì mà bạn lo lắng vậy?”
“Sao lại không? ”_ hắn chớp mắt_ “Chắc bạn cũng biết về chuyện của Trung, bạn của Liên chứ? ”
“Ừm , mình biết. ”_ Ly thở dài.
“Nếu mình là bạn… mình sẽ thấy lo lắng cho Liên.”
“Tại sao? ”_ Ly tỏ ý quan tâm
“Một cô gái nhỏ làm sao chịu được cú sốc như vậy? ”
“Ừ… nó cũng buồn lắm… ”_ Ly gật đầu_ “… nhưng mà mọi chuyện cũng đã qua rồi, nó sẽ quên đi nhanh thôi.”
“Mình không nghĩ vậy.”_ hắn nói với vẻ mặt quan trọng.
“Sao cơ? ”
“Hôm trước mình có nói chuyện với Liên, mình thấy Liên có vẻ không an tâm lắm… ”_ hắn nhìn vào mắt Ly_ “.. nếu không phải nói là sợ hãi… ”
Ly nhíu mày suy nghĩ. Hắn thở dài nhìn sâu thêm vào mắt Ly.
“Bạn có điều gì đó đang giấu mình phải không? ”
Ly giật mình nhìn vào mắt hắn. Cô lắc đầu… nhưng lại có vẻ lưỡng lự…
“Liên đã nói với mình là … ”
“Nó nói sao? ” _ Ly hỏi nhanh.
“Liên nói là … tụi nó không phải là một lũ cướp… ”
Ly im lặng… Hắn nhìn nàng dò xét… Ly chợt hỏi
“Nó còn nói gì nữa không? ”
“Không. Đó là điều mà mình muốn hỏi bạn. Bạn là chị của Liên, bạn chắc phải biết chứ? ”
Ly ngẫm nghĩ một hồi lâu. Hắn lặp lại câu nói lúc nãy.
“Bạn có điều gì đó đang giấu mình phải không? ”
Câu hỏi của hắn như đang dồn Ly vào ngõ cụt, nàng thở dài lắc đầu.
“Đừng hỏi, Viator à. Bạn không nên biết thì hơn, không ích lợi gì đâu.”
“Tại sao lại không ích lợi? Mình có thể giúp được bạn, giúp được Liên, không ít thì nhiều chứ? ”
“Bạn không giúp được gì đâu… ”
“Tại sao? ”
“… vì bạn không nên… Mình không muốn hại bạn. ”
“Vậy sao? … ” _ hắn ngã người ra sau ghế_ “… vậy mà có lúc mình tưởng rằng chúng ta là bạn thân, có chuyện gì cũng chia sẽ cho nhau biết.”
“Không phải đâu, Viator… Ý mình không phải như vậy… ”
“Vậy thì bạn hãy nói đi…”
“Mình… mình … không thể… ”
“Tại sao phải giữ nó trong lòng… có một người bạn cùng chia sẽ thì tốt hơn chứ? Phải không? ”
Ly im lặng suy nghĩ.
“Mình sẽ giúp bạn mà… Tin mình đi… ”_ hắn nói với giọng ân cần…
“Thôi được…” _ Ly gật đầu _ “… mình sẽ nói cho bạn biết tại sao… Nhưng mình không muốn bạn tham gia vào chuyện này đâu… ”
…………………………………………………………………………………………………………………………………….....
“Nè… máy chủ của Yahoo! Vẫn còn chứa nó… hehe … tốt đấy chứ… ”
“Tìm pass của hắn đi.” _ Liên nói, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình laptop.
“Cái nick nào đây? ”
“No.2!!!”_ Liên nói.
Hòang nhìn anh chàng chủ quán rồi đẩy kiếng lên, tay lướt nhanh trên bàn phím… Màn hình nhấp nháy nhanh những dòng password như ma trận. Vài giây sau, Hòang lắc đầu chắt lưỡi.
“Thua… nick ảo đó. Có trời mới tìm ra pass!!! ”
“Vậy thì tìm pass của người kia.”
“Ai đâu? ”
“Người chat với tên No.2 đó… ”_ Liên hất đầu_ “… Senior_rita!!!”
“Ái chà chà… tay sừng sỏ… ”_ anh chàng chủ quán trợn mắt_ “Nghe nói bà trùm này quậy tưng bánh tụi Áo khi nhập vào vài thứ lặt vặt… ”
“Kì này mình sẽ quậy bả!!!”_ Liên nói, mắt tiếp tục không rời khỏi màn hình.
Hòang refresh lại cái server rồi khởi động. Anh ta khẽ cựa mình, vô tình chạm phải cái túi xách của Liên, cùi tay anh ta chạm vào một thứ gì đó lạnh ngắt. Hòang giật mình hỏi.
“Nè Liên , trong túi em có cái gì vậy hả? ”
Liên nhìn cái túi rồi lại quay vào màn hình.
“Vài thứ lặt vặt …Thôi, dò pass đi. ”
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
“Ba mình làm tại bộ Ngoại Giao Việt_Áo, gia đình mình lúc trước từng ở bên Áo một thời gian. Đến năm mình vừa tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông thì gia đình mình chuyển về sống tại Việt Nam. Ba mẹ mình cứ đi công tác thường xuyên, không người này cũng người kia phải đi. Dần dần chị em mình cũng quen với cách sống đó. Khi mình vừa tốt nghiệp Trung Học cũng là khi ba mình hoàn tất một chuyến công tác quan trọng suốt gần một năm trời. Nhưng lần này trở về mình thấy ba mình căng thẳng lắm, cả mẹ mình nữa. Hai người bàn tán với nhau về thứ mà ba mình gọi là ‘Nham Thạch’. Tối hôm đó ba gọi hai chị em mình ra phòng khách, mỗi lần đi công tác về là ba lại mua quà tặng 2 đứa. Lần này ba mua cho mỗi đứa một sợi dây chuyền có viên đá rubi hai màu xanh đỏ. Nhận quà, mình thích lắm, muốn cùng Liên lên phòng để ngắm vì mỗi lần như vậy ba mẹ lại bảo 2 đứa lên phòng chơi để hai người bàn việc. Nhưng lần này thì không, ba gọi hai đứa ở lại để nói chuyện. ”
“… về ‘Nham Thạch’ à? ”
“Ừ, về ‘Nham Thạch’. Ba nói rằng hai chị em mình đã là người lớn, ba không muốn dấu giếm chuyện gia đình. Mà đây còn là chuyện liên quan đến cả một quốc gia, và đến cả sự an nguy của gia đình mình. ”
Ly rót hai ly nước suối đặt lên bàn. Hắn nhìn ly nước , mồ hôi trên trán hắn chảy xuống vì trời hôm nay hơi nóng bức, nhưng hắn không cầm ly lên uống. Hắn đang chú ý đến câu chuyện của Ly.
“Ở bên Áo, chính phủ đang truy lùng một nhóm tội phạm chiến tranh, mà nếu gọi chúng là khủng bố cũng không sai. Chúng nghiên cứu một loại virus sinh học chết chóc dùng cho âm mưu khủng bố qui mô mà chúng đang lên kế họach sẵn. Thứ nguy hiểm đó sẽ là món hàng quí giá cho các quốc gia lớn cũng đang có âm mưu xâm lấn các nước nhỏ… và hình như có cả Việt Nam chúng ta trong danh sách. Chính phủ của Áo đã điều tra ra mạng lưới đó, đã gài người và tấn công vào xí nghiệp nghiên cứu của chúng. Vì âm mưu bại lộ, nhóm tội phạm đó đã tẩu tán hết mọi chứng cứ… Chúng phá phòng thí nghiệm, giết hết những nhà khoa học mà chúng mua về, đốt công thức chế tạo … Chúng chỉ giữ lại một mẫu vật duy nhất để đem đi trao đổi với lũ khách hàng kia. Một người bạn của ba mình làm trong cục điều tra chính phủ Áo, ông ấy chính là người mà chính phủ gài vào hệ thống tội phạm để lấy chứng cứ. Và cũng nhờ vậy mà ông ấy đã tìm ra được mẫu vật chết chóc ấy, thứ mà ba mình đã ‘dại dột đem thần chết về nhà’ như ba mình nói. Chỉ vì bạn bè, ba mình tình nguyện giữ mẫu vật thử nghiệm đó chờ phòng nghiên cứu của chính phủ lấy về để tìm vacxin giải độc, phòng trường hợp bọn tội phạm ấy bán được cho lũ khách hàng. Thế nhưng mọi việc không như ông bạn của ba mình tiên đoán… Lũ giết người đó đã ra sức truy lùng mẫu vật mà ba mình đang giữ, lí do là vì nó mới chính là cái nhân của con virus. Không có nó thì muốn phát tán virus cũng vô dụng. Thấy như thế, ông ta khuyên ba mình tức tốc trở về Việt Nam để bảo đảm an tòan, và mọi thông tin về thứ ấy đều được giữ kín.”
“Nó chính là ‘Nham Thạch’ sao? ”
“Chính là nó. Về Việt Nam rồi, ba mình lại phải trở ngay qua Áo để tiếp tục làm công tác và cũng để tránh người ngòai nghi ngờ về thứ mà ba cất giữ trong nhà. Cả mẹ mình cũng đi theo.”
“Sao mẹ bạn phải đi theo? Bà ấy không sợ hai chị em bạn gặp nguy hiểm à? ”
“Nếu bà ở lại mới nguy hiểm… ”
“Sao vậy? ”
“Bởi vì … mẹ mình là người Áo. ”
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
“Okie!!!!!! Senior_rita, pass đây. Bà này dùng passdump cũng khó mà móc ra được. Nhưng mà với Hòang này thì dễ như bỡn.. .ha haha… ”
“Rồi, đừng tự khen mình nữa… ”_ Liên chỉ vào màn hình _ “Bà ta dùng domain của Áo à ? ”
“Ờ… Cũng khôn thiệt… cáo già thì đúng hơn.”
“Rồi, đừng khen người khác nhiều như thế… Vào hộp thư đi. ”
Hòang gõ gõ lên bàn phím. Anh ta trố mắt.
“Bà ta xóa toàn bộ tin nhắn rồi!!! ”
“Cái gì? ”_ Liên giật mình.
“Đúng là gừng già!! Làm như bà ta biết rằng tụi mình sẽ đột nhập vào hay sao ấy!!! ”
“Tức thật!! ”_ Liên đập tay lên bàn.
Anh chàng chủ quán nãy giờ im lặng, bây giờ mới lên tiếng.
“Hai cô cậu này trẻ con nóng tánh quá. ”
“HỪ!!! Anh thì già lắm à Lamer??? ”_ Hòang liếc ngang.
“Tôi không già gì hơn các cô cậu, nhưng tôi còn biết cách chui vào thùng rác để tìm lại những tin đã xóa!!! ”
Hòang im re, còn Liên thì vui ra mặt.
“Wa… hay quá. Vậy mà không nghĩ ra, anh Lamer đúng là già hơn tụi này rồi!! ”
“Hừ… tại chưa nghĩ ra thôi.”_ Hòang lầm bầm _ “Ừ thì lục thùng rác đây… Coi người già có gì tiến bộ hơn không!”
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
“Liên nó là con gái, nhưng mà lại thích vi tính. Suốt ngày nó chỉ chúi đầu vào cái màn hình vi tính, không lo học hành gì cả. Nhưng mà đó cũng là thế mạnh của nó. Lũ bạn hacker của nó gồm những đứa bằng Thạc Sĩ cũng có, là sinh viên cũng có, là học sinh cùng tuổi như Liên cũng có, thậm chí những đứa ăn chơi lêu lổng cũng có. Nhưng mà hình như tụi nó rất ăn ý với nhau. Dù đã dặn dò rất kĩ với Liên là chuyện này không nên cho người ngoài biết chuyện này … nhưng rồi rốt cục nó vẫn cho tụi bạn đó biết. Tưởng rằng tụi nó sẽ không dám tham gia, nhưng ngược lại, chúng lại hăng hái lao vào chuyện này. Chúng chỉ là những cô cậu non nớt chưa bước vào đời, nhưng lại có tài, chúng ỉ vào cái tài năng đó mà chẳng thèm coi trời đất ra gì nữa.Mình cũng không biết nên làm thế nào với tụi nó. ”
“Vậy là thằng Trung cũng trong nhóm bạn đó của Liên? ”
“Ừ… Trung từng đến đây chơi. Đó là một anh bạn thân thiện, vui tính… Thật là tội nghiệp cho Trung… ”
“Còn Quỳnh? ”
“Hả? ”_ Ly ngạc nhiên nhìn hắn _ “Sao bạn lại hỏi … ”
“Mình chỉ ngạc nhiên… bởi vì Trung … và ngay cả Liên … hai người đó hình như không ưa gì Quỳnh… Bọn họ có chuyện gì với nhau sao? ”
“Thì ra là vậy…” _ Ly thở dài_ “Mình cố gắng giải thích cho Liên nó nghe nhiều lần lắm rồi, mà nó đâu có chịu nghe… Nó quả thật là không ưa Quỳnh, măc dù Quỳnh là bạn mình. Và nó cứ quả quyết rằng Quỳnh không phải là người tốt… ”
“Tại sao? ”
“Bởi vì Quỳnh là người Áo.”
“Người Áo???? ”
“Phải! Quỳnh tên thật là Christy Quỳnh Johnson, bạn ấy học chung khoa với mình. Thật là, Liên nó cứ nghĩ người Áo nào cũng là người xấu, và cứ nghĩ rằng mẹ tụi mình là người Áo tốt đẹp duy nhất . ”
Mồ hôi trên trán Ly cũng lấm tấm, không khí trong phòng hình như hơi nóng hơn thường ngày. Hắn nhìn vào hai ly nước suối trên bàn. Ly tiếp tục câu chuyện của mình.
“Hình như là Liên nó đã điều tra ra một người nào đó tên là Senior_rita , nó cho rằng người đó chỉ huy của lũ giết người mấy ngày trước. Nó cứ nằng nặc đòi điều tra cho bằng được. Mình chẳng tài nào cản nó, không biết khi đã điều tra ra rồi thì nó sẽ làm gì nữa đây? ”
“Liên giỏi đấy chứ!! Nếu đã điều tra ra những cái tên như vậy thì Liên quả thật là giỏi rồi. Nhưng mà Ly này, cái thứ mà bạn gọi là ‘Nham Thạch’ đó … nó ra sao vậy? Mình tò mò muốn biết hình dáng của nó … ”
“Đó là một loại chất lỏng thôi. Một thứ chất lỏng bình thường như bao loại chất lỏng khác… Bình thường cũng như là … một loại rượu… ”
Ly đứng dậy, đi đến chiếc tủ, mở ra. Hắn nhìn theo Ly. Rồi hắn nhìn vào chiếc tủ kiếng chứa đầy những chai rượu ngoại đầy màu sắc . Rồi Ly cầm vào chai rượu nắp màu đen, màu rượu vàng nhạt, một loại rượu Áo đắc tiền mà có lần làm hắn chú ý.
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
“Đây rồi!! Một tin nhắn trong thùng rác!!! ”_ Hoàng reo lên.
“Mở ra đi!!!”_ Liên nôn nóng.
“Từ từ nào!”
Tin nhắn mở ra.
~~~~~~~~
Subject: MY REPORT
To: Senior_rita
Báo cáo đã xong. Mời mad’ mở tin nhắn sau.
No.2_ Kid
~~~~~~~
“Ha ha… Tên này biết cách "ăn chuối" đấy chứ hả? ”_ Hoàng cười to.
“Mở cái kia ra coi.”_ Liên khó chịu.
“Thì từ từ nào.”_ Hoàng vẫn vừa cười vừa mở những tin nhắn kia.
Thế nhưng khi tin nhắn vừa mở ra… nụ cười trên môi của Hoàng tắt ngấm. Cả bọn nhìn trân trân vào màn hình.
~~~~~~~
Subject: REPORT 1
To: Senior_rita
Tên: Đỗ Ngọc Lưu Ly
Tuổi: 19
Màu tóc: đen
Màu mắt: nâu
Chiều cao: 168 cm
Hiện tại: học viện Bưu Chính Viễn Thông, Khoa K04, phòng 43.
Tên: Đỗ Ngọc Thuỷ Liên
Tuổi: 18
Màu tóc: đen
Màu mắt: đen
Chiều cao: 173 cm
Hiện tại: học sinh trường Nguyễn Thượng Hiền, lớp 12A1, phòng học 24, mã số 22.
Địa chỉ hiện tại: 44 Hai Bà Trưng Q.1 Tp Hồ Chí Minh.
Xin xác nhận mục tiêu.
No.2_ Kid
~~~~~~
“Quỉ thần ơi, tên này hẳn là một gã thám tử!!! ” _ Hoàng không dấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Chúng phải không Liên ? ”_ Anh chàng chủ quán quay qua hỏi, Liên vẫn còn bần thần… Nàng gật đầu nhẹ rồi thúc Hoàng mở tiếp những tin nhắn kia.
Tay run run, Hoàng nhấp vào những tin khác lẫn lộn trong đám tin quảng cáo. Một tin khác hiện ra.
~~~~~~
Subject: PROJECT 2
To : Senior_rita
Tên: Đặng Thành Trung
Tuổi: 19
Màu tóc: đen
Màu mắt: nâu
Chiều cao: 175 cm
Hiện tại: ở địa chỉ 34 Phan Đình Phùng Q. Phú Nhuận Tp. Hồ Chí Minh.
YIM: [email protected]
Password: maiyeulien
Đối tượng này có khả năng giữ key. Cần lệnh mới.
No.1 _ Christy.
~~~~~~~
Cả bọn im lặng. Hoàng lặng lẽ tắt tin này rồi mở tiếp tin kế bên. Rồi cả bọn tiếp tục nín thở dồn mắt vào màn hình.
~~~~~~~
Subject: RESULT
To: Senior_rita
Ngày 12 tháng 1 năm 2004 nhận được lệnh.
Xoá xổ tên này ngay tối hôm nay.
Tôi sẽ làm vụ đó. Chờ lệnh mới.
No.2_ Kid
~~~~~~
“Đ.M. thằng chó!!!!!”_ Hoàng không giữ được bình tĩnh nữa_ “Nó tưởng nó là ai !!! Đồ nhiễm phim xã hội đen!!!”.
Anh chàng chủ quán nhìn sang Liên, nàng vẫn giữ im lặng, ánh mắt đăm đăm hướng vào màn hình. Nàng lạnh lùng nói.
“Anh Hoàng, mở tin kế bên đi. ”
“Tôi không thích coi nữa. Tôi ghê tởm bọn này!!!! Bọn cặn bã… Chúng sinh ra trên đời làm cái quái gì!!! Tôi không muốn coi nữa!!! ”_ Hoàng đứng bật dậy, đầu gối bá vào cạnh bàn… vô tình làm cái túi của Liên tưng lên, thứ gì đó trong túi Liên đánh cộp xuống mặt bàn một tiếng. Hoàng quay nhìn lại.
“Cái gì trong đó vậy Liên? ”_ Anh chàng chủ quán hỏi.
“Anh hỏi làm gì!!!!!” _ Liên đáp với vẻ tức giận _ “Mấy anh không muốn coi thì em sẽ coi!!! ”
Liên chụp lấy con chuột rà trên màn hình rồi nhấp vào tin kế tiếp.
~~~~~~
Subject: (none)
To : Senior_rita
Ngày 15 tháng 1 năm 2004.
Christy đây. Tôi sẽ về nước để nhận hàng. Kêu tụi nó đón ở sân bay. Tôi muốn nhận tiền trước khi về nước.
Hôm nay NO.2 sẽ lấy ‘Nham Thạch’ về. Tôi xong việc rồi.
No.1_ Christy.
PS: chia phần cho No.2 luôn. Hôm qua hắn nhắn tôi như vậy.
~~~~~~
“Ngày 15 tháng 1… ” _ Anh chàng chủ quán lẩm bẩm… rồi mắt anh ta mở to ngạc nhiên_ “… trời đất!! Ngày hôm nay à???? ”
Liên thở mạnh. Cô gõ gõ vào bàn phím. Những mẫu thông báo hiện ra… Không còn tin nhắn nào nữa. Nàng quay qua tìm Hoàng, nhưng anh ta đã đi xuống nhà…
Anh chàng chủ quán hỏi .
“Em muốn làm gì? ”
“Anh Lamer… làm ơn giúp em tìm pass của một người.”
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Đầu ngõ nhà Ly vẫn vắng bóng người qua lại. Cái không khí u ám cứ bao trùm khu nhà này mặc dù đã hơn 9 giờ sáng. Có bóng một chiếc xe, một bóng người đang đứng khuất trong bóng râm của tàn lá cây cổ thụ rậm rạp. Người ấy rút trong cái túi ra một vật gì đó bóng loáng, màu đen tuyền. Bàn tay hắn vuốt nhẹ lên vật ấy, rồi kéo ra phía sau… tiếng lên đạn răng rắc vang khe khẽ rồi chìm xuống nhanh chóng trong âm thanh xào xạc của những cành cây cọ vào nhau. Vẫn không có bóng người nào qua lại, người ấy nhìn quanh rồi nhẹ nhàng cất vật đó trở vào cái túi rồi đeo lên vai. Cái bóng đen từ từ ngồi lên yên xe…
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
“Là nó đây sao? ” _ hắn ngạc nhiên nhìn chai rượu.
“Nó không phải là một chai rượu bình thường… mà là ‘Nham Thạch’… Mình không biết nó nguy hiểm cỡ nào, nhưng mà mình biết là thứ nó chứa không phải là rượu. ”
“Sao bạn không thử mở nó ra? ”_ hắn hỏi như có chút đùa cợt.
“Mình cũng không thể mở nó. ”
“Ba bạn giữ chìa khóa à? ”
“Không. Chìa khóa… chính là mình và Liên.”
Hắn nhíu mày nhìn Ly.
“Chắc là hơi khó hiểu.”_ Ly nói_ “Ba mình không muốn ai mở nó ra, nên đã nhờ người bạn đó gửi cho một loại chai rượu Áo có khóa đặc biệt. ”
Ly cầm chai rượu lên rồi dốc ngược chai xuống. Ở dưới đáy chai có một cái rãnh nhỏ hình lục giác, nó như chìm vào cái màu vàng vàng của thứ nước bên trong chai bởi vì vỏ chai làm bằng thuỷ tinh trong suốt.
“Đây là ổ khóa.”_ Ly nói rồi chỉ vào cái rãnh đó.
Hắn hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Ánh mắt hắn ngơ ngáo nhìn Liên.
“Vậy…” _ hắn hỏi nhỏ_ “Mình hơi tò mò về cái chìa khóa… ”
“Nó đây… ”_ Ly gỡ nút áo… Tay nàng đưa vào rồi cầm ra cái mặt dây chuyền làm bằng viên đá rubi màu xanh. Viên đá nhỏ xíu lấp lánh ngoài ánh sáng và… nó có hình lục giác.
“Ba tặng hai chị em mình mỗi đứa một viên rubi… Và chỉ có viên hai rubi này mới có thể mở được khóa của ‘Nham Thạch’… ”
“Vậy sao? ”
Ly thở dốc. Cái nóng trong phòng dường như là thứ không khí khô khốc của sa mạc. Hắn cũng nóng nực, lưng áo hắn đã ướt mồ hôi, cổ bắt đầu khô rát.
“Mùa này nóng thật.”_ Ly nói rồi cầm lấy ly nước uống một ngụm_ “Ngoài trời chắc còn nóng hơn.”
“Ừ… mình cũng thấy nóng. Lúc nãy đi ngoài đường cũng nóng lắm.”
Hắn đáp, còn mắt thì nhìn chăm chú vào chai rượu.
“Thật không ngờ… ” _ hắn nói_ “Thứ nước vàng nhỏ tí này lại là thứ mà đã có người chết vì nó sao? ”
Ly không đáp. Nàng đưa tay vuốt trán… rồi thở dài dựa lưng ra ghế… Nàng nói khe khẽ.
“Mình cũng không ngờ… ”
“Thật đáng sợ.”_ hắn nói , giọng thán phục cái tạo vật nho nhỏ mà hắn nghe Ly nói về nó một cách ghê sợ.
Ly mơ màng thở mạnh. Không khí trong phòng dường như càng ngày càng nóng lên, hắn dùng tay quạt quạt vài cái cho Ly đỡ nóng. Thật khó thở, ngột ngạt. Ly nhăn mặt thở dốc. Hắn lo lắng bước qua ngồi cạnh nàng.
“Sao vậy Ly? ”
“Mình thấy khó chịu quá… ”_ Ly nói như đang mơ màng…
“Bạn sốt à? ”_ hắn đưa tay rờ lên trán Ly, hắn giật mình_ “Thôi rồi, sốt cao quá … ”
“Không phải là sốt … ”_ Ly nói, nàng đưa mắt nhìn hắn.
“Nhưng trán bạn nóng lắm… ”_ hắn quạt tay lia lịa rồi cầm ly nước đưa cho Ly_ “Bạn uống tí nước nữa cho giảm nhiệt… ”
Ly cầm lấy ly nước… đột nhiên nàng thả lỏng cho cái ly rơi xuống đất vỡ toang, nước chảy lênh láng trên nền nhà bằng nhung. Hắn giật mình cúi xuống định nhặt mảnh vụn lên…
“Viator… ”_ Ly thì thào_ “… mình thật không ngờ… ”
Hắn ngước lên nhìn Ly, mắt hắn lộ ra vẻ không hiểu.
“Chuyện gì vậy Ly? ”
“Mình… thật không ngờ… ” _ Ly nói khó khăn_ “… không ngờ có ngày .. ‘Nham Thạch’ lại bị mất… ”
“Sao? ”_ Hắn ngạc nhiên hơn.
Nhưng Ly không trả lời, nàng nhắm mắt lim dim như ngủ. Hắn đứng dậy lay lay người nàng.
“Ly!! Ly à… Ly … Bạn sao vậy?? ”
Ly vẫn lim dim, giống như là bị hôn mê. Căn phòng càng ngày càng nóng. Hắn lảo đảo đứng dậy, chụp lấy cả chai nước rồi ngửa cổ lên tu ừng ực. Uống cạn chai nước, hắn ngồi phịch xuống ghế … vuốt tóc lên. Khuôn mặt Ly trông thật xinh đẹp khi cô đang ngủ, quả là rất xinh đẹp… Hắn cầm lấy chai ruợu có thứ nước màu vàng bên trong… hắn nhìn nó… ngắm nghía qua lại.
“VIATOR!!! Đặt ‘Nham Thạch’ xuống bàn !!!!! ”
Giọng nói nghe thật quen thuộc. Hắn giật mình quay lại.
“Tôi nói bỏ ‘Nham Thạch’ xuống bàn!!!! ”
Đó là Liên, nàng đang đứng ngay sau lưng hắn. Ánh mắt nàng như bốc lửa lên. Và… trên tay Liên là khẩu Seroua màu bạc. Hắn hiểu ra ngay Liên đã biết những gì. Hắn đặt chai ruợu xuống mặt bàn. Nhưng vẫn bình thản ngồi dựa lưng ra , quay lưng về phía Liên và khầu súng trên tay nàng.
“Em biết dùng súng từ lúc nào vậy Liên? ”
“Anh đừng hỏi mấy câu vớ vẩn đó!!!”_ Liên tức giận nói_ “Và cũng đừng lừa tôi thêm lần nữa. Mọi thứ trong căn nhà này anh đã điều tra kĩ quá rồi, ngay cả hai chị em chúng tôi… ”
“Anh chưa hiểu rõ về em, Liên à.”_ hắn nói nhỏ nhẹ.
“Anh im đi!!!!!!!!!”_ Liên nói to hơn_ “Anh điều tra giỏi lắm. Điều tra nick của chị Ly trên net, số nhà, trường học, gia đình, người thân, bạn bè… Anh cũng đã lừa được tôi!!! Anh không chỉ là bạn với con nhỏ Quỳnh… Anh còn hơn thế nữa!!! Anh là đồng đảng của nó!!!!!!! ”
“Vậy sao. ”_ hắn gật gù_ “Vậy thì em cũng điều tra cũng đâu có kém gì anh. ”
“Đồ khốn nạn… ”_ Liên bật khóc, tay nàng run run_ “Anh là một tên hèn hạ… Anh đã lừa dối cả hai chị em tôi… Anh không có đủ tư cách đến ngôi nhà này!!!!”
“Ồ… vậy em cho anh về nhé… ”_ hắn đứng dậy
“Dừng lại!!! ”_ Liên nói to_ “Ngồi xuống!!!!!! ”
Hắn ngồi chầm chậm xuống ghế.
“Mau đưa thuốc giải độc cho tôi !!”
“Thuốc gì? ”
“Thuốc giải!!!! ”
“Ha ha… Liên ơi là Liên… ”_ hắn cười to_ “Không có thuốc giải gì hết… Thứ mà chị của em uống phải chỉ là một loại thuốc mê thôi… ”
“Đừng có nói dối tôi!!! ”
“Anh nói dối à? ”_ hắn vuốt tóc lên_ “Khi bước vào căn nhà này, em có cảm thấy nóng không? Em có thấy cổ họng mình khát khô không? Đó là khói của Dian, thứ khói khô không màu, hàng nhập khẩu của Áo, dùng trong phòng Burn_in của các xí nghiệp sản xuất máy. Nó làm cho không khí khô đến cạn độ ẩm. Và làm cho con người ta cảm thấy khát nước… ”
Liên nhìn quanh nhà… Ánh mắt nàng đảo khắp phòng tìm kiếm.
“Đừng tìm chi cho xa, Liên ạ. Hãy nhìn lên máy điều hòa kìa!! ”
Tay hắn chỉ về phía chiếc hồ cá, nơi đặt chiếc máy điều hòa của phòng khách. Gần tấm lọc khí … có một chiếc hộp nho nhỏ màu trắng đục, lẫn vào màu của vỏ máy… Nó đang tỏa ra một làn khói nhạt, gió trong máy thổi làn khói ấy bay khắp phòng…
“Em thấy chưa? Chỉ một mẹo vặt nho nhỏ… cùng với thứ này… ”
Hắn móc ra một lọ thuỷ tinh nhỏ xíu rỗng không, rồi hắn giơ lên cao cho Liên thấy.
“Đây là thuốc mê, màu trắng như nước suối. Chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ cho em ngủ mê man đến chiều. ”
“Bẩn thỉu!!!”_ Liên nhếch mép kinh bỉ_ “Anh làm tôi thấy phát tởm!! ”
“Ừ, có hơi bẩn thỉu… Nhưng mà nếu em điều tra cho kĩ hơn thì sẽ thấy anh … rất là bẩn thỉu nữa kia. ”
“Anh nói cái gì? ”
“Cách đây gần một tháng, anh lần đầu tiên gặp mặt chị em. Chị Ly của em ấy mà. Nói thật lòng, anh đã yêu chị em rồi!!! Và đó cũng là nhiệm vụ của anh. Chị của em thông minh lắm, anh rất nể . Và cả em nữa. Đáng lẽ ra anh đã kết thúc vụ này từ lúc đó… nhưng chị em lại dời nhà. Anh phải tìm Christy, chắc em đã biết No.1 là ai rồi chứ? Anh đoán là em đã biết từ lâu lắm rồi, vì vậy mà em ghét Quỳnh , có phải không? Nhưng chị Ly của em thì không hề biết , chỉ tại vì chị của em quá tin vào bạn bè. Em biết là anh vất vả như thế nào khi tìm nhà của em không? Anh phải nhờ thằng em trai của Quỳnh, em cũng đã biết thằng đó chứ? Thằng nhóc phụ bán hàng cho bà Tư Đá. Nó xin làm việc cho bả cách đó mấy ngày, vậy mà đã tìm ra được nhà của em. Thằng nhóc khá chứ hả. Nó được phân công ở tại quán nước đó để chờ anh tới, liên lạc, và cho biết địa chỉ nhà em. Vậy là anh đã đến nhà em. Chắc là em không nhớ ngày hôm đó, bởi vì em đang đi dạo cùng thằng Trung, phải không? Em nhờ nó chở về nhà. Tội nghiệp thằng Trung, nó đâu biết ngày hôm đó là ngày cuối cùng nó gặp được em… ”
“Ngừng lại đi!!!!!!!! Tôi không muốn nghe nữa!!!”_ Liên hét lên.
“Tại sao? Em vẫn chưa biết hết rõ sự việc mà. Anh nói rồi, em vẫn chưa điều tra kĩ, nên vẫn chưa biết anh là con người như thế nào. Hôm đó, anh đã đứng chờ ở ngay đầu đường. Lúc thằng Trung chở em về thì có người bám theo phải không? Anh biết là như vậy, bởi vì người bám theo em không ai khác chính là Quỳnh với thằng nhóc đó. Thằng Trung hình như sợ chúng làm hại em nên đã chở em về đến tận nhà, nhưng mà nó đâu có biết… mục tiêu của tụi này đâu phải nhắm vô em… Mục tiêu chính là nó !!! Khi đã phát hiện ra thì quá muộn, nó sợ quá nên mới gửi chiếc Nova ở quán bà Tư Đá rồi chạy ra đường. Anh đã đứng chờ sẵn ở đó. Nó thật ngây thơ khi bảo anh là thằng không biết gì, nó nói rằng anh không thể hiểu hết những gì nó nói. Thật buồn cười, trong khi anh có thể nói cho nó biết những thứ mà nó sẽ chẳng bao giờ biết được!! Nó thật là sai lầm khi nói nó hiểu biết nhiều hơn anh, và sai lầm lớn nhất của nó là… ”_ hắn dừng lại, cười tủm tỉm… _ “Em biết không Liên? Sai lầm lớn nhất của thằng Trung chính là nó đã nhờ anh chở nó về nhà!!! ”
“Cái gì….? ”_ Liên ngạc nhiên đến tròn mắt_ “Anh nói vậy là sao? ”
“Là sao nữa? Em biết được những ai? Quỳnh? Senior_rita? Thằng nhóc em của Quỳnh? Viator? Ai là No.1 ? Ai là No.2 ? Anh trả lời em đây: chỉ có bốn người thôi , Quỳnh là No.1, Senior_rita là chỉ huy, còn thằng nhóc em Quỳnh… nó chả là cái gì cả, nó chỉ là một thằng nhóc!! Nó thì có giỏi được một cái là mau lẹ… Bà già chủ quán nước hình như biết chuyện hơi nhiều, vậy là a lê hấp!! Bà ta đã lên đĩa!!! Và tất nhiên, thằng nhóc đó đã làm rất là tốt!! ”
“Vậy là… vậy là… ”_ Liên lắp bắp
“Có gì mà ngạc nhiên dữ vậy Liên? Em tưởng thằng nhóc đó là ai? Số 2 à? Thôi để anh nói ra luôn : anh là NO.2 đây!!! Vậy là em biết hết rồi đó! No.2 chính là anh, và anh mới chính là người đã giết thằng Trung!! Đó là toàn bộ câu chuyện của anh. Như em nói đó… tụi này không phải là một lũ cướp !!! ”
Liên im lặng, tay nàng run run chỉa khẩu súng thẳng vào đầu hắn. Nàng chợt bật khóc.
“Đồ khốn!! Thì ra anh mới là kẻ đã giết anh Trung!!!! ”
“Anh cũng không muốn vậy đâu Liên à. Thằng Trung nó là bạn anh mà, nhưng vì tình cảnh bắt buộc thôi… Mà nghĩ lại nó có cái gì để phải tiếc chứ? Nó đã bảo vệ em an toàn đấy thôi? Chỉ tiếc là nó không thể tự bảo vệ được nó.”
“Chết đi!!!!”_ Liên đặt ngón tay lên cò súng.
…………. “PHỤPPP!!!!!!!! ” ………….
Tiếng đạn phóng ra bị nòng giảm thanh cản lại phát ra âm thanh nghẹt nghẹt. Hắn thấy không khí trong phòng lại nóng hơn nữa. Hắn đứng dậy rồi từ từ quay lại. Liên đang cầm khẩu súng chỉa thằng trước mặt hắn… Nàng từ từ ngã quị xuống nền nhà. Và… sau lưng Liên chính là … cô Phi. Trên tay cô ta cũng đang cầm một khẩu Seruoa màu đen có gắn nóng giảm thanh.
“Bà làm cái gì vậy hả? ”_ hắn hỏi
“Ta bắn nó.”_ cô Phi đáp rỗng không. Cô ta thổi đám khói trên nòng súng đi rồi bước chậm rãi đến bàn, cầm chai rượu lên ngắm nghía.
“Nó đó phải không? ”_ hắn hỏi
“Chính xác!!!”_ cô Phi lộ vẻ vui mừng_ “Làm tốt lắm số 2. ”
“Hàng của tôi đâu? ”
“Cậu gấp gáp quá.”
Cô Phi mở cái túi ra, đưa cho hắn một cái cặp nâu. Hắn cầm lấy rồi mở ra ngay tại chỗ. Bên trong là hàng xấp những tờ giấy 500 nghìn đồng màu nâu xám. Hắn ngước lên nhìn cô Phi.
“Ba mươi nghìn đô la, khỏi cần đếm lại. Con số đó quá lớn đối với một thằng nhóc như cậu.”
“Đừng có gọi tôi là nhóc, mad’!!! ”_ hắn đóng cặp lại.
“Vậy chứ cậu chẳng là Kid thì là gì? ”
Cô Phi thoải mái ngồi lên ghế, cầm chai rượu ngắm nghía. Rồi cô ta cầm lấy ly nước của hắn để lúc nãy uống một ngụm.
“Chuyện của cậu xong rồi. Việc còn lại để tôi lo.”
“Bà xử ác với Liên quá, cổ còn nhỏ mà… ”
“Nhỏ nhưng mà nó còn ác hơn cả ta. Lúc nãy nó đã ngắm thẳng vào giữa đầu cậu đấy, nhóc!!”
“Vậy còn Ly thì sao? Lát nữa cô ấy tỉnh lại … ”
“Sẽ không tỉnh đâu.”_ cô Phi đáp gọn lõn.
“Ý bà là sao? ”
“Cái chất mà cậu tưởng là thuốc mê ấy… thực ra chính là thuốc độc. Cậu có từng nghe tới bệnh SARS rồi chứ? Thứ virus đó làm cho phổi bị nghẽn lại, khó thở, rồi chết vì thiếu oxy. Thứ này không phải là virus, nhưng công dụng thì y hệt. ”
“Thiếu oxy? ”_ hắn kinh ngạc_ “… nghĩa là … nghĩa là… ”
“Nghĩa là cậu không cần lo lắng gì nữa, ok? Cái gì cũng có giá của nó. Hiểu rồi chứ? ”
Hắn nhìn cô Phi bằng ánh mắt ghê tởm. Hắn từng tưởng tượng về một bà cô ham mê tiền của, dám bán đứng cả hai cô cháu gái xinh đẹp của mình, nhưng bây giờ hắn thấy bà ta còn hơn thế nữa. Bà ta còn là một con quỉ khát máu… Nhưng hắn không quan tâm. Bây giờ hắn đã có tiền, chẳng cần phải lo lắng gì nữa. Hắn ôm cái cặp đi ra cửa trong khi cô Phi vẫn đang cầm lấy viên đá rubi của Ly ướm thử vào đáy chai rượu. Hắn dừng lại gần chỗ của Liên. Trông nàng thật tội nghiệp. Một cô gái trẻ như thế này mà… Hắn cúi xuống cầm lấy viên rubi trên cổ Liên.
“Bà Rita này!!!”
“Sao? ”_ cô Phi vẫn còn mê mẩn với chai rượu
“Quỳnh với thằng nhóc về nước chưa? ”
Cô Phi dừng lại vài giây, rồi tiếp tục cầm chai rượu lên.
“Rồi!! Ta đưa phần cho hai chị em nó rồi.”
“Thật à… ”_ hắn vẫn không quay mặt lại._ “Tôi cứ tưởng bà sẽ cho người đứng đón hai chị em họ ngay tại sân bay, rồi sẽ thủ tiêu cả hai ở một xó xỉnh nào đó bằng một tai nạn xe cộ chẳng hạn … Có phải thế không bà Rita? ”
“Hừ… cậu quan tâm đến chuyện người khác từ khi nào vậy? Mà nếu tôi có làm vậy thì liên quan gì đến cậu? ”
“Ừ … đâu liên quan gì đến tôi? ”_ hắn cười khẩy rồi đứng dậy định bước đi.
Bỗng cô Phi gọi giật lại.
“À này, số 2!! ”
“Sao? ”
“Tôi quên. Còn một việc nữa tôi cần phải làm. ”
“Việc gì nữa? ”_ hắn quay lại… và hắn bắt gặp ngay họng súng đen ngòm của khẩu Seroua chỉa thẳng về phía mình.
“Tôi quên chưa giết cậu.”_ cô Phi nói bình thản.
Hắn tiếp tục cười khẩy nhìn khẩu súng của cô Phi.
“Tại sao phải giết tôi? ”
“Tại sao à? ”_ cô Phi cười tủm tỉm_ “Nhóc ơi, cậu ngây ngô quá. Bởi vì cậu biết quá nhiều. Mà người hiểu biết quá nhiều thường hay chết yểu mệnh lắm… ”
“Ừ… tôi cũng thấy vậy… ”_ hắn nhìn Liên, rồi nhìn Ly. Hắn lắc đầu_ “Tội nghiệp. Hai chị em họ biết quá nhiều nên mới phải lâm vào hoàn cảnh này. Tôi cũng vậy.”
“Cái gì cũng có giá của nó, số 2 à!! Vĩnh biệt cậu.”
“Bà có hiểu biết nhiều không Rita? ”_ hắn chợt hỏi.
“Ta à? ”_ cô Phi bật cười_ “Tôi thích câu hỏi này của cậu đấy. Tôi hiểu biết không nhiều lắm, chỉ đủ để sống sót qua trò chơi này thôi. ”
“Vậy bà có biết là virus SARS làm cho một người ngạt thở trong thời gian bao lâu không? ”
Cô Phi nhíu mày suy nghĩ về câu nói đó. Hắn tiếp tục với giọng đều đều.
“Khoảng 15 phút, nhưng nếu ở liều lượng cao thì khoảng hơn 5 phút là có triệu chứng. Đầu tiên là tay chân sẽ mỏi rã rời … ”
Cô Phi bỗng lảo đảo dựa vào thành ghế.
“… mắt sẽ hoa lên, nhiệt độ trong cơ thể tăng đột ngột… ”
Mồ hôi trên trán cô ta tuôn ra như suối, mặt cô ta đỏ lên như gấc…
“… cảm thấy như mình đang ở giữa một sa mạc nắng cháy da, các khớp xương đau nhức dữ dội… ”
Khẩu súng rơi xuống đất, cô Phi chụp lấy cổ họng mình, tiếng khẹc khẹc thoát ra từ miệng cô ta như đang bị một bàn tay ai đó bóp mạnh vào cổ.
“… và ngộp thở… Cảm thấy như cái không khí mình đang thở chứa toàn là cacbonic chứ không phải là oxy nữa. Bà sẽ thấy như trong cổ mình có hàng trăm, hàng nghìn, hàng tỉ con kiến đang cào cấu, xé nát vòm cổ bà !!! Và hai lá phổi bà như đang bị luộc trong nồi nước sôi… Nóng, rát, đau đớn, và… không hề có chút oxy nào cả!!! ”
Cô Phi đổ gục xuống đất. Cô ta chỉ còn thấy lờ mờ… Nhưng dù có nhìn rõ đi chăng nữa, cô ta cũng không thể tin vào mắt mình khi thấy có một bóng người đứng dậy , bên cạnh hắn… Và có một bóng người thứ hai, đi đến gần hắn. Và cả ba người cùng đứng đó, khoanh tay nhìn xuống nền nhà, ở đó, cô ta: Senior_rita, chỉ huy của băng nhóm khủng bố xuyên quốc gia nổi tiếng, đang quằn quại, đau đớn, chết dần chết mòn vì chính thứ thuốc độc mà bà ta nghĩ là dành cho Ly, đứa cháu ruột của bà ta. Khi cơn đau cuối cùng chấm dứt, cô Phi gục hẳn đầu xuống nền nhà, mắt vẫn mởi trừng trừng tức tối.
“Em thật không ngờ bà ta lại là cô Phi.”_ Liên nhăn mặt vịn vào vai.
“Anh cũng không ngờ.”_ hắn nói _ “Đây là lần đầu tiên anh gặp S.Rita.”
Ly gỡ từ lưng của Liên ra tấm áo giáp chống đạn dày 2 lớp.
“Còn thấy đau không ? ” _ Ly hỏi
“Còn, nhưng bớt rồi. Tức ngực thật.”_ Liên xuýt xoa.
Ly đặt tấm áo giáp xuống nền nhà rồi nhìn hắn.
“Phù… ”_ hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Lúc nãy nguy hiểm quá… ”_ Ly nói.
“Ừ… ”_ Liên thêm vào_ “… lúc mà bà ta bắn em đấy!! Cứ tưởng áo giáp bị thủng rồi chứ!!”
“Em còn có áo giáp mà!! ”_ Ly cãi lại, mắt cô lo lắng nhìn hắn_ “Còn … bạn thì chẳng có phòng bị gì hết. Nhỡ cô Phi bắn thật thì sao? ”
“Thì … chịu thôi chứ sao? ”_ hắn cười khì.
Ly bỗng ôm chầm lấy hắn, cô khóc rấm rức trên vai hắn. Liên nhún vai quay đi chỗ khác. Không khí trong phòng vẫn nóng, nhưng có lẽ… mọi việc đã qua rồi…
……………………………………………………………………………………………………………………………………..
Hai chị em họ quả là hai người con gái đặc biệt. Không cần hắn giúp, hai cô nàng có thể tự giải quyết vấn đề sau này.
Ngày hôm nay quả là một ngày may mắn của hắn. Và thật là sáng suốt khi hắn khởi hành bằng xe buýt và trở về cũng vẫn bằng xe buýt. Tìm một chỗ ngồi ở góc cuối xe, hắn có thể tự do mà suy nghĩ lại cả quãng đường mà hắn đã đi qua.
Hắn nhớ lại cái ngày mà hắn quen được với Ly, cái ngày đầu tiên ấy cũng là ngày mà Ly tiết lộ cho hắn biết về ‘Nham Thạch’, và Ly cũng cho hắn biết luôn về Quỳnh chứ không phải đến tận bây giờ. Rồi hắn liên lạc với Quỳnh, hắn tham gia vào tổ chức ấy như một ‘số 2’ phụ việc. Rồi hắn âm thầm làm việc như thế nào, hắn liên lạc với Ly như thế nào, mọi thứ … bây giờ hắn nhớ lại và … hắn rùng mình… Hắn đã từng làm những việc ấy sao? Nhưng hắn thấy vui… vì hắn đã giúp cho Ly … và Liên, hai cô gái dễ thương nhưng thật khác thường. Hắn vui vì hắn đã không trở thành kẻ xấu. Hắn chỉ buồn, và tiếc cho Trung, thằng bạn thân của hắn. Hắn đã cố hết sức để đưa Trung về đến tận nhà, chỗ an toàn duy nhất. Thế mà thằng nhóc, em trai của Quỳnh, vẫn có thể mò tới để thủ tiêu. Rita vẫn nghĩ rằng hắn đã làm việc đó, nhưng thực ra thằng nhóc đã làm. Và thằng nhóc cũng chẳng thể báo cáo gì với Rita về chuyện này vì hắn biết chắc rằng Rita đã thủ tiêu Quỳnh cùng với nó ở một xó xỉnh nào đó rồi. Nhưng hình như hắn đã bỏ qua một số chi tiết lặt vặt mà đó có thể là sai lầm mà hắn phải trả giá. Nhưng đó là chuyện sau này. Hắn không thèm quan tâm tới nữa.
Hắn nhìn lại cái cặp đầy tiền rồi mỉm cười. Ba mươi nghìn dô_la, con số quả thật là quá lớn đối với hắn. Và cũng quá dư thừa để mua một chiếc @ ... hay là Atila nhỉ? Hắn chẳng bận tâm về những thắc mắc của gia đình hắn về món tiền này. Như hắn đã nghĩ, gia đình hắn là một “gia đình có lối sống Công Nghiệp”, và chẳng ai thèm quan tâm số tiền ấy hắn kiếm ở đâu ra. Hắn đã làm việc mới có số tiền này.
Chiều nay hắn có một buổi thuyết trình tại trường. Bài báo cáo hắn đã làm xong từ tối qua, hắn đã thức suốt đêm. Vậy là mọi thứ đều ổn.
Nhưng hắn vui không chỉ vì số tiền ấy. Hắn vui vì hắn đã có hai người bạn, hai cô gái xinh đẹp nhưng kì lạ. Họ đã cho hắn một câu chuyện cũng thật kì lạ mà khi kể ra khó có ai tin được. Bởi vì Ly và Liên, họ là những người bạn thật đặc biệt của Viator./.
Hết.
~~~~~~~~~~~
"... hình như hắn đã bỏ qua một số chi tiết lặt vặt mà đó có thể là sai lầm mà hắn phải trả giá. Nhưng đó là chuyện sau này.... "
Lẽ ra hôm nay hắn phải học đến 10 giờ, bài báo cáo còn nguyên trên máy chưa xong được phân nữa, nhưng có cái gì đó thôi thúc hắn phải thoát ra khỏi chương trình, ra ngoài desktop và rà chuột vào một cái icon quen thuộc: Yahoo!Messenger. Hôm nay là thứ bảy, hi vọng là....Chiếc đồng hồ cát hiện ra, hắn nhịp chân chờ đợi. Cửa sổ Yahoo! xuất hiện, hắn thở ra một hơi thất vọng, cô ấy không online rồi. Đã hai ngày nay không gặp, hắn nhớ muốn phát điên lên. Hôm nay là thứ bảy mà, cô ấy chắc chắn là đang ở nhà...Cô ấy đang làm gì nhỉ?Trong Buddy list không có cái nick nào phát sáng, kể cả cái nick thân thương: nice_lotus1812. Hắn chẳng còn thiết làm gì nữa. Hắn vuốt tóc lên ngẫm nghĩ vu vơ, không biết từ khi nào hắn đã ghiền cái thú chat trên mạng Yahoo! , à, đó là lúc hắn quen với "nice_lotus1812" ,hắn không thể quên được cái cảm giác ấm áp, gần gũi khi chat với cô. Không thấy mặt, không nghe giọng nói, nhưng trong trí óc hắn đã hình thành nên một thần tượng lung linh, một thiên thần dịu dàng đang cùng hắn trò chuyện. Cô đang học ở Bưu Chính Viễn Thông, cái tuổi 18 giỏi giang, ngây thơ ấy cũng đủ làm hắn điên đảo. Hắn nhìn lại mình, cũng 18 tuổi, đang học ở trừơng đào tạo Chuyên Viên Quốc Tế, xem ra cũng không tệ, nhưng hắn cảm thấy mình thật kém cỏi so với nàng, hắn cũng không biết tại sao, có lẽ do nàng nói chuyện quá dễ thương chăng? Hắn thở dài nhấp vào nút close. Biểu tượng Yahoo! nho nhỏ vẫn còn dưới thanh taskbar, hắn không buồn tắt, cứ để cho nó như vậy. Bài báo cáo này thì sao đây? Hắn đeo khiếng vào, nheo mắt nhìn lên màn hình, chụp cái phone lên tai. Bỗng tiếng chuông quen thuộc của Yahoo! vang lên "Cooong", một cửa sổ nhỏ hiện ra giữa desktop cùng một thông điệp nhỏ:
Hắn mừng rơn lên, tay gõ nhanh vào bàn phím
Hắn tươi tỉnh hẳn lên, " cô ấy chỉ muốn chat với mình...thật sao?", hắn cũng vậy, hắn không thích chat với bất cứ ai vào lúc này nữa, hắn chỉ thích nice_lotus1812.Và mỗi lúc như vậy, hắn lại lúng túng, không biết nên nói gì, hắn ngần ngừ đặt tay lên bàn phím. Nhưng một thông điệp khác đã đến
Hắn chỉ cho nice_lotus vài trang web tìm kếm. Sau đó im lặng đi vài giây, hắn đánh bạo gõ tiếp
Bên kia cũng im lặng đi vài giây, hắn hồi hộp chờ.
Hắn cố gắng gõ thật nhanh, nhanh đủ để hắn có thể nói hết những gì đã và đang hiện ra trong óc hắn, nhưng...
nice_lotus1812 has logged out at 9:31 AM(2/1/2004)
Hắn nặng nề click chuột vào nút closes. Bài báo cáo này xem như đã là ngày mai rồi. Hắn tắt máy, nhảy phóc lên giường với hàng lô thứ trong đầu...rồi hắn ngủ lúc nào không hay.
o0o_
Hắn bật dậy, nhà vắng tanh, bố mẹ hắn đi làm chưa về. Hắn nhìn đồng hồ..." Chết rồi!!!!"...Hắn bật dậy chạy như ma đuổi, đã 2 giờ 45 chiều, và hắn không thể nào lỡ cái hẹn lúc 3 giờ, hắn không được quyền lỡ. Trời hôm nay không nắng, thường thì giờ này nắng lắm chứ? Hắn vừa rửa mặt vừa nhìn ra ngoài, mây đen,...gió thổi hơi mạnh...không biết mưa không nhỉ? Mặc kệ chuyện thời tiết, hắn tất tả chạy đi kiếm bộ đồ treo trên móc. Hắn nhìn lại mình lần nữa trước gương...rồi hắn bật cười thầm..." Cô ấy sẽ nghĩ sao khi gặp một thằng ra đường mà quên gài dây kéo nhỉ?". Hắn cúi xuống kéo dây quần lên, thực ra thỉnh thoảng hắn cũng hay quên, nhưng chưa khi nào bị con gái nó "thấy" cả. Sau khi cài cửa lại chắc chắn, hắn đạp máy chiếc xe 78 cà tàn, xe không nổ, hắn bực bội đạp hết sức. Lẽ ra hắn phải đi một chiếc xe khá hơn, xịn hơn mới xứng đáng đi gặp một cô gái ...nhưng...xe đâu mà đi? Hắn chỉ có "nhất y nhất quởn" chiếc này thôi. Xe nổ máy, hắn ngước mặt lên trời để hít chút gió, chà, mây đen hơi nhiều, nhưng chắc gì sẽ mưa? Hắn phóng xe luôn ra đường chạy như bay về hướng đường Hai Bà Trưng. Chưa tới giờ tan ca, xe còn thưa thớt, hắn tha hồ phóng đi. Hổn hển gửi xe vào bãi, hắn đi như bay vào trong Thư Viện, vừa đi vừa nhìn đồng hồ...3 giờ 10... hi vọng còn kịp. Hắn gật đầu chào viên quản thư, hắn quen bà ta vì thỉnh thoảng hắn cũng hay ghé vào đây để mượn sách. Các kho sách lúc nào cũng đông khách, chủ yếu là bọn sinh viên đi coi "chùa"...hắn ngơ ngác tìm kho Mạng Viễn Thông. Đây rồi, Bưu Chính Viễn Thông, nó đây. Hắn hồi hộp bước từng bước vào, ở đây vắng hơn những kho kia, chỉ có vài sinh viên đang tra cứu sách. Hắn nhíu mày: "Toàn là ' đực rựa' ...Cô ấy đâu nhỉ?"... Và... hắn thấy một cô gái đang đứng đọc sách gần trong góc phòng. Cô ta đeo kính, khuôn mặt trầm tư chăm chú vào quyển sách như không còn quan tâm gì đến những thứ xung quanh. Cô ấy có nước da trắng trẻo, nổi bật lên trong cái áo thun bó sát màu đen tuyền. Chiếc quần jeans cũng màu đen gọn nhẹ ,thẳng thớm chạy dọc theo những đường cong cân đối. Thỉnh thoảng cô lật vài trang để tìm thứ mình cần, mắt chăm chú theo dõi từng hàng chữ." Cô ta đẹp thật...Chắc đúng rồi...", hắn nghĩ rồi đi chậm rãi đến. Không biết phải bắt đầu từ đâu, hắn khẽ tằng hắng...Cô ấy ngước lên. Ánh mắt ngây thơ, xinh đẹp sau cặp kiếng nhìn thẳng vào mặt hắn, rồi lướt nhanh trở lại quyển sách. Hắn giả bộ đi lại gần tìm vài quyển trên kệ. Cô ấy vẫn tiếp tục với quyển sách, không để ý gì đến hắn. "Làm gì nữa đây?", hắn suy nghĩ.
"Chào bạn..."_Hắn nói nho nhỏ. Cô ấy ngước lên, khẽ mỉm cười gật đầu. Hắn khẽ cười lại...."...bạn đang học ở đâu?"
"Mình ở Bưu Chính Viễn Thông"_Cô đáp lại bằng giọng nói nhẹ nhàng, vừa đủ nghe. Hắn cảm thấy tự tin hơn.
"Vậy à...Bạn có đang chờ ai không?"
Cô ấy dừng đọc, hơi ngước lên rồi khẽ chớp mắt...
"Ừm...mình đang chờ một người..."...Rồi như vừa nghĩ ra điều gì đó. cô nói tiếp,"...có gì không bạn?"
"À...không...nhưng mà nè....bạn có thường chat trong Yahoo không?"
"Thỉnh thoảng...", cô đáp lại bằng giọng nữa vời
"Người bạn đang chờ chừng nào sẽ đến?"
"Không biết nữa..."
Hắn càng hi vọng hơn, bằng một giọng nói chen chút đùa cợt, hắn thì thầm...
"Một anh chàng phải không?"
Cô dừng đọc, nhìn hắn ....Hắn nhìn lại... Hắn hồi hộp chờ... Cô ấy chắc là biết hắn là ai rồi
"Không phải."
Hắn giật mình..."Không phài à?"....
Cô ấy hơi ngạc nhiên
"Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Niềm hi vọng của hắn tắt ngấm... Hắn đã đến trễ, và nàng đã về vì không thấy hắn... Hắn sẽ phải ân hận vì điều này... hắn cảm thấy có lỗi với nàng.
"Bạn làm sao vậy?"_Cô gái nhìn hắn tò mò,"... mình nói gì sai hay sao?"
"Không...không có gì...", hắn lắc đầu, "..mình nhầm bạn với một người khác...Xin lỗi, chào bạn.."
"Ừm..không sao..Chào bạn..."_Cô gái tiếp tục hướng ánh mắt xinh đẹp váo quyển sách. Hắn thất thểu đi ra, lòng nặng trình trịch, ... Hắn giận mình, lẽ ra hắn phải nhớ dậy cho sớm hơn. Có lẽ nàng giận hắn lắm, còn điều gì tệ hơn nữa?... Không biết nàng là ra sao nhỉ?... Giá như cô gái lúc nãy là nàng thì hắn còn gì hạnh phúc hơn?
"Giờ này mới tới, trễ vậy?"_Giọng nói của cô gái hắn vừa mới nói chuyện vang lên...Hắn quay đầu lại...Cô ta đang nhìn ra hướng cửa ra vào...Hắn ngoái nhìn theo...Và...hắn thấy một cô gái nữa đang bước vào...Hắn hơi nghệch người ra... Cô gái ấy ... Khuôn mặt tươi tắn, đều đặn đến tuyệt mĩ, không một khuyết điểm. Mái tóc óng ả, đẹp một cách tự nhiên, bồng bềnh ngang vai. Chiếc áo sơ_mi mỏng ngây thơ màu trắng thật là hợp với dáng người thon thả, mảnh mai cùng chiếc quần jeans cũng màu trắng. Làn da trắng hồng, nõn nà nhìn không chán mắt. "Sao lại có người đẹp đến vậy nhỉ?"....Hắn ngơ ngác nhìn , cô gái lướt nhẹ ánh mắt qua khuôn mặt hắn... một hương thơm dịu dàng của con gái lướt ngang qua mũi hắn... Hắn căng mũi hít lấy rồi hà ra khoan khoái... Đúng là người đẹp thì mùi hương cũng đẹp. Cô đi băng qua hắn rồi vẫy tay ...
"Xin lỗi...xe buýt bị kẹt... Sắp Tết rồi mà.."_Cô ta vừa bước nhanh vừa nói,"...Mệt ghê..."
"Sao không lấy xe đạp mà đi?...Có tiện hơn không?"
Hai cô gái nói chuyện thỏ thẻ, hắn đứng lại nhìn cho kĩ hơn...Đúng là tuyệt mĩ... Hắn chưa bao giờ gặp cô gái nào đẹp như vậy... Rồi hắn cười thầm...hắn đang tìm ai cơ chứ? Hắn đâu phải là một tên mê gái ...
"Nãy giờ cậu có thấy anh chàng nào đến kho sách này không?"_Cô gái nói
"Nhiều lắm... Cậu tả thử coi..."_Bạn cô hỏi lại
"Mình không biết..."
"Không biết luôn hả? Chuyện lạ đó nghen..."
Hắn giật mình quay lại, đúng lúc nàng quay nhìn quanh... hắn cảm thấy có cái gì đó thôi thúc hắn... Hắn từ từ bước đến... nàng đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngây thơ... Hắn lấy hết can đảm, hít một hơi dài hỏi...
"Nice_lotus?"
Nàng im lặng... cô bạn của nàng nghiêng đầu nhìn hắn. Thời gian nặng nề qua từng giây.. tim hắn đập liên hồi...
"Viator?"_Nàng hỏi lại... Và đúng là tim hắn đã ngừng đập đúng một nhịp... rồi một nhịp đập mạnh hết cỡ bơm máu lên nóng bừng mặt... Hắn cố phát ra âm thanh trong cổ họng...
"Ừm..."
Nàng mỉm cười lộ hai đồng tiền quyến rũ.
"Chào Viator... Chúc một ngày tốt lành... "
_o0o_
Nàng tên là Ly, nàng đến thư viện để trả quyển sách cho cô bạn cùng lớp. Đó là cô gái mà hắn đã gặp trước khi thấy nàng. Hắn vừa trò chuyện với nàng vừa cố gắng điềm tỉnh lại, hắn cứ tưởng mình còn trong giấc mơ. Cô bạn thường chat với hắn mỗi thứ bảy, người mà hắn luôn mong chờ gặp mặt, bây giờ hắn đã gặp... Và cô ấy quá xinh đẹp, quá đẹp cho hắn, hắn càng ngưỡng mộ cô hơn, như một sự tôn sùng. Cô vừa trò chuyện vừa cười tự nhiên, nét đẹp của cô ngây thơ, hiền dịu như một nàng tiên. Nhiều lúc, hắn chỉ nhìn nàng mà không biết nói gì, hắn đã bị nàng thôi miên, hắn gần như chẳng còn biết trời trăng gì nữa. Quán kem yên tĩnh, chỉ có vài người khách nên hai người chỉ nói chuyện với nhau nho nhỏ.
"Vậy là nhà bạn cũng ở gần đây?"_Nàng hỏi
"Ờ...cũng không hẳn... Gần hơn nhà một vài ngưòi.."
Nàng cười, và mỗi lần như vậy hắn lại ngây dại ra... Bây giờ hắn mới nhìn nàng thật kĩ, thật gần. Khuôn mặt nàng quá hoàn mĩ, không hề có một tí trang điểm nào mà vẫn rạng rỡ. Hắn thỉnh thoảng nhìn thoáng qua người nàng. Làn da trắng nõn lẫn vào màu áo sơ_mi trắng, bồng bềnh như mây. Và... hắn không thể kềm chế con mắt hắn nhìn lướt qua cơ thể nàng. Bộ ngực cân đối của nàng thật đúng với những gì đẹp nhất của một người con gái, chiếc áo lót ngây thơ, e thẹn trong bộ áo sơ_mi thật là lãng mạn. Chiếc quần jeans trắng của nàng ôm trọn đôi chân dài, trắng trẻo, hắn nhìn rõ chiếc quần lót màu trắng, ôm sát theo bờ mông tròn đầy, săn chắc. Điều bí mật của nàng đang ần giấu đâu đó bên dưới lớp vải kia.Ước gì.... Hắn lắc khẽ đầu... "Mình đang nghĩ cái gì thế này?"... Nàng ngạc nhiên... "Bạn làm sao vậy?".....
"Không sao...Không sao... Bạn thấy kem ở đây thế nào?"
"Ngon lắm!.... Mình chưa bao giờ ăn kem ở đây... "_Nàng lại cười, rồi nàng nhìn vào đồng hồ."Có lẽ mình phải về thôi, kẻo hết chuyến xe buýt."
"Mình sẽ đưa bạn về."_Hắn kéo ghế đứng dậy"...mình có thể không?"
Nàng cười thật tươi gật đầu...."Ừm..có thể..."
Hắn mừng rơn, chạy trả tiền rồi cuống cuồng đạp máy xe... Hắn chỉ tay vào chiếc yên sau... Nàng gọn gàng ngồi lên. Xe nổ máy chạy băng băng trên đường, nàng chỉ hướng cho hắn chở đi, nhưng hắn thì không hẳn là nghe rõ... hắn đang mê li với hương thơm trên người nàng tỏa ra sau lưng. Hắn tưởng mình như đang chở cà một vừơn hoa thơm ngát phía sau. Đường đi ngày sắp Tết xe cộ thật đông đúc, dãy xe dài thỉnh thoảng lại dừng gấp lại, rồi dãn ra... Hắn đột ngột dừng lại để né một chiếc xe tải ép vào... Nàng bị mất thăng bằng nên ngã người ôm cứng lưng hắn. Vá chỉ trong có vài giây, gai óc khắp người hắn nổi lên... Lưng hắn nóng lên hôi hổi bởi cặp ngực tuyệt trần của nàng tì lên, hắn như nghe được cả nhịp trái tim nàng đang đập bên trong lồng ngực, xuyên qua lớp áo lót, đó là một trái tim đang thổn thức của nàng. Hắn nín thở giữ yên đựơc một phút, rồi phải rồ ga đi tiếp để giữ phép lịch sự. Nàng khẽ buông người hắn ra... Hắn không biết nàng đang nghĩ gì... Hắn còn không biết là hắn đang nghĩ gì nữa...Bỗng một giọt nước rơi nhẹ lên má hắn, rồi nhiều giọt nữa rơi xuống, càng lúc càng nhanh. Trời mưa à?... Hắn không có đem áo mưa... Đúng là xúi quẩy, lúc chiều hắn đi vội quá... Mưa rơi xuống nhanh hơn, áo hắn đã ướt đẫm nước mưa.... Sực nhớ là nàng cũng không có áo mưa, hắn đề nghị tìm chỗ trú, nhưng nàng nói là nhà nàng gần, chỉ cần cố đi vài phút nữa. Hắn rồ ga cố chạy cho nhanh, nhưng đường phố càng khó chạy hơn trong trời mưa. Hắn quẹo vào con hẻm nàng vừa chỉ, đoạn đường này sạch sẽ hơn nhưng mưa cũng đã rất lớn, cả hai cúi đầu xuống để tránh những giọt nứơc to rơi vào mắt. Đến nhà nàng, hắn tấp xe vào thềm để nàng đi vào... Hắn vuốt mặt rồi quay nhìn nàng... Hắn lại ngẩng người ra... Lúc này, nàng như một tiên nữ vừa tắm xong, chiếc áo sơ_mi mỏng bị ướt hết, bện dính lên chiếc áo lót mỏng manh, lộ ra hết những đường cong cân đối của hai bầu ngực nàng. Cả chiếc quần jeans trắng cũng ướt sũng, nước thấm qua cả lớp vài jeans dày để hắn thấy rõ chiếc quần lót nhỏ của nàng, hắn rùng mình, nữa vì nước mưa lạnh, nữa vì... hắn đang lóa mắt vì nét đẹp của cơ thể nàng. Nàng nhìn hắn chăm chú.
"Bạn vào nhà đi.."
"Thôi...mình về đây..."_Hắn gượng cười_"...không tiện đâu, ba mẹ bạn sẽ la mình đó..."
"Ba mẹ mình tới sáng chủ nhật mới về... mình ở nhà có một mình thôi.Bạn cứ vào đi...không sao đâu."
Nàng mở cửa, hắn ngơ ngác. Cô ấy ở nhà một mình à?... Một cô gái thật đặc biệt. Dựng xe vào nhà, hắn chùi chân lên tấm thảm sạch rồi phủi nhẹ những giọt nước trên áo. Nàng bật đèn rồi quay lại vuốt tóc nhìn hắn. Nàng cười.
"Bạn chờ một chút, mình tìm cái máy sấy ."
Hắn đứng nhìn quanh, không dám ngồi vì người hắn còn ướt. Hắn nhìn theo nàng, dáng nàng đi nhẹ nhàng trên nền gạch bông như những cô người mẫu, cặp mông nàng hơi nhẹ tưng theo từng bước chân, hắn thấy toàn bộ chiếc quần lót của nàng xuyên qua lớp quần jeans, hắn bỗng hơi khó chịu, dương vật của hắn bắt đầu cương lên. Hắn cố kềm lại...
"Đây...bạn hong cho khô đi... "_Nàng đưa hắn chiếc máy sấy màu trắng, hắn cầm lấy rồi cảm ơn. Nàng đi vào trong, còn lại một mình giữa phòng khách, hắn nghĩ vu vơ... Hắn nhớ đến cái cảm gíác ấm áp của bộ ngực nàng, rồi chiếc áo lót mỏng manh, chiếc quần lót nhỏ nhắn của nàng làm hắn muốn điên lên... Căn nhà yên ắng, chỉ có hắn và một cô gái xinh đep, không có ai khác...Cái không khí trầm lặng này làm hắn không chịu được. Hắn vừa sấy vừa đi dần vào bên phòng khác... Bên ngoài, mưa càng to hơn, sấm chớp liên hồi, mưa rơi xuống ngoài thềm nghe lộp độp. Hắn lần mò đi vào trong. Chùm tóc ướt che vào mắt, hắn hất nhẹ đầu ra phía sau... Và rồi hắn lặng người nhìn trân trân... Sau lưng hắn, phía dãy phòng , cánh cửa hơi hé ra lộ chút áng sáng màu vàng từ phòng nàng. Hắn nhích thêm một bước nữa, rồi trân người dừng lại... Nàng đang đứng trong phòng, tay đang cầm chiếc lược nhỏ chảy tóc trước gương. Nàng vẫn mặc bộ quần áo ướt, trắng muốt như tuyết. Nàng đặt chiếc lược xuống bàn, hơi cúi đầu xuống, và nàng từ từ, chầm chậm mở dần từng nút áo. Dần dần, chiếc cúc áo cuối cùng của nàng được bàn tay nhỏ nhắn mở ra... Rồi nàng cởi chiếc áo sơ_mi ướt, tụt dần xuống lưng... Làn da trắng hồng của nàng phơi ra, đẹp như màu mận trắng, nõn nà, tươi mát... Hắn cảm thấy khó thở, tay cố cầm chắc cái máy sấy. Nàng bắt đầu đưa tay ra sau lưng, gỡ lên miếng gài của chiếc áo lót... Và....... nàng gỡ ra.... Hắn kềm mình không kêu lên... Chiếc áo lót nhỏ nhắn rơi xuống, và... phản chiếu qua gương, dáng người của nàng giống hệt như một bức tranh nghệ thuật của một học sĩ cực kì có hoa tay. Mắt hắn dừng lại... hắn nhìn thấy rõ đôi vú trắng trẻo của nàng, hai gò bồng đảo đều đặn màu hồng nhạt dễ thương, bộ ngực trinh nguyên của con gái 18 thật là đẹp. Hắn mơ màng nhìn... và quên mất rằng mình đang đứng đối diện với tấm gương... Nàng bất chợt quay lại, tay cầm chiếc áo che nhanh lên ngực. Hắn giật mình đánh rơi chiếc máy sấy xuống đất... Nàng kinh ngạc nhìn hắn, và hắn thì đang lúng túng nhặt chiếc máy sấy lên... Đầu hắn đã nóng bừng lên, hắn không biết làm gì nữa... Hắn đã nhìn trộm nàng, và hắn biết chắc rằng nàng sẽ rất giận... Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn: nàng sẽ chẳng bao giờ làm bạn với hắn nữa... Hắn rùng mình, hắn sẽ sống ra sao nếu mất một người bạn như nàng? Hắn không thể chịu nổi khi nghĩ đến câu nói giận dữ mà nàng sắp nói, hắn đã có một người bạn quá tuyệt mĩ, nhưng hắn đã tự đánh mất đi... Hắn thở không ra hơi nữa, khó thở như đang trong lò lửa...
"Ly...mình...mình xin lỗi..."_Hắn cố thốt ra vài tiếng."...mình...mình không cố ý..."
Nàng im lặng, tay vẫn giữ chắc chiếc áo che ngang ngực. Hắn muốn bỏ đi cho nàng đỡ xấu hổ nhưng hắn không thể rời mắt khỏi bản tay nhỏ nhắn của nàng đang che trước ngực bằng chiếc ào sơ_mi mỏng manh. Hắn ấp úng.....
"Mình xin lỗi...mình thật sự không cố ý...."
"Không sao..."_Nàng nói bằng giọng dịu dàng, nàng hơi nhích vào trong. Người hắn nóng ran lên... Giọng nói của nàng quá dễ thương, hắn không thể chịu đựng nổi nữa. Tay cầm chiếc máy sấy đặt lên chiếc bàn gần chỗ đứng của nàng, hắn nhìn nàng với vẻ hối hận.Hắn không hiểu nổi những gì hắn đang làm, ... nhưng hắn cảm thấy mình là một thằng vô duyên, hành động của hắn thật là lố bịch. Nhưng hắn không hiểu vì sao hắn càng lúc càng tiến lại gần nàng hơn, và hắn dần cảm thấy rõ ràng hơn cái mùi hương thơm mát tỏa ra từ người nàng. Hắn thấy nàng vẫn nhìn hắn, đôi mắt nàng thật khó hiểu, hắn không biết nàng đang nghĩ gì. Nàng đang nghĩ gì lúc này? Hắn đoán rằng nàng đang hối hận vì lỡ quen với một tên vô duyên như hắn. Nàng hơi lùi vào trong. Hắn vừa nhích dần vừa suy nghĩ, vô tình quơ tay trúng chiếc máy sấy làm nó văng xuống đất. Hắn giật thót người cúi xuống nhặt lên, nàng cũng giật mình cúi xuống. Chiếc áo sơ_mi ướt rơi xuống đất, hắn từ từ ngẩng đầu lên. Và ... hắn quên hẳn đi chiếc máy sấy... quên hẳn đi những việc xung quanh ... thậm chí quên luôn hắn là ai ... hắn chỉ biết cái tạo vật đẹp nhất trần đời mà hắn chưa từng được thấy, bây giờ đang hiện hữu trước mặt hắn. Nàng đã đánh rơi chiếc áo sơ_mi vì cúi xuống nhặt chiếc máy sấy, nàng cũng lặng người quên nhặt chiếc áo lên, mặt nàng chỉ đỏ như trái hồng đào. Hắn không còn biết gì nữa... hằn từ từ cúi sát hơn đến gần mặt nàng, nàng đang trân trân nhìn hắn, không có phản ứng gì ... Hắn nhìn càng lúc càng gần hơn vào đôi mắt nàng, mắt nàng trong veo như thuỷ tinh, đang mở to ngây thơ như đôi mắt nai. Và hắn cảm thấy đôi môi hắn chạm nhẹ lên môi nàng ... hắn cảm thấy như điện giật ... Nàng cũng hơi hoảng nên hơi lùi ra, nhưng rồi hắn cũng dần dần tiến lại, một lần nữa, hằn được cái cảm giác mềm mại, ấm áp của đôi môi nàng. Hắn mê li nhắm nghiền mắt, choàng tay ôm lấy nàng ... hắn thấy lưỡi nàng đang ngọ nguậy ... hắn dùng lưỡi hằn chạm nhẹ lên đầu lưỡi nàng. Cả hai rùng mình nhè nhẹ, nàng nhẹ nhàng ngã người dần vào lòng hắn. Cái cảm giác này hắn chưa từng được hưởng trước đây ... Nhưng rõ ràng là hắn không biết rằng hắn đang làm gì cả, hắn ôm nàng lên, đi đến cái giường trải nệm bông trắng. Hắn đặt nàng xuống giường, người nàng cũng nóng ran lên, mềm mại chuyển động dưới cơ thể hắn. Dương vật hắn đã căng cứng, độn lên dưới lớp quần jeans, nàng hình như đã cảm thấy cái đó của hắn, mặt nàng đỏ ửng lên, tay hơi đẩy nhẹ lên người hắn một cách yếu ớt. Hắn đã cảm thấy hai bầu vú mềm, nóng ran của nàng ép chặt dưới ngực hắn. Cái cảm giác lành lạnh của trời mưa không còn nữa, chỉ còn cái cảm giác nóng bừng đầy hứng khởi mà hắn và nàng đều đang cảm thấy. Hắn cúi đầu hôn xuống cổ nàng ... hắn tận hưởng cái mùi hương quyến rũ đang tỏa ra ngào ngạt từ người nàng. Còn nàng thì chỉ nhắm mắt mơ màng, khẽ chuyển động theo từng nụ hôn của hắn. Hắn vất cái áo ướt trên người hắn xuống đất, rồi rùng mình cảm nhận sự cọ xát mềm mại với da thịt nàng. Hắn vồn vã thụt người xuống, ngậm chặt lấy núm vú nàng làm nàng hơi giật thót mình. Núm vú nàng ấm áp, thơm mát nẳm gọn trong miệng hắn, hắn nút mạnh, dùng lưỡi rà qua rà lại rồi còn mút chặt hơn nữa như không muốn núm vú nàng vuột ra khỏi miệng hắn. Nàng lần đầu tiên của đời con gái phải chịu sự kích thích như thế này, nàng rên lên, tay vò đầu hắn đang vùi vào ngực nàng. Nàng lim dim cảm nhận những hơi thở nóng hổi của hắn phà lên ngực, rồi cái miệng hấp tấp của hắn ngậm lấy hai núm vú nàng một cách vồn vã như một đứa trẻ. Hai bàn tay hắn vuốt nhè nhẹ lên chiếc quần jeans trắng còn đang ươn ướt của nàng, hắn kéo sợi dây kéo quần của nàng xuống, nàng giật mình đưa tay cản lại nhưng hắn đã lòn bàn tay vào rồi vuốt nhè nhẹ trên chiếc quần lót của nàng. Tay hắn chạm vào âm hộ làm nàng giật thót lên, hắn cũng run cả tay lên vì hơi ấm bên dưới lớp quần nàng. Hắn cảm thấy âm hộ nàng đã hơi nhô lên, nàng đã có cảm giác rồi ...
Hắn nhả núm vú nàng ra rồi lại liếm hết cả hai bầu vú nàng, hắn liếm vòng quanh bộ ngực căng đầy sức sống của nàng, rồi hắn lại ngậm hai núm vú nàng, nút thật mạnh. Nàng rên lên khe khẽ, hai bầu vú nàng bóng nhẫy, phập phồng lên xuống. Bàn tay hắn vẫn lòn vào trong quần lót của nàng, cham nhẹ lên những cọng lông tơ trên âm hộ nàng. Hắn mơ màng vuốt dọc theo âm hộ nàng ... nàng khẽ rùng mình, hắn cảm thấy tay mình hơi ươn ướt ... rồi hắn cảm thấy âm hộ nàng khẽ co giật, tiết ra một thứ nước âm ấm dính lên tay hắn. Hắn rút bàn tay ra, nàng khẽ mở mắt nhìn hắn ...Tay hắn dính ướt chất dịch trong âm hộ nàng tiết ra, và hắn đưa bàn tay lên miệng, nàng giật mình ngăn lại.... "Đừng mà... đừng..."... nhưng hắn đã ngậm lấy hai ngón tay hắn đang dính đầy nước nhớt của nàng, mút rồi nuốt ngon lành. Hắn cảm thấy thứ gì từ người nành cũng thơm cả, và hắn cảm thấy thèm thuồng cơ thể nàng hơn bao giờ hết. Nàng đỏ mặt nhìn bàn tay hắn tiếp tục lòn vào trong quần lót nàng, và nàng cũng im lặng cho hắn cởi chiếc quần jeans trắng xuống rồi vất xuống đất. Bây giờ nàng chỉ mặc mỗi chiếc quần lót màu trắng nhỏ, đang ướt đẫm nước. Hắn hôn xuống đôi chân thon thả của nàng, hắn liếm hai bắp chân trắng hồng, mếm mại của nàng một cách mê say, nàng bị nhột nên hơi vặn người qua lại. Hắn đã liếm đến bắp đùi nàng, hắn khoan khoái nhìn chiếc quần lót dễ thương của nàng trước miệng hắn chỉ vài cm. Hắn ụp mặt hắn lên giữa hai chân nàng nhanh như cắt làm nàng phải ngồi bật dậy. Chưa khi nào nàng có cái cảm giác bi một người nào đó ... hôn vào giữa hai đùi ... và nàng cảm thấy xấu hổ... Nàng cố đẩy đầu hắn ra khỏi âm hộ nàng nhưng hắn đã kịp lột phăng chiếc quần lót nhỏ nhắn của nàng ra ... Hắn chịu để nàng đẩy ra để hắn có thể thấy rõ được bí mật của nàng... Nhưng nàng đã dùng cả hai bàn tay che âm hộ lại, hắn sốt ruột nhìn nàng... "Sao vậy, Ly? ... Để mình nhìn thấy bạn đi...". Nàng đỏ mặt lên như gấc..."Mình ... mình ... chưa chuẩn bị cho chuyện này...". Giọng nàng thỏ thẻ sao mà dễ thương quá, hắn đưa tay vuốt nhè nhẹ lên tay nàng rồi vuốt qua hai bên đùi nàng..." Bạn đẹp lắm ... Ly à... cho mình xem bạn đi...chỉ một lần này thôi...". Nàng cúi đầu xuống, e ngại. Hắn dùng cả hai bàn tay vuốt ve cặp đùi nàng, rồi hắn chuyển lên vuốt ve hai bầu vú nóng hổi của nàng... Hắn nhích lại gần hơn, gần đến độ hắn có thể cảm thấy hơi thở dồn dập, nóng ran từ miệng nàng. Nàng nới lỏng dần hai bàn tay, hắn từ từ, chầm chậm tách hai bàn tay nàng ra.... và hắn đã tìm thấy được bí mật của nàng, bí mật của người con gái đẹp nhất mà hắn từng gặp...
E thẹn, ấp úng, nàng dần dần cho hắn thấy âm hộ của nàng... nhỏ bé, thơ ngây, cùng một đám lông tơ dễ thương, thật sạch sẽ, thơm mát, còn hơn là hắn tửơng tượng ra. Âm hộ nàng đang ướt đẫm ,nước vẫn còn đang tiết ra. Hắn cúi đầu xuống, hôn ngay vào giữa âm hộ nàng. Nàng rên lớn hơn, người nàng giật mạnh. Nhưng hắn đã gắn miệng hắn lên âm hộ nàng, mặc cho nàng vùng vẫy, hắn vẫn giữ nguyên cho lưỡi hắn rà theo hiều dọc của cái âm hộ dễ thương. Nàng rên lên thảm thiết, vùng vẫy đẩy đầu hắn ra, nhưng nước nhớt từ trong âm hộ nàng vẫn cứ chảy ra liên tục. Hắn biết , có lẽ nàng đang bị rát lắm, nhưng hắn không tự kiềm mình được, hắn há miệng ngậm trọn cả cái âm hộ nhỏ bé của nàng rồi nút mạnh. Nàng oằn người lên như con tôm, tiếng nàng rên làm hắn càng hứng lên, dương vật hắn căng cứng hơn bao giờ hết. Hắn càng nút mạnh hơn nữa, Nàng không chịu nổi, quẳn quại, nàng lật úp người xuống, nhưng hắn vẫn ngậm chặt lấy âm hộ nàng. Mỗi cú liếm của hắn lên âm hộ là nàng cong người đau đớn... nhưng dần dần nàng cảm thấy sự thỏa mãn, một thứ gì đó lâng lâng, dâng trào lên, ngay từ dưới âm hộ, lên đến ngực rồi lan toả ra toàn cơ thể... Cái cảm giác khoan khoái đến từ mỗi cú liếm của hắn. Nàng vẫn rên la nhưng tiếng rên của nàng không còn là tiếng rên đau đớn nữa ... mà bây giờ là tiếng rên của khoái cảm. Hắn tiếp tục mút lấy từng đợt chất nước rỉ ra từ trong âm hộ nàng, rồi nuốt lấy nuốt để. Hắn mút chùn chụt vào âm hộ nàng... tiếng mưa bên ngoài vẫn còn ầm ĩ... nhưng hắn chỉ còn nghe tiếng rên của nàng, tiếng rên như đến từ chốn thần tiên nào đó. Tiếng rên của nàng thật quá dễ thương, thánh thót như tiếng đàn. Hắn nhả âm hộ nàng ra... nàng thở dốc mở mắt nhìn hắn. Âm hộ nàng ướt đẫm, bây giờ đã đỏ ửng lên. Hắn dịu dàng nựng nịu giữa hai khe thịt của nàng,nàng hơi nhúc nhích hông, những ngón tay hắn lách nhẹ vào, chạm nhẹ đến những lớp thịt ấm nóng, đỏ hồng bên trong, nàng rên khe khẽ. Hắn khẽ cười với nàng... và nàng cũng khẽ mỉm cười lại với hắn. Hắn cúi đến gần , hôn lên môi nàng. Một cái hôn thật dài, thật sâu. Nàng choàng tay ôm lấy hắn, cả hai nằm vật xuống giường. Hắn lột phăng chiếc quần jeans của hắn ra, vất xuống đất. Nàng nhìn chiếc quần lót đang độn phồng lên của hắn... và nàng chầm chậm lột xuống. Dương vật hắn như đuợc giả phóng, bung bật ra khỏi chiếc quần rồi nằm thẳng xuống bụng hắn. Nang hơi chùn tay lại nhìn cái dương vật đầu tiên mà nàng thấy trong đời. Rồi nàng nằm đè lên người hắn, đè lên cái dương vật cứng ngắc của hắn, môi nàng ngậm chặt lấy môi hắn. Hai bàn tay hắn vuốt ve cặp mông tròn trịa của nàng, hắn nâng niu cặp mông nàng như hai quả bong bóng dễ bể. Nàng cựa mình nhè nhẹ, nước rỉ ra từ âm hộ nàng chảy xuống ướt cả bụng hắn, hắn khoan khoái hôn xuống cổ nàng.
Hắn cầm cái dương vật đang cứng như cây củi khô từ từ chạm đến âm hộ nàng... Bỗng nàng giật mình đẩy hắn ra...."Sao vậy Ly?...". Hắn hỏi. Nàng ngượng nghịu cúi đầu xuống, tay hơi che ngang ngực. Nàng thỏ thẻ." ... Mình ... chưa ... chưa quen ... "... Hắn cảm thấy tội ngiệp nàng, cơ thể bé bỏng của nàng chưa bao giờ bị dày vò như thế này. Lẽ ra hắn không nên.... "Mình xin lỗi...",nàng lại thì thầm. Hắn cười,tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng."Không sao, mình hiểu mà. Thực ra mình mới có lỗi, nhưng mình không kềm chế được... Bạn quá đẹp, Ly à... Bạn là người bạn mà mình không thể nào thiếu được.". Nàng cười mơ màng nhìn hắn. "Thật chứ?... ".Nàng hỏi khẽ."...Bạn có chắc không?". Hắn gật đầu, tay hắn nắm chặt tay nàng, "Đây là lời nói chân thành nhất dành cho một người bạn quí nhất của mình. Chỉ cần bạn tin mình thôi, Ly, bạn có tin mình không?". Nàng mỉm cười, mặt nàng đỏ hồng lên."Tin chứ...Mình luôn tin tưởng Viator...". Hắn lại vùi đầu lên ngực nàng, để hai bầu vú nóng hổi của nàng cạ lên hai gò má hắn, hắn buộc miệng rên lên sung sướng. Nàng cũng rên khe khẽ. Hắn vẫn còn đang nằm dưới cơ thể nàng, dương vật hắn đã căng hết mức, hắn không thể kềm chế thêm một giây phút nào nữa.
"Ly...Ly à..". Hắn thì thầm. Nàng mở mắt nhìn hắn...Hắn lại thì thầm." Bạn cho mình được... được... được... ". Nàng khẽ hỏi lại:" Sao vậy?". Hắn không phải biết nói gì, hắn không biết dùng lời nào để tả cái cảm giác lúc này, tay hắn vuốt ve vặp đùi nàng một cách trìu mến."Cho mình..cho mình được..được...", hắn ấp úng.." cho mình được..được ..yêu bạn nhé..Ly..". Nàng vuốt tóc hắn, rồi... nàng im lặng, từ từ cầm dương vật của hắn đặt gần âm hộ nàng. Hắn run run hôn lên môi nàng, ....rồi nhẹ nhàng nhích người nhè nhẹ. Đầu dương vật hắn lách vào giữa cái khe nhỏ bé, xinh xinh của nàng. Người nàng run lên, nàng rên khe khẽ khi âm hộ nàng đang dần tách ra... ôm trọn lấy dương vật hắn. Đây là lần đầu hắn làm tình, lần đầu hắn còn điều khiển được dương vật của chính hắn. Thêm một chút nữa... dương vật hắn như đang cháy bỏng bên trong âm hộ nàng. Nó chạm phải cái gì đó... mềm mại, cưng cứng... Nàng nhắm mắt lại, khẽ rướn người lên. Hắn vịn vai nàng, nhích nhẹ lên........"A..a a.". Nàng nhắm tịt mắt, răng nàng nghiến chặt lại. hai chân nàng khép nhanh, khẹp chặt cả thân hình hắn bên trên nàng. Và hắn đè xuống......"A..a.a.a...a.a...". Nàng ưởn cong người lên, miệng nàng há ra, hơi thở nàng phà vào mặt hắn, ấm nóng, thơm mát. Hắn ngậm lấy cái miệng xinh xắn của nàng đang há ra, rồi thúc nhè nhẹ. Âm hộ nàng bóp mạnh, nước xịt cả ra bên ngoài. Hắn nhích ra, dương vật hắn đã đỏ ao, bóng nhẫy nước. Nàng oằn oại bẻ người qua một bên, hắn nhè nhẹ đâm vào. Nàng giật bắn người, tay bấu mạnh lên lưng hắn. Cơ thể nàng nóng rực, bé bỏng ,giẫy giụa dưới người hắn. Nàng cắn răng chịu đựng từng cú thúc vào, hắn cố gắng không làm đau nàng, hắn không muốn làm nàng bị tổn thương.... Nàng rúc đầu xuống ngực hắn như một con mèo con ngoan ngoãn, mùi tóc nàng toả ra thoang thoảng vào mũi làm hắn bỗng nhiên hưng phấn thêm. Tay hắn choàng xuống xiết lấy cơ thể bé bỏng của nàng..... rồi hắn thúc mạnh. Nàng vẫn nhắm mắt, miệng nàng há ra đau đớn..nhưng nàng không hề rên la, nàng chịu đựng, oằn oại để hắn dày vò. Người hắn như muốn nổ tung ra, hắn không còn biết gì nữa, hắn chuyển động càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn. Và nàng bật ra tiếng rên êm ái, miệng nàng kề sát lỗ tai hắn, hơi thở nàng nóng hổi cùng tiếng rên thổi phù phù vào tai hắn. Căn phòng nhỏ như càng nhỏ hơn, chật chội hơn, chỉ có hắn và nàng tiên ngây thơ đang cháy bỏng lửa tình, thở hổn hển dưới cơ thể hắn. Và từ lúc nào, hắn đã dập xuống liên tiếp, càng lúc càng mạnh..mạnh hơn..mạnh hơn nữa. Nàng rên đau đớn, nàng oằn người ôm lấy cơ thể hắn. Âm hộ nàng bóp mạnh hơn, từng đợt nước cứ rỉ ra, vuốt lấy dương vật hắn. Âm hộ nàng ướt đẫm, trơn trượt ngậm lấy dương vật hắn, rồi lại nhả ra.... rồi lại ngậm vào. Cái nệm bông trắng đã thấm nước ướt cả một mảng, nước từ âm hộ nàng chảy xuống dầm dề. Bỗng nhiên hắn cảm thấy có cái gì đó dâng trào bên trong hắn, càng lúc càng dữ dội. Hắn thúc như điên dại, mạnh mẽ xuống cơ thể bé nhỏ của nàng. Hắn nhắm mắt lại, dập xuống hung dữ. Nàng cũng xiết lấy lưng hắn, hai bầu vú tròn trĩnh ép sát lên ngực hắn. Cả hai đều đang cảm thấy đỉnh điểm của mình, nàng co chân lên, giơ ra hai bên chới với. Và hắn đâm một cái thật mạnh, thật sâu vào giữa ngay âm hộ nàng. Người hắn rùng lại, nàng thét lên đau đớn... Và nàng cảm thấy âm hộ nàng nóng ran, giật lên mấy cái..... rồi phun mạnh một chất nước màu trắng đục, chảy cả ra ngoài.... Một dòng nước trắng đục khác cũng phóng mạnh vào âm hộ nàng... Dòng tinh trùng nóng hừng hực của hắn bắn ào ào vào bên trong cơ thể nàng. Hắn giật giật liên tục... nàng nhắm mắt, đón nhận dòng tinh trùng nóng hổi đang chạy hối hả trong người nàng. Hắm giật mạnh thêm một cái nữa rồi đổ gục xuống người nàng... Cả hai rã rời ôm lấy nhau, cùng cảm nhận dòng nước sền sệt, nhầy nhụa đang chảy ra từ bộ phận sinh dục. Nàng thở dốc, mở mắt ra. Hắn đang gục mặt xuống bộ ngực nàng, miệng còn ngậm lấy núm vú nàng nút nhè nhẹ. Bỗng hắn thấy ngực nàng phập phồng. Hắn nhìn lên thì bắt gặp một giọt nước mắt chảy dài trên gò má đỏ hồng của nàng. Tim hắn như thắt lại, hắn đã làm gì? Hắn cảm thấy hối hận quá.
"Ly à... Cho mình xin lỗi...", hắn nói nho nhỏ. Nàng khẽ lắc đầu. Hắn thấy rụng rời... Nàng không tha lỗi cho hắn ư?.
"Ly à... mình.. không muốn tổn thương bạn đâu... chỉ vì...", hắn cố phân trần, nhưng nàng nhẹ nhàng che miệng hắn lại.
"Đừng nói gì nữa... ", nàng nói, ánh mắt đẫm lệ của nàng nhìn vào mắt hắn."... đã là bạn thì không nên nói những lời như vậy, Viator à... ". Hắn ngạc nhiên vì câu nói của nàng. Hắn lắp bắp."Vì sao bạn lại khóc?"....
Nàng khẽ vùi đầu vào ngực hắn, nàng nói thì thầm..." Vì mình vui ... vui vì có một người bạn như Viator..."
Hắn xúc động ôm chầm nàng vào lòng. Cả hai quấn lấy nhau, ấm áp giữa một đêm mưa to mà hắn sẽ chẳng bao giờ quên được ...........
_o0o_
Lẽ ra hôm nay hắn phải học đến 10 giờ, bài báo cáo vẫn chưa xong. Nhưng hắn chẳng có tâm trí hay cảm hứng gì cả. Trong đầu hắn bây giờ chỉ thấy có mỗi bóng một cô gái xinh đẹp, áo sơ_mi trắng, quần jeans trắng... và khuôn mặt ngây thơ quyến rũ mê hồn. Bây giờ cả nhà hắn đều đi vắng... Có lý do gì giữ hắn ở nhà nhỉ? Thế là hắn phóng lên ngay chiếc xe 78 thân thuộc, rồ máy chạy vọt ra hướng mà hắn đã nhắm sẵn trong đầu từ mấy ngày trước. Con đường mà hắn dù chỉ mới đi có một lần nhưng đã nằm sâu trong trí nhớ của hắn. Con đường sạch sẽ hiện ra, đúng như hắn còn nhớ. Và ngôi nhà xinh xinh có cái mái hiên mát rượi ấy, đúng là nhà nàng rồi. Hắn dựng xe, suy nghĩ sẽ nói gì khi gặp nàng. Có lẽ một lời mời đến nhà chơi là thích hợp nhất. Hắn vuốt tóc lên, tằng hắng lấy giọng rồi nhấn chuông cửa...."Bing Boong".... Một người đàn bà đứng tuổi đi ra mở cửa. Bà ta nheo mắt nhìn hắn.
"Có gì hông cậu?"
"Dạ...",hắn lễ phép," dạ... xin phép bác cho cháu gặp Ly ạ."
"Ly hả?", bà ta nhíu mày,"Ly nào?"
"Ơ... Ly đó ạ...",hắn gãi đầu,"dạ... cháu là bạn của Ly"
"Nhà chỉ có tui dzới ông xã tui, đâu có Ly nào đâu?"
"Ủa......? ", hắn ngạc nhiên, rõ ràng đúng là nhà này, hắn không thể nhầm được. Rõ ràng hắn không hề quên được cái mái hiên này. Bà chủ nhà nhìn vẻ lúng túng của hắn một hồi rồi nói.
"Chắc cậu quen với chủ trước của cái nhà này heng."
"Chủ trước à?", hắn kinh ngạc
"Ờ, nhà tui mới dời về, mới hôm qua hà... Cả gia đình nhà này chuyển đi rồi. Mới đi ngày hôm qua. Nghe đâu chuyển đi tới Hà Nội lận, ông chủ nhà này làm chức gì gì đó trong bộ ngoại giao, nghe đâu lớn lắm nghen. Cậu quen dzới con gái ổng hả? Ờ, nhà có hai đứa con gái mà đứa nào cũng dễ thương, cậu quen dzới nhỏ chị hay nhỏ em?... Nè... nè.. cậu ơi... cậu gì đó ơi..."
Hắn như không còn nghe bà chủ nhà nói gì nữa, tai hắn đang ù lên. Hắn mơ màng chào bà ta rồi phóng xe về nhà. Dựng chiếc xe vào vách, hắn ngồi sụp xuống chiếc ghế dựa trước máy tính để định thần lại. Bây giờ hắn mới biết được hắn vừa mới nghe cái gì. Nàng không còn ở nhà đó nữa, cả nhà nàng đã dời đi... họ đi đến tận Hà Nội. Và ... hắn không gặp được nàng để chia tay. Nhưng tại sao nàng không nói cho hắn biết? Nàng không muốn cho hắn biết hay sao? Tại sao nàng không hề nói cho hắn biết gì cả? Hàng chục câu hỏi hiện ra trong đầu mà hắn không tìm được bất cứ câu trả lời thỏa đáng nào. Rồi hắn sưc nhớ ra.... nàng đi thật, nhưng nàng vẫn có thể online mà. Hắn lụp chụp bật máy tính lên. Rồi hắn nhắp liên tục lên cái icon của Yahoo! Messenger. Hắn thấy sao hôm nay máy tính của hắn chậm kinh khủng. Nhưng rồi hắn chợt nghĩ... nàng chỉ mới dời nhà đi ngày hôm qua, hôm nay chắc hẳn nàng còn bận sắp xếp đồ đạc, làm sao có thể online để tán gẫu với hắn? Thật là ngốc, vậy mà hắn không nghĩ ra. Hắn ngồi tần ngần nhìn cái cửa sổ của Yahoo! từ từ mở ra. Cái đồng hồ cát lật qua lật lại vài lần rồi dừng lại. Cửa sổ Yahoo! mở ra. Và đúng là nàng không online thật. Hắn chán nản gãi đầu. Nhưng cái đồng hồ cát vẫn còn quay vài vòng nữa. Một cửa sổ khác mở ra. < Offline Messenger>. Hắn đeo kiếng lên nhìn kĩ từng chữ một.....Đó ...đó là...Nice_lotus1812...
" Chào Viator, có lẽ mình đã đi lúc bạn đang đọc những dòng message này. Xin lỗi vì mình không kịp chào bạn trước khi đi. Ngày hôm đó, mình đã định nói nhưng... Mình rất quí tình bạn giữa chúng ta, mong rằng bạn cũng vậy. "
"Đến bây giờ mình vẫn chưa biết được tên của bạn. Nhưng không sao, bạn là Viator là được rồi.Chúng ta vẫn là bạn chứ Viator? Những người bạn trên Net, thật là hay, phải không? Mình ...."
"... mình sẽ không quên được buổi tối hôm đó. nice_lotus1812 vẫn là bạn của Viator nhé? Mong một ngày nào đó, nice_lotus sẽ gặp lại Viator. Chúc một ngày tốt lành, Viator happy.gif"
Hắn nhấn vào nút close rồi ngã người ra ghế. Những người bạn trên Net, thật là hay phải không? Nàng là tiên nữ hay người trần nhỉ? Hắn mơ màng nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Bài báo cáo này có lẽ đã là của ngày mai rồi....
_o0o_
Hết chương 1.
"... Một ngày nọ, hắn tìm gặp được nice_lotus. Hắn rất vui mừng. Nhưng cũng lúc đó, hắn bỗng cảm thấy có lỗi với nice_lotus. Hắn không muốn lừa dối nàng ... bởi vì cùng với nàng, hắn thấy một nice_lotus thứ hai..."
< Chương 2: nice_lotus thứ hai >
google_protectAndRun("render_ads.js::google_render_ad", google_handleError, google_render_ad);
KangViator- 06-09-2008
Chuong 2: Nice_Lotus thứ hai
Hắn nhấn vào nút exit rồi thở dài trầm ngâm. Hôm nay hắn không có đi học, trường hắn nghỉ tết rồi. Còn đến hơn một tuần nữa mới học lại, hắn chán ở nhà kinh khủng, chẳng có việc gì làm cả. Ba mẹ hắn đi làm suốt ngày, mà cho dù nghỉ ở nhà thì cũng đi siêu thị, hoặc thăm họ hàng mừng tết. Hắn chẳng bao giờ đi theo, suốt ngày hắn chỉ ôm cái máy tính. Hắn cũng chán dần cái thú chat trong Yahoo!, sao mà lũ bạn hắn nói chuyện nghe nhạt nhẽo đến thế. Hắn chỉ thích chat với nice_lotus1812. Vậy là đã hơn một tháng hắn không gặp nàng, một tháng dài đằng đẵng. Tại sao nàng vẫn không online? Nàng quên hắn rồi hay sao? Hắn chán nản tắt máy, ngoài cái máy này ra, hắn chẳng có thú giải trí nào cả, cuộc đời hắn thật chán ngấy. Còn chỗ nào nữa ngoài cái nhà này, cái trường hắn đang học, một vài nhà sách, hắn không còn biết phải đi đâu. Hắn khóa cửa, nhảy lên chiếc xe 78 cà tàn phóng ra đường. Hắn thơ thẩn một lúc rồi ghé vào thư viện. Hắn cũng thích đọc sách trong thư viện này, khi chán thì hắn tìm vài quyển truyện đọc cho đỡ buồn. Mở cửa bước vào, hắn gật đầu chào bà quản thư rồi rảo bước đến vài kho sách. Hắn vừa đi vừa nhớ lại cái khoảnh khắc hắn gặp nàng. Đúng trong thư viện này, ngay gần cửa ra vào, nàng và hắn gặp nhau. Hắn tưởng tượng lại bộ mặt ngơ ngẩn của hắn lúc ấy, chắc buồn cười lắm. Vừa rút ra một quyển truyện, hắn vừa cười thầm trong bụng. Mấy ngày này thư viện cũng ít người, tết đến, chắc lũ sinh viên ùa nhau về quê hay là đi chơi hết rồi, chẳng có đứa nào chăm chỉ đến mức vào thư viện trong mấy ngày này. Mấy kho sách nghiên cứu ít người kinh khủng, chỉ có kho truyện tranh là đỡ hơn, có được kha khá người đọc, đa số là bọn học sinh trung học. Hắn tần ngần lật liên tiếp vài trang của quyển truyện vừa rút ra, hắn cũng ít đọc truyện, chỉ đọc chơi cho vui thôi. Có một người nữa bước tới, kéo tấm kiếng cửa tủ để lấy vài quyển truyện. Mùi tóc thơm thơm phản phất. Hắn ngước lên nhìn vu vơ. Bỗng mắt hắn nhướng lên ngạc nhiên... Cô gái này nhìn sao quen quen, hình như là... Đúng rồi, thì ra đây chính là cô bạn của nàng, cô gái mà hắn gặp đầu tiên, trước khi gặp nàng ngày hôm đó. Hôm nay cô ấy mặc áo thun xanh, ngay ngắn trên chiếc váy ngắn màu đen tuyền. Chiếc váy ngắn cũn cỡn để lộ cặp đùi trắng, dài thon thả. Hôm nay là ngày nghỉ, cô nàng mặc đồ "bốc" quá, không như lần trước. Măt cô ấy khẽ chớp chớp sau cặp kiếng gọn gàng. Chà, đôi mắt đẹp thật, chỉ tiếc là bị cận, thật là tiếc. Hắn chăm chú nhìn đến độ cô nàng đã quay nhìn hắn từ lúc nào mà hắn cũng chẳng biết. Hắn giật mình gãi đầu:
"Chào...", hắn sượng cười nói
"Chào.... ", cô ta gật đầu, mỉm cười. Hắn cố ra vẻ tự nhiên.
"Còn nhớ mình chứ?", hắn hỏi. Cô ta hơi nhíu đôi chân mày nhỏ nhắn trong một giây rồi nhoẻn miệng cười
"Xin lỗi... mình không nhớ..."
"Ừ, mới gặp có một lần mà, ...", hắn cười,"... mình là bạn của Ly, lần trứơc có gặp bạn cũng trong thư viện này nè, nhớ không?"
Cô ta khẽ đưa mắt nhìn lên vài giây suy nghĩ, rồi nhìn hắn. Cô mỉm cười
"Ô... nhớ rồi. Bạn là Viator, phải không?"
"Ờ ... ờ... ủa... sao bạn biết mình là viator?"
"Ly có kể về bạn cho mình nghe.", cô nàng cười thật tươi"... kể nhiều lắm. "
Hắn sượng mặt lại, nàng kể hết cho cô bạn của nàng nghe à?... Trời, khó xử quá.
"Thật... thật .. à? Ly kể hết cho bạn nghe... nghe.. à?", hắn lắp bắp. Cô nàng che miệng cười
"Làm sao vậy? Mắc cỡ hả? Có gì phải mắc cỡ đâu... Nói cho bạn biết nhe, chưa có cu cậu nào "cưa" được bé Ly cả, vậy mà bé Ly đã "đổ" về phía cậu rồi. ", cô nàng nháy mắt tinh nghịch,"... bạn là một anh chàng may mắn đó, Viator."
"Sao lại là may mắn vậy?"
"Bạn đã sở hữu bông hoa đẹp nhất khoa của trường Bưu Chính đó, người đưa thư(*) à..."
"Thật sao? Vậy thì hân hạnh quá.", hắn lướt nhanh ánh mắt qua người cô nàng rồi cười, "... hình như là mình cũng đang nói chuyện với một bông hoa khác của trường Bưu Chính phải không?"
"Không đâu, không đâu...", cô nàng lắc đầu, "... mình không có nổi danh hiệu đó đâu. Đâu có bông hoa nào tới 4 con mắt chứ..."
"Vậy à?", hắn phì cười, "... còn mình thì thấy bạn đeo kính thì...'rất hợp với dáng em'..."
"Lãng mạn lắm đó...", cô nàng tiếp lời với nụ cười thật tươi,"... nhưng mà nè, hái hoa thì cẩn thận. Hái nhiều quá sẽ bị gai đâm vào tay cho xem."
"Mình thì lại thích bị gai đâm mới ác chứ....", hắn gãi đầu cười.
Rồi cả hai cùng ngồi xuống dãy ghế đọc sách. Hôm nay vắng người quá, mà kho sách hắn đang ngồi thì lại thụt sâu vào góc trong của dãy phòng, cho nên hắn ngồi trò chuyện với cô bạn mới rất thoải mái. Hắn phát hiện ra ở cô nàng này một điều lý thú, cô ta có vẻ bề ngoài thật lạng lùng nhưng thực ra lại là một cô gái hồn nhiên, ăn nói rất điềm đạm. Hắn dần dần say mê với cái cách nói chuyện vui tươi của nàng... Cô ấy ngồi vắt chéo chân, gần bên cạnh hắn, cũng hơi sát. Dãy ghế chỉ có hắn và cô ấy, vắng tanh. Mấy tủ sách to đùng che phủ như bốn bức tường xung quanh. Hắn khẽ liếc nhìn xuống, đôi bắp chân nàng thật nõn nà, chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ che đủ khoảng giữa hai đùi. Cô nàng ngồi gần hắn quá, hắn ngửi rõ được mùi tóc thơm ngát của nàng. Hắn khẽ lúc lắc đầu định tâm lại, đây là bạn của Ly, dù cô ấy có đẹp như thế nào thì hắn cũng phải biết... cô ấy là bạn của Ly. Hắn tự nhủ, chỉ có Ly là đẹp nhất, hắn chỉ có một mình Ly thôi.
"Mình tên là Quỳnh, còn bạn?", cô ta hỏi
"Cứ gọi mình là Kid...", hắn trả lời
"Ai lại gọi như vậy bao giờ, mình muốn biết tên thật ấy."
"Tên mình xấu lắm , nói ra sợ bạn cười, thôi cứ gọi mình là Kid đi."
"Nhất trí!", cô nàng cười để lộ hàm răng trắng đều. Cô ấy giơ ngón trỏ lên.".. bây giờ chúng ta là bạn chứ? Bạn gọi mình là Quỳnh, còn mình gọi bạn là Kid nhé, okie?"
Hắn hơi ngạc nhiên. Cô gái này thật là đặc biệt. Cô ấy không hề hỏi gì thêm về tên tuổi của hắn, dễ dàng chấp nhận câu trả lời của hắn mặc dù có lẽ cô ấy biết đó có thể chỉ là câu nói đùa. Hắn móc ngón trỏ của hắn vào rồi kéo nhẹ. Bàn tay cô ấy mềm thật, những ngón tay nõn nà như búp sen. Hắn rùng mình như có điện giật, hắn nhìn lên đôi mắt cô ta. Hai người nhìn nhau một lúc, hai ngón tay họ vẫn đan dính vào nhau. Cô ấy từ từ rụt tay lại, khẽ nhìn hắn.
"Bạn quen Ly lâu chưa?", cô chợt hỏi
"À.. ờ... lâu rồi... nhưng mà chỉ gặp trong khi chat trên mạng thôi... Mình mới đi chơi với Ly có một lần..."
"Vậy là chỉ mới gặp Ly có một lần...", cô nhắc lại
"Ừ... có thể là vậy..."
Cô im lặng lật vài trang của quyển truyện. Hắn không biết cô đang nghĩ gì... nhưng người hắn dường như đang nóng lên. Thật khó hiểu, hắn chỉ có cái cảm giác này khi hắn ở gần Ly thôi mà. Sao hôm nay hắn lại như vậy nhỉ? Cô ấy đổi chân bắt chéo qua, hắn vô tình nhìn xuống... Cô ấy có đôi chân đẹp quá, chân cô ấy còn dài hơn cả chân của Ly, lần trước đứng cạnh Ly, cô ấy cao hơn cả vài phân. Hắn nuốt nước bọt, rồi lại nhìn vào quyển truyện đang đọc dỡ. Xung quanh vẫn lặng như tờ, hắn nghe trong người như có lửa đốt. Mùi tóc thơm ngát của cô ấy cứ bay phản phất làm hắn đê mê. Cô ấy ngồi gần hắn đến độ hắn có thể cảm thấy hơi nóng ấm từ đôi chân cô. Bất giác, hắn đặt bàn tay hắn lên cặp đùi trần của cô. Hắn không kịp suy nghĩ hắn đang làm gì cả. Hắn chỉ cảm giác thấy bàn tay hắn run bắn lên khi chạm vào làn da nóng hổi trên đùi cô. Quỳnh từ từ ngước nhìn hắn, rồi cô nhìn bàn tay hắn đang đặt trên đùi cô. Cô khẽ cười rồi lại tiếp tục đọc truyện. Hắn ngạc nhiên nhìn cô. Lẽ ra cô phải có phản ứng nào đó mãnh liệt hơn khi có ai đó đặt tay lên đùi mình chứ? Nhưng hắn không thèm suy nghĩ gì nữa. Bàn tay hắn vuốt ve nhè nhẹ cặp đùi săn chắc của cô, hắn nhích nhẹ đến gần cô hơn. Cô vẫn tự nhiên đọc truyện như không có gì xảy ra cả. Rồi hắn lần mò đến chiếc váy mềm ngắn cũn đang che khoảng không gian tối giữa hai đùi cô. Hắn vòng tay ra phía sau, vuốt ve cặp mông tròn lẳng, êm ái. Chiếc quần lót nhỏ xíu bó vào cái khe giữa hai mông cô thật là khêu gợi. Người hắn bức rức hẳn lên, hắn lập tức vòng tay lên phía trước, chui thẳng vào giữa hai đùi. Cô từ từ thả hai chân , dang rộng ra như để hắn tiện tay hơn. Hắn như người trong mơ, bàn tay được rộng rãi mò mẫm bên trong chiếc váy. Tay hắn nóng bừng lên khi chạm đến khoảng giữa chiếc quần lót của cô. Những ngón tay khẽ đẩy vào làm chiếc quần lót trũng xuống một chút. Cô thở mạnh, mắt vẫn giả vờ dán vào quyển truyện. Hắn thấy không còn gì phải e ngại nữa. Hắn lần cả hai bàn tay vào trong chiếc áo thun bó sát người cô mà mò mẫm. Làn da bụng cô thật lán mịn. Hắn vòng cả cánh tay trái qua phía bên kia, rồi cả hai bàn tay chụp trọn bộ ngực cô. Chiếc áo lót nhỏ xíu chỉ che có nữa bầu vú, hắn kéo hẳn xuống. Hai bàn tay hắn sục sạo trong áo cô liên hồi. Hắn nhồi bóp hai bầu vú cô nhịp nhàng như mát_xa. Dương vật hắn căng cứng như muốn nổ tung trong chiếc quần jeans, ánh mắt lim dim quyến rũ của Quỳnh càng làm hắn hứng lên nhưng không biết phải làm gì ngoài việc nhồi bóp đôi nhũ hoa của nàng. Bỗng Quỳnh chụp tay hắn rồi kéo ra khỏi áo, hắn ngạc nhiên nhìn cô gài lại chiếc áo lót. Quỳnh đứng dậy, cất quyển sách lên kệ, cô quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu rồi bước đi. Hắn nhìn theo... cô không đi ra khỏi thư viện... cô đang đi về phía nhà vệ sinh. Hắn đứng bật dậy đi theo, tim đập ầm ầm trong lòng ngực. Khu phòng vệ sinh sạch sẽ với tường lát gạch men trắng tinh, nhưng hình như ít có người đọc sách nào vào đây. Họ chỉ đọc sách rồi mượn về, làm gì để ý đến trong thư viện này có một khu phòng vệ sinh chứ? Hắn lục tục đi theo cô, quẹo vào dãy hàng lang sáng trưng đèn. Rồi cô quẹo vào nhà vệ sinh nữ... hắn ngần ngại đứng lại... từ trước tới giờ hắn có bao giờ đi vào nhà vệ sinh nữ đâu? Vả lại... lần này lại đi cùng một cô gái mới hay chứ... Nhìn vẻ mặt ngần ngại của hắn, cô mỉm cười đưa ngón tay trỏ lên ngoắc nhẹ. Trời ơi... hắn như bị thôi miên bởi hành động đó... Hắn chỉ thấy động tác ấy trong những bộ phim thôi. Và đúng như bị thôi miên, hắn đẩy cửa bước vào. Cô chắp tay ra sau lưng, đứng dựa vào tường nhìn hắn. Căn phòng lúc ấy sáng rực soi rõ khuôn mặt đẹp sắc sảo của Quỳnh, khác hẳn với vẻ đẹp dịu dàng của Ly. Cặp đùi thon dài của cô lúc này hắn mới được dịp nhìn cho thỏa thích... đúng là Quỳnh có vẻ đẹp rất mạnh mẽ nhưng cũng rất nữ tính. Cặp đùi săn chắc đan chéo vào nhau để tạo ra một khoảng đen bí ẩn ở giữa. Hắn nuốt nước bọt, cổ khô rát. Hắn và Quỳnh đứng yên, nhìn nhau không nói một lời. Xung quanh im ắng lạ thường, chỉ có tiếng đèn tuýp kêu ee nho nhỏ. Hắn mở miệng định nói gì đó nhưng Quỳnh đã đặt nhẹ ngón tay lên môi hắn. Cô cầm bàn tay hắn đặt lên cặp ngực nhô cao của cô, hắn run rẩy sờ soạng chiếc áo thun mỏng của Quỳnh từ bên ngoài, chiếc áo lót bên trong mềm mềm kích thích hắn kinh khủng. Hắn liền dùng cả hai tay chụp lên ngực cô mà bóp, Quỳnh lim dim ngửa người ra phía sau bức tường, ưởn ngực lên cho hắn muốn làm gì thì làm. Không kềm chế được nữa, hắn tốc thẳng chiếc áo thun ngắn của Quỳnh lên, cặp ngực trắng phao phập phồng sau chiếc áo lót như kêu gọi hắn. Không chờ thêm phút nào nữa, hắn chụp vào, kéo xuống... cặp vú trắng của Quỳnh vung lên, cương cứng trước mắt hắn. Môi hắn giật giật, cặp nhũ hoa đỏ hồng như đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt vào mũi hắn, làn hơi ấm từ môi Quỳnh phả lên mặt hắn....
"Còn chờ gì nữa...", Quỳnh thì thầm..."... làm những gì cần làm đi,... người hùng của em..."...
Hắn như được tiếp thêm sức mạnh, hắn lao tới, ngoạm lấy trọn cả cái núm vú xinh đẹp đang kêu gọi hắn, tay hắn trườn lên xoa nhẹ vào bầu vú nóng hổi còn lại. Quỳng rên lên khe khẽ, tay cô vẫn chắp ra phía sau lưng... Bàn tay còn lại của hắn lần xuống, lòn vào trong chiếc váy ngắn, rồi vào luôn chiếc quần lót nóng hổi... Ngón tay hắn chạm đến cái âm hộ trơn ướt của Quỳnh, ngón giữa của hắn vô tình lọt ngay vào trong cửa mình cô... Quỳnh ưởn người lên,..."A..a.aa.."... miệng cô thở hơi ấm phà tới tấp lên mặt hắn, hắn càng bị kích thích hơn nữa. Ngón tay hắn ngọ nguậy liên tục, Quỳnh uốn éo theo từng dộng tác của ngón tay hắn. Ánh đèn tuyp chiếu long lanh trên làn da cô. Hắn đưa tay kéo chiếc áo thun ra khỏi vai Quỳnh, lúc này cô mới vòng tay lên ôm lấy cổ hắn, mặt cô ngửa ra phía sau khi hắn hôn nhe vào vành tai cô. Bàn tay hắn tiếp tục bóp nhè nhẹ cặp vú săn cứng của cô. Hắn luốn tay xuống eo cô rồi từ từ quỳ xuống, cặp nhũ hoa nàng vẫn cương cao lên thật thách thức dưới ánh đèn tyup.....
Bàn tay hắn vuốt nhẹ lên cao dưới cái váy ngắn, hắn lướt ngón tay theo chiều dài của bắp đùi, lẹ làng tuột nhanh chiếc quần lót xuống chân nàng. Quỳnh bước ra khỏi ống quần lót, hắn đặt hai tay hai bên eo nàng, hai nắm tay hắn từ từ cuộn váy của nàng lên cao, lêm ngang eo. Nàng vòng tay ra sau cổ hắn, hai người hôn nhau thật lâu, hắn mân mê xoa bóp cặp mông trần săn chắc của nàng. Những sợi lông mềm mịn của nàng cạ cạ lên quần hắn, nàng nới lỏng thắt lưng của hắn ra, kéo quần hắn xuống rồi nhảy cả lên mình hắn.
Hắn ép Quỳnh vào tấm vách sau lưng. Hắn vòng tám ngón tay lại với nhau, hai cánh tay của hắn vòng lại thành môt cái võng đong đưa dưới cặp mông căng tròn. Hắn bế nàng lên, để nàng đu trên tay hắn, lưng nàng dựa ra cánh cửa phòng. Đôi guốc cao chưa kịp tháo ra của nàng bấu chặt vào hai bắp đùi hắn làm trầy một vết nhỏ rươm rướm máu. Hắn cũng chẳng biết đau đớn là gì nữa, hắn thúc tới tấp vào trong mình nàng ở tư thế đứng. Quỳng cấu mười ngón tay dài vào bắp thịt, vào sống lưng của hắn. Nàng vùi mài tóc thơm mát vào cổ hắn, hai đầu vú nàng se cứng lên một cách thách thức. Tiếng nấc nghẹn vang lên từng cơn trong cổ họng nàng mỗi lần hắn thụt gần hết chiều dài dương vật vào bên trong nàng, rồi lại rút ra, rồi thụt vào sâu trở lại. Từng milimet trong âm đạo nàng co thắt lại, bóp chặt lấy cái dương vật. Ra, rồi lại vào, rồi lại ra... hắn làm tình điên cuồng. Bốp bốp, rầm rầm... cánh cửa rung chuyển dưới sức nặng của hắn và Quỳnh. Ánh đèn tuýp lại rọi rõ khuôn mặt nàng, vẻ đẹp sắc lạnh này không giống lắm với một vẻ đẹp Á đông... nhưng quả thật Quỳnh quá đẹp...quá khêu gợi...
Vài giây trôi qua mà cảm như là mấy phút, vài phút trôi qua thôi mà cảm như là mấy tiếng đồng hồ. Hắn cũng không biết nàng và hắn đã ôm dính nhau sát cánh cửa tới bao lâu. Hắn chỉ buông tha cho nàng đứng xuống sau khi xuất tinh, vài giọt khí trắng còn vướng lại trên lớp vải quần lót trắng tinh.
Quỳnh ghì chặt lấy cơ thể hắn, người cô mệt mỏi dựa lên người hắn. Cả hai im lặng một hồi lâu...
"Vậy là...", Quỳnh thỏ thẻ,"... bạn chỉ mới gặp Ly có một lần thôi à?"
"Sao...?", hắn giật mình,"...sao ..bạn hỏi vậy?"
"Không có gì...",Quỳnh mỉm cười rồi lại ngã đầu lên vai hắn,"... chúng ta vẫn là bạn chứ, Kid?"
"À...ừm...",hắn ậm ừ bối rối
"Hãy đối xử tốt với Ly, còn chúng ta... vẫn là những người bạn... được chứ?"
"Được...", hắn thở nhẹ,"..tất nhiên là được rồi..."
Cả hai ôm nhau thêm vài giây nữa, hắn nói nho nhỏ
"Quỳnh à... chuyện hôm nay..."
"...việc gì cũng có cái giá của nó...",Quỳng chợt nói....
"Cái gì?", hắn kinh ngạc nhìn xuống mặt Quỳnh. Khuôn mặt cô nghiêm lại lạ thường, có cái gì đó tóat ra từ ánh mắt cô.. mạnh mẽ, đe dọa... Bỗng Quỳnh bật cười khúc khích.
"Trời, đùa vậy thôi mà cũng sợ xanh cả mặt à?"
"H..Hả... ", hắn như hoàn hồn lại
"Hi hi .. nhìn mặt bạn kìa...", Quỳnh hôn nhẹ lên má hắn rồi kéo chiếc quần lót lên. Cô mặc lại trang phục thật gọn gẽ rồi đeo kính vào. Hắn còn chưa kịp kéo quần lên, cô đã chỉnh lại đầu tóc trước gương. Trước khi bước ra, cô còn ngỏanh lại nháy mắt với hắn.
"Ly đang ở nhà một người cô . Nếu cần mình sẽ mail cho địa chỉ, okie? Hen gặp lại nhe, Kid!"
Hắn ngỡ ngàng chưa kịp nói gì thì cô ta đã đi mất dạng. Nhưng hắn cũng đã biết được một thứ hắn luôn mong mỏi: Ly vẫn còn ở thành phố này........nice_lotus của hắn......
-o0o-
o0o-
Date: Wed, 11 Jan 2004 20:57:36 -0700 (PDT)
From: "Quynh Jonhson" <[email protected]> | This is spam | Add to Address Book
Subject: hi kid
To: [email protected]
Hi Kid
Quynh day. Minh chuyen cho ban dia chi cua Ly. 105/40 Ly Chinh Thang, q.3. Do la nha
nguoi co cua Ly. Chac Ly nho ban lam do, den tham co nang se bat ngo cho xem. Chuc may man .
One day we’ll meet again. Wishi’ 4 all da best 4 u, Kiddy.
Christy Quynh Johnson (signed)
--------------------------------------------------------------------------------
Do you Yahoo!?
The new Yahoo! Search-Faster.Easier.Bingo
Free online calendar with sync to Outlook™.
The HTML graphics in this message have been displayed. [Edit Preferences - What's This?]
-o0o-
Hết chương hai.
"...Thực ra, hắn vẫn chưa gặp được nice_lutos thứ hai nào cả. Nhưng hắn đã gần như đã đặt dấu gạch bắt đầu cho toàn bộ câu chuyện của hắn. Nhất là từ khi hắn tìm gặp được ..."
<Chương ba: Christy Quỳnh Johnson>
KangViator- 06-09-2008
Chuong 3: Christy Quỳnh Johnson
Cuối cùng hắn cũng có được một khoảng thời gian rảnh để tìm đến nhà của Ly, thực ra lúc này hắn chẳng có lúc nào gọi là „bận“ cả, nhưng vì hắn chẳng tìm ra lí do nào để rời nhà đi. Hắn tạt ngang qua vài cửa hàng mua được một đĩa nhạc hoà tấu của Beethoven, chả là nàng từng nói rằng nàng rất thích nghe nhạc của Beethoven. Một món quà lúc này cũng rất khó nghĩ đối với hắn. Tìm địa chỉ nhà còn khó hơn, hắn đi từ lúc 7 giờ sáng với đầy đủ tự tin rằng trừ hao tất cả mọi trục trặc có thể có, hắn sẽ ngồi tán chuyện với Ly vào lúc 8 giờ, nhưng bây giờ đă là 8 giờ rưỡi, và hắn còn ngơ ngáo giữa ngỏ hẻm rộng thêng thang. Hỏi nhà thì dễ, nhưng mấy ai mà biết rõ số nhà, người ta chỉ nhớ đặc điểm của người chủ nhà thôi.
„Cậu hỏi nhà ai?“
„Dạ... nhà bạn cháu..“, hắn găi đầu
„Bạn cậu là ai?“
„Dạ... là Ly ạ...“, hắn trả lời cứ như cái máy mà chẳng hề để ý đến vẻ dở hơi của hắn lúc đó. Đúng là một câu trả lời dở hơi nhất của hắn. Đă gần 9 giờ, hắn cũng mệt lă người. Hắn tìm một quán nước rồi ngồi xuống cầm nón quạt lấy quạt để. Thời tiết nóng bức thật, gần Tết rồi mà cứ như là mùa hè.
„Cậu uống gì cậu?“, người chủ quán ra hỏi lịch sự
„Cho chai nước ngọt đi cô.“, hắn vẫn quạt nhanh.
„Chai nước ngọt nè út...“, bà ta quay ra sau gọi to. Một thằng nhóc nhanh nhảu chạy ra, tay cầm chai Pepsi „lác_xê“ mát lạnh đưa cho hắn. Nó khui nắp chai một cái bụp rồi đưa cho hắn bằng hai tay. Hắn gật đầu rồi cầm lấy, ngậm vào cái ống hút nổi bồng bềnh trên miệng chai. Hắn lơ đăng ngó ra ngoải đường, xe cộ thưa thớt quá, chỉ có vài chiếc thỉnh thoảng chạy qua, lại còn bóp còi inh ỏi mặc dù chả có chiếc xe nào cản đường cả. Thật là một ngày buồn chán. Hắn thở dài, bỗng hắn giật mình thấy thằng nhỏ lúc năy vẫn chưa đi, nó đang đứng ngay tại chỗ, mắt nhìn hắn chăm chú. Hơi khó chịu, nhưng hắn vẫn cố nhìn qua hướng khác, có lẽ thằng nhóc muốn trả tiền .
„Bao nhiêu vậy nhóc?“, hắn hỏi
„Ba ngàn.“, nó đáp
Hắn móc túi đưa nó rồi tiếp tục nhìn ra đường. Nhưng quái lạ, nó vẫn đứng y nguyên chỗ đó, mắt vẫn ngó hắn chăm chăm như con vật lạ. Hắn ngẩng lên.
„Còn gì nữa , nhóc?“
„Hình như chú đang kiếm nhà ai hả?“,nó hỏi
„Ừ...“, hắn hơi ngạc nhiên,“... có gì hôn?“
„Chú kiếm nhà ai?“
„Nhà bạn...“
„Chú biết số nhà hông?“
„Biết... chi vậy?“
„Để con chỉ đường cho.“
Lời đề nghị của thằng nhóc hơi kì lạ, nhưng rõ ràng là hắn cần có người chỉ đường vào lúc này. Bà chủ quán vừa lao cái tủ lạnh vừa nhìn hắn. Thằng nhóc nhét hai tay vào túi quần sọt, nó trông có vẻ người lớn hơn cái vẻ ngoài của nó.
„Nhóc biết trong xóm này có ai tên là Ly không?“
„Biết...“, nó trả lời ngay mà gần như không suy nghĩ.
„Thiệt chứ?“, hắn hơi nghi nghờ
„Trong xóm này chỉ có một chị tên Ly thôi...“, nó khịt mũi,“... nhà chỉ ở cuối hẻm này, quẹo trái là tới liền, ngay trong góc hẻm đó.“
Bà chủ quán vẫn lao đi lao lại cái tủ lạnh, mắt cứ nhìn chằm chằm vào hắn và thằng nhóc. Thấy vẻ lưỡng lự của hắn, nó nói luôn.
„Nếu chú không tin thì để con dẫn đường cho.“
„Thôi khỏi! “, hắn đứng dậy,“... có cần trả công không, nhóc?“
„Cái gì cũng có giá...“, thằng nhóc nhún nhún chân. Rồi nó lại nhăn răng ra cười,“... nhưng mà chỉ đường thì free!“
Hắn cười theo. Thằng nhóc này vui thật.
„Cảm ơn nghen, nhóc!“
„Không có gì.“. Nó giữ nguyên hai tay trong túi quần sọt quay người đi vào trong nhà. Hắn đội nón đi ra xe. Cuối con hẻm này, thì ra chỉ còn có một khoảng ngắn nữa. Hắn chạy đến cuối hẻm, queo trái theo lời thằng nhóc. Quả thật đúng như nó nói, ở đây có một ngôi nhà số 105/40. Hắn dừng lại nhìn kĩ tấm bảng số nhà màu xanh dương. Đúng nó rồi. Hắn vuốt áo rồi bấm chuông. Trong lúc chờ đợi, hắn ngước mặt nhìn toàn bộ căn nhà, đúng hơn phải gọi nó là biệt thự. Hai lầu, ngói lợp màu hồng, cửa sổ bằng kiếng đắc tiền phủ rèm hoa. Trông có vẻ như đây là ngôi biệt thự thuộc loại sang nhất trong xóm, giữa những ngôi biệt thự khác. Đường vắng hoe, khu này vắng vẻ đến lạ thường. Chắc khu nhà này toàn là của nhân viên hay công chức văn pḥng, họ thường đi làm từ sáng tới chiều tối mịt mới về. Có tiếng kéo cửa sắt, rồi ở cái ô nho nhỏ trên cánh cửa phát ra tiếng nói ...
„Anh kiếm ai?“
„Cho hỏi...“, hắn nói vào chiếc mic gắn gần đó,“... cho hỏi có phải đây là nhà của Ly không ạ?“
„Anh tìm Ly có chuyện ǵ?“, giọng cô gái bên trong hơi khó chịu
„Tôi... tôi là bạn của Ly...“
„Ly không có ở nhà.“ "
„Vậy à?“, hắn thở dài,“... vậy chừng nào Ly mới có ở nhà ?“
„Anh hỏi nhiều vậy? Nếu anh là bạn của Ly thì phải biết chừng nào Ly có ở nhà chứ?“
„Xin lỗi, vậy làm phiền chị nhắn giùm với Ly được không ạ?“
Cánh cửa bỗng nhiên mở tung ra. Hắn nhìn vào... rồi hắn giật mình... Người đằng sau cánh cửa lại chính là....
„Ly...!“, hắn thốt lên.
Ly đang đứng bên trong. Cô mặc áo thun trắng với chiếc quần jeans màu xanh dương đậm, trông Ly lúc này có vẻ hơi... bụi, nhưng cô vẫn rất đẹp, vẫn khuôn mặt đó, nhưng mái tóc thì hơi ngắn hơn một chút. Cô đang khoanh tay nhìn hắn với ánh mắt bực bội.
„Ly... còn nhớ mình không?“,hắn nói một cách vui mừng.
„Không!“, Ly đáp. Hắn tự nhiên cảm thấy lạnh cả xương sống. Hắn lắp bắp nói lại...
„Ly không nhớ à?“
„Hoàn toàn không!“, Ly nheo mắt nhìn hắn chăm chú, rồi cô tủm tỉm cười. Hắn thấy khó hiểu...
„Bạn chọc mình phải không Ly?“, hắn cười ngượng nghịu.
„Lại sai nữa!“, Ly giơ ngón trỏ qua lại.“... cái sai đầu tiên : anh đă gọi tôi là chị, cái sai thứ hai: anh đă gọi tôi là Ly, cái sai cuối cùng: tôi không hề biết anh! Hiểu chứ?“
„Chưa hiểu...“, hắn găi đầu.
Cô gái che miệng cười rồi đẩy vai hắn một phát làm hắn muốn té.
„Trời ơi là trời, sao mà anh khờ quá vậy? Thôi , vào nhà đi!“
Hắn chẳng biết gì cả, nhưng vẫn đẩy xe đi vào. Cô gái vừa đi vừa nhìn hắn chăm chú, cô nàng vẫn cứ cười tủm tỉm.
„Chị cười cái gì?“, hắn hỏi
„Không có gì cả!“, cô gái không cười nữa,“... có thiệt anh là bạn của Ly không?“
„Vậy... có thiệt đây là nhà của Ly không?“, hắn hỏi lại. Cô nàng nhét hai tay vào túi quần rồi nhún nhảy đi vào nhà. Hắn dựng xe xong cũng bước vào. Bên trong, cô gái đă rót một ly nước suối để lên bàn, hắn ngồi xuống thận trọng nhìn xung quanh.
„Anh tên gì?“, cô ta hỏi
„Vậy chị tên gì?“
„Đừng có gọi chị này chị nọ nữa!“, cô nàng khó chịu ,“... em tên là Liên, em gái của chị Ly. Năy giờ cũng chưa đoán ra nữa hay sao?“
„Em gái à?“, hắn trợn mắt. Đúng thật, cô nàng giống Ly như đúc, chỉ có tính nết là khác biệt. Hắn nhìn Liên từ trên xuống.Thảo nào...
„Sao hả?“, Liên hỏi,“... bây giờ biết chưa?“
„Ừ... biết rồi... thì ra ...em là em gái của Ly...“
„Làm sao anh biết mà tìm tới đây? Ai chỉ hả?“
„Ừ, bạn anh chỉ . Mà người đó cũng là bạn của Ly luôn.“
„Ai vậy?“
„Em biết chị Quỳnh không?“
Sắc mặt Liên thay đổi nhanh đến độ hắn phải giật mình đặt ly nước xuống. Cô nàng nhìn vào mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
„Con nhỏ mất gốc đó hả?“
„Ai?....“, hắn hơi ngạc nhiên
„Đừng có hỏi nhiều!! Con nhỏ đó không phải là bạn em, cũng chả phải là bạn của chị em.“, Liên tung người dựa hết cỡ ra chiếc ghế xa_long,“... anh là gì với con nhỏ đó?“
„Ờ... là bạn thôi...“
Liên nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô nàng gật gật đầu.
„Vậy thì anh đừng có tới đây nữa!“
„Khoan khoan đã... coi nào, chưa có gì hết mà...“, hắn ấp úng,“... anh chưa hiểu gì hết...“
„Cần gì hiểu! Anh chưa nói là anh tên gì!“
„Anh à... ờ ..ờ....“
„Anh quên mất cả tên mình rồi à?“
„À...ờ.. tên anh … tên anh xấu lắm…”
“Tên xấu cũng là tên mà…”, Liên lại chồm lên, “… nói đi! Không nói thì đừng hòng gặp được chị Ly !”
“Trời…”, hắn bật ngửa ra. Đang lúng túng chưa biết phải làm sao thì có tiếng cửa sắt mở. Cả hai người cùng quay ra nhìn. Có một người đang bước vào… Hắn vui mừng ra mặt… Lần này thì đúng là Ly rồi, không thể nhầm được nữa. Cô vẫn như lúc đầu gặp hắn, mái tóc ngang vai, khuôn mặt hiền dịu dễ gần, đôi mắt đẹp trong suốt như pha lê vẫn làm hắn ngơ ngẩn… Ly cũng ngạc nhiên, nàng nhìn hắn, rồi nhìn Liên. Nàng dựng chiếc xe máy ngoài sân rồi từ từ bước vào. Hắn vui mừng đứng luôn dậy, miệng cười toe toét…
“Ly…”
Rõ ràng là Ly bị bất ngờ, cô hơi nhoẻn miệng cười với hắn. Liên vẫn còn bực mình vì chưa hỏi được tên của hắn, cô nàng khó chịu nhìn cô chị đang bước vào.
“Liên…”, Ly nói, “… đi học bài đi!”
“Lại học bài!”, Liên nhăn nhó, nhưng cô nàng cũng đứng dậy bỏ đi sau khi liếc cho hắn một phát bén ngót. Hắn thở phào ngồi xuống ghế. Ly mỉm cười cất cái túi xách qua một bên rồi ngồi xuống nói chuyện. Hình như nàng vừa đi đâu đó rất xa về, lưng nàng vẫn còn thấm đầy mồ hôi.
“Mình nhớ Ly lắm!”, hắn nói thì thầm để không cho ai nghe thấy, nhất là cô bé Liên đang ngồi trên lầu có thể đang ngóng tai nghe xuống. “Mình nhất quyết phải tìm ra nhà Ly mới thôi.”
“Bạn cần gì phải làm vậy…”, Ly nói,”… trước sau gì mình cũng sẽ liên lạc với bạn mà…”
“Đã hai tháng rồi Ly à… Hai tháng rồi mình không gặp bạn trên Yahoo.”
“Mình xin lỗi!”, Ly hơi cúi đầu xuống, “… dạo này… mình bận…”
“Không sao, không sao….”, hắn cười xuề xoà, “… bây giờ mình đã gặp Ly rồi là gì?”
Ly có vẻ không được tự nhiên lắm, hắn cảm thấy thế. Chắc là cô còn bất ngờ vì sự xuất hiện của hắn ở nhà cô, không sao, hắn còn một bất ngờ nữa dành cho cô.
“ Ly nè!”, hắn lấy chiếc hộp đựng đĩa ra đặt lên bàn rồi đẩy nhẹ tới chỗ của Ly. Đúng là nàng bị bất ngờ thêm một lần nữa.
“Tặng mình à?”, Ly hỏi lại.
“Tất nhiên. Tặng riêng bạn!”, hắn nở nụ cười thân thiện.
Ly mở hộp ra. Nàng mở to mắt khi nhìn thấy nhãn của bộ đĩa.
“Ludwig van Beethoven!!?”, nàng buột miệng thốt lên.
“Ừ, mình cũng không biết chính xác tên họ đầy đủ của ổng, chắc là vậy.”, hắn gãi gãi đầu.
“Viator… mình cảm ơn bạn nhiều lắm!”, Ly ôm hộp đĩa sát vào ngực, hắn hơi liếc mắt nhìn theo.”.. làm sao bạn biết mình thích nhạc của Beethoven?”
“Đã là bạn của nhau thì đừng hỏi như vậy, Ly à!”, hắn nháy mắt.
“Ừ, đúng rồi…”, Ly bật cười khúc khích, trời ơi, hắn lại ngẩn người ra lần nữa… Nụ cười ấy càng lúc càng đẹp, đẹp còn hơn trong giấc mơ của hắn suốt hai tháng qua. Hắn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy trong khi Ly đang đi bật dàn máy để thử những chiếc đĩa hắn tặng. Hắn khẽ liếc nhìn sang chiếc tủ kính đắt tiền đặt ngay phòng khách. Bên trong là bộ sưu tập những chai rượu đắt tiền thuộc đủ mọi nhãn hiệu trên thế giới. Hắn không biết nhiều về rượu, nhưng mà những chai nhỏ nhỏ màu nâu đen, nắp màu bạc kia thì chắc chắn là loại rượu nếp thơm của Áo. Loại này đắt cực kì. Bên cạnh là loại cô_nhắc của Nga, nước rượu màu vàng nhạt.
“Bạn biết không?”, giọng của Ly làm cắt dòng suy nghĩ của hắn
“Hả…bạn nói gì?”, hắn giật mình.
“Mình mới hỏi bạn có biết gỡ bỏ hẹn giờ của loại dàn máy này không?”
“Ờ…để mình thử!”. Hắn đứng dậy đi tới, Ly đang ngồi trước dàn máy Sony màu bạc sáng loá. Nàng mỉm cười.
“Nãy giờ bạn nghĩ gì mà không nghe cả tiếng của mình vậy?”
“À..ừm.. đâu có gì đâu…”, hắn ậm ờ cho qua chuyện. Thì ra có ai đó đã gài hẹn giờ tắt cho dàn máy, bây giờ mở lên phải chỉnh lại trong program. Hắn vừa bấm vừa cười tủm tỉm.
“Có ai đó trong nhà này không cho Ly nghe nhạc thì phải…”
“Con bé Liên chứ ai!”, Ly tựa cằm lên đầu gối, “… lớp 12 rồi mà cứ ham chơi, suốt ngày không nghe nhạc xập xình thì lại đeo theo xe của bọn con trai. Không giữ nổi chân nó ở nhà.”
“Vậy lúc bằng tuổi Liên thì Ly có như vậy không?”, hắn vừa bấm vừa quay sang hỏi
“Tưởng Ly ham chơi lắm à?”
Hắn khẽ liếc nhìn chiếc áo sơ mi hơi đùn lại, đường cút áo hở ra một quảng nhỏ nhưng cũng đủ để lộ ra màu trắng tinh của chiếc áo lót nhỏ nhắn, Ly không để ý thấy ánh mắt của hắn, nàng còn đang chú ý vào bản nhạc đang chuẩn bị được bật lên. Hắn thì chỉ chú ý đến điều bí mật đã từng được hắn khám phá đang thập thò đằng sau chiếc áo kia, bây giờ bỗng nhiên hắn muốn “khám phá” thêm một lần nữa. Không khí hơi nóng bức, trán hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi, lưng áo của nàng cũng ướt đẫm, in lên lằn áo lót nho nhỏ. Đèn điện tử nhấp nháy, bài hát số 1 bắt đầu chơi, Ly thích thú cầm cái list nhạc, hắn cũng ra vẻ đang lắng nghe, nhưng mắt hắn vẫn dán vào Ly.
“Đây là bản Symphony số 9…”, Ly nói nhỏ, “… bản này được chơi lại tại Áo đó!”
“Ừ!”, hắn đáp rồi nhích lại gần hơn một chút. Mùi hương con gái lại tỏa ra ngào ngạt từ cơ thể nàng, mùi mồ hôi của nàng bay phản phất làm hắn rạo rực hơn. Hắn cúi gần hơn đến khuôn mặt nàng, tay chỉ vào cái list nhạc.
“Có phải bài này không?”, hắn hỏi
“Ừ, mình nghe bài này rồi, nhưng lần này….ơ…”
Ly hơi lùi lại khi hắn hôn nhẹ lên tai nàng, hành động của hắn làm nàng hơi bất ngờ. Hắn lại tiến thêm một lần nữa, môi hắn chạm nhẹ lên má nàng. Ly khẽ rụt người lại.
“Đừng… Liên nó còn trên lầu.”, Ly nói thì thầm.
“Có sao đâu…Vẫn còn trên lầu mà…”
Hắn lai thử thêm một lần nữa, tay hắn choàng qua lưng Ly. Nàng cố né cánh tay hắn.
“Ly à, mình…”, hắn nói rì rầm bên tai nàng…
“Chị Ly!!!!!!!”, tiếng của Liên vang lên từ trên gác làm hắn giật thót người rút tay lại, Ly cũng xích ra xa thêm một đoạn. Liên đang đi xuống, vừa choàng cái áo jeans vừa nói.
“Em đi ra đây một chút, trưa nay khỏi chờ em nghen!”, Liên vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới, cô nàng xốc nhẹ cổ áo. “… chắc khoảng ba hay bốn giờ em về.”
“Đi đâu đó?”, Ly quay lên hỏi. “… ngày mai còn bài kiểm tra mà ?”
“Em học xong rồi! “. Liên bước xuống nhà, “… hôm nay sinh nhật nhỏ bạn, chị cho em đi chút xíu!”
“Cô la cho coi, trưa về đi!”
“Em xin cô rồi!”, Liên nhìn hắn, “… anh bạn của chị còn nợ em cái tên đó, chị Ly!”
“Ờ…ừm….”, hắn gãi đầu. Liên bước nhanh ra cửa, cô nàng còn tinh nghịch quay lại nháy mắt.
“Bản nhạc hay đó! Hai anh chị tâm sự dzui dzẻ nghen! Bái bai!”
Ly chưa kịp gọi lại thì cô nàng đã chạy phốc ra sân mất dạng. Ly thở dài lắc đầu quay vào.
“Nó cứ đi kiểu đó suốt ngày, lớp 12 gì mà….”
“Liên đi sinh nhật đứa bạn mà…”, hắn châm chước
“Bạn tin hả?”, Ly lắc đầu, “… có đứa bạn nào mà mỗi ngày đều tổ chức sinh nhật chứ?”
Hắn cười cười cho qua chuyện rồi ra vẻ như chăm chú nghe tiếp bản nhạc. Ly cầm cái remote bấm tới bản kế tiếp. Hắn nhìn lại, rõ ràng lúc này chỉ có hắn và nàng trong căn nhà này, đúng như hoàn cảnh lúc trước, chỉ khác có một điều: lúc ấy trời mưa lạnh ngắt, còn lúc này thì trời nóng như đổ lửa. Một giọt mồ hôi chảy xuống tử một bên má nàng. Hắn đưa tay chùi lấy, Ly ngạc nhiên nhìn hắn lao nhè nhẹ giọt mồ hôi trên má cô. Hắn từ từ thật chậm xoa nhẹ khắp khuôn mặt nàng, từng ngón tay lướt qua lại đôi má mềm mại, trắng hồng đang đỏ ửng lên. Ly không lùi ra nữa, nàng lim dim mơ màng để hắn chu du khắp trên khuôn mặt đều đặn như tranh vẽ của nàng. Bàn tay tham lam của hắn bắt đầu tiến xuống cổ nàng, ngón tay hắn lướt một cách nghệ sĩ quanh cổ nàng, hắn vuốt nhẹ qua chiếc dây chuyền màu bạc trên cổ nàng. Chiếc mặt dây chuyền cũng nạm bạc, ở giữa là mặt đá rubi màu xanh lục xinh xinh. Hắn gỡ chiếc nút đầu tiên, cũng là lần đầu tiên hắn tự tay làm việc này với Ly. Bản hoà tấu chuyển sang tiếng sáo du dương, nghe thật lãng mạn, Ly chống tay để lấy điểm tựa ra phía sau, mắt nàng lim dim như một cô bé búp bê dễ thương ngoan ngoãn trong vòng tay chủ nhân mình. Hắn thận trọng cởi bỏ dần hết những chiếc cúc áo, chiếc sơ mi màu trắng tinh như lẫn với màu trắng của làn da nàng. Ly ngồi dậy, bàn tay nhỏ nhắn của nàng vuốt lên ngực hắn, như có một luồng điện chay theo từng ngón tay nàng, hắn rùng mình. Tay nàng tháo dần những nút áo của hắn giống hết như hắn đã làm. Không khí bỗng nóng bức thấy rõ, lưng hắn lấm tấm những giọt mồ hôi, người hắn như muốn bốc ra khói. Mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng lại ngào ngạt…. Hắn bất ngờ ôm chầm lấy nàng, cả hai ngã lăn ra nền nhà bằng nhung bông. Hắn ngã đè lên người nàng rồi cúi xuống hôn nồng nhiệt lên đôi môi hồng đỏ, mềm mại của Ly, đôi môi nàng ươn ướt, ngọt như đường, hắn nút lấy, lưỡi hắn luồn vào trong miệng nàng. Chiếc lưỡi nàng đẩy ra, hắn nút nhanh lấy. Nàng rên lên khe khẽ… Tay hắn xoa nhẹ làn da bụng ấm áp của nàg rồi trườn lên một bên ngực nàng xoa nhẹ nhàng. Ly như bừng tỉnh lại, cô chặn hai tay đẩy hắn ra…
“Đừng… đừng như vậy nữa… đừng….”
Tay nàng đẩy lên ngực hắn, mặt thì đã đỏ lên như gấc. Cơn thèm khát tình yêu đã lên tới tột đỉnh. Lúc này hắn không còn nghe thấy gì nữa. Hai bàn tay hắn vuốt nhẹ một cái đã lột văng chiếc áo lót nhỏ bé, cặp ngực trắng ngần quyến rũ của nàng một lần nữa hiện ra trước mắt hắn. Miệng hắn ngậm lấy núm vú màu hồng nhanh như cắt, lưỡi hắn vuốt ve, ôm ấp chiếc nhũ hoa bé bỏng, tay kia hắn bóp đều đặn. Ly dường như đã bất lực trước sự ham muốn của hắn. Tay hắn lần nhanh xuống, lột phăng chiếc quần jeans của nàng. ……..
Bản nhạc chuyển qua một tông khác, tiếng đại vĩ cầm mạnh mẽ trộn chung với tiếng violin chói tay, nóng bỏng, háo hức, dồn dập…..
Hai cơ thể quấn lấy như hai con rắn lăn lộn trên nền nhà bằng thảm nhung. Không khí càng nóng hơn, mồ hôi nàng ướt cả mặt, quện lên người hắn, cơ thể cả hai ướt đẫm mồ hôi của nhau. Hắn hôn xuống cổ nàng, mùi mồ hôi của con gái thật lôi cuốn, hắn liếm lấy liếm để, hắn hôn cả khuôn mặt nàng đang mơ màng đê mê… Rồi từng nhịp từng nhịp một, hắn nhấp lên xuống thật chậm, lần này thì không khó khăn như lần trước, nhưng nàng cũng quằn người rên lên thê thảm. Tay nàng cào cấu lên lưng hắn, nhưng hắn mặc kệ, từng cơ bắp trên người hắn gồng cứng lên. Nàng chụp hai tay lên hai bắp tay cứng chắc của hắn, nàng bấu cứng vào đó, phần cơ thể dưới của nàng thả lòng dưới từng cú dập xuống mạnh mẽ. Nàng ưởn ngực lên, áp cặp vú cương cứng lên ngực hắn, miệng nàng há ra , hai hàm răng cắn chặt lại. Hắn ôm ấp nàng như một vật quí nhất trên đời, như là nàng không thể nào thoát ra được khỏi vòng tay hắn. Âm hộ bé bỏng của nàng bóp mạnh lấy dương vật hắn. Hắn chỉ kịp a một tiếng nhỏ trước khi bắn dòng tinh nóng phừng phừng vào thẳng bên trong người nàng, dòng nước ấm từ cơ thể nàng tuôn ra từng dòng từng dòng, ướt đùi của cà hai. Tiếng nàng thở gấp mệt mỏi bên dưới cơ thể hắn…. Hắn giật mạnh thêm một cái nữa rồi ngã sấp trên người nàng. Nàng vuốt nhe lên tóc hắn, âu yếm … rồi nàng nhắm mắt, ôm đầu hắn vùi vào ngực mình. Căn phòng chỉ còn tiếng nhạc êm êm. Bản hoà tấu đã đến điệp khúc, tiếng violin nhỏ dần, nhỏ dần rồi chìm trong cái âm trầm trầm của cây đại vĩ cầm, chìm dần… như một đốm sáng nhỏ chìm từ từ trong màn đêm….
-o0o-
Một ngày trôi dần qua, hắn cảm thấy hài lòng với ngày hôm nay. Hắn hoàn toàn hài lòng với ngày hôm nay, không sai sót, không trục trặc, không thất vọng. Hắn chạy một vòng ra đường hòng gió cho mát. Sắp đến Tết, đường đi buổi chiều trông cũng chẳng có gì là đông đúc cho lắm. Bỗng hắn thấy một cái dáng quen quen vừa lướt qua. Ngoái nhìn theo một quãng ,hắn nhìn theo kĩ…: vừa chạy vọt qua là một cặp trên chiếc Nova màu mận đò khá ngầu. Hắn nhận ra ngay: đó là thằng bạn học của hắn tên là Trung . Hắn cũng khá thân với thằng này, chính là thằng có cái nick Vanko_kid thường hay chat với hắn. “Vanko_kid… thì ra cũng siệng năng dữ nhỉ!”, hắn nghĩ. Nhưng hắn nhìn kĩ một lần nữa, cô nàng ngồi đằng sau đang ôm hắn “sát nhíp” trông cũng “quen quen”…. Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, rồi hắn giật mình nhớ ra… mới lúc sáng này thôi, cái dáng quen quen, áo khoát jeans, tóc ngắn ngang vai, dáng hơi “bụi” này thì chỉ có một nguời mà hắn vừa mới quen thôi:…. Chẳng ai khác chính là Liên!!!!!! Ghê thật, thằng bạn hắn lại dám đi dụ dỗ cả con gái lớp 12, mà lại còn là em gái của Ly mới hay chứ!! Cũng phải thôi, cô nàng Liên cũng đẹp đâu kém gì cô chị, nếu hắn mà gặp Liên trước thì hắn cũng dám đã…. Hắn cười thầm rồi dừng xe lại. Hai người đó đang chạy vào ngõ hẻm nhà Ly, chắc chắn là tên Vanko_kid này đang chở “nàng” về đây! Bây giờ cũng rảnh rang, hắn quay xe chờ ở đầu đường lớn. Thế nào tên Vanko kia cũng sẽ quay đầu xe ra đây thôi, nói chuyện với hắn một lúc cũng vui. Hắn rướn người nhìn vào. À, tên vanko đã thả Liên ở đầu ngõ hẻm sâu bên trong, chắc là Liên sợ bị chị la đây mà. Liên bước xuống xe, trời ạ, cô nàng còn rướn lên… hôn tên đó một cái tạm biệt nữa chứ, giống hệt như trong phim Hàn Quốc. Hắn bật cười quay mặt đi. Chắc là thằng Trung đang sướng rơn đây! Trời chiều cũng chập choạng tối dù chỉ mới bốn giờ, đường đã bật đèn lên sớm. Hắn nhìn đồng hồ, sao mà lâu quá vậy nhỉ? Sốt ruột, hắn ngó ra… bỗng một chiếc xe hơi phóng ào qua sát bên xe hắn mặc dù hắn đang đậu sát bên lề. Hắn nhìn theo…. Rồi hắn giật mình, đó là một chiếc Ferrari đỏ tía mui trần cực xịn, ngồi trước tay lái chính là… Quỳnh!!!! Thật đáng kinh ngạc, nhưng hắn còn kinh ngạc hơn nữa khi thấy người ngồi bên cạnh Quỳnh. Một cái dáng nhỏ nhỏ, trông có vẻ trưởng thành hơn cái vẻ ngoài… Đó là thằng nhóc chỉ đường cho hắn lúc sáng!!!!! Kì lạ thật, sao lại trùng hợp như vậy? Nó mặc một bộ vest láng bóng, tóc chảy mướt như dổ mỡ, khác hẳn với bộ dáng bụi đời, nghèo xác xơ lúc sáng. Chiếc xe chạy chậm dần khi ngang qua ngõ hẻm đi vào nhà Ly…. Quỳnh nói gì đó với thằng nhóc, nó gật gật, miệng nó nhếch một nụ cười thách thức, Quỳnh cũng nhếch mép khẽ. Vô tình, cô quay nhìn qua lề đường… Hình như cô ta thấy hắn đang đứng nhìn chăm chú. Chiếc xe bỗng rú ga vọt nhanh đi để lại một làn khói mỏng, Hắn gãi đầu cố lắp ráp từng chi tiết lại… nhưng không tài nào hắn hiểu nổi!!!! Hắn vò đầu…. Quỳnh, rồi thằng nhóc, có liên quan gì nhỉ?
“Ê!!! Ê ê ê ê………..”
Có tiếng ai đó gọi to. Hắn quay nhìn ngơ ngác, thì ra là thằng Trung. Nó không băng qua đường, nó chỉ đứng bên kia mà ngoắc hắn lia lịa. Hắn dẫn xe băng qua.
“Gì đó mậy?”, hắn hất đầu, “.. đi đâu đây? Dẫn ghệ đi chơi hả?”, hắn vừa nói vừa hích chỏ thằng Trung với vẻ hài hước, nhưng mà nó không có gì là đáp ứng cả. Ngược lại, mặt mày nó xanh lét như tàu lá.
“Mày… mày… chở tao về được hông?”, thằng Trung lắp bắp
“Được chứ!”, hắn gật đầu, nhưng hắn chợt nhớ lại , “… ủa! Chiếc Nova của mày đâu rồi?”
“Tao gởi ở quán bà Tư Đá! Mai lấy cũng được! Đi đi , lẹ lên!”
Thấy vẻ hấp tấp của thằng Trung, hắn cũng chẳng muốn hỏi thêm làm gì. Hắn đạp máy xe, thằng Trung nhảy phốc lên. Hắn rồ ga vọt về phía đường Phan Đình Phùng, nhà thằng Trung ở đó. Thằng Trung từ lúc nhảy lên xe, nó im re. Hắn hơi ngoái đầu ra sau hỏi…
“Ê, có gì đó mậy? Sao không lấy xe về?”
“Nè, mày tin tao không?”, thằng Trung hỏi, giọng nó run run
“Hỏi gì kì dzậy ?”, hắn cười, “… hôm nay sao dzậy mậy?”
“Chạy lẹ lên mậy!!!!”, thằng Trung hối thúc.
“Xe tao là đồ “chay” mà, chạy đâu có nhanh nổi!”, hắn khó chịu, “ …có cái gì ám mày hà? ”
“Nè!! Mày có tin tao thì nghe cho rõ đây!”, thắng Trung ghé sát tai hắn
“Có cái gì……”
“Mày nín đi!! Nghe ta nói thôi!!!”, thằng Trung quát nhỏ, rồi nó tiếp tục “…. Tao đi nhiều, tao biết nhiều chuyện hơn mày một chút. Nhưng mà tại vì tao biết nhiều quá … nên… tao phải trốn… Mày hiểu không? Tao phải trốn tụi nó!!! Nhưng mà tao.. còn có công chuyện… Tụi nó biết đường đi của tao… Thế nào tụi nó cũng bám theo … chạy lẹ đi!!!!!!!”
“Ai bám theo mày? Tụi nó đâu?”
“Không có bám theo mày!”, tiếng thằng Trung hơi lạ, nó hình như hơi ngạc nhiên.”… dừng lại đi!”
Hắn chống chân xuống. Hai thằng nhảy xuống con hẻm nhỏ, vắng vẻ. Thằng Trung ngó qua ngó lại, nó vuốt mặt căng thẳng. Hắn ngồi dựa lên ghế xe.
“Bây giờ nói cho rõ ràng đi! Tao chưa hiểu!”
“Nói thì dài lắm!”, thằng Trung đi qua đi lại, “… nhưng mà nói chung là tao đang trốn, hiểu chưa? Phù…”
“Liên là bồ mày hả?”, hắn hỏi
“Hả?”, thằng Trung giật mình, “… mày nói gì?”
“Không, tao hỏi chơi thôi!”, hắn gạt tay
“Mày… mày .. biết Liên hả?”, Trung lắp bắp
“Sơ sơ thôi!”
Thằng Trung nhìn hắn ngờ ngợ…
“Còn mày thì sao? Mày biết gì con nhỏ Quỳnh mà làm dữ quá vậy?”
“Tao nói rồi, tao không quen con nhỏ đó! Tao chỉ biết nó thôi!”, thằng Trung thở dồn, “… nó không phải là người Việt Nam.”
“Thiệt hả?”, hắn ngạc nhiên ra mặt
“Ừ, nó tên là Christy Quỳnh phải không? “
“Tao không biết, ừ, đúng rồi, Christy gì gì đó! Tao tưởng đó chỉ là cái nick thôi chứ”
“Tên thật của nó đó!”
Cả hai im lặng một chút. Hắn gạt chống lên rồi đạp máy…
“Thôi, lên đi! Tao chở mày về. Tối rồi!”
-o0o-
BẢN TIN BUỔI SÁNG
Ngày 13 tháng 1 năm 2004
Ngày hôm qua, 12 tháng 1 năm 2004 đã xảy ra một vụ án tại một con hẻm nhỏ tại dường Lý Chính Thắng thuộc quận 3, tp Hồ Chí Minh. Nạn nhân là một chủ quán bán nước giải khát, hung thủ dùng một con dao dài đâm xuyên qua đầu nạn nhân ngay trong quán. Đến tối, khi một người quét rác vô tình di ngang qua đã phát hiện thấy bà đã chết. Hiện cơ quan công an quận 3 đang tiến hành điều tra những chứng cứ có thể có để truy tìm hung thủ. Dự đoán ban đầu có thể đây là một vụ cướp của giết người.
( báo Tuổi Trẻ, ngày 13 tháng 1 năm 2004)
-o0o-
BẢN TIN NÓNG
Ngày 13 tháng 1 năm 2004
Ngày hôm nay, một vụ án khác tại quận Phú Nhuận. Một gia đình cư ngụ tại quận Phú Nhuận đã thiệt mạng toàn bộ cả nhà vào tối hôm qua, tổng cộng là bốn mạng người. Một đàn ông, một đàn bà, một thanh niên và một bé gái tám tuổi. Họ đã bị giết một cách dã man, đầu bị đập nát, không còn nhận diện được. Đây là một vụ án thảm khóc nhất từ trước đến nay tại thành phố, hiện cơ quan điều tra của bộ công an thành phố đang thu thâp toàn bộ chi tiết của vụ án. Có thể đây cũng là một vụ án cướp của giết người. Hung thủ của vụ này và một vụ án nữa cùng ngày có phải là một hay không…. Sự việc đang được điều tra.
(báo Tuổi Trẻ, ngày 13 tháng 1 năm 2004)
-o0o-
Hết chương 3
"Hình như mọi việc đã quá sáng tỏ đối với hắn. Hoặc là hắn nghĩ như vậy. Có một câu chuyện mà hắn chỉ nhận định mập mờ... Có một bí mật đang chờ hắn tìm ra... Vấn đề là hắn vẫn chưa biêt nên băt đầu tìm kiếm từ đâu ..."
Chương bốn: Bí mật của Vanko_kid
KangViator- 06-09-2008
Chuong 4: Bí mật của Vanko_kid
Sáng nay cũng như bao nhiêu buổi sáng khác, hắn ngủ dậy, súc miệng, rửa mặt. Ba me hắn chắc đã đi làm từ sớm. tất cả còn lại cho hắn là một ổ bánh mì bơ ngọt hai ngàn rưỡi. Ăn xong sẽ làm gì nhỉ? À, hôm nay là Chủ Nhật, ba mẹ hắn không có đi làm, chắc là đi shopping hay thăm họ hàng gì đó. Hắn chằng thèm quan tâm. Một tay cầm ổ bánh mì, một tay cầm cái remote, hắn ngáp dài bật tivi lên. Mới có sáu giờ sáng, toàn là tin trong nước, rồi tập thể dục….
“Dậy rồi hả nhóc?”, tiếng mẹ hắn vọng ra từ nhà bếp. Hắn hơi giật mình….
“Dạ!”, hắn trả lời rồi rướn đầu nhìn ra phía sau. Mẹ hắn đang cất vào tủ bếp cái bánh đậu vừa nấu xong. Bà vừa làm vừa nói.
“Hôm qua có người gọi điện cho con …”
“Ai vậy mẹ?”, hắn hỏi cho có lệ vì biết chắc có thể là vài thằng bạn rủ đi chơi….
“Không biết. Hình như là cô gì đó trên trường con. Cô đó nhắn mẹ hỏi con về bài báo cáo.”
“………………… ”, hắn tần ngần suy nghĩ một lúc lâu. Mẹ hắn lại hỏi tiếp.
“Bài báo cáo gì đó xong chưa nhóc?”
“Dạ… chưa….”, hắn nói bâng quơ rồi quay vào nhìn lên màn ảnh tivi.
“Ráng làm đi! Học kì này mà hạng tốt thì ba mới mua cho chiếc xe mà đi chứ!”, mẹ hắn nói vọng lên.
“Khì….”, hắn phì cười, “… con mơ chuyện đó suốt hai năm rồi, mẹ à.”, rồi hắn nói nho nhỏ một mình, “…. Bây giờ tiếp tục mơ đây!”
Có tiếng chuông ngoài cửa, mẹ hắn đi ra. Hắn tiếp tục quay vào tivi, ba hắn chắc đang đi công chuyện cho công ty ổng. Một ngày, hắn chỉ gặp ba mẹ hắn vào buổi tối, đúng hơn là buổi cơm tối. Gia đình hắn được người ta gọi là “sống theo phong cách công nghiệp”, và “người ta” đó không ai khác chính là hắn, và đương nhiên là hắn chẳng có tự hào gì về lối sống đó. Tivi hôm nay cũng chẳng có gì đáng để coi, toàn là phim kiếm hiệp Hồng Kông, loại phim hắn ghét cay ghét đắng. Bất đắc dĩ, hắn bật qua thời sự trong nước coi đỡ…
<< “ Chính phủ đang giải quyết triệt để bệnh cúm gà đang hoàng hành tại các tỉnh Long An, Trà Vinh. Theo nguồn tin cho biết, virus bệnh cúm H5N1 đang….” >>
Hắn lại ngáp dài rồi cắn một phát hết cỡ vào ổ bánh mì ngọt, xong hắn ra sức nhai một cách lờ đờ, cố tập trung tư tưởng để tránh bị mắc nghẹn.
<< “Bây giờ là bản tin nóng trong ngày: vụ án giết người dã man vừa được các phương tiện báo chí loan tin mới vào sáng hôm nay, bây giờ, tổ đặc nhiệm hình sự đã bắt tay vào điều tra từng dấu vết mà hung thủ để lại. Chỉ trong vòng một ngày hôm qua, trong phạm vi thành phố chúng ta đã xảy ra hai vụ án giết người tàn khốc. ..” >>
Án giết người à? Hắn vừa nhai vừa nhìn lên. Mấy vụ này đáng để hắn chú ý đây. Trên màn hình, ống kính camera rung chuyển theo bước chạy hối hà của người phóng viên đang thực hiện cuộc phỏng vấn nóng tại hiện trường. Quang cảnh đoạn đường này quen quen, hắn búng tay một cái: thì ra là đoạn đường Phan Đình Phùng, nhà thằng Trung cũng trên đoạn này. Tay phóng viên chuyển góc quay sang bên trái… màn hình chao đảo…
<< “Thưa các bạn ( người phóng viên nói ), chúng tôi đang ở tại hiện trường vụ giết nguời vào buổi tối ngày hôm qua, 12 tháng 1. Cảnh sát đã cho phong toả toàn khu vực. Và đây là căn nhà của các nạn nhân…”
Ống kính quay sang phía sau…. Hắn đứng bật dậy, ổ bánh mì văng luôn xuống đất…. Căn nhà mà ống kính đang chỉa vào, đó chính là căn nhà của thằng Trung, hắn không thể nhìn lầm được… đúng là nhà thằng Trung… Sao truyền hình lại quay nhà nó nhỉ?
<< “Đây là căn nhà của gia đình nạn nhân… Theo báo cáo thì cả nhà đều đã thiệt mạng, tổng cộng là bốn ngừơi…”>>
Hắn không còn nghi ngờ gì nữa, đây đúng là nhà thằng Trung… và hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra… Hôm qua, hắn thấy vẻ mặt của thằng Trung lạ lắm… Hắn đứng dậy, tắt ti vi. Bây giờ còn sớm… hắn định đi đến chỗ nhà thằng Trung… nhưng… chả lẽ đến đó để xem rồi về à? Hắn lưỡng lự… Không biết Liên đã hay chuyện này chưa? Chắc là chưa đâu, nhưng mới ngày hôm qua… Hắn thôi không nghĩ vớ vẩn nữa, muốn chắc ăn chỉ cần đến ngay nhà thằng Trung là rõ. Hắn nhảy phốc lên xe đẩy ra cửa. Mẹ hắn đang đóng tiền điện, bà quay ra hỏi với theo:
“Nè, nhóc, đi đâu nữa đó?”
“Đi công chuyện, mẹ à!”
“Ừm, công chuyện ngày Chủ Nhật cũng phải nhanh về nghe chưa?”
“Rồi, mẹ à!”
Câu nói rất tâm lý của mẹ hắn chứng tỏ rằng bà đã biết hắn không có công chuyện nào cả… Nhưng dù sao hắn cũng đã ra khỏi nhà rồi. Bây giờ … vấn đề là nên đi tới chỗ nào ….
-o0o-
Con hẻm sạch sẽ vẫn như lúc đầu hắn đến, chỗ này lúc nào cũng có một người quét rác đi dọn dẹp… Hôm nay chiếc xe lại dở chứng… đáng ghét thật!!! Hắn lầm bầm chửi , nhưng vẫn phải dẫn nó đi lê lết vào hẻm . Tìm mỏi mắt hắn mới thấy một cái tiệm sửa xe nhỏ lup xụp như cái chòi tranh nằm giữa hai toà nhà to đùng… Cứ như cái tiệm này chỉ vừa mới xây lên bởi một tay thợ xây cẩu thả. Giao cả chiếc xe cho thằng chủ tiệm, hắn thoải mái bẻ lưng răng rắc, lao mồ hôi vãi ra trên trán. Vậy là phải đi bộ vào nhà Ly thôi. Hắn vừa đi vừa cố nhớ từng ngôi nhà hai bên đường… Vậy là vẫn còn đúng đường, đây là cây cột điện có vẽ hình lung tung, đây là tấm poster của Pepsi xanh… à… đây là… là … cái quán nước mà hắn gặp thằng nhóc chỉ đường. Hắn khựng người lại nhìn. Đúng là cái quán này, nhưng hôm nay nó đóng cửa… Quán nước đóng cửa ngày Chủ Nhật đã lạ rồi, cái quán này còn treo lủng lẳng đầy những sợi dây màu vàng… hắn cúi đầu nhìn vào đọc: Niêm Phong__ Sở cảnh sát quận 3__ .
“Niêm phong rồi!!!”_Một giọng nói vang lên bất chợt làm hắn giật mình quay lại . Đó là một người đàn ông nhỏ thó, miệng phì phèo điếu thuốc, đầu hói tới gáy. Ông ta bập bập điếu thuốc rồi tiếp… “Hôm qua công an tới đây quá trời ! Chà, tới sáng ra chẳng còn thấy ai hết!”
“Sao nhà này bị niêm phong vậy bác?”_ hắn hỏi
“Thì bị niêm phong chớ sao? Chủ nhà bị cướp ngày hôm qua!! Đ… m… nó thằng nào ác ôn, cướp của rồi còn giết người nữa! Tội nghiệp, bà chủ quán bán nước ở đây cũng tới năm sáu năm rồi… ”
“Bị giết à????”_ hắn trợn mắt lên
“Giết rồi… Hình như cậu hổng ở khu này heng! Chứ ai ở khu này cũng biết hết!”
“Dạ… dạ…”_hắn đáp cho qua chuyện rồi lủi đi.
Nói run sợ thì không, hắn chẳng có gì phaỉ run. Nhưng nói không run sợ thì cũng không đúng, hắn đang nổi gai ốc đầy mình… Chỉ mới sáng nay, đúng hơn là chỉ cách đây vài tiếng, hắn đã nghe đến 2 vụ án mạng… mà nạn nhân toàn là người mà hắn từng tiếp xúc. Hôm nay là ngày gì thế này?!!! Hắn lạnh óc khi một ý nghĩ chợt lướt ngang qua đầu… Liệu… nhà của Ly có xảy ra chuyện gì không? Hắn cố gắng xua cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu . Góc hẻm queo trái, ngôi biệt thự lớn hiện ra. Cánh cổng sắt vẫn đóng im ỉm… hôm nay là Chủ Nhật mà, Ly chắc là có ở nhà. Nhấn vào cái chuông nhỏ, hắn phủi phành phạc lên cổ áo để giải bớt nhiệt độ ra… Hôm nay trời oi bức quá. Hắn ngó ngông nghênh để đỡ căng thẳng, và cố nghĩ ra một câu nói an ủi nào đó dành cho Liên. Cánh cửa từ từ mở ra… Hắn hít một hơi rồi quay lại, cố diễn tả một khuôn mặt đồng cảm hay an ủi gì đó dành cho Liên .. hoặc Ly cũng được. Nhưng rồi hắn sượng mặt lại… bởi vì người vừa mở cửa ra không phải là Liên… cũng chẳng phải là Ly… mà là một người phụ nữ. Cô ta có dáng vẻ giống hệt như hai chị em Ly, cặp kính cận sắc lẻm làm tăng thêm sự nghiêm nghị từ ánh mắt, bộ quần áo thẳng thớm của phụ nữ trung niên vẫn không làm giảm bớt sự trẻ trung trên gương mặt cô ta. Dù sao… hắn vẫn chưa hề biết gì về người phụ nữ này… mà cô ta thì lại đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Cậu tìm ai?”
“Ơ… e… dạ… cháu tìm Ly…” _ hắn lắp bắp
“Ly à… Ly vừa mới đi khỏi… cậu vào nhà đi!”
Cô ta mở rộng cánh cửa rồi mỉm cười. Hắn gượng cười đáp lại… nhưng mà hắn vẫn cảm thấy hơi run trước dáng vẻ của người này. Dựng xe xong, hắn gãi đầu nói…
“Cô… à… cô là cô của Ly ạ?”
“Ừm… ” _ Cô ta đáp_ “… cháu là bạn học với Ly à?”
“Dạ không. Tụi cháu chỉ là bạn thân thôi.”
“Bạn thân mà không phải là bạn học à? Lạ đấy! Ly ít có bạn lắm, bạn học cũng chỉ có vài đứa.”
“Dạ… cháu cũng thấy vậy… À… vậy Liên có nhà không cô? ”
“Có. Để cô gọi nó.”
Hắn giữ nụ cười đó mà đi vào nhà… Người cô của Ly mời hắn một ly nước rồi đi lên lầu gọi Liên. Vẫn là nước suối tinh khiết được rót vào ly. Hắn ngồi xuống, cầm ly nước định uống thì thấy Liên đang đi từ trên lầu xuống. Cô mặc bộ jeans mỏng màu đen, áo quần đều màu đen, gương mặt Liên bơ phờ như người mất ngủ. Chắc là Liên cũng đã biết chuyện gì xảy ra với Trung. Hắn cố nhớ lại những gì dự định nói lúc nãy để an ủi Liên, dù sao thằng Trung vẫn là ban trai của Liên mà… Hắn đặt ly nước xuống rồi đứng dậy. Liên nhìn hắn thờ ơ, cô lững thững đi tới chiếc ghế xa_long rồi ngồi sụp xuống không nói lời nào. Hắn cũng ngồi xuống . Cả hai im lặng trong vài giây…
“Chị Ly đi mua sách rồi… Anh chờ một chút… “_ Liên chợt nói
“Ừm… Nhưng mà anh tới đây không chỉ để tìm Ly…”_hắn nói nhỏ, Liên vẫn mệt mỏi cúi đầu nhìn xuống mặt bàn.
“Vậy anh tới để làm gì nữa?”
“Anh tới để tìm Liên…”
Liên khẽ lắc đầu…
“Xin lỗi… Em không được vui để đùa lúc này…”
“Không! Anh không đùa đâu. Anh biết chuyện gì vừa mới xảy ra với Trung…”
Liên ngẩng lên ngay sau câu nói của hắn. Cô mở to mắt ngạc nhiên.
“Anh biết anh Trung à? Làm sao anh biết?”
“Tụi anh là bạn học… từ năm lớp sáu… thân lắm…”_hắn cố hạ giọng xuống thật đều_ “… anh có thấy em đi cùng với Trung… Chắc là hai người thân nhau lắm… à…”
Hắn chợt giật mình vì câu nói vừa rồi hơi vô duyên. Liên vẫn còn ngạc nhiên. Nàng nhìn hắn chăm chú.
“Anh… có biết là…”
“Anh biết!”_hắn trả lời ngay mặc dù… hắn vẫn chưa rõ là Liên hỏi về vấn đề gì của Trung, còn nhiều điều về Trung mà hắn chưa hiểu_ “Anh rất tiếc về… chuyện … chuyện của Trung… Rất tiếc…”
Liên chợt ôm chầm lấy hắn làm hắn giật mình. Nàng ghì chặt lấy bằng cả hai cánh tay. Hắn bối rối định gỡ ra nhưng… hắn thấy vai mình hơi âm ấm… Liên gục mặt lên vai hắn, Liên đang khóc… Mùi hương con gái từ mái tóc Liên tỏa ra thoang thoảng, giống hệt như Ly. Hắn vuốt nhè nhẹ lên tóc của Liên mà an ủi…
“Thôi, chuyện đã xảy ra rồi… Đừng buồn nữa mà làm gì…”
“Tụi nó… tụi nó…”_ Liên nức nở nói trong tiếng nước mắt_ “… tụi nó… giết anh Trung… Là tụi nó đó…”
“Ừ… chỉ là một lũ cướp… Rồi cảng sát sẽ bắt được thôi…”
“Tụi nó không phải là ăn cướp…”_giọng của Liên đổi khác_ “… tụi nó cố ý theo em… anh Trung muốn bảo vệ em… nên…”
“Ai? Tụi nó là ai?”_ hắn ngạc nhiên hỏi ngược lại
Hắn đỡ Liên ngồi xuống chiếc ghế xa_long rồi lao nước mắt trên má nàng. Chờ Liên đã bình tĩnh lại, hắn hỏi
“Vậy… tụi nó là ai?”
“Tụi nó…”_ Liên nhìn hắn lượng lự, rồi nàng hít mũi, gạt nước mắt_ “… không … không có gì cả. Chỉ là một lũ cướp thôi…”
Hắn nhíu mày, hình như Liên đang giấu diếm điều gì đó.
“Nhưng em nói tụi nó không phải là ăn cướp mà… ”_ hắn gặng hỏi lại
“Lúc nãy… em … tức quá nên… nên mới nói như vậy …”_ Liên quay mặt chỗ khác
Hắn biết là Liên đang đau khổ lắm nên cũng không hỏi thêm nữa. Phòng khách im lặng, ngoài đường không một bóng xe qua lại, im phăng phắc. Không khí thật nặng nề. Hắn ngó bâng quơ lên trần nhà… bất chợt hắn giật mình thấy người cô của Liên đang đứng trên lầu, nhìn xuống… Và cô ta đang nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét, sắc lẻm đằng sau cặp kính. Hình như cô ta đã đứng đó lâu lắm rồi. Khi thấy hắn ngước lên, cô ta quay đi nhanh như chưa từng đứng đó. Hắn lại thêm một thắc mắc nữa về gia đình này. Thật là khó hiểu…
“Nè Liên, đó là .. cô của em phải không?”
“Cô Phi à… ?”_ Liên vuốt tóc lên_ “… là cô ruột của tụi em. Cô chỉ sống ở đây có một mình nên cho tụi em ở chung.”
“Ừm…”_ hắn gật đầu rồi cố gắng tìm chuyện gì đó để nói… nhưng hình như nói chuyện gì cũng chẳng thấy hứng thú vào lúc này.
“Em vào đây một lát…”_ Liên đứng dậy_ “… anh ngồi chơi chờ chị Ly nhe… Chút xíu nữa là chị về …”
“Ừm… anh ngồi chờ cũng được…”_hắn gật đầu
Liên đi lên lầu. Hắn nhìn theo sau lưng. Dáng của Liên trông thật đẹp. Những cô nàng nữ sinh mới 17 tuổi ít ai có dáng người cao ráo mà thon thả như Liên. Mái tóc cắt ngắn của Liên trông thật cá tính, không mang vẻ thướt tha yểu điệu của con gái Á Đông mà có nét mạnh mẽ đầy nữ tính. Lúc Liên ôm lấy hắn, giống như có luồng điện xẹt qua, tim hắn đập nhanh hơn bình thường. Bình thường Liên trông có vẻ cứng rắn, nhưng vừa lúc nãy, hắn thấy nàng thật mỏng manh cần được người che chở. Hắn bỗng cảm thấy mình có trách nhiệm thay thế cho Trung để bảo vệ cho Liên. Mặc dù hắn không có bản lãnh gì, nhưng hắn thấy mình có thể…..
-o0o-
Chirsty has logged out at 7: 01 AM (13/1/2004)
-o0o-
“Cậu ngồi chơi nhé…”_ Giọng nói của cô Phi làm hắn giật mình quay lại _ “… Ly nó đi hơi lâu một tí… Cậu cứ thoải mái dùng tivi , coi như nhà mình đi.”
“Dạ… cám ơn cô…”_ hắn gật đầu lễ phép.
Cô Phi mặc bộ đồ màu hồng nhạt, kiểu dáng cũng như bộ lúc nãy hắn thấy, hình như cô này chỉ thích dùng một kiểu quần áo. Cô Phi bước ra cùng chiếc Spacy trắng, cô đẩy nhẹ cánh cửa sắt lại trước khi đi ra đường. Hắn nhìn quanh, căn nhà vắng vẻ này sẽ làm cho hắn quên mất tên của hắn chỉ trong vài giờ nữa thôi. Phải tìm cái gì đó để phá cái không khí này đi chứ. Hắn lần mò đi lòng vòng dưới tầng trệt. Căn nhà này cũng rộng không kém gì căn nhà cũ của Ly. Và hắn nghĩ tới chuyện lúc trước, hắn cũng đi lòng vòng như vầy, và hắn… Chỉ là một chuyện tình cờ, và hắn sẽ chẳng bao giờ lập lại cái hành động dại dột ấy nữa đâu, một lần đã quá tởn rồi… Vẫn là dãy hành lang lát gạch bông cùng màu với nền phòng khách, sao mà giống hệt như ngôi nhà cũ vậy nhỉ? Hắn nghe có tiếng nước chảy róc rách. Tính hắn tò mò, nó đã từng hại hắn nhiều lần, nhưng vẫn không sao bỏ được. Lần này cũng vậy, hắn lại vảnh tai lên nghe rồi đi theo tiếng động ấy. Tiếng nước chảy đã nghe rõ ràng hơn… Hình như Liên quên tắt vòi sen hay bồn rửa tay bị rò rĩ. Cánh cửa mở hé, hắn nhìn vào… Bên trong có một bức màn mỏng dựng lên… và đằng sau bức màn đó là… là… LIÊN… Nàng đang cầm vòi hoa sen xả nước xuống tóc, mắt nàng nhắm lại tránh những lằn xà phòng chảy dài xuống… Hắn không bị tấm màn cản trở vì dứng lệch sang phía cửa ra vào, cũng vì Liên không để ý lắm đến việc dựng màn , có lẽ nàng nghĩ cô Phi vẫn còn đang ở nhà. Mặc dù tim đập thình thịch, máu sôi đến tận cổ nhưng hắn vẫn cố bình tĩnh, đứng khoanh tay dựa vào tường… Chỉ là ngắm thôi mà, không làm gì cả… Hắn cố suy nghĩ như vậy… Liên đặt cục xà phòng lên chiếc khay nhỏ bằng thủy tinh trong suốt, một loại đồ trang trí phòng tắm đắt tiền. Rồi Liên vuốt tóc mình ra phía sau. Mái tóc ngắn của Liên bết xuống vai, bọt xà phòng chảy theo từng dòng xuống… Mắt nàng lim dim ngước lên để chiếc vòi hoa sen phun nước đều trên khuôn mặt xinh xắn… Dòng nước chảy xuống, uốn éo theo từng đường cong trên cơ thể nàng. Một giọt nước chạy xuống cổ, lướt qua vai rồi lướt thẳng lên bộ ngực nhô cao của nàng. Cặp nhũ hoa tuyệt đẹp vươn lên, tuy chưa hòan thiện nhưng cũng đã rất quyến rũ rồi, màu hồng nhạt trinh trắng của hai đầu vú nàng như có ma lực, mặc dù cố kềm chế nhưng dương vật của hắn cũng cương cứng lên, độn chặt dưới lớp vải quần. Giọt nước tinh quái tiếp tục chuyến du hành của nó trên cơ thể Liên, nó chạy bon bon trên làn da bụng nõn nà rồi mất hút ở cái khe nho nhỏ giữa hai đùi nàng. Những giọt nước khác thì đua nhau trườn bò qua cặp đùi trắng trẻo của Liên, cặp đùi nàng săn chắc như những cô giáo dạy thể dục thẩm mĩ buổi sáng thường chiếu trên ti_vi. Cơ thể Liên thật đúng là hoàn hảo, mạnh mẽ, nữ tính, giống như hắn đã từng nghĩ. Xà phòng trôi hết, Liên sắp mở mắt , hắn quay đi nhẹ nhàng như không có gì xảy ra… và thầm mừng rằng hắn đã thành công trong việc kềm chế bản thân. Quả là một chặng đường gian nan với kẻ nào được chiêm ngưỡng tạo vật tuyệt diệu mà hắn vừa được chiêm ngưỡng. Nhét một tay vào túi quần, hắn thở mạnh nhìn lên trần nhà…
“Xỏang…!!!!! ”…….
Hắn nghĩ là mình vừa mới nghe tiếng vỡ của thứ gì đó. Nhìn xung quanh, thứ gì có thể rớt vỡ nhỉ? Một tấm guơng, một lọ hoa… hoặc là thứ gì đó bằng thủy tinh? Trời… Hắn giật mình… Tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm vẫn còn… Nhưng hình như… có cái gì đó không ổn… Tiếng vỡ này phải là một thứ đồ thủy tinh, dày, và … phải là một thứ trang trí đắt tiền cho phòng tắm. Hắn quay lại mở tung cánh cửa phòng… Hắn giật mình thấy Liên đang nằm bất tỉnh dưới nền gạch lát men, nước vẫn chảy róc rách từ vòi hoa sen, chiếc khay nhỏ bằng thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành. Hắn lúng túng, trước mặt hắn là Liên đang nằm mê man, cô Phi vẫn chưa về... vậy thì … Hắn không nghĩ ngợi gì nữa, hắn cúi xuống bế Liên lên.Cơ thể Liên mát lạnh, thơm ngào ngạt mùi xà phòng mới tắm, nàng mềm mại thả lỏng người trong vòng tay hắn. Đặt nàng lên giường, hằn tìm cái khăn bông dày lao khô người nàng. Hắn nhìn khuôn mặt nàng một hai giây… rồi lướt khăn qua hai má nàng. Tay hắn đè trên mặt khăn nhưng hắn cũng có thể cảm nhận thấy làn da trắng mềm mại bên dưới khăn…Cổ nàng đeo một sợi dây chuyền màu bạc giống hệt cô chị Ly, nhưng mặt dây chuyền bằng đá rubi của nàng thì màu đỏ, thay vì màu xanh. Hắn liếc nhìn sợi dây chuyền một hồi rồi nhìn xuống. Tay hắn lướt xuống cổ nàng, rồi qua hai bên cánh tay. Hắn hít môt hơi sâu rồi vuốt cả hai bàn tay lên cặp vú trần đang nhô cao của nàng. Chiếc khăn bông chụp trọn bộ ngực thiếu nữ của Liên, hai gò vú nổi cao lên thật đẹp. Hắn lao nhè nhẹ, nhè nhẹ rồi… như một động tác vô tình, hắn bóp nắn hai bầu vú tròn đầy một cách cẩn thận. Rồi hắn tiếp tục kéo khăn xúông, tới bụng, rồi tới đùi… Âm hộ nàng thật bé nhỏ, chưa hòan thiện… cũng như hắn đã nghĩ, Liên mới chỉ là một cô bé 17 tuổi, non nớt… nhưng không yếu đuối. Khác hẳn cô chị chính là điểm này. Cái khe xinh xinh e ấp giữa cặp đùi săn chắc làm hắn rạo rực. Cơ thể Liên bây giờ đã khô ráo, và thay vì cái lạnh lạnh của nước lúc này, làn da Liên bây giờ đã khô mát, nóng lên dưới sự vuốt ve từ hai bàn tay hắn. Liên vẫn chưa tỉnh. Hắn vuốt vuốt tóc Liên, mái tóc ngắn của nàng vẫn còn ướt sũng. Rồi bất giác, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Cảm giác rùng mình trở lại với hắn, làn môi Liên thật ấm áp, mềm như những trái dâu Đà Lạt. Hắn ôm chầm lấy Liên, áp người lên cơ thể mềm mại, mát lạnh của Liên, hắn ngậm chặt lấy môi Liên, hắn hôn vồn vã mà không kịp suy nghĩ. Chợt hắn nghe thấy Liên động đậy, tiếng rên nho nhỏ thoát ra từ miệng nàng. Hắn khẽ buông người Liên ra… Nàng mơ màng mở mắt ra nhìn hắn.
“Anh.. anh .. đó …à…” _ Liên thì thào.
“Ừm… anh đây… ”_ hắn đáp
“Chuyện gì …”_ Liên dụi mắt nhìn xung quanh, rồi nàng bỗng hốt hỏang đẩy hắn ra _ “Anh làm gì vậy? Buông em ra!!”
“Liên… Liên… nghe nè… ”_ hắn cản hai cánh tay vùng vẫy củng Liên_ “… em bị ngất trong phòng tắm, cô Phi ra ngòai rồi, chỉ còn có mình anh, cho nên anh… ”
Hắn dừng giữa câu nói vì ánh mắt ngây thơ của Liên mơ màng ngước nhìn lên thằng vào mắt hắn. Nàng chớp mắt một cái, nàng nhìn xuống… hắn đang nằm đè lên cơ thể nàng, và nàng thì không có một mảnh vải nào cả… Hắn cũng lúng túng, không biết phải xử trí ra sao… Liên chớp mắt lần nữa…
“Anh… đã làm gì?”
“Không… anh … không có làm gì đâu… Anh thề… ”_ hắn hấp tấp nói
“Thật chứ?”_ Liên hỏi lại...
“Thật mà…” _ giọng hắn hơi nhỏ lại… bởi vì.. lúc ấy, dương vật hắn bắt đầu căng cứng, độn bên trong lớp quần.
Liên đẩy mạnh hắn ra, nàng kéo tấm ra giường phủ lên người. Hai người ngồi nhìn nhau một hồi lâu. Vài giọt mồ hôi rĩ ra trên trán hắn, tim hắn bắt đầu đập nhanh. Căn phòng bắt đầu làm hắn ngột ngạt …
“Anh đi ra đi … để em thay đồ… ”_ Liên lên tiếng nho nhỏ.
“Ừm… ”_ hắn đứng dậy.
…………..
…………..
-o0o-
Mặc dù Liên không muốn cho hắn biết Trung đã làm gì, nhưng hắn cũng thấy vui vì cảm thấy nàng đã tin tưởng hắn. Chiếc tủ kiếng có mấy chai rượu quí trông thật đẹp … hắn nhìn còn thích mặc dù hắn chả bao giờ uống rượu. Hắn nhìn chúng chăm chú, mấy chai rượu Áo nước màu vàng trông lạ thật, có lẽ chúng được ủ khá kĩ lưỡng, chắc là đắc lắm. Hắn nhíu mày đặt tay lên cằm suy nghĩ, bỗng hắn giật mình quay lại… Bóng của Liên phản chiếu qua chiếc gương tủ, nàng đứng đó có lẽ đã lâu, tay cầm một chai nước suối với hai ly nước. Hắn ngồi nhanh lên ghế, phủi nhẹ đầu gối.
“À … em đem nước lên đó à … ”_ hắn nói .
“Ừm… ”_ Liên ừ nhẹ rồi ngồi xuống. Nàng rót nước ra ly rồi đưa hắn.
Hắn đón lấy ly nước. Liên nhìn hắn …
“Nè anh Viator!!!”_ Liên lên tiếng bất chợt làm hắn giật mình.
“Sao??”_ hắn đặt ly nước xuống bàn.
“Anh… quen nhỏ Quỳnh lâu chưa?”
“À… quen lúc anh lần đầu gặp chị em đó. Chỉ gặp đúng 2 lần. Có gì không? ”
“Hai lần… ” _ Liên lặp lại câu nói của hắn rồi gật gù _ “… không có gì. Em chỉ không thích con nhỏ đó thôi.”
“Sao vậy? Có chuyện gì giữa hai người à? Hay là… hai người đẹp lại ganh tị với nhau?” _ hắn nhìn với kểiu đùa cợt.
Liên mỉm cười… Cô nàng có vẻ tin hắn, … hoặc là hắn tưởng như vậy…
Hắn đánh bạo hỏi tiếp
“Liên nè… ”
“Sao? ”_ Liên ngước lên
“Kể cho anh nghe chuyện của Trung đi… ”
“…………” _ Liên trầm ngâm một lúc… Nàng nhìn hắn đăm chiêu rồi thở dài… “Xin lỗi… em không thể kể chuyện này … Chỉ cần nghe thôi cũng đủ làm anh gặp nguy hiểm rồi… Em xin lỗi… ”
“Ừm… ”_ Hắn gật đầu đồng ý, hắn cũng chằng quan tâm … “Anh chỉ hơi lo cho em thôi.”
“Không sao đâu. Em lớn rồi mà, tự lo được !” _ Liên cười tươi…..
-o0o-
No2 : hi Christy
christy: hôm nay sao online trễ thế?
No2: bận việc Cái chìa khóa sao rồi?
christy: bị thuốc cả lũ Cái chìa khóa là giả
No2: ha ha Christ lừng lẫy mà bị thuốc à?
christy: không đùa đâu Thằng ranh đó biết hết tổ chức rồi
No2: vậy thì sao? Xử nó rồi mà còn lo gì nữa hả?
christy: chưa chắc
No2: còn gì nữa đây?
christy: còn thấy con bé đó cứ lởn vởn gần chỗ căn nhà
No2: có sao đâu?
christy: nó chắc là biết ai đã làm vụ này Để mọi chuyện đầu êm thắm chỉ có một cách
No2: mad’ nói sao?
christy: xử nó luôn đi
No2: nhưng mà mad’ có cho phép chưa?
christy: sao cứ lúc nào cũng là mad’ vậy hả?
No2: vậy phải nghe lời của bà chị Christ à?
christy : cẩn thận đó , nhóc ạ. Làm cho gọn đi
No2: biết rồi
christy: đến chỗ hẹn nhận hàng rồi hành động
No2: roger!!
No2 has logged out at 16: 21 PM (13/1/2004)
-o0o-
Hết phần 4
"Christy là ai? Người xấu hay người tốt? Còn No.2 là ai? Hắn cũng không biết. Hắn còn quá nhiều thứ để thắc mắc, hắn không còn thời gian nữa. Câu chuyện của hắn đã bắt đầu đến hồi kết.... "
Đón xem phần cuối: No.2
KangViator- 06-09-2008
Chuong 5: No.2
Hôm nay hắn dự định sẽ làm một việc quan trọng mà hắn đã chuẩn bị từ lâu. Chỉ có một vấn đề nho nhỏ : hôm nay hắn không có chiếc xe nào để ra ngoài cả. Thật là bực mình… lẽ ra hắn phải có một chiếc xe riêng để đi, muốn làm gì thì làm… Ba mẹ hắn đã hứa sẽ mua cho hắn một chiếc, và hắn trông chờ câu nói ấy lặp lại lần thứ hai suốt 1 năm nay. Đến lúc này thì hắn đủ khôn để biết rằng chiếc xe trong mơ ấy quả thực là đã luôn ở trong mơ !!! Nhất định hắn sẽ tự tìm cho mình một chiếc xe mà không cần nhờ vả đến tiền cha mẹ hắn. Chiều nay là hạn chót nộp bài báo cáo, hắn thức trọn một đêm để hoàn thành, và không có lí do gì để níu kéo hắn ở nhà vào một buổi sáng đẹp trời như thế này.
Trạm xe búyt đông ngịt khách, thường thì mấy công nhân viên đi làm sớm lắm, nhưng bây giờ đã tám giờ hơn, tại sao vẫn đông khách nhỉ. Hay tại vì hắn ít khi đi xe búyt nên không quen cũng nên. Thôi kệ, hắn vẫn cứ leo lên xe, tìm cho mình một chỗ ngồi gần cuối xe, vậy là ổn. Mọi thứ tỏ ra khá suông sẻ qua 2 trạm… Nhưng đến trạm thứ 3 thì khách bắt đầu đông ngìn ngịt, mấy bà bán hàng rong đem tùm lum thứ chất lên xe như cái chợ, lũ học sinh phá quấy chạy tứ tung, vài ông khách khó chịu cứ đung đưa trên mấy cái tay cầm, hắn chắt lưỡi thu mình vào góc ghế. Xe cứ dừng, rồi chạy, rồi dừng, rồi lại chạy… khách cứ dồn lên, rồi dồn xuống, rồi dồn lên, lại dồn xuống. Cứ thế này thì có chết ngạt trong xe…
………………………………………………………………………………………………………………
“Liên! Đi đâu đó?”
“Dạ … ? Em tới nhà mấy đứa bạn chơi một chút. ”
“Đi chơi mà đem theo cái laptop để làm gì? ”
“Có chút chuyện mà chị Ly… ”
Liên ôm cái laptop nhép vào túi xách. Ly nhíu mày nghi ngờ.
“Lại đi chọc phá người ta phải không?”
“Đâu có… ”_ Liên đeo túi lên vai. “Chị cứ làm như em là hacker không bằng… ”
“Làm gì thì làm. Cái laptop đó là của cô Phi, em mà phá nó hư thì no đòn.” _ Ly kéo ghế ra ngồi rồi với tay cầm cuốn sách lên.
Liên cười gượng chào Ly rồi bước ra cửa.
“Nhớ đóng cổng lại… ”_ Ly gọi với theo.
“Đóng làm gì… có khi hôm nay anh chàng đưa tin của chị lại réo cửa ầm lên… ”
“Khỉ ạ! Đóng lại đi!”
Liên khép hờ cửa lại rồi nhảy lên chiếc spacy rồ máy phóng thẳng. Con đường hôm nay vẫn vắng ngắt, tiếng xe êm êm của Liên lướt nhẹ qua cái quán nước đã đóng cửa từ hai ngày trước. Liên đưa mắt nhìn phớt qua mấy dãi băng màu vàng cột chằng chịt quanh cánh cửa quán. Chiếc xe phóng ra đường lộ, quẹo cua qua một con hẻm khác. Liên đeo cặp kính đen lên rồi rú ga phóng thật nhanh. Cái bóng màu trắng trắng của chiếc spacy lạng nhanh trên đọan đường lớn rồi bẻ cua vào đoạn hẻm khác cách xa ngõ hẻm nhà Liên.
Con hẻm này nhỏ và tối hơn, nhiều ngõ cua quẹo ngang dọc. Liên phóng đi một cách thành thạo. Thỉnh thỏang có vài chiếc xe phóng ù ra, lướt nhanh qua xe Liên làm tóc cô bay phất phới. Những người chạy ra vào con hẻm này tòan là những thanh niên, bọn họ ăn mặc cũng bình thường, hình như không quen biết gì với Liên nên bọn họ qua mặt nhau lạnh lùng. Chỉ có Liên là nhìn theo bọn họ, căp mắt cô nhìn chăm chú sau cặp kiếng đen đầy tập trung như đang tìm kiếm ai đó.
Đọan đường khô ráo nhưng tối om mặc dù đã gần 9 giờ sáng. Mấy bóng cây cổ thụ xòa tàn xuống che lấp hết mấy khỏang sáng ít ỏi.
Cuối cùng thì chiếc spacy của Liên đừng lại trước một cửa tiệm dịch vụ Internet nhỏ xíu. Liên dẫn xe đi vào. Bên trong tiệm cũng không sáng sủa gì hơn ngoài đường, chỉ có hơn 7 cái computer mà khách hàng vẫn thưa thớt, chỉ có ba thanh niên đang ngồi chat. Anh chàng giữ xe đưa Liên chiếc thẻ nhỏ. Liên nhét túi rồi gỡ kính, ôm túi xách đi vào. Chủ tiệm cũng là một anh chàng trẻ măng đang ngồi gác chân lên bàn máy, anh ta đeo đến cả chùm dây của ổ flash_ram lòng thòng trên cổ giống hệt như người ta đeo dây chuyền . Thấy Liên vào, anh ta hất đầu chào. Liên cũng hất đầu chào lại, có lẽ Liên là khách quen ở đây. Mấy anh chàng đang chat cũng ngước mặt lên nhìn Liên rồi lại nhìn vào màn hình, họ cũng chỉ tò mò nhìn xem ai vừa bước vào quán.
Liên ngồi xuống một máy rồi mở Yahoo Messenger lên. Anh chàng chủ quán uể oải vươn vai rồi hí hoái ghi giờ trên một mảnh giấy nhàu nát. Liên nhìn chăm chú vào màn hình rồi gõ vào user name.
Yahoo! ID: nice_lotus1812
Password: *********
Anh chàng chủ quán đi tới, treo miếng giấy lủng lẳng trên bàn máy của Liên rồi lê lết về chổ ngồi, tiếp tục gác chân lên bàn, đầu gục gặt ngửa ra sau ghế.
Chiếc đồng hồ cát lật qua lại mấy cái rồi của sổ Yahoo mở ra. Tiếp tục là Yahoo Insider… Rối một bảng offline message bật ra. Liên cúi hơi gần vào màn hình.
Lamer_zero: sao ha? Co’ chuyen gi`?
Lamer_zero: okie… tui do.i o*? do’, nho’ mang theo laptop
Liên nhấp luôn vào nút reply.
nice_lotus1812: chao, troi hom nay khong co mua
Một hai giây trôi qua, bên kia vẫn chưa trả lời. Liên nhìn xung quanh, mấy anh chàng kia vẫn còn đang chat mê man, còn anh chàng chủ quán thì vừa ngồi dậy gõ gõ vào bàn phím một cách chán nản.
Lamer_zero: vay thi khong nen mang theo ao mua
nice_lotus1812: nhung Lien lo~ mang theo roi
Lamer_zero: he he … vay thi dua day minh xai cho
nice_lotus1812: thoi di , lai du`a nu~a
Lamer_zero: he he … sao, co chuyen gi vay co be’?
nice_lotus1812: du`ng co’ goi Lien la co be nghe chua!!!
Lamer_zero: ok ok … vay goi Lien la “my aunt” nha’…. he he
nice_lotus1812: hom nay Lien toi ko phai de noi chuyen phiem dau, co chuyen do
Lamer_zero: chuyen gi? Hacker da xam nhap lau 5 goc ah? smile.gif)
nice_lotus1812: laptop day … len lau roi noi, nho goi theo Hoang
Lamer_zero: ok , len ngay.
Liên đứng dậy, ôm cái túi đi về phía cầu thang nằm sâu trong góc tối của căn phòng. Anh chàng chủ quán uể oải vươn vai dậy… rồi liếc mắt, nháy một phát với mấy anh chàng đang chat. Một anh chàng đứng dậy, đẩy kiếng lên, hất mặt với tay chủ quán rồi cả hai cùng quay lưng đi về phía cầu thang cùng với Liên.
………………………………………………………………………………………………………………..
Căn nhà Ly vẫn vắng vẻ, tiếng máy điều hòa kêu êm êm ở gần hồ cá trong phòng khách. Ly ngồi trên ghế xa_long ở phòng khách, lật lật vài trang sách một cách chán nản. Chiếc đồng hồ quả lắc đổ chuông dài… 9 giờ sáng rồi, Ly dựa người ra lưng ghế, mắt nàng nhìn mênh mông… rồi nàng nhìn chăm chú vào chiếc tủ kiếng . Những chai rượu nhiều màu sắc có vỏ làm bằng thủy tinh, những thứ màu đan quện vào nhau như bảy sắc cầu vồng. Ly thở mạnh rồi vuốt tóc lên, nhắm mắt lại lim dim. Không gian im ắng, nàng nghe rõ từng tiếng tíc tắt của chiếc đồng hồ, tiếng o o của máy điều hòa … Vẻ mặt Ly mệt mỏi như người mất ngủ. Hình như Ly mất ngủ thật, nhiều sự việc mấy ngày nay dồn dập, thật quá sức với một cô gái trẻ.
“Thấy mệt hả Ly? ”
Nàng giật mình mở chòang mắt ra…
“Ủa… Bạn đến hồi nào vậy? ”_ nàng hỏi
“Vừa mới đến thôi… Cửa nhà bạn không khóa.”
Hắn đã đến. Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện chỗ ngồi của Ly. Vẻ mặt hắn tỏ ra tươi tỉnh.
“Cô Phi không có nhà à? ”
“Không. Cô vừa mới ra ngòai.”
“Còn Liên? ”
“Nó lại đến nhà bạn chơi… ”_ Ly đáp, cô gượng cười, “… hôm nay sao bạn lại rảng rang đến nhà mình chơi vậy?”
“Mình vừa làm xong báo cáo, muốn đi chơi cho khuây khỏa trước khi thuyết trình.”
“Vậy à… ”
Ly nói với giọng cố tỏ ra chú ý, nhưng cô không giấu được vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt mình.
“Mình cảm thấy lo cho bạn, Ly à… ”_ hắn chợt nói
“Tại sao? ”_ Ly ngạc nhiên_ “… đâu có chuyện gì mà bạn lo lắng vậy?”
“Sao lại không? ”_ hắn chớp mắt_ “Chắc bạn cũng biết về chuyện của Trung, bạn của Liên chứ? ”
“Ừm , mình biết. ”_ Ly thở dài.
“Nếu mình là bạn… mình sẽ thấy lo lắng cho Liên.”
“Tại sao? ”_ Ly tỏ ý quan tâm
“Một cô gái nhỏ làm sao chịu được cú sốc như vậy? ”
“Ừ… nó cũng buồn lắm… ”_ Ly gật đầu_ “… nhưng mà mọi chuyện cũng đã qua rồi, nó sẽ quên đi nhanh thôi.”
“Mình không nghĩ vậy.”_ hắn nói với vẻ mặt quan trọng.
“Sao cơ? ”
“Hôm trước mình có nói chuyện với Liên, mình thấy Liên có vẻ không an tâm lắm… ”_ hắn nhìn vào mắt Ly_ “.. nếu không phải nói là sợ hãi… ”
Ly nhíu mày suy nghĩ. Hắn thở dài nhìn sâu thêm vào mắt Ly.
“Bạn có điều gì đó đang giấu mình phải không? ”
Ly giật mình nhìn vào mắt hắn. Cô lắc đầu… nhưng lại có vẻ lưỡng lự…
“Liên đã nói với mình là … ”
“Nó nói sao? ” _ Ly hỏi nhanh.
“Liên nói là … tụi nó không phải là một lũ cướp… ”
Ly im lặng… Hắn nhìn nàng dò xét… Ly chợt hỏi
“Nó còn nói gì nữa không? ”
“Không. Đó là điều mà mình muốn hỏi bạn. Bạn là chị của Liên, bạn chắc phải biết chứ? ”
Ly ngẫm nghĩ một hồi lâu. Hắn lặp lại câu nói lúc nãy.
“Bạn có điều gì đó đang giấu mình phải không? ”
Câu hỏi của hắn như đang dồn Ly vào ngõ cụt, nàng thở dài lắc đầu.
“Đừng hỏi, Viator à. Bạn không nên biết thì hơn, không ích lợi gì đâu.”
“Tại sao lại không ích lợi? Mình có thể giúp được bạn, giúp được Liên, không ít thì nhiều chứ? ”
“Bạn không giúp được gì đâu… ”
“Tại sao? ”
“… vì bạn không nên… Mình không muốn hại bạn. ”
“Vậy sao? … ” _ hắn ngã người ra sau ghế_ “… vậy mà có lúc mình tưởng rằng chúng ta là bạn thân, có chuyện gì cũng chia sẽ cho nhau biết.”
“Không phải đâu, Viator… Ý mình không phải như vậy… ”
“Vậy thì bạn hãy nói đi…”
“Mình… mình … không thể… ”
“Tại sao phải giữ nó trong lòng… có một người bạn cùng chia sẽ thì tốt hơn chứ? Phải không? ”
Ly im lặng suy nghĩ.
“Mình sẽ giúp bạn mà… Tin mình đi… ”_ hắn nói với giọng ân cần…
“Thôi được…” _ Ly gật đầu _ “… mình sẽ nói cho bạn biết tại sao… Nhưng mình không muốn bạn tham gia vào chuyện này đâu… ”
…………………………………………………………………………………………………………………………………….....
“Nè… máy chủ của Yahoo! Vẫn còn chứa nó… hehe … tốt đấy chứ… ”
“Tìm pass của hắn đi.” _ Liên nói, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình laptop.
“Cái nick nào đây? ”
“No.2!!!”_ Liên nói.
Hòang nhìn anh chàng chủ quán rồi đẩy kiếng lên, tay lướt nhanh trên bàn phím… Màn hình nhấp nháy nhanh những dòng password như ma trận. Vài giây sau, Hòang lắc đầu chắt lưỡi.
“Thua… nick ảo đó. Có trời mới tìm ra pass!!! ”
“Vậy thì tìm pass của người kia.”
“Ai đâu? ”
“Người chat với tên No.2 đó… ”_ Liên hất đầu_ “… Senior_rita!!!”
“Ái chà chà… tay sừng sỏ… ”_ anh chàng chủ quán trợn mắt_ “Nghe nói bà trùm này quậy tưng bánh tụi Áo khi nhập vào vài thứ lặt vặt… ”
“Kì này mình sẽ quậy bả!!!”_ Liên nói, mắt tiếp tục không rời khỏi màn hình.
Hòang refresh lại cái server rồi khởi động. Anh ta khẽ cựa mình, vô tình chạm phải cái túi xách của Liên, cùi tay anh ta chạm vào một thứ gì đó lạnh ngắt. Hòang giật mình hỏi.
“Nè Liên , trong túi em có cái gì vậy hả? ”
Liên nhìn cái túi rồi lại quay vào màn hình.
“Vài thứ lặt vặt …Thôi, dò pass đi. ”
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
“Ba mình làm tại bộ Ngoại Giao Việt_Áo, gia đình mình lúc trước từng ở bên Áo một thời gian. Đến năm mình vừa tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông thì gia đình mình chuyển về sống tại Việt Nam. Ba mẹ mình cứ đi công tác thường xuyên, không người này cũng người kia phải đi. Dần dần chị em mình cũng quen với cách sống đó. Khi mình vừa tốt nghiệp Trung Học cũng là khi ba mình hoàn tất một chuyến công tác quan trọng suốt gần một năm trời. Nhưng lần này trở về mình thấy ba mình căng thẳng lắm, cả mẹ mình nữa. Hai người bàn tán với nhau về thứ mà ba mình gọi là ‘Nham Thạch’. Tối hôm đó ba gọi hai chị em mình ra phòng khách, mỗi lần đi công tác về là ba lại mua quà tặng 2 đứa. Lần này ba mua cho mỗi đứa một sợi dây chuyền có viên đá rubi hai màu xanh đỏ. Nhận quà, mình thích lắm, muốn cùng Liên lên phòng để ngắm vì mỗi lần như vậy ba mẹ lại bảo 2 đứa lên phòng chơi để hai người bàn việc. Nhưng lần này thì không, ba gọi hai đứa ở lại để nói chuyện. ”
“… về ‘Nham Thạch’ à? ”
“Ừ, về ‘Nham Thạch’. Ba nói rằng hai chị em mình đã là người lớn, ba không muốn dấu giếm chuyện gia đình. Mà đây còn là chuyện liên quan đến cả một quốc gia, và đến cả sự an nguy của gia đình mình. ”
Ly rót hai ly nước suối đặt lên bàn. Hắn nhìn ly nước , mồ hôi trên trán hắn chảy xuống vì trời hôm nay hơi nóng bức, nhưng hắn không cầm ly lên uống. Hắn đang chú ý đến câu chuyện của Ly.
“Ở bên Áo, chính phủ đang truy lùng một nhóm tội phạm chiến tranh, mà nếu gọi chúng là khủng bố cũng không sai. Chúng nghiên cứu một loại virus sinh học chết chóc dùng cho âm mưu khủng bố qui mô mà chúng đang lên kế họach sẵn. Thứ nguy hiểm đó sẽ là món hàng quí giá cho các quốc gia lớn cũng đang có âm mưu xâm lấn các nước nhỏ… và hình như có cả Việt Nam chúng ta trong danh sách. Chính phủ của Áo đã điều tra ra mạng lưới đó, đã gài người và tấn công vào xí nghiệp nghiên cứu của chúng. Vì âm mưu bại lộ, nhóm tội phạm đó đã tẩu tán hết mọi chứng cứ… Chúng phá phòng thí nghiệm, giết hết những nhà khoa học mà chúng mua về, đốt công thức chế tạo … Chúng chỉ giữ lại một mẫu vật duy nhất để đem đi trao đổi với lũ khách hàng kia. Một người bạn của ba mình làm trong cục điều tra chính phủ Áo, ông ấy chính là người mà chính phủ gài vào hệ thống tội phạm để lấy chứng cứ. Và cũng nhờ vậy mà ông ấy đã tìm ra được mẫu vật chết chóc ấy, thứ mà ba mình đã ‘dại dột đem thần chết về nhà’ như ba mình nói. Chỉ vì bạn bè, ba mình tình nguyện giữ mẫu vật thử nghiệm đó chờ phòng nghiên cứu của chính phủ lấy về để tìm vacxin giải độc, phòng trường hợp bọn tội phạm ấy bán được cho lũ khách hàng. Thế nhưng mọi việc không như ông bạn của ba mình tiên đoán… Lũ giết người đó đã ra sức truy lùng mẫu vật mà ba mình đang giữ, lí do là vì nó mới chính là cái nhân của con virus. Không có nó thì muốn phát tán virus cũng vô dụng. Thấy như thế, ông ta khuyên ba mình tức tốc trở về Việt Nam để bảo đảm an tòan, và mọi thông tin về thứ ấy đều được giữ kín.”
“Nó chính là ‘Nham Thạch’ sao? ”
“Chính là nó. Về Việt Nam rồi, ba mình lại phải trở ngay qua Áo để tiếp tục làm công tác và cũng để tránh người ngòai nghi ngờ về thứ mà ba cất giữ trong nhà. Cả mẹ mình cũng đi theo.”
“Sao mẹ bạn phải đi theo? Bà ấy không sợ hai chị em bạn gặp nguy hiểm à? ”
“Nếu bà ở lại mới nguy hiểm… ”
“Sao vậy? ”
“Bởi vì … mẹ mình là người Áo. ”
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
“Okie!!!!!! Senior_rita, pass đây. Bà này dùng passdump cũng khó mà móc ra được. Nhưng mà với Hòang này thì dễ như bỡn.. .ha haha… ”
“Rồi, đừng tự khen mình nữa… ”_ Liên chỉ vào màn hình _ “Bà ta dùng domain của Áo à ? ”
“Ờ… Cũng khôn thiệt… cáo già thì đúng hơn.”
“Rồi, đừng khen người khác nhiều như thế… Vào hộp thư đi. ”
Hòang gõ gõ lên bàn phím. Anh ta trố mắt.
“Bà ta xóa toàn bộ tin nhắn rồi!!! ”
“Cái gì? ”_ Liên giật mình.
“Đúng là gừng già!! Làm như bà ta biết rằng tụi mình sẽ đột nhập vào hay sao ấy!!! ”
“Tức thật!! ”_ Liên đập tay lên bàn.
Anh chàng chủ quán nãy giờ im lặng, bây giờ mới lên tiếng.
“Hai cô cậu này trẻ con nóng tánh quá. ”
“HỪ!!! Anh thì già lắm à Lamer??? ”_ Hòang liếc ngang.
“Tôi không già gì hơn các cô cậu, nhưng tôi còn biết cách chui vào thùng rác để tìm lại những tin đã xóa!!! ”
Hòang im re, còn Liên thì vui ra mặt.
“Wa… hay quá. Vậy mà không nghĩ ra, anh Lamer đúng là già hơn tụi này rồi!! ”
“Hừ… tại chưa nghĩ ra thôi.”_ Hòang lầm bầm _ “Ừ thì lục thùng rác đây… Coi người già có gì tiến bộ hơn không!”
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
“Liên nó là con gái, nhưng mà lại thích vi tính. Suốt ngày nó chỉ chúi đầu vào cái màn hình vi tính, không lo học hành gì cả. Nhưng mà đó cũng là thế mạnh của nó. Lũ bạn hacker của nó gồm những đứa bằng Thạc Sĩ cũng có, là sinh viên cũng có, là học sinh cùng tuổi như Liên cũng có, thậm chí những đứa ăn chơi lêu lổng cũng có. Nhưng mà hình như tụi nó rất ăn ý với nhau. Dù đã dặn dò rất kĩ với Liên là chuyện này không nên cho người ngoài biết chuyện này … nhưng rồi rốt cục nó vẫn cho tụi bạn đó biết. Tưởng rằng tụi nó sẽ không dám tham gia, nhưng ngược lại, chúng lại hăng hái lao vào chuyện này. Chúng chỉ là những cô cậu non nớt chưa bước vào đời, nhưng lại có tài, chúng ỉ vào cái tài năng đó mà chẳng thèm coi trời đất ra gì nữa.Mình cũng không biết nên làm thế nào với tụi nó. ”
“Vậy là thằng Trung cũng trong nhóm bạn đó của Liên? ”
“Ừ… Trung từng đến đây chơi. Đó là một anh bạn thân thiện, vui tính… Thật là tội nghiệp cho Trung… ”
“Còn Quỳnh? ”
“Hả? ”_ Ly ngạc nhiên nhìn hắn _ “Sao bạn lại hỏi … ”
“Mình chỉ ngạc nhiên… bởi vì Trung … và ngay cả Liên … hai người đó hình như không ưa gì Quỳnh… Bọn họ có chuyện gì với nhau sao? ”
“Thì ra là vậy…” _ Ly thở dài_ “Mình cố gắng giải thích cho Liên nó nghe nhiều lần lắm rồi, mà nó đâu có chịu nghe… Nó quả thật là không ưa Quỳnh, măc dù Quỳnh là bạn mình. Và nó cứ quả quyết rằng Quỳnh không phải là người tốt… ”
“Tại sao? ”
“Bởi vì Quỳnh là người Áo.”
“Người Áo???? ”
“Phải! Quỳnh tên thật là Christy Quỳnh Johnson, bạn ấy học chung khoa với mình. Thật là, Liên nó cứ nghĩ người Áo nào cũng là người xấu, và cứ nghĩ rằng mẹ tụi mình là người Áo tốt đẹp duy nhất . ”
Mồ hôi trên trán Ly cũng lấm tấm, không khí trong phòng hình như hơi nóng hơn thường ngày. Hắn nhìn vào hai ly nước suối trên bàn. Ly tiếp tục câu chuyện của mình.
“Hình như là Liên nó đã điều tra ra một người nào đó tên là Senior_rita , nó cho rằng người đó chỉ huy của lũ giết người mấy ngày trước. Nó cứ nằng nặc đòi điều tra cho bằng được. Mình chẳng tài nào cản nó, không biết khi đã điều tra ra rồi thì nó sẽ làm gì nữa đây? ”
“Liên giỏi đấy chứ!! Nếu đã điều tra ra những cái tên như vậy thì Liên quả thật là giỏi rồi. Nhưng mà Ly này, cái thứ mà bạn gọi là ‘Nham Thạch’ đó … nó ra sao vậy? Mình tò mò muốn biết hình dáng của nó … ”
“Đó là một loại chất lỏng thôi. Một thứ chất lỏng bình thường như bao loại chất lỏng khác… Bình thường cũng như là … một loại rượu… ”
Ly đứng dậy, đi đến chiếc tủ, mở ra. Hắn nhìn theo Ly. Rồi hắn nhìn vào chiếc tủ kiếng chứa đầy những chai rượu ngoại đầy màu sắc . Rồi Ly cầm vào chai rượu nắp màu đen, màu rượu vàng nhạt, một loại rượu Áo đắc tiền mà có lần làm hắn chú ý.
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
“Đây rồi!! Một tin nhắn trong thùng rác!!! ”_ Hoàng reo lên.
“Mở ra đi!!!”_ Liên nôn nóng.
“Từ từ nào!”
Tin nhắn mở ra.
~~~~~~~~
Subject: MY REPORT
To: Senior_rita
Báo cáo đã xong. Mời mad’ mở tin nhắn sau.
No.2_ Kid
~~~~~~~
“Ha ha… Tên này biết cách "ăn chuối" đấy chứ hả? ”_ Hoàng cười to.
“Mở cái kia ra coi.”_ Liên khó chịu.
“Thì từ từ nào.”_ Hoàng vẫn vừa cười vừa mở những tin nhắn kia.
Thế nhưng khi tin nhắn vừa mở ra… nụ cười trên môi của Hoàng tắt ngấm. Cả bọn nhìn trân trân vào màn hình.
~~~~~~~
Subject: REPORT 1
To: Senior_rita
Tên: Đỗ Ngọc Lưu Ly
Tuổi: 19
Màu tóc: đen
Màu mắt: nâu
Chiều cao: 168 cm
Hiện tại: học viện Bưu Chính Viễn Thông, Khoa K04, phòng 43.
Tên: Đỗ Ngọc Thuỷ Liên
Tuổi: 18
Màu tóc: đen
Màu mắt: đen
Chiều cao: 173 cm
Hiện tại: học sinh trường Nguyễn Thượng Hiền, lớp 12A1, phòng học 24, mã số 22.
Địa chỉ hiện tại: 44 Hai Bà Trưng Q.1 Tp Hồ Chí Minh.
Xin xác nhận mục tiêu.
No.2_ Kid
~~~~~~
“Quỉ thần ơi, tên này hẳn là một gã thám tử!!! ” _ Hoàng không dấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Chúng phải không Liên ? ”_ Anh chàng chủ quán quay qua hỏi, Liên vẫn còn bần thần… Nàng gật đầu nhẹ rồi thúc Hoàng mở tiếp những tin nhắn kia.
Tay run run, Hoàng nhấp vào những tin khác lẫn lộn trong đám tin quảng cáo. Một tin khác hiện ra.
~~~~~~
Subject: PROJECT 2
To : Senior_rita
Tên: Đặng Thành Trung
Tuổi: 19
Màu tóc: đen
Màu mắt: nâu
Chiều cao: 175 cm
Hiện tại: ở địa chỉ 34 Phan Đình Phùng Q. Phú Nhuận Tp. Hồ Chí Minh.
YIM: [email protected]
Password: maiyeulien
Đối tượng này có khả năng giữ key. Cần lệnh mới.
No.1 _ Christy.
~~~~~~~
Cả bọn im lặng. Hoàng lặng lẽ tắt tin này rồi mở tiếp tin kế bên. Rồi cả bọn tiếp tục nín thở dồn mắt vào màn hình.
~~~~~~~
Subject: RESULT
To: Senior_rita
Ngày 12 tháng 1 năm 2004 nhận được lệnh.
Xoá xổ tên này ngay tối hôm nay.
Tôi sẽ làm vụ đó. Chờ lệnh mới.
No.2_ Kid
~~~~~~
“Đ.M. thằng chó!!!!!”_ Hoàng không giữ được bình tĩnh nữa_ “Nó tưởng nó là ai !!! Đồ nhiễm phim xã hội đen!!!”.
Anh chàng chủ quán nhìn sang Liên, nàng vẫn giữ im lặng, ánh mắt đăm đăm hướng vào màn hình. Nàng lạnh lùng nói.
“Anh Hoàng, mở tin kế bên đi. ”
“Tôi không thích coi nữa. Tôi ghê tởm bọn này!!!! Bọn cặn bã… Chúng sinh ra trên đời làm cái quái gì!!! Tôi không muốn coi nữa!!! ”_ Hoàng đứng bật dậy, đầu gối bá vào cạnh bàn… vô tình làm cái túi của Liên tưng lên, thứ gì đó trong túi Liên đánh cộp xuống mặt bàn một tiếng. Hoàng quay nhìn lại.
“Cái gì trong đó vậy Liên? ”_ Anh chàng chủ quán hỏi.
“Anh hỏi làm gì!!!!!” _ Liên đáp với vẻ tức giận _ “Mấy anh không muốn coi thì em sẽ coi!!! ”
Liên chụp lấy con chuột rà trên màn hình rồi nhấp vào tin kế tiếp.
~~~~~~
Subject: (none)
To : Senior_rita
Ngày 15 tháng 1 năm 2004.
Christy đây. Tôi sẽ về nước để nhận hàng. Kêu tụi nó đón ở sân bay. Tôi muốn nhận tiền trước khi về nước.
Hôm nay NO.2 sẽ lấy ‘Nham Thạch’ về. Tôi xong việc rồi.
No.1_ Christy.
PS: chia phần cho No.2 luôn. Hôm qua hắn nhắn tôi như vậy.
~~~~~~
“Ngày 15 tháng 1… ” _ Anh chàng chủ quán lẩm bẩm… rồi mắt anh ta mở to ngạc nhiên_ “… trời đất!! Ngày hôm nay à???? ”
Liên thở mạnh. Cô gõ gõ vào bàn phím. Những mẫu thông báo hiện ra… Không còn tin nhắn nào nữa. Nàng quay qua tìm Hoàng, nhưng anh ta đã đi xuống nhà…
Anh chàng chủ quán hỏi .
“Em muốn làm gì? ”
“Anh Lamer… làm ơn giúp em tìm pass của một người.”
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
Đầu ngõ nhà Ly vẫn vắng bóng người qua lại. Cái không khí u ám cứ bao trùm khu nhà này mặc dù đã hơn 9 giờ sáng. Có bóng một chiếc xe, một bóng người đang đứng khuất trong bóng râm của tàn lá cây cổ thụ rậm rạp. Người ấy rút trong cái túi ra một vật gì đó bóng loáng, màu đen tuyền. Bàn tay hắn vuốt nhẹ lên vật ấy, rồi kéo ra phía sau… tiếng lên đạn răng rắc vang khe khẽ rồi chìm xuống nhanh chóng trong âm thanh xào xạc của những cành cây cọ vào nhau. Vẫn không có bóng người nào qua lại, người ấy nhìn quanh rồi nhẹ nhàng cất vật đó trở vào cái túi rồi đeo lên vai. Cái bóng đen từ từ ngồi lên yên xe…
………………………………………………………………………………………………………………………………………..
“Là nó đây sao? ” _ hắn ngạc nhiên nhìn chai rượu.
“Nó không phải là một chai rượu bình thường… mà là ‘Nham Thạch’… Mình không biết nó nguy hiểm cỡ nào, nhưng mà mình biết là thứ nó chứa không phải là rượu. ”
“Sao bạn không thử mở nó ra? ”_ hắn hỏi như có chút đùa cợt.
“Mình cũng không thể mở nó. ”
“Ba bạn giữ chìa khóa à? ”
“Không. Chìa khóa… chính là mình và Liên.”
Hắn nhíu mày nhìn Ly.
“Chắc là hơi khó hiểu.”_ Ly nói_ “Ba mình không muốn ai mở nó ra, nên đã nhờ người bạn đó gửi cho một loại chai rượu Áo có khóa đặc biệt. ”
Ly cầm chai rượu lên rồi dốc ngược chai xuống. Ở dưới đáy chai có một cái rãnh nhỏ hình lục giác, nó như chìm vào cái màu vàng vàng của thứ nước bên trong chai bởi vì vỏ chai làm bằng thuỷ tinh trong suốt.
“Đây là ổ khóa.”_ Ly nói rồi chỉ vào cái rãnh đó.
Hắn hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Ánh mắt hắn ngơ ngáo nhìn Liên.
“Vậy…” _ hắn hỏi nhỏ_ “Mình hơi tò mò về cái chìa khóa… ”
“Nó đây… ”_ Ly gỡ nút áo… Tay nàng đưa vào rồi cầm ra cái mặt dây chuyền làm bằng viên đá rubi màu xanh. Viên đá nhỏ xíu lấp lánh ngoài ánh sáng và… nó có hình lục giác.
“Ba tặng hai chị em mình mỗi đứa một viên rubi… Và chỉ có viên hai rubi này mới có thể mở được khóa của ‘Nham Thạch’… ”
“Vậy sao? ”
Ly thở dốc. Cái nóng trong phòng dường như là thứ không khí khô khốc của sa mạc. Hắn cũng nóng nực, lưng áo hắn đã ướt mồ hôi, cổ bắt đầu khô rát.
“Mùa này nóng thật.”_ Ly nói rồi cầm lấy ly nước uống một ngụm_ “Ngoài trời chắc còn nóng hơn.”
“Ừ… mình cũng thấy nóng. Lúc nãy đi ngoài đường cũng nóng lắm.”
Hắn đáp, còn mắt thì nhìn chăm chú vào chai rượu.
“Thật không ngờ… ” _ hắn nói_ “Thứ nước vàng nhỏ tí này lại là thứ mà đã có người chết vì nó sao? ”
Ly không đáp. Nàng đưa tay vuốt trán… rồi thở dài dựa lưng ra ghế… Nàng nói khe khẽ.
“Mình cũng không ngờ… ”
“Thật đáng sợ.”_ hắn nói , giọng thán phục cái tạo vật nho nhỏ mà hắn nghe Ly nói về nó một cách ghê sợ.
Ly mơ màng thở mạnh. Không khí trong phòng dường như càng ngày càng nóng lên, hắn dùng tay quạt quạt vài cái cho Ly đỡ nóng. Thật khó thở, ngột ngạt. Ly nhăn mặt thở dốc. Hắn lo lắng bước qua ngồi cạnh nàng.
“Sao vậy Ly? ”
“Mình thấy khó chịu quá… ”_ Ly nói như đang mơ màng…
“Bạn sốt à? ”_ hắn đưa tay rờ lên trán Ly, hắn giật mình_ “Thôi rồi, sốt cao quá … ”
“Không phải là sốt … ”_ Ly nói, nàng đưa mắt nhìn hắn.
“Nhưng trán bạn nóng lắm… ”_ hắn quạt tay lia lịa rồi cầm ly nước đưa cho Ly_ “Bạn uống tí nước nữa cho giảm nhiệt… ”
Ly cầm lấy ly nước… đột nhiên nàng thả lỏng cho cái ly rơi xuống đất vỡ toang, nước chảy lênh láng trên nền nhà bằng nhung. Hắn giật mình cúi xuống định nhặt mảnh vụn lên…
“Viator… ”_ Ly thì thào_ “… mình thật không ngờ… ”
Hắn ngước lên nhìn Ly, mắt hắn lộ ra vẻ không hiểu.
“Chuyện gì vậy Ly? ”
“Mình… thật không ngờ… ” _ Ly nói khó khăn_ “… không ngờ có ngày .. ‘Nham Thạch’ lại bị mất… ”
“Sao? ”_ Hắn ngạc nhiên hơn.
Nhưng Ly không trả lời, nàng nhắm mắt lim dim như ngủ. Hắn đứng dậy lay lay người nàng.
“Ly!! Ly à… Ly … Bạn sao vậy?? ”
Ly vẫn lim dim, giống như là bị hôn mê. Căn phòng càng ngày càng nóng. Hắn lảo đảo đứng dậy, chụp lấy cả chai nước rồi ngửa cổ lên tu ừng ực. Uống cạn chai nước, hắn ngồi phịch xuống ghế … vuốt tóc lên. Khuôn mặt Ly trông thật xinh đẹp khi cô đang ngủ, quả là rất xinh đẹp… Hắn cầm lấy chai ruợu có thứ nước màu vàng bên trong… hắn nhìn nó… ngắm nghía qua lại.
“VIATOR!!! Đặt ‘Nham Thạch’ xuống bàn !!!!! ”
Giọng nói nghe thật quen thuộc. Hắn giật mình quay lại.
“Tôi nói bỏ ‘Nham Thạch’ xuống bàn!!!! ”
Đó là Liên, nàng đang đứng ngay sau lưng hắn. Ánh mắt nàng như bốc lửa lên. Và… trên tay Liên là khẩu Seroua màu bạc. Hắn hiểu ra ngay Liên đã biết những gì. Hắn đặt chai ruợu xuống mặt bàn. Nhưng vẫn bình thản ngồi dựa lưng ra , quay lưng về phía Liên và khầu súng trên tay nàng.
“Em biết dùng súng từ lúc nào vậy Liên? ”
“Anh đừng hỏi mấy câu vớ vẩn đó!!!”_ Liên tức giận nói_ “Và cũng đừng lừa tôi thêm lần nữa. Mọi thứ trong căn nhà này anh đã điều tra kĩ quá rồi, ngay cả hai chị em chúng tôi… ”
“Anh chưa hiểu rõ về em, Liên à.”_ hắn nói nhỏ nhẹ.
“Anh im đi!!!!!!!!!”_ Liên nói to hơn_ “Anh điều tra giỏi lắm. Điều tra nick của chị Ly trên net, số nhà, trường học, gia đình, người thân, bạn bè… Anh cũng đã lừa được tôi!!! Anh không chỉ là bạn với con nhỏ Quỳnh… Anh còn hơn thế nữa!!! Anh là đồng đảng của nó!!!!!!! ”
“Vậy sao. ”_ hắn gật gù_ “Vậy thì em cũng điều tra cũng đâu có kém gì anh. ”
“Đồ khốn nạn… ”_ Liên bật khóc, tay nàng run run_ “Anh là một tên hèn hạ… Anh đã lừa dối cả hai chị em tôi… Anh không có đủ tư cách đến ngôi nhà này!!!!”
“Ồ… vậy em cho anh về nhé… ”_ hắn đứng dậy
“Dừng lại!!! ”_ Liên nói to_ “Ngồi xuống!!!!!! ”
Hắn ngồi chầm chậm xuống ghế.
“Mau đưa thuốc giải độc cho tôi !!”
“Thuốc gì? ”
“Thuốc giải!!!! ”
“Ha ha… Liên ơi là Liên… ”_ hắn cười to_ “Không có thuốc giải gì hết… Thứ mà chị của em uống phải chỉ là một loại thuốc mê thôi… ”
“Đừng có nói dối tôi!!! ”
“Anh nói dối à? ”_ hắn vuốt tóc lên_ “Khi bước vào căn nhà này, em có cảm thấy nóng không? Em có thấy cổ họng mình khát khô không? Đó là khói của Dian, thứ khói khô không màu, hàng nhập khẩu của Áo, dùng trong phòng Burn_in của các xí nghiệp sản xuất máy. Nó làm cho không khí khô đến cạn độ ẩm. Và làm cho con người ta cảm thấy khát nước… ”
Liên nhìn quanh nhà… Ánh mắt nàng đảo khắp phòng tìm kiếm.
“Đừng tìm chi cho xa, Liên ạ. Hãy nhìn lên máy điều hòa kìa!! ”
Tay hắn chỉ về phía chiếc hồ cá, nơi đặt chiếc máy điều hòa của phòng khách. Gần tấm lọc khí … có một chiếc hộp nho nhỏ màu trắng đục, lẫn vào màu của vỏ máy… Nó đang tỏa ra một làn khói nhạt, gió trong máy thổi làn khói ấy bay khắp phòng…
“Em thấy chưa? Chỉ một mẹo vặt nho nhỏ… cùng với thứ này… ”
Hắn móc ra một lọ thuỷ tinh nhỏ xíu rỗng không, rồi hắn giơ lên cao cho Liên thấy.
“Đây là thuốc mê, màu trắng như nước suối. Chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ cho em ngủ mê man đến chiều. ”
“Bẩn thỉu!!!”_ Liên nhếch mép kinh bỉ_ “Anh làm tôi thấy phát tởm!! ”
“Ừ, có hơi bẩn thỉu… Nhưng mà nếu em điều tra cho kĩ hơn thì sẽ thấy anh … rất là bẩn thỉu nữa kia. ”
“Anh nói cái gì? ”
“Cách đây gần một tháng, anh lần đầu tiên gặp mặt chị em. Chị Ly của em ấy mà. Nói thật lòng, anh đã yêu chị em rồi!!! Và đó cũng là nhiệm vụ của anh. Chị của em thông minh lắm, anh rất nể . Và cả em nữa. Đáng lẽ ra anh đã kết thúc vụ này từ lúc đó… nhưng chị em lại dời nhà. Anh phải tìm Christy, chắc em đã biết No.1 là ai rồi chứ? Anh đoán là em đã biết từ lâu lắm rồi, vì vậy mà em ghét Quỳnh , có phải không? Nhưng chị Ly của em thì không hề biết , chỉ tại vì chị của em quá tin vào bạn bè. Em biết là anh vất vả như thế nào khi tìm nhà của em không? Anh phải nhờ thằng em trai của Quỳnh, em cũng đã biết thằng đó chứ? Thằng nhóc phụ bán hàng cho bà Tư Đá. Nó xin làm việc cho bả cách đó mấy ngày, vậy mà đã tìm ra được nhà của em. Thằng nhóc khá chứ hả. Nó được phân công ở tại quán nước đó để chờ anh tới, liên lạc, và cho biết địa chỉ nhà em. Vậy là anh đã đến nhà em. Chắc là em không nhớ ngày hôm đó, bởi vì em đang đi dạo cùng thằng Trung, phải không? Em nhờ nó chở về nhà. Tội nghiệp thằng Trung, nó đâu biết ngày hôm đó là ngày cuối cùng nó gặp được em… ”
“Ngừng lại đi!!!!!!!! Tôi không muốn nghe nữa!!!”_ Liên hét lên.
“Tại sao? Em vẫn chưa biết hết rõ sự việc mà. Anh nói rồi, em vẫn chưa điều tra kĩ, nên vẫn chưa biết anh là con người như thế nào. Hôm đó, anh đã đứng chờ ở ngay đầu đường. Lúc thằng Trung chở em về thì có người bám theo phải không? Anh biết là như vậy, bởi vì người bám theo em không ai khác chính là Quỳnh với thằng nhóc đó. Thằng Trung hình như sợ chúng làm hại em nên đã chở em về đến tận nhà, nhưng mà nó đâu có biết… mục tiêu của tụi này đâu phải nhắm vô em… Mục tiêu chính là nó !!! Khi đã phát hiện ra thì quá muộn, nó sợ quá nên mới gửi chiếc Nova ở quán bà Tư Đá rồi chạy ra đường. Anh đã đứng chờ sẵn ở đó. Nó thật ngây thơ khi bảo anh là thằng không biết gì, nó nói rằng anh không thể hiểu hết những gì nó nói. Thật buồn cười, trong khi anh có thể nói cho nó biết những thứ mà nó sẽ chẳng bao giờ biết được!! Nó thật là sai lầm khi nói nó hiểu biết nhiều hơn anh, và sai lầm lớn nhất của nó là… ”_ hắn dừng lại, cười tủm tỉm… _ “Em biết không Liên? Sai lầm lớn nhất của thằng Trung chính là nó đã nhờ anh chở nó về nhà!!! ”
“Cái gì….? ”_ Liên ngạc nhiên đến tròn mắt_ “Anh nói vậy là sao? ”
“Là sao nữa? Em biết được những ai? Quỳnh? Senior_rita? Thằng nhóc em của Quỳnh? Viator? Ai là No.1 ? Ai là No.2 ? Anh trả lời em đây: chỉ có bốn người thôi , Quỳnh là No.1, Senior_rita là chỉ huy, còn thằng nhóc em Quỳnh… nó chả là cái gì cả, nó chỉ là một thằng nhóc!! Nó thì có giỏi được một cái là mau lẹ… Bà già chủ quán nước hình như biết chuyện hơi nhiều, vậy là a lê hấp!! Bà ta đã lên đĩa!!! Và tất nhiên, thằng nhóc đó đã làm rất là tốt!! ”
“Vậy là… vậy là… ”_ Liên lắp bắp
“Có gì mà ngạc nhiên dữ vậy Liên? Em tưởng thằng nhóc đó là ai? Số 2 à? Thôi để anh nói ra luôn : anh là NO.2 đây!!! Vậy là em biết hết rồi đó! No.2 chính là anh, và anh mới chính là người đã giết thằng Trung!! Đó là toàn bộ câu chuyện của anh. Như em nói đó… tụi này không phải là một lũ cướp !!! ”
Liên im lặng, tay nàng run run chỉa khẩu súng thẳng vào đầu hắn. Nàng chợt bật khóc.
“Đồ khốn!! Thì ra anh mới là kẻ đã giết anh Trung!!!! ”
“Anh cũng không muốn vậy đâu Liên à. Thằng Trung nó là bạn anh mà, nhưng vì tình cảnh bắt buộc thôi… Mà nghĩ lại nó có cái gì để phải tiếc chứ? Nó đã bảo vệ em an toàn đấy thôi? Chỉ tiếc là nó không thể tự bảo vệ được nó.”
“Chết đi!!!!”_ Liên đặt ngón tay lên cò súng.
…………. “PHỤPPP!!!!!!!! ” ………….
Tiếng đạn phóng ra bị nòng giảm thanh cản lại phát ra âm thanh nghẹt nghẹt. Hắn thấy không khí trong phòng lại nóng hơn nữa. Hắn đứng dậy rồi từ từ quay lại. Liên đang cầm khẩu súng chỉa thằng trước mặt hắn… Nàng từ từ ngã quị xuống nền nhà. Và… sau lưng Liên chính là … cô Phi. Trên tay cô ta cũng đang cầm một khẩu Seruoa màu đen có gắn nóng giảm thanh.
“Bà làm cái gì vậy hả? ”_ hắn hỏi
“Ta bắn nó.”_ cô Phi đáp rỗng không. Cô ta thổi đám khói trên nòng súng đi rồi bước chậm rãi đến bàn, cầm chai rượu lên ngắm nghía.
“Nó đó phải không? ”_ hắn hỏi
“Chính xác!!!”_ cô Phi lộ vẻ vui mừng_ “Làm tốt lắm số 2. ”
“Hàng của tôi đâu? ”
“Cậu gấp gáp quá.”
Cô Phi mở cái túi ra, đưa cho hắn một cái cặp nâu. Hắn cầm lấy rồi mở ra ngay tại chỗ. Bên trong là hàng xấp những tờ giấy 500 nghìn đồng màu nâu xám. Hắn ngước lên nhìn cô Phi.
“Ba mươi nghìn đô la, khỏi cần đếm lại. Con số đó quá lớn đối với một thằng nhóc như cậu.”
“Đừng có gọi tôi là nhóc, mad’!!! ”_ hắn đóng cặp lại.
“Vậy chứ cậu chẳng là Kid thì là gì? ”
Cô Phi thoải mái ngồi lên ghế, cầm chai rượu ngắm nghía. Rồi cô ta cầm lấy ly nước của hắn để lúc nãy uống một ngụm.
“Chuyện của cậu xong rồi. Việc còn lại để tôi lo.”
“Bà xử ác với Liên quá, cổ còn nhỏ mà… ”
“Nhỏ nhưng mà nó còn ác hơn cả ta. Lúc nãy nó đã ngắm thẳng vào giữa đầu cậu đấy, nhóc!!”
“Vậy còn Ly thì sao? Lát nữa cô ấy tỉnh lại … ”
“Sẽ không tỉnh đâu.”_ cô Phi đáp gọn lõn.
“Ý bà là sao? ”
“Cái chất mà cậu tưởng là thuốc mê ấy… thực ra chính là thuốc độc. Cậu có từng nghe tới bệnh SARS rồi chứ? Thứ virus đó làm cho phổi bị nghẽn lại, khó thở, rồi chết vì thiếu oxy. Thứ này không phải là virus, nhưng công dụng thì y hệt. ”
“Thiếu oxy? ”_ hắn kinh ngạc_ “… nghĩa là … nghĩa là… ”
“Nghĩa là cậu không cần lo lắng gì nữa, ok? Cái gì cũng có giá của nó. Hiểu rồi chứ? ”
Hắn nhìn cô Phi bằng ánh mắt ghê tởm. Hắn từng tưởng tượng về một bà cô ham mê tiền của, dám bán đứng cả hai cô cháu gái xinh đẹp của mình, nhưng bây giờ hắn thấy bà ta còn hơn thế nữa. Bà ta còn là một con quỉ khát máu… Nhưng hắn không quan tâm. Bây giờ hắn đã có tiền, chẳng cần phải lo lắng gì nữa. Hắn ôm cái cặp đi ra cửa trong khi cô Phi vẫn đang cầm lấy viên đá rubi của Ly ướm thử vào đáy chai rượu. Hắn dừng lại gần chỗ của Liên. Trông nàng thật tội nghiệp. Một cô gái trẻ như thế này mà… Hắn cúi xuống cầm lấy viên rubi trên cổ Liên.
“Bà Rita này!!!”
“Sao? ”_ cô Phi vẫn còn mê mẩn với chai rượu
“Quỳnh với thằng nhóc về nước chưa? ”
Cô Phi dừng lại vài giây, rồi tiếp tục cầm chai rượu lên.
“Rồi!! Ta đưa phần cho hai chị em nó rồi.”
“Thật à… ”_ hắn vẫn không quay mặt lại._ “Tôi cứ tưởng bà sẽ cho người đứng đón hai chị em họ ngay tại sân bay, rồi sẽ thủ tiêu cả hai ở một xó xỉnh nào đó bằng một tai nạn xe cộ chẳng hạn … Có phải thế không bà Rita? ”
“Hừ… cậu quan tâm đến chuyện người khác từ khi nào vậy? Mà nếu tôi có làm vậy thì liên quan gì đến cậu? ”
“Ừ … đâu liên quan gì đến tôi? ”_ hắn cười khẩy rồi đứng dậy định bước đi.
Bỗng cô Phi gọi giật lại.
“À này, số 2!! ”
“Sao? ”
“Tôi quên. Còn một việc nữa tôi cần phải làm. ”
“Việc gì nữa? ”_ hắn quay lại… và hắn bắt gặp ngay họng súng đen ngòm của khẩu Seroua chỉa thẳng về phía mình.
“Tôi quên chưa giết cậu.”_ cô Phi nói bình thản.
Hắn tiếp tục cười khẩy nhìn khẩu súng của cô Phi.
“Tại sao phải giết tôi? ”
“Tại sao à? ”_ cô Phi cười tủm tỉm_ “Nhóc ơi, cậu ngây ngô quá. Bởi vì cậu biết quá nhiều. Mà người hiểu biết quá nhiều thường hay chết yểu mệnh lắm… ”
“Ừ… tôi cũng thấy vậy… ”_ hắn nhìn Liên, rồi nhìn Ly. Hắn lắc đầu_ “Tội nghiệp. Hai chị em họ biết quá nhiều nên mới phải lâm vào hoàn cảnh này. Tôi cũng vậy.”
“Cái gì cũng có giá của nó, số 2 à!! Vĩnh biệt cậu.”
“Bà có hiểu biết nhiều không Rita? ”_ hắn chợt hỏi.
“Ta à? ”_ cô Phi bật cười_ “Tôi thích câu hỏi này của cậu đấy. Tôi hiểu biết không nhiều lắm, chỉ đủ để sống sót qua trò chơi này thôi. ”
“Vậy bà có biết là virus SARS làm cho một người ngạt thở trong thời gian bao lâu không? ”
Cô Phi nhíu mày suy nghĩ về câu nói đó. Hắn tiếp tục với giọng đều đều.
“Khoảng 15 phút, nhưng nếu ở liều lượng cao thì khoảng hơn 5 phút là có triệu chứng. Đầu tiên là tay chân sẽ mỏi rã rời … ”
Cô Phi bỗng lảo đảo dựa vào thành ghế.
“… mắt sẽ hoa lên, nhiệt độ trong cơ thể tăng đột ngột… ”
Mồ hôi trên trán cô ta tuôn ra như suối, mặt cô ta đỏ lên như gấc…
“… cảm thấy như mình đang ở giữa một sa mạc nắng cháy da, các khớp xương đau nhức dữ dội… ”
Khẩu súng rơi xuống đất, cô Phi chụp lấy cổ họng mình, tiếng khẹc khẹc thoát ra từ miệng cô ta như đang bị một bàn tay ai đó bóp mạnh vào cổ.
“… và ngộp thở… Cảm thấy như cái không khí mình đang thở chứa toàn là cacbonic chứ không phải là oxy nữa. Bà sẽ thấy như trong cổ mình có hàng trăm, hàng nghìn, hàng tỉ con kiến đang cào cấu, xé nát vòm cổ bà !!! Và hai lá phổi bà như đang bị luộc trong nồi nước sôi… Nóng, rát, đau đớn, và… không hề có chút oxy nào cả!!! ”
Cô Phi đổ gục xuống đất. Cô ta chỉ còn thấy lờ mờ… Nhưng dù có nhìn rõ đi chăng nữa, cô ta cũng không thể tin vào mắt mình khi thấy có một bóng người đứng dậy , bên cạnh hắn… Và có một bóng người thứ hai, đi đến gần hắn. Và cả ba người cùng đứng đó, khoanh tay nhìn xuống nền nhà, ở đó, cô ta: Senior_rita, chỉ huy của băng nhóm khủng bố xuyên quốc gia nổi tiếng, đang quằn quại, đau đớn, chết dần chết mòn vì chính thứ thuốc độc mà bà ta nghĩ là dành cho Ly, đứa cháu ruột của bà ta. Khi cơn đau cuối cùng chấm dứt, cô Phi gục hẳn đầu xuống nền nhà, mắt vẫn mởi trừng trừng tức tối.
“Em thật không ngờ bà ta lại là cô Phi.”_ Liên nhăn mặt vịn vào vai.
“Anh cũng không ngờ.”_ hắn nói _ “Đây là lần đầu tiên anh gặp S.Rita.”
Ly gỡ từ lưng của Liên ra tấm áo giáp chống đạn dày 2 lớp.
“Còn thấy đau không ? ” _ Ly hỏi
“Còn, nhưng bớt rồi. Tức ngực thật.”_ Liên xuýt xoa.
Ly đặt tấm áo giáp xuống nền nhà rồi nhìn hắn.
“Phù… ”_ hắn thở phào nhẹ nhõm.
“Lúc nãy nguy hiểm quá… ”_ Ly nói.
“Ừ… ”_ Liên thêm vào_ “… lúc mà bà ta bắn em đấy!! Cứ tưởng áo giáp bị thủng rồi chứ!!”
“Em còn có áo giáp mà!! ”_ Ly cãi lại, mắt cô lo lắng nhìn hắn_ “Còn … bạn thì chẳng có phòng bị gì hết. Nhỡ cô Phi bắn thật thì sao? ”
“Thì … chịu thôi chứ sao? ”_ hắn cười khì.
Ly bỗng ôm chầm lấy hắn, cô khóc rấm rức trên vai hắn. Liên nhún vai quay đi chỗ khác. Không khí trong phòng vẫn nóng, nhưng có lẽ… mọi việc đã qua rồi…
……………………………………………………………………………………………………………………………………..
Hai chị em họ quả là hai người con gái đặc biệt. Không cần hắn giúp, hai cô nàng có thể tự giải quyết vấn đề sau này.
Ngày hôm nay quả là một ngày may mắn của hắn. Và thật là sáng suốt khi hắn khởi hành bằng xe buýt và trở về cũng vẫn bằng xe buýt. Tìm một chỗ ngồi ở góc cuối xe, hắn có thể tự do mà suy nghĩ lại cả quãng đường mà hắn đã đi qua.
Hắn nhớ lại cái ngày mà hắn quen được với Ly, cái ngày đầu tiên ấy cũng là ngày mà Ly tiết lộ cho hắn biết về ‘Nham Thạch’, và Ly cũng cho hắn biết luôn về Quỳnh chứ không phải đến tận bây giờ. Rồi hắn liên lạc với Quỳnh, hắn tham gia vào tổ chức ấy như một ‘số 2’ phụ việc. Rồi hắn âm thầm làm việc như thế nào, hắn liên lạc với Ly như thế nào, mọi thứ … bây giờ hắn nhớ lại và … hắn rùng mình… Hắn đã từng làm những việc ấy sao? Nhưng hắn thấy vui… vì hắn đã giúp cho Ly … và Liên, hai cô gái dễ thương nhưng thật khác thường. Hắn vui vì hắn đã không trở thành kẻ xấu. Hắn chỉ buồn, và tiếc cho Trung, thằng bạn thân của hắn. Hắn đã cố hết sức để đưa Trung về đến tận nhà, chỗ an toàn duy nhất. Thế mà thằng nhóc, em trai của Quỳnh, vẫn có thể mò tới để thủ tiêu. Rita vẫn nghĩ rằng hắn đã làm việc đó, nhưng thực ra thằng nhóc đã làm. Và thằng nhóc cũng chẳng thể báo cáo gì với Rita về chuyện này vì hắn biết chắc rằng Rita đã thủ tiêu Quỳnh cùng với nó ở một xó xỉnh nào đó rồi. Nhưng hình như hắn đã bỏ qua một số chi tiết lặt vặt mà đó có thể là sai lầm mà hắn phải trả giá. Nhưng đó là chuyện sau này. Hắn không thèm quan tâm tới nữa.
Hắn nhìn lại cái cặp đầy tiền rồi mỉm cười. Ba mươi nghìn dô_la, con số quả thật là quá lớn đối với hắn. Và cũng quá dư thừa để mua một chiếc @ ... hay là Atila nhỉ? Hắn chẳng bận tâm về những thắc mắc của gia đình hắn về món tiền này. Như hắn đã nghĩ, gia đình hắn là một “gia đình có lối sống Công Nghiệp”, và chẳng ai thèm quan tâm số tiền ấy hắn kiếm ở đâu ra. Hắn đã làm việc mới có số tiền này.
Chiều nay hắn có một buổi thuyết trình tại trường. Bài báo cáo hắn đã làm xong từ tối qua, hắn đã thức suốt đêm. Vậy là mọi thứ đều ổn.
Nhưng hắn vui không chỉ vì số tiền ấy. Hắn vui vì hắn đã có hai người bạn, hai cô gái xinh đẹp nhưng kì lạ. Họ đã cho hắn một câu chuyện cũng thật kì lạ mà khi kể ra khó có ai tin được. Bởi vì Ly và Liên, họ là những người bạn thật đặc biệt của Viator./.
Hết.
~~~~~~~~~~~
"... hình như hắn đã bỏ qua một số chi tiết lặt vặt mà đó có thể là sai lầm mà hắn phải trả giá. Nhưng đó là chuyện sau này.... "