Bác Ba Phi (3)

Bác Ba Phi
 

 


Tap 3 
 

Tập 3: Chơi Bà Phú Hộ 

Thằng Phi càng lớn thì càng có nhiều kinh nghiệm không chỉ về tài nói dóc mà còn giỏi về tài làm tình do thường xuyên được thực hành trên thân thể của dì Tám. "Tiếng tai" của nó giờ đã lan ra khắp huyện. 
Có bà phú hộ nọ tên Hoa đã goá chồng hai năm nay lúc nào cũng huênh hoang về việc mình thủ tiết thờ chồng, không màng đến chuyện ham hố dục tình. Bà Hoa cũng là một tay keo kiệt bủn xỉn và tham lam có tiếng trong vùng. Nghe nói có thằng Phi nhà ở cuối xóm có biệt tài nói dóc ai cũng phải nể nhưng bà không tin chút nào: "Tại cái lũ nghèo xác nghèo xơ chúng mày mới tin nó chứ với bà thì đừng có hòng". 
Một hôm đi ngang nhà bà phú hộ, thấy bà đang đứng ngoài cửa ngõ, nó giả ngơ như không thấy. Bà phú hộ Hoa thấy vậy giận tím mặt sai người chạy theo lôi cổ thằng Phi lại để hạch sách: 
- A cái thằng kia! Sao mày thấy bà mà không chào hả? 
Thằng Phi thản nhiên trả lời giọng thách thức: 
- Bà có cái gì hơn tui mà tui phải chào bà? 
Đã tức càng thêm tức, bà Hoa tay chỉ vào mặt thằng Phi quát: 
- Cái thứ nghèo kiết xác như mày thấy người giàu như tao thì phải chào chứ. Ai thấy tao cũng chào, chỉ có mày là hỗn láo. 
Thằng Phi mặt cứ tỉnh rụi không hề sợ hãi: 
- Bà làm sao mà giàu bằng tui được. Ngày mai tui đi lấy vàng về chọi sập nhà bà cho coi. 
- Ngày mai, ngày mai cái đầu mày thì có. Bịp ai chớ đừng có bịp bà nghe chưa - bà Hoa tỏ vẻ cương quyết không tin. 
- Mặc kệ cái bản mặt khó ưa của bà. Tui không có thì giờ nói chuyện với bà nữa đâu. Tui còn phải về nhà kiếm bao đi hốt vàng đây - vừa nói nó vừa gạt đám gia nhân của bà phú hộ qua một bên rồi hiên ngang bước đi để lại sau lưng bà phú hộ đang giận tím cả người. 
Mặc dù ngoài miệng nói không tin những gì thằng Phi nói nhưng trong bụng bà Hoa hễ nghe tới vàng là lòng cứ xốn xang, máu tham cứ dâng lên chực trào cả ra ngoài. Bà sai một tên gia nhân theo dõi động tĩnh của thằng Phi. Thằng Phi biết có người theo dõi nhưng giả vờ không biết, nó ghé vào quán nước Cô Chín làm một ly cho đỡ khát. Thằng gia nhân kia cũng giả vờ tình cờ ghé vào ngồi chung bàn với thằng Phi. Thằng nọ mở lời trước: 
- Anh Phi dạo này phát tướng quá he, chắc là sắp phát tài rồi đó. 
- Hà hà! Chú mày sao biết hay quá vzậy? Bộ làm thầy bói hả? 
Thằng kia mừng thầm vì con mồi có vẻ sắp cắn câu, nó bồi tiếp: 
- Dạ đâu có, tại em nghe ông bà nói "phát tướng là phát tài" mà. Anh có bí quyết gì cho em út biết với. 
- Thôi đi cha nội. Biết rồi cha chơi tui một vố là tiêu đời tui sao? 
Thằng kia cố nài nỉ: 
- Hổng có đâu. Em nghe để mừng cho anh thôi chứ em không nói cho ai cũng không thể nào chơi anh được. Cả cái huyện này anh Phi là số một rồi. 
Thằng phi hể hả, nó bắt đầu ra chiêu: 
- Thôi được. Mày phải thề không nói lại cho ai biết à nha. 
- Được em thề mà. 
Thằng Phi uống một ngụm nước trà rồi bắt đầu thầm thì ra vẻ bí mật lắm: 
- Mày biết không? 
- Chưa nói làm sao tui biết? 
- Suỵt...! Thì bây giờ tao nói nè. Hôm nọ tao vào rừng bắt cá... 
- Ủa ? Bắt cá thì ra sông chứ vào rừng làm gì? - Thằng kia ngạc nhiên thắc mắc. 
- Mày ngu quá đi. Tao vô rừng bắt cá rừng. Cá rừng nó to gấp mười lần cá sông. 
Thằng kia lại hỏi: 
- Vậy cá rừng nó sống dưới nước hay trên bờ? 
Thằng Phi mặt cứ tỉnh bơ: 
- Nếu mà sống dưới nước làm sao bự gấp mười lần cá sông? Nó vừa ở dưới nước vừa ở trên bờ. 
- Vậy sao con cá thòi lòi vừa ở dưới nước vừa ở trên bờ sao nó nhỏ xíu vậy? - Thằng kia hỏi vặn. 
- Đó..... Hay là ở chỗ đó.... Con cá thòi lòi nó ăn ba cái thứ tầm bậy thì làm sao mà bự được. Giống cá rừng này nó ăn toàn là vàng không thôi. Mày coi... con mẹ phú hộ nó ăn tiền ăn bạc không hà, mày thử trả lời cho tao coi mẹ đó có bự con không hả? 
Thằng kia gãi gãi đầu suy nghĩ rồi gật gù: 
- À ha... Hèn chi mà cái mông bả bự như cái thùng phi, còn cặp vú thì còn bự hơn trái dừa xiêm nữa. Kể tiếp đi anh Phi. 
- Tao đi tìm mấy ngày trời mới ra chỗ có cá rừng đó mày. Chỗ đó gần một con suối, ban ngày nước trong vắt nhưng ban đêm nước chảy ra pha lẫn bột vàng. Những đêm trăng sáng, nước suối phản chiếu sáng lóa cả mắt. Tao phải lấy tay che cho khỏi bị lòa. Cá sẽ xuất hiện vào ban đêm để ăn vàng. Vì vậy tao phải thức suốt đêm để canh bắt. Nhưng mà tao đi cả mấy ngày trời nên mệt quá ngủ quên tới sáng. Thức dậy thì trời đã sáng chưng rồi, lũ cá đã kéo đi hết. Tao tiếc đứt ruột nhìn quanh thì phát hiện ra có hai con khỉ con đang khiêng một con cá to như cái mặt bàn này, vảy của nó toàn bằng vàng. Tao nhào vô cướp con cá lôi đi. Hai con khỉ thấy tao bự con hơn nên bỏ chạy thục mạng. Tao hì hục kéo con cá đi được khoảng trăm thước thì mới phát hiện ra rằng hai con khỉ lúc nãy chạy đi là để kêu cả đàn mấy chục con khác đến giành lại con cá. Tao chỉ kịp nghe có tiếng vật cứng bay vù vù là tao ôm đầu chạy thục mạng. Khi lũ khỉ cướp lại được con cá bỏ đi thì tao mới hoàn hồn lại... Thì ra là lũ khỉ dùng toàn vàng cục để ném tao. Tao lần theo dấu vết của chúng mới phát hiện ra nơi cất dấu kho báu của chúng. Bây giờ tao phải về nhà may cái bao thật to để ngày mai đi mang vàng về. Khi nào ngang qua nhà bà phú hộ, tao sẽ lấy vàng ném vào nhà bả cho bả biết tay. Thôi tao về đây. Cha nội không được nói cho ai đó nghe! 
- Dạ dạ, anh Phi yên tâm. 

Bóng thằng Phi vừa khuất là thằng kia cũng chạy ù về kể lại toàn bộ câu chuyện cho bà phú hộ nghe không sót một chữ nào. Bà nghe xong liền sai người bắt nhốt thằng gia nhân đó vào vì sợ nó đi trước hổng tay trên của bà. Sáng hôm sau bà dậy thật sớm, bí mật núp ở gần cửa nhà thằng Phi chờ đợi... 

Một lúc sau, thằng Phi từ trong nhà đi ra tay kéo lê một cái bao trống không thật bự, mắt nó lấm lét xem xét chung quanh xem có ai theo dõi không? Bà Hoa nhủ thầm: "Thằng này sợ bị phát hiện, vậy là lần này nó không nói dóc rồi. Ha ha ha! Mình sắp sửa kiếm được một mớ đây". Bà nhẹ nhàng bí mật theo gót thằng Phi, nó có vẻ như không hay biết. Bà lần mò theo đuôi nó vào rừng... Đến một con suối, thằng Phi lội qua, nước chỉ đến đầu gối nó nhưng bà chưa thể lội theo được vì sợ tiếng nước bì bõm sẽ làm thằng Phi phát hiện ra bà nên bà núp vào một bụi cây chờ thời cơ... 
May quá, thằng Phi không còn đi xa nữa mà dừng lại ở một gốc cây to thật to có một cái hốc lớn vừa đủ cho một người bình thường chui vào. Nơi ẩn nấp của bà phú hộ cách chỗ gốc cây đó khá xa nên bà không thể nhìn rõ thằng Phi đang hốt hốt cái gì từ trong hốc cây bỏ vào bao. Xong xuôi nó lôi cái bao sềnh xệch dưới đất với vẻ rất nặng nhọc. Đi ngang qua chỗ ẩn nấp của bà phú hộ, miệng thằng Phi cứ lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, nhiều quá mang không hết. Thôi để ngày mai đến lấy tiếp". Bóng thằng Phi vừa khuất, bà phú hộ Hoa nhào ra khỏi bụi cây, lội ào ào qua suối, lao đến cái hốc cây lúc nãy, chui đầu vào xem xét. Cái hốc sâu và tối quá không thấy được rõ bên trong, bà chui sâu thêm chút nữa, hai tay đã lọt vào mà thân mình còn kẹt lại. Thấy không vào nổi nữa, bà định chui ra để thở thì đã quá muộn màng. Có cái gì đó cứ đẩy bà ngược trở lại. Trong tình thế "tiến thoái lưỡng nan" bà chỉ còn biết kêu trời: 
- Oái...! Thả bà ra... Nếu không thì biết tay bà...! 

"Phẹt phẹt", quần bà bị tuột xuống tận gối để lộ ra hai cái mông trắng nhắt to đùng, hai cặp đùi như hai tảng thịt heo. Có một bàn tay vươn tới bóp vú bà. Bàn tay còn lại thò xuống âm hộ bà tìm hột le mà xoa xoa vộc vộc... cho đến khi thấy nước nhờn bắt đầu ứa ra thì nó từ từ mò vào bên trong cái nơi mà bà cố thủ tiết mấy năm nay để mà tự hào là kẻ chung thủy với người chồng quá cố. Mấy ngón tay moi móc lung tung trong cái hang thịt ẩm ướt của bà. Tuy la hét chửi bới nhưng bà không thể nào dấu được cái cảm giác tê tê phê phê mà mấy năm nay không hề có được. 
- Tổ cha đứa nào dám hãm hiếp bà...Á á... Không được bóp vú bà... Á á đau quá...Á á á! Bỏ bà ra không bà bỏ tù mọt gông đó nghe chưa...Á á... Không được đụng vô chỗ đó... Á á....sao sao làm làm gì... mà ah ah... phê...ê...ê..ê...quá...á...á...á... 
Tiếng la mỗi lúc một yếu và dần được thay bằng tiếng rên "Ưhư ưhư... ư...ư...u...u...tổ...ô...ô...cha...a...a...mày...y....y...ah...ah..." 

Khi mà nước nhờn ra ào ạt tràn cả ra ngoài và tiếng rên càng dồn dập thì bất ngờ có một khúc thịt cứng ngắt nóng hổi thọc vào cái lỗ thủ tiết của bà. Nó vừa to vừa dài, thụt ra tụt vào, lúc nhấp nhẹ nhẹ, lúc dập phành phạch... làm bà chết ngất vì sướng... Bà đã ra đến hai lần vì lâu lắm rồi mới được sướng khủng khiếp như vậy. Nhưng cái cục thịt kia chưa chịu đầu hàng, nó cứ dập dập mỗi lúc một mạnh hơn... Bà đau ê ẩm cả người, hai đầu gối trầy sướt vì phải quỳ dưới đất... Bất chợt cái cục thịt kia phun ào ào vào âm hộ bà. Bà sướng ngất nhưng miệng vừa rên vừa khóc: 
- Hu hu hu...Mày hại đời bà... áh áh áh... mất dạy... sao làm bà phê quá... áh áh áh... 

Chưa kịp hoàn hồn lại thì "Áh áh áh........" bà hét lên đau đớn khi một vật to tròn lành lạnh luồn lách vào âm hộ bà. Nó lớn quá làm âm hộ bà căng ra hết cỡ. Bà cảm giác nó như một quả dưa leo đang thục đang dập sâu thật sâu đến tận cửa tử cung. Bà vừa sướng vừa đau, vừa sợ vừa khoái, vừa la vừa rên... cho đến lúc mệt lả ngất đi lúc nào không biết. 
Khi tỉnh dậy thì bà phú hộ mới hay mình đang nằm giữa rừng vắng, quần bị tụt đến tận đấu gối. Kẻ hại bà đã cao chạy xa bay. Bà tức vì không thể nhìn được mặt nó để sau này thưa nó ra quan. Bà nghĩ mãi một hồi thì nghi ngờ: 
- Chỉ có thằng Phi thôi chứ không còn ai khác. Nhưng mà không thấy mặt nó làm sao thưa nó được? Vả lại chuyện này mà đổ bể ra thì mình vác cái mặt đi đâu cho được? Chỉ còn nước mà ngậm bồ hòn cho xong. 
Bà lủi thủi về nhà không nói với ai một lời nào. Suốt một tuần lễ không ăn không ngủ gầy đi cả chục kí lô. Còn thằng Phi mỗi lần đi ngang qua nhà bà Phú hộ lại hát vang: "Vàng ơi là vàng... chui vào lỗ hay bị nhét vào lỗ... Vàng ơi là vàng... chảy nước hết rồi vàng ơi...!" 

 

Đọc thêm truyện hay