2 Đêm Tân Hôn (2)
2 Đêm Tân Hôn
Tap 2
Nguyễn Sinh nín lặng, chàng có vẽ nghĩ ngợi. Một lúc sau ngước nhìn ông giám đốc, thắc mắc “Cháu xin phép chú cho cháu được biết giữa chú và Ngọc Lan có sự liên hệ ra sao ?”
Nhưng chàng bỗng buộc miệng nói luôn “Ủa, chú cũng họ Ngô, chẳng lẽ có sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
- Đúng Ngô Thị Ngọc Lan là cháu của chú. Ba nó là anh ruột của chú. Nhưng điều cháu gây ngạc nhiên không ít với chú là vì sao cháu biết nó ? Lan và bà mẹ đã chết vì tai nạn xe cộ cách đây mấy năm rồi mà.
- Lan và mẹ chết vì tai nạn xe cộ ?
- Phải, chính anh Hai chú lái xe đưa vợ con đi Vũng Tàu chơi. Vì hơi men chếnh choáng, ảnh gặp tai nạn vô tình đã giết chết cả vợ và con.
- Trời !… Thì ra là thế.
- Nhưng… do đâu mà cháu quen biết với Ngọc Lan. Lâu nay chú không hề nghe cháu nhắc nhở gì cả.
- Cháu không nhắc vì đâu biết Lan là cháu của chú. Tuy nhiên, mỗi cuối tuần cháu đều lên nghĩa trang để thăm Lan và mẹ Lan.
- À, thảo nào chú có nghe cô Thủy thư ký nói qua dường như cháu có người thân nào đó đã qua đời và thường hay đi thăm mộ.
- Nghĩa là chú có biết nơi an nghỉ của Lan và mẹ ?
- Biết, vì quá bận rộn nên chú ít có thời gian để ghé đến thăm mộ chị dâu và cháu Lan được. À, cháu giải thích cho chú biết do đâu mà cháu đi thăm hai người đã khuất thường xuyên như thế ?
Nguyễn Sinh chậm rãi kể lại tất cả câu chuyện. ông Minh Thành lặng yên ngồi nghe, vẻ xúc động lộ rõ trên nét mặt. Lúc Sinh chấm dứt câu chuyện mà hai người vẫn lặng lẽ nghĩ ngợi mông lung. Mãi một lút sau, ông Minh Thành mới lên tiếng “Thật đúng là huyền bí và hoang tưởng khác nào chuyện liêu trai. “
Nguyễn Sinh bồi hồi xúc cảm. Chàng nhìn ông Minh Thành đầy vẻ biết ơn “Chính nhờ vong linh Lan và bác gái xui khiến nên cháu mới tình cờ gặp chú để rồi được chú giúp đỡ nên người như ngày hôm nay. Dạ, còn bác trai đâu cháu không gặp ?”
- Từ ngày mẹ con Lan qua đời, anh Hai của chú càng buồn khổ ray rứt, cuối cùng anh lâm trọng bịnh tâm thần.
- Hiện giờ bác ấy ở đâu hả chú ?
- Ảnh được chú đưa đi ngoại quốc chữa trị nhưng vẫn không hết. Hai tháng trước ảnh bỗng tỉnh hẳn lại và nhắn chú qua gặp ảnh gấp.
- Thì ra chuyến đi vừa rồi là chú đi gặp bác trai ba của Lan ?
- Đúng. Và lạ lùng vô cùng. Ảnh kể cho chú nghe có gặp vợ và con báo tin là đã có rể. Chú không tin ảnh lành bệnh khi nghe chuyện. Nhưng bây giờ thì chú đã hiểu.
- Còn hiện tại bác trai như thế nào ?
- Chú đưa ảnh qua Thụy Sĩ nghỉ an dưỡng và chính ảnh trao cho chú bức ảnh cô gái mà cháu vừa xem lúc nãy bảo chú đi tìm hôn nhân cho nó.
- Cô đó là gì của bác trai hở chú ?
- Con gái anh Hai chú. Nó là chị con Lan, nhưng cùng cha khác mẹ. Nhưng hai đứa giống nhau như đúc.
- Thảo nào vừa nhìn thấy cháu cứ ngỡ là Lan… Cô ấy hiện giờ ở đâu chú có biết địa chỉ không ?
- Cô ấy hiện ở Ô Môn, Phong Dinh với bà ngoại.
- Ủa, cùng quê với cháu và cả bác gái nữa à ?
- Đúng thế, và càng đặt biệt hơn nữa là cháu Ngọc Hiếu và Ngọc Lan đều chung bà ngoại.
- Vậy là sao ?
- Mẹ Ngọc Hiếu là chị ruột của mẹ Ngọc Lan. Khi anh Hai chú yêu và cưới chị Lan Hoa được một năm, chị ấy sanh ra Ngọc Hiếu thì qua đời do đẻ khó. Chị Lan Anh thay chị chăm sóc cháu, từ đó phát sanh tình yêu, anh Hai chú xin cưới luôn cô em vợ sau khi mãn tang vợ… Có điều Ngọc Hiếu lớn lên chỉ mến bà ngoại mà không chịu ở với cha.
- Bây giờ Ngọc Hiếu làm gì vậy chú ?
- Cô giáo dạy trẻ em bệnh tật.
- Cô ấy hy sinh, chịu khó thế à ?
- Hiếu giống tính mẹ, rất thích công tác xã hội.
Hai người một già một trẻ lại rơi vào im lặng.. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ. Một lúc sau Nguyễn Sinh mở lời “Chú ạ. Chú có thể giải thích lý do nào chú có ý định giới thiệu Ngọc Hiếu cho cháu ?”
- À, điều đó không phải ý chú mà chính anh Hai chú. Ảnh bảo Lan báo mộng với anh ấy về một chàng rể tương lai tên Sinh đang làm việc gần gủi với chú. Có lạ lùng không ?
- Có chuyện ấy thật sao ?
- Nếu không thật thì từ nãy giờ hai chú cháu mình làm gì có dịp nói chuyện dài lâu về Lan và Hiếu.
Hôm ông Minh Thành về Ô Môn rước Ngọc Hiếu lên Sài Gòn chơi, ông nhắn tin mời Nguyễn Sinh đến nhà để hai người làm quen với nhau. Lại một sự ngạc nhiên khó hiểu kỳ lạ xảy ra.
Nguyễn Sinh được ông Minh Thành hẹn đến nhà dùng cơm trưa. Khi chàng lái xe đến đậu ở sân, vừa bước vàophòng khách, chợt đứng sững lại khi nhìn thấy cô gái ngồi ở ghế sa-lông giống hệt Ngọc Lan. Vừa định buột miệng kêu tên thì cô gái đã bất ngờ lên tiếng trước :
- Anh Sinh…anh của Lan
Ông Minh Thành cũng sững sờ chưa hiểu điều gì xảy ra, cứ ngồi chết một chổ nhìn cháu rồi nhìn chàng trai. Ngọc Hiếu vụt chạy nhào tới ôm chầm lấy Sinh khóc nức nở. Sinh bối rối, nói lúng búng “Cô… cô là ai ? “
Cô gái vẫn gục đấu vào ngực Sinh khóc thút thít “Em là Lan… Lan của anh đây mà. Anh không nhận ra giọng em sao ? Hay là anh đã quên ngưới cùng anh thề thốt năm nào ?”
Nguyễn Sinh nghe ra đúng là giọng của Lan. Nhưng cô gái này có vẻ lớn tuổi và cao hơn hình ảnh Lan ngày nào. Chàng ngần ngại hỏi “Anh đã nhận ra Lan rồi nhưng… đây là chị Hiếu… Lan… giải thích cho anh và chú Thành hiểu đi.”
Cô gái trợn mắt lên hét lớn “Không có chị Hiếu nào cả. Chỉ có em, chỉ có Lan của anh đây. Anh có nhận em đây là vợ của anh hay không thì nói đi. “
Ông Minh Thành vẫn ngờ vực cô cháu muốn thử lòng chàng trai, vì hôm về quê ngoại ông đã kể rõ mọi sự. Vì thế ông đến gần cô cháu gái khuyên “Hiếu. Cháu thử Sinh làm gì. Chú đà chọn người bạn đời cho cháu, chẳng lẽ lầm lẫn hay sao ?”
Cô gái vụt đẩy Sinh rời ra, quắt mắt nhìn ông Minh Thành “Chú ba, sao chú ác vậy ? Anh Sinh là chồng của con. Chú muốn mai mối ảnh cho ai vậy ?”
Nguyễn Sinh dường như nhận biết được phần nào sự việc. Chàng đành dịu giọng, vuốt ve cơn ghen giận của Ngọc Lan, dù biết hồn nàng chỉ mượn xác chị nhập vào Lan, anh nào có ý gì. Anh thề mãi mãi một lòng yêu em mà.
- Anh Sinh, anh nói thật hay lừa gạt em vậy hả ?
- Anh thề không hề lừa gạt em… Nhưng anh có điều này cần biết, em giải thích được chứ ?
- Anh hỏi đi. Anh cần biết điều gì ?
- Em đã siêu thoát vong linh chưa ? Hay là em còn điều gì oan khuất nên vẫn còn quyến luyến đến người thân ?
- Không, em chỉ cần anh yêu em và cầu siêu cho mẹ và em, vậy là em toại nguyện rồi.
- Nghĩa là em vẫn chưa siêu thoát.
- Chuyện thế giới vô hình anh ở trần tục làm sao mà biết được… Anh hãy nói đi, nói anh yêu em đi.
- Anh mãi mãi yêu em… Lan tin anh chưa ?
- Được rồi… em tin anh, em về anh nhé.
Ngọc Hiếu bỗng nhiên té lăn xuống tấm thảm trải sàn nhà, mắt trợn ngược, hơi thở thều thào một lúc rồi nằm im lìm. 5 phút sau nàng vụt ngồi dậy ngó quanh, ngơ ngác. Ông Minh Thành vội vã chạy đến nâng cháu gái dậy, thắc mắc “Hiếu, con làm gì nãy giờ vậy ? “
Ngọc Hiếu thấy mình xốc xếch quần áo, mặt đỏ bừng thẹn thùng, nhất là lúc trông thấy Nguyễn Sinh cứ đứng nhìn cô như một người từ cõi không gian nào đến. Nàng ngồi thừ dựa ra ghế sa-lông, vẻ mặt mệt mỏi, nhắm nghiền mắt, đáp yếu ớt “Cháu có làm gì đâu. Tự nhiên cháu thấy tối tăm mặt mũi, rồi mê thiếp đi. “
- Cháu mê à ?
- Cháu có cảm giác như vậy. Vì lúc nãy cháu nhớ là đang ngồi với chú chợt thấy cô gái chạy ào vô. Cháu sợ quá vùng chạy thì bỗng cháu chẳng còn thấy gì nữa cả.
Nguyễn Sinh bây giờ đã nghe rõ giọng nói của Ngọc Hiếu, đúng là không phải giọng của Lan. Chàng hoàn toàn tin là hồn em Lan đã nhập vào chị để phản đối cuộc hôn nhân của chàng với Ngọc Hiếu.
Nguyễn Sinh bước đến ngồi đối diện với ông Minh Thành và Ngọc Hiếu. Chàng nhỏ nhẹ lựa lời bày giải nỗi niềm tâm sự “Thưa chú, cháu rất cảm kích tình thương của chú kể cả của Ngọc Hiếu. Tuy mới gặp nhau lần đầu cháu rất mến, nhưng cháu nghĩ cháu cần phải lo cho em Lan siêu thoát vong linh, sau đó cháu mới dám tính đến chuyện tương lai.”
Ông Minh Thành chừng như cũng hiểu được phần nào điều ẩn khuất vừa qua, dù thật ra ông không tin hẳn có sự nhập hồn đổi xác vào thời đại này. Ông thở dài nói với Nguyễn Sinh “Thì tùy cháu tình thế náo vuông tròn êm thắm là chú vui rồi. Nhất là anh Hai chú đã dặn dò. Chú mong cháu hiểu và đừng phụ lòng ba của Hiếu và cả Lan nữa.
Ông quay sang cầm tay Hiếu siết nhẹ, vỗ về “Hiếu, chú thành thật cám ơn cháu vì chữ hiếu với cha cháu mà lên đây nhưng có chuyện bất ngờ xảy ra, chu hy vọng rồi mọi sự sẽ tốt đẹp thôi… Còn Sinh, cháu nhận xét thấy thế nào ? “
Nguyễn Sinh lúng túng, ngập ngừng chưa biết nói gì để ông Minh Thành và Hiếu thông cảm. Cuối cùng chàng cười nụ, giọng nhỏ hẳn lại như thủ thỉ với một ai đó “Dạ…Ngọc Hiếu dịu dàng, hiền hậu và đáng yêu vô cùng. “
Ông Minh Thành hân hoan ra mặt, thân mật nắm tay Hiếu và Sinh kéo lại gần reo vui “Nếu vậy để ăn mừng cuộc hội ngộ, chú mời cả hai cùng nhập tiệc. Nào, mình đi hai cháu. “
Ông Minh Thành vừa nói vừa choàng vai Sinh và Hiếu đưa vào phòng ăn.
Tiếng cười vui vẻ của ông vang lên dòn tan làm cho Nguyễn Sinh cũng vui lây. Chàng liếc nhìn Hiếu, bắt gặp ánh mắt náng cũng đang lén trao gởi, chàng bỗng rùng mình nói như người trong cơn mê “Ôi ! Anh yêu em và sẽ mãi mãi suốt đời. Người yêu của anh ơi…. “
Ngọc Hiếu ngỡ Nguyễn Sinh nói với cô, đôi má chợt đỏ ửng thẹn thùng, cúi gầm mặt bước theo hai người thân, lòng rộn ràng niềm vui hạnh phúc dâng lên ngập lòng. Cô thầm gọi khẽ không thành lời ” Ba ơi ! con cám ơn ba vô vàn.
Đám cưới của Nguyễn Sinh và Ngọc Hiếu được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng bật nhất, thành phần tham dự thật đông đảo, toàn những tay to mặt lớn. Ông Minh Thành đặt cả một cái bánh cao bốn tầng đãi tặng đôi tân lang và giai nhân.
Bạn bè của Nguyễn Sinh đến dự cũng khá đông đủ. Trước ngày hôn lễ cử hành, chàng cũng không quên mang hương hoa và đặt làm một bữa cỗ chay đặc biệt để làm lễ cúng bà Lan Anh và Ngọc Lan. Chàng xin hai mẹ con thông cảm cho mình vì dù sao Ngọc Hiếu cũng là chị của Ngọc Lan.
Tiệc cưới kéo dài mãi đến hơn mười hai giờ rưỡi đêm NGuyễn Sinh mới đưa Ngọc Hiếu về tới ngôi nhà mới mà ông Minh Thành đã mua tặng cho hai cháu ở tận Thũ Đức. Ngôi nhà nhỏ nhắn xinh đẹp được bao quanh bởi vườn cây ăn trái, lại nằm trong khu vực khà yên tĩnh ngay sát bên bờ sông Sài Gòn thơ mộng hữu tình.
Chiếc xe đậu lại ngay trước thềm nhà, Nguyễn Sinh nhanh nhẹn mở cửa, bước vòng qua phía bên vợ ngồi, mở cửa bế luôn cô dâu vào nhà. Ngọc Hiếu đẹp như một nàng tiên, nàng sung sướng đưa ánh mắt long lanh nhìn chồng đầy vẽ mãn nguyện. Nàng cắn nhẹ lên ngực áo Sinh, giọng nhẹ như gió :
- Sinh ơi. Em hạnh phúc hơn bao giờ cả.
Nguyễn Sinh cúi xuống hôn lên má nàng, âu yếm “Lát nữa đây em sẽ còn hạnh phúc hơn nữa. “
- Nghĩa là sao hở anh ?
- Anh sẽ đưa em lên thiên đàng, chúng mình sẽ hưởng tuyệt đỉnh vu sơn… em chịu không ?
- Á, cái anh này nói kỳ…
- Kỳ nhưng mê phải không nào ?
Ngọc Hiếu đỏ mặt, mắt nàng trốn tránh tia nhìn của chàng, nhưng đôi môi hồng rực rỡ khẻ hé như mời đón. Nguyễn Sinh cười dòn nôn nóng, không đợi vào đền phòng ngủ chàng đã ghé môi hôn nàng say đắm. Ngọc Hiếu dẫy nẫy phụng phịu vừa đấm lưng chàng vừa giật môi ra trách yêu “Anh tham lam quá đi. Lát nữa không được ư ? “
- Không được, anh thích hôn ngay bây giờ.
Nguyễn Sinh chẳng đợi Ngọc Hiếu kịp nói gì, cứ thế kéo dài nụ hôn trên môi nàng cho đến tận buồng ngủ.
Chàng đặt nàng xuống giường, cười dòn dặn dò “Anh đi tắm. Còn em thay đồ cưới ra nhé. Anh muốn được nhìn vợ anh đẹp lộng lẫy, ngây thơ trong bộ bà ba trắng mà lúc nào anh cũng ưa thích. “
Ngọc Hiếu tò mò hỏi “Nhưng sao anh lại thích bà ba trắng, hay là kỷ niệm của ai đây ? “
- Thì em cứ thay quần áo đi. Lát nữa anh sẽ giải thích.
Nguyễn Sinh đứng lên đi thẳng vào nhà tắm, độ mười phút sau chàng bước ra từ phòng tắm với chiêc khăn quấn. Ngọc Hiếu rất ngây thơ và duyên dáng với bộ bà ba trắng mà Nguyễn Sinh đã yêu cầu nàng mặc. Nguyễn Sinh nhìn lồ lộ vào cặp ngực đang thoi thóp lên xuống theo hơi thở nàng xuyên qua chiếc áo bá ba trắng mỏng vánh mà nàng đang mặc, làm anh chàng cứ thẩn thờ mặt ra.
Thật bất ngờ lạ lùng, Ngọc Hiếu bỗng dưng vùng dậy nhảy nhanh ra khỏi giường rồi chạy đến bá cổ Nguyễn Sinh, nước mắt ràn rụa “Anh Sinh… Em là Lan của anh đây… Em ngồi chờ anh nãy giờ lâu quá rồi… Sinh ơi ! Em ao ước được gặp lại anh để tạ từ. “
- Hiếu… em nói gì vậy ?
- Không có Hiếu nào hết á. Em là Lan vợ của anh đây nè. Hai đứa mình đã thề ước, anh quên rồi sao ? Anh sớm thay lòng đổi dạ vậy à ?
- Em là… Lan chứ không phải hiếu ?
- Dạ… Lan vợ của anh đây mà. Em muốn trước khi chia tay vĩnh viễn với anh để lai sinh kiếp khác, em phải đến với anh và sống với anh cho trọn tình vẹn nghĩ dù là lần sau cùng.
- Trời ơi ! Lan… Lan của anh.
Nguyễn Sinh đã nhận ra giọng nói của cô gái ở nghĩa trang Phúc Kiến và chàng bất cần nghĩ gì hồn Lan đang hóa thân vào Ngọc Hiếu. Chàng ôm siết thân hình cô gái hôn như điên, miệng liên tục nói không ngớt “Lan của anh. Lan yêu của anh ơi. Anh vẫn yêu và mãi mãi yêu em.”
- Vậy mà sao anh lại đi cưới người khác… Anh ác với em lắm anh có biết không.
- Không… anh yêu Lan và chỉ có Lan mà thôi. Anh sẽ chứng minh bằng tất cả sự chân thành của anh để em tin.
Nguyễn Sinh vừa nói vừa cởi áo nàng ra, chiếc áo bà ba trắng vừa rơi xuồng đất để lộ ra đôi vú căng tròn đầy nhựa sống, chàng đưa tay lên vò bóp không ngừng, nàng cũng từ từ tháo bỏ chiếc khăng quấn dưới người Nguyễn Sinh xuống, nàng mân mê lên con cu đang cương cứng và nói “Anh Sinh ơi… em muốn… “
Nguyễn Sinh đưa tay nâng mặt nàng lên nói ‘Em nói đi Lan. “
- Em muốn được ai ân với chàng đêm nay.
Bàn tay nàng không rời khỏi con cu của Nguyễn Sinh, nàng vẫn nắm chặt lấy con cu đang cương cứng của chàng mà tuột lên tuột xuống rồi nói “Em thèm lắm… em muốn hôn lên nó. “
Nói xong Lan từ từ ngồi xuống mặt đối diện với con cu chàng, nàng nuốt vội nước bọt đang nghẹn nơi cổ rồi thong thả há miệng quặm nguyên con cu của chàng, Lan nhắm mắt say mê hưỡng thụ, nàng dùng lưỡi lăn qua lăn lại trên đầu cu chàng mõt hồi thật lâu, rồi nhẹ nhàng đưa đầu cu chàng vào sâu đến tận cuống họng.
Hai tay Nguyễn Sinh nắm lấy tóc nàng dìu ra dìu vào theo nhịp bú, miệng vừa rên rỉ vừa nói “Lan… Em bú anh sướng lắm, đừng ngừng nhé em… Bú mạnh thêm nữa đi Lan…mạnh thêm nữa. “
Nguyễn Sinh bậm môi gồng cứng người chịu đựng vì cơn sướng lên đến tột độ, chừng mấy phút sau nàng lấy miệng ra khỏi con cu của Nguyễn Sinh rồi nói “Anh Sinh… em muốn được nhìn thấy anh yêu em giống như em vừa yêu anh vậy.
Nói xong Lan ngồi bẹp xuống, hai cùi chỏ nàng chống xuống đất, Lan hất đầucho mái tóc nằm gọn về phía sau, mặt nhìn thẳng Nguyễn Sinh, nàng nói “Bú em đi anh… em thèm được nhìn thấy anh bú lâu lắm rối…Bú em đi anh. “
Nguyễn Sinh vâng lời nàng, chàng lom khom ngồi xuống từ từ đưa tay ra ve vuốt nhè nhẹ lên cái lồn có túm lông xoăn rậm rạp ấm áp của Lan. Chàng đưa ngón tay giữa lật ngửa lên nhẹ nhàng êm ái từ từ đút vào bên trong lồn nàng, càng lúc càng sâu thêm hơn, ngón tay cái của chàng thì khều qua khều lại trên cái mồng đốc của Lan, dâm thủy trong lồn nàng đã chảy ra ướt nhẹp cả ngón tay của Nguyễn Sinh làm cho ngón tay chủa chàng dễ dàng thục ra thục vào hơn. Nguyễn Sinh ấn thật sâu ngón tay vào rồi giữ yên đó, mặt ngước nhìn lên hỏi “Em có sướng không Lan ?”
- Dạ, em sướng lắm…em nứng lắm đây chồng của em ơi.
- Em Lan… Anh yêu em lắm. Đừng bỏ anh đi nghe Lan.
- Em đâu có muốn như vậy, cùng bởi trời định duyên của mình thôi… em biết sao đây !
- Em Lan… em đáng yêu đáng quý lắm.
- Anh Sinh… đừng nói nữa, hãy bú em đi anh.
Nguyễn Sinh từ từ rút ngón tay ra khỏi tử cung thì nàng buông tiếng thở dài.
- Ư… Ư… Em sướng quá.
- Lan…Anh bú em nghe cưng.
- Dạ, em đang chờ đây.
Nói xong Nguyễn Sinh nằm xấp xuống đất, hai ngón tay chàng banh hai mép lồn nàng mở thật rộng ra, Nguyễn Sinh dùng đầu lưỡi liếm từ dưới hậu môn dài lên tới hột le, Lan nhìn xuống ngó qua ngó lại quan sát thật mê say, với những giọt nước mắt đã và đang chày dài xuống hai bên má, bởi nàng biết lần này là lần sau cùng được ân ái bên chồng.
- Uzm… Uzm… em sướng quá anh ơi.
Ngoài trời đang u ám, một vài cơn gió hú rít lên từng hồi, đồng hồ đã điểm 4 giờ sáng rồi mà Ngọc Lan vẫn còn luyến tiếc chưa muốn ra đi, nàng đang say mê thụ hưỡng cái lạc thú ái ân bên chồng, cứ vài ba phút là nàng ngước lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn qua khe cửa sổ, nàng đưa ngón taylên chậm cho khô nước mắt, hít hít mũi mấy cái rồi nói “Em cảm ơn anh, chồng của em đã cho em những phút giây ân ái mặn nồng. Em mãn nguyện lắm, em yêu anh lắm anh Sinh ơi !… Đã đến giờ em phải vĩnh viễn xa anh rồi. Em xin cầu chúc cho anh được sống đầm ấm bên người vợ mới của anh cũng là người chị Ngọc Hiếu của em được trăm năm hạnh phúc.”
Nguyễn Sinh nghe nói đến những câu từ biệt, chàng vội vả lên tiếng “Lan…Em khoan đi đã… Anh muốn yêu em.”
Ngọc Lan khóc tức tưởi, nàng nói “Vâng… Yêu em nhanh lên đi anh, mình không còn thì giờ nữa đâu… mau chơi em đi anh.”
Nguyễn Sinh chồm ngồi dậy, trong lúc Ngọc Lan cũng xoay người sang nằm trong tư thế bò, Nguyễn Sinh tay run run cầm con cu đâm thẳng từ đằng sau tới, hai tay nắm chặt lấy hai bên mông của nàng rồi chàng nắc tới tấp, chàng nắc lia lịa như chưa bao giờ được nắc, những tiếng va chạm kêu nghe ành ạch giữa đêm khuya vang vọng khắp cả căn phòng, hai vú Ngọc Lan đong đưa theo từng nhịp nắc của chàng. Nàng lên tiếng “Ui da… em sướng quá anh ơi ! Nắc mạnh đi anh… mạnh nữa đi anh.”
- Sướng lắm phải không em ? Anh cũng đang sướng lắm đây.
- Em sướng lắm… Ui da… đã lắm anh ơi.
Cơn sướng đã lên đến mức tột đỉnh, Nguyễn Sinh không còn chịu đựng được nổ nữa, máu huyết trong người chàng đang chạy rần rần trong cơ thể, con cu cũng đang nở ra thật to và thật cứng.
Bất thần Nguyễn Sinh nhấn mạnh con cu vào thật sâu, nhấp nhấp mấy cái, mặt nhăn nhó la lên “Ứ… Ứ… anh ra đây… Uzm… Uzm… anh ra đây… Ứ… Ứ… Ứ…”
Lan cũng không khác gì Nguyễn Sinh, nàng bậm môi lại, đầu cổ lắc lia lắc lịa, nàng đẩy đẩy người về phía sau cho lồn nàng ép sát váo cu chàng, nước nhờn từ bên trong lồn Ngọc Lan tuông ra làm ướt hết cả lông cu chàng, hình như nàng cũng đã ra luôn vì sướng, hai mép lồn nàng nhíp ra nhíp vào kẹp chặt cứng lấy con cu của Nguyễn Sinh, cả hai người mô hôi chảy ra ướt như tắm cùng lúc tiếng gà gáy sáng chợt vang vọng đến, Ngọc Lan hốt hoảng vùng dậy, nàng khóc tức tưởi, giọng đầy đau khổ “Vĩnh biệt Sinh. Vĩnh biệt chồng của em… “
Nguyễn Sinh hốt hoảng gọi tên Ngọc Lan lia lịa. Nhưng hình như nàng chẳng còn nghe thấy gì nữa. Chàng ôm chặt thân thể vợ, vuốt ve, tiếc rẽ, thủ thỉ bên tai “Lan ơi… em bỏ anh đi thật sao Lan ? “
Đúng ngay khi ấy, Nguyễn Sinh bắt gặp ánh mắt của Ngọc Hiếu nhìn mình nồng nàn yêu thương, giọng hỏi nghe thật dịu dàng “Anh, chồng yêu của em. Anh dậy sớm thế ? “
Nguyễn Sinh rùn mình biết là chàng vừa đã trải qua cơn mộng mị với Ngọc Lan. Chàng lặng thinh cúi xuống úp mặt vào vòng ngực của vợ, rồi đam mê hôn hít lên núm vú của nàng, dù lúc đó chàng đang thầm gọi tên Lan “Lan ơi. Anh mãi mãi vẫn yêu em mà thôi ! “
Ngọc Hiếu được chồng hôn hít lên vú, nàng ưởng cong người lên oằn oại, lòng ham muốn kích thích của nàng đã dâng lên, Ngọc Hiếu muốn ân ái với chồng, nàng liền dơ tay xuống vò bóp lên con cu của Nguyễn Sinh, nàng nói “Sao lại mềm thế này ?”
Nguyễn Sinh nhanh trí trả lời nàng “Nếu chê mềm thì thổi lên cho nó cứng lên đi.”
- Em đâu có chê, anh kỳ quá em đâu biết thổi cho nó cứng đâu.
- Dễ làm lắm mà, em thử đi nhe.
Nói xong Nguyễn Sinh nằm ngửa người ra, chàng đưa tay xuống nắm lấy con cu. Trong khi Ngọc Hiếu cũng từ từ áp mặt xuống, nàng le lưỡi liếm xung quanh đầu cu chàng. Rồi bài vở cũng vô đó, không biết cũng phải biết, Ngọc Hiếu bú liếm lên con cu chàng một cách mê say trong khi Nguyễn Sinh kênh cứng người lên rên rỉ “Đúng rồi, đã quá… sướng quá cưng ơi.”
Con cu của Nguyễn Sinh giờ đã phục hồi, nó lại cương cứng ngắc, Nguyễn Sinh no’i “Thôi, ngừng bú đi em, Anh muốn chơi cho em sướng đây.
Và rồi Nguyên Sinh lại say sưa làm tình với vợ như đang sống bên Ngọc Lan đêm nào.
HẾT