Thằng Tư (7)

Thằng Tư
 

 


Tập 7 
 

Thế là sau 20 năm sóng gió tang điền , mộng làm "Bà chủ" đã thành tựụ Buồn thay chỉ là chủ động. 

Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, Liễu vẫn linh cảm rằng sẽ có ngày tìm ra tung tích tên Tường, chính vì vậy lúc nào nó cũng luôn mang theo trong người mớ giấy tờ và tấm hình của tên Tường. Tấm hình mà nó đã thuộc nằm lòng từng đuôi mắt, từng góc môi , từng khoé mắt , và theo thời gian cùng với tuổi đời chồng chất . Liễu phỏng đoán hắn sẽ già đi như thế nào , sẽ mập ốm ra sao , để râu hay không để râu, mang kính hay không mang kính. Nói chung hình ảnh tên Tường trở thành 1 ám ảnh thường 
trực , đến nỗi nó nghĩ , giả dụ tình cờ nhìn thoáng hắn ở một nơi nào đó, dù thay đổi cách mấy, Liễu cũng sẽ nhận diện được ngay . 

Tháng năm dần trôi , càng trần luân bao nhiêu khát vọng muốn giáp mặt tên Tường càng mãnh liệt bấy nhiêu . Càng tủi nhục bao nhiêu nổ lực tìm kiếm càng dữ dội quyết tâm bấy nhiêu . Liễu thất vọng liên miên trên con đường truy tầm kho báu nhưng chưa bao giờ nó tuyệt vọng. 

Trời không phụ lòng người, Liễu đã nhủ thầm như vậy khi 1 cách hết sức tình cờ, đầu mối của con đường đi đến kho tàng đã hé mở . 

Chiếc xe lam chuyển bánh . Người đàn bà - Liễu , sau hai mươi năm lăn lóc bụi đời . Không biết tự bao giờ đã mang 1 cái tên mới : Bà Tư . Bà Tư kẹp cái giỏ mây vào sát chân nhường chổ cho người thiếu phụ ngồi đối diện duỗi chân. Thiếu phụ nhìn bà ta, hơi mỉm cười ra dấu cảm ơn . Bỗng từ dưới đường 1 thằng bé phóng lên , nhanh như điện nó với tay giựt cái ví da bà Tư đang đeo trên vai rồi nhảy xuống đám đông đang đứng lố nhố dưới bến . Nhưng thanh niên ngồi ngoài cùng nhanh tay không kém , anh ta chụp được cánh tay thằng nhỏ, nó hoảng hốt bỏ chiếc ví , kê miệng cắn vào tay anh tạ Anh ta kêu ối một tiếng lớn, buông tay, thằng bé chạy mất . Chiếc ví xổ tung ra , giất tờ , tiền bạc , hình ảnh văng ra ngoài, rơi xuống đất . Mọi người nhao nhao : 
- Giựt xách , giựt xách .

Và nói lớn về phía trước kêu tài xế dừng bánh . Bà Tư mặt mày hớt hải vội nhảy xuống xe , thu nhặt lại mọi thứ linh tinh vung vãi miệng không ngớt nguyền rủa thằng khốn nạn trời đánh . Một tấm hình photocopy rơi gần chân thiếu phụ, cô ta nhặt lên , rồi thốt lên:
- Ồ giống quá .
Bà Tư đã bước trở lên xe nghe thiếu phụ nói giật mình nhìn xoáy vào người thiếu phụ hỏi:
- Cô nói sao ? Giống , tấm hình . Giống ai ?
- Có thể người giống người , nhưng ... vô lý , y khuôn cái kiểu chụp ...
- Cô nói đi . Giống ai .
- Chắc bà con họ hàng với ông chủ tôị Tấm hình này giống như đúc tấm hình được phóng lớn của thân phụ ông chủ tôi .
- Có chắc không. Giống lắm à ?
- Ngày nào tôi cũng quét bụi trên bàn thờ, làm sao không chắc .
- Ông chủ cô tên gì ?
- Phan , Trần Mạnh Phan.

Trần Mạnh Tường, Trần Mạnh Phan. Đúng rồị Không chạy đâu được nữa . Bà Tư mừng quýnh suýt bật lên thành tiếng lớn. Thằng ranh con, cám ơn mày, nếu mày không giật cái ví , làm sao tao có được may mắn bạc triệu nàỷ Tuy nhiên để thiế?ụ đừng thắc mắc , bà Tư cố giữ khuôn mặt bình thường, bà Tư cười rất hiền: 
- Trần Mạnh Phan , phải , cô nói phải , chổ họ hàng với tôị
Đợi thiếu phụ xuống xe , bà Tư xuống theo , thân mật nắm tay cô ta , nói : 
- Tôi dặn cô điều này , làm ơn giúp tôi nhé ?
- Dạ .
- Tôi với anh Phan lâu lắm không gặp nhau . Anh ấy là anh em họ tôi đấy , có lẽ tôi sẽ đến thăm anh ấy một ngày gần đây . Để dành cho ảnh một bất ngờ , xin cô đừng nói là đã gặp tôi , nhé !

Thiếu phụ lấy làm lạ . Bà con gần gũi thế lại trong một thành phố mà lâu lắm không gặp nhau . Nhưng khi nhìn người đàn bà, nhìn trang phục chắc bà ta không khá giả gì. Có lẽ mặc cảm giàu nghèo chênh lệh thái quá khiến họ ít gặp nhau cũng nên . 
- Dạ bà dặn tôi sẽ nhớ .
- Cảm ơn cô trước .
Bà Tư nói xong móc ví lấy ra mấy tờ 500 đồng dí vào tay ngưòi thiếu phụ : 
- Tôi biếu cô uống nước . Đừng ngại . Thể nào tôi cũng sẽ gặp cô tại nhà anh Phan nay mai ...

Thiếu phụ lại ngạc nhiên , nhưng cô ta lại nghĩ chuyện của nhà chủ , mình chẳng cần thắc mắc làm gì , bà này coi bộ hào phóng , mình chắc sẽ còn được "lì xì" nữạ Cô ta vui vẻ cảm ơn rồi quay lưng bước chậm. Đợi người thiếu phụ đi một quãng xa , bà Tư còn cẩn thận theo sau . Bà ta đứng lại bên đường , sau 1 gốc cây lớn , nhìn thiếu phụ khuất bóng sau hai cánh cổng sắt 1 ngôi biệt thự khá lâu mới ngược đượng trở lại bến xe . 

20 năm niềm hy vọng của bà Tư một lần nữa lóe ngọn bùng cháỵ.. 



posted 08-04-2001 07:48 AM 
--------------------------------------------------------------------------------
Bà Tư ngồi dậy bước xuống giường đến bên bàn rót một ly nước lọc ngửa cổ uống cạn . Trong bóng tối lờ mờ của ngọn đèn ngủ, thân thể bà như được phủ 1 lớp phấn , xóa hết những đường nét thô kệch và nhất là làm cho nước da như trắng và mịn màng ra . Đôi vú đồ sộ đã chảy xệ tuy không hấp dẫn như chị Hai, mẹ và nhất là Tuyết , nhưng nó vẫn có 1 hấp lực nào đó. Tuy nhiên đối với người đàn bà này phần ngoại hình không khiến tôi quan tâm bằng kinh nghiệm, bà ta thu thập được trong mười mấy năm chìm nổi giữa chốn giang hồ. Bà đã làm tôi mê mẩn thống khoái đến từng ngọn lông măng. Từ hôm được ân ái với bà Tư, Tôi bỗng thấy Tuyết ít hấp dẫn hơn mặc dù vẫn đụ nó thường xuyên. 
Bà Tư uống xong ly nước , trở lại giường nằm xuống vị trí cũ . Bà ta nói : 
- Tú muốn đụ nữa không .?
- Lúc nào Tú cũng muốn . Ước gì có thể đụ liên miên từ giờ này qua giờ khác, từ tháng này qua tháng khác , năm này qua năm khác ...
- Sức voi à ?
- Vì vậy mới nói ước gì .
- Nghỉ 1 chút mình bày một cuộc khác nhé ?
- Nhưng bà chưa kể hết chuyẹ⮠gặp thiếu phụ rồi sao nữa ? Chắc bà thất bại , không lấy được số tài sản kia chứ gì ? Nhừng bà nói bà đang làm chủ động mà, tại sao ... xuống dốc thế này .
- À từ từ tôi sẽ kể . vội gì Tú , tôi còn ở đây dài ngày dài tháng mà .
- Chuyên bà kể hấp dẫn quá , tôi muốn nghe .
- Chưa thấm vào đâu so với sự thật . Lâu ngày quá không đụ trí nhớ tôi lụt đi nên nhiều chi tiết đã mù mờ . Để từ từ đụ nhiều tôi nhớ lại sẽ kể tiếp cho Tú nghe . Hai mươi mấy năm kinh nghiệm , biết bao nhiêu điều, nhất là chuyện ái ân hưởng lạc .
- Mới sơ sơ mà Tú đã ngất ngư , nếu học hết được ngón nghề của bà Tư, chắc Tú phải đi bằng hai tay . 

Bà Tư cười ôm siết tôi vào lòng , bàn tay xoắn lấy con cặc tôi , bà vuốt chậm từ gốc lên ngọn rồi giật mạnh ra saụ Tôi nghe 1 tiếng "Cắc" như người ta bẻ đốt ngón taỵ Con cặc đang cương cứng càng cứng thêm. Bà ta lại cúi xuống ngậm. Tôi cũng nói bà xoay người lại rồi bú lồn bà. 

Sau màn bú liếm , bà Tư nói : 
- Tôi dạy Tú chơi kiểu này , độc đáo lắm . 

Nói xong bà Tư đến sau bức bình phong kéo giá gỗ dã móc sẵn chiếc võng gai ra để giữa phòng . Xong , bà Tư bảo tôi leo lên nằm ngửa chĩa dương vật thẳng đứng , rồi bà bước một chân ngang qua võng dạng háng vạch lồn ngồi xuống , cho cặc vào âm đạo thụt dầu . Tôi thấy chẳng có gì mới lạ, cách đụ này bình thường, khác chăng là thay vì nằm trên giường hay trên nền gạch thì nằm trên võng . 
- Kiễu này đâu có gì mới lạ bà Tư ?
- Đừng nóng , từ từ cho trơn tru rồi hãy tính. 

Khi nước nhờn đã tiết ra khiến dương vật ra vào , tiến thối dễ dàng , bà Tư bước xuống đất , đứng cách võng 1 khoảng vừa phải , ra lệnh cho tôi ngồi dậy - ngồi ngang thẳng góc với chiếc võng - cầm cặc chĩa về phía trước . 
- Rồi nhắm cho kỹ nhé ... 

Nói xong bà Tư đẩy chiếc võng , đồng thời dạng háng banh lồn chờ đợị Tôi tung lên cao, dội ngược lại, con cặc như một mũi giáo, nhắm ngay hai mép lồn đang rộng mở đâm vàọ Ban đầu tôi đâm trật , cao quá , con cặc trúng phía trên mu lồn bà. Bà Tư hơi khuỳnh chân thấp xuống một chút. Chiếc võng lại tung cao bắt trớn. Lần này đúng ngay bong. Bà Tư chẳng những không tránh mà còn nẩy tới hứng, con cặc đâm nhanh và mạnh sát tử cung. Bà Tư vừa cười hộc vừa la lớn : 
- Đã quá Tú ơi ... 

Tôi cũng đã , chòi chân đưa mạnh chiếc võng . Cứ thế, chiếc võng ném tôi ra xa rồi lại kéo lại gần, thụt vào nhanh, rút ra cũng nhanh. Cả hai không mất sức vì không sử dụng động tác nắc nẩỵ Sau một lúc chúng tôi đổi vị trí, bà Tư ngồi trên võng, tôi đứng dưới đất. Tôi nghĩ , muốn chơi kiểu này không phải ai cũng chơi được, lồn phải thuộc vào hàng .... giáo chủ như bà Tư mới mong chịu nổi , cỡ như Tuyết, chỉ cần thọc một cái là đã thốn đến óc ngất ngư.

Cái màn " Đoạt mệnh truy hồn thương " đang đến hồi gay cấn. Chiếc võng càng tung cao bao nhiêu sức hồi càng mạnh bấy nhiêu, hai mép lồn của bà Tư đã đỏ ửng, cặc tôi cũng thế. Lúc bà Tư định chổng mông dưới đất cho tôi từ sau đâm tới thì bỗng nghe loáng thoáng bên ngoài giọng của mẹ : 
- Anh vào trước , em quên lấy quần áo sạch anh thaỵ Em lên, sẽ xuống ngaỵ
Tiếng đàn ông : 
- Nhanh nhé .
- Dạ. 

À , người hùng từ mặt trận đã về. Hắn về từ bao giờ ? Tôi chõi chân xuống nền gạch giữ chiếc võng đứng yên, đưa ngón tay lên miệng suỵt nhỏ. Đợi tiếng chân khuất trong phòng tắm, tôi đứng dậy mặc lại áo quần. Bà Tư nháy mắt cười:
- Sắp được xem cinema phải không?
- Bà Tư biết ...
- Cái gì trong nhà này tôi không biết.
- Bà ... biết hết ?
- Biết hết. Cậu với Tuyết, mẹ cậu với thằng nhóc vừa rồi, ba cậu với mợ Hoa, kể cả chuyện lằng nhằng tay ba giữa cậu, chị Hai và ông già cậu tôi cũng rành. 

Tôi suýt bật kêu kinh ngạc. Làm sao người đàm bà này biết nhiều thế ? Tôi cảm thấy hơi sờ sợ. Hành tung của người bà Tư không bình thường chút nàọ Việc bà ta vào làm trong nhà tôi hình như chẳng phải vô tình , cũng chẳng phải vì áo cơm . Một người như bà Ta , nhất định không bao giờ trở thành "con sen". Bà ta thừa khả năng để có 1 nghề nghiệp khác hơn , dù những nghề nghiệp đó dĩ nhiên chẳng lương thiện mấỵ Tôi tự cảnh giác, phải lưu ý đến bà ta hơn, biết đâủ Phải biết đâu gia đình tôi đang bị kẻ thù theo dõi , bà Tư là người của "địch" gài vàỏ Nhưng chúng tôi làm gì có kẻ thù ? Ba tôi 1 triệu phú uy tín lừng lẫy, 1 nhân sĩ của tỉnh nhà , không chừng sang năm sẽ ra ứng cử dân biểu hay nghị sĩ. Một nhân vật như thế không thể "gây" với bọn giang hồ hạ cấp được. Tôi nhớ đến những cuốn chuyện trinh thám thường đọc và bật cười thành tiếng. Mình bị nhiễm nặng ba cuốn truyện nhảm nhí đó rồi . Đàn bà bản chất vốn tò mò, vả lại những bí mật của chúng tôi chỉ bí mật với người ngoài chứ đã vào trong căn nhà này, sớm muộn gì cũng phải thấy chứ. Chuyện xảy ra sờ sờ trước mắt, hằng ngày, làm sao che dấu được. Tôi tự nhủ thế , dù chẳng mấy yên tâm. 

Tôi mở cửa thò đầu nhìn ra ngoài, chung quanh vắng lặng, chỉ nghe nước chảy rào rào vào bồn. Mẹ đã trở xuống cùng tắm chung với tên thanh niên, cả hai phải "tẩy trần" thân thể sạch sẽ thơm tho để lát nữa cùng quần nhau cho thỏa nhớ thương. Bây giờ có lẽ đã qua giờ giới nghiêm, ba chắc không về, vả, dẫu có về cũng ngủ ở phòng ông. 

Tôi rón rén bước ra, khom người nhìn qua lổ khóạ Vòi nước đang chảy mạnh, nước dâng nhanh trong bồn. Mẹ và tên thanh niên trần truồng đang đứng bên ngoài ôm nhau hôn đắm đuốị Mẹ dứt ra trước, nói với hắn:
- Nước đầy rồi anh . 
Tên thanh niên bước vào trước, đỡ mẹ vào saụ Hắn nằm dưới, mẹ phía trên, thân thể họ ngập trong làn nước chỉ nhô cao hai gò mông mẹ, bóng loáng. Tên thanh niên nói : 
- Mình đụ kiểu tàu ngầm nhé ?
- Khoan đã anh , em thèm bú , anh đưa cặc cho em bú đi . 

Tên thanh niên gật đầu ngồi lên thành bồn, mẹ mân mê con cặc của hắn một cách say đắm, bà vừa vuốt ve, xoắn, thụt, vừa kê miệng hôn từ qui đầu đến gốc. Khuôn mặt mẹ dại ra, sùng kính trước con cặc của hắn như một tín đồ trước dung nhan giáo chủ, bà thì thào : 
- Yêu quá , thương quá thằng nhỏ của em . 

Tên thanh niên ôm đầu mẹ, hắn lòn tay vào tóc mẹ xoa xoa hai bên gáy, hắn cũng thì thào: 
- Mấy tháng rồi mới được gần em . Anh nhớ quá , nhớ điên ngườị
- Em cũng vậy, không có ngày nào em không nghĩ đến anh. Đêm ngủ vẫn ngỡ có anh nằm cạnh, đến khi sờ đụng đống mền gối lạnh ngắt , mới biết mình nằm mơ ... Anh ơi , anh biết không? Em vẫn khóc hoài vì nhớ anh .
- Anh biết, anh có truyền giao cách cảm , mỗi lần bổng nhiên ruột gan nóng cồn cào, không ngủ được, là anh biết ngay em đang khóc.
- Thật không anh ?
- Thật, anh dối em làm gì ?
- Vậy lần sau em sẽ réo tên anh liên tục,cho ruột gan anh cháy hết mà mau về với em . 

Tôi nhủ thầm, thằng cha tổ sư xạọ Nhưng cũng hiệu quả lắm. Đàn bà mà! Mẹ thảo nào không mê hắn như điếu đổ. Giỏi nịnh, giỏi đóng trò say đắm, lại đụ sướng, mẹ dù có điên dại vì hắn âu cũng chuyện tất nhiên . 

Mẹ bắt đầu ngậm chóp cặc mút nhè nhẹ. Bà thụt lớp da bọc ngoài xuống sâu, thè lưỡi liếm quanh phần thịt đỏ, rồi di chuyển lưỡi đến gốc, nâng hai hòn dái lên mút. Cứ thế lưỡi bà di chuyển hết lên lại xuống. Tên thanh niên ngả người dựa lưng vào tường đê mê. Đến lúc mẹ ngậm hết con cặc của hắn thụt ra thụt vào liên tục thì hắn nẩy bần bật liên tục rên rỉ: 
- Em ơi, cưng ơi, mình ơi . 

Hắn kéo mẹ ra khỏi buồng tắm, nắm 2 chân mẹ đưa lên cao, banh háng ra, bú lồn. 
- Ối anh ơi ... Chết em anh ơi ... 

Mẹ cũng rên, cũng nắc nẩy cuồng bạọ Hai người dùng lưỡi, dùng tay kích thích nhau một lúc khá lâu mới thực sự đi vào mục đề chính. Họ đụ kiểu "tàu ngầm" tôi không thấy dương vật và âm hộ của họ, vì khuất dưới nước, chỉ nghe tiếng bầm bập, bì bõm và khuôn mặt mẹ sượng trân cũng đoán biết bà đã sướng khoái bao nhiêu lần suốt thời gian họ giao hoan. 
- Anh chưa ra saỏ
- Chưa, dễ gì rạ Em ngồi lên thành bồn, anh đụ kiểu này sướng chết đi được. 

Mẹ nghe theo lời hắn ngồi dạng háng chờ đợi , hắn khom người đút cặc vào, vừa nhắp vừa với tay lấy cái vòi sen cầm tay mở nước nhắm những chổ nhạy cảm trên người mẹ xịt mạnh. Từ hai gò ngực đến nách, dọc sống lưng và nhất là lỗ đít rồi dừng lại trên mồng đóc. Mẹ la hoảng: 
- Trời ... Anh ơi ... Sướng quá anh ơi!. 

Tôi nghĩ mẹ sướng thật. Mồng đốc cương mọng của mẹ được kích thích bằng trận mưa rào rạt, vừa mềm vừa mạnh, không sướng sao được! Bà quằn quại nẩy lồn lên cuống cuồng như bị động kinh. 

Từ lúc nào bà Tư đã đến đứng phía sau lưng, Bà ta vơí tay mân mê con cặc tôi, nói nhỏ vào tai tôi: 
- Tú cho coi với . 

Tôi nhường lỗ khóa cho bà Tư. Con cặc tôi chưa xuất khí thêm cảnh đụ nhau giữa gã thanh niên và mẹ làm nó thêm căng tức. Nhìn hai mông đít căng láng của bà Tư nổi cao chổng lên vì bà ta đang khom người nhìn qua lỗ khóa tôi không chịu nổi bèn tụt quần từ phía sau đút cặc vào lồn bà nắc. Bà Tư mắt vẫn không rời lổ khóa, chống tay lên mặt cửa làm diểm tựa, xoay tròn hai mông, nuốt chửng từng nhịp đều của dương vật. Tôi ôm chặt hông bà ta, đóng dồn dập. Tiếng hai bộ phận sinh dục cọ xát vào nhau lép nhép ká lớn, nhưng tôi biết hai người bên trong chẳng thể nghe, vì tiếng nước từ vòi sen tuôn rào rào, lớn hớn, vả, họ cũng đang chết ngất, mê tơi , còn quan tâm gì đến mọi chuyện xung quanh. 

Dĩ nhiên tôi ra sớm hơn gã thanh niên. Hắn có phương pháp bế tinh, muốn ra lúc nào thì ra, còn tôi nếu không nhờ bà Tư tiếp tay, làm sao nhín nổị Tôi trở về phòng nằm một lúc khá lâu bà Tư mới trở vàọ Bà ta nói : 
- Thằng nhóc chơi khá lắm. Phải để hắn cho già này trị mới được . Cỡ mẹ Tú, làm sao chịu nổị 
- Vì vậy bả mê hắn hết biết. Hai người lên rồi phải không ?
- Ừ lên rồi . Đêm nay chắc hắn quần suốt đêm .
- Làm thế nào Tú có thể chơi lâu được như hắn hở bà Tư ?
- Thì cậu đã biết rồi đó. Tập luyện .
- Tú không đủ kiên nhẫn, muốn thự hiện được ngay cơ .
- Cái gì cũng có cái giá của nó. Tôi không kiên nhẫn, làm sao bây giờ lồn có thể mở khép rộng thế nào tùy ý ?
- Thôi được, để Tú thử xem .
- Gắng đi , ba tháng coi vậy chứ nhanh lắm. Chỉ cực 10 ngày đầu, sau nó thành phản xạ. Ngay như tôi đến bây giờ chẳng mấy khi để ý đến, vậy mà lúc nào các cơ thịt trong âm đạo vẫn tự động nhíu lại liên tục , kể cả trong giấc ngủ. 

Từ lúc tên thanh niên trở về, mẹ sinh động hẳn lên. Bà nói cười luôn miệng, đi lên đi xuống lăng xăng, hôm nào cũng sai bà Tư đi chợ lựa những tảng thịt bò ngon nhất, làm "B" để bà hầu hạ cục cưng. Tuyết ban ngày vẫn thường đến với tôi, mẹ chẳng những không tránh mặt mà còn tỏ ra đồng lõa nữạ Nhiều hôm tôi lười biếng đi đón. Tuyết phải gọi xích lô tự mò đến . Vừa thấy nó từ cửa bước vào bà đã đon đả : 
- Tú nó chờ con trên phòng, con lên với nó đi .
- Bác hôm nay trông tươi mát quá, chắc có chuyện vui .
Mẹ nháy mắt, đĩ thõa : 
- Ừ , vui lắm . 

Rồi quày quả đi nhanh đến nhà khọ Ban ngày "Anh chị" quần nhau ngoài đó, vì sợ ba bắt gặp. Thật ra, tôi nghĩ mẹ cũng chẳng còn sợ vạ gì bạ Mỗi người nay đã có 1 con đường, 1 đối tượng, thâm tâm họ chỉ mong "địch thủ" sa đọa càng nhiều càng tốt. Kẻ này hư hỏng thì kẻ kia mới có cớ để "noi theo", không được quyền nhân danh đạo đức để trách ai . 

Chỉ có một điều duy nhất cố giữ là tìm mọi cách để tiếng xấu dừng lọt ra ngoàị Đối với mọi người gia đình tôi là một gia đình mẫu mực, kỷ cương, để mọi người làm khuôn thước noi theo! 

Nhưng ba không vờ vịt giả mù giả đui mải được. Khi thấy bụng mẹ ngày càng tọ "Tác phẩm" này dĩ nhiên là của gả thanh niên. Một hôm tôi nghe lén được cuộc đối đáp của ba mẹ ở phòng đọc sách.
Tiếng ba : 
- Cô tính thế nào ? Phá hay giữ ?
Tiếng mẹ : 
- Tại sao phá? Con tôi, tôi đẻ, việc gì đến anh ?
- Nghĩa là thế nào ? Tôi phải gọi nó bằng con và nó sẽ gọi tôi bằng bố ?
- Nếu anh muốn thiên hạ đừng dị nghị thì như thế đã sao ?
- Tôi muốn ly dị .
- Tùy anh .
- Thằng Tú ở với ai ?
- Nó chẳng cần tôi và anh đâụ Không sớm thì muộn nó cũng sẽ ra khỏi nhà nàỵ
- Được rồi , chuyện đó tính sau , bây giờ cô hay tôi đứng đơn ?
- Ai cũng được , anh làm tôi ký , tôi làm anh ký . Giống nhau cả mà . 

Mẹ nói xong ta khỏi phòng, lên lầụ Tôi nấp sau cánh cửa, theo dõi xem thái độ của ba như thế. Tôi suýt bật kêu: Bà Tư cũng đã từ bao giờ nấp sau một tủ sách caọ Bà ta bước rạ Đến trước mặt ba: 
- Tôi xin lỗi đã nghe lén chuyên của ông bà.
- Chị ... Chị ... Ai cho phép chị vào phòng này ?
Bà Tư đưa xấp giấy đang cầm trên tay cho ba : 
- Ông chủ đọc cái nàỵ Đọc xong, chúng ta sẽ nói chuyện .
- Cái gì đây ?
Ba kêu lên kinh ngạc , bà Tư giục : 
- Ông chủ đọc đị
Ba cầm xấp giấy, một tấm hình bọc nylon rớt xuống đất. Ông nhặt lên. Bỗng thốt kêu: 
- Ồ ... Ồ ... Tại sao bà có hình ba tôi ?
- Ông chủ đừng hỏi nữa cứ đọc xong xấp giấy kia sẽ hiểu hết . 

Tôi nhận thấy toàn thân lạnh toát. Ba không hiểu, chưa hiểu, nhưng tôi thì hiểu . 

Người đàn ông tên Tường trong hình là ông nội tôị Là "thằng bạn" của "tên ăn mày". Chuyện đó rõ như ban ngàỵ 

Nhưng ông đâu phải tên Tường? Trần Mạnh Tường? Và ba nữa, ba cũng đâu phải tên Phan? Bây giờ tôi mới biết bà Tư quả có một thần cảnh giác rất cao, khi cao hứng kể chuyện cho tôi nghe, bà đã không quên thay đổi hai tên họ này để tôi khỏi nghi ngờ . Dù tài thánh tôi cũng không làm sao biết được. Và bây giờ điều tôi thăc mắc nhất. Một người như bà Tư tại sao lại xuống dốc đến độ phải đi ở đợ cũng đã sáng tỏ như đèn ôtô. Kết hợp mọi dữ kiện tôi không khó khăn gì tìm ra "Lôgích" của câu chuyện . Bà Tư gặp chị Hai trên xe lam, chị Hai tình cờ nhìn thấy tấm hình (chị nó đúng ngày nào chị chị cũng quét dọn trên bàn thờ làm sao không nhận ra hình ông nội tôi ? ) Nắm được đầu mối , bà Tư theo dõi tìm mọi cách lọt vào nhà tôi, rồi nhân cơ hội chị Hai bị đuổi, bà xin vào thế chỗ. Mấy tháng "nằm vùng" bà ta nắm hết mọi "yếu huyệt" của chúng tôị Hôm nay, thấy thời cơ đã chín mùi, bèn ra taỵ 

Trong phòng đọc sách, ba tôi chăm chú đọc tập "hồ sơ". Tôi nhận thấy càng đọc tay ba tôi càng run tợn. Cuối cùng ông ngẩng lên nhìn bà Tư: 
- Ba của chị giờ ở đâủ
- Không xa đây lắm. Nhưng mọi việc ông giao cho tôi giải quyết. Thế hệ của ba tôi và thân sinh ông chủ đã quạ Bây giờ đến chúng ta những người thừa kế. O⮧ không muốn nhúng tay vàọ
Bà Tư dừng lại một chút rồi trầm giọng : 
- Ân oán đã 20 năm, tôi nghĩ, đã đến lúc nên cởi . Tôi với ông chủ chẳng thù oán gì nhau . Mục đích của ba tôi là mong ông chủ thay mặt cụ thân sinh trả lại cho chúng tôi số tài sản đã ghi trong giao kèọ Tôi nghĩ số tài sản đó so với cơ nghiệp hiện có của ông chủ chỉ đáng 1 phần nhỏ, phải không?
Ba tôi đưa xấp giấy lại cho bà Tư . Ông cúi đầu suy nghỉ thật lâu rồi cất giọng trầm buồn : 


 

Đọc thêm truyện hay