Ngựa Hồng (4)

Ngựa Hồng
 

 


Tập 4 
 

Theo thông lệ, tối nào Not cũng vào phòng ngủ của chị, xem chị có cần giữ nó lại không. Nếu hôm nào không được khỏe, có kinh, hay Xoa đòi sang với chị, thì chị bảo nó ra ngoàị Nhưng lần ấy có kinh, chị vẫn giữ nó lạị Khi nó ve vuốt chị, thấy phía dưới u lên một cục, nó bảo : "Thôi để tôi ra ngoài cho bà chủ nghỉ." Chị nắm tay giữ nó lại : "Không sao, Not cứ ở lại đây với tôị" Nghe chị nói, nó ngơ ngác không hiểụ Chị khẽ kéo tay nó bảo nằm xuống giường, rồi kéo quần nó ra bú cặc nó, nó cảm động lắm. Được thỏa mãn rồi, nó ôm chầm lấy chị đi vòng quanh phòng, vừa đi vừa tung tung chị lên như người ta vẫn đùa với con nít vậỵ Có lần Not nói với chị : "Người Kinh đụ sướng quá." Chị cười : "Sau này có vợ, Not dạy cho vợ nó biết đụ giống người Kinh." Nó lắc đầu : " Tôi không cần lấy vợ Tôi ở đây hầu hạ bà suốt đờị" Not là con lớn, không lấy vợ, sao có con thờ cúng bố mẹ sau nàỵ Tội với Giàng chết." 
Tôi ngắt lời chị Liễu :
- Giàng là cái gì vậy, chị ? 
- Giàng là ông Trờị Người Thượng họ kêu ông Trời là Giàng. 
Chị Liễu tiếp :
- Nghe chị nói thế, nó bảo : "Tôi lắm anh em, đứa khác có con cúng bố mẹ là được." 
- Tội anh Xoa, có vợ phây phây như vậy, mà súng lại bị liệt. 
- Tội khỉ gì. Tự chả ham đụ bậỵ Có vợ rồi lâu lâu muốn đổi món thì cũng đâu có saọ Khốn nỗi cứ thấy lồn là mắt sáng lên, bất kể người ta có chồng con hay chưa, đụ cho bằng được mới nghẹ Đụ như vậy sức voi cũng thua nữa là ngườị Người đã lớn tuổi, làm sao mà so sánh với René được. 
- Vua chúa ngày xưa có tiền của nhiều, sướng thật, tha hồ ăn đồ bổ, nên cung tần mỹ nữ cả bầy, mấy chả đụ hoài có sao đâụ 
- Ở đấy mà không saọ Em có thấy mấy chả sống được đến sáu bảy mươi tuổi bao giờ đâụ Đều là cỡ bốn năm mươi là hui nhị tì rồị Mấy cha đời nhà gì ấy, chị quên mất rồi, mới năm mươi tuổi đã về hưu làm thái thượng hoàng. 
- Vậy mà chị vẫn ở bền với anh Xoạ 
- Hồi ảnh mới bị bất lực, chị chán đời quá, đã tính bỏ phứt cho rồị Nhưng suy đi tính lại, cơ nghiệp này cũng có phần đóng góp xây dựng của chị, nếu giờ mình bỏ chả, chỉ được chia một phần, trong khi đứa khác nhảy vô hốt trọn một cách ngon ơ, có phải mình ngu không. Vả lại ảnh cũng biết lỗi nên vẫn khuyến khích chị tìm người ưng ý mỗi khi cần thỏa mãn đòi hỏi xác thịt. 

Tôi ở chơi với chị Liễu một tuần lễ. Tính ra cũng sắp đến ngày Nê xong công việc. Tôi ngỏ ý muốn về Sài Gòn. Chị Liễu năn nỉ tôi ở chơi thêm với chị một tuần nữạ Chị bảo :
- Có em lên chơi, chị em mình hợp tính hợp nết nhau, chị đỡ buồn. Những ngày trước chị lủi thủi một mình. Hết đi ra đụng con chó, đi vào gặp ông chồng nằm bên bàn đèn thuốc phiện, chán ngắt. 
Tôi hỏi chị Liễu :
- Thường em thấy những người ghiền thuốc phiện, ông nào cũng gầy ốm, dơ dáỵ Sao anh Xoa vẫn mập ú vậy chị ? 
- Chỉ những người ghiền không có tiền phải hút loại thuốc dở, thuốc xái, tức là loại thuốc người ta hút một lần, lấy cái tàn trộn thêm tí thuốc mới vào thì mới hại ngườị Còn như chồng chị và những người giàu, tiền bạc của cải quá trời, họ chỉ hút thuốc loại tốt - không những không gầy ốm mà lại còn mập rạ Hơn nữa có chị chăm sóc, nên ảnh vẫn tắm rửa luôn, thì làm sao dơ dáy được. Chỉ phải cái khoản kia là dở. Lúc nào thằng nhỏ cũng xìu xìu ển ển, thấy mà phát tức. 

Thấy chị Liễu năn nỉ quá, tôi ở chơi với chị thêm ba ngày nữa là vừa chẵn mười ngày, rồi nhất định đòi về Sài Gòn. Lần này biết không thể giữ được nữa, chị Liễu đành chịụ Buổi tối ngày thứ mười, sau khi ăn cơm xong, chị Liễu rủ tôi vào phòng ngủ sớm, lấy cớ ngày hôm sau tôi phải đi đường xa nên cần giữ gìn sức khỏe, bỏ mặc Xoa với bộ bàn đèn thuốc phiện của anh tạ 

Khi vào đến trong phòng, chị Liễu mở một ngăn tủ, trong tủ đựng quần áo của chị, lấy ra hai chiếc hộp nhỏ lót nhung, bên trong mỗi hộp đựng hai quả bóng nhỏ bằng bạc bóng loáng, hai quả bóng này được nối với nhau bằng một sợi dây nhỏ xíụ Mới thoáng nhìn tưởng đâu nó là một vật dùng để trang sức. 
Chị Liễu đưa hai cái hộp tặng tôi và gửi biếu chị Hà. Khi chị nói rõ công dụng của hai quả bóng này, tôi mới hiểu rạ Đó là dụng cụ để thủ dâm của người đàn bà Nhật Bản. 

Theo chị Liễu kể lại thì có đến hàng trăm năm trước đây, người đàn bà Nhật Bản, mà nếu chỉ nhìn bề ngoài lúc nào cũng mang vẻ trang trọng quý phái trong chiếc áo Kimono truyền thống, tưởng đâu không bao giờ họ chịu tham dự những trò chơi thủ thuật nào khác ngoài chuyện ân ái bình thường giữa vợ chồng. Vậy mà những người đàn bà ấy đã chế ra một kỹ thuật thủ dâm, cho đến nay vẫn chưa có một vật dụng nào ăn đứt được nó, vì nó vừa gọn, vừa kín đáọ Kín đáo đến độ dù có một người nào đứng kế bên rình xem cũng không biết được người đàn bà Nhật ấy có đang thủ dâm hay không. 

Vì, khác với những vật dụng thủ dâm khác như con cặc giả bằng cao su, trái chuối, củ cà rốt, trái dưa leo hay túi hột é..v..v..khi người đàn bà muốn dùng để thỏa mãn cơn nứng lồn, đều phải dùng tay nắm lấy vật đó và đưa vào lồn nhấn vô, kéo rạ Còn với hai quả bóng Nhật Bản này, người muốn thủ dâm, chỉ việc bỏ hẳn vào trong âm đạo là xong. 

Hai quả bóng thủ dâm, có thể có nhiều kích cỡ khác nhau, tùy theo người xử dụng muốn. Nhưng trung bình thì nó chỉ lớn bằng viên bi bọn con nít vẫn chơị Một quả rỗng ruột, quả kia có đổ một ít thủy ngân bên trong. Khi một cô gái hay một người đàn bà Nhật muốn thỏa mãn cơn thèm khác tình dục mà không có chồng hay người bạn trai ở bên, họ chỉ việc lấy hai quả bóng ra đút vào âm đạọ Quả rỗng đưa vào trước, tiếp theo là quả có thủy ngân. Khi cho vào xong, người đàn bà hay cô gái nằm xuống giường, hoặc ngồi đu đưa trên ghế xích đụ Lúc nàng quay nhẹ người , thủy ngân chạy tới, chạy lui trong quả bóng ngoài, đều đặn thúc cho quả bóng rỗng nằm phía trong dội vào cổ tử cung. Những nhịp rung được truyền ra suốt dọc âm đạo, âm vật, âm môi, và truyền vào đến tận niệu đạọ Đôi khi người đàn bà Nhật vừa làm công việc nhà, việc bếp núc, vừa tận hưởng những cơn cực khoái này đến cực khoái khác hàng giờ mà vẫn không bị những người xung quanh thấy mình đang thủ dâm. Nghe chị Liễu kể xong, tôi hỏi chị :
- Sao chị Liễu biết rõ về lai lịch của quả bóng thủ dâm này quá vậy ? 
- Thì chị có nó, đã dùng nó, nên chị biết rõ về nó chứ saọ 
- Bộ ở nước mình có bán sao ? 
- Không, vợ một nhân viên tòa đại sứ nước ấy tặng chị đấỵ Họ cho chị mấy hộp bóng này lận. Và, kể lai lịch của nó cho chị nghẹ 
- Chị cho em một hộp là được rồị Chị còn phải để lại cho chị dùng nữa chứ. 
- Chị còn mà, em cứ giữ đị Em còn trẻ, phòng hờ những lúc chồng vắng nhà, thì dùng đến nó. Vả lại dù được thỏa mãn cơn đòi hỏi tình dục bằng hình thức thủ dâm nào chăng nữa chị cũng không thấy kích thích bằng được người đàn ông ôm ấp. Chị thích trước khi được đụ phải được hưởng phút đê mê của bàn tay người đàn ông xoa bóp nhè nhẹ trên mu lồn, được vuốt ve nơi mồng đóc, nơi môi lớn và môi nhỏ. Thú thực Not chết chị tiếc vô cùng. 
Nghe chị Liễu tâm sự, tôi thấy tội cho chị, nên vội tìm lời an ủi :
- Em chắc rồi thế nào chị cũng tìm được người kín đáo như Not. 
- Chị cũng mong như vậỵ Được một người thấp hơn mình càng tốt. Thấp như Xoa, chỉ mới là tạm được thôị 
Tôi tròn mắt nhìn chị :
- Chị cao lớn như vậy mà lại muốn một người bạn trai lùn xủn à ? 
Chị Liễu cười :
- Đúng. Phải thấp lùn. Làm sao người ấy chỉ cao đến ngực mình là hết xẩỵ 
Tôi vẫn ngu ngơ :
- Sao kỳ vậỵ Em không hiểu ý chị 
Chị Liễu ôm lấy tôi như người chị ôm đứa em nhỏ :
- Em của chị mới lớn, mới biết mùi đàn ông, nên chưa có kinh nghiệm về thỏa mãn xác thịt. Để chị nói cho em nghẹ Người đàn bà ngoài âm hộ, có phải nơi kích thích nhất là cặp vú của mình, phải không ? 
- Vâng. 
- Nếu như bây giờ em có một người chồng cao lớn như chồng em chẳng hạn, thì khi hai người làm tình, anh ta làm sao có thể vừa đụ mình lại vừa bú vú mình được. Hắn cao lớn, nằm đè trên người mình rồi, làm sao có thể cúi xuống vú mình được. Còn nếu như dùng một tư thế, có thể thích hợp cả hai nơi, thì người họ sẽ phải cong, phải lệch cho vừa cả trên, cả dưới, cái sướng sẽ bị giảm đị Như vậy, có người chồng hay người tình thấp lùn hơn mình, khi hai người đụ nhau, đầu anh ta cao hơn vú mình một chút, như vậy có phải miệng anh ta vừa vặn ngậm đầu vú mình không. Bây giờ em thử tưởng tượng xem, mình vừa được bú một bên vú, vừa được đụ, còn vú bên kia được bàn tay anh ta xoa bóp nhè nhẹ, còn sướng khoái nào hơn. Sướng đến ngất xỉu đi ấy chứ. Phải không cô bạn nhỏ? 
Nghe chị Liễu nói về người chồng hay người tình thấp lùn hơn mình, tôi phục lăn. Quả thật phải là người đã sống nhiều, đã biết nhiều về đàn ông như chị Liễu, mới có được kinh nghiệm quý báu như vậỵ 

Năm thứ ba, kể từ ngày tôi lấy René, tôi đã dự hai tuần lễ hoan lạc. Một tại nhà Nê, một tại Gò Dầu, Tây Ninh, nơi một người bạn trong nhóm thân nhất của Nê làm trưởng đồn quan thuế tại đâỵ 

Tuần lễ hoan lạc tại Gò Dầu, không có gì đặc sắc nên tôi không nhắc đến. Nhưng, tuần lễ hoan lạc năm thứ ba tại đồn điền cao su Dầu Tiếng, là một tuần lễ đáng ghi nhớ. 

Vợ chồng người chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng là người Pháp chánh cống, nhưng nói tiếng Việt không thua người bản xứ. Ông chủ đồn điền theo bố mẹ sang Việt Nam khi ông mới hai ba tuổị Một vài năm sau vì sự an nguy đến tánh mạng của đứa con trai cưng, bố mẹ ông ta gửi ông về quê hương xứ sở cho ông bà nội nuôị Ngoài hai mươi tuổi ông lại sang Việt Nam với tấm bằng kỹ sư lâm sản, và bắt đầu lao vào khai thác cây cao sụ 

Mải mê với việc làm giàu, mãi đến năm gần 50 tuổi , ông ta mới lập gia đình. Bà vợ kém ông ta hai mươi bảy tuổị Là bạn chí thiết của Xoa nên ông ta cũng theo nghiệp đi mây về gió, nghĩa là cũng ghiền thuốc phiện. Chỉ khác chồng chị Liễu một điều là thời gian thâm niên nghiện hút kém hơn Xoa, nên ông ta không đến nỗi "súng chỉ địa" như chồng chị Liễu, nhưng mỗi lần muốn cho súng đạn của ông ta đủ sức xung trận, bà vợ phải tốn nhiều công phụ Tức là mỗi khi muốn chồng có thể thỏa mãn cơn thèm khát xác thịt của mình, bà vợ phải mân mê, ve vuốt con cặc của chồng hàng giờ đồng hồ nó mới đủ cương cứng để chiều theo ý mình. Nhưng bù lại bà ta được hưởng từ cơn sướng ngất này đến cơn sướng ngất khác. Vì, tuy không bị xuội lơ ngay, nhưng nó như một cái xác lạnh, mặc cho bà vợ xoay vần, đổi kiểu cách nào nó cũng cứ trơ rạ Và, khi xuất tinh, tất cả tinh khí không đầy cái vỏ hến nhỏ nhất. 

Dĩ nhiên, cũng như chị Liễu, bà ta cũng được ông chồng làm lơ để kiếm người thỏa mãn xác thịt. Nhưng khổ một nỗi bà này lại dâm quá cỡ. Chị Liễu kể với tôi rằng không một người đàn ông nào ở được với bà đến nửa năm. Vì, bà ta như một mảnh đất khô cằn, tưới nhiều nước chừng nào, nước bị hút khô chừng nấỵ Bà ta có thể không cần ăn vài ngày, nhưng không thể bỏ đụ một đêm. Mà một đêm đâu phải chỉ một hai cáị Giá chót cũng là bốn lần một đêm. Nếu như vì một lẽ gì đó, như đến kỳ kinh nguyệt chẳng hạn, phải nghỉ đụ, bà ta sinh bệnh ngaỵ 
Một người sức lực như Nê, thường một đêm cũng chỉ đụ hai lần là cùng. Hôm nào nứng bậy, đụ nhau ban ngày, thì kể như đêm đó nghỉ hưu, hoặc chỉ một cái nữa mà thôị Cũng vì dâm quá độ như vậy, nên nhân hàng ngày xem công nhân thâu hoạch cao su nguyên chất, bà ta mới cho tiền một tên thân tín, dùng cao su đúc nên hai con cặc giả như đã nói đến ở trên. 

Được chủ tin cậy, nhân để lập công, tên nhân viên Tàu lai đã thuê thợ làm khuôn hình con cặc để cho chủ được vừa ý. Nhưng hơn một năm nay, chị Liễu nói, bà ta không còn quí con cặc giả bằng cao su đó nữạ Bả cũng không còn cưng con chó Danois. Mà, quí thứ khác. Món quà mới đó là con Ngựa Hồng. Đúng ra con ngựa có bộ lông màu hồng rất đẹp. 

Không giống như con chó Danois biết đụ ngườị Con ngựa của bà chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng là một con ngựa thuần túỵ Nhờ tình cờ phát hiện ra tật bẩm sinh của nó mà bà ta mê nó còn hơn mê người tình. Nhưng, mặc dù đã được chị Liễu rỉ tai cho biết, hôm gặp nhau tại tuần lễ hoan lạc được tổ chức tại đồn điền của bà ta, tôi cũng không thấy có điều gì khác lạ nơi con ngựa hồng đó. Nếu có điều lạ chăng, là bà ta gần như không tham dự cùng mọi người tuần lễ hoan lạc, mà chỉ thích cưỡi ngựạ 

Suốt ngày trên mình ngựạ Tôi và mọi người đều nhận thấy như thế. Mọi người cho rằng tại bà ta ham mê môn thể thao vô hại này, nên không thiết đến chuyện gì khác. Thì cứ nhìn bà ta mặc một chiếc váy ngắn liền cả áo, hai tay hở nách, chân đi ủng ngắn đồng màu với bộ áo, cũng thấy con người đặc biệt ấy là một con người hâm mộ Môn cưỡi ngựa, một môn thể thao quí phái ấy đến chừng nàọ 
Nhưng chị Liễu thì lại khác, chị được chính bà ta tâm sự, kể về lai lịch con ngựa, nên chị biết rằng đằng sau vẻ đẹp thể thao ấy còn có một điều thầm kín khác. 

Một hôm đi chơi quanh vùng, để tìm xem có chàng trai nông dân nào hạp nhãn thì đem về du hí, bà chủ đồn điền đã thấy tại sân một ngôi nhà nọ, có một con ngựa to cao đang ăn thóc. Theo người chủ ngựa cho biết con ngựa đó thuộc giống ngựa Mông Cổ do quân đội Nhật mang vào trước đâỵ Mặc dù đã lai giống, nhưng con ngựa này vẫn cao lớn vô cùng. Ông ta mới mua, định cho chạy xe thổ mộ. Bà chủ đồn điền thấy con ngựa đẹp, xin được mua lại con ngựa đó. 

Khi mang ngựa về đồn điền, cưỡi chơi một vài lần, bà ta thấy ngay rằng con ngựa này có một cái bướu trên lưng. Và, cái bướu đó đã giúp bà những cơn khoái ngất khi cưỡi nó. Vì mỗi lần ngựa tung vó, thì cái bướu lại đập vào chỗ kín của bà. Đặc biệt nơi cái bướu ấy, đám lông lại cứng hơn đám lông ở những nơi khác. Thế là từ đó, bà ta ham mê cưỡi ngựạ 

Khi bà chủ đã phóng ngựa xa con mắt của mọi người làm công dưới quyền, bà ta không ngần ngại lột xì líp cất vào cái túi con bên mình ngựạ Cùng với bước phi của con ngựa gù, trên những thửa đất trồng cao su của đồn điền, đám lông cứng và cái bướu của con ngựa không ngừng thúc vào mu lồn bà chủ những cơn thống khoáị Bà chủ có thể cúi xuống ôm chặt lấy cổ ngựa, áp sát mu lồn vào cái bướu, mặc cho ngựa chạy theo ý nó. Ngoài cái bướu, bà ta còn phối hợp cho tăng thêm phần thỏa mãn cơn dâm dật không cùng của bà bằng cách nhét con cặc giả vào lồn. Cái bướu của con ngựa và con cặc giả đã khiến bà không còn biết những gì xẩy ra ở xung quanh. 

Ngựa chạy nhiều thì ngựa mệt, nhưng bà chủ đồn điền thì không bao giờ biết mệt. Bà càng cưỡi ngựa thì cơn thèm khát của bà càng tăng. Trước, chỉ có buổi chiều mát mẻ, các công nhân đã hết giờ làm về nghỉ, bà mới lên ngựạ Giờ thì bất kể sáng trưa chiều tối, bà không rời yên ngựa nữạ Bà như một chiến sĩ thời xưa suốt đời trên lưng ngựạ 
Những người phu cạo mủ cao su có thể thấy bà chủ phi ngựa ngang qua nơi họ làm việc, gió làm tốc chiếc váy ngắn lên, phơi rõ phần mông đít trắng hếu của bà chủ. Bà chủ không mặc quần lót bên trong, nhưng chuyện đó chẳng hề gì. Cũng như tên nài ngựa mỗi chiều có bổn phận tắm và cho ngựa của bà ăn có thắc mắc vì sao ngoài mồ hôi, tại phía cái bướu và tại bộ yên cương lại có một lớp nước dinh dính làm kết đám lông, làm ướt loang phần mặt bộ yên bằng da cá sấu, cũng không có gì quan trọng. Chỉ cần bà chủ thỏa mãn. Chỉ cần lồn của bà sau một ngày cưỡi ngựa không còn nóng hầm hập, không còn mấp máy nơi môi lớn, môi nhỏ như đang đòi ăn. Và, chỉ cần các chàng trai khôi ngô quanh vùng không còn bị bà đeo cứng tán tỉnh, cho đến khi chịu cởi quần áo cùng bà leo lên giường, đắm chìm trong những lần đụ, những kiểu đụ suốt đêm, đến nỗi họ thấy bóng dáng bà từ xa đã chạy trốn, như quân gian lẩn mặt công an là được. Tôi cười nói với chị Liễu :
- Chị hay thiệt, chi kêu suốt năm suốt tháng sống heo hút trong đồn điền, vậy mà chuyện gì chị cũng biết. 
Chị Liễu cũng cười :
- Không có gì hay với dở hết. Rồi em cũng sẽ như chị, cũng sẽ biết hết. Em thấy không, trong cái đám gọi là đầu xỏ của chính quyền và những tay chủ nhân các đồn điền, các hãng buôn lớn ở đây có được mấy người, do vậy họ dễ quen nhau, rồi trở nên thân nhaụ Họ tự tạo cho mình một giới khác với dân địa phương, hơn nữa, họ cần dựa vào nhau để sống còn, để pha?t triển cơ ngơi làm ăn, để hốt bạc, nên mọi chuyện xẩy ra, họ dễ tâm sự với nhaụ Rồi người nọ nói đến tai người kia, nên gần như là không ai không biết chuyện của nhaụ Chuyện chị, vợ ông chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng đa dâm cũng vậỵ Chỉ trừ có hai người không rõ chuyện của bà ta là em và ông chồng của bả.
- Em vì là mặt mới, còn ông chồng bả không lẽ không biết thành tích của bà vợ ?
- Có thể ông ấy biết, nhưng ổng lờ đị Hoặc ông ấy cho là chuyện thường. 

Đang nói chuyện, chợt chị Liễu ngừng lại, vì vừa thấy bà chủ đồn điền Dầu Tiếng phi ngựa trở về. Vì, hôm nay là ngày chót của tuần lễ hoan lạc được tổ chức ở đây, nên bà chủ buộc phải về sớm. Chị Liễu vừa cười, vừa giơ tay vẫy vẫy bà chủ đồn điền :
- Jeane ! Về sớm hả. Còn lâu mới đến giờ ăn tối mà. 
- Phải tắm rửa, nghỉ ngơi chứ. 
Jeane, tên bà chủ đồn điền Dầu Tiếng, vừa cười vừa đáp lời bạn. 
- Lần này tôi quyết đoạt giải thưởng mới được. 
- Với ai ? Với Ngựa Hồng hả ? 
Jeane nghe chị Liễu hỏi đùa, cất tiếng cười sằng sặc : 
- Cũng được chứ saọ Nó xứng đáng lắm đó. 
Chị Liễu bảo tôi :
- Em có muốn nếm mùi ngựa hồng không ? Cưỡi thử nghẹ 
Tôi lắc đầu :
- Thôi chị, em đâu có biết cưỡi ngựạ Mà kỳ quá hà. 
- Kỳ gì mà kỳ. Để chị lấy ngựa kèm cho em cưỡi thử. 
Nói xong, không đợi tôi có ưng hay không, chị Liễu bảo Jeane, cho chị mượn con ngựa :
- Tôi sẽ cùng cưỡi với cô bạn nhỏ nàỵ 
- Tuyệt diệụ



posted 08-04-2001 06:45 AM 
--------------------------------------------------------------------------------
Tôi đang ngủ trưa, thì bị điện thoại réo vang dựng dậy, để nghe một tin dữ, mà suốt đời tôi có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến. Nê chết thảm. Cả một đoàn xe bị bọn khủng bố phục kích giết hết. Tôi như người mất hồn, không còn biết xoay trở ra saọ Cuối cùng tôi chợt nhớ đến chị Liễu, tôi đánh điện khẩn cho chị 
Nơi xa xôi này, ngoài Nê và mấy người em họ của Nê hiện ở Pháp, tôi đâu còn ai thân thích. 

Chị Liễu nhận được điện đã cùng chồng đến với tôi trong chuyến bay sớm nhất. Gặp chị, tôi nhảy bổ vào lòng chị khóc ngất. Tất cả với tôi là một biến cố lớn, kinh khủng, khi tôi vừa ở tuổi hai mươi bốn. Một tuổi đời còn quá trẻ cho một đời ngườị 

Sau khi chôn cất Nê xong, vợ chồng chị Liễu đưa tôi về Pháp. Chồng chị Liễu khuyên tôi ở lại với hai ngườị Xoa thật tội, mới có mấy năm xài bạch phiến mà trông khác hẳn đị Anh ta không còn ham muốn chuyện xác thịt nữạ Chị Liễu cũng rất ngán ngẩm về cuộc sống chồng vợ giữa hai người, nhưng tôi nhất định đòi về Việt Nam. Vì, dù sao về bên ấy tôi còn mẹ và các em. Ít nhất, tôi cũng còn những người cùng chung một ngôn ngữ, tập tục, sẽ dễ sống hơn. 

Không giữ tôi ở lại được, vợ chồng chị Liễu hết lòng lo mọi thủ tục cho tôi hồi hương. Cũng nhờ quen biết nhiều, chồng chị Liễu đã nhờ được bạn bè lo cho tôi đầy đủ quyền thừa kế với thời gian nhanh nhất. 

Tôi chia cho các em Nê một phần gia tàị Còn bao nhiêu tôi gửi vợ chồng chị Liễu lo chuyển dần về cho tôị Thực ra, nếu chỉ trông mong vào đồng lương thì gia sản của vợ chồng tôi chẳng có là baọ Chúng tôi có một sản nghiệp khá là nhờ Xoa giúp cho Nê có phần trong những dịch vụ buôn lậu bạch phiến từ trước. Mặc dù vậy, phần ăn xài, phần chia cho các em của Nê, tôi cũng không còn lại là baọ 

Về đến nơi, tôi thuê bao nguyên một chuyến xe về quê thăm mẹ và mấy đứa em. Mẹ tôi nhờ mấy mẫu ruộng, giờ đã có của ăn của để. Ba đứa em tôi, đứa lớn đã có gia đình, đứa em gái kế thì phụ với mẹ trong việc ruộng rẫỵ Chỉ còn thằng út may mắn được ăn học nên. 

Tôi về thăm mẹ được nửa tháng, đã lại tính chuyện ra đị Hơn mười năm sống tại thành thị, con người tôi đã đổi khác. Tôi không còn chịu nổi những cảnh thiếu thốn nơi thơn quê, mà thực ra với mẹ và mấy đứa em tôi thì quá đầy đủ, quá mãn nguyện. Nhất là tôi không thể nào chịu nổi cảnh tối thui, cả nhà quây quần bên ngọn đèn nhỏ, xung quanh ếch nhái kêu đến sốt ruột. Phần khác tôi nhớ Nê. Tôi nhớ Nê theo đúng nghĩa đứng đắn của một người vợ nhớ một người chồng đã quen hơi bén tiếng. Và, phải thú thật rằng tôi cũng nhớ đến những cơn thôi thúc đòi hỏi xác thịt của một người đàn bà mới ngoài hai mươi còn rất sung sức, mà từ mấy tháng nay tôi đã lãng quên. 
Mười năm, lúc nào tôi cũng có Nê ở bên. Đêm ngủ có chồng ở bên cạnh. Mở mắt ra có những cái ve vuốt âu yếm. Chúng tôi không những thuộc hơi hướng, mà còn thuộc cả những cử chỉ của nhau suốt mười năm ân áị 

Tôi đã biết nhiều người đàn ông khác qua những tuần lễ hoan lạc, nhưng cho đến lúc này, chưa một người đàn ông nào, ngoài Nê, có thể làm cho tôi thỏa mãn xác thịt. Tôi đang nứng lồn, chỉ cần Nê ôm tôi ve vuốt nhè nhẹ là tôi đã cảm thấy cơn thèm khát dịu đi một phần. Như vậy làm sao tôi có thể chịu được những gã trai quê mùa như Bảy Xệ, Cu Mít, như Hai Phòng. Những gã trai tuy có thân thể cường tráng nhờ cầy sâu cuốc bẫm từ bé, nhưng lại không biết những kiểu làm tình của dân thành thị, một thứ rất cần thiết, một thứ không thể thiếu trong đời một người từng được nếm những mùi vị ấy như tôị 

Đối với bọn họ, những gã trai làng ấy, không thể có gì khác lạ là leo lên bụng vợ, nhấn cặc vào lồn vợ nhấp nhấp vài cái là xong. Để rồi lại chờ đợi đến lần saụ 

Đối với họ, miễn họ được thỏa mãn cơn thèm khát là đủ, họ không bao giờ để ý, hoặc không bao giờ lại có ý nghĩ tìm hiểu xem người đàn bà nằm dưới bụng họ đã thỏa mãn chưạ Mà, nếu như người đàn bà vì quyền lợi của mình mà nhắc nhở, mà đòi hỏi, chắc chắn trăm phần trăm là họ sẽ nghĩ người đàn bà đó đã hư hỏng, đĩ thõa, mới thốt lên những lời ngoài dự tưởng của họ Với họ, với nếp suy nghĩ, với nếp sống in hằn trong tim óc, thấm trong xương tủy, thì trong gia đình người đàn ông là trên hết, là chồng chúa vợ tôị Chỉ có người đàn ông được quyền đòi hỏi, được quyền đụ, còn người đàn bà, người vợ, thì không. 

Mẹ tôi cũng muốn giữ tôi ở lại với bà, muốn tôi yên phận với làng quê, kiếm một tấm chồng biết đi sau con trâu, hoặc một gã giáo làng, một ông chủ tiệm tạp hóa nào đó. Mọi việc với bà giản dị như buổi sáng thì phải có mặt trời, buổi tối phải có trăng saọ 

Một lẽ nữa khiến mẹ tôi muốn giữ chân tôi ở lại bên bà, là bà vẫn sợ tai tiếng, vẫn mang mặc cảm con gái lấy Tâỵ Mặc dù có nhờ vậy, bà và mấy đứa em tôi mới thoát cảnh nghèo túng năm này qua năm khác. Và, không bao giờ còn cảnh phải mang thân đi ở đợ kiếm miếng cơm thừa nuôi thân. Và, cũng nhờ tôi lấy Tây, thằng con út của bà mới được ăn học. Chứ không như những đứa trẻ khác trong làng, suốt đời chăn vịt, chăn trâụ Mười sáu, mười bảy tuổi đã ngất ngưởng bên ly rượu đế, với đôi mắt đờ đẫn, với khuôn mặt và nụ cười ngờ nghệch. Để rồi lớn lên lại chỉ cơm nhà lồn vợ, đầu óc lại chỉ mưu mơ làm sao được đội khăn đóng áo dài ngoài mâm trên, bàn trước, trong những kỳ lễ hội của làng xã. 

Không, nhất định tôi không thể nào lại lộn đầu đi xuống, úp mặt lật cỏ kiếm miếng ăn. Tôi phải kéo mẹ và mấy đứa em tôi, nhất là thằng Út ra khỏi cảnh tối tăm mà bố mẹ, và trước nữa ông bà tôi đã chịu đựng. 

Bởi vậy, sang đến tuần lễ thứ ba là tôi đã lại ra đị Mẹ tôi không dám giữ, nhưng nước mắt ngắn, nước mắt dài đưa tôi ra tận bến xẹ Đi bên mẹ, tôi nhớ lại cảnh mười mấy năm trước, tay tôi ôm bọc quần áo, 
đi như chạy ra ngoài ngã ba làng, để chờ mấy bà buôn chuyến mà mẹ tôi gửi gấm đưa giúp tôi lên nhà chị Hà. Tôi còn nhớ như mới ngày hôm qua, lúc đi ngang qua nghĩa địa, nghe tiếng cú kêu trên cây so đũa gần đó, tôi sợ đến muốn té xỉụ Tôi sợ muốn hét lên, nhưng miệng há ra mà không thốt thành tiếng. Đứa bé khốn khổ là tôi lúc ấy, cần có mẹ an ủi, thì mẹ lại vì cậu ấm con ông Chủ Điền, vì miếng cơm mà không đưa tiễn tôi được. Bây giờ tôi đã lớn, đã có nanh có vuốt để lăn vào đời thì lại có mẹ đi tiễn một bên. 

Lên Sài Gòn lần này tôi đành thuê một phòng trong khách sạn ở đỡ. Căn nhà cũ chị Hà đã bán. Tôi cũng không thể ở với chị được, vì nơi chị ở bây giờ là một ngôi đền thờ phượng, suốt ngày đàn trống cho mấy bà đồng bóng nhảy nhót. 

Gần ba bốn tháng trời ăn ở không, tôi không biết làm gì cho hết ngày giờ. Nên suốt ngày nằm dài trong khách sạn đọc tiểu thuyết, hoặc chui đầu vào các rạp xem phim. 

Suốt mấy tháng ăn ở không, tôi thèm đàn ông kỳ lạ. Nhưng thèm thì thèm, tôi không thể đi kiếm mấy tên lạ hoắc về ăn nằm với họ được. Tôi đành thủ dâm để bớt cơn đòi hỏi tình dục. Đến lúc này tôi mới thấy hai quả bóng có đổ thủy ngân bên trong, vật thủ dâm của đàn bà Nhật mà chị Liễu cho hồi nọ, có công dụng tuyệt vờị Nhưng rồi xài mãi cũng thấy chán. Mà, cơn đòi hỏi của một người đàn bà đã biết đàn ông không thể nào nguôi trong tôi, khiến tôi phải nghĩ ra những kiểu thỏa mãn mớị Thế là tôi ra phố mua một chiếc gương soi lớn, loại gương vẫn dùng trong nhà tắm hoặc gắn trên tủ áo, mang về phòng. Tôi phải nói dối người quản lý khách sạn là mua để gửi về quê. Tôi cũng âm thầm đi mua thêm mấy ngọn đèn làm dụng cụ trang bị cho trò chơi của tôị Sau khi buông kín rèm các cửa sổ, cài chặt cửa ra vào, tôi bật điện tất cả những ngọn đèn có sẵn trong phòng và mấy ngọn đèn tôi mới mua về. Căn phòng ngủ của tôi sáng rực như sân khấu cải lương. Rồi tôi cởi quần áo, ngồi dạng hai chân soi lồn vào gương, tôi dùng chuối nhét vào lồn thủ dâm. 

Với ánh điện và tấm gương lớn, tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mọc nơi kín. Dĩ nhiên tôi có thể vừa thủ dâm, vừa say sưa nhìn mình đang tự thỏa mãn. Với cách ấy, tôi cũng thỏa mãn được cơn nứng của tôị 
Một hôm, vừa đi coi phim về thì được người quản lý khách sạn báo cho biết chị Hà đến tìm. Tôi lật đật quay ra kêu xe đến gặp chị. Chị Hà cho biết khoảng một tuần nữa, chị Liễu về tớị Xoa mới chết hồi đầu năm. Lo mọi chuyện xong chị cũng rời Pháp về nước. Nghe tin chị Liễu sắp về tới, tôi mừng rỡ vô cùng. Chẳng hiểu sao tôi và chị đều thấy quí mến nhau, nếu không muốn nói là chúng tôi coi nhau như ruột thịt. 

Tới ngày hẹn, tôi và chị Hà thuê một chiếc xe ra phi trường đón chị Liễụ Thấy chị từ trên máy bay bước xuống mặt mày tươi rói, không ai bảo là chị vừa góa chồng. Chị Liễu hỏi tôi :
- Em ở đâu ? 
Tôi nói tên khách sạn nơi đang cư ngụ, rồi tiếp :
- Ở như vậy đỡ phiền mọi người, thủng thẳng rồi tính. 
Chị Liễu đồng ý :
- Em tính vậy cũng phảị Ở trường hợp chị, chị cũng làm như em thôị 
Tôi đưa chị Liễu về ở chung với tôị Vừa bước vào phòng nhìn quanh một vòng, chị Liễu đã nheo mắt cười :
- Bộ "ăn chay" hả ? 
Tôi cũng cười đáp :
- Tu gần năm nay rồi chị ơị 
Chị hỏi :
- Sao vậy ? 
-Em đâu quen ai, mà mấy người lạ, em không hứng. Gặp mấy tên gà chết soọc soọc vài bái đã đầu hàng, thì thà không có còn hơn. Giá ở Sài Gòn cũng có bọn đĩ đực như ở Pháp cũng đỡ. Xong là xong. Đằng này tự đi kiếm, mấy ổng tưởng mình có giá hoặc đeo cứng lấy mình thì phiền. 

Chị Liễu cười :
- Con nhỏ thật là khó tính, thà nhịn thèm, còn hơn mang bực vào mình. Kể cũng khá. 
- Thì cũng đâu có nhịn hẳn. Không ăn mặn, thì cũng xài đồ chay qua ngày chứ có cai hẳn đâụ
Chị Hà và chị Liễu cùng phì cườị Chị Hà còn trợn mắt dọa tôi :
- Mi ăn nói bậy bạ có ngày?thượng mã phong cho coị Ai lại đồ chay dành cho những kẻ tu hành, mà mi dám ví với chuyện bậy ba
Tôi cũng trợn mắt, làm bộ bắt bẻ lại chị Hà :
- Có chị đầu óc đen tối, nghĩ bậy bạ thì có. Em cũng "tu đạo", nên cũng xài đồ chay chứ có khác gì ai đâụ 
Nghe tôi nói, chị Liễu cười sằng sặc. Còn chị Hà thì vừa nhăn mặt vừa ký đầu tôi :
- Thôi thôi, chịu thua bà rồị Bây giờ bà thành tinh rồị 
Chị Liễu tiếp :
- Chị Hà coi, tối ngày nó ăn ở không, vùi đầu vào ba thứ sách truyện ăn đụ, không bậy bạ sao được. 
Tôi nháy mắt :
- Mấy chị độc gieo tiếng ác cho người ta không hà. Em tu hành hẳn hoị Các tín đồ đều kêu em là bà đạo dụ và đạo ù ù cả đó. 
Chị em lâu ngày mới gặp lại, ngồi tán láo với nhau một lúc rồi chị Hà lật đật ra về. Chị Liễu cố nài giữ :
- Làm chi mà lật đật giữ vậỵ Mấy năm nay ba chị em mình mới gặp lại nhau đủ mặt, chị ở chơi với tụi này vài bữạ 
Chị Hà lắc đầu :
- Ý, đâu được. Tôi đi lâu, không ai trông nom nhang đèn, mấy bả tới coi sao được. Vả lại?vả lại? 
Thấy chị Hà ngập ngừng mãi không dám nói hết ý, chị Liễu hỏi tới :
- Vả lại?làm saọ Chị kẹt công chuyện gì à ? 
Tôi chọc chị Hà :
- Chị kẹt?với thằng nhỏ. Không về sao được. 
Chị Hà thật thà :
- Làm gì có thằng nhỏ nào đâu mà kẹt. 
Tôi nhìn chị Liễu :
- Chị tính không kẹt thằng nhỏ là gì?mà chị ấy còn chốị Hôm nay cuối tuần, kép của chị ấy trốn vợ đến với chị ấỵ Mà khi ổng đến, không mang theo thằng nhỏ?lấy gì xàị 

Nói xong, tôi phá lên cườị Chị Liễu cũng ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt. Làm chị Hà đỏ bừng mặt, rượt đánh tôị Tôi chạy tới núp sau lưng chị Liễu :
- Chị đánh thầy?tu đạo, tội nặng lắm à nghẹ Rước kép về du hí nơi đền thờ đã là một tội rồi, giờ lại đánh thầy "tu đạo" bị mắc tội lãnh cảm à nghẹ Lúc đó là chim teo, hết đụ luôn. 
Đến nước này thì chị Hà chịu thua tôị Chị vừa lắc đầu, vừa mở cửa phòng bước rạ Khi cửa đóng lại rồi, chị Liễu mới quay qua nhỏ giọng hỏi tôi :
- Bộ chị ấy có chồng mới à ? 
Tôi lắc đầu :
- Chồng con gì đâụ Dựa qua dựa lại ấy mà. Ông kép của chị ấy hiện đang làm lớn, nghe đâu tới chức bộ trưởng lận, nhưng chị ấy dấu, không nói ổng ở bộ sở nào, sợ ổng mang tiếng, nhưng mê bói toán và đồng bóng hết xẩỵ Tuy bề ngoài ổng ra vẻ theo thời để được chức lớn, nhưng ổng vẫn không bỏ đồng cốt được. Mà cả hai thứ bói bài và đồng cốt thì chị Hà đều có đủ bộ. Ổng đã mê, mà bà vợ của ổng còn nặng cân hơn ổng gấp bộị Qua chị Hà kể lại thì sở dĩ ổng tin bói toán đồng cốt cũng là do ảnh hưởng nơi bà vợ già. 
Chị Liễu ngắt lời :
- Sao lại vợ già, vợ trẻ. Bộ ổng nhiều vợ lắm sao ? 
- Không, ổng chỉ có một bà. Nhưng vì bà ấy già hơn ông ấy gần hai chục tuổi, nên em gọi là vợ già. 
Chị Liễu trợn mắt :
- Thiệt không bà ? Hay bà lại đía đi ! 
Tôi gật đầu :
- Em nói thiệt mà. Chị Hà kể em nghẹ Bà vợ ông kép của chị Hà, trước kia là mẹ một người bạn học của ổng. Một hôm, ông kép của chị ấy đến nhà tìm bạn tính rủ đi chơi, nhưng ông bạn đi đâu đó. Bà mẹ ông bạn giữ ông ta lại hỏi han việc học hành thi cử. Rồi không hiểu bằng cách nào mà bà ta dụ thằng bạn của con mình bằng lòng cho bả đụ. Chị tính coi, con trai mới lớn, còn trinh, giờ tự dưng được biết cái lồn ra sao, đụ là thế nào, cu cậu sướng rơn. Thế là từ hôm đó, ăn quen, nhịn không quen, cu cậu bị đến thăm bạn hoài?mà lần nào như lần nấy, thằng bạn đều đi mất tiêụ Thì ra bà mẹ tên bạn của ổng cứ đến kỳ hạn lại tìm cách đẩy con ra khỏi nhà. Lúc thì đi thu hụi, lúc thì thay mẹ đi chồng hụi cho người tạ Đứa con hiếu thảo tưởng đâu giúp mẹ đỡ vất vả, để trả ơn mẹ nuôi nấng mình lớn khôn, trong khi cha mê lồn khác, bỏ bê mẹ con không đoái hoài tớị 

Nhưng ăn vụng hoài cũng có lúc bị bể. Bả ham đụ, còn ông kép thì đâu biết trời trăng mây nước gì, nên cứ húc đều đều, chẳng biết đâu mà kiêng cữ. Thế là dính trấụ Bụng bả càng ngày càng lớn. Thằng con biết chuyện, hắn đã không giận mẹ thì chớ lại kiếm tên bạn chơi cha mình dộng cho thằng bạn một trận, rồi khăn nói bỏ đị Vắng kỳ đà cản mũi, cặp đào kép "má con" này càng lộng. Ông kép gần như đến ở hẳn nhà đào để?dưỡng thaị 

Cái dòng nhịn ăn lâu ngày, lại có thai càng đòi hỏi dữ. Cậu kép ngày càng xanh xao, lờ đờ. Thế là gia đình cậu biết, làm tan hoang một trận, bắt cậu kép về dùng xích, xích lại ở một góc nhà. 

Khổ nỗi, không gì mạnh bằng hơi lồn. Các cụ đã chẳng từng bảo : "Văn chương chữ nghĩa bề hề, thần lồn ám ảnh làm mê mẩn người" là gì. Bị cùm một tuần, cậu kép muốn cuồng lên, cậu bèn phá xiềng, bẻ xích, xách quần áo đến ở luôn nhà đàọ Bố mẹ cậu tính bắt về, cậu một hai đòi tự vận, thế là ông bà phải thua cậu con trai độc nhất. Vì, sợ làm găng, cậu chết thật, thì hết người nối dòng. 

Rồi, câu chuyện cũng êm, khi mợ đào già liền ba năm sản xuất được bốn tên con traị 
Chị Liễu hỏi :
- Cái gì mà ba năm bốn đứa ? 
Tôi cười :
- Có gì đâu mà chị cho là lạ. Hai năm hai đứa, còn một năm sanh đôi là được chứ lạ ở chỗ nàọ 
- Ừ hén. Mình chẳng để đái gì, nên quên hết trơn à. Thế rồi câu chuyện ra sao nữạ 
- Rồi bố mẹ "ông thần" cũng công nhận nàng dâụ Vì dù già, nhưng máy tốt, đẻ toàn con traị Hai ông bà đâu còn sợ mai này chết đi không có đứa chống gậy, không có đứa cúng kiếng nữạ 
- Còn cha bạn của ổng ? 
- Thì cũng huề tiền. Tuy hắn không ở chung, nhưng vẫn liên lạc. Nghe đâu sau hắn vô ngành ngoại giao, đi ngoại quốc rồị Bây giờ bà vợ già ngoài bảy mươi, chỉ còn mê đồng bóng, chứ không còn mê "chim" nữạ Thả cho ông chồng được tự dọ Cũng vì tò mò theo vợ đi hết đền kia, chùa nọ, nên cũng mới mê đồng bóng, gặp và cặp kè với chị Hà. 
- Mà hai người có lấy nhau luôn không ? 
- Không lấy nhau, nhưng cũng gần như thế. Ông ta thỉnh thoảng bỏ nhà đến ở với chị Hà dăm ba ngày, một tuần lễ, rồi lại về. 
- Bà lớn không ghen hả ? 
- Ghen gì nổi nữa mà ghen. Bả???t thân bả già, hưởng đủ rồị Nên mặc ổng. Miễn là hàng tháng ổng vẫn chu cấp đầy đủ. Đấy là chưa kể bả dựa hơi ổng làm ăn áp phe hà rầm. Và, nhờ thế của ổng mà anh em họ hàng nhà bả ai cũng khá giả. Cũng làm ông kia, bà nọ do ổng cất nhắc, nâng đỡ. 
- Vậy thì cũng được. 
- Được quá đi chứ. Nói nào ngay, hồi đầu bả cũng tính bầy đặt ghen tuông, nhưng ổng hăm làm mất mặt ổng là ổng bỏ, mới chịu thôi đấy chứ. Bù lại ổng mua một miếng đất, xây cả chục căn nhà lầu, để bả cho thuê kiếm bạc, thế là xong. 
Chị Liễu đứng lên cắt ngang câu chuyện :
- Thôi, để chị tắm rửa, thay quần áo, rồi hai đứa mình đi ăn một bụng đã, mọi chuyện tính saụ 

Tuy nói vậy, nhưng, khi tắm rửa xong trở ra, tôi không thấy chị mặc quần áo, mà trên mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn. Rồi, chị tới nằm bên tôi, vừa kéo tôi lại gần, vừa giựt cuốn truyện ra khỏi tay tôi, quăng xuống sàn nhà, thì thầm :
- Thèm quá. Đừng đi ăn nữạ Lát sai tụi bồi nó mua về phòng ăn



posted 08-04-2001 06:46 AM 
--------------------------------------------------------------------------------
Nói xong, chị ngồi dậy, từ từ cởi quần áo tôi ra, rồi chị nằm quay đầu lại, banh rộng hai chân tôi ra, bắt đầu bú lồn tôị Tôi cũng thấy nứng, bú lại chị. Miệng tôi vừa ngậm vào lồn chị Liễu, nước trong âm đạo của chị đã tuôn ra xối xả. Bị kích thích, chị không ngớt chà sát mu lồn trên miệng, trên mặt tôị Để chị được hoàn toàn thỏa mãn, tôi ngậm chặt hột le của chị, mút mạnh. Chị oằn người, sàng lồn qua lại trên mặt tôi, thiếu điều tôi muốn xỉu vì ngộp thở. Tôi cứ ngậm, mút mạnh, rồi lại nhả ra, làm chị sướng quá rên hụ hụ Có lúc chị như mê đi, thay vì bú liếm, chị ngoạm lấy lồn tôi cắn mạnh, khiến tôi muốn hét lên vì đaụ 
Khi tàn cuộc, thân thể tôi rã rờị Chị Liễu cũng vậỵ Nhưng thật là thỏa mãn. cũng giống như tôi, từ ngày chồng chết, chị bận rộn công chuyện, nên không còn nhớ đến những cơn đòi hỏi của xác thịt. Nay gặp tôi, toàn thân chị rần rần cơn thèm khát, mà chị nói như có lửa đốt trong lòng, như có hàng vạn, hàng triệu con kiến bị râm ran trong từng vùng da thịt. 

Chúng tôi cùng thiếp ngủ, chừng thức giấc đã hơn chín giờ tối, hai đứa đều đói mèm. Thay vì gọi bồi của khách sạn đi mua thức ăn mang lên phòng, thì chị Liễu lại đổi ý, chị rủ tôi xuống đường kiếm hàng ăn. 

Ăn vận sơ sài, hai chị em tôi ngoắc một chiếc xích lô, bảo chạy lên phía rạp hát Nam Việt, ăn phở đêm. 

Thành phố Sài Gòn về đêm, sau cơn mưa, thật đẹp. Chị Liễu bảo bác phu xe, đạp chầm chậm để chị có dịp ngắm cảnh. Mặc dù không đẹp, không được rộng như những thành phố Âu Châu, nhưng, Sài Gòn có vẻ đẹp riêng. Mà, phải là những người từng sống nhiều năm, từng sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn mới cảm nhận được. 

Xe vừa đậu trước con hẻm bên cạnh rạp ciné Nam Việt, chị Liễu đã hối tôi trả tiền lè lẹ, chị như một đứa trẻ háu ăn, khiến bác phu xe cũng phải bật cười trước vẻ cuống quýt của chị. Kể ra chị Liễu cũng có lý, đang đói mà ngửi mùi phỏ thơm lừng, cơn đói lại càng như cồn cào trong ruột. Trong lúc chờ nhà hàng làm tiếp tô thứ hai, chị Liễu mới thủng thẳng hỏi tôi :
- Sao, em đã có dự tính gì cho cuộc sống sắp tới chưa ? Hay suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện ăn, đụ ?
Tôi thật thà trả lời :
- Em cũng chưa biết tính saọ 
Chị Liễu hơi cau mặt :
- Phải tính chớ. Không lẽ ăn ở không hoài, bao nhiêu tiền của cho đủ. 
Tôi bảo chị :
- Thôi, chị tính làm gì, cho em theọ Chị dư biết em có biết ất giáp gì đâu mà tính với tốn. 
Chị Liễu nguýt tôi :
- Lỡ chị còn ở bển, thì rồi em ra sao ? 
- Hồi đầu em cũng tính gặp chị Hà xem chị có giúp gì được không, nhưng thấy chị ấy đi theo đồng cô, bóng cậu, nên em lại thôị 
Chị Liễu gật gù :
- Nói là nói vậy thôị Chứ, khi anh Xoa chết là chị đã phải tính tới công chuyện của đời mình rồị Chị tính cả cho em. Do đó chị quyết định về. Chứ nói thiệt, chị muốn ở lại bên đó, kiếm một người bao bọc cho mình suốt đời cũng không phải là chuyện khó đối với chị 

 

Đọc thêm truyện hay