Ngẫu hứng ngày xuân (9)
Ngẫu hứng ngày xuân
Tap 9
- Trời! Chị Thu đẹp quá! Đẹp không thể tưởng tượng!
Thu cười bẽn lẽn, nhưng trong ánh mắt nàng ánh lên một niềm khiêu hãnh. Nàng rất tự tin sắc đẹp của nàng nên lời khen của Đạt được coi là một hiển nhiên.
- Tôi mà đẹp gì! Tôi già rồi!
- Không! Chị chưa già đâu! Các cô gái trẻ làm sao sánh được với chị.
- Thôi! Đừng nịnh đầm nữa. Chúng ta đi dùng bữa thôi.
Đạt gật đầu như máy, và không biết tại sao tự nhiên chàng lại khoác tay Thu cùng nàng bước xuống phòng ăn. Sự đụng chạm da thịt giữa hai người dù qua lớp áo của Đạt vẫn làm Thu rùng mình. Kể từ khi chồng mất, cái cảm giác này mới có trở lại; một cảm giác ấm áp mơ hồ khó tả khi ở bên cạnh Đạt làm cho Thu như đang trên mây. Dù hai người chỉ mới quen biết nhưng Thu cảm thấy có một sự liên kết gì đó rất mạnh mẽ với chàng trai trẻ này. Thu và Đạt tạo nên một cặp rất xứng đôi nên mọi cặp mắt trong phòng ăn đều đổ dồn về phía hai người. Điều đó không làm Thu ngượng ngập vì nàng đã quá quen cái cảnh này khi xuất hiện cùng chồng trong những buổi dạ tiệc của lớp thượng lưu bên Hoa kỳ. Nàng cười nói vui vẻ trong suốt bữa ăn và uống khá nhiều rượu trong khi Đạt thì lại ăn rất ít chỉ vì chàng còn mải ngắm nhìn cái vưu vật tuyệt thế đang ngồi trước mặt chàng. Khuôn mặt của Thu bị ảnh hưởng của rượu trông càng lung linh huyền diệu.
Bữa tối của hai người vì thế mà diễn ra lâu hơn bình thường. Lẽ ra Đạt phải hướng dẫn mọi người tham quan cảnh đẹp về đêm của thành phố này nhưng chàng không thể nào rứt ra mà đi được nên mọi sự phó thác cho anh chàng đồng nghiệp. Chàng không muốn xa nữ thần sắc đẹp của mình một giây phút nào nên bữa tối vừa kết thúc, chàng ngỏ ý muốn mời Thu đi dạo. Không hiểu sao Thu lại tươi cười gật đầu. Men say của rượu đã khiến nỗi khát khao thầm kín trong lòng nàng bấy lâu nay trỗi dậy mãnh liệt. Nàng mong muốn có lại được thứ cảm xúc kì lạ khi bên cạnh đàn ông. Thế là hai người lại tay trong tay dạo khắp khu vườn của khách sạn. Trong lòng hai người một xúc cảm dâng trào nhưng ai cũng cố kìm nén không để lộ ra.
Rồi những ly rượu cũng làm nốt cái công việc của nó, Thu cảm thấy say thật sự khi Đạt dìu nàng ngồi xuống cái ghế đá lạnh toát. Thu gục đầu trên bờ vai của Đạt như hai người yêu nhau. Môi nàng khô khốc, cả thân thể nàng là một ngọn lửa nóng bừng. Đạt vòng tay qua ôm lấy nàng rồi thảng thốt nhận ra cái sức nóng toả ra từ thân thể diễm kiều ấy. Đôi mắt Thu nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp phả lên mặt chàng một mùi hương quyến rũ,mùi của đàn bà đẹp. Đưa tay sờ lên trán Thu, Đạt ngập ngừng tiếc nuối:
- Chị nóng quá! Thôi để tôi dìu chị về phòng.
- Vâng! Nhờ anh! Tôi cảm thấy hơi mệt.
Gần như bế xốc nàng lên, Đạt dìu Thu về phòng. Cái mùi hương phảng phất từ thân người Thu làm chàng mê muội. Đặt nàng nằm xuống giường, Đạt nâng đầu nàng lên giúp nàng uống ly nước chanh để cơn say dịu bớt. Đắp lên người Thu cái mền mỏng, chàng tính đi ra để cho nàng nằm nghỉ:
- Thôi! Chị nằm nghỉ nhé! Mai gặp lại...
Bất ngờ như khi gặp gỡ, Thu vùng dậy ôm lấy Đạt. Nàng xiết lấy cái eo của chàng chặt cứng như thể sợ chàng đi mất. Đôi mắt ướt nhìn chàng say đắm, giọng nói run run như vọng từ đâu đó:
- Đừng đi! Đạt! Ở lại đây... với em!
Rồi nụ hôn cháy bỏng ngọt lịm của nàng dán chặt trên môi chàng. Hai bàn tay sục sạo trên bộ ngực cân đối nở nang của chàng. Nỗi khát khao bùng nổ trong lòng người đàn bà thiếu vắng tình cảm này. Thu áp đầu vào ngực Đạt, thỏ thẻ:
- Yêu em đi Đạt! Làm cho em hạnh phúc đi!
Đạt không phải là thánh nên không thể nào cưỡng lại cái sức hút cực mạnh của Thu. Chàng là một thằng đàn ông, thậm chí rất đàn ông. Không cần phải lựa chọn quyết định vì chàng đã chọn từ trong sâu thẳm con tim. Chàng vuốt ve mơn trớn khuôn mặt, bờ môi rồi tới làn da mịn màng trên cánh tay, giọng vỗ về âu yếm:
- Ừ! Anh... không đi đâu... Anh yêu em mà... yêu em mà...
Sau mỗi tiếng "yêu em mà" là một nụ hôn lên trên đôi môi ngon lành thơm tho của Thu. Hai cơ thể quấn lấy nhau không rời, những bàn tay quấn quýt trên lưng. Quần áo ngoài của Đạt bị đôi bàn tay mộng mị của Thu lột bỏ nhanh chóng. Chàng chỉ còn mỗi chiếc quần lót trên người, Thu mới dừng tay, ánh mắt khuyến khích, lời nói mật ngọt mời chào, nàng cầm tay Đạt để lên vai, nơi hai sợi dây của cái váy đang nằm hờ hững: