Mẹ Con Mình (8)
Mẹ Con Mình
Tap 8
Cái thiên đàng hai căn hàng xóm kéo dài được gần nửa năm.
Chuyến đó đi Hà nội, như thường lệ, Thức để nàng tự do hai ngày , rồi ngày chót nàng trở lại khách sạn với hắn. Nhưng sau hai ngày ái ân nóng bỏng trần truồng vật lộn vơiù Trần Hùng mệt rã rơiø, Liễu trở về khách sạn thì mới biết Thức bỏ đi từ hai hôm trước. Nàng vội vàng ra bến xe đón xe về Kiến xương . Tới nhà thằng Cận không có nhà, định chạy sang nhà Thức đểû hỏi , thì cửa khóa trái bên ngoài. Đang hoang mang, thì có người bảo cho biết đồng chí huyện ủy muốn nàng đến văn phòng làm việc khẩn trương.
Liễu lo âu đến văn phòng huyện ủy. Ông này đã già, là thiếu tá từ thời kháng Pháp, ông chỉ cho nàng ngồi ghế, ra đóng của lại rồi mới cho nàng biết sự tình.
- Thằng con chị nó hủ hóa với chị Rậu, vợ anh Thức , bị anh ta bắt được đuổi đánh gẫy chân đang nằm ở bệnh viện tỉnh.
Liễu choáng váng cả người, chỉ còn nghe loáng thóang huyện ủy kể tiếp:
- Cái nhà chị Rậu hiền lành thế, ai ngờ! Còn thằng Cận , chị cũng cần theo dõi khuyên dạy nó, chúng tôi nể tình anh Tư không có biện pháp mạnh với nó. Đồng chí Thứcxin nghỉ dọn nhà về quê, đang xin trở về bộ đội . Đồng chí ấy cũng muốn dấu mọi chuyện đừng cho anh Tư biết, vậy chị cũng đừng nói gì hết.
Liễu không ngờ câu chuyện biến chuyểûn như vậy. Thoáng trong đầu, nàng đang nghĩ không biết rồi ai sẽ về làm công an ở đây, rồi làm sao mà gặp lại được Trần Hùng.
Nàng lí nhí cám ơn huyện ủy, ra về sửa soạn đi thăm con.
Liễu tính sáng hôm sau đáp xe đi thăm con, thì tối hôm đó có xe cứu thương chở thằng Cận về nhà.Vì uy thế của ông Tư , nên nó mới được tận tình chiếu cố. Cũng may nó không bị gẫy xương, chỉ bị trật khớp bong gân đầu gối .
Liễu ứa nước mặt nhìn thằng con chống nạng vaò nhà. Nó mặc cái áo xanh của bệnh viện cho , cái quần cộc, quấn băng suốt từ đùi xuống chân ở bên trái . Chị y tá nói với Liễu:
- Nó còn ngất ngư vì thuốc tê thuốc mê , chị trông coi cho cẩn thận nha!.
Nàng ôm con khóc thút thít:
- Khổ cho con tôi quá! Mẹ cứ tưởng con còn bé không biết gì! Ai ngờ! Mà sao con dại dột đụng vào vợ công an thế không biết cơ chứ ! Để vài năm nữa đủ tuổi mẹ lo lấy vợ cho con!
Thằng Cận lừ đừ không nói gì . Nó kêu buồn ngủ, muốn nằm. Liễu dìu nó lại giường của nàng đỡ cái chân bó bột cho nó nằm xuông:
- Thôi con nằm giường này với mẹ đi. Cái giường coi thế mà rộng chán . Chân như thế nằm ghế bố không được.
Vừa cho thằng Cận nằm ngủ xong, thì có mấy người đến thăm hỏi.Cái huyện lỵ nhỏ này, tiếng đồn thằng Cận lẹo tẹo với vợ anh công an , bị đánh gẫy chân lan ra rất nhanh. Người ta dến vì lòng thương thì ít, mà tò mò thì nhiều. Liễu nói chuyện đưa đẩy cho qua, nàng cũng nhân tiện nhờ Thìn bạn cùng làm ở hợp tác xã xin chị chủ nhiệm cho nghỉ ít lâu để săn sóc cho con. Thìn đon đả:
- Ừ phải rồi, ở nhà mà lo cho nó chứ!! Mà cái anh Thức cũng ác thật , con trẻ nó còn nhỏ bị vợ anh ta dụ dỗ là caí chắc, đâu có phải tại nó. Tôi đã nói mà, caí nhà chị Rậu, cứ im thin thít như thịt nấu đông, ít điều ít nhời, nhưng mà hai con mắt him híp mắt lươn, y như cái con em chồng tôi, thấy trai là cái trôn cứ long lên sòng sọc nhấp nhổm không yên .
Thìn về rồi, Liễu dọn dẹp nhà cửa xong thì cũng đã khuya, nàng sửa soạn buông màn tắt đèn di ngủ. Cái giường rộng, nên nàng leo lên giường , lồm cồm bò qua thằng con vào phía trong ngủ hãy còn rộng rải.Cả mấy hôm trước nàng với Trần Hùng vần nhau trong khách sạn bất kể ngày đêm làm nàng mệt lử người ra vì thiếu ngủ, nên vừa đặt mình nằm là ngủ say không còn biết gì nữa. Trong giấc ngủ mệt nhọc, nàng vật mình quay qua quay lại,tới khi trở mình tay chân ôm lấy thằng con cũng không biết mà cứ thế ngủ ngon lành.