Linh Vật (1)

Linh Vật
 

 


Tap 1 
 

Khoảng giữa thế kỷ hai mươi mốt ở phố Kim Mã ngoại thành Hà Nội có nàng con gái họ Cấn tên gọi Cúc Thu. Nàng có khuôn mặt cực kỳ khả ái, mắt trong sáng long lanh, đôi lông mày cong cao vút như phượng hoàng tung cánh và cặp môi mọng đỏ thơm ngon hảo hạng. 

Cấn Cúc Thu sinh trong một gia đình trung lưu quyền quí. Có điều lạ là ngay từ khi mới lọt lòng mẹ nàng đã không nói được câu nào, cả ngày chỉ biết nằm khóc o e đòi ăn đòi bú. Thân mẫu thấy thế rất lấy làm lo lắng, đem nàng đi hỏi han thuốc men chẩn trị khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên không một thầy thuốc nào biết được căn nguyên bệnh chứng vô ngôn của nàng. Có lương y họ Lã đoán rằng: "Trung khu ngôn ngữ vốn nằm ở mép dưới thuỳ trái, nay xử lý phẫu thuật hay phóng xạ điện châm e đều ảnh hưởng đến nhũ não của cháu". Năm lên tám, nhân một tối vô tình chạy chơi dọc hồ Ha Le, Cúc Thu chợt thấy dưới gốc liễu rủ loà xoà buông lá mặt hồ có con vật gì loang loáng đen đen trắng trắng chuyển động nhịp nhàng lên lên xuống xuống. Nàng đánh bạo lại gần nhìn kỹ, thấy con vật kia biến ra một đôi trai gái đang quấn quít cuồng loạn giữa cơn yêu đương say đắm dưới gốc liễu ven hồ. Quá kinh hãi và chấn động trước quang cảnh khủng khiếp, Cúc Thu chỉ kịp kêu thét một tiếng vang trời rồi ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự. May mà đôi nam nữ, phần vì lòng tốt sẵn có, phần vì cũng biết lỗi do mình gây ra nên tuy đang dở việc vẫn vui vẻ mặc quần áo mà chạy lại đưa Cúc Thu đi bệnh viện. Lạ lùng thay, đến khi tỉnh lại thì nàng bắt đầu nói được. Như để bù đắp cho tám năm câm nín lặng thinh, nay Cúc Thu suốt ngày bi bô lảnh lót, hết tập nói tiếng Việt lại học hát tiếng Nga. Rồi dần dần nhiều ngôn ngữ khác cũng được nàng nắm bắt và sử dụng trôi chảy một cách dễ dàng khiến các giáo sư sinh học phải lắc đầu thán phục.

Cúc Thu càng lớn càng nở nang xinh đẹp, đến năm mười lăm tuổi đã trở thành một trang tuyệt sắc. Đàn ông thấy dáng nàng qua, mắt nhìn rạo rực miệng đà khô cong, đàn bà lườm nguýt chòng chòng, kháo nhau: "Ngữ ấy chắc không ra gì". Kiểu cách ăn mặc của nàng cũng hết sức hiện đại và duyên dáng. Thời nay hiếm khi ta bắt gặp một thiếu nữ bỏ váy trong quần, nhưng hồi đó nếu chị em nào bỏ váy ngoài quần hẳn sẽ bị coi là quê mùa kệch cỡm lắm. Mốt đó cũng là bắt nguồn từ cách ăn mặc đầy thẩm mỹ của Cúc Thu vậy. Tốt nhiệp đại học, Cúc Thu vào làm việc cho một công ty đa quốc gia với các chi nhánh thành viên tại 512 nước trên thế giới. Rất lâu sau này vẫn còn truyền tụng câu chuyện về việc nàng được bố trí tiếp một lúc ba tay trong hội doanh nghiệp trẻ Quốc tế, tuổi cỡ lục tuần, một Mỹ, một Ả rập và một Lào. Nàng vừa thương lượng công cuộc kinh doanh tay tư, vừa làm phiên dịch qua lại cho cả ba đối tác phàm phu tục tử, vừa cười nói tiếng Lào, tiếng Mỹ và tiếng Ả rập theo ascent của dân bản địa, và vừa sóng sánh ánh thu ba như nước hồ dâng lặng đáy sóng trào.

Làm việc trong một môi trường siêu cấp, lại từng trải qua cơn sốc tâm lý thời thơi ấu nên bản thân Cúc Thu thấm đẫm một thứ văn hoá đạo đức đa châu lục, rất thoáng đãng và kiến lược trong vấn đề gối chăn tình ái. Những tao nhân mặc khách may mắn được nàng lưu tâm đều lẳng lặng tự ý rơi vào một bể luyến ái mang mang, để đến khi đuối lực ngắc ngoải chìm dần xuống đáy sâu tội lỗi mới nhận thấy xác đồng loại đồng giống đã la liệt hệt như sau một trận đại thuỷ chiến đẫm máu thời trung cổ.

Một lần nhân chuyến công tác sang Ê-cua-đo, Cúc Thu có tranh thủ tạt qua chơi một sex-shop có tiếng thời đó, nằm dưới chân một ngọn đồi nhỏ mà ánh chiêu dương xoải chiếu lên mái kính lục lăng tạo nên ngũ sắc lung linh trong một không gian kỳ ảo. Qua quầy hàng giới thiệu đồ thủ công, nàng bỗng bị thu hút bởi một chiếc linh vật cổ, làm bằng gỗ mun màu đồng đen bóng, trông dáng vẻ hùng vĩ và cực kỳ ngoạn mục. So với những chiếc vibrator hiện đại, chiếc linh vật này nổi bật hơn hẳn bởi những hoạ tiết hoa văn được trạm trổ vô cùng tinh tế trên từng milimet vuông bề mặt. Chủ cửa hàng, một gã trung niên với bộ râu xồm cạo nhẵn thấy có người chú ý đến món hàng hiếm, bèn chạy tới đon đả chào mời. Nhưng khi hắn nói giá, Cúc Thu chỉ biết gạt lệ than thở: "Dẫu là quí tộc Hà thành, lương nhiều bổng lắm cũng đành ngắm thôi". Quán chủ mỉm cười xã giao và nhún vai đầy vẻ thông cảm. Sau khi ngậm ngùi trở gót ngọc về khách sạn dự chiêu đãi theo định trình, nàng về phòng ngủ. Sự ham muốn có được vật lạ khiến Cúc Thu cả đêm trằn trọc, hình ảnh linh vật cứ chập chờn ảo ảnh trước mắt nàng trong những cơn mộng mị nửa thực nửa mê khêu gọi vẫy mời.

Đọc thêm truyện hay