Hồn Ma Theo Dâm Phụ (5)
Hồn Ma Theo Dâm Phụ
Tap 5
An theo người y tá chui vô xe cứu thương, chàng ngồi ngay bên cạnh cái xác của mình. Thân thể của An sau tai nạn xe đã nát bấy. Đầu cổ, chân tay máu me đầm đìa. Bây giờ máu đã đọng lại khắp nơi trông thực gớm ghiếc. Khi xe ngừng lại, An lại lẽo đẽo theo sau những người y tá đẩy xác chàng vào mộtcănphòng. Họ khênh xác chàng đặt lên một cái bàn, lấy khăn gói kín lại rồi đi ra. An thấy nơi này lạnh lùng và rờn rợn. Chàng thấy ở lại đây cũng chẳng ích lợi gì nên chậm chạp đi ra ngoài. Có lẽ An phải về nhà coi vợ chàng đã biết gì về tai nạn này chưa. Nhưng chàng vừa đi ra khỏi cửa, định tìm phương tiện nào về nhà cho nhanh thì đã thấy vợ chàng đang tất tưởi chạy vô cổng nhà thương. An buột miệng kêu lên:
- Cúc Cúc, anh đây nè.
Cúc vẫn cắmđầu đi nhưchạy, mặtnàng nhợt nhạt không còn một hột máu. Cái tin động trời này làm tâm thần nàng hoảng hốt nên vội vã lái xe tới nhà thương ngay. Người ta đưa nàng xuống nhà xác coi mặt chồng rồi làm giấy tờ cho Cúc lo đám táng. Nàng như người mất hồn. Mọi công việc hình như tất cả nhân viên ở đây lo lắng và chu toàn cho nàng llết. Cúc chỉ còn biết gật đầu, lắc đầu và ký tên. Nếu lúc này nàng biết có hồn An đang đi bên cạnh Cúc chắc nàng cũng không tới nỗi nào như bây giờ. Nhưag khổ nỗi, An bây giờ chỉ như một cụm khói, một cái bóng lẽo đẽo theo bên cạnh nàng mà không giúp đỡ gì được Cúc cả.
Nỗi khổ tâm của An còn ngàn lần hơn Cúc, chàng như người điên dại, nhẩy múa, la hét, thủ thỉ, sô đẩy. Nhưng dù cho chàng có làm gì thì làm, không ai ở chung quanh và cả Cúc nữa cũng không biết sự có mặt của chàng. Cuối cùng rồi An cũng mệt mỏi, chàng chỉ còn biết dương mắt nhìn những người chung quanh sinh động mà chàng chỉ là một cái bóng bên lề cuộc sống của mọi người.
Cứ như vậy, An đứng nhìn bạn bè, người thân, lo lắng cho ngày tang lễ của chàng. Những khuôn mặt bạn bè, người thân ủ rũ làm chàng cũng phải ứa lệ. Con gái An cũng đã trở về, nó đỡ hơn vợ chàng nhiều, không khóc lóc thảm thiết như mẹ nó. Nhưng nét khổ sở buồn tủi hằn rõ trên nước da trắng nõn con gái ấy của Hoa.
Ngày thứnhì sau khi gặp ông Luận. Hoa lại càng chắc chắn rằng ông ta đã yêu lén nàng. Ngay sáng sớm ông Luận đã lại tới nhà nàng. Mặc aù ngày hôm sau buổi tang lễ cũng có một số bạn bè tới thăm, nhưng đa số họ là những người từ xa tới, vì biết tin trễ hoặc đem thêm những người bạn khác, mới biết tin An chết nên tới chia buồn cùng má Hoa.
Còn trường hợp ông Luận thì không phải thế. Ông ta ở gần đây và những ngày bận rộn tang lễ, chính một tay ông chu toàn cho gia đình nàng rất nhiều. Cũng vì vậy mà Hoa dám quả quyết là ông ta cũng đã yêu nàng thực sự rồi.
Buổi trưa hôm ấy, mọi người ra về hết. Nhưng ông Luận vẫn ở lại và dùng cơm trưa với Hoa và mẹ nàng. Hoa nhận thấy ông rất quan tâm tới mẹ. Ông nói những câu chuyện vui vuí để làm mẹ Hoa bớt buồn. Ông có vẻ rất tế nhị và khéo ăn nói. Mỗi lần mẹ nàng nhắc tới cha thì ông lại lái câu chuyện qua một ngá khác thật khéo léo.
Hoa chú ý từng cử chỉ, lời nói của ông ta. Trong lúc trò chuyện cũng có lúc ông bắt chợt nhìn thấy ánh mắt quyến luyến của Hoa làm nàng e thẹn. Những lúc ấy, Hoa thấy ông mỉm cười với nàng lại càng làm Hoa mê mẩn và con tim rung động như những đợt sóng tình yêu trào tới.
Sau bữa cơm trưa, ông Luận ở lại dùng cơm tối vì có một sốbạn bè thân vừa tới. Ông tiếp mọi người nhưvai trò chủ nhà vì những người bạn ấy đều là những người bạn thân thuộc với ông nữa.
Sau bữa cơm, nhân lúc mọi người đang nói chuyện. Hoa lẻn ra vườn sau. Nàng ngồi dưới một gốt cây trông chờ. Hoa nghĩ; nếu quả thực ông Luận đã để ý tới nàng thì thế nào cũng tìm cách ra đây gặp Hoa, vì từ sáng tới giờ, mẹ nàng cứ quấn quýt bên ông nên ông không có cơ hội nào gần gủi riêng rẽ với nàng được. Hoa hy vọng là ông sẽ xuất hiện nhưtối hôm qua. Hoa nóng lòng ngồi trên ghếđá dưới gốc cây. Nàng nhìn về phía căn nhà. Ánh đèn vàng từ trong nhà tỏa ra, nàng nhìn ánh đèn hằn lên bóng dáng ông Luận đang ngồi nói chuyện với mọi người trong nhà.
Hoa tự nghĩ, không biết ông ta có cảm thấy nàng đang nóng lòng muốn nói chuyện riêng tư với ông chăng. Không lý ông ta không có một chút cảm tình nào đối với nàng hay sao? Hoa cố xua đuổi những ý nghĩ vớ vẩn đó đi, vì nàng chắc chắn là ông Luận phải yêu mình, không lý một người đàn ông ở tuổi ấy, đã tán tụng sắc đẹp nàng như vậy lại không có một chút cảm tình với nàng sao được.
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, một bóng người đã ngồi xuống bên cạnh nàng tự hồi nào. Khi nàng ngước mặt nhìn lên bắt gặp ngay ánh mắt đam mê của người đàn ông này. Hoa lúng túng, vừa mừng, vừa sợ, pha lẫn sự ngạc nhiên hớn hở. Mắt ông Luận sóng sánh như mặt nước hồ thu thực ướt át.