Gặp Em Ngày Mưa (2)
Gặp Em Ngày Mưa
Tap 2
Thầy bắt đầu giảng bài. Tuy hơi bực bội vì thái độ của bọn con trai và quần áo đã ướt hết, nhưng Nhung vẫn ráng bình tĩnh lấy trong cặp mình một cuốn vở rồi cúi gằm mặt lại nghe thầy giảng và chăm chú ghi chép. Lúc này, hai má Nhung đỏ hồng lên, nàng vẫn còn lộ ra vẻ mắc cỡ khi ngồi gần Quang. Nàng không nhìn mặt Quang, cũng không nói gì. Riêng Quang, trong đầu cậu lùng bùng tiếng giảng bài của thầy, hai mắt cứ liếc liếc Hồng Nhung.
Chợt Nhung lên tiếng thật nhỏ:
- Cậu làm gì mà nhìn mình hoài vậy? Bộ thấy lạ lắm hả?
Quang thu mắt về. Cậu lí nhí:
- Xin lỗi! xin lỗi!
Phải trải qua ba tiết học Quang mới lấy lại bình tĩnh trước vẻ đẹp của cô gái mới quen mặt kia. Lúc này áo dài của Nhung đã khô ráo nên cũng không còn vẻ sexy nữa. Hồng Nhung quả là một nàng con gái đẹp. Dù mới vào lớp có một buổi mà nàng đã được thầm công nhận ngay là hoa khôi số một của lớp. Đôi mắt tròn xoe và đen láy của Hồng Nhung làm cho bao nhiêu đứa con trai trong lớp say đắm. Nhìn vào mặt nàng họ cứ ngỡ như mình bị ngụp lặn trong hồ thu huyền bí. Thân hình nàng thật là quyến rũ trong bộ áo dài trắng tinh khôi và bộ ngực căng tròn với phần thịt hồng ló ra khỏi áo ngực ẩn hiện dưới lớp áo mỏng.
Kể từ khi Nhung vào ngồi cạnh Quang thì vị trí đó trở thành trung tam của lớp. Giờ ra chơi, hầu hết bọn con trai trong lớp đều tụ tập quanh nàng. Có đứa tò mò hỏi nàng nhà ở đâu, có đứa hỏi nàng có cần giúp đỡ gì không.v.v. Ôi thôi không biết sao kể hết.
Qua vài lời giới thiệu, Quang biết Nhung đang học ở Củ Chi. Cha Nhung giàu lắm nên rước mẹ con Nhung lên trung tâm thành phố sinh sống. Nhung tự giới thiệu mình đang ở một biệt thự khá sang trọng ở ngoại ô.
Buổi học hôm đó quả là quá căng thẳng và nhiều biến động xảy ra đối với Quang. Cái làng quê yên tĩnh của cậu ngày nào bỗng biến thành một thành phố náo nhiệt, vui tươi. Thật là điên cái đầu. Quang thầm so sánh mình với Nhung. Ngồi cạnh bên nàng, anh chẳng khác nào như một tên hầu, một kẻ xấu xí. Vẻ đẹp của Nhung càng làm nổi lên những khuyết điểm ở Quang. Chiều đó, Quang ôm cặp chạy thẳng về nhà mà lòng không khỏi bồn chồn. Chẳng biết những ngày tới đây ở lớp học, cậu có "sống" yên lành được không với "hủ mật" bên cạnh.
Khi Quang vừa bước chân vào nhà thì gặp ngay mẹ cậu. Quang ngạc nhiên sung sướng ôm mẹ. Cậu hỏi mẹ:
- Hôm nay mẹ không đi làm hả mẹ? Ôi! con nhớ mẹ quá!
Mẹ Quang trách yêu:
- Coi kìa! Trông như con nít ấy! Làm như mẹ con ta xa cách lâu lắm rồi vậy! Ừ! Hôm nay mẹ phải ở nhà chờ người khách tới mướn nhà.
Quang ngạc nhiên:
- Ủa! Nhà mình cho mướn hả mẹ?
- Ừ! mẹ thấy mấy căn phòng trên lầu bỏ không thì uổng quá nên đăng báo cho mướn. Mẹ phải tranh thủ kiếm thêm tiền để nuôi con nữa chứ. Với lại mẹ thấy con thường ở nhà một mình thì buồn lắm nên kiếm thêm người ở nhà với con cho vui!
Quang bỏ cặp, ngồi xuống rồi nói:
- Mẹ ơi! mấy người đó phức tạp lắm, mẹ không sợ họ làm hư con sao. Với lại con không thích ồn ào. Con chỉ muốn yên tĩnh thôi.
Mẹ Quang trầm ngâm một lát:
- Ừ! con nói mẹ mới thấy đúng. Nhưng mà thôi, cứ đợi người ta tới, mẹ con mình coi mặt mũi ra sao rồi mới tính chuyện cho mướn hay không. Vậy nhé! Thôi, trưa rồi, vào tắm đi ông tướng. Mẹ pha nước rồi đó. Khiếp! Sáng nay chắc ướt như chuột lột phải không! Ai biểu hổng nghe lời mẹ. Con cái gì mà. Đúng là...
Quang giơ tay lên cắt ngang lời mẹ:
- Ôi mẹ ơi! Đừng lằng nhằng nữa, con đầu hàng! Con đi tắm đây! Con đầu hàng! Mẹ là tốt nhất!
Nói rồi Quang chạy ù vào nhà tắm. Mẹ cậu nhìn theo mỉm cười. Mãi tới hôm nay bà mới nghe được thằng bé nói vài câu dí dỏm, trước đây lúc nào nó cũng tỏ ra buồn bã làm cho bà cũng buồn theo...
Bỗng, tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của bà.
Mẹ Quang ra mở cửa. Trước mắt bà là hai người đàn bà, một già, một trẻ. Người đàn bà ăn mặc có vẻ quê mùa với bộ bà ba lấm lem bùn đất. Còn cô gái kia thì đỡ hơn một chút, cô ta mặc áo dài trắng, có vẻ là học sinh. Người già hơn đưa tờ báo ra trước mặt rồi ôn tồn nói:
- Xin lỗi! cho hỏi bà có phải là bà Trần, cho mướn nhà ở không?
- Vâng! Tôi đây.
Bà ta mừng rỡ nói tiếp:
- Chào bà! Tôi là người hôm qua gọi điện đến cho bà đây. Tôi đến mướn nhà.
Mẹ Quang vội vã mở cửa rồi nói:
- Ôi! mời vào! Mời vào! Tôi chờ chị nãy giờ.
Người đàn bà khệ nệ đeo túi đồ to kềnh lên vai rồi dắt tay cô gái trẻ vào. Hai người kép nép ngồi vào ghế. Người đàn bà mở lời: