Bùa Yêu (10)
Bùa Yêu
Phần 10
Rosa đậu xe trước cửa rạp hát, tất tả đi vô. Giờ này đậu xe thực dễ dàng. Nàng vừa đẩy cửa định bước vô, bỗng để ý thấy bên kia đường lấp ló bóng mấy anh chàng thập thò nhìn qua. Không muốn để cho họ tò mò vì nàng ăn mặc thật phong phanh. Rosa bước thực nhanh, vô tình nàng lại đánh rơi xâu chìa khóa. Vừa cúi xuống nhặt, nàng lại thấy mấy bóng người nữa, cả bên phải lẫn bên trái rạp hát.
Rosa tần ngần, nàng nghĩ không thế nào giờ này mà lại có nhìêu người chung quanh con phốnày nhưvậy được. Liếc mắt đảo quanh một vòng nữa. Nàng lại phát hiện kẻ mang ống nhòm, người cầm máy liên lạc. Biết chắc là có chuyện gì lôi thôi rồi. Rosa đẩy cửa chạy thực nhanh vô trong rạp hát. Nàng nhớ Johnson bảo đừng bật đèn, vì không muốn lão gác dan biết sự có mặt của nàng ở đây. Nhưng trong trường hợp này, nàng lại phải kiếm lão gác dan trước, để báo động sự việc bất thường trước cửa rạp hát.
Bởi vậy, Rosa tìm tới công tắc điện chính, bật tất cả đèn trong rạp hát lên. Nàng nghĩ chỉ có cách này là có thể tìm được lão gác dan mau chóng nhất ánh sáng bùng lên chói lòa khắp nơi. Đồng thời nàng cũng gấp rút gọi lớn:
- Anh Ted.... anh Ted ơi.
Rosa vừa dứt lời, nàng giật mình vì đã thẩy Johnson, Ted và một cô gái đứng trước mặt mình từ hồ nào. Johnson nói trước nhất:
- Em làm gì vậy?
Ted cũng hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Rosa chỉ ra ngoài cửa, hớt hải nói: .
- Tụi...tụi nó bao vây ngoài cửa.
- Tụi nào?
- Em cũng không biết.
Johnson nói thực nhanh.
- Chúng ta ra coi. .. .
Cả bốn người đi thực nhanh ra cửa. Ted nói:
- Đừng ra ngoài vội. Chúng mình núp bên trong coi tình hình xem sao đã.
Rosa run run.
Em sợ quá à.
- Tụi nó có bao nhiêu người?
- Em nghĩ không đưới 10 đứa đâu.
- Sao lạ vậy. Giờ này làm gì có nhóm nào dám kéo nhau cả tiểu đội lang thang ở đây cơ chứ.
- Thì chúng mình cứ coi tình hình ra sao đã.
Rosa nói:
- Anh có cần vô văn phòng lấy súng ra không?
Jacklin nói:
- Khỏi cần.
Rosa bỗng để ý tới người con gái đang đi bên cạnh.
Nàng không biết cô nàng này là ai. Tại sao lại mạnh miệng trả lời đê nghi của nàng như thế. Rosa nhìn Jacklin một cách lạ lùng. Hình như cô ta đọc được ý nghĩ của nàng nên nói:
- Rosa yên trí đi. Không có gì quan trọng với tụi mình đâu
Johnson cũng quay qua nói với nàng:
- À xin giới thiệu với Rosa. Đây là Jacklin, một người bạn mới của chúng ta vừa nhập đoàn.
Rosa chưa kịp đưa tay ra bất thì Jacklin đã ôm lấy nàng thật thân thiện.
- Rosa nghỉ phép có vui không?
Hơi lạnh tử thân thể cô gái lạ truỳên qua da thit làm Rosa rùng mình. Nàng run run trả lởi:
- Dạ...em về thăm ba má thôi mà.
- Ba má Rosa ở đâu lặng?
- Ông bà ấy ở tuốt mìên đông.
- Tiểu bang nào đó?
- Mary Land.
- Ồ… thế thì chúng mình là người đồng hương rồi.
- Vậy sao?
Bốn người đã ra tới cửa chính. Johnson ghé mắt nhìn qua khe cửa. Chàng nhìn thấy ngay cả chục mạng đứng ngui nhô nhô ngoài đường.
- Khoá cửa lại Ted ơi. Tụi lính bao vây mình đó, Cảnh sát à?
- Đúng rồi.
- Bây giờ phải làm sao?
Johnson mỉm cười, nói:
- Chúng mình có làm gì phạm pháp đâu mà sợ. Mặc kệ tụi nó.
Bỗng Ted ghé sát vô tai Johnson thl thầm. Rosa thấy sắc mặt Johnson thay đổi thấy rõ. Chàng râm bầm:
- Nếu vậy phải tính lại rồi.
Jacklin hỏi:
- Chuyện gì đã xẩy ra vậy?
Ted nói:
- Trước khivô vãn phòng Johnson, tôi đã hút máu một con điếm trước cửa rạp hát tới chết!
Rosa run rẩy hỏi:
- Anh Ted nói chơi đó phải không?
Ted lắc đầu. .
- Không, sự thực là như vậy.
Rosa không tin được những gì nàng vừa nghe. Trợn tròn mắt nhìn Ted. Mặt nàng tái xanh. Không nói được lời nào nữa. Lạ lùng nhất là mọi người vẫn thực bình thản. Hình như chuyện giết người đối với họ là một chuyện thật bình thường, như người ta giết một con kiến vậy.
Johnson nói:
- Chắc chắn ngày mai sẽ có rắc rốivới cảnh sát. Chúng ta phải sẵn sàng đối phó mới được.
Jacklin nói:
- Mình phải tính trước. Ai là người có thể ló mặt ra gặp họ lúc mặt trời ló rạng.
Trong rạp hát còn rất nhìêu người, lo gì chuyện đó.
- Tốt, còn Rosa, có lẽ thế nào họ cũng mời cô ấy lấy khẩu cung đó. Anh hãy để nàngyên. Em nghĩ bây giờ phải lo cái bao tử của mình đã. Mệt lắm rồi.
- Em tính làm gì?
- Có lẽ một công đôi ba việc. Một cái xác chết bi hút máu trước cửa rạp hát đã làm cho tụi cảnh sát bu lại ở đây Tại sao mình không kéo họ đi chỗ khác chứ?
- Bằng cách nào?
- Em sẽ hút máu một mạng nữa ở nơi khác để đánh lạc hướng họ.
- Ý kiến thực hay. Em có cần anh giúp sức không?
- Một mình em được rồi. Anh ở đây lo chỗ này đi. Sắp xết mọi người cho ngày mai thay mình. Còn anh và Ted cũng phải biến khỏi rạp hát thì mới sống được.
Rosa ngơ ngác không hiểu mọi người bàn tính cái gì. Nàng có cảm tưởng nhưđang sống trong một giấc mơ chứ không phải sự thực. Khi ấy, Jacklin nói xong, không chờ ai trả lời, đi nhanh ra cửa sau. May mà chỗ này không có bóng giáng một nhân viên cảnh sát nào. Jacklin tới chỗ đậu xe, lái nhanh về hướng trung tâm thành phố.
Nàng biết trên con đường gần toà đô chánh là chỗ tụ tập của giới đồng tính luyến ái về đêm. Mấy cô gái và những anh chàng điếm đực thường lui tới nơi đây kiếm khách vào giờ này. Nàng định bụng phải kiếm ít nhất một mạng làm con dê tế thần ở vùng này. Jacklin đậu xe vào một góc phố gần ngã tư rồi xuống xe, đi bộ lững thững trên đường.
Jacklin biết rất rõ; đàn ông bình thường không bao giờ tới con phố này kiếm gái. ớ đây là giang sơn của những người đồng tính luyến ái. Đàn ông kiếm đàn ông, đàn bà kiếm đàn bà. Và, hai giới nam nữ đồi giống này, ít khi nào làm phìên hà tới ai. Cái xã hội này từng bi nhìêu người chống đối. Nhưng phải công bàng mà nói, họ chưa bao giờ gây phìên phức cho những người chung quanh.Ở một xã hội tự do, con người có quyền làm tất cả những gì mình cho là phải. Miễn là không làm rối loạn trật tự công cộng, và thiệt hại cho kẻ khác là được.
Jacklin tựnhiên mỉm cười, chính nàng cũng không hiểu tại sao lúc này, những ý tưởng đó lại tới với nàng nhưvậy? Nhìn quanh, con phố vắng tanh. Bỗng nàng thấy trước mặt, ánh sáng hắt ra từ một quán rượu góc phố. Bước nhanh tới đó. Jacklin nhìn thấy ngay những gì nàng đang cần lúc này. Một cô gái thật mũm mĩm đang vội vã bước ra mở cửa cho nàng vô. Jacklin một tay che mặt, một tay nắm lấy tay cô ta khẽ nói:
- Chúng mình đi dạo một vòng được không em? Cô gái nhìn nhanh vô trong rồi lẻn vội ra ngoài cửa. Vậy chúng mình đi nhanh, kẻo mấy đứa bạn em nó ùa theo bây giờ.
- Nắm tay cô gái đi một quãnh xa, Jacklin mới hỏi:
- Em tên gì?
Janet.
- Còn…
- Cứ gọi tôi bằng Jacklin được rồi.
Cô gái cười khúc khích nói:
- Tay Jacklin lạnh quá hà.
- Bởi vậy Jacklin mới đi kiếm bạn gái chứ.
- Jacklin có phòng không?
- Không.
- Chúng mình mướn phòng ngủ nhé.
- Không.
- Hay là Jacklin về nhà em đi. Bây giờ ở nhà chỉ có một mình em thôi.
- Không.
- Thôi mà, đừng có rỡn nữa chứ. Jacklin muốn em làm cho ấm thì phải có chỗ chứ. Jacklin muốn đưa em đi đâu.
- Vô nghĩa địa.
- Thôi đi, bộ Jacklin không có tìên mướn phòng hay sao mà phải kéo nhau vô nghĩa địa cơ chứ.
Vừa nói, cô gái vừa lùa tay vô mình Jacklin, kéo sát nàng vô mình cô ta. Bàn tay cô nàng len lỏi qua lớp áo trong, rà trên thân thể Jacklin làm nàng thấy ấm áp. Tự nhiên Jacklin muốn cô bé này xoa bóp mạnh hơn nữa.
- Janet có bàn tay điệu nghệ quá hả?
- Nghề của em mà. Vê nhà em đi. Miệng, lưỡi em sẽ làm cho Jacklin điên lên được chứ không nói chơi đâu.
- Em làm nghề này lâu chưa?
- Mới mấy năm thôi.
- Có khá không?
- Cũng chật vật lắm. Nhìêu khi em nghĩ có lẽ chết còn sướng hơn.
- Thật không?
- Thật đó Jacklin à. .
- Vậy để ta giúp em siêu thoát nhé.
Vừa nói, Jacklin vừa cúi xuống, ghé miệng vô cần cổ Janet. Cô nàng lại tưởng Jacklin hôn mình nên hơi kiễng chân lên và ôm sát lấy mình nàng. Tới khi hai chiếc răng nanh Jacklin lún sâu vô cổ thì chân tay Janet mới bủn rủn, Nàng tính la lên nhưng không còn kịp nữa...
*
* *
Đúng như dự tính của Jacklin, sáng sớm hôm sau. Cảnh sát bốráp rạp hát và mời tất cả những người có mặt trong toà nhà này lên đìêu tra. Nhưng trong thời gian xảy ra án mạng; chỉ có người gác gian mới làm được một ngày và cô bạn gái của anh ta tới thãm vào gần sáng. Còn tất cả mọi người không ai cư ngụ trong rạp hát cả. Đào kép, ai về nhà nấy nên chẳng ai biết gì về cái chết của cô gái ngoài cửa rạp hát. Lại còn thêm một tửthi nữa bị hút máu tới chết, ở cách xa rạp hát gần chục cây số nên cảnh sát đâm bối rối. Không biết đâu mà mò.
Họ đã đem cô gái và anh chàng gác dan khờ khạo này ra phơi nắng. Bắt uống nước thánh và cho ăn cả chục củ tỏi nữa, nhưng hai người vẫn tỉnhbơ. Cuối cùng, giả thuyết cho là hai người này là ma cà rông không còn đứng vững được nữa nên được thả về.
Tuynhiên, giới truyền thông đã chúi mũi dùivào nguồn tin nóng bỏng này. Lần này họ khai thác một cách thật mãnh liệt. Từ hình ảnh tử thi của hai cô gái xấu số tới các hoạt động của cảnh sát, hầu như được các phóng viên ghi vào ống kính trọn vẹn. Rosa và anh chàng gác gian mới làm được một ngày thật khù khờ của rạp hát cũng được chiếu đi chiếu lại trên màn ảnh truyền hình nhìêu lần.
Luật sư Jim, đại diện cho rạp hát Con Heo Vàng chính thức phản đối cách thức làm việc của cảnh sát. Và, hình như ông ta cũng cố gây sự chú ý cho mọi người để quảng cáo cho thân chủ của mình. Xuất trình diễn đêm nay giá vé tãng lên gấp 20 fân bình thường. Rosa được quảng cáo gấp rút như là một loài ma cà rồng bị cảnh sát bắt được mà phải thả ra, để tối nay làm đào chính trong màn khiêu vũ khoả thân có một không hai trong llch sử của rạp hát này. Còn hơn 4 tiếng đồng hồ nữa mà thiên hạ đã phải mua vé chợ đen để coi buồi trình diễn đêm nay rồi...
*
* *
Mặt trời vừa khuất sau chân trởi thì Mỹ Kim và Ma Yêu cũng vừa thức dậy. Bây giờ hầm nhà đã là nơi nghỉ ngơi chính của nàng và Ma Yêu. Tối qua, hai đứa đã lục đục cả đêm, dọn dẹp và đào bới thêm nơi trú ngụ này. Ma Yêu bắt nàng phải ngủ dưới hầm nhà với y. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Mỹ Kim đã xếp một số thùng đựng đồ cũ chung quanh một góc phòng ở dưới hầm nhà, như một cái ồ thật khéo léo. Dù cho có người xuống hầm nhà cũng khó có thể biết được ở trong đống thùng giấy đó lại có chỗ ngủ nghê như vậy. Nàng trải một chiếc chiếu nhỏ mà mấy bữa trước mua ở Chinatown để nằm. Loại chiếu này người ta thường mang ra biển, trải dưới bãi cát nằm để phơi nắng.
Dọn dẹp cho tới gần sáng, khi mặt trời vừa ló dạng thì Ma Yêu kéo Mỹ Kim vào trong cái góc ấy, ôm chặt lấy nàng mà ngủ. Đã quen với giấc ngủ ngày như thường lệ. Mỹ Kim cũng chợp mắt đi thực nhau. Nhưng hôm nay ngủ trên sàn xi măng với chiếc chiếu mỏng. Tự nhiên Mỹ Kim nhớ lại những ngày ngủ với Mười Lôi tại Thỉ Nghè. Cũng một chiếc chiếu mong manh như thế này. Hai đứa chui vô một góc nhà hú hí với nhau trên sàn xi măng, mấy tháng lìên. Cho tới một hôm, trời vừa sáng. Năm ẩu đi với vợ Mười Lôi xông vào nhà. Lúc ấy Mười Lôi và nàng
còn ôm nhau xà nẹo mà ngủ. Hai vợ chồng chủ nhà đã về quê thăm bà con từ mấy bữa nay nên trong nhà không có ai.
Khi Năm Ẩu kê dao vào cồ Mười Lôi và vợ Mười Lôi la lên thì hai đứa mới tá hỏa bò đậy. Mỹ Kim hoảng hết rú lên.
- Trởi ơi....anh Năm, đừng có làm bậy nhe.
Năm ẩu nhe rãng cười hì hì.
- Từ hồi nào tới giờ anh chưa bao giờ làm bậy cả. Chỉ có làm ẩu thì hơi nhĩeu thôi. Để anh moi lá gan thàng này ra xem xanh đỏ thế nào mà nó dám ngang nhiên ngủ với người yêu của anh cơ chứ.
Vừa nói Năm ẩu vừa vung con dao lên cao. Mỹ Kim run lẩy bẩy thét lớn, nhắm mắt lại. Một lúc sau, không thấy động tĩnh gì. Nàng mở mắt ra đã thấy vợ Mười Lôi ôm chặt lấy tay Năm ẩu. Nước mắt dàn dụa, cô nàng thều thào nói:
- Anh Năm ơi, em lậy anh. Tha cho chồng em một lần đi. Anh ấy không biết cô Mỹ Kim là người yêu của anh đâu.
Năm ẩu ngừng tay lại ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, sao lúc ớ nhà em nằng nặc đòi giết tên dâm phu này. Bây giờ em lại đổi ý rồi à?
Vợ Mười Lôi rên rỉ:
- Anh Năm ơi, bề gì cũng tình nghĩa vợ chồng mấy năm nay rồi. Còn con cái nữa, xin anh tha cho anh ấy một lần, sống mà nuôi con.
Năm Ẩu cười hành hạch, buông Mười Lôi ra.
- Thầng cô hồn. Nể con vợ mày, tao bỏ qua lân này. Nhưng cút khỏi đây ngay, tao câm mày không được gặp mặt con Mỹ Kim nữa. Nếu mày còn có ý gì bậy bạ với nó nữa thì kể như mua hòm sẵn đi. Không có may mắn lần thứ hai đâu.
ĐượcNăm ấu buông ra, Mười Lôi lật đật mặcvội quần áo vô Kéo vợ chạy nhanh ra ngoài, y sợ quá, không kịp nói một lời từ giã nàng nữa. Lúc ấy Năm ấu mới kéo Mỹ Kim vào lòng hỏi:
- Anh tưởng em trở về Đà Nẵng rồi. Tại sao lại còn loạng quạng ở đây hả?
Mỹ Kim không trả lởi câu hỏi của Năm ẩu, nhưng nàng hỏi lại:
- Tại sao anh biết em sống với Mười Lôi ở đây mà tới kiếm?
Năm ẩu ôm lấy nàng nói nho nhỏ:
- Từ ngày em đi, anh nhớ còn hơn cái gì nữa. Làm sao mà không đi kiếm được cơ chứ.
- Anh xạo quá đi. Đã đưa em lênxe đò rồi còn đi kiếm cái gì nữa.
Năm Ẩu rà cả hai tay lên vùng ngực cãng tròn của Mỹ Kim, kéo thật sát thân thể nàng vô mình hơn nữa.
- Khi em đi rồi, mấy ngày sau anh vô tình gặp thằng lơxe đò trong chuyến xe chở em. Anh hỏi thăm nó em tới nơi có bình an không. Y cười hềnh hệch nói với anh là em đã nhẩy xuống xe ở lại nên anh mới biết.
- Nhưng làm sao anh lại tìm được em ở đây?
- À con vợ thằng Mười Lôi thấy chồng tự nhiên bỏ nhà đi ngày đêm, lại không đưa tìên về như mọi khi. Cô nàng không còn đồng xu mua gạo nấu cơm cho con nên nó sanh nghi. Em biết mà, đàn bà mà nồi cơn nghen lên. Lại ở vào hoàn cảnh nghèo khó đó, có cái gì họ không làm được cơ chứ.
- Nhưng tại sao cô ta lại cho anh biết? ..
- Ừ chuyện cũng hơi ly kỳ. Từ ngày em ra đi. Anh suy nghĩ mãi lởi em nói:"Tại sao phải nằm đưới trướng kẻ khác mãi cơ chứ". Bởi vậy anh mới tìm cách bứng thằng
Hai Roi đi.
- Có liên quan gì tới con vợ Mười Lôi cơ chứ. Mà Hai Roi để anh làm chuyện đó à?
- Đâu có dễ vậy. Cu cậu cay cú lắm chứ. Nhưng sức nó làm được cái gì?
Tự nhiên Mỹ Kim tò mò. Nàng quên cả đang trần truồng nàm trong tay Năm ẩu như một tình nhân thực thụ.
- Anh kể cho em nghe câu chuyện ra làm sao đi.
Năm ẩu có vẻ hứng thú lắm, gật gù nói:
- Ừ ừ … Có lẽ khi em đi được hơn một tuần. Tụi anh kiếm được một con bò lạc từkhu khác lạng quạng tới khu vực tụi này. Thàng Hai Roi đập con nhỏ thê thảm, vì nó không giao một xu nào cho y. Kể cũng tội nghiệp cho con bé. Y đánh rớl gói tìên, chứ cũng không có ý qua mặt tụi này. Nhưng thàng Hai Roi nhất định không chịu tin. Nó đập con bé nát cả mình mẩy. Thấy thế anh mới bảo nó đừng có làm quá đáng. Ai ngờ y muốn ra vẻ ta đây đàn anh. Quay lại sực luôn anh. Anh nồi xung lên, đập cho nó một trận rồi bỏ đi. Dân chơi khắp nơi biết vụ này. Chỉ hai ngày sau, tụi nó tới chiếm khu vục thằng Hai Roi cai quản.
Lằn này y còn bị ăn đòn thừa sống thiếu chết nữa.
- Bây giờ anh ta ra sao rồi?
- Túng thế, nó đi làm ăng ten cho lính kín, bắt bớ tùm lum để trả thù. Và, em biết rồi, dân giang hồ mà chơi cái trò này thì kể như tới số rồi.
- Tại sao vậy?
- Tụi lính kín thì vắt chanh bỏ vỏ là nghề của chúng nó Còn dân giang hồ thì lẽ đương nhiên có luật chơi giang hồ. Chỉ mấy ngày sau, chúng nó chém chết thàng Hai Roi.
- Thế họ không sợ tụi lính kín trả thù cho Hai Roi sao?
- Cái chết của một thằng du đãng. Một tên ma cô trong xã hội này ai thèm để ý chứ. Tụi lính kín thấy Hai Roi bi chém chết còn mừng nữa.
- Tại sao vậy?
- Còn tại sao nữa. Những thành phần như Hai Roi ở đâu là gây phìên phức nơi đó. Lính kín cũng có nồi cơm của lính kín chứ. Để những thằng như Hai Roi sống trên
khu vực nó, không biết nồi cơm của chúng bi bể lúc nào!
- Hai Roi có chết thì cũng có những thàng khác nổi lên. Tại sao tụi lính kín không dẹp hết đi?
- Tụi lính kín đâu có hĩen lành gì. Nhưng có ai nổi lên lộ liễu tới cái độ để cho chúng nó dẹp được cơ chứ. Thôi, bỏ chuyện đó đi. Bây giờ anh hỏi em nè.
- Anh muốn hỏi cái gì?
- Tại sao em ở lại mà không đi tìm anh, lại lấy thằng Mười Lôi cơ chứ.
Mỹ Kim vòng tay ôm lấy cổ Năm ẩu, hôn mạnh lên bờ môi thật ướt át ấy. Nàng nghĩ bây giờ ngoài Năm Ẩu ra, khó có thể kiếm được một người nào cho nàng nương tựa ở cái xã hội sô bồ này. Mỹ Kim thì thào:
- Anh không nhớ đã bảo em phải trốn một thời gian cho cái vụ thàng Tư Hên êm êm đi hay sao. Cũng vì nhớ anh mà em đánh lìêu ở lại đây. Nhưng làm sao em có thể tìm anh ngay được cơ chứ!
- Vậy làm sao mà em lại tìm được thằng Mười Lôi hả?