Bà Lớn Hồi Xuân (3)
Bà Lớn Hồi Xuân
Tap 3
Thu Đạm nham nhở cười khoe cả hàm răng bóng lưỡn, hào hứng hỏi Thanh Tà Lỏn và hai nhỏ bạn là con Tuyết cùng Nga Quắn:
- Sao? Tụi mày ớn xương sống chưa. Trời ơi, gặp ai chớ Thu Đạm Bà Bà này thằng cha Hùng Mạnh là cái thá gì.
- Cỡ như Hùng Mạnh thì nhằm nhò gì. Đây, chớ còn lại của bà chị. Nàng Tú Oanh Thu Đạm dã chia tay chàng, bây giờ dến lượt bà chị nào đây.
- Moa. Nga Quắn này trổ tuyệt chiêu ra thì phải biết tay...
- Bật mí sơ sơ dược không nàng?
- Đâu có dễ vậy bạn. Hãy chờ đến dấy rồi mới nể mặt Nga Quắn này.
Đã nửa tháng trôi qua, vở tuồng mới đã được khai trương. Hùng Mạnh có vẻ thư thái nhất là được mấy anh ký giả kịch trường khen nứt nở. Cậu Ba Xuân Mi bầu gánh hả lòng hả dạ ký với chàng cái hợp đồng mới thêm sáu tháng. Vì thế Hùng Mạnh lại nhớ con nhỏ Tú Oanh. Cháng kép muốn gặp lại cô nữ sinh có tài làm tình bốc lửa khiến Hùng Mạnh mê hơn xì ke. Nhưng cô bé có bao giờ cho địa chỉ. Hùng Mạnh nhớ Tú Oanh quay quắt mà chỉ biết giận cá chém thớt, tẩy chay bà Tướng, nhất định thà chết cho sướng thân chớ bị ôm ấp, ân ái với cái tấm thân dầy ấp mỡ sa, cặp vú mướp dài quá khổ của bà ta dù dã được bơm căng và xoa bóp nước đá thì cũng chán bỏ xừ.
Hùng Mạnh thẩn thờ nhớ nhung dến con bé Tú Oanh, thậm chí đang diễn với cô dào Bạch Xà mà cứ tưởng là bé yêu, cứ nhè tên Tú Oanh kêu hoài thay vì tên nhân vật trong vở tuồng. Đào Bạch Xà quê dộ đòi đình công, báo hại ông bầu Xuân Mi phải dàn xếp mệt nghỉ.
Bất ngờ sáng nay, Hùng Mạnh vừa lái xe đến rạp định lấy mấy vé tặng người quen thì lại được thư hẹn của Tú Oanh tại nhà hàng Thlên Nam. Còn nỗi hoang hỷ nào bằng. Chàng kép lái xe di tìm bé yêu lập tức. Nhưng lúc bước qua cửa kiếng, Tú Oanh dâu chẳng thấy, mà thay vào đó là một người kiều nữ ngồi ở cái bàn bên cửa sổ đỏng đa dỏng dảnh bước lại, chìa tay ra điệu như đầm con, cười nụ, mở lời:
- Em là bạn của Tú Oanh, hân hạnh thay mặt nó hẹn anh ở đây.
- Sao. . . cô là bạn của Tú Oanh hả. Còn con bé đâu rồi?
Nó đã qua Paris một tuần rồi.
Qua Paris.
- Anh lại bàn ngồi với em chút di. Em sẽ kể nội vụ cho anh nghe:
Hùng Mạnh bước theo cô gái có cái cặp mông tròn lắc lư như tàu trên sóng biển. Chàng kép cứ dán chặt vào đôi mắt nhìn, liếm môi khát khao. Đầu óc chàng ta nghĩ về Tú Oanh thì ít, mà hầu như bị bộ mông bó kín qua làn vải mini juýp và cặp đùi thon dài của cô gái làm cho Hùng Mạnh nghĩ ngợi quay cuồng nhiều hơn cả.
Tuy thế, chàng kép cũng hch sự kéo ghế mời cô gái ngồi đối diện, nàng có cặp môi dầy muốn cắn và đặc biệt là ánh mắt to trông như hai đèn xe hơi, đen láy ẩn sau bờ mi cong dài thật trữ tình,
Nàng biết Hùng Mạnh là con người hiếu sắc, đầy dâm tính thì thế nào cá cũng cắn câu nên cười duyên ởm ờ mở lối:
- Em là Cẩm Giang, bạn của Tú Oanh hồi học chung ở Đà Lạt. Chúng em như hai chị em ruột nên trước khi qua Paris nó nhờ em gặp anh để báo tin.
- Tú Oanh qua Paris làm gì vậy.
- Nó đâu có muốn đi, nhưng vì anh nên nó phải nghe lời cha mẹ. Hôm dưa nó ra phi trường, Tú Oanh khóc như mưa, tội nó ghê.
Mà sao Tú Oanh lại bị ép qua Paris.
- Nó không chịu phá thai vì nó muốn giữ kỷ niệm mối tình đầu với anh. Bởi vậy ông bà bác sĩ buộc nó qua bển để chờ ngày sanh đẻ. Đáng lẽ ra là anh sẽ bị kiện thưa rắc rối lắm. Nhưng Tú Oanh dọa tự tử, nên sau cùng ông bà bác sĩ mới làm im luôn.
- Có vụ đó nữa à.
- Tin hay không tùy anh.
Hùng Mạnh đưa tay gạt mồ hôi trán. Hú hồn? Tú Oanh mà mềm yếu kể như sự nghiệp cải lương của chàng kép sẽ thân bại danh liệt hlôn. Cô bé đi xa vậy là thoát nạn. Thật tình, Hùng Mạnh nào có yêu thương gì con bé. Đối với chàng kép, Tú Oanh chỉ có nghệ thuật làm tình là hợp ý nhất. Chàng ta si mê cô bé chỉ vì cái vụ đó thôi, còn tất cả đều vô nghĩa. Tuy nhiên chàng kép cũng g;iả vờ cảm động sầu khổ ra mặt:
- Tú Oanh thật cao thượng và đáng yêu vô cùng. Vậy mà ra di chẳng một lời nhắn gởi lại.
- Có chứ sao không?
- Tú Oanh nhắn gì vậy.
Tú Oanh bảo không muốn anh khổ, anh buồn khi xa nó. Vì thế nó buộc em bằng mọi cách phải làm sao an ủi, mang lại cho anh niềm vui. Vậy anh có nhận em làm em gái để thay thế Tú Oanh không Hùng Mạnh suýt buột miệng kêu lên là muốn quá đi chứ, sẵn sàng nhận Cẩm Giang thay chổ Tú Oanh. Nhưng mà sợ vồ vập cánh chim hồng sẽ vỗ cánh bay di, hơn nữa Hùng Mạnh dè dặt đề phòng sự thử thách của cô gái. Chàng kép thừa kinh nghiệm với các cô choai choai đợt sống mới hiện dại này quá rồi lỡ cá cắn câu thì biết dâu mà gỡ, bởi vậy, chàng ra vẽ sầu tình, thở dài kiểu Diệp nghe tin Lan cắt tóc đi tu:
- Tú Oanh di xa lòng anh nát tan thì làm sao vui với ai khác được, dù cho em có là bạn của nàng và được nàng bắt buộc thay thế.
- Sao anh lại khờ vậy.
- Không sao, tôi thà chịu mang tiếng thằng khờ chung tình.
- Anh làm em cảm dộng ghê. Nhưng tụi em quý anh thật mà. Nhỏ Tú Oanh bảo nếu mà em không chìu theo ý nó, bên Paris nó sẽ tự tử đó.
- Tú Oanh thật tử tế quá.
- Nó với em thân nhau lắm. Bởi vậy anh phải nghe lời nó, phải vui lên bên em. Đừng buồn khổ khi xa Tú Oanh nữa.
Dĩ nhiên là Hùng Mạnh khoái trá còn hơn bắt được vàng. Dù cho Tú Oanh có thai thật hay hù dọa thì con bé cũng đã ngoài tầm tay đam mê của chàng ta rồi. Tội vạ gì có mỡ trước miệng mà mèo lại chê. Hùng Mạnh yên lặng vờ tỏ ra suy tư trong khi cô gái cứ nhìn sâu vào mắt chàng, mà trong dầu lại nghĩ:
- Chịu đèn quá đi chớ mà còn làm bộ làm tịch mại hơi "em chả" hoài cha nội.
Đúng ngay phút đó' Hùng Mạnh bất ngờ nắm chặt tay cô bạn gái của Tú Oanh, giọng như thì thầm:
- Anh buồn vô cùng. Nếu em không khinh anh, em có thể về phòng tâm sự với anh được chứ?
Về phòng tâm sự với anh? Mà ở đâu lận?
- Không ai bắt cóc em dâu mà sợ. Tính tiền rồi mình đi nghen em.
Cẩm Giang nguýt Hùng Mạnh một cái:
- Xí muốn người ta về tâm sự với mình mà anh không quên được Tú Oanh thì em hỏng di đâu hết.
- Cho anh xin lỗi vì vô tình. . . Đừng giận anh mà.
- Ừ được rồi. Nhưng Tú Oanh đi xa kể như chấm dứt. Từ nay nếu anh chọn em làm bạn thì chl biết có riêng em mới được à.
- Được rồi. . . Mình đi nghen.
Bốn ngày liên tục trôi nhanh, Cầm Giang ở lại miệt mài trong phòng. Lúc nào bên cạnh nàng cũng có Hùng Mạnh, ngoại trừ những giờ chàng kép hát bận phải di hát nên mớị tạm thời xa nàng. Hát xong là chàng quay về phòng ngay. Nếu như Tú Oanh ngây thơ hồn nhiên bao nhiêu và dòi hỏi chuyện ái ân như món lạ đầu đời, thì với cô gái mang tên Cẩm Giang đã mang lại cho Hùng Mạnh một làn gió mới lạ đầy hương sắc mà chàng ta chưa hề tìm thấy nơi bất cứ người con gái nào, kể cả các bà đã từng trải và từng có nhiều lứa con, nhiều lần thay dổi chồng hoặc thay đổi tình nhân. Hùng Mạnh gần như bị bùa mê thuốc lú, ở sân khấu mà tâm hồn gởi lại phòng với cô gái chl mới quen không quá 48 giờ.
Cẩm Giang khác hẳn với Tú Oanh từ vóc dáng đến thân hình, nàng có một cặp dùi aà; Chắc nịch cộng với bờ mông tròn lẳn và cặp ngực thì to vun như hai quả núi. Nhớ lại ngay sau phút ban đầu gặp nhau ở nhà hàng Thiên Nam. Họ rủ nhau về phòng. Chính Cẩm Giang là người tấn công đầu tiên. Cửa phòng vừa đóng lại, Hùng Mạnh chưa kịp nói một câu, Cẩm Giang đã bá ngay lấy cổ chàng, nàng khép mắt hé mở bờ môi chờ đợi mời gọi:
- Hôn em đi anh.
Hùng Mạnh ép sát người chàng vào đôi vú êm êm nóng rực của cô con gái và cũng để tlm hương vị ngọt ngào nơi cặp môi trái tim hồng đào. Cả hai say sưa quấn quýt như đôi tài tử chính trong màn bạc, họ trao cho nhau bằng một nụ hôn dài vô tận. Nàng lần tay cởi áo và quần của Hùng Mạnh tuạt xuống, giọng nói dứt quãng thúc dục mời gọi:
- Chơi em đi anh. . . Chơi cho em sướng đi anh.
Hùng Mạnh khòm người xuống bế xốc con nhỏ trên tay rôi tiến thẳng đến giường. Vừa dặt nàng nằm xuống Hùng Mạnh nói:
- Được rồi. . . Anh hứa đêm nay anh sẽ chơi cho em sướng, nhưng bây giờ thì chưa đến lúc.
Hùng Mạnh bước chân đến tủ lạnh, chàng lấy ra mấy cục đá bỏ vào ly. Trở lại giường chàng nhìn lên thì đã trông thấy cô bé Cẩm Giang dang trần truồng như nhọng, một tay thì se núm vú, tay kia đang chà mạnh xung quanh lồn. Miệng nói ỏng ẹo:
- Em nứng lắm rồi nè. . . Anh làm cái gì lâu vậy.
Hùng Mạnh ngồi xuống bên cạnh Cẩm Giang, chàng để ly đá xuống chân giường.
- Em khỏi lo. . . tụi mình chắc chắn sẽ có được một đêm khoái lạc.
Nói xong chàng cúi dầu xuống bú lên vú con bé lia lịa, Hùng Mạnh rà lưỡi đi đến dâu thì chổ đó đều nổi gai nổi óc lên tới đó. Hùng Mạnh từ từ lòn ngón tay vô lồn con bé mà thọc ra thọc vào, khí con nhỏ chảy ra lênh láng làm ước cả mấy ngón tay chàng. Cẩm Giang sướng tê cả người, miệng lấp bấp rên rỉ:
- Đã quá Thọc thêm ngón nữa đi anh. Sâu thêm nữa di anh, em sướng lắm. . . Trời ơi! Chết em rồi.
Mỗi lần Hùng Mạnh rút ngón tay ra thì mỗi lần con nhỏ kêu la lên dữ dội, anh chàng vói tay xuống chân giường cầm lên tay cục nước dá bằng cái nút phén rồi thong thả nhét vào trong lồn con bé. Hùng Mạnh bước chân xuống giường chàng ngồi bẹp xuống kéo hai chân con nhỏ để lên vai rồi kề miệng xuống bú, hút hết những giọt nước dá đã tan hoà lẫn với những nước nhờn dang còn ứ dọng bên trong.
Hùng Mạnh ngẫn dầu lên nói:
- Tuyệt vời. . . Tuyệt vời. . . Sướng không em?
- Vâng, em chưa bao giờ được sướng như hôm nay. . . Anh dáng yêu lắm.
- Bây giờ mình lên thiên đàng nhe em.
Nói xong Hùng Mạnh đứng dậy, con bé lăn qua nằm sấp xuống. Hùng Mạnh biết ý con nhỏ muốn mình chơi kiểu chó, chàng liền kéo hai chân con bé xuống đất, Cẩm Giang chỏng cái mông đít tròn trịa của nàng lên cao. Từ phía sau như một cái chài dăm tiêu to, dài đen thùi thụi chọt sâu vô lồn Cẩm Giang, hai tay bợ
lấy mông đít nàng rồi nắc tới như vũ bão. Cẩm Giang rên rl hư hứ theo nhịp nắc của chàng.
- Hứ. . Hứ. . . Uzm. . . Uzm.
Hùng Mạnh vừa nắc vừa nói:
- Đã quá. Sướng quá. . . nắc cho em điên luôn.
- Nắc mạnh thêm đi anh. . . Hứ. . . Hứ. . . em không đau dâu. Mạnh nữa. . . Mạnh nữa đi.
Cả hai người say mê lạc thú, họ chơi nhau từ trên giường xuống tới đất, kiểu nào họ đều cũng dều có thử qua, nhìn lên dồng hồ thì dã gần dến 5 giờ sáng, hiện giờ thì Hùng Mạnh đang nằm ngửa, hai tay chàng đang bóp vú nàng. Cẩm Giang trong tư thế ngồi chòm hõm trên người Hùng Mạnh, nàng nhón gót chân lên và đang lom khom cầm con cặc dể nhét vào lồn nàng. Cẩm Giang nắc cũng táo bạo không thua gì Hùng Mạnh, nàng sàng tới sàng lui rất điệu nghệ.
- Sướng quá anh ơi. . . Sâu quá. . . Đã quá.
Hùng Mạnh chồm người ngồi dậy, chàng kề miệng tới táp lia lịa lên hai núm vú Tú Oanh trong khi hai tay chàng lòn ra sau ôm ghịt lấy mông đít nàng kéo sát tới cho hai dương vật vào sát nhau.
Không bao lâu cả hai người đều đưa nhau dến tột đỉnh của khoái lạc, họ la hét vang dội khắp cả phòng. Hùng Mạnh nằm ngã người xuống, Cẩm Giang nằm đè lên người Hùng Mạnh. Hai người ôm sát cứng lấy nhau. Cẩm Giang cười lên hi hí.
- Anh thấy em với Tú Oanh, anh mê ai hơn?
Hùng Mạnh thở hổn hển, ôm siết tấm thân trần mát như máy điều hòa không khí của Cẩm Giang mà dí mũi sát nơi khe hở giữa hai bầu vú vừa hôn vừa nói:
- Anh trả lời cưng rồi đó.
- Anh khôn thấu trời. Vậy mà nhỏ Oanh cứ khen anh hiền.
- Hiền chớ dâu có cù lần. . . Đúng không?
- Anh cũng khá lắm.
- Em quá khen dấy thôi. Chứ anh thấy em cũng đâu có thua gì.
Hùng Mạnh bất chợt đẩy người Cẩm Giang lên chàng hỏi:
- Nè, anh hỏi thật. Vú thiệt hay Silicone vậy?
Cẩm Giang chụp bàn tay Hùng Mạnh đặt lên bầu vú của cô, nàng thách thức:
- Khám đi cha nội. Vú trời cho dó nghen. Em cần gì phải đi thẩm mỹ viện cho thiên hạ xài tiền giùm.
Cô gái vừa nói vừa ấn mạnh hai bầu vú lên mặt
Hùng Mạnh cười nói đùa giỡn:
- Hí. . . Hí. . . Vú thiệt đó. . . Bú đi, bú nữa đi.
Nhưng mà Hùng Mạnh còn sức lực dâu nữa. Sau màn thử sức sơ ngộ, chàng kép đã mệt phờ râu, nên cố gắng lật Cẩm Giang nằm qua một bên. Hùng Mạnh ngồi bật dậy, chàng muốn di tìm sự dễ chịu dưới làn nước của vòi sen. Vậy mà mới vừa đứng lên với tay ôm lấy quần áo thì đã bị Cẩm Giang đột ngột chồm người tới chụp lấy con cặc Hùng Mạnh bú một cách mê say.
- Ô. . của quý của em.
Cô gái thản nhiên sờ nắn, vuết ve, bú liếm trong khi Hùng Mạnh dứng thộn người ra như trời .trồng, hai dầu gối run lên lẩy bẩy, mặt chàng dỏ rần như trái gất chín, miệng lép nhép rên rỉ:
- Thôi. . . đừng nữa em. . . tội nghiệp anh mà. Anh chịu thua rồi đó.
Em muốn anh phải chìu em hơn nhỏ Tú Oanh nữa em mới chịu.
- Thì. . . em cho anh tạm ngưng một chút nào. .
- Nhớ nha. . . một chút thôi đó nghe.
Và cũng chính dêm hôm đó Hùng Mạnh mới biết thế nào là "giặc cái" mới nếm dủ mùi dời mà chính chàng kép dâu ngờ một cô gái tuổi ngoài đôi mươi lại đạt tới mức nghệ thuật cao thủ như Cẩm Giang. Chàng ta xanh mét, sáng ngày tay chân rũ riệt, bưng tô phở có đến ba trứng gà đỏ au muốn không nổi. Cẩm Giang vừa đút cho chàng kép ăn vừa trêu chọc:
- Ăn đi. . . Ăn dể lấy lại sức, lát nữa về còn chiến đấu tiếp nữa đó.
- Bộ em muốn giết anh hã.
- Bây giờ có trước mặt lại hõng chịu chơi còn làm bộ, mai mốt em di như con Tú Oanh ở đó mà tiếc.
- Nhưng. . . Anh thiệt hết xí quách rồi mà.
Hùng Mạnh vã mồ hôi có giọt ròng ròng. Chàng ta xưa nay nổi tiếng là con quỷ dâm dục số một. Thậm chí bà Tướng mỗi khi du dương với chàng ta ở Đà Lạt, có máy sưởi ấm cúng, có rượu nóng trợ lực và sâm hồi sức Vậy mà chỉ có ba keo dã xá dài chịu thiệp. Thế mà với cô gái đang tuổi xuân thì này, Hùng Mạnh cứ ngỡ sẽ bách chiến bách thắng, nào có ngờ chỉ vài ba hiệp chàng đã bị "nốc ao". Thật quê xệ và mất mặt anh hùng quá.
Thế rồi vì tự ái và cũng bị lôi cuốn, Hùng Mạnh chiến đấu dến hết ngày thứ tư. Tối nay chàng kép bắt đầu thèm ngủ hơn là làm "nghĩa vụ" với Cẩm Giang.
Chàng ta vờ lo ngại hỏi rào đón:
- Cẩm Giang, em di chơi vắng nhà bốn năm ngày hỏng sợ ba mẹ rầy hoặc lo lắng, tìm kiếm sao?
Con nhỏ đưa tay mân mê đầu vú Hùng Mạnh cười rũ ra, nheo mắt tinh nghịch, giọng cả tin chắc nịch:
- Em khác nhỏ Oanh khác. Em đâu bị ba má kềm kẹp gì dâu mà anh lo. Em lớn rồi chớ bộ.
- Vậy em hỏng sợ lỡ có bầu như Tú Oanh hả?
Cô gái mở to đôi mắt đen nhìn Hùng Mạnh như một kẻ từ hành tinh khác xuống dịa cầu, cười khanh khách:
- Anh có quê thật không hở hay dóng kịch giả nai với em.
- Anh lo sợ thật mà. Nhất là em chớ nào phải anh.
- Vậy thì cám ơn nghen. Tụi em đứa nào hỏng có thuốc, có vòng. Chuyện thai, bầu chỉ có tổ trác mới kẹt thôi.
Hùng Mạnh thộn mặt ra. Chàng kép thừa biết là giới nữ nếu cần họ đều có bùa hộ mệnh phòng ngừa. Có điều cô gái này sao bản lãnh và tỏ ra chuyên nghiệp vậy Dù Cẩm Giang chẳng giống một chút gì "chị em ta đứng dường" cả. Chàng ta nghi ngờ dò xét:
- Em nói eứ như dân nhà nghề ấy.
Suýt nữa chàng kép vọt miệng dùng tiếng "đĩ" . May mà chàng ta kịp ngừng đúng lúc. Nhưng Cẩm Giang chỉ cười dòn, vẻ khiêu khích chọc quê Hùng Mạnh:
- Nếu như đúng thì sao?
- Anh không tin.
Cô gái biết không nên vượt quá lằn mức nghề nghiệp chuyên môn, nên vờ ôm cổ Hùng Mạnh hôn trơ trấc lên mặt chàng ra vẻ xúc động pha chút buồn phiền:
- Nếu anh dánh giá em thấp kém như vậy chắc chúng mình nên chia tay ngay. Em là sinh viên y khoa không biết mấy vụ đó sao dược. Hơn nữa em chưa muốn có con.
- Còn Tú Oanh sao lại.
- À, vì nó yêu anh thật sự. Hạnh phúc của nó là muốn có dòng máu của anh, hiểu không nào. Thôi mình bỏ chuyện đó đi.